Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử
Chương 46: Phá xác
Tin tức tiểu thú nhân của Lâm gia chưa phá xác bị mất tích đã bị phong tỏa, nhưng Lâm gia vẫn sợ bị người biết được, ngoại trừ cho người âm thầm bảo hộ, mọi việc vẫn không khác thường ngày. Nếu khẩn trương, người ngoài sẽ càng nghi ngờ.
Trứng Trứng chôn trong đất ba ngày sau thì tự mình chạy trở về trong phòng, Mông Hiểu Dương ôm qua nhìn một cái, cảm giác xác ngoài đen không ít, ngược lại không có dính bùn đất, vẫn là một tiểu thú nhân sạch sẽ, điểm ấy thật đáng khen.
Nhưng không đợi ba quả trứng đoàn viên bao lâu, Trứng Sống lại chạy đi ra ngoài, nó không giống Trứng Trứng, Trứng Trứng là tự chôn mình, mà nó thì treo mình lên cây.
Mông Hiểu Dương nhìn trên một gốc cây cao hơn hai thước, Trứng Sống giống như quả táo treo trên nhánh cây, đầu đầy hắc tuyến, "Nó như vậy sẽ không rơi xuống sao?" Dạo quanh gốc cây một vòng, không có sợi dây cũng không có keo dán sắt, lại dính vào nhánh cây như vậy, tuy biết nó sẽ không bị rơi xuống, nhưng Mông Hiểu Dương vẫn có chút lo lắng.
Đây cũng không phải chuyện đùa, vỏ trứng có cứng rắn bao nhiêu đi chăng nữa thì từ độ cao như vậy rơi xuống cũng sẽ vỡ đi.
"Không có việc gì, con không biết đâu, lúc trước Lâm Hô còn nghịch ngợm hơn thế này nữa, một hồi bay lên cây, một hồi nhảy vào trong nước, làm mỗ mụ lo lắng muốn chết!" Lâm phu nhân ở một bên không ngừng kể lể chuyện xấu khi còn bé của Lâm Hô. Khiến Lâm Hô xấu hổ không thôi, còn Mông Hiểu Dương và Lâm Cẩn thì cười to không ngừng.
Có Lâm phu nhân kinh nghiệm khuyên nhủ, cuối cùng Mông Hiểu Dương cũng yên tâm trở lại trong phòng mà không hề tử thủ dưới tàng cây nhìn chằm chằm Trứng Sống.
Ôm Trứng Trứng màu đen sáng bóng, Mông Hiểu Dương đều có chút lo lắng phá xác không phải tiểu bạch hổ, mà là tiểu hắc hổ. Lập tức bị ý tưởng của chính mình chọc bật cười, vậy vỏ trứng của Lâm Hô là màu xanh lá cây, phá xác sau chẳng phải là thành tiểu lão hổ màu xanh sao.
"Đinh! Giao diện đổi vật phẩm chính thức mở ra, có thể sử dụng."
Hệ thống thình lình một câu, khiến hai mắt Mông Hiểu Dương sáng lên, hôm nay là ngày giao diện đổi vật phẩm mở ra, y còn có vài phiếu đổi, không biết có thể đổi những thứ gì?Ôm hai nhóc Trứng Trứng vào trong lòng, Mông Hiểu Dương liền nhắm mắt dùng ý thức đi vào bên trong hệ thống. Quả nhiên nhìn thấy bên cạnh giao diện nhiệm vụ xuất hiện một cái giao diện đổi vật phẩm, không chút do dự điểm đi vào, chỉ thấy một thương phẩm rực rỡ muôn màu hiện ra tại trước mắt y.
Chính là thương phẩm phía trước đều là ăn mặc dùng, hơn nữa toàn thuộc loại đồ dùng phổ thông, khiến Mông Hiểu Dương vốn đang hưng trí bừng bừng hơi có chút mất hứng, y còn tưởng rằng có thể nhìn thấy bí tịch võ công linh tinh gì đó, không nghĩ tới chỉ là mấy thứ này.
"Kí chủ, đây chính là khu đổi vô sắc, làm sao có thể xuất hiện thứ tốt." 9717 nhẹ nhàng đi tới, hôm nay nó giả dạng thành một vị công tử cổ đại, trường bào màu trắng thêm một cây quạt xếp, thật là có một cỗ vị đạo phong lưu phóng khoáng.
"Thật sao? Hèn chi, khắp nơi đều là chút mặt hàng phổ thông, vậy chúng ta đi đến chỗ đẳng cấp cao nhất nhìn thử xem." Mông Hiểu Dương nghe vậy tinh thần chấn động, lôi kéo 9717 liền tính đi hướng khu vực cao nhất.
Liếc mắt xem thường, nháy mắt phá hủy hình tượng quân tử khiêm tốn của nó, "Kí chủ, không nói đến việc anh không mua nổi đồ vật ở khu đổi màu đen hay không, cho dù anh mua nổi anh cũng không vào được."
Vào không được? Mông Hiểu Dương khó hiểu hỏi, "Sao lại như vậy?"
"Đẳng cấp phiếu đổi cùng giao diện thành tựu anh cũng biết, là đồng dạng, đẳng cấp khu đổi cùng phiếu đổi còn có giao diện thành tựu phân chia đều là ngang bằng, hiện nay anh là cấp C, nói cách khác, anh chỉ có thể đến khu đổi màu vàng."
Kỳ thực rất đơn giản, sở hữu đồ vật đều yêu cầu phiếu đổi đến đổi, mà cách để thu hoạch được phiếu đổi là, ngoại trừ nhiệm vụ chính là giá trị thành công, xét đến cùng, chính là yêu cầu đại lượng giá trị thành công, sau khi bạn có được giá trị thành công, bạn có thể đổi được hết thảy những đồ vật bạn không tưởng được.
Mông Hiểu Dương đương nhiên biết ý tứ của 9717, cho nên y cũng không hỏi thêm nữa, chính là kêu nó chuyển hoán đến khu đổi màu đỏ, nơi này cấp bậc vật phẩm quả nhiên cao hơn nhiều, thế nhưng tương đối mà nói, còn là thuộc loại phàm vật, duy nhất nhìn đến một đồ vật cảm thấy hứng thú, chính là một quyển công pháp dưỡng khí.
Lại đến khu đổi màu cam, tiến đến nơi đây, toàn bộ vật phẩm cũng không giống trước đó, nơi này quả thực có thể trở thành địa phương mà võ lâm nhân sĩ tha thiết ước mơ, vật phẩm đổi cao nhất khu vực này chính là một quyển bí tịch tên là 《 Bí quyết trường sinh 》, Mông Hiểu Dương thân là trạch nam địa cầu, sao lại không biết đến bí quyết trường sinh, bản này được xưng là một trong những bí tịch võ công cao thâm nhất trong tiểu thuyết võ hiệp, lực hấp dẫn của nó với Mông Hiểu Dương có thể nói là không nhỏ tí tẹo nào.
Khắc chế tâm tư đang rục rịch, Mông Hiểu Dương tiếp tục nhìn xuống, phát hiện cư nhiên còn có Bắc Minh thần công, Cửu âm chân kinh mấy loại nữa, thật sự là rất toẹt vời có hay không.
Ngoại trừ bí tịch này đó, trong này cũng có cùng loại với thần binh Ỷ thiên kiếm, còn có Thiếu Lâm đại hoàn đan linh tinh các loại. Tóm lại, chỉ có Mông Hiểu Dương chưa từng nghe qua, không có trong này không có.Cầm ra phiếu đổi, y có hai phiếu đổi vô sắc, một phiếu đổi màu đỏ cùng hai phiếu đổi màu cam.
Mông Hiểu Dương hưng phấn cầm ra một phiếu đổi màu cam, muốn đổi một quyển Cửu âm chân kinh, nhưng trước mắt lại nhảy ra 'không thể đổi'.
Có vấn đề thì tìm 9717, y mới nhìn hướng 9717, 9717 quả nhiên liền hiểu ý giải thích: "Không phải phiếu đổi màu cam là có thể đổi tất cả vật phẩm ở khu đổi màu cam, phiếu đổi cùng nhan sắc cũng phân đẳng cấp, anh nhìn xem ở dưới cùng phiếu đổi trên tay anh, có phải có một vạch màu khác hay không."
Mông Hiểu Dương cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên có một vạch mỏng như sợi tóc màu xanh lá cây, cầm lấy một phiếu khác, phía dưới cũng có một vạch màu xanh lá cây.
Mông Hiểu Dương: Hố cha nha! Nhỏ xíu như vậy, ý đồ là không muốn tôi thấy chứ giề.
Không nói gì xem xét đến vật phẩm đẳng cấp màu xanh lá ở khu màu cam, đồ vật y vừa nhìn trúng quả nhiên đều biến mất không thấy.
Lại nhìn đồ vật lưu lại trong đó, duy nhất một cái nổi bật loé sáng chính là Kim cương tráo Thiết bố sam ( áo lót kim cương), chẳng lẽ muốn luyện cái này? Mông Hiểu Dương tự hỏi không có nghị lực cùng dũng khí đi luyện.
9717: "Kí chủ, phiếu đổi này cũng có thể xác nhập sử dụng, giống hai phiếu đẳng cấp màu xanh lá trên tay anh, có thể xác nhập trở thành một phiếu màu xanh, như vậy có thể đổi được vật phẩm tốt hơn."
Bảo hệ thống hiện ra vật phẩm đẳng cấp màu xanh có thể đổi, quả nhiên đồ vật xuất hiện cấp bậc cao không ít, chính là nhìn hồi lâu đều không có vừa lòng, đang tưởng muốn rời đi, trong lúc vô ý thấy được một quyển bí tịch tên là "Hổ trảo công", mở ra nhìn xem, mới biết là công pháp thượng đẳng của phái Võ Đang.
Trứng Sống còn có Trứng Trứng đều là tiểu bạch hổ, nói không chừng có thể dùng tới. Lại nhìn một lần, không có gì có thể đổi, Mông Hiểu Dương đã đem bản "Hổ trảo công" này đổi tới, tính toán chờ Trứng Sống bọn nó lớn một chút đưa cho bọn nó làm lễ vật cũng rất tốt.
Về phần khu vô sắc cùng màu đỏ, Mông Hiểu Dương không tính toán đi dạo nữa, con bà nó chờ ngày nào đó sắp đói chết lại đi khu vô sắc đổi bánh mì vậy.
Bởi vì 9717 đốc xúc, mà bản thân Mông Hiểu Dương cũng quả thật cảm thấy thực xin lỗi các độc giả thân mến vẫn luôn ngồi chờ.
Những ngày sau đó ngoại trừ y ngồi quan sát ngắm nghía Trứng Trứng, chính là đi gõ chữ đổi mới.
Mao Trạch Tây trở về, khiến rất nhiều rất nhiều độc giả nằm trong hố nước mắt giàn giụa, tác giả này thật sự rất không có nhân đạo, ngay từ đầu một ngày ba chương, về sau là một ngày một chương, này coi như xong đi tất cả mọi người nhịn, thế nhưng sau đó rõ ràng ngừng đổi mới, hơn nữa ngừng một cái hơn ba tháng có hay không.
Ban đầu rất nhiều độc giả còn tại an ủi chính mình và người khác, chắc là tác giả bị bệnh hoặc là có việc gì đó thôi, nhưng theo thời gian càng ngày càng dài, những người này cũng đều chuyển thành anti-fan.Mông Hiểu Dương vừa mở ra hậu trường, như y suy nghĩ, phô thiên cái địa điểm trừ cùng mắng chửi.
Yên lặng mà đem ba chương ngày hôm qua đã gõ phát lên, thuận tiện ở phía sau đơn giản viết lên một câu 'Tác giả mang thai, thật có lỗi.'
Một á thú ngồi trước máy vi tính nhàm chán lướt web, thói quen đi vào chuyên mục Mao Trạch Tây, hai mắt sáng ngời, hắn nhìn thấy gì, Mao Trạch Tây hố hàng này cư nhiên đổi mới.
Ngay sau đó, rất nhiều rất nhiều người có đồng dạng thói quen đều phát hiện đổi mới mới nhất.
Mọi người đọc xong lúc đang định cho điểm trừ đồng thời mắng chửi, nhìn đến tác giả cuối cùng đơn giản một câu, hai mắt mọi người lập tức sáng ngời, yên lặng mà xoá bỏ điểm trừ và bình luận, đổi thành chúc phúc, hoặc là hỏi tình huống mấy nhóc con.
Người quả nhiên sẽ thay đổi, lúc trước khi Mông Hiểu Dương mang thai hoặc là trong lúc mang thai bị người hỏi về bọn nhỏ chắc chắn y sẽ lập tức đen mặt, vô cùng tức giận, nhưng hiện tại, không biết vì cái gì, y thậm chí có một loại cảm giác hạnh phúc và vô cùng thỏa mãn.
Ma xui quỷ khiến thế nào y lại trả lời các vấn đề của độc giả, cũng nói cho bọn họ biết mấy nhóc vô cùng nghịch ngợm, nhưng giữa những hàng chữ lại không che giấu được tự hào cùng hạnh phúc.
Đương nhiên, độc giả hồi phục cũng đều là hâm mộ, phải biết rằng muốn có một đứa con, cho dù là tiểu thú nhân thì đều vô cùng gian nan, nhưng từ trước kia giao lưu đến xem, tác giả nhiều lắm không quá ba mươi tuổi, tuổi như vậy đã có con, chẳng trách bọn họ lại hâm mộ như vậy.
Bị người thổi phồng, Mông Hiểu Dương lại càng có một loại cảm giác kiêu ngạo quỷ dị, cảm thấy hẳn là còn muốn sinh têm một đứa, nếu không đều thực xin lỗi các độc giả có hay không.
Ho nhẹ một tiếng, Mông Hiểu Dương nhanh chóng đem ý tưởng bất khả tư nghị kia ném đi, sau đó rời khỏi quang não.
Ngày như vậy không mặn không nhạt tiếp tục trôi qua, Mông Hiểu Dương cùng Lâm Hô vẫn ở trong phòng ấp trứng, Lâm Cẩn vẫn cùng Long Dực còn có Phượng Vũ đấu tới đấu lui.
Chút bất tri bất giác, liền đã qua hơn hai tháng.
Mấy ngày nay, Lâm gia thậm chí toàn tinh tế đều đang quan tâm vấn đề bọn Trứng Trứng phá xác.
Thậm chí có phóng viên không biết sống chết chạy đến bên ngoài đại trạch Lâm gia ngồi xổm chờ thời, vì được đến tin tức trực tiếp bọn Trứng Trứng phá xác.
Nhưng mấy tên nhóc cứng đầu Trứng Trứng lại thích chống lại bạn, cũng đã qua ngày bác sĩ nói phá xác, vẫn không chịu ra.
Mông Hiểu Dương ôm Vỏ Trứng ngồi ở trên ban công, nhìn chằm chằm một Trứng Trứng đem mình chôn trở về trong đất cùng một Trứng Sống treo trên nhánh cây.
Hôm nay thời tiết là loại ấm áp ôn hoà vừa đủ, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng ấm áp trên người, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua, làm Mông Hiểu Dương mơ màng đi vào giấc ngủ.
Đầu chậm rãi nghiêng qua một bên, khi sắp ngủ say, Mông Hiểu Dương đột nhiên nghe được 'bịch' một tiếng, Mông Hiểu Dương bị doạ sợ mãnh liệt giật mình tỉnh lại, theo tiếng nhìn lại, cả người lập tức nhảy dựng lên."Lâm Hô, mỗ mụ, chết rồi, Trứng Sống từ trên nhánh cây rơi xuống." Kích động chạy tới, cũng không dám cầm lấy Trứng Sống, chỉ sợ họa vô đơn chí.
"Xảy ra chuyện gì?" Nghe được tiếng kêu, Lâm Hô nháy mắt xuất hiện bên cạnh Mông Hiểu Dương.
Hắn vẫn luôn canh giữ ở bên người hai đứa nhỏ, vừa rồi bất quá là muốn đi vào nhà lấy chăn đắp cho Mông Hiểu Dương, chợt nghe đến tiếng kêu của Mông Hiểu Dương.
Để sát lại nhìn vào Trứng Sống, Lâm Hô cũng không dám có động tác, gắt gao mà nhìn chằm chằm Trứng Sống, Lâm phu nhân lập tức mang bác sĩ lại đây, cẩn thận đem Trứng Sống lật lại, chỉ thấy nơi đó có một cái khe nứt nhỏ.
Bắt lấy cánh tay Lâm Hô, "Làm sao bây giờ? Trứng Sống không có việc gì đi?
Đều là em không tốt, sao lại ngủ gục chứ." Mông Hiểu Dương nghẹn ngào nói, đưa tay lên muốn đánh chính mình một cái, bất quá bị Lâm Hô giữ lại.
"Không cần lo lắng, tiểu thú nhân sắp phá xác vỏ ngoài đều đặc biệt cứng rắn, cho dù từ năm thước cao ngã xuống cũng không có việc gì, sở dĩ sinh ra khe nứt, đó là bởi vì tiểu thú nhân đã bắt đầu phá xác, muốn đi ra." Bác sĩ cầm dụng cụ cao thấp nhìn một chút, hai mắt sáng lên nói.
Phá xác? Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Trứng Sống,
không nghĩ tới, dĩ nhiên là muốn phá xác.
Trứng Trứng chôn trong đất ba ngày sau thì tự mình chạy trở về trong phòng, Mông Hiểu Dương ôm qua nhìn một cái, cảm giác xác ngoài đen không ít, ngược lại không có dính bùn đất, vẫn là một tiểu thú nhân sạch sẽ, điểm ấy thật đáng khen.
Nhưng không đợi ba quả trứng đoàn viên bao lâu, Trứng Sống lại chạy đi ra ngoài, nó không giống Trứng Trứng, Trứng Trứng là tự chôn mình, mà nó thì treo mình lên cây.
Mông Hiểu Dương nhìn trên một gốc cây cao hơn hai thước, Trứng Sống giống như quả táo treo trên nhánh cây, đầu đầy hắc tuyến, "Nó như vậy sẽ không rơi xuống sao?" Dạo quanh gốc cây một vòng, không có sợi dây cũng không có keo dán sắt, lại dính vào nhánh cây như vậy, tuy biết nó sẽ không bị rơi xuống, nhưng Mông Hiểu Dương vẫn có chút lo lắng.
Đây cũng không phải chuyện đùa, vỏ trứng có cứng rắn bao nhiêu đi chăng nữa thì từ độ cao như vậy rơi xuống cũng sẽ vỡ đi.
"Không có việc gì, con không biết đâu, lúc trước Lâm Hô còn nghịch ngợm hơn thế này nữa, một hồi bay lên cây, một hồi nhảy vào trong nước, làm mỗ mụ lo lắng muốn chết!" Lâm phu nhân ở một bên không ngừng kể lể chuyện xấu khi còn bé của Lâm Hô. Khiến Lâm Hô xấu hổ không thôi, còn Mông Hiểu Dương và Lâm Cẩn thì cười to không ngừng.
Có Lâm phu nhân kinh nghiệm khuyên nhủ, cuối cùng Mông Hiểu Dương cũng yên tâm trở lại trong phòng mà không hề tử thủ dưới tàng cây nhìn chằm chằm Trứng Sống.
Ôm Trứng Trứng màu đen sáng bóng, Mông Hiểu Dương đều có chút lo lắng phá xác không phải tiểu bạch hổ, mà là tiểu hắc hổ. Lập tức bị ý tưởng của chính mình chọc bật cười, vậy vỏ trứng của Lâm Hô là màu xanh lá cây, phá xác sau chẳng phải là thành tiểu lão hổ màu xanh sao.
"Đinh! Giao diện đổi vật phẩm chính thức mở ra, có thể sử dụng."
Hệ thống thình lình một câu, khiến hai mắt Mông Hiểu Dương sáng lên, hôm nay là ngày giao diện đổi vật phẩm mở ra, y còn có vài phiếu đổi, không biết có thể đổi những thứ gì?Ôm hai nhóc Trứng Trứng vào trong lòng, Mông Hiểu Dương liền nhắm mắt dùng ý thức đi vào bên trong hệ thống. Quả nhiên nhìn thấy bên cạnh giao diện nhiệm vụ xuất hiện một cái giao diện đổi vật phẩm, không chút do dự điểm đi vào, chỉ thấy một thương phẩm rực rỡ muôn màu hiện ra tại trước mắt y.
Chính là thương phẩm phía trước đều là ăn mặc dùng, hơn nữa toàn thuộc loại đồ dùng phổ thông, khiến Mông Hiểu Dương vốn đang hưng trí bừng bừng hơi có chút mất hứng, y còn tưởng rằng có thể nhìn thấy bí tịch võ công linh tinh gì đó, không nghĩ tới chỉ là mấy thứ này.
"Kí chủ, đây chính là khu đổi vô sắc, làm sao có thể xuất hiện thứ tốt." 9717 nhẹ nhàng đi tới, hôm nay nó giả dạng thành một vị công tử cổ đại, trường bào màu trắng thêm một cây quạt xếp, thật là có một cỗ vị đạo phong lưu phóng khoáng.
"Thật sao? Hèn chi, khắp nơi đều là chút mặt hàng phổ thông, vậy chúng ta đi đến chỗ đẳng cấp cao nhất nhìn thử xem." Mông Hiểu Dương nghe vậy tinh thần chấn động, lôi kéo 9717 liền tính đi hướng khu vực cao nhất.
Liếc mắt xem thường, nháy mắt phá hủy hình tượng quân tử khiêm tốn của nó, "Kí chủ, không nói đến việc anh không mua nổi đồ vật ở khu đổi màu đen hay không, cho dù anh mua nổi anh cũng không vào được."
Vào không được? Mông Hiểu Dương khó hiểu hỏi, "Sao lại như vậy?"
"Đẳng cấp phiếu đổi cùng giao diện thành tựu anh cũng biết, là đồng dạng, đẳng cấp khu đổi cùng phiếu đổi còn có giao diện thành tựu phân chia đều là ngang bằng, hiện nay anh là cấp C, nói cách khác, anh chỉ có thể đến khu đổi màu vàng."
Kỳ thực rất đơn giản, sở hữu đồ vật đều yêu cầu phiếu đổi đến đổi, mà cách để thu hoạch được phiếu đổi là, ngoại trừ nhiệm vụ chính là giá trị thành công, xét đến cùng, chính là yêu cầu đại lượng giá trị thành công, sau khi bạn có được giá trị thành công, bạn có thể đổi được hết thảy những đồ vật bạn không tưởng được.
Mông Hiểu Dương đương nhiên biết ý tứ của 9717, cho nên y cũng không hỏi thêm nữa, chính là kêu nó chuyển hoán đến khu đổi màu đỏ, nơi này cấp bậc vật phẩm quả nhiên cao hơn nhiều, thế nhưng tương đối mà nói, còn là thuộc loại phàm vật, duy nhất nhìn đến một đồ vật cảm thấy hứng thú, chính là một quyển công pháp dưỡng khí.
Lại đến khu đổi màu cam, tiến đến nơi đây, toàn bộ vật phẩm cũng không giống trước đó, nơi này quả thực có thể trở thành địa phương mà võ lâm nhân sĩ tha thiết ước mơ, vật phẩm đổi cao nhất khu vực này chính là một quyển bí tịch tên là 《 Bí quyết trường sinh 》, Mông Hiểu Dương thân là trạch nam địa cầu, sao lại không biết đến bí quyết trường sinh, bản này được xưng là một trong những bí tịch võ công cao thâm nhất trong tiểu thuyết võ hiệp, lực hấp dẫn của nó với Mông Hiểu Dương có thể nói là không nhỏ tí tẹo nào.
Khắc chế tâm tư đang rục rịch, Mông Hiểu Dương tiếp tục nhìn xuống, phát hiện cư nhiên còn có Bắc Minh thần công, Cửu âm chân kinh mấy loại nữa, thật sự là rất toẹt vời có hay không.
Ngoại trừ bí tịch này đó, trong này cũng có cùng loại với thần binh Ỷ thiên kiếm, còn có Thiếu Lâm đại hoàn đan linh tinh các loại. Tóm lại, chỉ có Mông Hiểu Dương chưa từng nghe qua, không có trong này không có.Cầm ra phiếu đổi, y có hai phiếu đổi vô sắc, một phiếu đổi màu đỏ cùng hai phiếu đổi màu cam.
Mông Hiểu Dương hưng phấn cầm ra một phiếu đổi màu cam, muốn đổi một quyển Cửu âm chân kinh, nhưng trước mắt lại nhảy ra 'không thể đổi'.
Có vấn đề thì tìm 9717, y mới nhìn hướng 9717, 9717 quả nhiên liền hiểu ý giải thích: "Không phải phiếu đổi màu cam là có thể đổi tất cả vật phẩm ở khu đổi màu cam, phiếu đổi cùng nhan sắc cũng phân đẳng cấp, anh nhìn xem ở dưới cùng phiếu đổi trên tay anh, có phải có một vạch màu khác hay không."
Mông Hiểu Dương cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên có một vạch mỏng như sợi tóc màu xanh lá cây, cầm lấy một phiếu khác, phía dưới cũng có một vạch màu xanh lá cây.
Mông Hiểu Dương: Hố cha nha! Nhỏ xíu như vậy, ý đồ là không muốn tôi thấy chứ giề.
Không nói gì xem xét đến vật phẩm đẳng cấp màu xanh lá ở khu màu cam, đồ vật y vừa nhìn trúng quả nhiên đều biến mất không thấy.
Lại nhìn đồ vật lưu lại trong đó, duy nhất một cái nổi bật loé sáng chính là Kim cương tráo Thiết bố sam ( áo lót kim cương), chẳng lẽ muốn luyện cái này? Mông Hiểu Dương tự hỏi không có nghị lực cùng dũng khí đi luyện.
9717: "Kí chủ, phiếu đổi này cũng có thể xác nhập sử dụng, giống hai phiếu đẳng cấp màu xanh lá trên tay anh, có thể xác nhập trở thành một phiếu màu xanh, như vậy có thể đổi được vật phẩm tốt hơn."
Bảo hệ thống hiện ra vật phẩm đẳng cấp màu xanh có thể đổi, quả nhiên đồ vật xuất hiện cấp bậc cao không ít, chính là nhìn hồi lâu đều không có vừa lòng, đang tưởng muốn rời đi, trong lúc vô ý thấy được một quyển bí tịch tên là "Hổ trảo công", mở ra nhìn xem, mới biết là công pháp thượng đẳng của phái Võ Đang.
Trứng Sống còn có Trứng Trứng đều là tiểu bạch hổ, nói không chừng có thể dùng tới. Lại nhìn một lần, không có gì có thể đổi, Mông Hiểu Dương đã đem bản "Hổ trảo công" này đổi tới, tính toán chờ Trứng Sống bọn nó lớn một chút đưa cho bọn nó làm lễ vật cũng rất tốt.
Về phần khu vô sắc cùng màu đỏ, Mông Hiểu Dương không tính toán đi dạo nữa, con bà nó chờ ngày nào đó sắp đói chết lại đi khu vô sắc đổi bánh mì vậy.
Bởi vì 9717 đốc xúc, mà bản thân Mông Hiểu Dương cũng quả thật cảm thấy thực xin lỗi các độc giả thân mến vẫn luôn ngồi chờ.
Những ngày sau đó ngoại trừ y ngồi quan sát ngắm nghía Trứng Trứng, chính là đi gõ chữ đổi mới.
Mao Trạch Tây trở về, khiến rất nhiều rất nhiều độc giả nằm trong hố nước mắt giàn giụa, tác giả này thật sự rất không có nhân đạo, ngay từ đầu một ngày ba chương, về sau là một ngày một chương, này coi như xong đi tất cả mọi người nhịn, thế nhưng sau đó rõ ràng ngừng đổi mới, hơn nữa ngừng một cái hơn ba tháng có hay không.
Ban đầu rất nhiều độc giả còn tại an ủi chính mình và người khác, chắc là tác giả bị bệnh hoặc là có việc gì đó thôi, nhưng theo thời gian càng ngày càng dài, những người này cũng đều chuyển thành anti-fan.Mông Hiểu Dương vừa mở ra hậu trường, như y suy nghĩ, phô thiên cái địa điểm trừ cùng mắng chửi.
Yên lặng mà đem ba chương ngày hôm qua đã gõ phát lên, thuận tiện ở phía sau đơn giản viết lên một câu 'Tác giả mang thai, thật có lỗi.'
Một á thú ngồi trước máy vi tính nhàm chán lướt web, thói quen đi vào chuyên mục Mao Trạch Tây, hai mắt sáng ngời, hắn nhìn thấy gì, Mao Trạch Tây hố hàng này cư nhiên đổi mới.
Ngay sau đó, rất nhiều rất nhiều người có đồng dạng thói quen đều phát hiện đổi mới mới nhất.
Mọi người đọc xong lúc đang định cho điểm trừ đồng thời mắng chửi, nhìn đến tác giả cuối cùng đơn giản một câu, hai mắt mọi người lập tức sáng ngời, yên lặng mà xoá bỏ điểm trừ và bình luận, đổi thành chúc phúc, hoặc là hỏi tình huống mấy nhóc con.
Người quả nhiên sẽ thay đổi, lúc trước khi Mông Hiểu Dương mang thai hoặc là trong lúc mang thai bị người hỏi về bọn nhỏ chắc chắn y sẽ lập tức đen mặt, vô cùng tức giận, nhưng hiện tại, không biết vì cái gì, y thậm chí có một loại cảm giác hạnh phúc và vô cùng thỏa mãn.
Ma xui quỷ khiến thế nào y lại trả lời các vấn đề của độc giả, cũng nói cho bọn họ biết mấy nhóc vô cùng nghịch ngợm, nhưng giữa những hàng chữ lại không che giấu được tự hào cùng hạnh phúc.
Đương nhiên, độc giả hồi phục cũng đều là hâm mộ, phải biết rằng muốn có một đứa con, cho dù là tiểu thú nhân thì đều vô cùng gian nan, nhưng từ trước kia giao lưu đến xem, tác giả nhiều lắm không quá ba mươi tuổi, tuổi như vậy đã có con, chẳng trách bọn họ lại hâm mộ như vậy.
Bị người thổi phồng, Mông Hiểu Dương lại càng có một loại cảm giác kiêu ngạo quỷ dị, cảm thấy hẳn là còn muốn sinh têm một đứa, nếu không đều thực xin lỗi các độc giả có hay không.
Ho nhẹ một tiếng, Mông Hiểu Dương nhanh chóng đem ý tưởng bất khả tư nghị kia ném đi, sau đó rời khỏi quang não.
Ngày như vậy không mặn không nhạt tiếp tục trôi qua, Mông Hiểu Dương cùng Lâm Hô vẫn ở trong phòng ấp trứng, Lâm Cẩn vẫn cùng Long Dực còn có Phượng Vũ đấu tới đấu lui.
Chút bất tri bất giác, liền đã qua hơn hai tháng.
Mấy ngày nay, Lâm gia thậm chí toàn tinh tế đều đang quan tâm vấn đề bọn Trứng Trứng phá xác.
Thậm chí có phóng viên không biết sống chết chạy đến bên ngoài đại trạch Lâm gia ngồi xổm chờ thời, vì được đến tin tức trực tiếp bọn Trứng Trứng phá xác.
Nhưng mấy tên nhóc cứng đầu Trứng Trứng lại thích chống lại bạn, cũng đã qua ngày bác sĩ nói phá xác, vẫn không chịu ra.
Mông Hiểu Dương ôm Vỏ Trứng ngồi ở trên ban công, nhìn chằm chằm một Trứng Trứng đem mình chôn trở về trong đất cùng một Trứng Sống treo trên nhánh cây.
Hôm nay thời tiết là loại ấm áp ôn hoà vừa đủ, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng ấm áp trên người, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua, làm Mông Hiểu Dương mơ màng đi vào giấc ngủ.
Đầu chậm rãi nghiêng qua một bên, khi sắp ngủ say, Mông Hiểu Dương đột nhiên nghe được 'bịch' một tiếng, Mông Hiểu Dương bị doạ sợ mãnh liệt giật mình tỉnh lại, theo tiếng nhìn lại, cả người lập tức nhảy dựng lên."Lâm Hô, mỗ mụ, chết rồi, Trứng Sống từ trên nhánh cây rơi xuống." Kích động chạy tới, cũng không dám cầm lấy Trứng Sống, chỉ sợ họa vô đơn chí.
"Xảy ra chuyện gì?" Nghe được tiếng kêu, Lâm Hô nháy mắt xuất hiện bên cạnh Mông Hiểu Dương.
Hắn vẫn luôn canh giữ ở bên người hai đứa nhỏ, vừa rồi bất quá là muốn đi vào nhà lấy chăn đắp cho Mông Hiểu Dương, chợt nghe đến tiếng kêu của Mông Hiểu Dương.
Để sát lại nhìn vào Trứng Sống, Lâm Hô cũng không dám có động tác, gắt gao mà nhìn chằm chằm Trứng Sống, Lâm phu nhân lập tức mang bác sĩ lại đây, cẩn thận đem Trứng Sống lật lại, chỉ thấy nơi đó có một cái khe nứt nhỏ.
Bắt lấy cánh tay Lâm Hô, "Làm sao bây giờ? Trứng Sống không có việc gì đi?
Đều là em không tốt, sao lại ngủ gục chứ." Mông Hiểu Dương nghẹn ngào nói, đưa tay lên muốn đánh chính mình một cái, bất quá bị Lâm Hô giữ lại.
"Không cần lo lắng, tiểu thú nhân sắp phá xác vỏ ngoài đều đặc biệt cứng rắn, cho dù từ năm thước cao ngã xuống cũng không có việc gì, sở dĩ sinh ra khe nứt, đó là bởi vì tiểu thú nhân đã bắt đầu phá xác, muốn đi ra." Bác sĩ cầm dụng cụ cao thấp nhìn một chút, hai mắt sáng lên nói.
Phá xác? Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Trứng Sống,
không nghĩ tới, dĩ nhiên là muốn phá xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất