Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 52: Đều đến đây

Trước Sau
Giống như Mông Hiểu Dương sở liệu, một tấm ảnh chụp mơ hồ khiến cho tất cả mọi người chú ý. Phòng âm nhạc của y cũng náo nhiệt giống như chợ vậy, bình luận lũ lượt kéo tới, hết lầu này tới lầu khác.

Lầu 1: "Trời ạ! Đây là bốn bào thai sao? Thật là đáng yêu, rất muốn ôm một cái..." o

Lầu 2: "Tuy rằng nhìn không thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mấy cục cưng, nhưng vẫn rất muốn hôn tiểu á thú nhân nha!"

Lầu 3: "Các bạn không chú ý hai tiểu thú nhân bên cạnh sao? Bộ dạng giống nhau như đúc kìa, ôi chao, thật là đáng iu."

Lầu 4: "Tôi đã kích động nói không ra lời, thật sự là quá thần kỳ, làm cho chúng ta cúng bái Mông điện hạ đi."

Lầu 5: "Cùng cúng bái, chỉ là khi nào thì Mông điện hạ có thể thả ra ảnh chụp rõ ràng của mấy nhóc con vậy, thật sự rất muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo đáng yêu của bọn nhóc, còn có bộ dáng nhỏ bé ngây ngô của tiểu thú nhân nữa."

Lầu 6: "Cùng cầu."

Phía dưới là một mảnh cùng cầu, nhìn những bình luận này Mông Hiểu Dương dở khóc dở cười. Phòng âm nhạc này lúc trước ở trường học liền công khai là của y, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì, cũng không có hoàn toàn bị người khác biết.

Thẳng đến y truyền lên một tấm ảnh chụp bốn cục cưng ngồi thành hàng, người toàn đế quốc mới bắt đầu chú ý, giá trị fan cũng tăng vọt giống như ngồi hoả tiễn vậy.

Nghiêm khắc mà nói, những giá trị fan này cũng không thuần túy, đại bộ phận người bên trong là hướng về phía bọn nhóc mà đến, nhìn xem mặt trên kia giá trị tuổi của fan từ vài tuổi cho tới mấy trăm là biết.

Cũng may hệ thống cũng không có ghi chú rõ giá trị miến phải thông qua tài hoa đạt được, những giá trị fan này bởi vì bọn nhóc mà được đến, tuy rằng sẽ giảm một phần, lại vẫn tính đến trong giá trị thành tựu của y, cho nên sau khi y thăng đến cấp B, liền bay lên hơn phân nửa, tin tưởng một thời gian nữa liền có thể đột phá cấp B, thăng đến cấp A.

"Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ thăng đến cấp B, thưởng cho một trữ vật nhẫn, hai tờ phiếu đổi màu cam, một tờ phiếu vô thuộc tính giá trị tám điểm, một bảo rương."

"Đinh! Phiếu vô thuộc tính đã sử dụng trước."

"Đinh! Mở ra khu đổi màu vàng, kí chủ có thể vào đổi."Mông Hiểu Dương: Oh yeah! Có thể đi vào đổi đồ vật mình muốn rồi.

Nhanh chóng nhắm mắt đi vào hệ thống, Mông Hiểu Dương đi thẳng đến khu đổi, phát hiện 9717 đã sớm đứng chờ ở khu đổi màu vàng.

9717: "Tôi biết thế nào anh cũng đến đây mà." Nói xong lấy ra một viên thuốc đưa cho Mông Hiểu Dương, "Nè! Đây chính là viên thuốc tôi đã nói, chỉ cần anh ăn xong, có thể tránh thai ba năm."

Hưng phấn tiếp nhận viên thuốc, thứ này tuyệt bức là y hiện tại cần nhất, xem qua giá cả đổi, cái này y có thể thanh toán, lập tức liền dùng tốc độ nhanh nhất, đổi viên thuốc này ăn vào.

9717:... Đậu xanh rau má! Ông đây còn chưa nói tác dụng của viên thuốc này mà, anh nha liền gấp gáp ăn như vậy. (Shoorin Yumi: giọng điệu nhóc ngày càng giống Tiểu Dương nha ^ ^)

Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Ông đây rốt cuộc có thể an tâm rồi. Đêm nay ông không ép khô Lâm Hô, ông đây không họ Mông.

Kết quả, đương nhiên là Mông Hiểu Dương nằm úp sấp không xuống giường được. -_-

Một á thú nhân, cho dù thể chất của bạn có tốt đến đâu cũng không phải là đối thủ của thú nhân, huống chi là một cường thú nhân như Lâm Hô. Mông Hiểu Dương hàng này tuyệt đối là tự làm tự chịu, đốt cho y ba mươi hai cây nến đê.

"Chị dâu, chị dâu, không ổn rồi, ngoại trừ rắn con gà con, hiện tại ngay cả chim con khỉ con chó con cái gì đều đến đây." Lâm Cẩn vào cửa rống to.



Vừa rồi khi cậu xuống lầu tiếp tục ứng đối với bọn người Long Dực thì phát hiện phòng khách cư nhiên tụ tập bảy tám thú nhân, kéo quản gia qua hỏi một chút mới biết được những người này đều giống như bọn người Long Dực, là người kế thừa của các gia tộc.

Ngay tức thì, Lâm Cẩn liền đến chỗ Mông Hiểu Dương, nói cho y biết tin tức này.

"Thật sao?" Không phải Lâm Hô đã nói đều bị hắn đuổi đi rồi sao, sao hôm nay còn đến nữa?

"Thật." Lâm Cẩn dùng sức gật gật đầu, "Đều tại con gà con cùng con rắn con kia, những người đó nhất định là học bộ dáng vô sỉ của bọn họ." Nắm tay, đều là đồ vô sỉ. Hừ.╭(╯^╰)╮

Mông Hiểu Dương ngẩn người, lập tức nói: "Cứ mặc kệ bọn họ đi, bọn họ thích đến mấy lần liền mấy lần, thích ngồi bao lâu thì ngồi bao lâu đi."

Hướng Lâm Cẩn ngoắc ngoắc ngón tay, khiến cậu lại gần chính mình, "Anh hai em chưa nói sao? Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi Hải Lam Tinh, đến lúc đó liền không thấy bọn họ nữa."

Hải Lam Tinh? Lâm Cẩn nghe được quả nhiên hai mắt sáng lên, trước giờ cậu luôn muốn đến chỗ kia du ngoạn, nhưng vẫn chưa có cơ hội đi.

Thế nhưng... "Vậy bọn nhóc thì sao?"

"Đương nhiên là cùng đi rồi, Hải Lam Tinh là nơi du lịch đẹp nhất cũng là an toàn nhất, không sao đâu. Anh em đều nói như vậy, vậy nhất định là không có vấn đề gì." Mông Hiểu Dương mỉm cười, nói.

Kỳ thực y thật sự mệt muốn chết, Lâm Hô còn chưa cầu hôn với y mà đã bị hắn thu vào tay rồi, mới đính hôn thôi mà đã có ba bốn đứa con rồi con bà nó, cư nhiên còn chưa kết hôn, càng không có hưởng tuần trăng mật gì gì đó, ngẫm lại đều bi thôi.

Vừa lúc mấy ngày nay trong nhà bị gia chủ này gia chủ kia phiền không chịu được, Lâm Hô cũng hiểu được vẫn luôn không mang Hiểu Dương đi ra ngoài chơi, liền quyết định người một nhà đi Hải Lam Tinh chơi một chuyến đi.

Hải Lam Tinh có chi nhánh của Lâm gia, mấy ngày nay Lâm Hô lại an bài một chút, đi đến nơi đó tuyệt đối an toàn, cũng có thể khuây khoả một chút.

Rốt cuộc có thể đứng lên được đã là thời gian cơm trưa, lại nói tiếp, Lâm gia mời một đầu bếp, tay nghề càng ngày càng tốt, Mông Hiểu Dương đều cảm thấy mình đang lên cân.

Dùng cơm xong, Mông Hiểu Dương lấy ra chiếc nhẫn trữ vật mà hệ thống thưởng cho y, tuy rằng chỉ có mười mét vuông, nhưng dùng để đựng đồ vật cũng không tồi.

Lại nói tiếp, y còn có một cái bảo rương chưa mở, lần trước là một đoản kiếm, lần này không biết sẽ mở ra cái gì, thừa dịp trong phòng không có ai, đương nhiên, Trứng Trứng đang ngồi bên cạnh hai mắt trừng đến tròn xoe còn là một đứa bé, cho nên Mông Hiểu Dương liền trực tiếp ở trên giường mở ra bảo rương.

"Bảo rương ơi bảo rương, hy vọng có thể mở ra một thần khí." Nhẹ nhàng vuốt ve bảo rương, sau đó nhắm mắt mở ra, "Bà nó! Thứ này là cái gì vậy hả!"

Bên trong bảo rương, cư nhiên lại là một đoản kiếm, Mông Hiểu Dương thật sự sắp hộc máu, vận khí của y thật sự kém như vậy sao? Cư nhiên mở ra hai lần đều là đoản kiếm.

Lấy ra thanh đoản kiếm kia, lần trước thanh kia là màu đen, thanh này lại là màu trắng, hiện tại tốt lắm, thư hùng song sát, y đã tập hợp đủ nha con bà nó.

Đang lúc y muốn đem đoản kiếm thu hồi, Trứng Sống vẫn luôn nằm úp sấp bất động bên cạnh nháy mắt nhảy lại đây, há mồm liền tha đi đoản kiếm trong tay Mông Hiểu Dương, dọa Mông Hiểu Dương suýt bộc phát bệnh tim.

"Trứng Sống, mau trả lại thanh đoản kiếm cho mẫu phụ, đó không phải là đồ chơi của con." Tưởng muốn lấy lại đoản kiếm, lại sợ đoản kiếm quá bén sẽ làm bị thương đến Trứng Sống, Mông Hiểu Dương quả thực lo lắng muốn chết.

Bạn nói xem sao tay y lại tiện thế chứ, nếu mở ra bảo rương bên trong hệ thống thì làm gì có chuyện này.

Trứng Sống không có nghe Mông Hiểu Dương nói, ngược lại hưng phấn nhảy tới nhảy lui, như là thực thích thanh đoản kiếm kia, trái tim nhỏ bé của Mông Hiểu Dương cũng nhảy lên nhảy xuống theo bước nhảy của nhóc con.



Ngay sau đó, một màn thần kỳ xuất hiện, miệng Trứng Sống phun ra một đoàn màu trắng bên trong bốc lên ngọn lửa màu lam đốt thanh đoản kiếm kia, chỉ chốc lát, thanh đoản kiếm kia giống như bị rèn luyện, phát ra một tiếng nổ vang, sau đó bay múa trên không.

Mông Hiểu Dương trừng lớn mắt, một hồi lâu sau mới phát hiện là Trứng Sống khống chế được thanh đoản kiếm này, lúc này mới yên lòng lại, "Trứng Sống, thanh đoản kiếm này là bị con luyện hóa rồi sao?" Đậu xanh rau má! Càng ngày càng giống yêu tu có biết không.

Trứng Sống ngẩng đầu lên, khẽ kêu một tiếng, "Ngao ô..." Đáng tiếc lại không có chút nào gọi là uy nghiêm.

Giống như biết mình không uy vũ, Trứng Sống lại ngao ô một tiếng, sau đó ảo não gục đầu xuống, thu hồi đoản kiếm, cũng không biết bị nó giấu đi đâu rồi, Mông Hiểu Dương tìm khắp nơi nhưng lại không nhìn thấy nó nữa.

Nghĩ thanh đoản kiếm này Trứng Sống có thể sử dụng, vậy thanh đoản kiếm màu đen lúc trước thì sao?

Nói xong, đã đem đoản kiếm lấy ra đưa tới trước mặt Trứng Trứng, quả nhiên, hai mắt Trứng Trứng sáng ngời, cũng đem đoản kiếm luyện hóa giống như Trứng Sống, chỉ là Trứng Trứng phun ra lửa là màu đen.

Mở ra đến hai thanh đoản kiếm đều hữu dụng với tiểu thú nhân, Mông Hiểu Dương cũng không có gì oán giận nữa, thậm chí còn cảm thấy chính mình vận khí không tồi, cuối cùng hệ thống cũng có một lần đáng tin.

"Đoản kiếm này, trước mặt người khác không thể lấy ra, có biết không?" Hai con trai còn nhỏ, vạn nhất lấy ra chơi thì làm sao bây giờ? Tóm lại không thể bị người khác biết, hiện tại Lâm Hô cũng không thể, bởi vì y căn bản không biết giải thích về xuất xứ của đoản kiếm này thế nào.

Hai tiểu thú nhân nhìn bộ dáng nghiêm túc của mẫu phụ, nhanh chóng gật đầu, sau đó vui vẻ chạy đi lên liếm mặt của y, phải gọi là vô cùng nhiệt tình.

Liền qua hai ngày, tiểu á thú đã có thể ngồi vững không ngã sấp xuống, tiểu thú nhân thì càng không cần phải nói, từ trên cao ba thước nhảy xuống cũng không có việc gì, lần nữa lại khiến Mông Hiểu Dương cảm thán, con nít tương lai thật đúng là mau lớn.

"Tối hôm nay chúng ta sẽ đi Hải Lam Tinh." Lâm Hô trở lại phòng, nói với Mông Hiểu Dương như vậy.

Không phải là không muốn đi ban ngày, thật sự là cửa lớn của Lâm gia đều bị người ngăn chặn, căn bản ra không được.

Mấy ngày nay Lâm Hô sắp bị phiền chết rồi, đám lão già kia còn muốn lớn hơn hắn, một đám ông bác già lại muốn cưới con của hắn, nằm mơ đi, sớm muộn gì ông đây cũng xử lý mấy người, Lâm Hô nắm chặt nắm tay, âm trầm tưởng.

"Không thành vấn đề." Dù sao khi nào thì đi đều không hề gì. Về phần đám thú nhân bên ngoài kia, không phải có Lâm Hô đối phó sao?

Xoay người lăn một vòng, Mông Hiểu Dương lộ ra cái bụng trắng nõn nà, Lâm Hô nhìn thấy ánh mắt nóng lên. Không biết vì sao gần đây luôn cảm thấy Hiểu Dương thay đổi rất nhiều.

Kỳ thực không nói Lâm Hô, ngay cả bản thân Mông Hiểu Dương soi gương đều cảm thấy có chút không giống, cảm giác ngũ quan càng thêm tinh xảo, làn da càng trắng nõn mượt mà, hơn nữa khóe mắt đuôi lông mày còn mang theo nhè nhẹ quyến rũ, quả thực đang phát triển theo hướng nhân yêu ( gay).

Bị ánh mắt cực nóng của Lâm Hô nhìn chằm chằm trên mặt nóng lên, Mông Hiểu Dương kéo chăn qua bao lấy thân thể, đừng nói giỡn, đêm nay còn muốn lên phi thuyền đi Hải Lam Tinh đó nha.

Bất quá, gần đây thật sự có chút không đúng rồi. "9717, tôi ăn viên thuốc kia thật sự chỉ có hiệu quả mỹ nhan sao?." Đây cũng quá rõ ràng, mấy ngày nay khi Lâm Hô trở về nhìn đến y tựa như sói đói muốn nhào lại đây.

Đỡ trán, "Kí chủ, anh ăn đúng là thuốc dưỡng nhan, thế nhưng anh không đọc công hiệu sao?" Kêu cũng không kịp, quả nhiên trâu thì khó dạy mà.

Mở ra giới thiệu, thuốc dưỡng nhan: Phụ nữ sau khi dùng dung mạo tăng lên năm phần trăm, nhất cử nhất động đều quyến rũ tự nhiên, nam tử dùng, dung mạo tăng lên năm phần trăm, khi giơ tay nhấc chân đều mang mị hoặc, khác: Nam tử dùng có một tác dụng phụ, trong thời gian thuốc công hiệu, dễ động tình, và mỗi thời mỗi khắc đều khơi gợi tình dục của người yêu. ( Shoorin Yumi: cúi cùng em zẫn pị hệ thống hố)

Mông Hiểu Dương mặt ngẩn ngơ, cho nên ông đây là dùng xuân dược cộng thêm thuốc quyến rũ người sao? Đậu xanh rau má, trách không được mấy ngày nay ông đây luôn cảm thấy không ổn, Lâm Hô cũng đặc biệt không lý trí, nguyên lai là đồ vật này gây họa, chẳng lẽ ba năm sau này, mỗi ngày đều.... hự hự hự!

Mông Hiểu Dương: Sản phẩm của hệ thống quả nhiên đều hố hàng, mình đây quả là heo không biết tiếp thu giáo huấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau