Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 53: Hải Lam Tinh

Trước Sau
Tôi là một con lừa nhỏ ngốc nghếch, mỗi ngày bị người cưỡi. Sau khi rời khỏi hệ thống, đột nhiên một khúc nhạc thiếu nhi quanh quẩn hồi lâu ở trong đầu Mông Hiểu Dương.

Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Sau này sẽ không bao giờ ăn bậy cái gì nữa.

Kỳ thực mặc dù có chút hối hận, nhưng Mông Hiểu Dương cảm thấy cho dù biết, y vẫn là sẽ ăn viên thuốc đó.

Ăn, chỉ bị Lâm Hô đè thêm vài lần, không ăn, liền muốn sinh một ổ lại một ổ trứng, cho nên y tình nguyện mệt một chút, cũng không tính toán sinh bấy bi nữa.

Vào đêm khuya vắng lặng, Lâm Hô mang theo Mông Hiểu Dương còn có Lâm Cẩn và mấy nhóc con, thuận lợi đi lên xe huyền phù.

Thời gian mấy phút đồng hồ, bọn họ đã đến căn cứ, đổi qua phi thuyền. Đáng tiếc lúc này Mông Hiểu Dương lại ngủ mơ mơ màng màng, nếu không nhìn đến nhất định sẽ hô to thật sự giống như phi thuyền của người ngoài hành tinh mà mọi người trên địa cầu vẫn tưởng tượng.

"Oa!" Không thể trách Mông Hiểu Dương nhà quê, thật sự là bên ngoài sao trời thật đẹp, còn đẹp hơn những màn pháo hoa y đã từng xem, đây là vĩnh viễn không điêu tàn nha.

"Thích không?" Lâm Hô đứng bên cạnh y, đồng dạng nhìn phiến sao trời kia, nhìn như vậy, quả thật rất đẹp.

Hắn không có nói cho Mông Hiểu Dương biết, những ngôi sao phát sáng kia đều là những tinh cầu đánh mất sinh mệnh khi cùng dị tộc chiến đấu.

Gật đầu, "Rất đẹp!" Thật lâu phục hồi lại tinh thần, "Bọn nhóc đâu rồi?"

Vừa dứt lời, hai tiểu bạch hổ liền chạy tới, bọn nhóc cũng không phải chạy, mà là giống như ếch vậy, bịch bịch bịch bịch nhảy tới.

Mỗi khi Mông Hiểu Dương nhìn đến bọn nó như vậy, đều không nói gì.

"Ngao ô..." Trứng Trứng chạy quanh chân Mông Hiểu Dương vài vòng, theo quần của y liền đi lên trên, hì hục hì hục đi đến trước ngực y, đầu nhỏ lông xù không ngừng ủi cổ của y, làm cho trước ngực Mông Hiểu Dương ngứa không thôi.

Vỗ vỗ mông nhỏ của Trứng Trứng, Mông Hiểu Dương ôm nó trở về phòng nghỉ, Trứng Sống ở phía sau nhảy từng bước từng bước đi theo, tròng mắt màu xám ở trên người Trứng Trứng chuyển hai vòng, khiến Trứng Trứng nằm ở trong ngực Mông Hiểu Dương rùng mình một cái.

Mới vào cửa liền thấy hai tiểu á thú đã thức dậy nằm ở đó chơi đùa, bọn tiểu á thú nhìn giống như đã tám tháng, bộ dạng cơ hồ giống nhau như đúc, khác nhau chính là đứa nhỏ bên dưới khoé mắt có nốt ruồi màu son.Vì phân chia ra, nhũ danh của tiểu á thú được đặt lại lần nữa, đứa lớn kêu là Vỏ Trứng, đứa nhỏ thì kêu Trứng Cuộn.

Nhìn thấy cha mẹ còn có hai anh trai đi vào, Vỏ Trứng cùng Trứng Cuộn càng hăng hái, đỡ lan can run rẩy đứng lên, sau đó hướng phía Mông Hiểu Dương bên này dịch vài bước, miệng còn kêu a a.

"Ngao ô... Ngao ô..." Trứng Sống hơi hạ thấp nửa người trên, chân sau đạp một cái, liền nhảy đến trên giường nhỏ của bọn Vỏ Trứng, ngay cả Trứng Trứng cũng không yên ổn, ở trong ngực Mông Hiểu Dương quơ đầu, xoay tới xoay lui, làm hại Mông Hiểu Dương đều ôm không được.

Vừa buông tay, thằng nhóc Trứng Trứng nghịch ngợm này liền nhảy vào trên giường nhỏ, cùng Trứng Sống cắn xé lẫn nhau quay cuồng lăn lộn, Vỏ Trứng cùng Trứng Cuộn thì ở một bên chảy nước miếng, vỗ tay nhỏ bé, như là cổ vũ cho hai anh trai cố lên.

Một màn này gần đây thường xuyên xuất hiện, ban đầu Mông Hiểu Dương còn tưởng rằng bọn tiểu thú nhân đang đánh nhau, nên đi lên kéo bọn nó ra, hiện tại biết đó là hai anh em nó tình cảm tốt, đang chơi đùa thôi.

Trứng Sống: Ngao ô (mỗi lần đều giành mẫu phụ với anh, cắn chết em!)



Trứng Trứng: Ngao ô (mỗi lần đều giả bộ ngoan ngoãn trước mặt mẫu phụ, đá chết anh!)

Hai tiểu bạch hổ tứ chi giao triền, một hồi anh ở mặt trên, một hồi em ở mặt trên, không ngừng quay cuồng, miệng cũng không nhàn rỗi, từng người ngậm chi trước hoặc là phía sau lưng hoặc là đầu của đối phương không nhả ra, trong cổ họng còn phát ra thanh âm grừ grừ.

"Tình cảm của hai anh em nó thật tốt." Mông Hiểu Dương đứng ở một bên cười tủm tỉm nói, hai tiểu á thú còn đang vỗ tay.

Liếc mắt nhìn hai tiểu bạch hổ còn đang rống to, khóe miệng Lâm Hô cong lên một nụ cười, cắn thành như vậy mà tình cảm tốt? Hiểu Dương không biết, chẳng lẽ hắn còn không nghe được ý tứ trong tiếng rống của hai thằng nhóc này sao, hừ! Muốn cướp người với lão cha của mấy đứa, còn non lắm.

"Tiểu thú nhân cãi nhau ầm ĩ như vậy, tình cảm mới tốt." Lâm Hô nghiêm trang chững chạc nói. (xạo)

Gật đầu, Mông Hiểu Dương cũng nghĩ vậy, con trai mà! Bất quá làm ầm ĩ như vậy, lớn thêm chút nữa nói không chừng có thể đánh đến sập trần nhà luôn, ngẫm lại vẫn là tiểu á thú tốt hơn.

Đưa ánh mắt chuyển tới hai tiểu á thú trắng trẻo mềm mại bên cạnh, Mông Hiểu Dương không tự giác đưa bọn họ quy nạp thành cùng loại với cô gái nhỏ, sau đó không khỏi run rẩy thân mình, hiện tại y càng ngày càng dung nhập đến thế giới tương lai, ngay cả cách suy nghĩ đều biến hóa rất lớn.

Chơi nháo một trận, ba người Mông Hiểu Dương còn có Lâm Hô Lâm Cẩn cùng đút cho mấy nhóc ăn no, lúc này mấy cục cưng mới yên tĩnh lại chậm rãi ngủ, mấy đứa bé này rất dễ chăm sóc, nhất là hai tiểu thú nhân, chỉ cần cho ăn no rồi, ngẫu nhiên tới tìm bạn chơi một chút, bình thường hoàn toàn không cần để ý đến chúng, thể chất kia, bạn cũng hoàn toàn không cần lo cho bọn họ va đập ở đâu đó.

Còn tiểu á thú cũng dễ chăm sóc hơn so với tiểu á thú của nhà khác, đương nhiên trong đó có một phần nguyên nhân là Mông Hiểu Dương tăng lên thể chất cho bọn nó, bản thân hai bé con này cũng nhu thuận, không làm nũng.

Có mấy bé con làm bạn, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, không bao lâu bọn họ liền đã tới Hải Lam Tinh.

Không biết có phải là bởi vì xuất thân từ địa cầu hay không, Mông Hiểu Dương đối với tinh cầu có bộ dáng rất giống địa cầu này có loại cảm giác thân cận kỳ diệu.

Vừa ra phi thuyền, không khí tươi mát mang theo hơi thở của thiên nhiên ngập tràn khắp nơi, khiến một thân mệt nhọc của người ta đều tiêu tán, Lâm Cẩn ở bên cạnh nhắm mắt nhẹ nhàng hít thở, ngay cả ánh mắt bọn nhỏ đều cảm giác sáng một ít.

Đổi qua xe huyền phù đi đến Lâm gia ở Hải Lam Tinh, nơi đó gia chủ chi nhánh đã sớm cung kính chờ đợi bọn người Lâm Hô. Nhất là nghe nói lần này bốn vị tiểu thiếu gia cũng đến đây, cho nên không thể xuất hiện sơ sót.

Mông Hiểu Dương xuống xe huyền phù liền bị tộc nhân chi nhánh Lâm gia doạ sợ, không phải nói sinh con không dễ sao? Y nhìn nhân khẩu ở đây rất nhiều nha, thậm chí còn có vài vị tiểu thú nhân nữa.

Giống như biết Mông Hiểu Dương nghĩ cái gì, Lâm Hô đứng ở bên cạnh y, nhẹ nhàng nói: "Ở nơi này không phải đều là người của Lâm gia, hơn nữa huyết mạch thần thú cũng rất loãng, cho nên sẽ có nhiều người thế này."

Con nối dòng sở dĩ gian nan, đó là bởi vì thú nhân nhiều lắm, á thú nhân tỷ suất thụ thai thấp, giống cái thụ thai cao, nhưng số lượng rất ít, thế gia giống như Lâm gia, chi nhánh cũng có thể lấy được một giống cái, đương nhiên cũng có thể sinh con, hơn nữa thông thường đều có thể đạt tới hai thai thậm chí hơn nữa.

Bởi vì huyết mạch càng cường đại nên càng khó có được con nối dòng, người của bàng chi tuy rằng có lưu huyết mạch thần thú, cũng đã thực loãng, cho nên căn bản là không có khổ não giống dòng chính.

Đương nhiên, cũng có bàng chi giống như Hoa Nhiên, mẫu phụ huyết mạch loãng lại sinh ra một vị cường thú nhân huyết mạch nồng hậu, đáng tiếc chuyện như vậy, đừng nói là trăm năm, cho dù là ngàn năm cũng chưa chắc có một.

Nhìn nhóm người phía trước, Mông Hiểu Dương ôm Trứng Cuộn, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực theo Lâm Hô đi qua.

"Lâm Thanh dẫn tất cả tộc nhân bàng chi ở Hải Lam, gặp qua thiếu chủ, thiếu chủ phu nhân, Cẩn thiếu gia," Lâm Thanh giương mắt đảo qua bé con trong ngực Mông Hiểu Dương và Lâm Cẩn, cùng hai tiểu thú nhân nằm ở trên lưng Lâm Hô, đè xuống đáy mắt kích động, âm lượng cao lên vài phần, "Còn có hai vị tiểu thiếu gia và tiểu công tử."

Những người còn lại cũng không nhịn được lực hấp dẫn khẽ ngẩng đầu nhìn về phía bốn bé con, sau đó trong mắt đều là phát xạ ra ánh sáng chói mắt.



Bốn bào thai nha, thậm chí còn có một đôi tiểu á thú đi ra từ trong một quả trứng, đây là trước giờ chưa từng có, hiện giờ xuất hiện tại Lâm gia bọn họ, tương lai Lâm gia bọn họ tuyệt đối có thể trở thành đệ nhất thế gia.

Mấy vị trong nhà có tiểu thú nhân, trong lòng không khỏi ảo tưởng thiếu phu nhân đột nhiên nhìn trúng tiểu thú nhân nhà bọn họ, không chừng còn có thể định ra hôn ước, ngẫm lại đều có chút kích động rồi!Mông Hiểu Dương nhíu nhíu mày, ánh mắt những người này có cần lộ liễu như vậy không, còn kém đồng loạt nhào lên đây được không? Con trai đều bị dọa đến sắp kêu mẹ rồi kìa.

Nhìn đến Trứng Cuộn vùi đầu vào ngực mình, Mông Hiểu Dương dùng chân đá Lâm Hô một cái, ý bảo hắn nhanh lên, con trai sắp khóc có biết không.

Lâm Hô nghiêng đầu nhìn Mông Hiểu Dương, lại nhìn về phía Lâm Thanh, "Chuẩn bị một khu độc lập, không có việc gì đừng tới tìm chúng ta, có việc càng đừng tới tìm chúng ta, hiểu chứ?"

Lâm Thanh bị lời nói uy nghiêm của hắn chấn trụ, không khỏi gật đầu, chờ gật đầu xong mới phát giác như vậy không đúng, đáng tiếc đã muốn đáp ứng cũng không thể nói thêm cái gì.

Khi tham gia tộc hội ông có gặp vị thiếu tộc trưởng này vài lần, vẫn luôn biết hắn là một người rõ ràng lưu loát, lại không nghĩ rằng lưu loát như vậy.

Tự mình dẫn bọn họ đi đến một toà tiểu viện khác, dĩ nhiên là một toà tiểu viện phong cách Giang Nam cổ, cửa gỗ nâu đỏ, đường đi trải đá xanh, hai bên trồng hoa và cây cảnh xanh um tươi tốt, lại có núi giả và đình nghỉ mát, mọi thứ đều rất lịch sự tao nhã, khiến Mông Hiểu Dương bọn họ liếc mắt một cái liền thích nơi này.

Lâm Hô nhìn thấy sự vui sướng hài lòng trong mắt Hiểu Dương và em trai, còn hai tiểu thú nhân thì đang rượt đuổi nhau trên cây nhỏ, cho Lâm Thanh một ánh mắt tán thưởng, người này thật ra cũng làm được việc.

Đuổi Lâm Thanh đi, mấy người tắm rửa thay đổi quần áo, liền tụ tập đến trong đại sảnh, lần này đến vốn là du ngoạn, đương nhiên cần lên kế hoạch một chút.

Điểm mở bản đồ Hải Lam Tinh, mặt trên có giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ, nghĩ đền bốn bé cưng, nơi nguy hiểm không thể đi, nơi có quá nhiều người cũng không thể đi, như vậy tính toán, còn lại đều là một ít địa phương non xanh nước biếc.

Trước đây Mông Hiểu Dương là một tử trạch, hiện tại vẫn không quá thích nơi có nhiều người, những địa phương phong cảnh hữu tình này, vừa vặn là y muốn đi.

Mặc dù Lâm Cẩn có chút thất vọng, nhưng có thể đi đến nơi non xanh nước biếc cũng không sai, ngay tức thì bắt đầu nghiên cứu trên bản đồ nơi nào phong cảnh đẹp nhất, nơi nào kỳ lạ nhất.

Trải qua thảo luận, cuối cùng lựa chọn ra hai địa phương, một nơi tên là Thanh Thủy Giản, một nơi tên là Tây Linh Sơn, nhưng Mông Hiểu Dương và Lâm Cẩn lại có bất đồng ý kiến.

Lâm Cẩn muốn đi Thanh Thủy Giản trước, cho rằng nơi đó núi đẹp suối đẹp, là một nơi tốt để du ngoạn, Mông Hiểu Dương lại thích Tây Linh Sơn, đó là ngọn núi cao nhất Hải Lam Tinh, y muốn leo lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, hai người cãi thật lâu, cuối cùng Mông Hiểu Dương dứt khoát kêu bọn nhỏ chọn, nếu đi đến bên trái, liền đi Thanh Thủy Giản, nếu đi về phía bên phải, liền đi Tây Linh Sơn.

"Cục cưng, đi qua bên đây với mẫu phụ, mau tới đây." Mông Hiểu Dương đứng ở bên phải, vẫy vẫy tay, bốn bé con liền ngay hàng thẳng lối đi lại đây.

Bên kia Lâm Cẩn tức đến mặt đỏ bừng, "Anh ăn gian, tại sao có thể như vậy."

Liếc mắt, "Cũng đâu có nói không thể nói chuyện không thể ngoắc, em cũng có thể làm vậy mà!" Chỉ cần em kêu đi qua, a ha ha ha!

Lâm Cẩn giơ chân, "Trứng Sống, Trứng Trứng lại đây, qua bên đây với chú này." Đáng tiếc tiểu thú nhân không nhúc nhích, còn quay cái mông nhỏ về phía cậu, "Vỏ Trứng, Trứng Cuộn, bình thường chú đối với các con rất tốt phải không, đi qua bên đây với chú." Tiểu á thú cũng không để ý đến cậu.

"Ha ha! Tiểu Cẩn, đây gọi là có được dân tâm nhá, mục đích chung, chuyện này cũng không có cách nào nha! Ngày mai chúng ta đi Tây Linh Sơn ha~, oh yeah!" Nhướng mày, còn nháy mắt mấy cái với Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn: Rất ti bỉ! Quá vô sỉ! Thật không biết xấu hổ! Rất.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau