Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử
Chương 58: Tranh giành đặt tên
Thai này đứa bé làm ầm ĩ, từ mang thai mãi cho đến trước khi sinh một ngày vẫn luôn gây sức ép Mông Hiểu Dương không yên ổn.
Vốn là cho rằng đứa bé này gây sức ép như vậy, lúc sinh hẳn là rất khó, không nghĩ tới còn nhanh khi sinh bọn Trứng Trứng, thời gian từ khi bụng bắt đầu đau đến khi sinh trứng không đến nửa giờ.
Ôm quả trứng vỏ ngoài còn có chút mềm, Mông Hiểu Dương lẳng lặng ngồi chờ, bởi vì chính y cũng không biết rốt cuộc còn có trứng hay không, vạn nhất lại có một quả nữa thì sao!
Qua mười mấy phút đồng hồ, rốt cuộc xác định không có trứng nào nữa, Mông Hiểu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, nhờ bác sĩ kiểm tra giùm thân thể y, bởi vì trong lúc mang thai phản ứng lợi hại, hiện tại thân thể có chút suy yếu, bất quá bác sĩ cũng nói, điều dưỡng một thời gian là được.
Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Đâu chỉ điều dưỡng là được, anh đây thể chất từ mãn điểm rụng hết năm biết không? Thứ này cư nhiên sẽ rụng xuống, 9717 cái đồ hố hàng này cũng không nói một tiếng cho y biết, con bà nó.
Bảo 9717 đổi hai điểm thể chất cộng thêm vào, không phải Mông Hiểu Dương không nghĩ trực tiếp hồi phục mười điểm, thật sự là hiện tại thân thể y hư nhược không chịu nổi, ôi chao, chậm rãi hồi phục đi.
Thể chất tăng trở lại đến bảy, toàn thân đau nhức liền giảm bớt còn toàn thân bủn rủn, cuối cùng nửa sống lại, Mông Hiểu Dương ôm trứng năm tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Thai này cư nhiên chỉ có một quả trứng, điều này làm cho hàng vạn hàng nghìn nhân dân quần chúng đang mong đợi thất vọng rồi, nguyên bản còn tưởng rằng có thể lại đến ba quả trứng, bốn quả trứng hoặc là càng nhiều hơn nữa!
Bất quá đừng lo, không thấy được lần trước có một trứng hai lòng đỏ sao? Thai này nói không chừng chính là một trứng hai lòng đỏ thậm chí một trứng ba lòng đỏ luôn.
Suy đoán này được mọi người tán đồng, phòng âm nhạc của Mông Hiểu Dương cơ hồ thành hội thảo thảo luận mấy lòng đỏ trứng, nghe hát đều thành thứ yếu, Mông Hiểu Dương có loại cảm giác hiện tại cho dù y hát một khúc con lừa lông ngắn, đều sẽ được người ta phong làm ca thần.
Kế tiếp lại là những ngày ấp trứng, tất cả mọi người bao quát Mông Hiểu Dương đều cho rằng đây là tiểu á thú, bởi vì đứa bé này tuy rằng gây sức ép lại chưa từng có hấp thu quá năng lượng, sau khi sinh cũng không có năng lượng di động.
Thế nhưng sáng sớm hôm nay, trứng năm cũng xuất hiện tình huống giống như Trứng Trứng, không thấy đâu.
Trong nhà có nhiều trẻ con, Lâm gia giới nghiêm hơn dĩ vãng gấp mười lần, không có khả năng có người ngoài đi vào, bốn cục cưng tuy rằng nghịch ngợm gây sự, lại biết thương em trai, bình thường sờ sờ đều rất cẩn thận, làm sao có thể lén giấu đi.
Trải qua một phen dò xét, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Vẫn luôn cho rằng là tiểu á thú, vỏ ngoài cư nhiên biến sắc, mặc dù là màu lam, so ra kém Trứng Sống và Trứng Trứng, thế nhưng cũng thực khủng bố được không? Vấn đề này đó cũng không phải trọng điểm, trứng năm truyền thừa huyết mạch là màu lam, vì sao lúc trước lại không có hấp thu năng lượng? Này hoàn toàn không khoa học nha! Thật đảo điên hiểu biết ngàn vạn năm qua về truyền thừa của thú nhân.
Toàn gia bao quát Mông Hiểu Dương tất cả mọi người đều vây quanh trứng năm nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cho ra kết luận chính là, thú nhân cùng á thú đều cùng nhau sinh ra, hơn nữa một trứng hai lòng đỏ cũng xuất hiện rồi, lại xuất hiện một tiểu thú nhân không hấp thu năng lượng cũng không có gì ngạc nhiên.
Tuy rằng kết luận như vậy, Lâm gia chủ lại bảo mọi người không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, để tránh đưa tới chú ý quá nhiều, như vậy đối với tiểu thú nhân cũng không nhất định là chuyện tốt.
Mông Hiểu Dương nhìn chằm chằm trứng năm yên tâm thoải mái nằm ở trong ổ trên cây, đồng ý gật đầu, đúng vậy, không thể quá mức phô trương.
@Mông Hiểu Dương, bây giờ cậu mới nhớ tới điệu thấp hả, có phải là quá muộn rồi hay không.
Thời gian trôi nhanh như bay, hơn nữa còn có bốn quỷ đòi nợ mỗi ngày hướng bạn đòi nợ, ngày qua đến miễn bàn nhiều náo nhiệt.
Hôm nay trời trong nắng ấm, Mông Hiểu Dương mang theo bọn cục cưng đến ban công nhìn trứng năm, thuận tiện nói cho bọn nhỏ biết quả trứng này là em trai của bọn nó, đừng tưởng lầm là trứng chim mà đem nấu ăn.
Đổi lấy bốn vị cục cưng tập thể xem thường, bọn nó làm sao có thể ngốc đến nổi ngay cả thú nhân cùng trứng chim đều không phân biệt được, bất quá mẫu phụ nói như vậy, bọn nó chỉ cần gật đầu đồng ý là được rồi, nếu không mẫu phụ sẽ vẫn luôn giải thích, niệm đến bọn nó gật đầu mới thôi, thật là khủng khiếp.
Kỳ thực cũng là Mông Hiểu Dương không hiểu biết, y cứ nghĩ rằng trẻ con nơi này cũng giống như trẻ con ở địa cầu, cho rằng bọn cục cưng ra xác cho dù lớn rất nhanh, thế nhưng tư tưởng vẫn giống như trẻ con địa cầu mới sinh, đối thế giới mới là một mảnh giấy trắng.
Y nào biết rằng, tiểu thú nhân ở thời điểm tiếp thu truyền thừa, phải nhận được rất nhiều tri thức, bao quát một ít thường thức cần thiết cho thú nhân, mà tiểu á thú cũng sẽ được đến một ít tri thức khi còn ở trong trứng, khi phá xác, tiểu thú nhân cùng tiểu á thú liền có chỉ số thông minh cùng trí nhớ của đứa bé hơn hai tuổi.
Cho dù là tiểu giống cái, cũng sẽ ở trong mẫu thai được đến một ít tri thức, khi sinh ra có chỉ số thông minh không thua đứa bé ba tuổi.
Chỉ là những thứ này Mông Hiểu Dương cũng không biết, y vẫn đối đãi với bọn cục cưng như bọn bé con mới sinh ra, tính thời gian, bốn cục cưng đã mười một tháng, đúng là thời điểm nghịch ngợm gây sự, cho nên y rất lo lắng bọn cục cưng 'không hiểu chuyện' coi em trai trở thành trứng gà hoặc là trứng chim đem đi luộc.
Ôi chao! Một tháng nữa thì bọn cục cưng được một tuổi rồi sao? Mông Hiểu Dương như là đột nhiên nghĩ đến, quay đầu lại nhìn hai tiểu bạch hổ đang gặm lẫn nhau chơi đùa, tiểu thú nhân muốn biến thành hình người.
Thật kích động nha, cũng không biết bọn cục cưng biến thành hình người bộ dạng sẽ thế nào, là giống y hay là Lâm Hô.
"Tháng sau là tiểu thú nhân có thể biến thành hình người rồi." Khi ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Lâm Hô đi tới, Mông Hiểu Dương nhanh chóng nói cho hắn biết vấn đề trọng đại vừa nghĩ đến này.
Cúi đầu quét mắt tiểu bạch hổ đang đảo quanh chân hắn, "Ừ, tháng sau phải tổ chức lễ tế một tuổi long trọng, mấy ngày nay mỗ mụ đều đang chuẩn bị, em không biết sao?"
Từ đầu tháng Lâm gia đã bắt đầu bận túi bụi, chẳng lẽ Hiểu Dương đều không chút hiếu kỳ sao? Lâm Hô kéo Mông Hiểu Dương, bắt lấy Trứng Trứng đang ôm lấy chân hắn, nhẹ nhàng vung, vứt nó lên trên một gốc cây cao ba thước, để cho nó ở trên đó nhảy nhót đi.
"Em sẽ không quên sinh nhật của bọn cục cưng đi?"
Ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Sao em lại quên được chứ?" Chỉ là.... "Ngày nào xem là sinh nhật của bọn nhóc, là sinh ra hay là phá xác?" Vấn đề này rất quan trọng nha, đến bây giờ anh đây vẫn không hiểu nha đậu xanh rau má!
..."Sinh ra." Lâm Hô có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu Mông Hiểu Dương, "Vốn là dựa theo phá xác tính, thế nhưng chúng ta có bốn cục cưng, thời gian phá xác cũng không giống nhau, cho nên dựa theo sinh ra đến tính."
Vấn đề này Lâm phu nhân đã sớm hỏi qua, các trưởng lão cũng do dự quá, cuối cùng quyết định dùng ngày sinh ra tính làm sinh nhật, lại dùng thời gian phá xác trước sau để sắp xếp ai là lão đại.
Có chút không giống với nhà của người khác, thế nhưng vậy thì thế nào, tình huống đặc biệt nên đối đãi đặc biệt thôi!
Mông Hiểu Dương nghe xong nghiêng đầu một chút, được rồi, như vậy tính mới tốt, "Còn tên thì sao?" Lẽ ra khi bọn cục cưng phá xác thì nên đặt tên, thế nhưng một lần ba cục cưng, Lúc trước Lâm gia chủ quyết định một cái tên căn bản dùng không được nha!
Sau lại bởi vì các trưởng lão lại đây nhúng tay, trong lúc nhất thời, vì tên của bọn cục cưng mà những trưởng lão râu đều trắng này còn đánh nhau một trận, thế nhưng cho tới bây giờ, Mông Hiểu Dương vẫn không có nhìn thấy tên cụ thể của bọn cục cưng.
"Đã tuyển ra vài cái, các trưởng lão còn đang do dự, nói chờ khi điển lễ sẽ công bố." Lâm Hô một tay ôm hai tiểu á thú, đi vào trong.
Mông Hiểu Dương mỉm cười, được rồi, thế giới này tên cho bọn bé con mới sinh đều là từ trưởng lão đặt, ngụ ý là sự chúc phúc của trưởng giả, cho dù khó nghe y cũng không có biện pháp.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Mông Hiểu Dương vẫn không nghĩ tên bọn nhỏ quá khó nghe, bất quá lấy tên của hai anh em Lâm Hô Lâm Cẩn đến xem, người Lâm gia đặt tên cũng không phải quá khó nghe, dù sao tiểu thiếu gia của Lâm gia bị người kêu Lâm Mộc nha, Lâm Thủy gì gì đó cũng mất mặt Lâm gia không phải sao.
Vừa nghĩ như thế, Mông Hiểu Dương cũng không phiền lòng nữa, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên đùa con trai thì đùa con trai, nên đi nhìn trứng năm thì nhìn trứng năm, đương nhiên, nên XXOO thì phải XXOO!
Ngày như vậy trôi qua, đảo mắt liền tới lễ tế thần.
Vốn là cho rằng đứa bé này gây sức ép như vậy, lúc sinh hẳn là rất khó, không nghĩ tới còn nhanh khi sinh bọn Trứng Trứng, thời gian từ khi bụng bắt đầu đau đến khi sinh trứng không đến nửa giờ.
Ôm quả trứng vỏ ngoài còn có chút mềm, Mông Hiểu Dương lẳng lặng ngồi chờ, bởi vì chính y cũng không biết rốt cuộc còn có trứng hay không, vạn nhất lại có một quả nữa thì sao!
Qua mười mấy phút đồng hồ, rốt cuộc xác định không có trứng nào nữa, Mông Hiểu Dương mới thở phào nhẹ nhõm, nhờ bác sĩ kiểm tra giùm thân thể y, bởi vì trong lúc mang thai phản ứng lợi hại, hiện tại thân thể có chút suy yếu, bất quá bác sĩ cũng nói, điều dưỡng một thời gian là được.
Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Đâu chỉ điều dưỡng là được, anh đây thể chất từ mãn điểm rụng hết năm biết không? Thứ này cư nhiên sẽ rụng xuống, 9717 cái đồ hố hàng này cũng không nói một tiếng cho y biết, con bà nó.
Bảo 9717 đổi hai điểm thể chất cộng thêm vào, không phải Mông Hiểu Dương không nghĩ trực tiếp hồi phục mười điểm, thật sự là hiện tại thân thể y hư nhược không chịu nổi, ôi chao, chậm rãi hồi phục đi.
Thể chất tăng trở lại đến bảy, toàn thân đau nhức liền giảm bớt còn toàn thân bủn rủn, cuối cùng nửa sống lại, Mông Hiểu Dương ôm trứng năm tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Thai này cư nhiên chỉ có một quả trứng, điều này làm cho hàng vạn hàng nghìn nhân dân quần chúng đang mong đợi thất vọng rồi, nguyên bản còn tưởng rằng có thể lại đến ba quả trứng, bốn quả trứng hoặc là càng nhiều hơn nữa!
Bất quá đừng lo, không thấy được lần trước có một trứng hai lòng đỏ sao? Thai này nói không chừng chính là một trứng hai lòng đỏ thậm chí một trứng ba lòng đỏ luôn.
Suy đoán này được mọi người tán đồng, phòng âm nhạc của Mông Hiểu Dương cơ hồ thành hội thảo thảo luận mấy lòng đỏ trứng, nghe hát đều thành thứ yếu, Mông Hiểu Dương có loại cảm giác hiện tại cho dù y hát một khúc con lừa lông ngắn, đều sẽ được người ta phong làm ca thần.
Kế tiếp lại là những ngày ấp trứng, tất cả mọi người bao quát Mông Hiểu Dương đều cho rằng đây là tiểu á thú, bởi vì đứa bé này tuy rằng gây sức ép lại chưa từng có hấp thu quá năng lượng, sau khi sinh cũng không có năng lượng di động.
Thế nhưng sáng sớm hôm nay, trứng năm cũng xuất hiện tình huống giống như Trứng Trứng, không thấy đâu.
Trong nhà có nhiều trẻ con, Lâm gia giới nghiêm hơn dĩ vãng gấp mười lần, không có khả năng có người ngoài đi vào, bốn cục cưng tuy rằng nghịch ngợm gây sự, lại biết thương em trai, bình thường sờ sờ đều rất cẩn thận, làm sao có thể lén giấu đi.
Trải qua một phen dò xét, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Vẫn luôn cho rằng là tiểu á thú, vỏ ngoài cư nhiên biến sắc, mặc dù là màu lam, so ra kém Trứng Sống và Trứng Trứng, thế nhưng cũng thực khủng bố được không? Vấn đề này đó cũng không phải trọng điểm, trứng năm truyền thừa huyết mạch là màu lam, vì sao lúc trước lại không có hấp thu năng lượng? Này hoàn toàn không khoa học nha! Thật đảo điên hiểu biết ngàn vạn năm qua về truyền thừa của thú nhân.
Toàn gia bao quát Mông Hiểu Dương tất cả mọi người đều vây quanh trứng năm nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cho ra kết luận chính là, thú nhân cùng á thú đều cùng nhau sinh ra, hơn nữa một trứng hai lòng đỏ cũng xuất hiện rồi, lại xuất hiện một tiểu thú nhân không hấp thu năng lượng cũng không có gì ngạc nhiên.
Tuy rằng kết luận như vậy, Lâm gia chủ lại bảo mọi người không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, để tránh đưa tới chú ý quá nhiều, như vậy đối với tiểu thú nhân cũng không nhất định là chuyện tốt.
Mông Hiểu Dương nhìn chằm chằm trứng năm yên tâm thoải mái nằm ở trong ổ trên cây, đồng ý gật đầu, đúng vậy, không thể quá mức phô trương.
@Mông Hiểu Dương, bây giờ cậu mới nhớ tới điệu thấp hả, có phải là quá muộn rồi hay không.
Thời gian trôi nhanh như bay, hơn nữa còn có bốn quỷ đòi nợ mỗi ngày hướng bạn đòi nợ, ngày qua đến miễn bàn nhiều náo nhiệt.
Hôm nay trời trong nắng ấm, Mông Hiểu Dương mang theo bọn cục cưng đến ban công nhìn trứng năm, thuận tiện nói cho bọn nhỏ biết quả trứng này là em trai của bọn nó, đừng tưởng lầm là trứng chim mà đem nấu ăn.
Đổi lấy bốn vị cục cưng tập thể xem thường, bọn nó làm sao có thể ngốc đến nổi ngay cả thú nhân cùng trứng chim đều không phân biệt được, bất quá mẫu phụ nói như vậy, bọn nó chỉ cần gật đầu đồng ý là được rồi, nếu không mẫu phụ sẽ vẫn luôn giải thích, niệm đến bọn nó gật đầu mới thôi, thật là khủng khiếp.
Kỳ thực cũng là Mông Hiểu Dương không hiểu biết, y cứ nghĩ rằng trẻ con nơi này cũng giống như trẻ con ở địa cầu, cho rằng bọn cục cưng ra xác cho dù lớn rất nhanh, thế nhưng tư tưởng vẫn giống như trẻ con địa cầu mới sinh, đối thế giới mới là một mảnh giấy trắng.
Y nào biết rằng, tiểu thú nhân ở thời điểm tiếp thu truyền thừa, phải nhận được rất nhiều tri thức, bao quát một ít thường thức cần thiết cho thú nhân, mà tiểu á thú cũng sẽ được đến một ít tri thức khi còn ở trong trứng, khi phá xác, tiểu thú nhân cùng tiểu á thú liền có chỉ số thông minh cùng trí nhớ của đứa bé hơn hai tuổi.
Cho dù là tiểu giống cái, cũng sẽ ở trong mẫu thai được đến một ít tri thức, khi sinh ra có chỉ số thông minh không thua đứa bé ba tuổi.
Chỉ là những thứ này Mông Hiểu Dương cũng không biết, y vẫn đối đãi với bọn cục cưng như bọn bé con mới sinh ra, tính thời gian, bốn cục cưng đã mười một tháng, đúng là thời điểm nghịch ngợm gây sự, cho nên y rất lo lắng bọn cục cưng 'không hiểu chuyện' coi em trai trở thành trứng gà hoặc là trứng chim đem đi luộc.
Ôi chao! Một tháng nữa thì bọn cục cưng được một tuổi rồi sao? Mông Hiểu Dương như là đột nhiên nghĩ đến, quay đầu lại nhìn hai tiểu bạch hổ đang gặm lẫn nhau chơi đùa, tiểu thú nhân muốn biến thành hình người.
Thật kích động nha, cũng không biết bọn cục cưng biến thành hình người bộ dạng sẽ thế nào, là giống y hay là Lâm Hô.
"Tháng sau là tiểu thú nhân có thể biến thành hình người rồi." Khi ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Lâm Hô đi tới, Mông Hiểu Dương nhanh chóng nói cho hắn biết vấn đề trọng đại vừa nghĩ đến này.
Cúi đầu quét mắt tiểu bạch hổ đang đảo quanh chân hắn, "Ừ, tháng sau phải tổ chức lễ tế một tuổi long trọng, mấy ngày nay mỗ mụ đều đang chuẩn bị, em không biết sao?"
Từ đầu tháng Lâm gia đã bắt đầu bận túi bụi, chẳng lẽ Hiểu Dương đều không chút hiếu kỳ sao? Lâm Hô kéo Mông Hiểu Dương, bắt lấy Trứng Trứng đang ôm lấy chân hắn, nhẹ nhàng vung, vứt nó lên trên một gốc cây cao ba thước, để cho nó ở trên đó nhảy nhót đi.
"Em sẽ không quên sinh nhật của bọn cục cưng đi?"
Ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Sao em lại quên được chứ?" Chỉ là.... "Ngày nào xem là sinh nhật của bọn nhóc, là sinh ra hay là phá xác?" Vấn đề này rất quan trọng nha, đến bây giờ anh đây vẫn không hiểu nha đậu xanh rau má!
..."Sinh ra." Lâm Hô có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu Mông Hiểu Dương, "Vốn là dựa theo phá xác tính, thế nhưng chúng ta có bốn cục cưng, thời gian phá xác cũng không giống nhau, cho nên dựa theo sinh ra đến tính."
Vấn đề này Lâm phu nhân đã sớm hỏi qua, các trưởng lão cũng do dự quá, cuối cùng quyết định dùng ngày sinh ra tính làm sinh nhật, lại dùng thời gian phá xác trước sau để sắp xếp ai là lão đại.
Có chút không giống với nhà của người khác, thế nhưng vậy thì thế nào, tình huống đặc biệt nên đối đãi đặc biệt thôi!
Mông Hiểu Dương nghe xong nghiêng đầu một chút, được rồi, như vậy tính mới tốt, "Còn tên thì sao?" Lẽ ra khi bọn cục cưng phá xác thì nên đặt tên, thế nhưng một lần ba cục cưng, Lúc trước Lâm gia chủ quyết định một cái tên căn bản dùng không được nha!
Sau lại bởi vì các trưởng lão lại đây nhúng tay, trong lúc nhất thời, vì tên của bọn cục cưng mà những trưởng lão râu đều trắng này còn đánh nhau một trận, thế nhưng cho tới bây giờ, Mông Hiểu Dương vẫn không có nhìn thấy tên cụ thể của bọn cục cưng.
"Đã tuyển ra vài cái, các trưởng lão còn đang do dự, nói chờ khi điển lễ sẽ công bố." Lâm Hô một tay ôm hai tiểu á thú, đi vào trong.
Mông Hiểu Dương mỉm cười, được rồi, thế giới này tên cho bọn bé con mới sinh đều là từ trưởng lão đặt, ngụ ý là sự chúc phúc của trưởng giả, cho dù khó nghe y cũng không có biện pháp.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Mông Hiểu Dương vẫn không nghĩ tên bọn nhỏ quá khó nghe, bất quá lấy tên của hai anh em Lâm Hô Lâm Cẩn đến xem, người Lâm gia đặt tên cũng không phải quá khó nghe, dù sao tiểu thiếu gia của Lâm gia bị người kêu Lâm Mộc nha, Lâm Thủy gì gì đó cũng mất mặt Lâm gia không phải sao.
Vừa nghĩ như thế, Mông Hiểu Dương cũng không phiền lòng nữa, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên đùa con trai thì đùa con trai, nên đi nhìn trứng năm thì nhìn trứng năm, đương nhiên, nên XXOO thì phải XXOO!
Ngày như vậy trôi qua, đảo mắt liền tới lễ tế thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất