Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 60: Lễ tế thần

Trước Sau
Vội vội vàng vàng chạy theo Lâm Cẩn, Hiện tại ý tưởng duy nhất trong đầu Triệu Nhân chính là, nhanh chóng giải thích rõ ràng với Tiểu Cẩn, nếu không lão bà sẽ không có nha đậu xanh rau má.

Mông Hiểu Dương đi phía sau Lâm Hô, ánh mắt lại đảo qua Lâm Cẩn cùng Triệu Nhân, trong khoảng thời gian này đều đang bận chuyện của trứng năm, vẫn không có quan tâm tới Tiểu Cẩn, thật không biết bọn họ đã phát triển đến bước này.

“Đang nhìn cái gì?” Lâm Hô ôm lấy Trứng Trứng không an phận, vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của nó.

“Nhìn Tiểu Cẩn đó! Anh có phát hiện bây giờ nhìn Tiểu Cẩn rất giống nữ vương không, Triệu Nhân lại giống như cún con chạy theo sau.” Không trách Mông Hiểu Dương sẽ cảm thấy như vậy, nếu hiện tại Triệu Nhân hoá ra cái đuôi, nhất định sẽ quơ qua quơ lại.

Lâm Hô đen mặt, “Hắn vốn chính là cùng một tổ tông với cẩu, nhìn đương nhiên giống cẩu rồi.” Hừ hừ một tiếng, đối với tên Triệu Nhân da mặt dày giống như bức tường này, Miệng Lâm Hô phun không ra lời hay.

Mông Hiểu Dương kinh ngạc quay đầu lại, này thật sự là làm cho người ta ngoài ý muốn, Miệng Lâm Hô cư nhiên cũng có thể độc như vậy. Lại quay đầu nhìn về phía Triệu Nhân, trong lòng yên lặng đốt cho hắn mấy cây nến, không mua chuộc anh vợ đã nghĩ theo đuổi em trai người ta? Này sẽ là một câu chuyện bi thương.

Kỳ thực hiện tại Triệu Nhân đã lâm vào bi thương, hắn giải thích nhiều lần, thế nhưng Lâm Cẩn đều cho đó là lý do để hắn tiếp cận tiểu á thú, nói ngắn gọn, chính là không tin hắn.

Mặt đau khổ, đột nhiên hai mắt Triệu Nhân sáng ngời, lôi kéo Lâm Cẩn đi về phía Triệu gia chủ, vừa đi vừa nói, “Tiểu Cẩn, anh nói đều là sự thật, giá trị dựng dục gì đó anh hoàn toàn không quan tâm, anh thích chính là bản thân em thôi, hiện tại anh dẫn em đi gặp cha anh, chúng ta đính hôn đi!”

Sửng sốt một chút, Lâm Cẩn cuống quít muốn rút bàn tay ra khỏi tay Triệu Nhân, “Anh điên rồi sao, hôm nay là lễ tế thần của Lâm gia chúng tôi.” Chẳng lẽ hắn nói là sự thật? Đáy mắt Lâm Cẩn hiện lên một tia do dự.

“Em tin tưởng anh sao?” Triệu Nhân dừng bước lại, hỏi.

Hắn đương nhiên biết hôm nay là Lễ tế thần của Lâm gia, không thể phá hư, nhưng Tiểu Cẩn không để ý tới hắn, trong lòng hắn giống như bị mèo cào, vô cùng khó chịu.

“A nha…” Trứng Cuộn trong ngực Lâm Cẩn nhìn nhìn Lâm Cẩn lại nhìn nhìn Triệu Nhân, đột nhiên buông tay đang ôm cổ Lâm Cẩn ra, nhếch môi cười vỗ vỗ tay nhỏ bé.

“Ch…Chú…” Trứng Cuộn thình lình một câu, khiến hai người đồng thời quay đầu lại nhìn về phía nó.

Lâm Cẩn có chút kích động nhìn Trứng Cuộn, “Bé Trứng Cuộn có thể nói?” Sau đó không để ý tới Triệu Nhân nữa, hưng phấn ôm Trứng Cuộn đi đến chỗ đám người Lâm phu nhân.

Kết quả đến nơi đó mới phát hiện, Vỏ Trứng cũng có thể nói, Lâm phu nhân đang đùa với bé bảo nó gọi bà nội!

“Trứng Cuộn vừa rồi gọi chú, Vỏ Trứng cũng kêu một tiếng xem nào.” Lâm Cẩn đem Trứng Cuộn đưa cho Lâm phu nhân, đổi qua Vỏ Trứng trong lòng ông.

Kết quả Vỏ Trứng rầm rì một tiếng, nằm ở Trên vai Lâm Cẩn không lên tiếng, ngược lại Trứng Cuộn, có thể nói miệng vẫn luôn không ngừng, hướng về phía Lâm phu nhân liền không ngừng kêu bà nội bà nội.



Trong lúc nhất thời, yến hội lại nghênh đón một hồi cao trào, ngay cả Lâm Hô cùng Mông Hiểu Dương đều vây quanh hai tiểu á thú, dụ dỗ bọn nhóc gọi phụ thân và mẫu phụ.

Chỉ chốc lát, đến chính ngọ mười hai giờ, phòng yến hội vang lên một tiếng chuông, tất cả mọi người đứng yên không nói chuyện nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giữa tế đàn.

Mông Hiểu Dương nhìn cái tế đàn kia, y và Lâm Hô đính hôn trên cái tế đàn đó, không nghĩ tới bất quá mới hai năm, con của bọn họ đều một tuổi rồi.

Các trưởng lão mỗi người ôm một đứa, ôm bốn cục cưng lên tế đàn, sau đó đặt bọn cục cưng ở giữa tế đàn, trong miệng năm trưởng lão vừa lẩm bẩm vừa đi vòng quanh bọn nhỏ, càng chuyển càng nhanh.

Mông Hiểu Dương đang ngạc nhiên nhìn, Lâm Hô bên người đổi thành hình thú, vèo một tiếng nhảy lên tế đàn, ngửa mặt lên trời rống dài, ngay sau đó, tất cả thú nhân ở đây đều đổi thành hình thú, cũng bắt đầu rống to.

Một màn thần kỳ xuất hiện, nguyên bản bầu trời trong xanh, đột nhiên tối xuống, cũng không thể nói là tối, chỉ là khoảng trời phía trên tế đàn kia có chút tối, theo tiếng rống tiếp cận kết thúc, quanh thân bốn cục cưng cư nhiên phát ra một chút ánh sáng.

Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Này cũng huyền huyễn quá đê, có cần lấy một quả cầu thủy tinh thử nghiệm linh căn hoặc là thuộc tính phép thuật hay không hả!

Tiếng rống kết thúc, Lâm Hô chuyển hoán trở về hình người, dưới tế đàn thú nhân cũng lần lượt biến trở về hình người, Mông Hiểu Dương lại gần tế đàn, nhìn bốn cục cưng nhắm mắt bất động, có chút không yên lòng nhìn Lâm Hô.

“Không sao, bọn nhóc đang ngủ thôi.” Lâm Hô ôm lấy hai tiểu á thú đưa cho Mông Hiểu Dương và Lâm phu nhân, lại ôm lấy hai tiểu thú nhân, xuống tế đàn.

“Hiến tế thành công, hôm nay, chính thức đặt tên cho bốn đứa con, con lớn: Lâm Chiêu; con thứ: Lâm Đán; con thứ ba: Lâm Thần; thứ bốn: Lâm Hi.” Đại trưởng lão tuyên bố xong, phòng yến hội tĩnh lặng nhất thời lâm vào sôi trào.

Thời cổ đại, thú nhân nhất là á thú và giống cái rất khó sống sót, cho nên mọi người đã nghĩ đến lễ tế thần, có thể làm cho bọn nhỏ khỏe mạnh lớn lên, phát triển đến cuối cùng, liền thành một loại truyền thống, chỉ có hoàn thành xong tế lễ, bọn nhỏ mới được ghi vào gia phả.

Cho đến bây giờ, các thế gia vẫn tiếp tục sử dụng nghi lễ cổ xưa này, họ tin rằng, chỉ có những cục cưng hiến tế thành công mới có được sự chúc phúc của thần thú mà khỏe mạnh lớn lên.

Mà Mông Hiểu Dương làm mẫu phụ của bọn nhỏ, hiện tại đang lâm vào bùng nổ.

Mông Hiểu Dương: Lâm Đán là cái khỉ giề, suy nghĩ tên đã hơn một năm liền lấy tên Trứng sao đậu xanh rau má (Trứng, phát âm là Đản> Đán), này cmn có khác gì nhũ danh đâu hả, Lâm Đán, Trứng Trứng! Mợ nó! Còn không bằng kêu trứng hai cho rồi.

Tiến đến bên người Trứng Trứng đang ngủ say sưa, Mông Hiểu Dương trong lòng yên lặng vì bé đốt nến, trứng hai ơi! Không phải cha con không nghĩ đổi tên cho con, thật sự là cha lực bất tòng tâm mà, sau này con sẽ là quả trứng.

Ôi! Sinh ra là trứng nên tên là trứng!

Yến hội kết thúc, mấy người Mông Hiểu Dương trở lại phòng, Lâm Cẩn lại không đi cùng, bất quá Lâm Cẩn đã lớn rồi, có chút việc riêng của mình, người nhà đều hiểu.



Bất quá bọn họ nếu là biết Lâm Cẩn hiện tại đi với ai, nhất định sẽ không bình tĩnh như vậy.

“Yến hội đều xong rồi, anh còn đi theo tôi làm gì?” Lâm Cẩn có chút khó chịu liếc mắt nhìn người phía sau, đi đường tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

“Tiểu Cẩn, vừa rồi bởi vì cháu đột nhiên nói chuyện, em vẫn chưa trả lời anh, em có tin tưởng anh không.” Triệu Nhân theo sát Lâm Cẩn.

“Cháu gì ở đây, đó là cháu của tôi, liên quan gì tới anh, không được gọi lung tung.” Lâm Cẩn dừng bước lại, cuối cùng cậu cũng biết được da mặt của Triệu Nhân dày cỡ nào, cho điểm dương quang liền xán lạn, cho điểm nhan sắc hắn liền mở phường nhuộm.

Triệu Nhân lộ ra hàm răng trắng, cười rất thiếu đánh, “Cháu của em cũng là cháu của anh mà!” Trong lòng nói thầm một câu, ‘Chuyện sớm muộn thôi’, “Em còn chưa nói có tin anh hay không! Nếu vẫn không tin, bây giờ chúng ta đi gặp cha em, anh sẽ xin phép ông được cầu hôn.”

Thu hồi cợt nhả, Triệu Nhân nghiêm trang chững chạc nói: “Lâm Cẩn, em tin tưởng anh sao? Nguyện ý gả cho anh sao?”

Lâm Cẩn: Đậu xanh rau má! Tiến triển sao lại nhanh như vậy, theo không kịp rồi.

Cuối cùng phục hồi tinh thần lại, “Được rồi, cho dù tin tưởng anh thì sao, ai muốn gả cho anh.” Liếc mắt xem thường, thiếu chút nữa bị mắc câu rồi, tưởng tôi dễ dàng như vậy gả cho anh sao, mơ đi cưng.

Triệu Nhân chuyển tròng mắt, “Chắc là em vẫn chưa tin anh, không được, anh nhất định phải chứng minh cho em thấy.” Nói xong, liền ôm lấy Lâm Cẩn, lấy tốc độ của lang chạy đến trong sân của Lâm gia chủ và Lâm phu nhân.

Buông Lâm Cẩn có chút sửng sốt xuống, mở ra quang não, trực tiếp chuyển đến Triệu gia chủ, “Cha, con muốn cưới Lâm Cẩn làm chính quân.” Đây là một câu tự thuật, mà không phải câu hỏi.

Triệu gia chủ giờ phút này đang ngồi trên xe huyền phù trở về Triệu gia, nghe hắn nói như thế, lập tức bảo người quay đầu trở lại Lâm gia, “Chờ cha trở lại.” Tính tình của con lớn như thế nào, ông làm cha nên hiểu rõ nhất.

Bất luận chuyện gì, chỉ cần nó đã quyết định, nhất định sẽ làm được, bất luận ai khuyên nhủ hoặc là cản trở cũng không có tác dụng, hơn nữa Triệu gia chủ cũng cảm thấy Lâm Cẩn cũng không tệ, dường như tất cả mọi người đều quên, mỗ mụ của Lâm Cẩn cũng là á thú.

Á thú có thể sinh hai đứa con là Lâm Hô và Lâm Cẩn, giá trị dựng dục của bản thân cũng sẽ không quá thấp, như vậy làm con của ông ta, ít nhất Lâm Cẩn có thể sinh được một đứa.

Triệu gia chủ híp mắt nghĩ, con lớn nếu đánh quang não đến nói, đó là chắc chắn phải cưới được á thú Lâm gia, Lâm Cẩn kế thừa giá trị dựng dục của mỗ mụ nó, ít nhất có thể cho ra đời một đứa bé, nếu là sinh thú nhân, có thể ưu tiên cưới tiểu á thú của Lâm gia rồi, Ô yeah! Con của ông giỏi quá, cư nhiên có thể nghĩ xa như vậy. ( Shoorin Yumi: ông bác, não bổ quá nhìu cũng là bệnh, phải trị =_=)

Vừa suy nghĩ xong, xe huyền phù của ông đã tới trước cửa Lâm gia.

Mà Lâm Cẩn cũng bị Triệu Nhân kéo đến trước mặt Lâm phu nhân.

Trong phòng Mông Hiểu Dương vẫn còn đang đắm chìm trong tên gọi của con mình, thật ‘đau nòng’, Lâm Đán, Trứng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau