Chương 67: Ngoại truyện 8 Sinh con
Bắc Từ Hoành và Hà Lâm đi dạo xong cũng gần 10 giờ khuya cả hai mới vòng về lại quán ăn. Đã đóng cửa rồi.
Bắc Từ Hoành đi tới gần, Liam đang dọn dẹp bàn ghế cho vào kho. Còn Sara thì đang lau dọn trong bếp.
Cả hai cùng đi tới, Liam ngước lên anh bật cười:"Hai người tới sớm thế !"
Sara cầm chiếc khăn đi ra :"Chị có nấu mì, hai người có ăn không?"
Hà Lâm định mở miệng từ chối thì chiếc bụng nhỏ của cô lại reo lên. Cô ngại ngùng, còn anh thì bật cười.
Hà Lâm đánh nhẹ vào cánh tay anh:"Anh dám cười em!"
Bắc Từ Hoành vỗ ngọt cô rồi đưa cô qua ghế ngồi.Rất nhanh chóng Sara đã bưng hai tô mì nóng hổi ra đặt trước mặt hai người họ. Mùi mì thơm phức đánh thức giác quan của cô khiến bụng càng réo hơn.
"Tô của em là gai gói lận đó, cho cả hai mẹ con" Sara mỉm cười ngồi xuống đối diện
Bắc Từ Hoành ngồi bên cạnh nhẹ nhàng lấy tôm lột vỏ ra cho vào tô cô, mấy lát thịt hay trứng anh đều đưa sang cô hết . Hà Lâm vừa ăn hết miếng này miếng khác lại xuất hiện.
Bụng cô căng phùng nhưng đồ ăn vẫn đầy.
Cô vội ngăn Bắc Từ Hoành lại:"Anh, em ăn hết nổi rồi"
Bắc Từ Hoành cùng miếng thịt đang lửng:"Anh thấy em mới ăn có một ít thôi mà!"Cô lắc đầu:"Em như ăn hai tô chứ không phải một nữa rồi, anh mau ăn đi!!"
Dù có kiên quyết từ chối nhưng con tôm đó cô vẫn phải ăn, không thoát được.
Thời gian thấm thoát trôi qua. Hai người họ ở lại bãi biển đã gần 8 tháng trời. Vâng mọi người không nhìn lầm đâu là 8 tháng đó.
Bắc Từ Hoành và Hà Lâm đã có rất nhiều trải nghiệm thú vị tại nơi đây. Khiến họ mãi không quên được.
Còn một tháng nữa là sanh nên cô và Bắc Từ Hoành về lại thành phố cho tiện.
Dù chỉ mới ở đây vài tháng nhưng cảm giác khi rời xa lại buồn bã đến như vậy. Sau khi con cô lớn khỏe nhất định sẽ đưa nó tới đây.
Sau khi trở về lại hai người họ bắt đầu sửa soạn đồ đạc để về nhà mẹ cô ở. Cho tiện chăm sóc.
Bụng đã khá to nên việc đi lại có chút khó khăn Bắc Từ Hoành ít khi cho cô tự đi lắm anh còn mua cả xe đẩy đặt cô lên đó, có khi thì tự mình bế đi không cho cô hoạt động nhiều .
Về đến nhà, khi bước vào Hà Lâm chỉ thấy vỏn vẹn mình Trương Tuấn Nam và cháu của mình đang chơi đùa cùng nhau. Cô bật cười đi tới, Bắc Từ Hoành kéo vali theo sau.
"Anh hai" Hà Lâm đi từ ra phía sau lưng anh. hét lớn vào lỗ tai.
Trương Tuấn Nam giật mình lấy tay xoa xoa tai mình ngước ra sau nhìn cô rồi thở dài bất lực."Sao có hai cha con anh thế? Mẹ và chị đâu hết rồi?"
"Hai người họ đi mua sắm từ sớm rồi, chỉ để anh và cục bông nhỏ ở nhà thôi"
Hà Lâm đi tới gần đứa cháu ẵm nhẹ con bé lên, nhưng Bắc Từ Hoành đã nhanh chóng giành lấy nâng nhẹ nhàng cho cô chơi đùa.
"Nè nè ở nhà này cấm tình cảm vượt quá giới hạn" Trương Tuấn Nam nói
Và hình như Bắc Từ Hoành chả để tâm, anh nâng nâng tay cô bé lên cho Hà Lâm đùa nghịch với móng tay nhỏ bé.
"Mà 'em vợ cũng ở đây à?"
Bắc Từ Hoành gật nhẹ đầu:"Dĩ nhiên"
"Không cho" Trương Tuấn Nam khoanh tay hất mặt
"Anh hai em thấy anh còn trẻ con hơn trước nữa đó!" Hà Lâm liếc nhìn anh mình
"Kệ anh!"
Từ trên lâu ba Trương bước xuống ông có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nở nụ cười.
"Hai đứa về rồi à!"
Bắc Từ Hoành lễ phép cúi chào:"Dạ ba"
Hà Lâm cũng nhanh chóng chào hỏi."Phòng của các con ta đã sắp xếp xong rồi, hai đứa cứ thoải mái nha, ba đi
làm đây"
Ông đi tới nựng cháu gái rồi tươi cười ra ngoài.
Bắc Từ Hoành trả con lại cho Trương Tuấn Nam còn mình thì dìu vợ lên lầu. Cô được sắp cho căn phòng ở tầng 1, để tiện hơn.
Tròng phòng đồ đạc sinh đẻ đã được chuẩn bị đầy đủ. Cả nôi cũng có sẵn hình như là chẳng thiếu gì trừ một thai phụ.
Hà Lâm vui vẻ bước vào trong cô sờ nhẹ hết từng món đồ, cảm giác náo nức hồi hợp dần xuất hiện, chỉ một tháng nữa thôi cô gặp được con rồi!
Cuộc sống ở căn nhà rất vui vẻ ấm cúng. Cô vừa được chồng được mẹ chị dâu chăm sóc hết mình. Chưa tới ngày sinh mà đã tăng thêm vài kí.
Bữa tối hôm đó.
Hai vợ chồng đang nằm ngủ, thì chợt mày cô nhíu lại mặt nhăn nhó, Hà Lâm mở mắt cô bắt lấy cánh tay Bắc Từ Hoành bên cạnh, anh cũng mở mắt nhìn sang cô, Hà Lâm như sắp khóc đến nơi. Anh có chút hoảng bật đèn lên rồi đi tới bế cô.
Nước ối đã vỡ rồi, lẽ ra còn một tuần nữa mà!!
Trong đêm tối muộn cả nhà cùng đến viện. Cô được đưa vào phòng cấp cứu. Phải qua khá lâu phòng cấp cứu mới tắt đèn.
Bắc Từ Hoành ngồi bên ngoài anh căng thẳng đan hai tay vào nhau báu báu nó. Nếu để ý kĩ cả cơ thể anh như đang run lên. Ai nấy đều căng thẳng chờCuối cùng bác sĩ cũng đã bước ra, cánh cửa vừa mở tiếng em bé khóc cũng đã vang | lên. Bắc Từ Hoành bật dậy nhìn vào trong anh mỉm cười, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ba Trương đưa mẹ cô về nhà để đem một ít đồ lên.
Bắc Từ Hoành, Trương Tuấn Nam và Alice đi vào trong. Cô đã sinh một bé trai kháu khỉnh!
Hà Lâm khi thấy anh vào miệng cô ngoảnh lên nhẹ, Bắc Từ Hoành đi vội tới nắm lấy bàn tay cô anh hôn nhẹ lên đó.
"Em vất vả rồi"
Hà Lâm liếc nhìn nhẹ đứa bé, Bắc Từ Hoành đi tới đó ẵm nó tới gần hơn. Dù không phải lần đầu bế em bé nhưng ngay lúc này cả cơ thể anh như run lên, không dám cử động mạnh hành động cực kì nhẹ nhàng nâng niu.
Hà Lâm vuốt nhẹ đầu đứa bé rồi cô thiếp đi.
Đứa bé tên Bắc Từ Bạc.
Bắc Từ Hoành đi tới gần, Liam đang dọn dẹp bàn ghế cho vào kho. Còn Sara thì đang lau dọn trong bếp.
Cả hai cùng đi tới, Liam ngước lên anh bật cười:"Hai người tới sớm thế !"
Sara cầm chiếc khăn đi ra :"Chị có nấu mì, hai người có ăn không?"
Hà Lâm định mở miệng từ chối thì chiếc bụng nhỏ của cô lại reo lên. Cô ngại ngùng, còn anh thì bật cười.
Hà Lâm đánh nhẹ vào cánh tay anh:"Anh dám cười em!"
Bắc Từ Hoành vỗ ngọt cô rồi đưa cô qua ghế ngồi.Rất nhanh chóng Sara đã bưng hai tô mì nóng hổi ra đặt trước mặt hai người họ. Mùi mì thơm phức đánh thức giác quan của cô khiến bụng càng réo hơn.
"Tô của em là gai gói lận đó, cho cả hai mẹ con" Sara mỉm cười ngồi xuống đối diện
Bắc Từ Hoành ngồi bên cạnh nhẹ nhàng lấy tôm lột vỏ ra cho vào tô cô, mấy lát thịt hay trứng anh đều đưa sang cô hết . Hà Lâm vừa ăn hết miếng này miếng khác lại xuất hiện.
Bụng cô căng phùng nhưng đồ ăn vẫn đầy.
Cô vội ngăn Bắc Từ Hoành lại:"Anh, em ăn hết nổi rồi"
Bắc Từ Hoành cùng miếng thịt đang lửng:"Anh thấy em mới ăn có một ít thôi mà!"Cô lắc đầu:"Em như ăn hai tô chứ không phải một nữa rồi, anh mau ăn đi!!"
Dù có kiên quyết từ chối nhưng con tôm đó cô vẫn phải ăn, không thoát được.
Thời gian thấm thoát trôi qua. Hai người họ ở lại bãi biển đã gần 8 tháng trời. Vâng mọi người không nhìn lầm đâu là 8 tháng đó.
Bắc Từ Hoành và Hà Lâm đã có rất nhiều trải nghiệm thú vị tại nơi đây. Khiến họ mãi không quên được.
Còn một tháng nữa là sanh nên cô và Bắc Từ Hoành về lại thành phố cho tiện.
Dù chỉ mới ở đây vài tháng nhưng cảm giác khi rời xa lại buồn bã đến như vậy. Sau khi con cô lớn khỏe nhất định sẽ đưa nó tới đây.
Sau khi trở về lại hai người họ bắt đầu sửa soạn đồ đạc để về nhà mẹ cô ở. Cho tiện chăm sóc.
Bụng đã khá to nên việc đi lại có chút khó khăn Bắc Từ Hoành ít khi cho cô tự đi lắm anh còn mua cả xe đẩy đặt cô lên đó, có khi thì tự mình bế đi không cho cô hoạt động nhiều .
Về đến nhà, khi bước vào Hà Lâm chỉ thấy vỏn vẹn mình Trương Tuấn Nam và cháu của mình đang chơi đùa cùng nhau. Cô bật cười đi tới, Bắc Từ Hoành kéo vali theo sau.
"Anh hai" Hà Lâm đi từ ra phía sau lưng anh. hét lớn vào lỗ tai.
Trương Tuấn Nam giật mình lấy tay xoa xoa tai mình ngước ra sau nhìn cô rồi thở dài bất lực."Sao có hai cha con anh thế? Mẹ và chị đâu hết rồi?"
"Hai người họ đi mua sắm từ sớm rồi, chỉ để anh và cục bông nhỏ ở nhà thôi"
Hà Lâm đi tới gần đứa cháu ẵm nhẹ con bé lên, nhưng Bắc Từ Hoành đã nhanh chóng giành lấy nâng nhẹ nhàng cho cô chơi đùa.
"Nè nè ở nhà này cấm tình cảm vượt quá giới hạn" Trương Tuấn Nam nói
Và hình như Bắc Từ Hoành chả để tâm, anh nâng nâng tay cô bé lên cho Hà Lâm đùa nghịch với móng tay nhỏ bé.
"Mà 'em vợ cũng ở đây à?"
Bắc Từ Hoành gật nhẹ đầu:"Dĩ nhiên"
"Không cho" Trương Tuấn Nam khoanh tay hất mặt
"Anh hai em thấy anh còn trẻ con hơn trước nữa đó!" Hà Lâm liếc nhìn anh mình
"Kệ anh!"
Từ trên lâu ba Trương bước xuống ông có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nở nụ cười.
"Hai đứa về rồi à!"
Bắc Từ Hoành lễ phép cúi chào:"Dạ ba"
Hà Lâm cũng nhanh chóng chào hỏi."Phòng của các con ta đã sắp xếp xong rồi, hai đứa cứ thoải mái nha, ba đi
làm đây"
Ông đi tới nựng cháu gái rồi tươi cười ra ngoài.
Bắc Từ Hoành trả con lại cho Trương Tuấn Nam còn mình thì dìu vợ lên lầu. Cô được sắp cho căn phòng ở tầng 1, để tiện hơn.
Tròng phòng đồ đạc sinh đẻ đã được chuẩn bị đầy đủ. Cả nôi cũng có sẵn hình như là chẳng thiếu gì trừ một thai phụ.
Hà Lâm vui vẻ bước vào trong cô sờ nhẹ hết từng món đồ, cảm giác náo nức hồi hợp dần xuất hiện, chỉ một tháng nữa thôi cô gặp được con rồi!
Cuộc sống ở căn nhà rất vui vẻ ấm cúng. Cô vừa được chồng được mẹ chị dâu chăm sóc hết mình. Chưa tới ngày sinh mà đã tăng thêm vài kí.
Bữa tối hôm đó.
Hai vợ chồng đang nằm ngủ, thì chợt mày cô nhíu lại mặt nhăn nhó, Hà Lâm mở mắt cô bắt lấy cánh tay Bắc Từ Hoành bên cạnh, anh cũng mở mắt nhìn sang cô, Hà Lâm như sắp khóc đến nơi. Anh có chút hoảng bật đèn lên rồi đi tới bế cô.
Nước ối đã vỡ rồi, lẽ ra còn một tuần nữa mà!!
Trong đêm tối muộn cả nhà cùng đến viện. Cô được đưa vào phòng cấp cứu. Phải qua khá lâu phòng cấp cứu mới tắt đèn.
Bắc Từ Hoành ngồi bên ngoài anh căng thẳng đan hai tay vào nhau báu báu nó. Nếu để ý kĩ cả cơ thể anh như đang run lên. Ai nấy đều căng thẳng chờCuối cùng bác sĩ cũng đã bước ra, cánh cửa vừa mở tiếng em bé khóc cũng đã vang | lên. Bắc Từ Hoành bật dậy nhìn vào trong anh mỉm cười, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ba Trương đưa mẹ cô về nhà để đem một ít đồ lên.
Bắc Từ Hoành, Trương Tuấn Nam và Alice đi vào trong. Cô đã sinh một bé trai kháu khỉnh!
Hà Lâm khi thấy anh vào miệng cô ngoảnh lên nhẹ, Bắc Từ Hoành đi vội tới nắm lấy bàn tay cô anh hôn nhẹ lên đó.
"Em vất vả rồi"
Hà Lâm liếc nhìn nhẹ đứa bé, Bắc Từ Hoành đi tới đó ẵm nó tới gần hơn. Dù không phải lần đầu bế em bé nhưng ngay lúc này cả cơ thể anh như run lên, không dám cử động mạnh hành động cực kì nhẹ nhàng nâng niu.
Hà Lâm vuốt nhẹ đầu đứa bé rồi cô thiếp đi.
Đứa bé tên Bắc Từ Bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất