Chương 1
Hai tháng nay luôn bị mất ngủ.
Cảm giác không muốn ăn, đầu hay choáng tim đập nhanh, biểu hiện rõ rệt nhất là cơ thể càng ngày càng khô héo, gương mặt gầy gò.
Tôi không muốn Kỳ Thù nhìn thấy xương sườn của mình, gần đây vẫn luôn năn nỉ hắn tắt đèn.
Cứ tiếp diễn như thế, tối hôm qua Kỳ Thù nhéo vào eo tôi: "Dạo này sao em lại gầy thế?"
Tốt quá, hắn vẫn còn phát hiện tôi gầy đi.
Tự an ủi chính mình, ít nhất hắn cũng không hoàn toàn không để ý đến tôi.
Sao lại gầy thế, cũng chỉ một câu. Nói xong, hắn liền động chạm tôi.
Alpha cao cấp thể lực mạnh đến doạ người, trời sinh tôi không phải là Omega, mỗi lần bị hắn làm đều đau đến không chịu được.
Sau khi kết thúc hắn nhanh chóng đi ngủ, còn tôi một tay chống tường đi vào phòng vệ sinh, không cẩn thận trượt chân té ngã, hai mắt tối sầm bất tỉnh.
Gần đây ngất xỉu quá nhiều, tôi cũng hiểu được, sau hai ba tiếng đồng hồ tôi sẽ tỉnh lại.
Trước khi té xỉu, tôi cũng muốn đến gặp bác sĩ.
Nhưng bản thân lại bài xích bệnh viện.
Cuộc giải phẫu nửa năm trước đem cho tôi quá nhiều đau đớn, vừa mới cấy tuyến thể nhân tạo vào mấy ngày, tế bào cơ thể tôi liên tục kêu gào cự tuyệt, hận không thể đem cơ thể tôi xé nát thành từng mảnh.
Tôi đau đến thần trí mơ hồ, khóc lóc cầu xin bác sĩ tiêm cho tôi liều thuốc mê.
Nhưng bác sĩ chỉ thương xót nhìn tôi, lắc đầu, cậu phải cố chịu đựng.
Tôi cần phải chịu đựng.
Tôi vì Kỳ Thù, đem tuyến thể nhân tạo của Omega vào cơ thể mình.
Đều là do tôi tự nguyện, tôi phải cố gắng chịu đựng.
Kĩ thuật khoa học phát triển cho đến ngày hôm nay, có thể giúp mọi người thay đổi giới tính của mình, có thể bỏ hoặc cấy tuyến thể cho bản thân, nhưng không thể cạy miệng bắt đối phương nói ra mục đích.
Chung quy cũng là hàng giả.
Kỳ Thù có thể cắn xé tuyến thể của tôi để đạt được khoái cảm, lại không thể đánh dấu được tôi.
Hắn cũng không muốn đánh dấu tôi.
Trời đã sáng. Nắng sáng đầu mùa xuân lúc nào cũng tràn ngập sức sống.
Ánh nắng chiếu rọi từng sinh mệnh, ngoại trừ tôi.
Tỉnh lại đã thấy Kỳ Thù đi rồi. Hắn rất giỏi, cho dù hôm qua kịch liệt như thế nào, đúng 9 giờ sáng hắn vẫn sẽ có mặt tại công ty.
Không có hắn, căn phòng chìm vào trống vắng cùng giá lạnh.
Tôi chỉ là vẫy tay thì đến, xua tay thì đi. Là trai bao, sáng sớm mau chóng mặc quần áo vào và cút.
Tôi yêu hắn 7 năm.
Bị hắn. Làm 4 năm.
Tôi có chìa khóa nhà của hắn.
Còn có thể ra vào công ty hắn.
Nhưng trước sau như một tôi vẫn như trai bao.
Đơn giản thôi, hắn không yêu tôi.
Lần đầu tiên lên giường, hắn gọi tôi là Tiểu Ngôn.
Lúc động tình gọi tiểu Giảng Hoà cùng âm với Tiêu Dữ là tôi.
Đáng tiếc tôi học âm nhạc, tai nghe rất rõ.
Rất nhiều người nói tôi giống Ôn Tồn.
Có lẽ tôi nên cảm thấy may mắn, nếu không giống vài phần, đời này tôi đừng mơ bò lên giường Kỳ Thù.
Mỗi bạn giường của Kỳ Thù đều có vài điểm giống Ôn Tồn.
Tôi là người giống nhất, nên mới có thể ở bên cạnh hắn lâu như vậy.
Lâu đến mức khiến tôi quên mình là thế thân.
Lần đầu tiên thấy Kỳ Thù cùng Ôn Tồn là ở ngày khai giảng đầu tiên cao trung, hình chụp vinh danh 2 người họ được dán trên bảng trường.
Lúc Kỳ Thù 6 tuổi đã kế thừa gia nghiệp khổng lồ - tập đoàn tài chính Kỳ thị, trở thành người trẻ tuổi nhất chèo lái nguồn mạch tài chính quốc gia.
Kỳ Thù trong ảnh chụp chân mày sắc bén, đẹp trai đến sáng lạn.
Người bên cạnh Ôn Tồn, người như tên, đôi mắt nhu nhuận, cánh môi như hoa hồng trong nắng sớm. Là một Omega dịu dàng lại xinh đẹp.
Yêu thầm Kỳ Thù là một tháng sau, hắn đến trường phát biểu, tôi là người đại diện tặng hoa cho hắn.
Gặp trực tiếp Kỳ Thù mới biết người ở ngoài đẹp hơn hình rất nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến tôi hãm sâu.
Đến nay vẫn chưa thoát ra được.
Sự mù quáng thì phải trả giá.
Nghĩ đến đây, tôi lại không muốn đến bệnh viện.
Nửa năm trước nghe nói Ôn Tồn đã hoàn thành khóa học tiến sĩ phải trở về nước, tôi hoảng loạn liền chạy đến bệnh viện làm cuộc phẫu thuật cấy tuyến thể nhân tạo. Kỳ Thù ngửi được hương tin tức tố trên người tôi, chỉ lạnh lùng nói "Không cần làm chuyện dư thừa."
Hiện tại tính ngày, tháng sau Ôn Tồn sẽ trở lại. Đến lúc đó Kỳ Thù không còn cần tôi, tôi khoẻ hay không cũng không liên quan.
Tôi gửi tin nhắn cho Kỳ Thù: [ Học trưởng, em trở về trường đây.]
Đợi hơn 20 phút, hắn mới trả lời một chữ [Ừ.]
Cận kề ngày tốt nghiệp, quay về trường học cũng không có chuyện để làm. Đa số sinh viên năm 4 đã dọn khỏi kí túc xá, đồ đạc của tôi tại trường cũng không nhiều, không cần phải tính toán việc dọn dẹp.
Tháng trước nộp luận văn tốt nghiệp xong, lão sư hỏi tôi:"Em thực sự nghĩ kĩ chưa, từ chối lời mời của Học viện Âm nhạc quốc gia sao?"
Tôi không dám nhìn cô, cúi đầu nói bừa:"Em không muốn ra nước ngoài..."
Lão sư thở dài:"Thật đáng tiếc."
Tôi chỉ có thể xin lỗi:"Thực xin lỗi..."
Tôi đã từng nói thực xin lỗi với nhiều người.
Áy náy, tự trách ép bản thân đến thở không nổi.
Tôi mệt mỏi quá.
Hai năm trước, tôi từng tự nhủ không nên vọng tưởng, tâm tình không tốt hoặc gặp phiền toái luôn không nhịn được muốn chạy đến nói cho Kỳ Thù nghe.
Không phải cần hắn giúp đỡ, chỉ muốn mượn cơ hội làm nũng, đợi hắn đồng tình với tôi hoặc thấy được vẻ đau lòng của đối phương.
Cho đến khi hắn vui vẻ nói:"Tiêu Dữ, có phải em hiểu lầm không?"
Tôi sững sờ tại chỗ, khó hiểu nhìn hắn.
Kỳ Thù khẽ cười một tiếng, "Tôi không phải bạn trai của em, không có nghĩa vụ quản những chuyện vặt vãnh này. Tôi rất bận."
Đúng, đặc quyền làm nũng chỉ có ở người yêu.
Tôi dựa vào gì chứ.
Kỳ Thù tạt một gáo nước lạnh cho tôi, từ đó tôi luôn trước mặt hắn tỏ ra trái ngược với cảm xúc trong lòng, luôn vui vẻ mỉm cười với hắn.
Ở trong lòng hắn, tôi vĩnh viễn chỉ là bạn giường ngoan ngoãn, mặc hắn định đoạt, mãi mãi không bao giờ từ chối.
Có một lần làm xong, Kỳ Thù khen tôi rõ ràng là một Beta, eo lại mềm mại như Omega thế.
Chỉ có những lúc thế này hắn mới dịu dàng với tôi, tôi đánh bạo rút vào ngực hắn, cọ cọ:"Anh thích sao?"
Hắn không trả lời, cúi người hôn lên tóc tôi, kéo chăn qua:"Ngủ đi."
Vì vậy tôi chưa bao giờ nhắc lại.
Người trên giường hắn đổi nhiều như vậy, mỗi một lần đều phải nói thích, chắc là mệt lắm.
Cảm giác không muốn ăn, đầu hay choáng tim đập nhanh, biểu hiện rõ rệt nhất là cơ thể càng ngày càng khô héo, gương mặt gầy gò.
Tôi không muốn Kỳ Thù nhìn thấy xương sườn của mình, gần đây vẫn luôn năn nỉ hắn tắt đèn.
Cứ tiếp diễn như thế, tối hôm qua Kỳ Thù nhéo vào eo tôi: "Dạo này sao em lại gầy thế?"
Tốt quá, hắn vẫn còn phát hiện tôi gầy đi.
Tự an ủi chính mình, ít nhất hắn cũng không hoàn toàn không để ý đến tôi.
Sao lại gầy thế, cũng chỉ một câu. Nói xong, hắn liền động chạm tôi.
Alpha cao cấp thể lực mạnh đến doạ người, trời sinh tôi không phải là Omega, mỗi lần bị hắn làm đều đau đến không chịu được.
Sau khi kết thúc hắn nhanh chóng đi ngủ, còn tôi một tay chống tường đi vào phòng vệ sinh, không cẩn thận trượt chân té ngã, hai mắt tối sầm bất tỉnh.
Gần đây ngất xỉu quá nhiều, tôi cũng hiểu được, sau hai ba tiếng đồng hồ tôi sẽ tỉnh lại.
Trước khi té xỉu, tôi cũng muốn đến gặp bác sĩ.
Nhưng bản thân lại bài xích bệnh viện.
Cuộc giải phẫu nửa năm trước đem cho tôi quá nhiều đau đớn, vừa mới cấy tuyến thể nhân tạo vào mấy ngày, tế bào cơ thể tôi liên tục kêu gào cự tuyệt, hận không thể đem cơ thể tôi xé nát thành từng mảnh.
Tôi đau đến thần trí mơ hồ, khóc lóc cầu xin bác sĩ tiêm cho tôi liều thuốc mê.
Nhưng bác sĩ chỉ thương xót nhìn tôi, lắc đầu, cậu phải cố chịu đựng.
Tôi cần phải chịu đựng.
Tôi vì Kỳ Thù, đem tuyến thể nhân tạo của Omega vào cơ thể mình.
Đều là do tôi tự nguyện, tôi phải cố gắng chịu đựng.
Kĩ thuật khoa học phát triển cho đến ngày hôm nay, có thể giúp mọi người thay đổi giới tính của mình, có thể bỏ hoặc cấy tuyến thể cho bản thân, nhưng không thể cạy miệng bắt đối phương nói ra mục đích.
Chung quy cũng là hàng giả.
Kỳ Thù có thể cắn xé tuyến thể của tôi để đạt được khoái cảm, lại không thể đánh dấu được tôi.
Hắn cũng không muốn đánh dấu tôi.
Trời đã sáng. Nắng sáng đầu mùa xuân lúc nào cũng tràn ngập sức sống.
Ánh nắng chiếu rọi từng sinh mệnh, ngoại trừ tôi.
Tỉnh lại đã thấy Kỳ Thù đi rồi. Hắn rất giỏi, cho dù hôm qua kịch liệt như thế nào, đúng 9 giờ sáng hắn vẫn sẽ có mặt tại công ty.
Không có hắn, căn phòng chìm vào trống vắng cùng giá lạnh.
Tôi chỉ là vẫy tay thì đến, xua tay thì đi. Là trai bao, sáng sớm mau chóng mặc quần áo vào và cút.
Tôi yêu hắn 7 năm.
Bị hắn. Làm 4 năm.
Tôi có chìa khóa nhà của hắn.
Còn có thể ra vào công ty hắn.
Nhưng trước sau như một tôi vẫn như trai bao.
Đơn giản thôi, hắn không yêu tôi.
Lần đầu tiên lên giường, hắn gọi tôi là Tiểu Ngôn.
Lúc động tình gọi tiểu Giảng Hoà cùng âm với Tiêu Dữ là tôi.
Đáng tiếc tôi học âm nhạc, tai nghe rất rõ.
Rất nhiều người nói tôi giống Ôn Tồn.
Có lẽ tôi nên cảm thấy may mắn, nếu không giống vài phần, đời này tôi đừng mơ bò lên giường Kỳ Thù.
Mỗi bạn giường của Kỳ Thù đều có vài điểm giống Ôn Tồn.
Tôi là người giống nhất, nên mới có thể ở bên cạnh hắn lâu như vậy.
Lâu đến mức khiến tôi quên mình là thế thân.
Lần đầu tiên thấy Kỳ Thù cùng Ôn Tồn là ở ngày khai giảng đầu tiên cao trung, hình chụp vinh danh 2 người họ được dán trên bảng trường.
Lúc Kỳ Thù 6 tuổi đã kế thừa gia nghiệp khổng lồ - tập đoàn tài chính Kỳ thị, trở thành người trẻ tuổi nhất chèo lái nguồn mạch tài chính quốc gia.
Kỳ Thù trong ảnh chụp chân mày sắc bén, đẹp trai đến sáng lạn.
Người bên cạnh Ôn Tồn, người như tên, đôi mắt nhu nhuận, cánh môi như hoa hồng trong nắng sớm. Là một Omega dịu dàng lại xinh đẹp.
Yêu thầm Kỳ Thù là một tháng sau, hắn đến trường phát biểu, tôi là người đại diện tặng hoa cho hắn.
Gặp trực tiếp Kỳ Thù mới biết người ở ngoài đẹp hơn hình rất nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến tôi hãm sâu.
Đến nay vẫn chưa thoát ra được.
Sự mù quáng thì phải trả giá.
Nghĩ đến đây, tôi lại không muốn đến bệnh viện.
Nửa năm trước nghe nói Ôn Tồn đã hoàn thành khóa học tiến sĩ phải trở về nước, tôi hoảng loạn liền chạy đến bệnh viện làm cuộc phẫu thuật cấy tuyến thể nhân tạo. Kỳ Thù ngửi được hương tin tức tố trên người tôi, chỉ lạnh lùng nói "Không cần làm chuyện dư thừa."
Hiện tại tính ngày, tháng sau Ôn Tồn sẽ trở lại. Đến lúc đó Kỳ Thù không còn cần tôi, tôi khoẻ hay không cũng không liên quan.
Tôi gửi tin nhắn cho Kỳ Thù: [ Học trưởng, em trở về trường đây.]
Đợi hơn 20 phút, hắn mới trả lời một chữ [Ừ.]
Cận kề ngày tốt nghiệp, quay về trường học cũng không có chuyện để làm. Đa số sinh viên năm 4 đã dọn khỏi kí túc xá, đồ đạc của tôi tại trường cũng không nhiều, không cần phải tính toán việc dọn dẹp.
Tháng trước nộp luận văn tốt nghiệp xong, lão sư hỏi tôi:"Em thực sự nghĩ kĩ chưa, từ chối lời mời của Học viện Âm nhạc quốc gia sao?"
Tôi không dám nhìn cô, cúi đầu nói bừa:"Em không muốn ra nước ngoài..."
Lão sư thở dài:"Thật đáng tiếc."
Tôi chỉ có thể xin lỗi:"Thực xin lỗi..."
Tôi đã từng nói thực xin lỗi với nhiều người.
Áy náy, tự trách ép bản thân đến thở không nổi.
Tôi mệt mỏi quá.
Hai năm trước, tôi từng tự nhủ không nên vọng tưởng, tâm tình không tốt hoặc gặp phiền toái luôn không nhịn được muốn chạy đến nói cho Kỳ Thù nghe.
Không phải cần hắn giúp đỡ, chỉ muốn mượn cơ hội làm nũng, đợi hắn đồng tình với tôi hoặc thấy được vẻ đau lòng của đối phương.
Cho đến khi hắn vui vẻ nói:"Tiêu Dữ, có phải em hiểu lầm không?"
Tôi sững sờ tại chỗ, khó hiểu nhìn hắn.
Kỳ Thù khẽ cười một tiếng, "Tôi không phải bạn trai của em, không có nghĩa vụ quản những chuyện vặt vãnh này. Tôi rất bận."
Đúng, đặc quyền làm nũng chỉ có ở người yêu.
Tôi dựa vào gì chứ.
Kỳ Thù tạt một gáo nước lạnh cho tôi, từ đó tôi luôn trước mặt hắn tỏ ra trái ngược với cảm xúc trong lòng, luôn vui vẻ mỉm cười với hắn.
Ở trong lòng hắn, tôi vĩnh viễn chỉ là bạn giường ngoan ngoãn, mặc hắn định đoạt, mãi mãi không bao giờ từ chối.
Có một lần làm xong, Kỳ Thù khen tôi rõ ràng là một Beta, eo lại mềm mại như Omega thế.
Chỉ có những lúc thế này hắn mới dịu dàng với tôi, tôi đánh bạo rút vào ngực hắn, cọ cọ:"Anh thích sao?"
Hắn không trả lời, cúi người hôn lên tóc tôi, kéo chăn qua:"Ngủ đi."
Vì vậy tôi chưa bao giờ nhắc lại.
Người trên giường hắn đổi nhiều như vậy, mỗi một lần đều phải nói thích, chắc là mệt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất