Trước Khi Lưu Đày, Quý Phi Yêu Kiều Dọn Sạch Hoàng Cung
Chương 40:
Người làm công cầm đồng vàng, cắn thử, phấn khích nói: "Là thật! Vậy cô muốn cứu sống hay cứu chết?"
"Cái này phải xem tay nghề của chưởng quầy, chưởng quầy là người có tấm lòng Bồ Tát, ta tin ông ấy!"
Lâm Hiểu Nguyệt day day cổ một cách đầy ẩn ý, sau đó lại nhét cho người làm công hai đồng vàng.
Hồi Xuân Đường quả nhiên là một tiệm thuốc lớn, ngay cả người làm công cũng rất thông minh!
Người làm tức hiểu ý của Lâm Hiểu Nguyệt, gật đầu nói: "Cô nương ngồi đây chờ một lát, ta sẽ đi nói với chưởng quầy ngay."
Chưởng quầy của Hồi Xuân Đường tên là Cổ Thiện Nhân, đúng như tên gọi, thường làm việc thiện, y thuật cao siêu, là một lương y nổi tiếng xa gần.
Cổ Thiện Nhân tươi cười đi ra từ phòng trong: "Ồ, để cô nương chờ lâu rồi!"
Lâm Hiểu Nguyệt đứng dậy hành lễ, khách sáo nói: "Sao lại thế được, làm phiền Cổ chưởng quầy vào giờ này, thật ngại quá!"
Cổ chưởng quầy xua tay nói: "Cô nương khách sáo rồi! Cứu người là quan trọng, Tiểu Tứ, mau mời người bên ngoài vào!"
Người làm công nghe lệnh của Cổ Thiện Nhân, vội vàng mời Hà Viễn vào. Hà Viễn vừa bước vào cửa đã cảm nhận được không khí vô cùng hòa thuận trong tiệm thuốc, hắn ta không khỏi nhìn Lâm Hiểu Nguyệt với ánh mắt khác nhưng chỉ vậy thôi thì hắn ta sẽ không quên những gì Lâm Hiểu Nguyệt vừa làm với mình!
Hắn ta đi đến trước mặt Cổ Thiện Nhân, vô cùng thành khẩn cầu xin: "Cổ chưởng quầy, vừa nãy là ta không mang đủ tiền, lần này ta đã mang đủ rồi, xin ông hãy cứu người huynh đệ của ta! Cho dù để ta quỳ ở đây cũng được!"
Cổ Thiện Nhân ngăn Hà Viễn đang định quỳ xuống, ôn hòa nói: "Đừng như vậy, là lão phu không tốt! Nếu vừa nãy lão phu ở trong tiệm thuốc thì đã không xảy ra chuyện như thế này rồi, lão phu đã trách mắng mấy người làm công của lão phu rồi."
Nói xong, ông quay sang nói với người làm công bên cạnh: "Nhanh đi đặt người xuống, ta cần kiểm tra vết thương của hắn ta trước!"
Người làm công đáp lời, đi lên giúp Hà Viễn đặt Khương Bách xuống giường bệnh.
Hà Viễn thấy Cổ chưởng quầy nói chuyện hòa nhã, trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả lỏng, hắn ta cảm kích nói: "Cảm ơn Cổ chưởng quầy!"
"Cái này phải xem tay nghề của chưởng quầy, chưởng quầy là người có tấm lòng Bồ Tát, ta tin ông ấy!"
Lâm Hiểu Nguyệt day day cổ một cách đầy ẩn ý, sau đó lại nhét cho người làm công hai đồng vàng.
Hồi Xuân Đường quả nhiên là một tiệm thuốc lớn, ngay cả người làm công cũng rất thông minh!
Người làm tức hiểu ý của Lâm Hiểu Nguyệt, gật đầu nói: "Cô nương ngồi đây chờ một lát, ta sẽ đi nói với chưởng quầy ngay."
Chưởng quầy của Hồi Xuân Đường tên là Cổ Thiện Nhân, đúng như tên gọi, thường làm việc thiện, y thuật cao siêu, là một lương y nổi tiếng xa gần.
Cổ Thiện Nhân tươi cười đi ra từ phòng trong: "Ồ, để cô nương chờ lâu rồi!"
Lâm Hiểu Nguyệt đứng dậy hành lễ, khách sáo nói: "Sao lại thế được, làm phiền Cổ chưởng quầy vào giờ này, thật ngại quá!"
Cổ chưởng quầy xua tay nói: "Cô nương khách sáo rồi! Cứu người là quan trọng, Tiểu Tứ, mau mời người bên ngoài vào!"
Người làm công nghe lệnh của Cổ Thiện Nhân, vội vàng mời Hà Viễn vào. Hà Viễn vừa bước vào cửa đã cảm nhận được không khí vô cùng hòa thuận trong tiệm thuốc, hắn ta không khỏi nhìn Lâm Hiểu Nguyệt với ánh mắt khác nhưng chỉ vậy thôi thì hắn ta sẽ không quên những gì Lâm Hiểu Nguyệt vừa làm với mình!
Hắn ta đi đến trước mặt Cổ Thiện Nhân, vô cùng thành khẩn cầu xin: "Cổ chưởng quầy, vừa nãy là ta không mang đủ tiền, lần này ta đã mang đủ rồi, xin ông hãy cứu người huynh đệ của ta! Cho dù để ta quỳ ở đây cũng được!"
Cổ Thiện Nhân ngăn Hà Viễn đang định quỳ xuống, ôn hòa nói: "Đừng như vậy, là lão phu không tốt! Nếu vừa nãy lão phu ở trong tiệm thuốc thì đã không xảy ra chuyện như thế này rồi, lão phu đã trách mắng mấy người làm công của lão phu rồi."
Nói xong, ông quay sang nói với người làm công bên cạnh: "Nhanh đi đặt người xuống, ta cần kiểm tra vết thương của hắn ta trước!"
Người làm công đáp lời, đi lên giúp Hà Viễn đặt Khương Bách xuống giường bệnh.
Hà Viễn thấy Cổ chưởng quầy nói chuyện hòa nhã, trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả lỏng, hắn ta cảm kích nói: "Cảm ơn Cổ chưởng quầy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất