Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung
Chương 26: Rời Đi
Trước khi Tiêu Vũ rời đi, nàng suy nghĩ, vẫn thấy hơi lo lắng nên lấy một cái vòng ngọc ra, đeo lên tay của Tô Lệ Nương.
"Nhìn thấy không? Ấn lên trên chiếc vòng ngọc này một cái, ám khí sẽ bay ra từ bên này." Tiêu Vũ nói.
Sở dĩ giao cho Tô Lệ Nương là bởi vì trong mắt của Tiêu Vũ, Lệ Phi là một người ít nói nhưng lại tàn nhẫn, nếu không thì cũng không thể tự rạch mặt của mình thành như thế này.
Lúc ba người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Vũ đã lặng yên không một tiếng động hòa vào trong màn đêm.
Nàng giống như quỷ mị, nhảy ra bên ngoài.
Lúc này Dung Phi hơi khó hiểu: "Công chúa nàng ấy... thế mà lại có công phu bí hiểm như vậy sao?"
Hai người nhìn về phía Thước Nhi.
Thước Nhi nói: "Ta cũng không biết."
Ba người nhìn nhau, nhưng rất nhanh lại bắt đầu căng thẳng, một đêm này tuyệt đối không thể khiến người ta phát hiện ra Tiêu Vũ không có ở đây!
Đúng vậy, lúc này ba người không một ai nghi ngờ Tiêu Vũ sẽ rời đi, bỏ mặc các nàng ở đây.
Không biết vì sao, các nàng có một sự tín nhiệm không thể hiểu được đối với Tiêu Vũ.
Lúc này Tiêu Vũ đi đến một nơi trống trải không người, bóng người chợt lóe, lúc đầu chẳng thấy đâu.
Chờ đến khi xuất hiện trở lại, người đã leo lên lưng ngựa.
Con ngựa này được nàng để trong không gian trước đó.
Trước khi không gian của nàng mở rộng trở thành một trung tâm thương mại tổng hợp thì nó là một khoản sân nhỏ, có cỏ xanh mướt.
Bên trong còn có một con suối.
Bây giờ không gian đã được mở rộng, cũng có thể chứa được vật còn sống.
Chẳng qua Tiêu Vũ phát hiện ra, muốn chứa vật còn sống ở bên trong thì cần một lượng lớn tinh thần lực, hơn nữa nếu vật sống này có cấp bậc càng cao thì tiêu hao càng nhiều tinh thần lực.
Chứa một con ngựa, đã là cực hạn hiện giờ của nàng.
Đây cũng là vì tiện cho việc di chuyển mà thôi.
Thật ra bên trong trung tâm thương mại tổng hợp đó còn có một số phương tiện tiện lợi hơn, ví dụ như xe đạp.
Nhưng mà xe đạp cũng phải sử dụng sức của mình, hơn nữa nếu đường không dễ đi thì còn chẳng linh hoạt bằng ngựa.
Sau này nếu có một chiếc xe việt dã thì tốt rồi...
Tiêu Vũ cảm thấy trung tâm thương mại tổng hợp này cũng chẳng giống với trung tâm thương mại tổng hợp một chút nào! Vì sao trung tâm thương mại tổng hợp lại không bán ô tô chứ.
Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng nghĩ lại, bởi vì cho dù có ô tô thì cũng không có xăng để mà dùng.
Tiêu Vũ vốn định rằng cho dù rời khỏi kinh thành thì cứ ngoan ngoãn đi lưu đày trước đã - nhưng mà hiện tại thì sao? Tiêu Vũ hối hận rồi.
Xem ra trước kia nàng làm việc chưa đủ đô.
Vậy mà lại khiến cho Văn Thanh Lan còn có tâm tư hãm hại nàng?
Lần này mục đích chính của Tiêu Vũ chính là Văn Thanh Lan.
Trước kia khi nàng đến thăm nhà kho của Văn phủ, đồ đạc bên trong đều được dọn đi sạch sẽ, của hồi môn của Văn Thanh Lan cũng không còn sót lại chút nào.
Lúc này đây Tiêu Vũ lại đến Văn gia.
Trước tiên nàng đi đến phòng bếp của Văn gia, lấy hết gạo mì, dầu mỡ, vịt quay và gà cay, cũng không bỏ qua rau quả tươi.
Củi ở trong phòng bếp đều bị Tiêu Vũ mang đi hết.
Trên đường đi lưu đày, củi vẫn rất quan trọng, nàng cũng không muốn phải tự đi đốn củi.
Bên trong nồi còn có canh gà nóng hổi, Tiêu Vũ nghĩ hôm nay nàng còn chưa ăn món gì đó nóng hổi, vì thế nên nàng lấy luôn.
Không bao lâu sau khi Tiêu Vũ rời khỏi phòng bếp thì lại lần mò đi đến khuê phòng của Văn Thanh Lan, lần trước nàng chỉ lo vơ vét phủ khố, không để ý đến những đồ vật vụn vặt ở trong khuê phòng.
Lúc này Văn Thanh Lan không ở trong khuê phòng, Tiêu Vũ không suy nghĩ chút nào, lấy hết rương hòm ở trong phòng.
Trước khi đi ra ngoài, Tiêu Vũ nhìn cái chăn ở trên giường, hừ lạnh một tiếng, cũng bỏ vào trong không gian.
Cuối cùng ánh mắt của Tiêu Vũ đảo qua, ném một hòm son phấn xuống đất, giả vờ như lúc rời đi vì hốt hoảng mà làm rơi xuống.
Ở đây, nàng cũng chỉ bỏ thêm một số thuốc khiến người ta phát bệnh sởi mà thôi.
Còn về việc Văn Thanh Lan có nhặt lên dùng nữa hay không thì phải xem vận may của Văn Thanh Lan.
"Nhìn thấy không? Ấn lên trên chiếc vòng ngọc này một cái, ám khí sẽ bay ra từ bên này." Tiêu Vũ nói.
Sở dĩ giao cho Tô Lệ Nương là bởi vì trong mắt của Tiêu Vũ, Lệ Phi là một người ít nói nhưng lại tàn nhẫn, nếu không thì cũng không thể tự rạch mặt của mình thành như thế này.
Lúc ba người còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Vũ đã lặng yên không một tiếng động hòa vào trong màn đêm.
Nàng giống như quỷ mị, nhảy ra bên ngoài.
Lúc này Dung Phi hơi khó hiểu: "Công chúa nàng ấy... thế mà lại có công phu bí hiểm như vậy sao?"
Hai người nhìn về phía Thước Nhi.
Thước Nhi nói: "Ta cũng không biết."
Ba người nhìn nhau, nhưng rất nhanh lại bắt đầu căng thẳng, một đêm này tuyệt đối không thể khiến người ta phát hiện ra Tiêu Vũ không có ở đây!
Đúng vậy, lúc này ba người không một ai nghi ngờ Tiêu Vũ sẽ rời đi, bỏ mặc các nàng ở đây.
Không biết vì sao, các nàng có một sự tín nhiệm không thể hiểu được đối với Tiêu Vũ.
Lúc này Tiêu Vũ đi đến một nơi trống trải không người, bóng người chợt lóe, lúc đầu chẳng thấy đâu.
Chờ đến khi xuất hiện trở lại, người đã leo lên lưng ngựa.
Con ngựa này được nàng để trong không gian trước đó.
Trước khi không gian của nàng mở rộng trở thành một trung tâm thương mại tổng hợp thì nó là một khoản sân nhỏ, có cỏ xanh mướt.
Bên trong còn có một con suối.
Bây giờ không gian đã được mở rộng, cũng có thể chứa được vật còn sống.
Chẳng qua Tiêu Vũ phát hiện ra, muốn chứa vật còn sống ở bên trong thì cần một lượng lớn tinh thần lực, hơn nữa nếu vật sống này có cấp bậc càng cao thì tiêu hao càng nhiều tinh thần lực.
Chứa một con ngựa, đã là cực hạn hiện giờ của nàng.
Đây cũng là vì tiện cho việc di chuyển mà thôi.
Thật ra bên trong trung tâm thương mại tổng hợp đó còn có một số phương tiện tiện lợi hơn, ví dụ như xe đạp.
Nhưng mà xe đạp cũng phải sử dụng sức của mình, hơn nữa nếu đường không dễ đi thì còn chẳng linh hoạt bằng ngựa.
Sau này nếu có một chiếc xe việt dã thì tốt rồi...
Tiêu Vũ cảm thấy trung tâm thương mại tổng hợp này cũng chẳng giống với trung tâm thương mại tổng hợp một chút nào! Vì sao trung tâm thương mại tổng hợp lại không bán ô tô chứ.
Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng nghĩ lại, bởi vì cho dù có ô tô thì cũng không có xăng để mà dùng.
Tiêu Vũ vốn định rằng cho dù rời khỏi kinh thành thì cứ ngoan ngoãn đi lưu đày trước đã - nhưng mà hiện tại thì sao? Tiêu Vũ hối hận rồi.
Xem ra trước kia nàng làm việc chưa đủ đô.
Vậy mà lại khiến cho Văn Thanh Lan còn có tâm tư hãm hại nàng?
Lần này mục đích chính của Tiêu Vũ chính là Văn Thanh Lan.
Trước kia khi nàng đến thăm nhà kho của Văn phủ, đồ đạc bên trong đều được dọn đi sạch sẽ, của hồi môn của Văn Thanh Lan cũng không còn sót lại chút nào.
Lúc này đây Tiêu Vũ lại đến Văn gia.
Trước tiên nàng đi đến phòng bếp của Văn gia, lấy hết gạo mì, dầu mỡ, vịt quay và gà cay, cũng không bỏ qua rau quả tươi.
Củi ở trong phòng bếp đều bị Tiêu Vũ mang đi hết.
Trên đường đi lưu đày, củi vẫn rất quan trọng, nàng cũng không muốn phải tự đi đốn củi.
Bên trong nồi còn có canh gà nóng hổi, Tiêu Vũ nghĩ hôm nay nàng còn chưa ăn món gì đó nóng hổi, vì thế nên nàng lấy luôn.
Không bao lâu sau khi Tiêu Vũ rời khỏi phòng bếp thì lại lần mò đi đến khuê phòng của Văn Thanh Lan, lần trước nàng chỉ lo vơ vét phủ khố, không để ý đến những đồ vật vụn vặt ở trong khuê phòng.
Lúc này Văn Thanh Lan không ở trong khuê phòng, Tiêu Vũ không suy nghĩ chút nào, lấy hết rương hòm ở trong phòng.
Trước khi đi ra ngoài, Tiêu Vũ nhìn cái chăn ở trên giường, hừ lạnh một tiếng, cũng bỏ vào trong không gian.
Cuối cùng ánh mắt của Tiêu Vũ đảo qua, ném một hòm son phấn xuống đất, giả vờ như lúc rời đi vì hốt hoảng mà làm rơi xuống.
Ở đây, nàng cũng chỉ bỏ thêm một số thuốc khiến người ta phát bệnh sởi mà thôi.
Còn về việc Văn Thanh Lan có nhặt lên dùng nữa hay không thì phải xem vận may của Văn Thanh Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất