Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung
Chương 39: Tiêu Vũ, Bổn Vương Đã Biết Rồi
Khi họ đến một nơi không có người, Ngụy Ngọc Lâm lập tức đứng quay lưng lại với Tiêu Vũ, bình tĩnh nói: "Chắc hẳn là ngươi cũng đã biết hôm nay bổn vương đến tìm ngươi làm gì đúng không?"
Tiểu Vũ khẽ hừ một cái: "Còn có thể làm gì nữa? Chắc chắn là vì ngươi đã mê muội sắc đẹp của ta rồi, tình cũ khó quên cho nên đã đến đây đưa tiễn ta có đúng không?"
Ngụy Ngọc Lâm bị chọc tức muốn bật cười, quả nhiên người tối hôm qua thực sự là Tiêu Vũ, vì chỉ có Tiêu Vũ mới nói có thể những lời này một cách dõng dạc và không biết xấu hổ như vậy.
Ngụy Ngọc Lâm xoay người lại hỏi: "Tối hôm qua, ngươi đã đi đâu?"
Tiêu Vũ: "!" Đến rồi đến rồi, quả nhiên thằng cha này đã phát hiện ra bí mật của nàng!
Tiêu Vũ đột nhiên có hơi hối hận, đúng ra là nàng nên ném Ngụy Vũ Lâm cho Thẩm Hàn Thu, để hắn bị Thẩm Hàn Thu xé thành từng mảnh!
Tiêu Vũ bắt đầu giả vờ hồ đồ: "Ngụy Vương nói gì kỳ vậy, tối hôm qua ta có thể đi đâu chứ? Đương nhiên là ở trong trại lưu đày này rồi."
Dáng vẻ khi nói lời này của Tiêu Vũ khá kệch cỡm làm cho đầu của Ngụy Ngọc Lâm kêu ong ong.
"Được rồi, nói chuyện bình thường đi." Ngụy Ngọc Lâm trầm giọng nói.
Tiêu Vũ lập tức trừng mắt nhìn Ngụy Ngọc Lâm: "Ta đã nói xong rồi, ngươi cũng đã hỏi xong, đây cũng không phải là nơi mà một người có thân kiều quý thể như Ngụy Vương nên đến đâu."
"Ta đến nơi này, đương nhiên là vì thương hương tiếc ngọc." Ngụy Ngọc Lâm vừa nói vừa đi về phía trước một bước.
Thân hình của Ngụy Ngọc Lâm cao hơn một cái đầu so với Tiêu Vũ, lúc này, ánh nắng ban mai hoàn toàn bị che khuất, Tiêu Vũ chợt cảm thấy mình đang bị một cái bóng khổng lồ bao phủ.
"Ngụy Ngọc Lâm, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mà làm loạn!" Tiêu Vũ cảnh cáo.
Thiết Sơn đi theo bên cạnh Ngụy Ngọc Lâm, sau khi nhìn thấy cảnh này, hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vương gia quả nhiên là tình cũ khó quên với Trưởng Công chúa..."
Hành động của Ngụy Ngọc Lâm đột nhiên trở nên cứng đờ, hắn nhìn về Thiết Sơn ở bên cạnh mình với ánh mắt lạnh lẽo.
Thiết Sơn bị nhìn như vậy, hắn ta lập tức dùng tay kéo môi trên và dưới của mình lại, tỏ vẻ hắn ta sẽ câm miệng, sẽ không nói gì nữa.
Ngụy Ngọc Lâm bị quấy rầy như vậy thì cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Đương nhiên Tiêu Vũ biết cái gì là thương hương tiếc ngọc mà Ngụy Ngọc Lâm vừa mới nói, chắc chắn hắn đã ghi hận vì lời nói trước đó của nàng cho nên bây giờ mới muốn trả lại.
Nhưng lúc này, nàng càng muốn giả vờ ngu ngốc hơn.
Dù sao thì nàng cũng không tin là Ngụy Ngọc Lâm có chứng cứ.
"Tiêu Vũ, bổn vương đã biết rồi, ngày hôm qua, người đó chính là ngươi, không cần phải giả bộ hồ đồ với ta." Ngụy Ngọc Lâm khịt mũi hừ lạnh, muốn đâm thủng lớp ngụy trang của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vẫn làm ra dáng vẻ vô tội: "Cái gì là ta?"
"Hôm qua ta vẫn luôn ở đây, nếu không tin thì ngươi có thể hỏi hai vị nương nương Dung Phi và Lệ Phi." Tiêu Vũ tỏ vẻ mình có nhân chứng.
Ngụy Ngọc Lâm lạnh lùng cười xùy một tiếng: "Hôm qua, trên cổ người đó có vết dây hằn, người đó chính là ngươi."
Tiêu Vũ đưa tay sờ sờ cổ mình: "Cái gì? Vết dây hằn? Vết dây hằn ở đâu?"
Tiêu Vũ ngẩng đầu lên nói.
Trên cái cổ trắng như ngọc, không có bất cứ một vết tích nào.
Ngụy Ngọc Lâm trở nên sững sờ.
Tiêu Vũ nói thầm trong lòng, nguy hiểm thật.
Suýt chút nữa là đã bị Ngụy Ngọc Lâm phát hiện rồi!
May thay, hôm qua, vào lúc nàng đang cưỡi ngựa trở về, khi gió thổi qua, nàng cảm thấy cổ có hơi đau rát cho nên đã lấy thuốc bôi lên đó.
Sau một đêm, mặc dù không thể nói là đã khỏi hoàn toàn, nhưng cũng đã khá hơn được bảy tám phần.
Thuốc này của nàng không giống với loại thuốc mà nàng đã đưa cho Tô Lệ Nương, thuốc này chính là một phiên bản cô đặc của kem xóa sẹo, được điều chế từ linh tuyền trong không gian.
Còn cái mà Tô Lệ Nương dùng ư?
Đó là một phiên bản cũ pha loãng kem xóa sẹo trộn lẫn với sương tuyết do nàng đặc chế.
Tiểu Vũ khẽ hừ một cái: "Còn có thể làm gì nữa? Chắc chắn là vì ngươi đã mê muội sắc đẹp của ta rồi, tình cũ khó quên cho nên đã đến đây đưa tiễn ta có đúng không?"
Ngụy Ngọc Lâm bị chọc tức muốn bật cười, quả nhiên người tối hôm qua thực sự là Tiêu Vũ, vì chỉ có Tiêu Vũ mới nói có thể những lời này một cách dõng dạc và không biết xấu hổ như vậy.
Ngụy Ngọc Lâm xoay người lại hỏi: "Tối hôm qua, ngươi đã đi đâu?"
Tiêu Vũ: "!" Đến rồi đến rồi, quả nhiên thằng cha này đã phát hiện ra bí mật của nàng!
Tiêu Vũ đột nhiên có hơi hối hận, đúng ra là nàng nên ném Ngụy Vũ Lâm cho Thẩm Hàn Thu, để hắn bị Thẩm Hàn Thu xé thành từng mảnh!
Tiêu Vũ bắt đầu giả vờ hồ đồ: "Ngụy Vương nói gì kỳ vậy, tối hôm qua ta có thể đi đâu chứ? Đương nhiên là ở trong trại lưu đày này rồi."
Dáng vẻ khi nói lời này của Tiêu Vũ khá kệch cỡm làm cho đầu của Ngụy Ngọc Lâm kêu ong ong.
"Được rồi, nói chuyện bình thường đi." Ngụy Ngọc Lâm trầm giọng nói.
Tiêu Vũ lập tức trừng mắt nhìn Ngụy Ngọc Lâm: "Ta đã nói xong rồi, ngươi cũng đã hỏi xong, đây cũng không phải là nơi mà một người có thân kiều quý thể như Ngụy Vương nên đến đâu."
"Ta đến nơi này, đương nhiên là vì thương hương tiếc ngọc." Ngụy Ngọc Lâm vừa nói vừa đi về phía trước một bước.
Thân hình của Ngụy Ngọc Lâm cao hơn một cái đầu so với Tiêu Vũ, lúc này, ánh nắng ban mai hoàn toàn bị che khuất, Tiêu Vũ chợt cảm thấy mình đang bị một cái bóng khổng lồ bao phủ.
"Ngụy Ngọc Lâm, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mà làm loạn!" Tiêu Vũ cảnh cáo.
Thiết Sơn đi theo bên cạnh Ngụy Ngọc Lâm, sau khi nhìn thấy cảnh này, hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vương gia quả nhiên là tình cũ khó quên với Trưởng Công chúa..."
Hành động của Ngụy Ngọc Lâm đột nhiên trở nên cứng đờ, hắn nhìn về Thiết Sơn ở bên cạnh mình với ánh mắt lạnh lẽo.
Thiết Sơn bị nhìn như vậy, hắn ta lập tức dùng tay kéo môi trên và dưới của mình lại, tỏ vẻ hắn ta sẽ câm miệng, sẽ không nói gì nữa.
Ngụy Ngọc Lâm bị quấy rầy như vậy thì cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Đương nhiên Tiêu Vũ biết cái gì là thương hương tiếc ngọc mà Ngụy Ngọc Lâm vừa mới nói, chắc chắn hắn đã ghi hận vì lời nói trước đó của nàng cho nên bây giờ mới muốn trả lại.
Nhưng lúc này, nàng càng muốn giả vờ ngu ngốc hơn.
Dù sao thì nàng cũng không tin là Ngụy Ngọc Lâm có chứng cứ.
"Tiêu Vũ, bổn vương đã biết rồi, ngày hôm qua, người đó chính là ngươi, không cần phải giả bộ hồ đồ với ta." Ngụy Ngọc Lâm khịt mũi hừ lạnh, muốn đâm thủng lớp ngụy trang của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vẫn làm ra dáng vẻ vô tội: "Cái gì là ta?"
"Hôm qua ta vẫn luôn ở đây, nếu không tin thì ngươi có thể hỏi hai vị nương nương Dung Phi và Lệ Phi." Tiêu Vũ tỏ vẻ mình có nhân chứng.
Ngụy Ngọc Lâm lạnh lùng cười xùy một tiếng: "Hôm qua, trên cổ người đó có vết dây hằn, người đó chính là ngươi."
Tiêu Vũ đưa tay sờ sờ cổ mình: "Cái gì? Vết dây hằn? Vết dây hằn ở đâu?"
Tiêu Vũ ngẩng đầu lên nói.
Trên cái cổ trắng như ngọc, không có bất cứ một vết tích nào.
Ngụy Ngọc Lâm trở nên sững sờ.
Tiêu Vũ nói thầm trong lòng, nguy hiểm thật.
Suýt chút nữa là đã bị Ngụy Ngọc Lâm phát hiện rồi!
May thay, hôm qua, vào lúc nàng đang cưỡi ngựa trở về, khi gió thổi qua, nàng cảm thấy cổ có hơi đau rát cho nên đã lấy thuốc bôi lên đó.
Sau một đêm, mặc dù không thể nói là đã khỏi hoàn toàn, nhưng cũng đã khá hơn được bảy tám phần.
Thuốc này của nàng không giống với loại thuốc mà nàng đã đưa cho Tô Lệ Nương, thuốc này chính là một phiên bản cô đặc của kem xóa sẹo, được điều chế từ linh tuyền trong không gian.
Còn cái mà Tô Lệ Nương dùng ư?
Đó là một phiên bản cũ pha loãng kem xóa sẹo trộn lẫn với sương tuyết do nàng đặc chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất