Chương 3
“Nhiệm vụ hôm nay là — hai vợ chồng phải tách ra, mỗi người phải hoàn thành một công việc riêng được giao!” Sau khi sắp xếp chỗ ở cho từng cặp đôi trong làng nghỉ dưỡng, MC nam cười tủm tỉm phát cho mỗi người một tấm thẻ nhiệm vụ.
Sau cơn mưa trời lại sáng, phỏng vấn cũng xong hết rồi, các khách quý thay phiên nhau được mời đến phòng tiếp khách trong làng.
Hàn Thời xấu hổ đỏ bừng mặt, ánh mắt thì mơ mơ màng màng, không biết tâm trí đã bay đến tận đâu, đi cả một quãng đường cũng không dám nhìn Lịch Phong.
May mà nhiệm vụ kì này hai vợ chồng phải tách ra làm riêng, chỉ chạm mặt nhau một lát thôi. Sau đó, hai người bị đạo diễn riêng của mình dẫn tới hai chỗ khác nhau.
Đạo diễn của Hàn Thời không biết tại sao Hàn thiếu gia lại mất hứng, cứ thấp thỏm như đang đi trên lớp băng mỏng có thể nứt bất kì lúc nào vậy, đi nhận nhiệm vụ cùng cậu mà chẳng dám nói một tiếng. Mãi đến khi tới địa điểm rút thăm, ông mới lấy hết can đảm để giới thiệu: “Chủ đề hôm nay của chúng ta là… làm người kia ngạc nhiên và hạnh phúc.”
Hàn Thời vẫn chưa thoát khỏi chuyện vừa rồi, đỏ mặt lớn giọng hỏi: “Ngạc nhiên vui mừng gì cơ?”
“Mỗi người sẽ rút thăm một công việc, làm trong một ngày. Sau khi hoàn thành thì sẽ căn cứ vào thành quả của mỗi người mà trả lương. Cậu muốn tiêu chỗ tiền này thế nào cũng được.” Vị đạo diễn âm thầm suy đoán ý nghĩ của Hàn Thời, thận trọng đề nghị: “Có thể dùng để mua quà cho người yêu cũng được.”
Hàn Thời giật mình.
Tổ chế tác yêu cầu rất nghiêm ngặt, vì hiệu quả của chương trình nên trong lúc ghi hình, các nghệ sĩ không được sử dụng tiền của mình. Lần trước khi đi miếu Quan Âm, Hàn Thời muốn mua cho Lịch Phong một cái bùa bình an nhưng không thể được, lần này thì…
Hàn Thời hơi hơi mong đợi: “Lịch Phong… Anh ấy cũng mua cho tôi à?”
“Chắc là vậy đấy!” Đạo diễn vô cùng phối hợp để Hàn Thời yên tâm lại, còn nhiệt tình đề xuất: “Trong làng du lịch này có rất nhiều vật lưu niệm để mua! Đương nhiên, nếu cậu không có ý tưởng gì độc đáo thì có thể đi mua trong thôn, nghe nói hàng thủ công mỹ nghệ ở đây nhiều lắm, chắc chắn có thứ đáng để bỏ tiền ra mua. Mua một món tặng cho Lịch Phong làm kỷ niệm!”
Hàn Thời hơi lưỡng lự, lấy kính râm xuống, hỏi: “Ở đây có bán pháo hoa không?”
Đối phương không kịp phản ứng, Hàn Thời nói tiếp: “Tôi… tôi muốn mua pháo hoa, buổi tối đốt.”
Đạo diễn không hiểu sao suy nghĩ của Hàn Thời lại bay xa đến như vậy, người quay phim bên cạnh lại đột nhiên hiểu ra, cười cười nhắc nhở: “Phim mới của Lịch Phong sắp công chiếu đó.”
Đạo diễn giật mình bừng tỉnh, thầm khen Hàn Thời đúng là có kinh nghiệm PR phong phú! Mua pháo hoa về buổi tối đốt, vừa lãng mạn để nâng cao tỷ lệ người xem cho chương trình, vừa quảng bá luôn cho phim mới của Lịch Phong! Ông vội cười khích lệ: “Đúng đúng đúng! Ý tưởng hay lắm, chắc chắn ở đây có bán pháo hoa. Hàn Thời cậu cố gắng lên, làm xong việc lãnh lương là có tiền đi mua rồi!”
Khóe miệng Hàn Thời khẽ nhếch lên, trong lòng cực kì đắc ý.
Để xem tập này chiếu rồi thì còn ai dám nói cậu và Lịch Phong không lãng mạn nữa không?
Nghĩ vậy, tâm trạng Hàn Thời cũng phấn chấn hơn, trên đường đi nhận nhiệm vụ còn huýt sáo nữa chứ. Cậu cũng thầm tính toán xem tối nay đốt pháo hoa với Lịch Phong thì nên nói những gì, cho đến lúc cậu rút được công việc của mình ngày hôm nay…
“Làm lao động phổ thông với thợ gạch trong thôn….” Sắc mặt Hàn Thời không hề thay đổi, đọc từng chữ một: “Dời gạch từ xe tải đến giàn giáo, một viên trả thù lao 7 đồng 5 xu, làm bể gạch thì đền bù một viên 5 xu.”
Bảy tám nhân viên đi theo: “…”
Hàn Thời nhìn đạo diễn, uể oải nói: “Mấy người bỏ nhiều tiền vậy mời tôi đến đây là để làm mấy việc trâu bò này đó hả?”
Các nhân viên không nhịn được nở nụ cười, đạo diễn cũng nhìn ra – Hàn Thời đang chán nản thật, bèn cười cười giải thích: “Do cậu xui thôi… Nhiệm vụ của chúng tôi không hề khó, toàn là chăn dê hay đào rau dại gì gì đó. Không ngờ cậu lại rút trúng cái này…”
Hàn Thời nhận lấy mũ bảo hiểm và găng tay mà nhân viên đưa cho: “Lịch Phong thì sao? Anh ấy rút ra cái gì vậy?”
Đạo diễn đi gọi điện thoại hỏi, rồi nói: “Làm thầy giáo tiểu học một ngày cho thôn.”
Nghe xong, Hàn Thời mới yên tâm: “Được rồi, dẫn tôi đi đi, chuyển gạch ở đâu…”
Bên kia thôn, Lịch Phong đã dạy xong một tiết số học cho đám học sinh trong làng.
Bọn nhỏ lần đầu học trước ống kính nên cảm thấy rất mới mẻ, rất tự giác chăm chú nghe giảng. Vì thế công việc của Lịch Phong tiến hành rất thuận lợi, trong lúc dạy còn có thời gian bắt một cuộc điện thoại nữa kìa.
Cuối cùng, Mục Gia Ngôn vẫn không thể yên tâm về Hàn Thời, đành phải gọi cho Lịch Phong.
Sau khi xã giao vài câu, xác định rõ là không ảnh hưởng đến việc ghi hình của hai người, Mục Gia Ngôn mới mở lời: “Hàn Thời không làm phiền anh chứ?”
“Không.” Lịch Phong khựng lại, rồi thấp giọng nói tiếp: “Tôi nghĩ là tôi làm phiền em ấy. Tôi chưa quen quay kiểu này, phỏng vấn cũng làm không xong.”
Mục Gia Ngôn bật cười: “Không sao đâu, có gì không ổn thì tổ chế tác họ tự biết cắt đi. Mà… gần đây cậu có hay xem tin tức giải trí không? Về chương trình hai người đang quay ấy.”
“Không?” Phim mới của Lịch Phong sắp ra rạp rồi; thời gian của anh rất hạn hẹp, vì bỏ thêm thời gian quay chương trình mà anh còn bận rộn hơn nữa, nào có rảnh xem mấy thứ này. Anh nhíu mày: “Có chuyện gì à?”
“Cũng không có gì, chuyện nhỏ thôi.” Mục Gia Ngôn cân nhắc nói: “Chỉ là… hai người bây giờ đang tham gia chương trình thực tế; nên về thời gian ly dị, chúng ta có thể…”
“Được.” Lịch Phong thẳng thắn đồng ý, “Dời nửa năm hay một năm gì cũng được, tùy bên anh sắp xếp, tôi sẽ làm theo.”
Mục Gia Ngôn thở dài một hơi, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu nhiều! Vậy là ổn rồi, tôi cứ sợ cậu thấy khó chịu.”
Mục Gia Ngôn thật sự rất cảm động – dù hai bên không có thỏa thuận gì lúc làm hợp đồng, nhưng Lịch Phong luôn giữ mình rất nghiêm ngặt. Ba năm qua, anh không hề có một scandal nào ảnh hưởng đến Hàn Thời. Còn Hàn Thời thì ngược lại – cậu không thể thoát khỏi sự bát quái của giới giải trí, thường xuyên bị đồn là có quan hệ mập mờ với người này người nọ. Mà nói đâu xa, chính Mục Gia Ngôn đã từng lợi dụng sơ suất của Hàn Thời lúc cậu mới vào nghề để làm trò PR cho cậu đấy thôi.
Bây giờ nếu kéo dài thời gian ly hôn, Lịch Phong sẽ không chỉ phải phối hợp với kế hoạch mới của Mục Gia Ngôn, mà còn phải tiếp tục sống cuộc sống cực kì nghiêm túc như hiện tại nữa.
Lịch Phong đã ở tuổi này rồi, vì cuộc hôn nhân này mà phải giữ mình nghiêm túc như thế quả thật không dễ dàng. Mục Gia Ngôn bất đắc dĩ cười nói: “Tính Hàn Thời nó là vậy, cứ thích hành động theo ý mình, không quan tâm đến ý kiến của người khác, giờ lại làm phiền anh rồi.”
Lịch Phong lơ đễnh đáp: “Em ấy còn nhỏ, thích này thích nọ, thích trải nghiệm điều mới là chuyện bình thường…”
“Không phải vì nó thích mới mẻ…” Nói xong chuyện chính rồi, Mục Gia Ngôn do dự không biết có nên giúp đỡ Hàn Thời không, “Lịch Phong… Anh đừng nghe người ta nói bậy. Hàn Thời không phải là đứa bất tài vô trách nhiệm đâu. Nó… luôn cố gắng làm việc, cố gắng giữ mình đấy.”
Giữ mình…
Lịch Phong khựng lại, nhớ tới cuộc phỏng vấn buổi sáng của Hàn Thời, mỉm cười đáp: “Nhìn bề ngoài có vẻ không giống lắm… Xem ra, đúng là tôi không hiểu em ấy rồi.”
Mục Gia Ngôn nghe Lịch Phong cười là biết — việc bình thường cái tên ngốc kia luôn dính cả đống tin đồn đã làm Lịch Phong hiểu lầm rồi.
Nhưng không trách anh ta được – với gia thế và độ hot của tên tiểu thịt tươi này thì khó mà tránh khỏi scandal tình ái – dù cậu đã có gia đình – mà đồn quá người ta cũng tin là thật. Trong giới có rất nhiều người nghĩ hai vợ chồng Lịch Hàn là mạnh ai nấy sống, ai cũng không tin tên ngốc Hàn Thời này thật sự vẫn là một con gà tơ.
“Tin đồn gì đó… Người ngoài thì chẳng thể nào biết được, nhưng anh thì biết, đúng không?” Mục Gia Ngôn cười khổ, “Không phải là tôi muốn biện hộ cho Hàn Thời hay gì đâu, thực sự em ấy…”
Lịch Phong không cảm thấy Mục Gia Ngôn phải xin lỗi anh, giữ mình trong sạch là anh tự nguyện. Anh cũng không yêu cầu Hàn Thời phải làm gì hay thấy cậu làm sai chỗ nào. Đột nhiên, anh lại nhớ đến cuộc điện thoại gần nhất của cậu – Hàn Thời nói là độ phủ sóng của cậu dạo này không được cao, anh liền nghĩ là Mục Gia Ngôn muốn nhờ anh giúp cậu trở thành tâm điểm trong mấy bài báo sắp tới. Lịch Phong hiểu ra, bèn đáp: “Yên tâm, khoảng thời gian này bên anh muốn họ viết bài thế nào thì tùy.”
Mục Gia Ngôn sợ nói nhiều lại khiến Lịch Phong càng hiểu lầm hơn, bất đắc dĩ cười cười, nói thêm vài câu khách sáo rồi cúp điện thoại.
Lịch Phong cúp máy, trợ lý của anh không nhịn được phàn nàn: “Kéo dài thời gian ly hôn thì thôi đi, lại còn muốn lợi dụng phim mới của anh để PR cho bản thân nữa… Người đại diện của cậu ta đúng là…”
“Nghe trộm cũng hay nhỉ?” Lịch Phong liếc nhìn trợ lý, thản nhiên nói: “Chuyện đi quay chương trình thực tế là tôi đồng ý, cậu muốn trách cả tôi à?”
Trợ lý ngậm miệng. Lịch Phong nhớ lại lúc nãy Mục Gia Ngôn nói về tin tức giải trí thì thấy hơi bất ổn, liền nói: “Tìm cho tôi mấy tin trên mạng… về chương trình này.”
Trợ lý nghe lời đi làm.
Lịch trình của Lịch Phong và Hàn Thời không giống nhau, mà công ty bọn họ cũng không đặt quá nặng vấn đề kiểm soát các bình luận hay kiện cáo gì thông tin trên mạng. Đến khi hàng loạt tin tức được gửi đến điện thoại của Lịch Phong, anh mới ngồi xem rồi trầm mặc hồi lâu.
—
“Mệt chết cha…”
Sắc trời dần tối, Hàn Thời không sợ bẩn nữa mà ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường, cố lắm mới tháo được hai cái bao tay ra, đau chịu không nổi, phải xuýt xoa mấy lần.
Trợ lý của cậu đến gần xem, vô cùng hoảng sợ: “Trời ơi! Tay của anh… nổi bọng nước hết rồi!”
“Nói thừa!” Hàn Thời đau không chịu được liền nổi giận. Dời gạch được hai tiếng thì đôi tay quý báu của cậu đã bắt đầu nổi bóng nước rồi, ai ngờ đi hỏi thì dời chưa đến một ngàn cục, tính cả mấy cục không cẩn thận làm mẻ nữa thì kiếm chưa đến 50 tệ. Hàn Thời bực bội ăn trưa nhiều thật nhiều, buổi chiều lại cắn răng dời gạch tiếp, bây giờ tay cậu không còn là tay nữa. Nhưng Hàn Thời không quan tâm, chỉ sốt ruột thúc giục: “Nhanh kiểm kê trả tiền đi! Tôi còn đi mua đồ nữa.”
Đạo diễn đi theo Hàn Thời cứ sợ cậu bỏ không chịu làm giữa chừng, nay mới trút được gánh nặng, chạy đi hỏi tiền cho cậu, cũng giục người ta để lấy giúp cậu 140 tệ về.
Hàn Thời đứng dậy phủi phủi đất, định đi mua pháo hoa nhưng lại bị nhân viên công tác vội vàng ngăn lại, bắt cậu phải xử lý vết thương trước. Hàn Thời đành phải bảo trợ lý đi mua cho mình. Trong đầu trợ lý lúc này chỉ có hình ảnh bàn tay bị thương của thiếu gia nhà mình nên đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, hỏi cậu muốn mua bao nhiêu liền bị chửi cho hai câu: “Nhiêu đó tiền còn tiết kiệm cái gì? Mua hết mua hết, nhanh lên mua xong còn về nữa.”
Trợ lý vội vã lên đường.
Mọi người nhanh chóng vây quanh Hàn Thời, dẫn cậu lên xe. Lúc xử lý vết thương, Hàn Thời vẫn cỗ gắng quay kính xe xuống nói chuyện với đạo diễn: “Lắp thêm ở chỗ chúng tôi vài cái máy quay cố định nữa! Bốn cái… À không, sáu cái mởi đủ! Lát nữa đốt pháo bông phải quay cho đẹp đó!”
Đạo diễn và quay phim buồn cười, liên tục đồng ý với cậu.
Xử lý xong vết thương thì Hàn Thời cũng không thấy mệt, chạy thẳng về ngôi nhà nhỏ được phân trước trong thôn cho cậu và Lịch Phong, ngồi chờ anh về.
Đạo diễn cũng rất phối hợp, trong nhà ngoài sân đều có thêm mấy cái máy quay đã sẵn sàng. Hàn Thời thật hài lòng.
Hôm nay Lịch Phong cũng kiếm tiền, không chừng… anh ấy cũng mua đồ cho mình nhỉ?
Tiền thì chắc chắn không nhiều, nhưng Hàn Thời không quan tâm, dù chỉ là một chiếc nhẫn cỏ thì trong đó cũng có cái tâm rồi.
Cậu nằm dài trên ghế trước cửa, khóe miệng cứ vô thức nhếch lên.
Trời tối hẳn, Hàn Thời nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nghe được tiếng tổ quay của Lịch Phong đang về, vội vàng bày ra bộ dáng “tôi không hề chờ anh” ra.
Đoàn người Lịch Phong đi qua hàng rào trong sân, Hàn Thời ngẩng đầu nhìn anh, thấy hai tay Lịch Phong trống không thì hơi lưỡng lự, rồi chậm chạp ngồi thẳng người lên.
Lịch Phong bước vào, nhìn đôi bàn tay lấm chấm đỏ của Hàn Thời, nhíu mày lại.
Hàn Thời bắt đầu huyên thuyên: “Hôm nay anh… anh làm gì?”
“Công việc hôm nay của cậu Lịch thật ý nghĩa.” Đạo diễn đi theo Lịch Phong cười nói: “Dạy thay thầy giáo dạy toán trong thôn đang bị bệnh một ngày. Trước giờ tôi không biết là cậu Lịch giỏi toán như vậy đấy.”
Hàn Thời chần chừ nói: “Có… có lương không?”
“Có.” Đạo diễn càng nghĩ càng thấy cảnh quay hôm nay thật sự rất hay và ý nghĩa, không nhịn được khoe khoang: “100 tệ tất cả, chúng tôi quyên hết cho trường tiểu học kia rồi.”
Hàn Thời sững sờ một lát, rồi mới gật đầu: “Đúng… nên làm vậy.”
Lát sau, tổ quay của Lịch Phong cũng đi hết. Nãy giờ tầm mắt của Lịch Phong vẫn đặt trên hai tay của Hàn Thời, chờ mọi người đi hết, anh mới đến gần cúi đầu quan sát, nhíu mày nói: “Sao tay em lại như vậy?”
Vì hơn một trăm đồng tiền bỏ ra mua pháo hoa kia nên Hàn Thời cũng không buồn bã mấy. Cậu muốn cho Lịch Phong một niềm vui bất ngờ, nhìn trái nhìn phải một lần rồi hỏi anh: “Anh đi làm… có mệt không?”
“Không mệt.” Lịch Phong đang muốn nói tiếp thì trợ lý của Hàn Thời đã kéo mấy cái bao bự gì đó vào sân.
Hàn Thời nhảy cẫng lên, vội vàng chạy ra đón.
Trợ lý của cậu đầy đầu mồ hôi, ngượng ngùng nói: “Anh…”
Hàn Thời nhìn trợ lý lôi ra hai bao tải pháo kép*: “… (´◑v◐`)“
Cậu cầm một cái hình như là pháo kép lên, mặt không thay đổi, chết lặng nói: “Cái m* này là pháo hoa?”
“Trong thôn không có bán pháo hoa, chỉ có pháo chuyên dùng… cho việc lễ lộc.” Lúc này trợ lý chỉ hận không thể tự sát để đền tội, “Em em… bây giờ em lái xe về Bắc Kinh! Tới… tới kịp không?”
Kịp cái c*t!
Mệt mỏi cả một ngày đột ngột tràn tới, Hàn Thời không còn chút sức lực nào: “Cậu về nghỉ đi.”
Trợ lý hổ thẹn không biết phải làm sao.
Hàn Thời nhìn cậu trợ lý chật vật lôi hai bao tải đi, ánh mắt xuyên qua bóng hình cậu ta, xuyên về sáu năm trước, thấy được chính mình cũng mang theo hai túi đồ to, mờ mịt đứng trước một Studio trống không.
Không phải một lần, sao lần nào cũng vậy, lần nào cũng vậy hết…
Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy…
Hàn Thời kéo cái khăn đang đắp trên đầu xuống che mặt, ngồi ngay ngưỡng cửa trước nhà, mệt mỏi chẳng muốn nói gì cả.
Trợ lý của cậu lúng túng đứng đó một lát thì cũng buông đồ đạc bỏ đi.
Hàn Thời buồn bực không thể nói, trong lòng như có gì đó đè nặng không cho cậu thở vậy.
Lịch Phong, theo đuổi anh khó như vậy sao?
Sao lại khó như vậy hả anh?
Lịch Phong không biết làm thế nào, chỉ biết im lặng đứng đó. Một lúc sau mới nhớ ra chuyện mình đã đồng ý với Mục Gia Ngôn dời thời gian ly dị thêm nửa năm hay một năm nữa, bèn muốn thương lượng với Hàn Thời mấy câu.
Chuyện hôn nhân hợp đồng này không thể để người ngoài biết. Lịch Phong tắt mic cá nhân đeo trên người, cởi áo khoác ra che cái camera đang quay chỗ Hàn Thời lại. Anh đi đến chỗ cậu, vừa định nói thì không hiểu sao – hình ảnh Hàn Thời ngồi xổm như vậy lại khiến anh khó chịu. Lịch Phong kiềm lại việc chính cần phải nói – anh vẫn muốn hỏi xem hai cái tay kia đã được bôi thuốc chưa hơn.
Anh không biết tại sao cậu lại khó chịu, nghĩ một lát thì trầm giọng nói: “Em đau à?”
Lịch Phong rất ít khi trò chuyện như vậy với Hàn Thời. Cậu vừa nghe được câu này, mũi liền thấy xon xót.
Tay không đau, lòng đau.
“Anh…” Hàn Thời cúi thấp đầu, giấu mặt dưới cái khăn, buồn bực nói: “Đừng che ống kính…”
Cậu nói quá nhỏ, Lịch Phong không nghe thấy: “Hả?”
“Đừng che ống kính… Khó khăn lắm anh mới dỗ em được một lần, đừng che ống kính mà!…” Hàn Thời lau khóe mắt đã đỏ lên, giọng nói khàn đi: “Để bọn họ thấy anh dỗ em đi, được không?”
Đột nhiên, trong lòng Lịch Phong thắt lại.
Hàn Thời cúi đầu nên không biết biểu cảm của Lịch Phong như thế nào. Môi cậu khẽ động, chỉ biết yếu ớt cười khan. Cậu không muốn nói nữa, không thể để bản thân mất mặt hơn được nữa.
Đám antifan trên mạng kia chửi em thành cái dạng gì… Anh có biết không?
Tốt với em một chút…. Đừng làm em đau như vậy nữa, có được không?
Nếu không phải do em quá yêu anh… Một thiếu gia như em, sao lại ngu ngốc dày vò mình như vậy làm gì?
Hàn Thời nhìn đôi bàn tay rách bươm còn có cả bọng máu của mình, cố gắng kiềm chế không khóc, sờ soạng đốt một điếu thuốc, cúi đầu rít một hơi thật mạnh. Mùi thuốc lá cay nồng xộc vào phổi, xông thẳng lên viền mắt đỏ hoe của cậu.
Không thể trách Lịch Phong.
Anh ấy không hiểu.
Anh ấy không yêu mình.
Anh ấy quay chương trình này là vì da mặt mình dày, bắt ép ảnh phải phối hợp.
Mình không thể đòi hỏi thêm nữa.
Lịch Phong nhớ lại hôm nay vừa đọc mấy bình luận trên mạng về Hàn Thời, mơ hồ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Xin lỗi.” Lịch Phong hít sâu một hơi, “Anh không có kinh nghiệm, để em khó xử rồi.”
“Không sao, tự em làm tự em chịu, không liên quan đến anh.” Hàn Thời thở ra một hơi dài, nhét thuốc lá vào bình nước rỗng rồi lau mặt đứng dậy: “Em ra ngoài tản bộ một chút… A!..”
…
“A a a a a a a a a a!!!!!!!” Cùng lúc đó, mấy nhân viên trong đoàn đang theo dõi máy quay như bị sốc điện, thét chói tai không ngừng, “Lịch đại thần đang làm gì vậy a a a a a!!!!”
Trong màn hình, Lịch Phong ôm trọn vòng eo Hàn Thời, cứng rắn cúi đầu hôn lên môi cậu.
Lát sau trong màn hình lớn, Lịch Phong mới nhẹ nhàng buông Hàn Thời ra. Hai mắt cậu trừng to, khiếp sợ không khác gì mấy nhân viên trong đoàn.
Lịch Phong ngước mắt nhìn về phía màn ảnh, đám nhân viên đang theo dõi trong phòng đang nhao nhao nay lại càng hoảng sợ. Giây kế tiếp…
Giây kế tiếp, Hàn Thời cố ý chọn một góc mà cả sáu máy quay đều có đất dụng võ, Lịch Phong thì quét mắt tìm hết các ống kính trong nhà, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nên đoán ngay được đứng góc nào là đẹp nhất. Anh đứng dậy, ôm cái người “miệng cọp gan thỏ”, hai chân thì mềm nhũn kia lên; một tay đỡ sau lưng cậu, đè Hàn Thời lên tường đá loang lỗ phía sau, cẩn thận tách hai tay bị thương của cậu ra, rồi cúi đầu hôn xuống một lần nữa.
Sau cơn mưa trời lại sáng, phỏng vấn cũng xong hết rồi, các khách quý thay phiên nhau được mời đến phòng tiếp khách trong làng.
Hàn Thời xấu hổ đỏ bừng mặt, ánh mắt thì mơ mơ màng màng, không biết tâm trí đã bay đến tận đâu, đi cả một quãng đường cũng không dám nhìn Lịch Phong.
May mà nhiệm vụ kì này hai vợ chồng phải tách ra làm riêng, chỉ chạm mặt nhau một lát thôi. Sau đó, hai người bị đạo diễn riêng của mình dẫn tới hai chỗ khác nhau.
Đạo diễn của Hàn Thời không biết tại sao Hàn thiếu gia lại mất hứng, cứ thấp thỏm như đang đi trên lớp băng mỏng có thể nứt bất kì lúc nào vậy, đi nhận nhiệm vụ cùng cậu mà chẳng dám nói một tiếng. Mãi đến khi tới địa điểm rút thăm, ông mới lấy hết can đảm để giới thiệu: “Chủ đề hôm nay của chúng ta là… làm người kia ngạc nhiên và hạnh phúc.”
Hàn Thời vẫn chưa thoát khỏi chuyện vừa rồi, đỏ mặt lớn giọng hỏi: “Ngạc nhiên vui mừng gì cơ?”
“Mỗi người sẽ rút thăm một công việc, làm trong một ngày. Sau khi hoàn thành thì sẽ căn cứ vào thành quả của mỗi người mà trả lương. Cậu muốn tiêu chỗ tiền này thế nào cũng được.” Vị đạo diễn âm thầm suy đoán ý nghĩ của Hàn Thời, thận trọng đề nghị: “Có thể dùng để mua quà cho người yêu cũng được.”
Hàn Thời giật mình.
Tổ chế tác yêu cầu rất nghiêm ngặt, vì hiệu quả của chương trình nên trong lúc ghi hình, các nghệ sĩ không được sử dụng tiền của mình. Lần trước khi đi miếu Quan Âm, Hàn Thời muốn mua cho Lịch Phong một cái bùa bình an nhưng không thể được, lần này thì…
Hàn Thời hơi hơi mong đợi: “Lịch Phong… Anh ấy cũng mua cho tôi à?”
“Chắc là vậy đấy!” Đạo diễn vô cùng phối hợp để Hàn Thời yên tâm lại, còn nhiệt tình đề xuất: “Trong làng du lịch này có rất nhiều vật lưu niệm để mua! Đương nhiên, nếu cậu không có ý tưởng gì độc đáo thì có thể đi mua trong thôn, nghe nói hàng thủ công mỹ nghệ ở đây nhiều lắm, chắc chắn có thứ đáng để bỏ tiền ra mua. Mua một món tặng cho Lịch Phong làm kỷ niệm!”
Hàn Thời hơi lưỡng lự, lấy kính râm xuống, hỏi: “Ở đây có bán pháo hoa không?”
Đối phương không kịp phản ứng, Hàn Thời nói tiếp: “Tôi… tôi muốn mua pháo hoa, buổi tối đốt.”
Đạo diễn không hiểu sao suy nghĩ của Hàn Thời lại bay xa đến như vậy, người quay phim bên cạnh lại đột nhiên hiểu ra, cười cười nhắc nhở: “Phim mới của Lịch Phong sắp công chiếu đó.”
Đạo diễn giật mình bừng tỉnh, thầm khen Hàn Thời đúng là có kinh nghiệm PR phong phú! Mua pháo hoa về buổi tối đốt, vừa lãng mạn để nâng cao tỷ lệ người xem cho chương trình, vừa quảng bá luôn cho phim mới của Lịch Phong! Ông vội cười khích lệ: “Đúng đúng đúng! Ý tưởng hay lắm, chắc chắn ở đây có bán pháo hoa. Hàn Thời cậu cố gắng lên, làm xong việc lãnh lương là có tiền đi mua rồi!”
Khóe miệng Hàn Thời khẽ nhếch lên, trong lòng cực kì đắc ý.
Để xem tập này chiếu rồi thì còn ai dám nói cậu và Lịch Phong không lãng mạn nữa không?
Nghĩ vậy, tâm trạng Hàn Thời cũng phấn chấn hơn, trên đường đi nhận nhiệm vụ còn huýt sáo nữa chứ. Cậu cũng thầm tính toán xem tối nay đốt pháo hoa với Lịch Phong thì nên nói những gì, cho đến lúc cậu rút được công việc của mình ngày hôm nay…
“Làm lao động phổ thông với thợ gạch trong thôn….” Sắc mặt Hàn Thời không hề thay đổi, đọc từng chữ một: “Dời gạch từ xe tải đến giàn giáo, một viên trả thù lao 7 đồng 5 xu, làm bể gạch thì đền bù một viên 5 xu.”
Bảy tám nhân viên đi theo: “…”
Hàn Thời nhìn đạo diễn, uể oải nói: “Mấy người bỏ nhiều tiền vậy mời tôi đến đây là để làm mấy việc trâu bò này đó hả?”
Các nhân viên không nhịn được nở nụ cười, đạo diễn cũng nhìn ra – Hàn Thời đang chán nản thật, bèn cười cười giải thích: “Do cậu xui thôi… Nhiệm vụ của chúng tôi không hề khó, toàn là chăn dê hay đào rau dại gì gì đó. Không ngờ cậu lại rút trúng cái này…”
Hàn Thời nhận lấy mũ bảo hiểm và găng tay mà nhân viên đưa cho: “Lịch Phong thì sao? Anh ấy rút ra cái gì vậy?”
Đạo diễn đi gọi điện thoại hỏi, rồi nói: “Làm thầy giáo tiểu học một ngày cho thôn.”
Nghe xong, Hàn Thời mới yên tâm: “Được rồi, dẫn tôi đi đi, chuyển gạch ở đâu…”
Bên kia thôn, Lịch Phong đã dạy xong một tiết số học cho đám học sinh trong làng.
Bọn nhỏ lần đầu học trước ống kính nên cảm thấy rất mới mẻ, rất tự giác chăm chú nghe giảng. Vì thế công việc của Lịch Phong tiến hành rất thuận lợi, trong lúc dạy còn có thời gian bắt một cuộc điện thoại nữa kìa.
Cuối cùng, Mục Gia Ngôn vẫn không thể yên tâm về Hàn Thời, đành phải gọi cho Lịch Phong.
Sau khi xã giao vài câu, xác định rõ là không ảnh hưởng đến việc ghi hình của hai người, Mục Gia Ngôn mới mở lời: “Hàn Thời không làm phiền anh chứ?”
“Không.” Lịch Phong khựng lại, rồi thấp giọng nói tiếp: “Tôi nghĩ là tôi làm phiền em ấy. Tôi chưa quen quay kiểu này, phỏng vấn cũng làm không xong.”
Mục Gia Ngôn bật cười: “Không sao đâu, có gì không ổn thì tổ chế tác họ tự biết cắt đi. Mà… gần đây cậu có hay xem tin tức giải trí không? Về chương trình hai người đang quay ấy.”
“Không?” Phim mới của Lịch Phong sắp ra rạp rồi; thời gian của anh rất hạn hẹp, vì bỏ thêm thời gian quay chương trình mà anh còn bận rộn hơn nữa, nào có rảnh xem mấy thứ này. Anh nhíu mày: “Có chuyện gì à?”
“Cũng không có gì, chuyện nhỏ thôi.” Mục Gia Ngôn cân nhắc nói: “Chỉ là… hai người bây giờ đang tham gia chương trình thực tế; nên về thời gian ly dị, chúng ta có thể…”
“Được.” Lịch Phong thẳng thắn đồng ý, “Dời nửa năm hay một năm gì cũng được, tùy bên anh sắp xếp, tôi sẽ làm theo.”
Mục Gia Ngôn thở dài một hơi, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu nhiều! Vậy là ổn rồi, tôi cứ sợ cậu thấy khó chịu.”
Mục Gia Ngôn thật sự rất cảm động – dù hai bên không có thỏa thuận gì lúc làm hợp đồng, nhưng Lịch Phong luôn giữ mình rất nghiêm ngặt. Ba năm qua, anh không hề có một scandal nào ảnh hưởng đến Hàn Thời. Còn Hàn Thời thì ngược lại – cậu không thể thoát khỏi sự bát quái của giới giải trí, thường xuyên bị đồn là có quan hệ mập mờ với người này người nọ. Mà nói đâu xa, chính Mục Gia Ngôn đã từng lợi dụng sơ suất của Hàn Thời lúc cậu mới vào nghề để làm trò PR cho cậu đấy thôi.
Bây giờ nếu kéo dài thời gian ly hôn, Lịch Phong sẽ không chỉ phải phối hợp với kế hoạch mới của Mục Gia Ngôn, mà còn phải tiếp tục sống cuộc sống cực kì nghiêm túc như hiện tại nữa.
Lịch Phong đã ở tuổi này rồi, vì cuộc hôn nhân này mà phải giữ mình nghiêm túc như thế quả thật không dễ dàng. Mục Gia Ngôn bất đắc dĩ cười nói: “Tính Hàn Thời nó là vậy, cứ thích hành động theo ý mình, không quan tâm đến ý kiến của người khác, giờ lại làm phiền anh rồi.”
Lịch Phong lơ đễnh đáp: “Em ấy còn nhỏ, thích này thích nọ, thích trải nghiệm điều mới là chuyện bình thường…”
“Không phải vì nó thích mới mẻ…” Nói xong chuyện chính rồi, Mục Gia Ngôn do dự không biết có nên giúp đỡ Hàn Thời không, “Lịch Phong… Anh đừng nghe người ta nói bậy. Hàn Thời không phải là đứa bất tài vô trách nhiệm đâu. Nó… luôn cố gắng làm việc, cố gắng giữ mình đấy.”
Giữ mình…
Lịch Phong khựng lại, nhớ tới cuộc phỏng vấn buổi sáng của Hàn Thời, mỉm cười đáp: “Nhìn bề ngoài có vẻ không giống lắm… Xem ra, đúng là tôi không hiểu em ấy rồi.”
Mục Gia Ngôn nghe Lịch Phong cười là biết — việc bình thường cái tên ngốc kia luôn dính cả đống tin đồn đã làm Lịch Phong hiểu lầm rồi.
Nhưng không trách anh ta được – với gia thế và độ hot của tên tiểu thịt tươi này thì khó mà tránh khỏi scandal tình ái – dù cậu đã có gia đình – mà đồn quá người ta cũng tin là thật. Trong giới có rất nhiều người nghĩ hai vợ chồng Lịch Hàn là mạnh ai nấy sống, ai cũng không tin tên ngốc Hàn Thời này thật sự vẫn là một con gà tơ.
“Tin đồn gì đó… Người ngoài thì chẳng thể nào biết được, nhưng anh thì biết, đúng không?” Mục Gia Ngôn cười khổ, “Không phải là tôi muốn biện hộ cho Hàn Thời hay gì đâu, thực sự em ấy…”
Lịch Phong không cảm thấy Mục Gia Ngôn phải xin lỗi anh, giữ mình trong sạch là anh tự nguyện. Anh cũng không yêu cầu Hàn Thời phải làm gì hay thấy cậu làm sai chỗ nào. Đột nhiên, anh lại nhớ đến cuộc điện thoại gần nhất của cậu – Hàn Thời nói là độ phủ sóng của cậu dạo này không được cao, anh liền nghĩ là Mục Gia Ngôn muốn nhờ anh giúp cậu trở thành tâm điểm trong mấy bài báo sắp tới. Lịch Phong hiểu ra, bèn đáp: “Yên tâm, khoảng thời gian này bên anh muốn họ viết bài thế nào thì tùy.”
Mục Gia Ngôn sợ nói nhiều lại khiến Lịch Phong càng hiểu lầm hơn, bất đắc dĩ cười cười, nói thêm vài câu khách sáo rồi cúp điện thoại.
Lịch Phong cúp máy, trợ lý của anh không nhịn được phàn nàn: “Kéo dài thời gian ly hôn thì thôi đi, lại còn muốn lợi dụng phim mới của anh để PR cho bản thân nữa… Người đại diện của cậu ta đúng là…”
“Nghe trộm cũng hay nhỉ?” Lịch Phong liếc nhìn trợ lý, thản nhiên nói: “Chuyện đi quay chương trình thực tế là tôi đồng ý, cậu muốn trách cả tôi à?”
Trợ lý ngậm miệng. Lịch Phong nhớ lại lúc nãy Mục Gia Ngôn nói về tin tức giải trí thì thấy hơi bất ổn, liền nói: “Tìm cho tôi mấy tin trên mạng… về chương trình này.”
Trợ lý nghe lời đi làm.
Lịch trình của Lịch Phong và Hàn Thời không giống nhau, mà công ty bọn họ cũng không đặt quá nặng vấn đề kiểm soát các bình luận hay kiện cáo gì thông tin trên mạng. Đến khi hàng loạt tin tức được gửi đến điện thoại của Lịch Phong, anh mới ngồi xem rồi trầm mặc hồi lâu.
—
“Mệt chết cha…”
Sắc trời dần tối, Hàn Thời không sợ bẩn nữa mà ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường, cố lắm mới tháo được hai cái bao tay ra, đau chịu không nổi, phải xuýt xoa mấy lần.
Trợ lý của cậu đến gần xem, vô cùng hoảng sợ: “Trời ơi! Tay của anh… nổi bọng nước hết rồi!”
“Nói thừa!” Hàn Thời đau không chịu được liền nổi giận. Dời gạch được hai tiếng thì đôi tay quý báu của cậu đã bắt đầu nổi bóng nước rồi, ai ngờ đi hỏi thì dời chưa đến một ngàn cục, tính cả mấy cục không cẩn thận làm mẻ nữa thì kiếm chưa đến 50 tệ. Hàn Thời bực bội ăn trưa nhiều thật nhiều, buổi chiều lại cắn răng dời gạch tiếp, bây giờ tay cậu không còn là tay nữa. Nhưng Hàn Thời không quan tâm, chỉ sốt ruột thúc giục: “Nhanh kiểm kê trả tiền đi! Tôi còn đi mua đồ nữa.”
Đạo diễn đi theo Hàn Thời cứ sợ cậu bỏ không chịu làm giữa chừng, nay mới trút được gánh nặng, chạy đi hỏi tiền cho cậu, cũng giục người ta để lấy giúp cậu 140 tệ về.
Hàn Thời đứng dậy phủi phủi đất, định đi mua pháo hoa nhưng lại bị nhân viên công tác vội vàng ngăn lại, bắt cậu phải xử lý vết thương trước. Hàn Thời đành phải bảo trợ lý đi mua cho mình. Trong đầu trợ lý lúc này chỉ có hình ảnh bàn tay bị thương của thiếu gia nhà mình nên đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, hỏi cậu muốn mua bao nhiêu liền bị chửi cho hai câu: “Nhiêu đó tiền còn tiết kiệm cái gì? Mua hết mua hết, nhanh lên mua xong còn về nữa.”
Trợ lý vội vã lên đường.
Mọi người nhanh chóng vây quanh Hàn Thời, dẫn cậu lên xe. Lúc xử lý vết thương, Hàn Thời vẫn cỗ gắng quay kính xe xuống nói chuyện với đạo diễn: “Lắp thêm ở chỗ chúng tôi vài cái máy quay cố định nữa! Bốn cái… À không, sáu cái mởi đủ! Lát nữa đốt pháo bông phải quay cho đẹp đó!”
Đạo diễn và quay phim buồn cười, liên tục đồng ý với cậu.
Xử lý xong vết thương thì Hàn Thời cũng không thấy mệt, chạy thẳng về ngôi nhà nhỏ được phân trước trong thôn cho cậu và Lịch Phong, ngồi chờ anh về.
Đạo diễn cũng rất phối hợp, trong nhà ngoài sân đều có thêm mấy cái máy quay đã sẵn sàng. Hàn Thời thật hài lòng.
Hôm nay Lịch Phong cũng kiếm tiền, không chừng… anh ấy cũng mua đồ cho mình nhỉ?
Tiền thì chắc chắn không nhiều, nhưng Hàn Thời không quan tâm, dù chỉ là một chiếc nhẫn cỏ thì trong đó cũng có cái tâm rồi.
Cậu nằm dài trên ghế trước cửa, khóe miệng cứ vô thức nhếch lên.
Trời tối hẳn, Hàn Thời nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nghe được tiếng tổ quay của Lịch Phong đang về, vội vàng bày ra bộ dáng “tôi không hề chờ anh” ra.
Đoàn người Lịch Phong đi qua hàng rào trong sân, Hàn Thời ngẩng đầu nhìn anh, thấy hai tay Lịch Phong trống không thì hơi lưỡng lự, rồi chậm chạp ngồi thẳng người lên.
Lịch Phong bước vào, nhìn đôi bàn tay lấm chấm đỏ của Hàn Thời, nhíu mày lại.
Hàn Thời bắt đầu huyên thuyên: “Hôm nay anh… anh làm gì?”
“Công việc hôm nay của cậu Lịch thật ý nghĩa.” Đạo diễn đi theo Lịch Phong cười nói: “Dạy thay thầy giáo dạy toán trong thôn đang bị bệnh một ngày. Trước giờ tôi không biết là cậu Lịch giỏi toán như vậy đấy.”
Hàn Thời chần chừ nói: “Có… có lương không?”
“Có.” Đạo diễn càng nghĩ càng thấy cảnh quay hôm nay thật sự rất hay và ý nghĩa, không nhịn được khoe khoang: “100 tệ tất cả, chúng tôi quyên hết cho trường tiểu học kia rồi.”
Hàn Thời sững sờ một lát, rồi mới gật đầu: “Đúng… nên làm vậy.”
Lát sau, tổ quay của Lịch Phong cũng đi hết. Nãy giờ tầm mắt của Lịch Phong vẫn đặt trên hai tay của Hàn Thời, chờ mọi người đi hết, anh mới đến gần cúi đầu quan sát, nhíu mày nói: “Sao tay em lại như vậy?”
Vì hơn một trăm đồng tiền bỏ ra mua pháo hoa kia nên Hàn Thời cũng không buồn bã mấy. Cậu muốn cho Lịch Phong một niềm vui bất ngờ, nhìn trái nhìn phải một lần rồi hỏi anh: “Anh đi làm… có mệt không?”
“Không mệt.” Lịch Phong đang muốn nói tiếp thì trợ lý của Hàn Thời đã kéo mấy cái bao bự gì đó vào sân.
Hàn Thời nhảy cẫng lên, vội vàng chạy ra đón.
Trợ lý của cậu đầy đầu mồ hôi, ngượng ngùng nói: “Anh…”
Hàn Thời nhìn trợ lý lôi ra hai bao tải pháo kép*: “… (´◑v◐`)“
Cậu cầm một cái hình như là pháo kép lên, mặt không thay đổi, chết lặng nói: “Cái m* này là pháo hoa?”
“Trong thôn không có bán pháo hoa, chỉ có pháo chuyên dùng… cho việc lễ lộc.” Lúc này trợ lý chỉ hận không thể tự sát để đền tội, “Em em… bây giờ em lái xe về Bắc Kinh! Tới… tới kịp không?”
Kịp cái c*t!
Mệt mỏi cả một ngày đột ngột tràn tới, Hàn Thời không còn chút sức lực nào: “Cậu về nghỉ đi.”
Trợ lý hổ thẹn không biết phải làm sao.
Hàn Thời nhìn cậu trợ lý chật vật lôi hai bao tải đi, ánh mắt xuyên qua bóng hình cậu ta, xuyên về sáu năm trước, thấy được chính mình cũng mang theo hai túi đồ to, mờ mịt đứng trước một Studio trống không.
Không phải một lần, sao lần nào cũng vậy, lần nào cũng vậy hết…
Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy…
Hàn Thời kéo cái khăn đang đắp trên đầu xuống che mặt, ngồi ngay ngưỡng cửa trước nhà, mệt mỏi chẳng muốn nói gì cả.
Trợ lý của cậu lúng túng đứng đó một lát thì cũng buông đồ đạc bỏ đi.
Hàn Thời buồn bực không thể nói, trong lòng như có gì đó đè nặng không cho cậu thở vậy.
Lịch Phong, theo đuổi anh khó như vậy sao?
Sao lại khó như vậy hả anh?
Lịch Phong không biết làm thế nào, chỉ biết im lặng đứng đó. Một lúc sau mới nhớ ra chuyện mình đã đồng ý với Mục Gia Ngôn dời thời gian ly dị thêm nửa năm hay một năm nữa, bèn muốn thương lượng với Hàn Thời mấy câu.
Chuyện hôn nhân hợp đồng này không thể để người ngoài biết. Lịch Phong tắt mic cá nhân đeo trên người, cởi áo khoác ra che cái camera đang quay chỗ Hàn Thời lại. Anh đi đến chỗ cậu, vừa định nói thì không hiểu sao – hình ảnh Hàn Thời ngồi xổm như vậy lại khiến anh khó chịu. Lịch Phong kiềm lại việc chính cần phải nói – anh vẫn muốn hỏi xem hai cái tay kia đã được bôi thuốc chưa hơn.
Anh không biết tại sao cậu lại khó chịu, nghĩ một lát thì trầm giọng nói: “Em đau à?”
Lịch Phong rất ít khi trò chuyện như vậy với Hàn Thời. Cậu vừa nghe được câu này, mũi liền thấy xon xót.
Tay không đau, lòng đau.
“Anh…” Hàn Thời cúi thấp đầu, giấu mặt dưới cái khăn, buồn bực nói: “Đừng che ống kính…”
Cậu nói quá nhỏ, Lịch Phong không nghe thấy: “Hả?”
“Đừng che ống kính… Khó khăn lắm anh mới dỗ em được một lần, đừng che ống kính mà!…” Hàn Thời lau khóe mắt đã đỏ lên, giọng nói khàn đi: “Để bọn họ thấy anh dỗ em đi, được không?”
Đột nhiên, trong lòng Lịch Phong thắt lại.
Hàn Thời cúi đầu nên không biết biểu cảm của Lịch Phong như thế nào. Môi cậu khẽ động, chỉ biết yếu ớt cười khan. Cậu không muốn nói nữa, không thể để bản thân mất mặt hơn được nữa.
Đám antifan trên mạng kia chửi em thành cái dạng gì… Anh có biết không?
Tốt với em một chút…. Đừng làm em đau như vậy nữa, có được không?
Nếu không phải do em quá yêu anh… Một thiếu gia như em, sao lại ngu ngốc dày vò mình như vậy làm gì?
Hàn Thời nhìn đôi bàn tay rách bươm còn có cả bọng máu của mình, cố gắng kiềm chế không khóc, sờ soạng đốt một điếu thuốc, cúi đầu rít một hơi thật mạnh. Mùi thuốc lá cay nồng xộc vào phổi, xông thẳng lên viền mắt đỏ hoe của cậu.
Không thể trách Lịch Phong.
Anh ấy không hiểu.
Anh ấy không yêu mình.
Anh ấy quay chương trình này là vì da mặt mình dày, bắt ép ảnh phải phối hợp.
Mình không thể đòi hỏi thêm nữa.
Lịch Phong nhớ lại hôm nay vừa đọc mấy bình luận trên mạng về Hàn Thời, mơ hồ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Xin lỗi.” Lịch Phong hít sâu một hơi, “Anh không có kinh nghiệm, để em khó xử rồi.”
“Không sao, tự em làm tự em chịu, không liên quan đến anh.” Hàn Thời thở ra một hơi dài, nhét thuốc lá vào bình nước rỗng rồi lau mặt đứng dậy: “Em ra ngoài tản bộ một chút… A!..”
…
“A a a a a a a a a a!!!!!!!” Cùng lúc đó, mấy nhân viên trong đoàn đang theo dõi máy quay như bị sốc điện, thét chói tai không ngừng, “Lịch đại thần đang làm gì vậy a a a a a!!!!”
Trong màn hình, Lịch Phong ôm trọn vòng eo Hàn Thời, cứng rắn cúi đầu hôn lên môi cậu.
Lát sau trong màn hình lớn, Lịch Phong mới nhẹ nhàng buông Hàn Thời ra. Hai mắt cậu trừng to, khiếp sợ không khác gì mấy nhân viên trong đoàn.
Lịch Phong ngước mắt nhìn về phía màn ảnh, đám nhân viên đang theo dõi trong phòng đang nhao nhao nay lại càng hoảng sợ. Giây kế tiếp…
Giây kế tiếp, Hàn Thời cố ý chọn một góc mà cả sáu máy quay đều có đất dụng võ, Lịch Phong thì quét mắt tìm hết các ống kính trong nhà, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nên đoán ngay được đứng góc nào là đẹp nhất. Anh đứng dậy, ôm cái người “miệng cọp gan thỏ”, hai chân thì mềm nhũn kia lên; một tay đỡ sau lưng cậu, đè Hàn Thời lên tường đá loang lỗ phía sau, cẩn thận tách hai tay bị thương của cậu ra, rồi cúi đầu hôn xuống một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất