Trước Khi Mặt Trời Lặn

Chương 1

Sau
Quý Tri châm cho anh một đếu thuốc.

Trước khi mặt trời lặn.

——

Buổi chiều tan học giống như mọi ngày, không có gì khác.

Cũng như thường lệ, Quý Tri đi về nhà, cậu băng qua đường lớn đến một con hẻm nhưng lọt vào mắt cậu không phải là con hẻm cũ nát mà là một bạn học sinh nam.

Bước chân Quý Tri dừng lại, rõ là có chút hoảng sợ.

Cơ thể bê bết máu, quần áo xộc xệch, khóe miệng rướm máu, khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím, nam sinh ngửa đầu dựa vào trên tường, một cánh tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt lại giống như đang nghỉ ngơi.

Nam sinh nhạy bén phát hiện âm thanh Quý Tri phát ra, khẽ cau mày rồi mở mắt ngay hướng Quý Tri đang đứng, cậu chưa kịp chuẩn bị đã phải đối diện với ánh mắt của người kia, ánh mắt tàn nhẫn, sắc bén và lạnh nhạt. Chỉ là một cái liếc mắt rất bình thường nhưng Quý Tri cảm thấy rõ sự thù địch trong đó.

Quý Tri nhanh chóng cúi đầu xuống, muốn trốn chạy, cậu xoay người định rời đi.

"Này." Nam sinh phía sau gọi cậu lại, giọng điệu ra lệnh có chút lười biếng khiến bước chân của Quý Tri không tự chủ được mà ngừng lại.

"Lại đây." Nam sinh hờ hững nói, "Không đánh cậu."

Cơ thể Quý Tri sững lại một chút, thừa nhận bản thân xui xẻo, dường như nhắm mắt chấp nhận số phận từng bước đi tới.

Quý Tri đứng ở trước mặt anh nhưng lại không dám nhìn anh, cậu cúi đầu nhìn mũi chân, bàn tay nhẹ nhàng xoa vải ở mép quần, vừa lo vừa sợ.

"Túi." nam sinh nói.

Im lặng một lúc lâu, bỗng giọng nói của nam sinh phát ra khiến Quý Tri run lên một chút theo bản năng, sau đó cậu suy nghĩ lời nam sinh nói, hẳn là muốn tiền, Quý Tri lấy ra hai cái túi rồi đưa những thứ có trong đó cho nam sinh. Điện thoại, một vài tờ giấy vệ đã được gấp gọn gàng, còn có bảy tám đồng rải rác.

Nam sinh nhìn Quý Tri, đầu tóc rối bời, không thấy rõ mặt, mắt thường thấy rõ cậu đang sợ hãi.

"Tôi." Nam sinh nhắc nhở cậu.

Quý Tri ngẩng đầu đối mặt với nam sinh một lần nữa, nam sinh nhìn kỹ Quý Tri, Quý Tri ngơ ngác mở to hai mắt, như đang muốn hỏi "Cái gì?", cơ thể cậu nhỏ và gầy, cảm giác trong sáng và ngốc nghếch.

Ánh mắt nam sinh nhìn túi của chính mình.

Quý Tri sửng sốt hai giây rời mới phản ứng lại, cất đồ của mình vào túi, ngồi xổm xuống, nhanh chóng đưa tay túi, khi tay cậu sắp chạm vào cậu quay nhìn nam sinh để xác định lại, lúc thấy ánh mắt tán thành của nam sinh cậu mới run lên, vói tay vào túi anh.

Là tờ hai mươi đồng.

"Thuốc lá." nam sinh nói.

Quý Tri nghe hiểu, ý bảo cậu đi mua thuốc lá.

Quý Tri đi đến quầy bán quà vặt gần đó, chủ quầy là một ông chú béo tốt bụng, cười lên nhìn không thấy đôi mắt.



"Một gói thuốc lá." Quý Tri nói với chú béo.

Chú béo nhận lấy hai mươi đồng tiền, lúc chú đưa thuốc lá cho cậu còn không quên dặn dò, "Trẻ em không nên hút thuốc"

Quý Tri gật đầu tỏ ý cậu đã biết, cũng không muốn giải thích.

Lúc trở về ngõ nhỏ nam sinh vẫn còn ở đó, nam sinh còn tưởng cậu sẽ lợi dụng lúc này chạy trốn, nhưng không ngờ lại nghe lời như vậy.

Quý Tri bước đến gần rồi đưa cho anh, nam sinh híp mắt buồn cười đánh giá Quý Tri: "Châm."

Tay Quý Tri dừng lại, ngồi xổm xuống rồi rút điếu thuốc từ trong bao đưa đến bên miệng anh, sau đó châm lửa.

Còn một ít ánh lửa giữa hai người, nam sinh rít một hơi, khói thuốc lượn lờ.

Quý Tri mím môi, đứng dậy muốn về nhà.

Đột nhiên, nam sinh đưa tay chặn cậu lại, ngẩng đầu hôn cậu.

Đôi môi kia đẩy khói thuốc vừa hút vào miệng Quý Tri, Quý Tri rõ là bị dọa, cơ thể bất chợt run lên, sau khi phản ứng lại thì bắt đầu kịch liệt giãy giụa.

Nam sinh thích thú nhìn cậu giãy giụa, hôn càng sau hơn, như đang so tài với cậu.

Một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại nắm lấy tay đang giãy giụa của Quý Tri, tay nam sinh rất lớn, dễ dàng nắm lấy tay Quý Tri, ngón tay thô ráp giống như giấy nhám cọ xát vào mu bàn tay Quý Tri.

Điếu thuốc cháy dần, gió chiều thổi nhẹ có chút lạnh, một ít tàn thuốc bị thổi bay, nhưng ánh đỏ của lửa lại không bị dập tắt.

Mùi thuốc lá xen lẫn mùi máu tanh nồng trong miệng của nam sinh tràn vào khoang miệng Quý Tri, Quý Tri khó chịu muốn nôn, cậu giãy giụa nhưng dần đà không giãy giụa nữa, nước ứa ra từ khóe mắt chảy xuống bên tai, cậu không nghĩ mọi chuyển sẽ xảy ra như thế này, vậy mà cậu lại bị một người đàn ông để ý.

Nam sinh hôn rất lâu, kỹ thuật cũng rất tốt, Quý Tri bị anh hôn đến độ nổi lên phản ứng, Quý Tri đột nhiên mở to hai mắt, tự bản thân dọa sợ bản thân, nước mắt rơi càng ngày càng nhiều, chúng nhỏ giọt lên mu bàn tay của nam sinh.

Nam sinh nhíu mày, nhả môi Quý Tri ra nhưng vẫn ôm Quý Tri vào lòng, miệng Quý Tri bị hôn đỏ hồng, nước mắt vẫn còn đọng ở trên mặt, lông mi khẽ run.

Đệch, nam sinh chửi thầm trong lòng.

Anh thừa nhận, nhìn Quý Tri như vầy chỗ nào đó sắp chào cờ rồi.

Quý Tri cảm nhận thứ kia nhô lên, đồng tử đột nhiên to ra, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng vẫn bị nam sinh kìm chặt trong ngực, không thể cử động.

Quý Tri cảm thấy bất lực, nước mắt lại trào ra, cúi đầu lặng lẽ khóc, cố gắng không nhìn nam sinh, từng giọt nước mắt rơi trên quần áo, không nói lời nào.

"Đừng khóc." ​Nam sinh rõ ràng không vui, cúi đầu giơ ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Quý Tri, vết chai trên tay anh ma sát lên làn da mịn màng của cậu, nơi bị cọ dần đỏ lên.

Quý Tri không dám nhìn anh, càng không dám di chuyển, chỉ im lặng ngồi quỳ ở trên đùi anh.

"Sao lại không nói lời nào?" Nam sinh sắp nghĩ rằng cậu bị câm.

Quý Tri vẫn không nói lời nào, nam sinh nắm cằm Quý Tri, ép Quý Tri nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ của Quý Tri bị buộc nhìn nam sinh, trên mặt anh có rất nhiều vết thương, cũ có mới có nhưng không khó nhìn, người này trông rất đẹp, có lẽ là do khí chất nên nhìn nam sinh chỗ nào cũng thấy mạnh mẽ và có chút lưu manh.



"Tên." nam sinh hỏi Quý Tri, hơi thở anh phả lên gương mặt cậu.

Ánh mắt Quý Tri dời xuống phía dưới, vẫn không muốn nhìn nam sinh.

Nam sinh đợi mười giây, "Không nói liền thịt em."

"Quý... Quý Tri" cuối cùng Quý Tri cũng mở miệng, ngước mắt nhìn nam sinh, thanh âm rất nhỏ, chỉ có một mình nam sinh nghe thấy, có lẽ là do không nói chuyện mà cứ khóc nên giọng nói bị khàn.

Nam sinh vừa lòng vì cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện, khóe miệng cong xuống: "Jì nào, zhī nào."

"Quý... Bốn mùa quý, biết hay không... Biết." Quý Tri bị nam sinh dọa đến khóc, nói chuyện cũng lắp bắp.

"Quý Tri." nam sinh gọi tên Quý Tri. Quý Tri ngẩng đầu nhìn anh.

Khóe miệng nam sinh hơi nhếch lên: "Ngày mai tôi còn muốn gặp em."

Nam sinh buông Quý Tri ra, thấy cánh tay nam sinh buông ra, cậu rời khỏi vòng tay ấy như thể đang chạy trốn, nam sinh nhíu mày, rất không vừa ý với hành động này. Khí thế khi nãy lại xuất hiện.

Quý Tri đứng lên sửa sang lại quần áo, thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị cánh tay nam sinh cản đường, Quý Tri ngẩng đầu nhìn anh, tự hỏi liệu có phải anh muốn đổi ý.

"Lời nói của tôi nói, em nghe thấy không?"

Quý Tri nhớ đến lời muốn gặp lại vào ngày mai mà nam sinh nói lúc nãy, gật đầu.

Rốt cuộc cũng không biết nhóc này không muốn nói hay do nói lắp mà nói chuyện rất ít.

Nam sinh rút cánh tay lại, ý bảo cậu có thể đi rồi, kẻo ở lại thêm một giây nào nữa thì sẽ không đi được, Quý Tri đi được vào bước rồi lại quay trở lại.

Nam sinh khó hiểu nhìn cậu, Quý Tri cũng không lời nào, đưa tay nhét một thứ gì đó vào túi áo khoác nam sinh rồi mới rời đi.

Quý Tri đi rồi nam sinh mới lấy từ trong túi ra, là băng keo cá nhân.

Mua bằng mấy đồng tiền của anh à, nam sinh cảm thấy buồn cười. Còn xen lẫn một loại cảm xúc không rõ.

Hơn 7 giờ Quý Tri mới về đến nhà, phòng nhỏ vẫn lạnh lẽo và trống vắng, Quý Tri thấy nơi này làm thành nhà ma còn có thể kiếm được chút tiền.

Đồng phục trên người cũng bị vấy bẩn rất nhiều máu từ nam sinh, không biết của nam sinh hay người khác, nhưng đối chiếu với dáng vẻ khi nãy của nam sinh chắc đa số là của người khác.

Quý Tri cởi đồng phục ra, tìm một bộ đồng phục khác rồi đặt lên giường để ngày mai mặc.

Sau khi rửa mặt, cậu mở tập ra làm bài, cố gắng không nghĩ về chuyện xảy ra ban nãy, thật ra Quý Tri kỳ cũng không quan tâm đến lời nam sinh nói, cậu không thể qua lại với dạng người giống vậy, người kia rất đáng sợ, cả người đều là máu, đánh nhau, hút thuốc, còn......

Cuộc sống cậu đã có vô vàn rắc rối, cậu không thể dây vào kiểu người khó chọc như vậy.

Quý Tri lắc lắc đầu, ngưng suy nghĩ về chuyện này, dời sự chú ý vào bài tập để tập trung làm bài.

Ngày mai... Quý Tri tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau