Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 113
Chương 113: Đi đâu thế? Dẫn ta theo được không?
Đang nói thì Thao Thiết hất đầu đi tới hung tợn trừng Biên Trọng Hoa, gia nhập cuộc đối đầu.
Giữa trời đất, hai hung thú một trước một sau chặn lại Biên Trọng Hoa và Chân Vũ Tiên Quân, cát vàng bay mù mịt, giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.
Ánh mắt Biên Trọng Hoa chậm rãi dời từ Đào Ngột sang Thao Thiết, sau đó nói với Lý quốc sư: "Chân Vũ Tiên Quân, phiền ngài đến xem thương tích Lâm Bạch Cốc thế nào rồi, ở đây cứ để ta ứng phó cho."
Chân Vũ Tiên Quân thở dài bảo Biên Trọng Hoa: "Biên đại nhân, nay đã khác xưa rồi, hồn ngươi vừa nhập vào cơ thể, lại mất đi nội đan nên e là không có sức đấu với hung thú đâu."
Biên Trọng Hoa mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía xa, dưới gốc cổ thụ Kỳ Từ đang nghiêm túc băng bó vết thương cho Lâm Bạch Cốc.
Biên Trọng Hoa thu hồi ánh mắt rồi cười nói: "Đúng vậy, nay đã khác xưa."
Chân Vũ Tiên Quân đã chuẩn bị tinh thần cho một trận ác chiến, hít sâu một hơi rồi nói: "Biên đại nhân đừng lo, vì thiên hạ thương sinh lão hủ đến chết mới thôi!"
"Đến chết mới thôi?" Biên Trọng Hoa nói, "Chân Vũ Tiên Quân quả là hiểu rõ đại nghĩa."
"Các ngươi lằng nhằng xong chưa?" Thao Thiết mất kiên nhẫn nghiến hàm răng dính máu cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.
"Thao Thiết, đừng nóng vội." Đào Ngột cười nhạo, "Cứ nghe bọn hắn đường hoàng khoác lác đi, giờ nói càng hùng hồn thì lát nữa gào khóc càng thê thảm."
Chân Vũ Tiên Quân trừng mắt, quanh thân nổi lên khí đen, đang định hóa thành linh thú Quy Xà thì Biên Trọng Hoa đột nhiên đưa tay đè vai hắn.
Chân Vũ Tiên Quân sững sờ quay đầu nhìn Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa cười nói: "Ta biết Chân Vũ Tiên Quân quyết tâm vì thiên hạ, đáng tiếc vẫn chưa đến mức để Chân Vũ Tiên Quân đến chết mới thôi đâu, mời Chân Vũ Tiên Quân sang một bên nghỉ ngơi đi."
Không ngờ Biên Trọng Hoa còn định một mình đối phó với hung thú, Chân Vũ Tiên Quân khuyên nhủ: "Biên đại nhân, nhưng ngươi........."
Biên Trọng Hoa cười ngắt lời Chân Vũ Tiên Quân: "Phải, ta đã mất đi nội đan, nhưng Chân Vũ Tiên Quân còn nhớ tại sao ta mất nội đan không?"
Chân Vũ Tiên Quân sững sờ quay đầu nhìn Kỳ Từ, chợt nghĩ ra điều gì nên kinh ngạc thốt lên: "Chẳng lẽ ........."
Chân Vũ Tiên Quân ngỡ ngàng hiểu ra nên lộ vẻ khó tin, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt bình thản của Biên Trọng Hoa, thấy hắn điềm nhiên như vậy, chắc chắn như vậy, Chân Vũ Tiên Quân không do dự nữa mà dặn dò một câu cẩn thận rồi đi tới bên cạnh Lâm Bạch Cốc và Kỳ Từ.
Thao Thiết đang định cản thì nghe Biên Trọng Hoa nói: "Ngươi muốn cắn nát ta mà? Đã thế thì nhắm vào ta này, cản hắn làm gì?"
Thao Thiết thu lại móng vuốt cười lạnh: "Dù sao cũng không ai chạy thoát đâu."
Biên Trọng Hoa khó hiểu nhìn Thao Thiết: "Ta chỉ thắc mắc trước kia hồn ta chưa về cơ thể mà ngươi còn chưa lấy được mạng ta, sao giờ lại tự tin cuồng ngôn thế hả?"
Thao Thiết thẹn quá hoá giận, mùi máu tanh hôi trong miệng xộc ra, bỗng nhiên nhào tới Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa chẳng chút hoang mang nhảy lên một tảng đá lớn né tránh, sau đó vung tay phải lên làm không khí lăn tăn như mặt nước gợn sóng rồi tràn ra ánh sáng bạc tụ lại thành một chuôi kiếm.
Biên Trọng Hoa nắm chặt chuôi kiếm từ từ kéo ra sau, lưỡi kiếm mỏng xuất hiện từ gợn sóng trong không trung.
Bỗng nhiên một cái đuôi như roi sắt vung tới cuốn lấy tay phải Biên Trọng Hoa ngăn cản động tác của hắn.
Biên Trọng Hoa lạnh lùng liếc nhìn Đào Ngột.
Đào Ngột cười lạnh: "Yêu Đế Trọng Hoa, đừng quên ta chứ."
Biên Trọng Hoa nói: "Đương nhiên không quên rồi, ta chỉ không ngờ ngươi vội vã tìm chết vậy thôi."
Cái đuôi Đào Ngột bỗng nhiên siết chặt rồi uốn éo, cổ tay Biên Trọng Hoa lập tức bị bẻ gãy gục, cùng lúc đó trường kiếm bạc cũng tan biến.
Biên Trọng Hoa nhíu mày vì đau.
Kỳ Từ ở phía xa bật dậy muốn xông tới nhưng bị Chân Vũ Tiên Quân cản lại.
"Yêu Đế Trọng Hoa, ngươi phải biết không có nội đan bảo vệ thì ngươi chỉ còn một cái xác phàm yếu ớt thôi." Đào Ngột nói.
Biên Trọng Hoa thở dài, chờ cổ tay bớt đau mới nói: "Ngươi bị phong ấn mấy ngàn năm, sau khi ra ngoài chỉ biết mỗi chuyện ta bị vỡ nội đan thôi à? Cũng đúng, chuyện còn lại ngươi khó phát giác lắm, Đào Ngột, ta hỏi ngươi, ngươi có bao giờ nghĩ tới lý do nội đan ta bị vỡ không?"
Đào Ngột ngẩn người.
Tứ hung chính là những hung thú tàn bạo nhất trên đời, nhưng khi Biên Trọng Hoa phong ấn bọn chúng lại chẳng mất bao nhiêu công sức.
Vậy cái gì mới có thể làm nội đan Biên Trọng Hoa vỡ vụn?
"Nhiều lời với hắn làm gì! Nhất định là cố làm ra vẻ thôi! Ngươi giữ chặt hắn đừng để hắn tránh, xem ta nuốt chửng hắn thế nào!" Thao Thiết nổi giận gầm lên rồi nhào về phía Biên Trọng Hoa.
Đào Ngột sực tỉnh, tự mắng mình nhạy cảm rồi dùng đuôi quấn chặt Biên Trọng Hoa để hắn không thể động đậy hay tránh né.
Miệng rộng đỏ lòm của Thao Thiết chỉ còn cách Biên Trọng Hoa vài thước, Kỳ Từ đang cuống lên, thấy Biên Trọng Hoa rơi vào cảnh ngộ này thì sợ hãi gào to: "Biên Trọng Hoa!"
Biên Trọng Hoa bỗng nhiên quay đầu nhìn y, ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng chỉ một giây sau Biên Trọng Hoa đã bị Thao Thiết nuốt chửng.
Trời đất lặng ngắt, Kỳ Từ ngã khuỵu xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Trong thân thể y lập tức dâng lên cảm giác hoảng loạn sợ hãi, Kỳ Từ rùng mình, toàn thân run lẩy bẩy, hoàn toàn không có cách nào tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ, chỉ thấy ngực mình nóng ran.
Nếu giờ y cúi đầu nhìn sẽ thấy lồng ngực tỏa ra hào quang kỳ lạ.
Trong miệng Thao Thiết cũng nổi lên hào quang tương tự, chỉ khác là bên trong pha lẫn ánh sáng bạc.
Vẻ mặt Thao Thiết từ bối rối chuyển sang sợ hãi!
Nó muốn há miệng nhưng đã quá muộn, một thanh trường kiếm đâm xuyên hàm nó lên đỉnh đầu.
Thao Thiết gào rú thảm thiết phun ra máu đen, thân thể quằn quại tràn ra chướng khí rồi dần biến mất, hóa thành một lá bùa vàng.
Trong chướng khí mù mịt thấp thoáng một bóng người.
Người kia khom lưng nhặt lá bùa vàng rồi nhìn sang Đào Ngột.
Thấy vậy Đào Ngột trố mắt thảng thốt: "Làm sao có thể!"
Biên Trọng Hoa chắp hai tay lại rồi tách ra, trong lòng bàn tay có thêm một thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng vàng và ánh sáng bạc đan nhau, Biên Trọng Hoa nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt lạnh như băng.
"Chẳng lẽ nội đan ngươi chưa vỡ? Không, đây không phải nội đan của ngươi! Trong cơ thể ngươi là cái gì?" Đào Ngột phát hiện ra khác thường nên rống to.
Biên Trọng Hoa không trả lời mà nắm chặt chuôi kiếm đâm tới Đào Ngột chẳng chút lưu tình khiến người ta sợ hãi.
Nhất thời thiên băng địa liệt, đất đai rung chuyển, đá tảng thi nhau lăn xuống ào ào.
Kỳ Từ quỳ trên mặt đất, đang sợ hãi khủng hoảng vì an nguy của Biên Trọng Hoa thì chợt thấy phía xa đột ngột tràn ra khói đen khiến y không thấy rõ chuyện gì xảy ra.
"Biên, Biên Trọng Hoa." Kỳ Từ hoảng hốt đứng dậy, lảo đảo muốn xông tới chướng khí đen kịt.
Vừa chạy một bước thì nhào vào lòng ai đó.
Kỳ Từ ngẩng đầu lên, Biên Trọng Hoa mỉm cười với y dịu dàng như nước.
"Tiểu công tử muốn đi đâu thế? Dẫn ta theo được không?"
Đang nói thì Thao Thiết hất đầu đi tới hung tợn trừng Biên Trọng Hoa, gia nhập cuộc đối đầu.
Giữa trời đất, hai hung thú một trước một sau chặn lại Biên Trọng Hoa và Chân Vũ Tiên Quân, cát vàng bay mù mịt, giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.
Ánh mắt Biên Trọng Hoa chậm rãi dời từ Đào Ngột sang Thao Thiết, sau đó nói với Lý quốc sư: "Chân Vũ Tiên Quân, phiền ngài đến xem thương tích Lâm Bạch Cốc thế nào rồi, ở đây cứ để ta ứng phó cho."
Chân Vũ Tiên Quân thở dài bảo Biên Trọng Hoa: "Biên đại nhân, nay đã khác xưa rồi, hồn ngươi vừa nhập vào cơ thể, lại mất đi nội đan nên e là không có sức đấu với hung thú đâu."
Biên Trọng Hoa mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía xa, dưới gốc cổ thụ Kỳ Từ đang nghiêm túc băng bó vết thương cho Lâm Bạch Cốc.
Biên Trọng Hoa thu hồi ánh mắt rồi cười nói: "Đúng vậy, nay đã khác xưa."
Chân Vũ Tiên Quân đã chuẩn bị tinh thần cho một trận ác chiến, hít sâu một hơi rồi nói: "Biên đại nhân đừng lo, vì thiên hạ thương sinh lão hủ đến chết mới thôi!"
"Đến chết mới thôi?" Biên Trọng Hoa nói, "Chân Vũ Tiên Quân quả là hiểu rõ đại nghĩa."
"Các ngươi lằng nhằng xong chưa?" Thao Thiết mất kiên nhẫn nghiến hàm răng dính máu cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.
"Thao Thiết, đừng nóng vội." Đào Ngột cười nhạo, "Cứ nghe bọn hắn đường hoàng khoác lác đi, giờ nói càng hùng hồn thì lát nữa gào khóc càng thê thảm."
Chân Vũ Tiên Quân trừng mắt, quanh thân nổi lên khí đen, đang định hóa thành linh thú Quy Xà thì Biên Trọng Hoa đột nhiên đưa tay đè vai hắn.
Chân Vũ Tiên Quân sững sờ quay đầu nhìn Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa cười nói: "Ta biết Chân Vũ Tiên Quân quyết tâm vì thiên hạ, đáng tiếc vẫn chưa đến mức để Chân Vũ Tiên Quân đến chết mới thôi đâu, mời Chân Vũ Tiên Quân sang một bên nghỉ ngơi đi."
Không ngờ Biên Trọng Hoa còn định một mình đối phó với hung thú, Chân Vũ Tiên Quân khuyên nhủ: "Biên đại nhân, nhưng ngươi........."
Biên Trọng Hoa cười ngắt lời Chân Vũ Tiên Quân: "Phải, ta đã mất đi nội đan, nhưng Chân Vũ Tiên Quân còn nhớ tại sao ta mất nội đan không?"
Chân Vũ Tiên Quân sững sờ quay đầu nhìn Kỳ Từ, chợt nghĩ ra điều gì nên kinh ngạc thốt lên: "Chẳng lẽ ........."
Chân Vũ Tiên Quân ngỡ ngàng hiểu ra nên lộ vẻ khó tin, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt bình thản của Biên Trọng Hoa, thấy hắn điềm nhiên như vậy, chắc chắn như vậy, Chân Vũ Tiên Quân không do dự nữa mà dặn dò một câu cẩn thận rồi đi tới bên cạnh Lâm Bạch Cốc và Kỳ Từ.
Thao Thiết đang định cản thì nghe Biên Trọng Hoa nói: "Ngươi muốn cắn nát ta mà? Đã thế thì nhắm vào ta này, cản hắn làm gì?"
Thao Thiết thu lại móng vuốt cười lạnh: "Dù sao cũng không ai chạy thoát đâu."
Biên Trọng Hoa khó hiểu nhìn Thao Thiết: "Ta chỉ thắc mắc trước kia hồn ta chưa về cơ thể mà ngươi còn chưa lấy được mạng ta, sao giờ lại tự tin cuồng ngôn thế hả?"
Thao Thiết thẹn quá hoá giận, mùi máu tanh hôi trong miệng xộc ra, bỗng nhiên nhào tới Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa chẳng chút hoang mang nhảy lên một tảng đá lớn né tránh, sau đó vung tay phải lên làm không khí lăn tăn như mặt nước gợn sóng rồi tràn ra ánh sáng bạc tụ lại thành một chuôi kiếm.
Biên Trọng Hoa nắm chặt chuôi kiếm từ từ kéo ra sau, lưỡi kiếm mỏng xuất hiện từ gợn sóng trong không trung.
Bỗng nhiên một cái đuôi như roi sắt vung tới cuốn lấy tay phải Biên Trọng Hoa ngăn cản động tác của hắn.
Biên Trọng Hoa lạnh lùng liếc nhìn Đào Ngột.
Đào Ngột cười lạnh: "Yêu Đế Trọng Hoa, đừng quên ta chứ."
Biên Trọng Hoa nói: "Đương nhiên không quên rồi, ta chỉ không ngờ ngươi vội vã tìm chết vậy thôi."
Cái đuôi Đào Ngột bỗng nhiên siết chặt rồi uốn éo, cổ tay Biên Trọng Hoa lập tức bị bẻ gãy gục, cùng lúc đó trường kiếm bạc cũng tan biến.
Biên Trọng Hoa nhíu mày vì đau.
Kỳ Từ ở phía xa bật dậy muốn xông tới nhưng bị Chân Vũ Tiên Quân cản lại.
"Yêu Đế Trọng Hoa, ngươi phải biết không có nội đan bảo vệ thì ngươi chỉ còn một cái xác phàm yếu ớt thôi." Đào Ngột nói.
Biên Trọng Hoa thở dài, chờ cổ tay bớt đau mới nói: "Ngươi bị phong ấn mấy ngàn năm, sau khi ra ngoài chỉ biết mỗi chuyện ta bị vỡ nội đan thôi à? Cũng đúng, chuyện còn lại ngươi khó phát giác lắm, Đào Ngột, ta hỏi ngươi, ngươi có bao giờ nghĩ tới lý do nội đan ta bị vỡ không?"
Đào Ngột ngẩn người.
Tứ hung chính là những hung thú tàn bạo nhất trên đời, nhưng khi Biên Trọng Hoa phong ấn bọn chúng lại chẳng mất bao nhiêu công sức.
Vậy cái gì mới có thể làm nội đan Biên Trọng Hoa vỡ vụn?
"Nhiều lời với hắn làm gì! Nhất định là cố làm ra vẻ thôi! Ngươi giữ chặt hắn đừng để hắn tránh, xem ta nuốt chửng hắn thế nào!" Thao Thiết nổi giận gầm lên rồi nhào về phía Biên Trọng Hoa.
Đào Ngột sực tỉnh, tự mắng mình nhạy cảm rồi dùng đuôi quấn chặt Biên Trọng Hoa để hắn không thể động đậy hay tránh né.
Miệng rộng đỏ lòm của Thao Thiết chỉ còn cách Biên Trọng Hoa vài thước, Kỳ Từ đang cuống lên, thấy Biên Trọng Hoa rơi vào cảnh ngộ này thì sợ hãi gào to: "Biên Trọng Hoa!"
Biên Trọng Hoa bỗng nhiên quay đầu nhìn y, ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng chỉ một giây sau Biên Trọng Hoa đã bị Thao Thiết nuốt chửng.
Trời đất lặng ngắt, Kỳ Từ ngã khuỵu xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Trong thân thể y lập tức dâng lên cảm giác hoảng loạn sợ hãi, Kỳ Từ rùng mình, toàn thân run lẩy bẩy, hoàn toàn không có cách nào tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ, chỉ thấy ngực mình nóng ran.
Nếu giờ y cúi đầu nhìn sẽ thấy lồng ngực tỏa ra hào quang kỳ lạ.
Trong miệng Thao Thiết cũng nổi lên hào quang tương tự, chỉ khác là bên trong pha lẫn ánh sáng bạc.
Vẻ mặt Thao Thiết từ bối rối chuyển sang sợ hãi!
Nó muốn há miệng nhưng đã quá muộn, một thanh trường kiếm đâm xuyên hàm nó lên đỉnh đầu.
Thao Thiết gào rú thảm thiết phun ra máu đen, thân thể quằn quại tràn ra chướng khí rồi dần biến mất, hóa thành một lá bùa vàng.
Trong chướng khí mù mịt thấp thoáng một bóng người.
Người kia khom lưng nhặt lá bùa vàng rồi nhìn sang Đào Ngột.
Thấy vậy Đào Ngột trố mắt thảng thốt: "Làm sao có thể!"
Biên Trọng Hoa chắp hai tay lại rồi tách ra, trong lòng bàn tay có thêm một thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng vàng và ánh sáng bạc đan nhau, Biên Trọng Hoa nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt lạnh như băng.
"Chẳng lẽ nội đan ngươi chưa vỡ? Không, đây không phải nội đan của ngươi! Trong cơ thể ngươi là cái gì?" Đào Ngột phát hiện ra khác thường nên rống to.
Biên Trọng Hoa không trả lời mà nắm chặt chuôi kiếm đâm tới Đào Ngột chẳng chút lưu tình khiến người ta sợ hãi.
Nhất thời thiên băng địa liệt, đất đai rung chuyển, đá tảng thi nhau lăn xuống ào ào.
Kỳ Từ quỳ trên mặt đất, đang sợ hãi khủng hoảng vì an nguy của Biên Trọng Hoa thì chợt thấy phía xa đột ngột tràn ra khói đen khiến y không thấy rõ chuyện gì xảy ra.
"Biên, Biên Trọng Hoa." Kỳ Từ hoảng hốt đứng dậy, lảo đảo muốn xông tới chướng khí đen kịt.
Vừa chạy một bước thì nhào vào lòng ai đó.
Kỳ Từ ngẩng đầu lên, Biên Trọng Hoa mỉm cười với y dịu dàng như nước.
"Tiểu công tử muốn đi đâu thế? Dẫn ta theo được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất