Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 121: Ngươi đừng sợ, ta sẽ ở bên ngươi

Trước Sau
Truyền thuyết kể rằng Đông Hải có núi Độ Sóc, trên núi Độ Sóc có một sơn cốc nằm giữa chốn hư vô mờ mịt.

Đó là cố hương của Kỳ Từ.

Khi Kỳ Từ ra đời, đại ca Tù Ngưu chỉ bế y một lần rồi vào Quỷ Vực.

Đây là số mệnh dành cho chín người con của rồng như họ.

Quỷ Vực trên đỉnh núi Độ Sóc giam giữ ba ngàn ác quỷ bị Hoàng Đế hàng phục.

Vì sợ ba ngàn ác quỷ ở Quỷ Vực thoát ra gây họa cho nhân gian nên chín người con của rồng đảm nhận trọng trách canh giữ.

Bắt đầu từ đại ca Tù Ngưu, cứ chín trăm năm sẽ có một long tử đến Quỷ Vực chống lại ba ngàn ác quỷ, sau chín trăm năm long tử này có thể đắc đạo phi thăng thành tiên.

Đây là chuyện lúc nhỏ Kỳ Từ hay nghe huynh trưởng và tỷ tỷ kể cho mình nghe.

Y không rõ sau khi đắc đạo phi thăng sẽ thế nào, chỉ biết sở dĩ mỗi huynh trưởng và tỷ tỷ chẳng chút do dự đến Quỷ Vực chống lại ba ngàn ác quỷ là vì chỉ có long tử tiếp theo vào Quỷ Vực thì người trước mới được giải thoát lên trời làm tiên.

Là con thứ chín của rồng, điều Kỳ Từ phải làm là diệt trừ ác quỷ cuối cùng trong Quỷ Vực.

Nhưng tư chất y vốn không thông minh, khi Tứ tỷ Bồ Lao đến Quỷ Vực y còn chưa biết điều khiển nước.

Bát ca Phụ Chất nói năng chua ngoa luôn xách tai y mắng: "Đồ ngốc, sau này đệ làm sao vào Quỷ Vực, làm sao giúp ta thành tiên được hả?"

Kỳ Từ bị ca ca mắng thì quýnh lên, sợ mình không thể giúp huynh trưởng rời khỏi Quỷ Vực nên mỗi ngày đều liều mạng tu hành, kết quả tự làm mình bị thương.

Sau khi Ngũ tỷ Toan Nghê biết chuyện thì túm Phụ Chất định đánh, may mà Thất ca Bệ Ngạn kịp thời ngăn cản.

Hôm sau Phụ Chất lại chạy đi tìm Kỳ Từ, bộ dạng vẫn hung dữ nhưng ngoài miệng lại nói: "Sợ gì chứ, cùng lắm thì ta chịu thêm chín trăm năm rồi diệt hết ác quỷ, đệ cứ nghỉ ngơi thật tốt cho ta, mau khỏe lại đi."

Mặc dù tư chất Kỳ Từ không thông minh nhưng các huynh trưởng và tỷ tỷ đều cưng chiều y, không biết điều khiển nước thì thôi, không biết pháp thuật thì thôi, thậm chí họ còn bàn nhau sau khi vào Quỷ Vực sẽ cố gắng diệt thêm mấy ác quỷ, biết đâu khi Kỳ Từ đến Quỷ Vực thì ở đó đã hết sạch ác quỷ, y sẽ thoát khỏi nỗi khổ ở Quỷ Vực.

Cũng may Kỳ Từ không nhụt chí mà vẫn chăm chỉ tu hành mỗi ngày, đợi đến lúc Phụ Chất vào Quỷ Vực thì y đã có thể đảm đương mọi việc một mình.

Kỳ Từ làm bùa hộ thân cho Phụ Chất, ngoại trừ đại ca Tù Ngưu thì trước khi mỗi huynh trưởng và tỷ tỷ vào Quỷ Vực đều được Kỳ Từ tặng bùa hộ thân.

Đó là một tấm thẻ đá có khắc hình các huynh trưởng tỷ tỷ hóa rồng.

Lần nào Phụ Chất cũng chê Kỳ Từ khắc xấu.

Kỳ Từ không biết hắn có chịu nhận hay không, thế là hôm tiễn biệt do dự không dám lấy bùa hộ thân ra.

Phụ Chất tưởng y không khắc cho mình nên đỏ ngầu cả mắt, nổi giận rống to: "Đệ không khắc cho ta à!"

Kỳ Từ vội lấy ra đưa cho hắn: "Đệ, đệ cố gắng khắc đẹp lắm rồi, huynh đừng chê nha."

Phụ Chất ngại ngùng cầm lấy cất kỹ, sau đó đưa tay xoa đầu Kỳ Từ một cái: "Ừ, ta đến Quỷ Vực gặp Thất ca đây, nhớ huynh ấy quá."

Kỳ Từ vội nói: "Giúp đệ gửi lời hỏi thăm Thất ca nhé, đệ cũng rất nhớ huynh ấy."

Phụ Chất le lưỡi nói: "Không!"



Nói xong hắn đi tới Quỷ Vực, đi mấy bước lại đột nhiên chạy về ôm Kỳ Từ: "Chín trăm năm tới phải chăm sóc mình thật tốt nhé! Đệ ngốc như vậy đừng để người ta bắt nạt đấy! Chín trăm năm sau tới tìm ta, ta sẽ diệt hết ác quỷ ở Quỷ Vực! Đến lúc đó đệ có thể đắc đạo phi thăng chung với ta rồi."

Sau đó Phụ Chất tiến vào Quỷ Vực.

Từ đây sơn cốc núi Độ Sóc không còn náo nhiệt, không còn tiếng cười.

Chỉ còn một mình Kỳ Từ lẻ loi trơ trọi.

Y phải chờ chín trăm năm nữa, sau đó giúp Phụ Chất đắc đạo phi thăng rồi ở lại Quỷ Vực chín trăm năm là có thể gặp lại các huynh trưởng tỷ tỷ đã thành tiên.

Mặc dù ly biệt rất đau khổ nhưng vì biết sẽ còn gặp lại nên mỗi ngày y đều ấp ủ chờ đợi và hy vọng. Ngôn Tình Hài

Kỳ Từ vẫn chăm chỉ tu hành, chín trăm năm như dòng nước chảy qua, chỉ còn ba tháng nữa là y vào Quỷ Vực diệt ác quỷ.

Kỳ Từ chợt nghĩ đến một chuyện.

Nhân gian mà các huynh trưởng và tỷ tỷ của y vất vả bảo vệ rốt cuộc trông như thế nào?

Kỳ Từ quyết định ra ngoài xem thử.

Ba tháng sau Kỳ Từ trở về núi Độ Sóc, sau khi tỉnh giấc thì phát hiện mình chẳng còn nhớ gì nữa.

Có lẽ vì núi Độ Sóc ngăn cách với nhân gian nên không giữ lại được bất kỳ điều gì liên quan đến thế giới bên ngoài, kể cả ký ức.

Kỳ Từ chỉ biết mỗi lần y nhớ tới nhân gian, lồng ngực lại dâng lên nỗi run sợ và ấm áp, tựa như nhân thế là nơi có cả niềm vui lẫn nước mắt. Dường như còn có một bóng dáng mơ hồ không biết tên.

Nhưng Kỳ Từ chưa kịp nhớ ra thì đã đến lúc y vào Quỷ Vực.

Y dứt khoát ra đi, trong lòng tràn ngập hân hoan và chờ mong.

Kỳ Từ háo hức nghĩ thầm: Cuối cùng mình cũng sắp gặp được các huynh trưởng và tỷ tỷ thân yêu rồi!

Đông Nam có một ngọn núi tên Trác Hàm, trên núi có tộc Đế Hồng Thị là hậu duệ của Hoàng Đế. Nhiệm vụ của Đế Hồng Thị là trồng đủ loại hoa màu, may y phục, đóng tàu xe, chế âm luật, sáng tạo y học, truyền bá văn hóa khắp thiên hạ, giúp các chủng tộc khác cùng phồn vinh.

Biên Trọng Hoa xuất thân từ tộc này.

Tư chất hắn thông minh, chưa đầy mười sáu tuổi đã có thể giao tiếp với linh hồn, y học, âm luật hay kiến trúc càng không đáng nhắc tới.

Đang ở độ tuổi thiếu niên khí phách, hào hoa phong nhã.

Ai ngờ bốn hung thú đột nhiên xuất hiện làm thiên hạ đại loạn, người người đều bất an, sinh linh đồ thán.

Đế Hồng Thị vì thiên hạ dốc hết sức lực toàn tộc vấn thiên xem bói, chỉ thấy một cái tên: Biên Trọng Hoa.

Nhưng họ chưa kịp hiểu đây là ý gì thì đã bị tứ hung diệt tộc.

Nhà cửa chìm trong lửa, tộc nhân kêu thảm, phụ thân bị móng vuốt sắc nhọn của hung thú đâm xuyên qua người, mẫu thân lấy máu vẽ ra trận truyền tống là ác mộng đeo đẳng Biên Trọng Hoa suốt bao năm. Thiếu niên vẫn sống nhưng lại không biết mình sống có ý nghĩa gì, thế là tuyệt vọng ngồi dưới gốc cây ôm đầu khóc nức nở.

Bỗng nhiên một bàn tay chìa tới.



Trong lòng bàn tay có mấy quả mứt mơ.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, trước mắt là một thiếu niên khác ngồi xổm, trên đầu có cặp sừng rồng hơi kỳ quái.

Y nhìn hắn rồi nói: "Ngươi đừng khóc, lúc nãy một bà lão cho ta cái này nhưng ta không nỡ ăn, cho ngươi nhé?"

Mấy quả mứt mơ không thể đổi lại tộc nhân của Biên Trọng Hoa, cũng không thể đổi lại mái nhà ấm cúng hắn từng có.

Biên Trọng Hoa còn nhỏ tuổi lòng như tro tàn, không để ý người trước mắt mà tiếp tục ôm đầu ngồi dưới cây, khi ngẩng lên lần nữa thì thiếu niên kỳ lạ kia đã biến mất. Biên Trọng Hoa chết lặng nhìn hồ sâu cách đó không xa, nghĩ ngợi một lát rồi đi tới dang tay nhảy xuống.

Nước suối lạnh lẽo bao vây Biên Trọng Hoa, cảm giác ngạt thở ập đến như có người hung tợn bóp cổ hắn.

Ngay khi Biên Trọng Hoa đang thống khổ thì bên tai chợt vang lên tiếng rẽ nước.

Sau đó trong nước có vật gì đó nâng Biên Trọng Hoa lên khỏi mặt hồ.

Biên Trọng Hoa ho sặc sụa rồi nhìn xuống, lập tức kinh ngạc trợn trừng mắt.

Đầu rồng đuôi cá, hai mắt đỏ rực, vảy xanh tỏa ra ánh vàng lấp lánh, tuyệt đối không phải vật tầm thường.

Chỉ là không hiểu sao trên đuôi cá thiếu mất một cái vảy rồng.

Ngư long hóa thành thiếu niên kéo Biên Trọng Hoa lên khỏi hồ, vì bị sặc nước nên Biên Trọng Hoa ho dữ dội, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.

Thiếu niên cẩn thận trông nom Biên Trọng Hoa, thấy hắn tỉnh lại thì lấy từ trong ngực ra một túi giấy dầu màu vàng cột bằng dây gai.

Thiếu niên nói: "Lúc nãy ngươi không chịu nhận mấy quả mứt mơ kia, ta nghĩ chắc vì ít quá nên đến thành trấn gần đây mua thêm, nhưng ta không biết ở thế gian làm sao để có tiền nên đã bứt một cái vảy rồng đổi lấy túi này."

Biên Trọng Hoa không nói gì, ánh mắt rơi vào cánh tay thiếu niên, trên đó có một vết thương đỏ thẫm như bị tróc da, nhìn thôi cũng thấy đau, có lẽ do vảy rồng bị nhổ để lại.

Thiếu niên mở túi mứt mơ kia ra mới phát hiện vì lúc nãy mình nhảy xuống nước cứu người nên mứt mơ đã ướt nhẹp, thiếu niên ảo não "ôi" một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn Biên Trọng Hoa: "Ta thật ngốc quá, bị ướt cả rồi, ta đi mua cho ngươi túi khác nhé, ngươi đừng nhảy xuống hồ nữa được không?"

Biên Trọng Hoa im lặng cầm túi giấy dầu ướt sũng trong tay thiếu niên rồi bốc một nắm mứt mơ bỏ vào miệng nhai.

Mặc dù mứt mơ đã bị ngâm nước nhưng vẫn có vị chua ngọt.

Thiếu niên Biên Trọng Hoa nhai một hồi đột nhiên lại rơi lệ.

Thiếu niên Kỳ Từ lập tức luống cuống: "Sao thế? Dở lắm à? Vậy ngươi đừng ăn nữa."

Biên Trọng Hoa bỗng nhiên ôm chặt Kỳ Từ, tựa đầu lên vai y khóc nức nở: "Ta không cha không mẹ, tộc nhân của ta đều chết hết, chỉ còn lại mình ta thôi."

Kỳ Từ vội vàng ôm hắn, muốn cho hắn ấm áp và an tâm, vỗ lưng hắn luôn miệng trấn an: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ ở bên ngươi!"

Kỳ Từ ở cạnh Biên Trọng Hoa ba tháng.

Cùng hắn về núi Trác Hàm chôn cất người thân, cùng hắn quét dọn nhà cũ cha mẹ hắn từng sống, cùng hắn sống yên ổn ở đó, cùng hắn từ từ thoát ra khỏi tuyệt vọng.

Biên Trọng Hoa cứ ngỡ Kỳ Từ sẽ ở bên mình thật lâu.

Ai ngờ ba tháng sau, Kỳ Từ chợt nói với hắn: "Ta phải đi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau