Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 22
Chương 22: Không lo được nhiều như vậy! Cứu người mới quan trọng!
Kỳ Từ chỉ vào tay áo Tiểu Du nói: "Trên tay áo ngươi có vết máu kìa."
Sắc mặt Tiểu Du bỗng dưng tái nhợt, nàng vô thức che lại tay áo rồi lập tức nhận ra động tác của mình vô ích đến mức buồn cười.
Kỳ Từ cũng bối rối, y không định vặn hỏi hay tìm hiểu gì cả nhưng phản ứng của Tiểu Du thực sự không ổn chút nào.
Sự giằng co và trầm mặc giữa hai người bị một tiếng rên thảm thiết phá vỡ.
Tiếng khóc vọng đến từ gian phòng sau lưng hai người, là thanh âm nữ tử, tiếng khóc rất nhỏ giống như người kia đã suy yếu, đau đến cực hạn nên không còn sức để gọi: "Tiểu Du, Tiểu Du ngươi ở đâu? Đau quá, huhuhu."
Kỳ Từ đang muốn nhìn vào phòng thì Tiểu Du đột ngột quỳ xuống, nàng nghẹn ngào dập đầu cầu khẩn: "Công tử, ta van ngươi đừng nói chuyện này với ai, nếu bị quản sự biết thì chúng ta sẽ bị đuổi khỏi phủ Vương gia."
Kỳ Từ không thể nhìn người ta quỳ lạy mình nên vội vàng đưa tay kéo Tiểu Du lên, Tiểu Du lau vội nước mắt rồi kéo Kỳ Từ vào phòng.
Cửa sổ trong phòng đóng chặt, ánh sáng lờ mờ, không có bất kỳ vật trang trí nào, thậm chí có vẻ hơi đơn sơ, giữa phòng chật hẹp đặt hai chiếc giường, trong không khí tràn ngập mùi thuốc đắng chát.
Một nữ tử đang nằm trên giường, chăn mền trên người nàng loang lổ vết máu, màu đỏ sậm và đỏ nhạt xen lẫn vào nhau cực kỳ đáng sợ, sắc mặt nữ tử tái xanh, tóc tai bù xù lộ ra khuôn mặt gầy quắt ghê rợn.
Tiểu Du vừa quệt nước mắt vừa ra ngoài bưng thùng nước nóng vào, cầm khăn sạch quỳ cạnh giường lau mặt và tay cho nữ tử.
Kỳ Từ hỏi: "Nàng bị sao vậy? Sinh bệnh à? Sao không tới đại phu?"
Tiểu Du lắc đầu: "Chúng ta không có tiền, nàng...... con nàng không còn nữa, bốn tháng lộ bụng quá rõ, nàng sợ bị đuổi ra khỏi phủ Vương gia không còn việc làm nên tự ăn tàn nhang để phá thai."
Kỳ Từ nhất thời sửng sốt, yết hầu như bị ai siết chặt, lời nói nuốt vào không được mà thốt ra cũng không xong.
Tiểu Du khóc thút thít: "Hôm đó ta về phòng sợ đến nỗi suýt ngất, ta thấy phía dưới nàng toàn là máu, nằm bất tỉnh trên giường, bên cạnh còn có một cục thịt máu me nhầy nhụa, ta...... ta......"
Tiểu Du bắt đầu nói năng lộn xộn, những ngày qua nàng chịu không ít kinh hãi, vì giấu diếm chuyện bạn mình có thai và bệnh nặng nên thường xuyên phải làm việc thay người kia, hiện giờ đã gần kiệt sức.
Bỗng nhiên có người đặt tay lên vai nàng, ấm áp mạnh mẽ, Tiểu Du ngừng lắp bắp, hai mắt đẫm lệ mông lung ngước lên.
Kỳ Từ nói: "Ngươi đừng hoảng hốt, trước tiên ngươi thay y phục sạch sẽ cho nàng đi, ta cõng nàng tới y quán, cứ tiếp tục thế này không được đâu."
"Nhưng, chúng ta, không có, không có tiền tới đại phu." Tiểu Du khóc thút thít.
"Ta có, nhanh lên, việc này đừng chậm trễ, ta chờ bên ngoài, ngươi thay đồ xong thì gọi ta một tiếng." Kỳ Từ tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Tiểu Du vẫn do dự: "Nhưng lỡ bị người khác nhìn thấy...... Công tử ngươi, ngươi cũng sẽ bị liên luỵ......"
Kỳ Từ nói: "Không lo được nhiều như vậy! Cứu người mới quan trọng!"
Không chút do dự, trầm tĩnh kiên định.
Giữa lúc tối tăm có một sức mạnh dâng lên trong lòng Tiểu Du, nàng lấy lại tinh thần rồi lảo đảo đứng dậy làm theo lời Kỳ Từ.
Kỳ Từ lo lắng chờ đợi ngoài phòng một hồi, vừa nghe Tiểu Du gọi thì lập tức vào nhà cõng nữ tử chỉ còn chút hơi tàn kia lên, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Đi đường rất thuận lợi, mặc dù có vài ánh mắt kinh ngạc nhưng không bị ai ngăn cản.
Đến cổng phủ Vương gia, dù sao cũng là phủ thân vương nên không phải muốn ra thì ra.
Hai thị vệ cao lớn đứng chặn ở cổng, lớn tiếng chất vấn bọn họ có chuyện gì, vì sao ra khỏi phủ, Tiểu Du chưa từng trải qua tình huống này nên hoảng sợ núp sau lưng Kỳ Từ không dám lên tiếng.
Trái lại Kỳ Từ đã sớm chuẩn bị, lấy ra lệnh bài của Biên Trọng Hoa đưa cho thị vệ.
Hai thị vệ liếc nhau rồi không căn vặn gì nữa mà để bọn họ đi qua, nhưng lại không trả lệnh bài cho Kỳ Từ, mặc dù Kỳ Từ không nỡ nhưng đâu còn thời gian đòi lại, đành phải vội vàng cõng nữ tử kia chạy tới y quán.
Kỳ Từ chỉ vào tay áo Tiểu Du nói: "Trên tay áo ngươi có vết máu kìa."
Sắc mặt Tiểu Du bỗng dưng tái nhợt, nàng vô thức che lại tay áo rồi lập tức nhận ra động tác của mình vô ích đến mức buồn cười.
Kỳ Từ cũng bối rối, y không định vặn hỏi hay tìm hiểu gì cả nhưng phản ứng của Tiểu Du thực sự không ổn chút nào.
Sự giằng co và trầm mặc giữa hai người bị một tiếng rên thảm thiết phá vỡ.
Tiếng khóc vọng đến từ gian phòng sau lưng hai người, là thanh âm nữ tử, tiếng khóc rất nhỏ giống như người kia đã suy yếu, đau đến cực hạn nên không còn sức để gọi: "Tiểu Du, Tiểu Du ngươi ở đâu? Đau quá, huhuhu."
Kỳ Từ đang muốn nhìn vào phòng thì Tiểu Du đột ngột quỳ xuống, nàng nghẹn ngào dập đầu cầu khẩn: "Công tử, ta van ngươi đừng nói chuyện này với ai, nếu bị quản sự biết thì chúng ta sẽ bị đuổi khỏi phủ Vương gia."
Kỳ Từ không thể nhìn người ta quỳ lạy mình nên vội vàng đưa tay kéo Tiểu Du lên, Tiểu Du lau vội nước mắt rồi kéo Kỳ Từ vào phòng.
Cửa sổ trong phòng đóng chặt, ánh sáng lờ mờ, không có bất kỳ vật trang trí nào, thậm chí có vẻ hơi đơn sơ, giữa phòng chật hẹp đặt hai chiếc giường, trong không khí tràn ngập mùi thuốc đắng chát.
Một nữ tử đang nằm trên giường, chăn mền trên người nàng loang lổ vết máu, màu đỏ sậm và đỏ nhạt xen lẫn vào nhau cực kỳ đáng sợ, sắc mặt nữ tử tái xanh, tóc tai bù xù lộ ra khuôn mặt gầy quắt ghê rợn.
Tiểu Du vừa quệt nước mắt vừa ra ngoài bưng thùng nước nóng vào, cầm khăn sạch quỳ cạnh giường lau mặt và tay cho nữ tử.
Kỳ Từ hỏi: "Nàng bị sao vậy? Sinh bệnh à? Sao không tới đại phu?"
Tiểu Du lắc đầu: "Chúng ta không có tiền, nàng...... con nàng không còn nữa, bốn tháng lộ bụng quá rõ, nàng sợ bị đuổi ra khỏi phủ Vương gia không còn việc làm nên tự ăn tàn nhang để phá thai."
Kỳ Từ nhất thời sửng sốt, yết hầu như bị ai siết chặt, lời nói nuốt vào không được mà thốt ra cũng không xong.
Tiểu Du khóc thút thít: "Hôm đó ta về phòng sợ đến nỗi suýt ngất, ta thấy phía dưới nàng toàn là máu, nằm bất tỉnh trên giường, bên cạnh còn có một cục thịt máu me nhầy nhụa, ta...... ta......"
Tiểu Du bắt đầu nói năng lộn xộn, những ngày qua nàng chịu không ít kinh hãi, vì giấu diếm chuyện bạn mình có thai và bệnh nặng nên thường xuyên phải làm việc thay người kia, hiện giờ đã gần kiệt sức.
Bỗng nhiên có người đặt tay lên vai nàng, ấm áp mạnh mẽ, Tiểu Du ngừng lắp bắp, hai mắt đẫm lệ mông lung ngước lên.
Kỳ Từ nói: "Ngươi đừng hoảng hốt, trước tiên ngươi thay y phục sạch sẽ cho nàng đi, ta cõng nàng tới y quán, cứ tiếp tục thế này không được đâu."
"Nhưng, chúng ta, không có, không có tiền tới đại phu." Tiểu Du khóc thút thít.
"Ta có, nhanh lên, việc này đừng chậm trễ, ta chờ bên ngoài, ngươi thay đồ xong thì gọi ta một tiếng." Kỳ Từ tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.
Tiểu Du vẫn do dự: "Nhưng lỡ bị người khác nhìn thấy...... Công tử ngươi, ngươi cũng sẽ bị liên luỵ......"
Kỳ Từ nói: "Không lo được nhiều như vậy! Cứu người mới quan trọng!"
Không chút do dự, trầm tĩnh kiên định.
Giữa lúc tối tăm có một sức mạnh dâng lên trong lòng Tiểu Du, nàng lấy lại tinh thần rồi lảo đảo đứng dậy làm theo lời Kỳ Từ.
Kỳ Từ lo lắng chờ đợi ngoài phòng một hồi, vừa nghe Tiểu Du gọi thì lập tức vào nhà cõng nữ tử chỉ còn chút hơi tàn kia lên, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Đi đường rất thuận lợi, mặc dù có vài ánh mắt kinh ngạc nhưng không bị ai ngăn cản.
Đến cổng phủ Vương gia, dù sao cũng là phủ thân vương nên không phải muốn ra thì ra.
Hai thị vệ cao lớn đứng chặn ở cổng, lớn tiếng chất vấn bọn họ có chuyện gì, vì sao ra khỏi phủ, Tiểu Du chưa từng trải qua tình huống này nên hoảng sợ núp sau lưng Kỳ Từ không dám lên tiếng.
Trái lại Kỳ Từ đã sớm chuẩn bị, lấy ra lệnh bài của Biên Trọng Hoa đưa cho thị vệ.
Hai thị vệ liếc nhau rồi không căn vặn gì nữa mà để bọn họ đi qua, nhưng lại không trả lệnh bài cho Kỳ Từ, mặc dù Kỳ Từ không nỡ nhưng đâu còn thời gian đòi lại, đành phải vội vàng cõng nữ tử kia chạy tới y quán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất