Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 27
Chương 27: Thời gian thay đổi lòng người xưa
Bỏ lại đám người, giẫm lên sương tan gió mát canh ba nửa đêm, Kỳ Từ đi theo Hứa Nhuận vào phòng, sau khi nha hoàn thắp sáng ngọn nến thì bị Hứa Nhuận cho lui.
Nhất thời trong phòng chỉ còn hai người họ.
Hứa Nhuận hít sâu một hơi rồi giương mắt nhìn Kỳ Từ, thanh âm cực nhẹ: "Ngươi...... Đúng là Kỳ Từ sao?"
Kỳ Từ im lặng.
Y không biết trả lời ra sao.
Y nghĩ mình nên tức giận, nên chất vấn Hứa Nhuận vì sao lại đối xử với mình như vậy, ba năm tình nghĩa đã vứt cho chó ăn rồi sao?
Nhưng Kỳ Từ không tức giận nổi, so với oán hận thì hiện giờ y càng thấy khó chịu hơn, giống như tức giận điên cuồng lại bị một chậu nước lạnh tạt vào, chỉ còn thất vọng đau khổ.
Kỳ Từ nhìn gian phòng rường cột chạm trổ, nhìn áo gấm trên người Hứa Nhuận, thực sự rất muốn hỏi một câu.
Phòng này ở thoải mái không?
Y phục này ấm áp không?
Mấy ngày nay có bao giờ ngươi nhớ tới căn nhà dột nát ba năm qua không, có bao giờ nhớ tới vì chia nhau một miếng bánh chiên mà ba người có thể cười cả buổi sáng không?
Hứa Nhuận thấy Kỳ Từ không nói lời nào thì nhẹ nhàng tiến lên một bước, ánh mắt lúng túng, hắn vươn tay ra như muốn kéo Kỳ Từ đang đứng chôn chân ở cửa vào phòng, vừa mới đưa tay chợt nhớ tới cái gì lại ngượng ngùng rút về, hắn nói: "Ta, ta, ta đi thay đồ, ngươi ngồi xuống trước đi."
Nói xong Hứa Nhuận quay người vào trong.
Kỳ Từ chỉ thấy khó hiểu, chưa nói được mấy câu mà ngươi đi thay đồ làm gì?
Nhưng khi Hứa Nhuận bước ra, cổ họng Kỳ Từ như bị ai đó siết chặt không thở nổi.
Hứa Nhuận mặc một bộ y phục vải đay cũ kỹ đã giặt bạc màu, khuỷu tay còn có mấy mảnh vá.
Đó là ngày mồng một Tết năm đầu tiên ba người quen biết nhau, ngày đầu năm mới phải mặc đồ mới nhưng tiền Hứa Nhuận kiếm được đều dùng mua thuốc cho Hứa Ly, hắn xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, đành phải tìm Kỳ Từ mượn mấy lượng bạc mua bộ đồ mới màu đỏ cho Hứa Ly.
Khi đó Kỳ Từ hỏi hắn: "Sao ngươi không mua cho mình?"
Hứa Nhuận nói: "Ta là nam nhân, đâu cần để ý nhiều vậy."
Kỳ Từ trầm ngâm gật đầu.
Sau đó đến ngày mồng một Tết, Hứa Nhuận thức dậy trước, nhìn thấy bên gối có một bộ y phục vải đay được xếp gọn gàng.
Kỳ Từ khoanh tay dựa cửa, nhoẻn miệng cười nói: "Không có tiền mua đồ đắt nên chỉ có thể mua bộ mỏng cho ngươi, ngươi đừng chê nhé."
Hứa Nhuận rất quý bộ y phục kia, mặc ba năm đều không nỡ bỏ đi.
Bộ đồ kia giờ đang mặc trên người hắn.
Kỳ Từ thất vọng đau khổ bỗng nhiên hụt hơi, lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt từ từ đỏ lên, cảm xúc như sóng biển cuồn cuộn, chỉ cần một cơn mưa là có thể vỡ đê.
Hứa Nhuận cúi đầu không để ý cảm xúc biến hóa của Kỳ Từ, hắn ngượng ngùng nói: "Vẫn là...... Vẫn là mặc bộ này thoải mái, à phải rồi......"
Hứa Nhuận lấy từ trong ngực ra một hộp gỗ đặt lên bàn.
Bên trong là trâm ngọc trai và mấy món trang sức.
"Đây...... là...... là di vật của mẹ ngươi, ta chưa hề động đến, Kỳ Từ, chờ Hứa Ly chữa hết bệnh, chức Vương gia này ta sẽ lập tức trả lại cho ngươi, ta thề......" Hứa Nhuận còn chưa dứt lời thì cổ áo đã bị Kỳ Từ nắm lấy, cả người bị đè mạnh vào tường.
"Hứa Nhuận, ngươi vờ vịt cái gì! Ngươi đang giả vờ cái gì! Ngươi sợ ta vạch trần ngươi đúng không? Ngươi cởi bộ đồ này ra ngay cho ta!" Kỳ Từ tức giận mất cả lý trí, kéo y phục Hứa Nhuận quát, "Ngươi dựa vào cái gì mà giả bộ hoài niệm quá khứ? Dựa vào cái gì!"
Y phục kia vốn đã rách sẵn nên bị kéo một cái thì sợi vải bị toạc ra.
Những sợi vải đã biến thành xám trắng kia là nỗi đau của Kỳ Từ khi bị sỉ nhục, bị đánh chửi trong thanh lâu.
Nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung, nặng không đầy mấy lượng.
Thị vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền xông vào phòng quát to: "Buông Vương gia ra!"
Ai ngờ Hứa Nhuận chẳng những không cầu cứu mà còn tức giận hét: "Cút hết ra ngoài cho ta! Không có lệnh của ta thì không ai được vào cả!"
Bọn thị vệ sửng sốt không tin nổi tai mình: "Vương gia?"
Hứa Nhuận mắng: "Điếc hết rồi à! Cút!"
Thị vệ bất đắc dĩ đành phải tuân lệnh, vội vàng lui ra khỏi phòng.
Sau khi trút giận, Kỳ Từ thoáng tỉnh táo một chút, y nghiến chặt răng đẩy Hứa Nhuận ra, nhắm mắt cố trấn tĩnh lại, nhưng khi mở mắt ra vẫn đỏ ửng như cũ.
Hứa Nhuận quỳ phích xuống, hai mắt đỏ bừng ôm sợi vải trên đất, sợi vải dính bụi bặm trở nên bẩn thỉu nhưng hắn không hề để ý, nhặt sợi vải lên nhét lại vào lỗ thủng trên áo.
Kỳ Từ nhìn một hồi lại nói: "Đừng nhét nữa, không trở lại như cũ được đâu."
Toàn thân Hứa Nhuận run rẩy, hai tay lập cập không ngừng nhét vào, nhưng lỗ rách trên bộ đồ càng lúc càng lớn, sợi vải bay lên càng lúc càng nhiều, hắn thì thào: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi......"
Kỳ Từ thở dài cố tỏ ra bình tĩnh, thanh âm lại khẽ run, y nói: "Hứa Nhuận, ta đến kinh thành tìm ngươi chỉ để nói với ngươi một chuyện, hôm đó trước khi ngươi bỏ thuốc mê cho ta, ta nói muốn bàn với ngươi một chuyện, ngươi còn nhớ chứ?"
Hứa Nhuận gật đầu, khàn giọng nói: "Ta nhớ, ta đều nhớ cả."
Kỳ Từ nghiến răng nói: "Nhưng ta chưa nói vì sau khi uống xong chén trà ngươi đưa thì đã ngất đi, ngày đó ta muốn bảo ngươi rằng ta muốn bán di vật của mẫu thân, sau đó cùng ngươi đưa Hứa Ly tới kinh thành chữa bệnh."
Hứa Nhuận bỗng dưng cứng đờ, sợi vải bay quanh người hắn, vừa bẩn vừa khó chịu.
Vậy là chỉ cần ý nghĩ xấu xa của hắn xuất hiện muộn hơn một chút.
Thì mọi chuyện đã khác?
Hắn không cần lừa gạt Kỳ Từ, không cần phụ lòng tốt của Kỳ Từ mà vẫn có thể đưa muội muội đến kinh thành chữa bệnh?
"Hứa Nhuận." Kỳ Từ lại nắm cổ áo Hứa Nhuận kéo lê hắn quỳ trên mặt đất, nhìn thẳng vào hắn rồi gằn từng chữ, "Sao ngươi lại nhẫn tâm bán ta vào thanh lâu? Tại sao?!"
"Cái gì!?" Hứa Nhuận thảng thốt.
Đó là lần đầu tiên hắn nói lớn tiếng sau khi chạm mặt Kỳ Từ.
Hứa Nhuận nắm chặt cổ tay Kỳ Từ như sợ y chạy mất: "Cái gì thanh lâu, ngươi đang nói cái gì?!"
Kỳ Từ đấm một cú vào mặt Hứa Nhuận: "Ngươi đưa Hứa Ly tới kinh thành còn thiếu mười lượng bạc, ngươi vì muốn có đủ lộ phí nên mới bán ta vào thanh lâu sao!?"
Hứa Nhuận chịu một đấm, má phải đau rát nhưng hắn không quan tâm, quay đầu hét to: "Ai bảo ngươi thế! Kỳ Từ, ta chỉ muốn dẫn Hứa Ly đến kinh thành chữa bệnh mà thôi, ta làm sao có thể bán ngươi vào thanh lâu được!?"
Kỳ Từ ngẩn người.
Lời kia là tú bà nói với y.
Hứa Nhuận chợt nhớ ra điều gì nên nói: "Trước khi ta đi đã đến thanh lâu của tú bà kia bán cây trâm ngọc trai lấy mười lượng bạc, đúng rồi, nhất định là tú bà kia thấy ta đi, nghĩ ngươi chỉ còn một thân một mình không ai quan tâm nên mới bắt ngươi đi! Kỳ Từ, ngươi hãy tin ta, trước đó ta còn phái người về Bắc Cương tìm ngươi đưa đến kinh thành, muốn trả lại chức Vương gia cho ngươi, Kỳ Từ, ta có lỗi với ngươi nhưng ta sẽ không hại ngươi đâu! Ngươi tin ta đi!"
Bỏ lại đám người, giẫm lên sương tan gió mát canh ba nửa đêm, Kỳ Từ đi theo Hứa Nhuận vào phòng, sau khi nha hoàn thắp sáng ngọn nến thì bị Hứa Nhuận cho lui.
Nhất thời trong phòng chỉ còn hai người họ.
Hứa Nhuận hít sâu một hơi rồi giương mắt nhìn Kỳ Từ, thanh âm cực nhẹ: "Ngươi...... Đúng là Kỳ Từ sao?"
Kỳ Từ im lặng.
Y không biết trả lời ra sao.
Y nghĩ mình nên tức giận, nên chất vấn Hứa Nhuận vì sao lại đối xử với mình như vậy, ba năm tình nghĩa đã vứt cho chó ăn rồi sao?
Nhưng Kỳ Từ không tức giận nổi, so với oán hận thì hiện giờ y càng thấy khó chịu hơn, giống như tức giận điên cuồng lại bị một chậu nước lạnh tạt vào, chỉ còn thất vọng đau khổ.
Kỳ Từ nhìn gian phòng rường cột chạm trổ, nhìn áo gấm trên người Hứa Nhuận, thực sự rất muốn hỏi một câu.
Phòng này ở thoải mái không?
Y phục này ấm áp không?
Mấy ngày nay có bao giờ ngươi nhớ tới căn nhà dột nát ba năm qua không, có bao giờ nhớ tới vì chia nhau một miếng bánh chiên mà ba người có thể cười cả buổi sáng không?
Hứa Nhuận thấy Kỳ Từ không nói lời nào thì nhẹ nhàng tiến lên một bước, ánh mắt lúng túng, hắn vươn tay ra như muốn kéo Kỳ Từ đang đứng chôn chân ở cửa vào phòng, vừa mới đưa tay chợt nhớ tới cái gì lại ngượng ngùng rút về, hắn nói: "Ta, ta, ta đi thay đồ, ngươi ngồi xuống trước đi."
Nói xong Hứa Nhuận quay người vào trong.
Kỳ Từ chỉ thấy khó hiểu, chưa nói được mấy câu mà ngươi đi thay đồ làm gì?
Nhưng khi Hứa Nhuận bước ra, cổ họng Kỳ Từ như bị ai đó siết chặt không thở nổi.
Hứa Nhuận mặc một bộ y phục vải đay cũ kỹ đã giặt bạc màu, khuỷu tay còn có mấy mảnh vá.
Đó là ngày mồng một Tết năm đầu tiên ba người quen biết nhau, ngày đầu năm mới phải mặc đồ mới nhưng tiền Hứa Nhuận kiếm được đều dùng mua thuốc cho Hứa Ly, hắn xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, đành phải tìm Kỳ Từ mượn mấy lượng bạc mua bộ đồ mới màu đỏ cho Hứa Ly.
Khi đó Kỳ Từ hỏi hắn: "Sao ngươi không mua cho mình?"
Hứa Nhuận nói: "Ta là nam nhân, đâu cần để ý nhiều vậy."
Kỳ Từ trầm ngâm gật đầu.
Sau đó đến ngày mồng một Tết, Hứa Nhuận thức dậy trước, nhìn thấy bên gối có một bộ y phục vải đay được xếp gọn gàng.
Kỳ Từ khoanh tay dựa cửa, nhoẻn miệng cười nói: "Không có tiền mua đồ đắt nên chỉ có thể mua bộ mỏng cho ngươi, ngươi đừng chê nhé."
Hứa Nhuận rất quý bộ y phục kia, mặc ba năm đều không nỡ bỏ đi.
Bộ đồ kia giờ đang mặc trên người hắn.
Kỳ Từ thất vọng đau khổ bỗng nhiên hụt hơi, lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt từ từ đỏ lên, cảm xúc như sóng biển cuồn cuộn, chỉ cần một cơn mưa là có thể vỡ đê.
Hứa Nhuận cúi đầu không để ý cảm xúc biến hóa của Kỳ Từ, hắn ngượng ngùng nói: "Vẫn là...... Vẫn là mặc bộ này thoải mái, à phải rồi......"
Hứa Nhuận lấy từ trong ngực ra một hộp gỗ đặt lên bàn.
Bên trong là trâm ngọc trai và mấy món trang sức.
"Đây...... là...... là di vật của mẹ ngươi, ta chưa hề động đến, Kỳ Từ, chờ Hứa Ly chữa hết bệnh, chức Vương gia này ta sẽ lập tức trả lại cho ngươi, ta thề......" Hứa Nhuận còn chưa dứt lời thì cổ áo đã bị Kỳ Từ nắm lấy, cả người bị đè mạnh vào tường.
"Hứa Nhuận, ngươi vờ vịt cái gì! Ngươi đang giả vờ cái gì! Ngươi sợ ta vạch trần ngươi đúng không? Ngươi cởi bộ đồ này ra ngay cho ta!" Kỳ Từ tức giận mất cả lý trí, kéo y phục Hứa Nhuận quát, "Ngươi dựa vào cái gì mà giả bộ hoài niệm quá khứ? Dựa vào cái gì!"
Y phục kia vốn đã rách sẵn nên bị kéo một cái thì sợi vải bị toạc ra.
Những sợi vải đã biến thành xám trắng kia là nỗi đau của Kỳ Từ khi bị sỉ nhục, bị đánh chửi trong thanh lâu.
Nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung, nặng không đầy mấy lượng.
Thị vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền xông vào phòng quát to: "Buông Vương gia ra!"
Ai ngờ Hứa Nhuận chẳng những không cầu cứu mà còn tức giận hét: "Cút hết ra ngoài cho ta! Không có lệnh của ta thì không ai được vào cả!"
Bọn thị vệ sửng sốt không tin nổi tai mình: "Vương gia?"
Hứa Nhuận mắng: "Điếc hết rồi à! Cút!"
Thị vệ bất đắc dĩ đành phải tuân lệnh, vội vàng lui ra khỏi phòng.
Sau khi trút giận, Kỳ Từ thoáng tỉnh táo một chút, y nghiến chặt răng đẩy Hứa Nhuận ra, nhắm mắt cố trấn tĩnh lại, nhưng khi mở mắt ra vẫn đỏ ửng như cũ.
Hứa Nhuận quỳ phích xuống, hai mắt đỏ bừng ôm sợi vải trên đất, sợi vải dính bụi bặm trở nên bẩn thỉu nhưng hắn không hề để ý, nhặt sợi vải lên nhét lại vào lỗ thủng trên áo.
Kỳ Từ nhìn một hồi lại nói: "Đừng nhét nữa, không trở lại như cũ được đâu."
Toàn thân Hứa Nhuận run rẩy, hai tay lập cập không ngừng nhét vào, nhưng lỗ rách trên bộ đồ càng lúc càng lớn, sợi vải bay lên càng lúc càng nhiều, hắn thì thào: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi......"
Kỳ Từ thở dài cố tỏ ra bình tĩnh, thanh âm lại khẽ run, y nói: "Hứa Nhuận, ta đến kinh thành tìm ngươi chỉ để nói với ngươi một chuyện, hôm đó trước khi ngươi bỏ thuốc mê cho ta, ta nói muốn bàn với ngươi một chuyện, ngươi còn nhớ chứ?"
Hứa Nhuận gật đầu, khàn giọng nói: "Ta nhớ, ta đều nhớ cả."
Kỳ Từ nghiến răng nói: "Nhưng ta chưa nói vì sau khi uống xong chén trà ngươi đưa thì đã ngất đi, ngày đó ta muốn bảo ngươi rằng ta muốn bán di vật của mẫu thân, sau đó cùng ngươi đưa Hứa Ly tới kinh thành chữa bệnh."
Hứa Nhuận bỗng dưng cứng đờ, sợi vải bay quanh người hắn, vừa bẩn vừa khó chịu.
Vậy là chỉ cần ý nghĩ xấu xa của hắn xuất hiện muộn hơn một chút.
Thì mọi chuyện đã khác?
Hắn không cần lừa gạt Kỳ Từ, không cần phụ lòng tốt của Kỳ Từ mà vẫn có thể đưa muội muội đến kinh thành chữa bệnh?
"Hứa Nhuận." Kỳ Từ lại nắm cổ áo Hứa Nhuận kéo lê hắn quỳ trên mặt đất, nhìn thẳng vào hắn rồi gằn từng chữ, "Sao ngươi lại nhẫn tâm bán ta vào thanh lâu? Tại sao?!"
"Cái gì!?" Hứa Nhuận thảng thốt.
Đó là lần đầu tiên hắn nói lớn tiếng sau khi chạm mặt Kỳ Từ.
Hứa Nhuận nắm chặt cổ tay Kỳ Từ như sợ y chạy mất: "Cái gì thanh lâu, ngươi đang nói cái gì?!"
Kỳ Từ đấm một cú vào mặt Hứa Nhuận: "Ngươi đưa Hứa Ly tới kinh thành còn thiếu mười lượng bạc, ngươi vì muốn có đủ lộ phí nên mới bán ta vào thanh lâu sao!?"
Hứa Nhuận chịu một đấm, má phải đau rát nhưng hắn không quan tâm, quay đầu hét to: "Ai bảo ngươi thế! Kỳ Từ, ta chỉ muốn dẫn Hứa Ly đến kinh thành chữa bệnh mà thôi, ta làm sao có thể bán ngươi vào thanh lâu được!?"
Kỳ Từ ngẩn người.
Lời kia là tú bà nói với y.
Hứa Nhuận chợt nhớ ra điều gì nên nói: "Trước khi ta đi đã đến thanh lâu của tú bà kia bán cây trâm ngọc trai lấy mười lượng bạc, đúng rồi, nhất định là tú bà kia thấy ta đi, nghĩ ngươi chỉ còn một thân một mình không ai quan tâm nên mới bắt ngươi đi! Kỳ Từ, ngươi hãy tin ta, trước đó ta còn phái người về Bắc Cương tìm ngươi đưa đến kinh thành, muốn trả lại chức Vương gia cho ngươi, Kỳ Từ, ta có lỗi với ngươi nhưng ta sẽ không hại ngươi đâu! Ngươi tin ta đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất