Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 52

Trước Sau
Chương 52: Bất thình lình bị bế lên

Mặt mũi Kỳ Từ tràn đầy ưu sầu, y ngẩng lên hỏi: "Biên Trọng Hoa, ánh mắt ta nhìn ngươi kỳ quái lắm sao?"

Biên Trọng Hoa: "Ánh mắt không kỳ quái nhưng câu hỏi này của ngươi mới kỳ quái."

"Vậy ngươi cảm thấy...." Kỳ Từ ấp a ấp úng, vừa suy nghĩ tìm từ vừa nói, "Ta đối với ngươi.... có vượt quá quy củ hay không?"

Biên Trọng Hoa ngẩn người.

Sao lại hỏi như vậy?

Chẳng lẽ tâm tư của mình bị phát hiện rồi sao?

Vượt quá quy củ?

Kỳ Từ cảm thấy mình vượt quá quy củ sao?

Kỳ Từ cũng đang khẩn trương.

Sao không nói lời nào?

Chẳng lẽ đúng như Ngọc Mộ Dao nói, ánh mắt đã bán đứng mình?

Vậy sau này y nên đối mặt với Biên Trọng Hoa thế nào đây?

Sự im lặng tựa như sợi dây thừng siết chặt cổ họng hai người không thể hít thở.

Biên Trọng Hoa nhìn chằm chằm Kỳ Từ rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Không biết Vương gia nói vượt quá quy củ là ý gì?"

"À thì......" Biên Trọng Hoa vừa mở miệng thì Kỳ Từ lập tức thả lỏng một chút, "Chính là........"

Kỳ Từ đột ngột im bặt.

Bởi vì Biên Trọng Hoa bất thình lình ôm eo y bế lên.



Bỗng dưng bị hẫng khiến Kỳ Từ vô thức bám chặt vai Biên Trọng Hoa vì sợ té xuống.

Nhưng Biên Trọng Hoa ôm Kỳ Từ rất vững vàng, một chút rung động cũng không có, hắn cúi đầu cười hỏi người trong ngực: "Không biết thế này có tính là vượt quá quy củ như Vương gia nói không?"

Kỳ Từ: "Ngươi......"

Kỳ Từ lại im bặt lần nữa.

Bởi vì y đã bị Biên Trọng Hoa tung lên cao!!

Tung lên cao!!!

Thế là trong đầu Kỳ Từ chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: "Mẹ nó, chắc chắn người này không biết tâm tư của mình rồi!!!"

Cảm giác sợ hãi khi rơi xuống lan khắp toàn thân, Kỳ Từ hoảng sợ nhắm tịt mắt, lại bị Biên Trọng Hoa ôm lấy.

Biên Trọng Hoa cười nói: "Không biết thế này có tính là vượt quá quy củ không?"

Kỳ Từ: "Ngươi!"

Còn chưa dứt lời thì Biên Trọng Hoa đã cười rồi tung y lên cao.

Khi rơi xuống lại trong ngực Biên Trọng Hoa, Kỳ Từ không nhiều lời mà chỉ ôm cổ Biên Trọng Hoa rồi cố sức đè hắn ngã vào bụi hoa trong sân phủ Vương gia.

Hai người lăn thành một đống, cả người dính đầy cỏ dại, Kỳ Từ giả bộ tức giận nện Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa vừa cười vừa né, hai người liếc nhau rồi cùng ôm bụng cười to, sau đó không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ trong đầu.

Người kia đã có thể cười với mình như thế thì chắc chắn vẫn chưa phát hiện được tâm tư của mình đâu.

Náo loạn một trận, y phục của hai người bị cành cây và cánh hoa làm bẩn, đang định về phòng thay đồ thì Biên Trọng Hoa chợt nhớ ra chuyện gì, giữ chặt Kỳ Từ nói: "Suýt nữa quên mất, Thái tử muốn gặp ngươi đấy."

Tuy Thái tử triệu kiến nhưng cũng không chính thức, thị vệ thân tín của Thái tử dẫn thẳng Kỳ Từ vào tẩm cung.

Lúc đầu Kỳ Từ còn hoang mang thấp thỏm, mãi cho đến khi gặp được Thái tử.



Dù bốn góc tẩm cung đều đặt hai lư hương bằng đồng đốt huân hương, nhưng khói xanh lượn lờ vẫn không át được mùi thuốc đắng chát trong tẩm cung.

Thái tử mặc trung y màu trắng, tóc đen xõa trên vai, ngồi dựa vào giường La Hán khắc hình song long hí châu, trên giường đặt bàn thấp, một chồng tấu chương nằm lộn xộn trên bàn.

"Bái kiến Thái tử." Sau khi vào tẩm cung, Kỳ Từ nhìn không chớp mắt, quỳ xuống lạy.

Thái tử muốn trả lời nhưng vừa há miệng thì lại ho dữ dội, hai mắt thâm quầng, gò má hóp sâu, quả nhiên là bộ dạng của người bệnh nặng, tỳ nữ bên cạnh thấy Thái tử ho liên tục thì vội vàng đi tới vỗ lưng cho hắn.

"Đứng lên đi." Cuối cùng Thái tử mới ngừng ho, giơ tay ra hiệu cho Kỳ Từ, "Đến ngồi đối diện với ta này."

Kỳ Từ tạ ơn rồi đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí ngồi cạnh bàn.

Thái tử nhìn Kỳ Từ một lát rồi mỉm cười: "Nói đến thì ta vẫn là huynh trưởng của ngươi, ta từng gặp mẹ ngươi lúc còn rất nhỏ, bà ấy rất quan tâm đến ta, nhưng sau này ta mắc bệnh nặng, khi tỉnh lại thì mẹ ngươi đã không còn trong cung nữa."

Kỳ Từ biết cơn bệnh Thái tử nói là gì, nhưng thật ra vì hắn ăn nhầm đào có người muốn hạ độc chết tiên đế nên mới trở nên ốm yếu tàn phế.

Kỳ Từ cứ tưởng Thái tử muốn lật lại nợ cũ với mình, ai ngờ hắn kịp thời đổi sang chủ đề khác: "Nghe nói ngươi từ nhỏ đã sống ở Bắc Cương à?"

"Bẩm Thái tử, đúng thế ạ." Kỳ Từ đáp.

"Vậy ta hỏi ngươi, dân chúng ở Bắc Cương sống thế nào? Ngoài biên cảnh có dị tộc xâm phạm không? Trên trấn có ai bị ức hiếp hay xử án oan sai không?"

Kỳ Từ không ngờ Thái tử đã bệnh nặng như vậy mà vẫn lo lắng việc triều chính, quan tâm bách tính, nhất thời thay đổi hẳn cách nhìn về hắn, nghiêm túc trả lời Thái tử.

Thái tử vừa lắng nghe vừa gật đầu cầm bút lông viết lên giấy.

Hai người vừa nói chuyện mấy câu thì Thái tử lại ho khan, tỳ nữ bên cạnh cúi xuống nói khẽ: "Thái tử nên nghỉ đi ạ, hôm nay ngài tổn hao quá nhiều sức lực rồi."

Thái tử xua tay, tỳ nữ đành phải lui ra, hơn nửa ngày hắn mới thuận khí, lau vết máu trên khóe miệng, vừa ngước mắt liền thấy vẻ mặt không đành lòng của Kỳ Từ.

"Đừng sợ, mười mấy năm trước thái y đã nói ta không sống nổi, kết quả ta vẫn cầm cự được đến giờ, ngươi thấy ta thế này chắc cũng biết ta không thể xuất cung, muốn biết chuyện bên ngoài chỉ có thể nghe người ta kể lại, ngươi nói tiếp đi." Mặc dù Thái tử cố gắng nói rất nhỏ nhưng vẫn ho khan mấy lần.

Kỳ Từ đắn đo một lát rồi tóm tắt những lời tiếp theo càng ngắn gọn hơn.

Y vừa dứt lời thì bên ngoài tẩm cung có thị vệ đến bẩm báo Thái hậu tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau