Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Chương 85

Trước Sau
Chương 85: Ta chỉ nhìn xem trên người ngươi có vết thương không thôi, chẳng làm gì khác đâu

Dược bà bà bị tiếng đập cửa cắt ngang, trong lúc nhất thời nửa câu sau nghẹn lại trong cổ, ngắc ngứ giây lát rồi quyết định đi mở cửa trước.

Bà không khỏi thắc mắc người gõ cửa là ai?

"Ngươi đừng hoảng hốt, về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ nói với ngươi, chẳng có gì phải vội cả." Nói hết lời mới khuyên được Biên Trọng Hoa về phòng, Dược bà bà đứng dậy đi ra cửa gỗ.

Bà nhẹ nhàng đẩy cửa, một người đang đứng bên ngoài.

Khi thấy rõ khuôn mặt người kia, Dược bà bà lập tức chết lặng tại chỗ.

Người kia xõa tóc, toàn thân ướt đẫm, quần áo như bị ngâm trong nước lâu ngày nên rách tơi tả, nhưng có thể nhận ra người kia không hề bị tổn hại gì, sắc mặt vẫn như xưa.

Kỳ Từ biết bộ dạng mình rất kỳ quái nhưng y cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, y chỉ nhớ mình ôm Biên Trọng Hoa nhảy xuống vách núi, khi mở mắt ra thì đang nằm bên hồ chôn rồng nhưng trên người chẳng hề có vết thương nào.

Kỳ Từ giải thích tiền căn hậu quả với Dược bà bà, kể lại vắn tắt mình gặp phải Thao Thiết, bị người lông vũ hãm hại, còn ngã xuống sườn núi rồi tỉnh lại mà chẳng biết tại sao trôi dạt đến đây.

Tuy Dược bà bà làm nghề y nhiều năm ở sơn thôn kỳ lạ này nhưng cũng từng nghe nói không ít chuyện ly kỳ cổ quái, sau lúc sững sờ thì tỉnh táo lại, định để Kỳ Từ vào nhà rồi hãy nói, thế là nghiêng người sang một bên: "Bên ngoài lạnh lắm, vào trước đi đã."

Kỳ Từ nói cám ơn, giờ áo quần y ướt đẫm, đứng ngoài đúng là hơi lạnh, y xoa tay đi vào nhà, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đồ gỗ ngã xuống đất.

Thì ra Biên Trọng Hoa nghe thấy tiếng nói chuyện nên vội vàng ra khỏi phòng, không cẩn thận đụng cái bàn ngã lăn.

Kỳ Từ ngẩng đầu nhìn tới phía trước.

Sau khi đối diện với một đôi mắt quen thuộc, lồng ngực Kỳ Từ bắt đầu phập phồng dữ dội.

Gió đông rét buốt, ân tình mỏng manh, một ly rượu sầu, đôi ngả chia lìa, cứ tưởng sinh ly tử biệt không bi ai.

Ai ngờ Bồng Sơn cận kề, cẩm thư quay về, gương đồng chưa vỡ, mai nở trong tuyết.

Ánh mắt gõ cửa trái tim.

Kỳ Từ lảo đảo chạy về phía người kia, sau đó đưa tay ôm chầm lấy Biên Trọng Hoa, vùi mặt vào vai hắn nức nở: "Ngươi không sao thì quá tốt rồi."

Cảm giác ấm áp chân thực làm Biên Trọng Hoa thở phào một hơi, cũng không ngại quần áo Kỳ Từ ướt đẫm mà chậm rãi đưa tay ôm y, sự khủng hoảng khi trông thấy đồ vật nhuốm máu của Kỳ Từ lập tức biến mất, chỉ còn mừng rỡ và may mắn.

Sau nhiều ngày, cuối cùng Biên Trọng Hoa lại lộ ra ý cười, hắn siết chặt vòng tay, chỉ hận không thể hòa tan Kỳ Từ vào ngực mình, lại sợ ôm quá chặt sẽ làm y sợ nên cố kiềm chế đến mức cánh tay khẽ run, hắn vốn định nói gì đó nhẹ nhõm để cảm khái cuộc trùng phùng này, ai ngờ vừa mở miệng thì giọng khàn đi: "Đã hứa sẽ uống rượu với ngươi thì sao có thể gặp chuyện gì được? Nhưng chuyện gì xảy ra vậy? Sao chúng ta lại ở đây? Ta chỉ nhớ Thao Thiết bị thương chạy trốn thôi."



Kỳ Từ muốn giải thích nhưng vừa mở miệng thì cổ họng như bị nghẹn lại, hốc mắt cũng đỏ lên, y đành lắc đầu rồi siết chặt cánh tay ôm Biên Trọng Hoa.

Dược bà bà muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn không nổi nữa nên lên tiếng: "Kỳ Từ ngươi mau thay đồ đi, toàn thân ướt đẫm thế này sẽ bị phong hàn đấy! Còn công tử kia đầu gối bị thương đừng đứng đó nữa, vào phòng nằm nghỉ cho khỏe đi, trời ạ, hai ngươi muốn diễn cảnh tuẫn tình trong nhà ta hay sao đây?"

Hai người khó khăn lắm mới rời nhau ra, Dược bà bà đưa khăn sạch cho Kỳ Từ để y lau người, quần áo Kỳ Từ bị nước ngâm mục nát nên không thể mặc lại nữa, thế là hỏi mượn quần áo Dược bà bà.

Nhưng Dược bà bà cũng không có đồ cho y mặc, đành bảo Kỳ Từ quấn chăn che thân rồi bà vào thôn mượn một bộ.

Biên Trọng Hoa đang ngồi dựa trên giường dưỡng thương, vừa quay đầu liền thấy Kỳ Từ quấn chăn bông dày đi vào phòng, cảnh tượng kia muốn hài hước bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Kỳ Từ chẳng hề hay biết gì, y ngồi xuống cạnh giường lo âu hỏi: "Vết thương trên người ngươi thế nào rồi?"

"Vết thương của ta, phụt...." Biên Trọng Hoa nhịn không được che miệng cười.

Kỳ Từ quấn kín chăn, trên mặt nóng bừng: "Đừng cười, quần áo bị ngâm nước hỏng rồi, bà bà không có đồ cho ta mặc."

Biên Trọng Hoa khựng lại.

Vậy chẳng phải bây giờ Kỳ Từ không mảnh vải che thân sao?

"Khụ." Biên Trọng Hoa đột nhiên nín cười, mất tự nhiên che miệng ho khan hai tiếng.

"Ngươi sao vậy? Chỗ nào đau à?" Kỳ Từ lo âu hỏi.

Biên Trọng Hoa nhìn y, trong lòng buồn bực cảm khái mình bây giờ thật sự lực bất tòng tâm, hắn đáp: "Không sao, không đau, trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thế là Kỳ Từ kể lại mọi chuyện sau khi Biên Trọng Hoa ngất đi, Biên Trọng Hoa từ kinh ngạc đến tức giận, nghĩ thầm người lông vũ này đúng là giảo hoạt, biết thế lúc trước chém đầu hắn chấm dứt hậu họa cho xong.

Khi Kỳ Từ kể đến đoạn ngã xuống vách núi, Biên Trọng Hoa kinh hoàng nắm chặt cánh tay y như thể y sẽ đột ngột biến mất.

Kỳ Từ trấn an: "Ta không sao mà, chẳng biết có phải vì rơi xuống hồ không nữa, còn ngươi lại ngã nặng như vậy, đều tại ta cả."

Trong lời nói của Kỳ Từ lộ vẻ tự trách, lúc đó y một lòng muốn bảo vệ Biên Trọng Hoa cẩn thận, ai ngờ thành ra ngược lại, thà rằng y bị trọng thương còn hơn.

"Ngươi......" Biên Trọng Hoa hỏi, "Trên người thật sự không bị thương sao?"

Kỳ Từ gật đầu.

Ai ngờ Biên Trọng Hoa nói: "Chưa chắc đâu."

Kỳ Từ ngẩn người, không rõ hắn có ý gì.



Biên Trọng Hoa nói tiếp: "Biết đâu bị thương ở chỗ không nhìn thấy như lưng và gáy thì sao."

Kỳ Từ nghi hoặc à một tiếng: "Nhưng ta không thấy đau."

Biên Trọng Hoa nói: "Đừng chủ quan, không thấy đau chưa chắc trên người không có tổn thương, sẽ làm bệnh nhẹ thành bệnh nặng đấy."

"Vậy lát nữa nhờ Dược bà bà xem dùm ta vậy." Kỳ Từ càng bối rối hơn, cứ tưởng Biên Trọng Hoa quan tâm mình nên nghe theo hắn.

Biên Trọng Hoa cười cong mắt, ngữ khí bình thản: "Hay là giờ ta xem cho ngươi nhé."

"Hả?" Kỳ Từ ngơ ngác.

Biên Trọng Hoa vươn tay kéo chăn trên người Kỳ Từ xuống, bất thình lình bị kéo một cái, Kỳ Từ không giữ chặt chăn nên lồng ngực trơn bóng lộ ra hơn phân nửa, Biên Trọng Hoa nhìn qua nói: "Nào, quay sang chỗ khác đi, lát nữa hãy quấn chăn, để ta xem trên lưng ngươi có vết thương không đã."

Kỳ Từ cứ thấy có gì đó sai sai nhưng lại không thể nói rõ, nghĩ kỹ lại thì Biên Trọng Hoa đường hoàng kiểm tra vết thương cho mình, còn mình lại ôm một đống tạp niệm quả là không đúng, thế là quay sang chỗ khác, chỉ quấn chăn nửa người dưới rồi đưa lưng về phía Biên Trọng Hoa.

Sau lưng lặng ngắt, Kỳ Từ bị nhìn chăm chú không khỏi sốt ruột: "Sao, có vết thương không?"

Biên Trọng Hoa ho nhẹ một tiếng: "Tóc che khuất rồi, để ta vén lên xem, ngươi chờ một chút."

Đang nói thì Kỳ Từ chợt cảm thấy ngón tay lạnh buốt của Biên Trọng Hoa sờ lên gáy mình.

Kỳ Từ không khỏi rụt cổ lại.

Lạnh buốt tan đi, giọng Biên Trọng Hoa vang lên: "Sao thế, tay ta lạnh quá à?"

"Không, không sao, ngươi sờ đi, ta có sợ lạnh đâu." Kỳ Từ cúi đầu xuống, đưa tay che đi gương mặt ửng hồng, may mà y đang đưa lưng về phía Biên Trọng Hoa.

"Ta xoa tay làm nóng chút đã." Biên Trọng Hoa nói xong liền xoa nóng lòng bàn tay, sau đó cực kỳ tự nhiên áp lên gáy Kỳ Từ, trong giọng nói cố gắng tỏ vẻ đứng đắn: "Vậy được chưa? Còn lạnh không?"

"Được rồi, không lạnh." Kỳ Từ ấp úng.

Biên Trọng Hoa vén tóc Kỳ Từ lên, nhìn thấy sau lưng trơn láng không hề bị thương, chẳng biết có phải vì lạnh không mà xương bả vai khẽ run, sống lưng chạy dài xuống dưới, cuối cùng lấp ló dưới tấm chăn quấn quanh eo.

Biên Trọng Hoa nói: "Nhìn thì không thấy vết thương, để ta ấn vào xem ngươi có đau không nhé."

"Hả?"

Kỳ Từ đâu ngờ hắn còn muốn ấn, vừa kinh ngạc xong chưa kịp nói gì đã cảm thấy ngón tay Biên Trọng Hoa ấn vào chỗ gần kề xương cụt của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau