Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 94
Chương 94: Chuyện cũ năm xưa
Thấy lũ tiểu quỷ và xác chết dưới sông lao tới chỗ mình, Kỳ Từ bỗng nhiên bị ai đó kéo phắt vào bóng tối.
Y mở mắt ra nhìn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hiền Nghi Thái hậu đứng trước mặt y, vạt áo nàng bị xé rách, tóc tai rối bời, tuy bộ dạng hơi chật vật nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt.
"Thái hậu?" Kỳ Từ gọi.
"Ta thấy ngươi rơi vào bóng đêm nên đưa tay kéo ngươi lại, còn đi được không? Thái tử ở phía trước, chúng ta đi tìm hắn thôi." Hiền Nghi Thái hậu hờ hững nói. Kỳ Từ gật đầu, nghĩ thầm xem ra ở Quỷ Môn Quan này chỉ có người thân mới cảm nhận được nhau, còn mình có gọi thế nào cũng vô ích.
Nơi này không giống đường Hoàng Tuyền và sông Vong Xuyên lúc nãy, không có du hồn mà chỉ có bóng tối, ngoại trừ Hiền Nghi Thái hậu bên cạnh thì Kỳ Từ không thấy được gì khác.
Hiền Nghi Thái hậu lại kiên định đi tới phía trước, bước chân vững vàng, ánh mắt trầm tĩnh.
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện một bóng người!
Không biết là địch hay bạn nên Hiền Nghi Thái hậu và Kỳ Từ không khỏi bước chậm lại, thận trọng đi đến chỗ kia.
Nhưng chờ hai người tới gần mới phát hiện có gì đó không ổn.
Phía trước họ không phải là người.
Mà là những cái bóng mờ ảo như có như không, chúng không có thân xác nên không cản được Kỳ Từ và Hiền Nghi Thái hậu đi qua, nhưng kỳ quái là những cái bóng này dường như đang phối hợp diễn lại cảnh gì đó.
Hiền Nghi Thái hậu chợt phát hiện được gì nên khẽ nhíu mày.
Tới gần cái bóng có thể nghe thấy tiếng nói.
Một cô nương đang khóc rấm rứt, Kỳ Từ vốn định làm ngơ huyễn ảnh nhưng nghe thấy tiếng khóc thì bất giác nhìn lại chỗ kia.
Cô nương đang chất vấn trong bất lực và tuyệt vọng, nàng gào lên: "Sao con phải gả cho hắn? Sao con không thể gả cho người mình thích chứ?"
"Làm càn!!"
Một cái bóng khác có vẻ là nam tử trung niên tức giận vung tay lên tát mạnh cô nương kia: "Con dám cãi lời cha mẹ à? Con không gả cho hoàng tử thì làm sao vào cung? Làm sao củng cố địa vị nhà chúng ta trong triều? Sao con lại ngây thơ vậy chứ?"
Cô nương ngã xuống đất khóc lớn, tuyệt vọng bất lực: "Con không muốn vào cung, con không muốn bị giam lỏng ở đó cả đời."
Kỳ Từ chợt nhận ra cô nương kia là ai nên dè dặt nhìn Hiền Nghi Thái hậu, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Đó là sự luống cuống khi vô tình nhìn thấy vết sẹo không muốn ai thấy.
Kỳ Từ vội vàng cúi đầu bịt tai lại rồi vội vàng đi tới phía trước.
Hiền Nghi Thái hậu nhìn y, đưa tay kéo tay y đang bịt trên tai xuống rồi ôn tồn bảo y: "Không sao, đối với ta những chuyện này chỉ là cát bụi trên đường đời mà thôi."
Kỳ Từ ngẩng lên đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt.
Thì ra đôi mắt này đã từng linh động bay lên, ngưỡng vọng mênh mông, nhìn xuống Thương Lan.
Giờ chỉ còn yên lặng nhìn chúng sinh.
Hư ảnh vẫn còn tiếp tục diễn, cô nương ôm mặt khóc, bỗng nhiên một cô nương khác đi tới an ủi nàng: "Tiểu thư, ngươi đừng sợ, ta sẽ ở bên ngươi."
Hiền Nghi Thái hậu nhìn hư ảnh kia rồi nhẹ giọng nói với Kỳ Từ: "Đây là mẹ ngươi, năm đó nàng đã đính hôn với thư sinh nhưng vì ta mà hủy hôn ước để theo ta vào thâm cung, nàng là người duy nhất ta cảm kích cả đời này, ta rất nhớ nàng."
Nói xong Hiền Nghi Thái hậu và Kỳ Từ tiếp tục đi tới phía trước.
Hư ảnh bỗng nhiên biến đổi.
Một cô nương nằm trên giường ôm đứa bé trong lòng, động tác của nàng rất nhẹ nhàng, khóe miệng nở nụ cười.
Đó là cuộc sống mới của cô nương bị giam hãm trong những bức tường cung điện.
Cô nương nói: "Ta nhất định sẽ làm một người mẹ tốt."
Bỗng nhiên hư ảnh nhoáng một cái, cô nương quỳ rạp dưới đất níu lấy một nam tử điên cuồng gào khóc: "Nó mất rồi, con ta không thấy đâu nữa, ngươi mau đi tìm nó đi, tìm đi."
Nam tử đỡ cô nương dậy rồi ôn nhu trấn an: "Chúng ta sẽ có đứa khác."
Cô nương lắc đầu không ngừng, khóc đến khàn giọng: "Ta chỉ cần đứa con này thôi."
Nam tử tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Đừng có càn quấy!"
Hư ảnh lại thay đổi.
Cô nương ngồi phịch xuống đất bàng hoàng mở to mắt, bên cạnh nàng có một quyển sách.
Đó là thứ nàng vừa phát hiện.
Trên sách viết một câu: Trường Thọ Đan trị bách bệnh chữa trăm tổn thương, nhưng muốn luyện chế Trường Thọ Đan này phải cho một người thân của người bệnh vào lò đan như vị thuốc dẫn cuối cùng.
Năm đó tiên đế bệnh nặng khỏi hẳn, hoàng tử mà cô nương kia gả được phong làm Thái tử.
Kỳ Từ khiếp sợ nhìn hư ảnh, không khỏi rùng mình.
Hiền Nghi Thái hậu lại hết sức bình tĩnh, nàng nói khẽ: "Từ đó trở đi ta phát hiện quyền lực nằm trong tay mình mới là tốt nhất, đi thôi, chúng ta tiếp tục đi tới phía trước."
Hư ảnh vẫn đang diễn lại chuyện xưa.
Hai năm sau, tiên đế vẫn luôn khỏe mạnh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, cuối cùng Thái tử lên làm Hoàng thượng.
Lại một năm sau nữa, cô nương vô tình phát hiện chồng mình có một quyển tà thư, trong sách toàn bùa chú tà thuật hại chết người.
Trong đó có một loại tà thuật miêu tả kiểu chết giống hệt bộ dạng chết thảm của tiên đế.
Mặt sau quyển sách viết một hàng chữ cực nhỏ, pháp thuật trong sách chỉ có thể sử dụng một lần, ai sử dụng hai lần thì sau khi chết sẽ hồn bay phách tán, không được vào luân hồi, không có kiếp sau.
Hư ảnh nhoáng một cái lại biến đổi.
Một nữ tử mặc y phục lộng lẫy ngồi trong đình, một đứa bé khoảng năm tuổi nhào vào lòng nàng gọi mẫu hậu.
Nữ tử dịu dàng xoa đầu đứa bé, cuối cùng không nói gì.
Một cô nương chạy tới nói: "Tiểu Thái tử, chúng ta đừng quấy rầy Hoàng hậu nữa, ra vườn hoa chơi nhé?"
"Như Lan tỷ tỷ, Như Lan tỷ tỷ." Đứa bé cười hì hì.
Nhưng sau đó bên ngoài hư ảnh vang lên những giọng nói khác vây quanh nữ tử kia.
"Nàng là Hoàng hậu, con nàng sinh ra chính là Thái tử! Nếu ngươi không diệt trừ bọn họ thì vĩnh viễn không bao giờ trở mình được đâu."
"Hậu cung này không phải nơi toan tính tranh giành địa vị sao?"
"Ngươi tốt như vậy không sợ có ngày chết mất xác à?"
"Nguyền rủa đi, chỉ có Thái tử chết thì hoàng tử khác mới có cơ hội."
Năm đó tiểu Thái tử sáu tuổi ngã xuống hồ nước lạnh, khi cứu lên đã không còn hơi thở.
Cứ như bị ma quỷ lấy đi tính mệnh.
Cũng vào năm đó, khắp nơi trong cung đều đồn Hoàng hậu khắc chết con mình.
"Sinh đứa nào chết đứa nấy!"
Hư ảnh lại nhoáng một cái biến thành một nữ tử liếc nhìn tà thư, trong mắt nàng không còn tình cảm gì mà lạnh như băng.
Nguyên Tiêu năm thứ hai, trong cung có mấy hoàng tử của phi tần vô cớ biến mất, đầu xuân năm sau bị phát hiện đông cứng dưới đáy hồ.
Xuân đi thu đến, lại là mấy năm.
Hiền Nghi Hoàng hậu vuốt bụng ngồi trên giường nghỉ ngơi, thị nữ Như Lan nửa quỳ bên cạnh nàng vui vẻ cười nói: "Nhất định nó sẽ bình an trưởng thành!"
Bỗng nhiên toàn bộ hư ảnh biến mất.
Một người đứng trước mặt Hiền Nghi Thái hậu và Kỳ Từ.
Chính là Thái tử!
Nghe thấy động tĩnh, Thái tử chậm chạp xoay người lại.
Kỳ Từ đang định chạy tới lập tức chết sững tại chỗ.
Mắt mũi miệng Thái tử chảy máu, dưới mắt toàn là máu bầm, gò má hóp sâu, hai mắt trợn trắng như kẻ chết thảm! Hắn đưa tay chỉ vào Hiền Nghi Thái hậu rồi đột ngột hét lên: "Đều tại ngươi! Ngươi đã hại ta thành thế này! Chính là ngươi!"
Thấy lũ tiểu quỷ và xác chết dưới sông lao tới chỗ mình, Kỳ Từ bỗng nhiên bị ai đó kéo phắt vào bóng tối.
Y mở mắt ra nhìn, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hiền Nghi Thái hậu đứng trước mặt y, vạt áo nàng bị xé rách, tóc tai rối bời, tuy bộ dạng hơi chật vật nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt.
"Thái hậu?" Kỳ Từ gọi.
"Ta thấy ngươi rơi vào bóng đêm nên đưa tay kéo ngươi lại, còn đi được không? Thái tử ở phía trước, chúng ta đi tìm hắn thôi." Hiền Nghi Thái hậu hờ hững nói. Kỳ Từ gật đầu, nghĩ thầm xem ra ở Quỷ Môn Quan này chỉ có người thân mới cảm nhận được nhau, còn mình có gọi thế nào cũng vô ích.
Nơi này không giống đường Hoàng Tuyền và sông Vong Xuyên lúc nãy, không có du hồn mà chỉ có bóng tối, ngoại trừ Hiền Nghi Thái hậu bên cạnh thì Kỳ Từ không thấy được gì khác.
Hiền Nghi Thái hậu lại kiên định đi tới phía trước, bước chân vững vàng, ánh mắt trầm tĩnh.
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện một bóng người!
Không biết là địch hay bạn nên Hiền Nghi Thái hậu và Kỳ Từ không khỏi bước chậm lại, thận trọng đi đến chỗ kia.
Nhưng chờ hai người tới gần mới phát hiện có gì đó không ổn.
Phía trước họ không phải là người.
Mà là những cái bóng mờ ảo như có như không, chúng không có thân xác nên không cản được Kỳ Từ và Hiền Nghi Thái hậu đi qua, nhưng kỳ quái là những cái bóng này dường như đang phối hợp diễn lại cảnh gì đó.
Hiền Nghi Thái hậu chợt phát hiện được gì nên khẽ nhíu mày.
Tới gần cái bóng có thể nghe thấy tiếng nói.
Một cô nương đang khóc rấm rứt, Kỳ Từ vốn định làm ngơ huyễn ảnh nhưng nghe thấy tiếng khóc thì bất giác nhìn lại chỗ kia.
Cô nương đang chất vấn trong bất lực và tuyệt vọng, nàng gào lên: "Sao con phải gả cho hắn? Sao con không thể gả cho người mình thích chứ?"
"Làm càn!!"
Một cái bóng khác có vẻ là nam tử trung niên tức giận vung tay lên tát mạnh cô nương kia: "Con dám cãi lời cha mẹ à? Con không gả cho hoàng tử thì làm sao vào cung? Làm sao củng cố địa vị nhà chúng ta trong triều? Sao con lại ngây thơ vậy chứ?"
Cô nương ngã xuống đất khóc lớn, tuyệt vọng bất lực: "Con không muốn vào cung, con không muốn bị giam lỏng ở đó cả đời."
Kỳ Từ chợt nhận ra cô nương kia là ai nên dè dặt nhìn Hiền Nghi Thái hậu, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Đó là sự luống cuống khi vô tình nhìn thấy vết sẹo không muốn ai thấy.
Kỳ Từ vội vàng cúi đầu bịt tai lại rồi vội vàng đi tới phía trước.
Hiền Nghi Thái hậu nhìn y, đưa tay kéo tay y đang bịt trên tai xuống rồi ôn tồn bảo y: "Không sao, đối với ta những chuyện này chỉ là cát bụi trên đường đời mà thôi."
Kỳ Từ ngẩng lên đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt.
Thì ra đôi mắt này đã từng linh động bay lên, ngưỡng vọng mênh mông, nhìn xuống Thương Lan.
Giờ chỉ còn yên lặng nhìn chúng sinh.
Hư ảnh vẫn còn tiếp tục diễn, cô nương ôm mặt khóc, bỗng nhiên một cô nương khác đi tới an ủi nàng: "Tiểu thư, ngươi đừng sợ, ta sẽ ở bên ngươi."
Hiền Nghi Thái hậu nhìn hư ảnh kia rồi nhẹ giọng nói với Kỳ Từ: "Đây là mẹ ngươi, năm đó nàng đã đính hôn với thư sinh nhưng vì ta mà hủy hôn ước để theo ta vào thâm cung, nàng là người duy nhất ta cảm kích cả đời này, ta rất nhớ nàng."
Nói xong Hiền Nghi Thái hậu và Kỳ Từ tiếp tục đi tới phía trước.
Hư ảnh bỗng nhiên biến đổi.
Một cô nương nằm trên giường ôm đứa bé trong lòng, động tác của nàng rất nhẹ nhàng, khóe miệng nở nụ cười.
Đó là cuộc sống mới của cô nương bị giam hãm trong những bức tường cung điện.
Cô nương nói: "Ta nhất định sẽ làm một người mẹ tốt."
Bỗng nhiên hư ảnh nhoáng một cái, cô nương quỳ rạp dưới đất níu lấy một nam tử điên cuồng gào khóc: "Nó mất rồi, con ta không thấy đâu nữa, ngươi mau đi tìm nó đi, tìm đi."
Nam tử đỡ cô nương dậy rồi ôn nhu trấn an: "Chúng ta sẽ có đứa khác."
Cô nương lắc đầu không ngừng, khóc đến khàn giọng: "Ta chỉ cần đứa con này thôi."
Nam tử tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Đừng có càn quấy!"
Hư ảnh lại thay đổi.
Cô nương ngồi phịch xuống đất bàng hoàng mở to mắt, bên cạnh nàng có một quyển sách.
Đó là thứ nàng vừa phát hiện.
Trên sách viết một câu: Trường Thọ Đan trị bách bệnh chữa trăm tổn thương, nhưng muốn luyện chế Trường Thọ Đan này phải cho một người thân của người bệnh vào lò đan như vị thuốc dẫn cuối cùng.
Năm đó tiên đế bệnh nặng khỏi hẳn, hoàng tử mà cô nương kia gả được phong làm Thái tử.
Kỳ Từ khiếp sợ nhìn hư ảnh, không khỏi rùng mình.
Hiền Nghi Thái hậu lại hết sức bình tĩnh, nàng nói khẽ: "Từ đó trở đi ta phát hiện quyền lực nằm trong tay mình mới là tốt nhất, đi thôi, chúng ta tiếp tục đi tới phía trước."
Hư ảnh vẫn đang diễn lại chuyện xưa.
Hai năm sau, tiên đế vẫn luôn khỏe mạnh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, cuối cùng Thái tử lên làm Hoàng thượng.
Lại một năm sau nữa, cô nương vô tình phát hiện chồng mình có một quyển tà thư, trong sách toàn bùa chú tà thuật hại chết người.
Trong đó có một loại tà thuật miêu tả kiểu chết giống hệt bộ dạng chết thảm của tiên đế.
Mặt sau quyển sách viết một hàng chữ cực nhỏ, pháp thuật trong sách chỉ có thể sử dụng một lần, ai sử dụng hai lần thì sau khi chết sẽ hồn bay phách tán, không được vào luân hồi, không có kiếp sau.
Hư ảnh nhoáng một cái lại biến đổi.
Một nữ tử mặc y phục lộng lẫy ngồi trong đình, một đứa bé khoảng năm tuổi nhào vào lòng nàng gọi mẫu hậu.
Nữ tử dịu dàng xoa đầu đứa bé, cuối cùng không nói gì.
Một cô nương chạy tới nói: "Tiểu Thái tử, chúng ta đừng quấy rầy Hoàng hậu nữa, ra vườn hoa chơi nhé?"
"Như Lan tỷ tỷ, Như Lan tỷ tỷ." Đứa bé cười hì hì.
Nhưng sau đó bên ngoài hư ảnh vang lên những giọng nói khác vây quanh nữ tử kia.
"Nàng là Hoàng hậu, con nàng sinh ra chính là Thái tử! Nếu ngươi không diệt trừ bọn họ thì vĩnh viễn không bao giờ trở mình được đâu."
"Hậu cung này không phải nơi toan tính tranh giành địa vị sao?"
"Ngươi tốt như vậy không sợ có ngày chết mất xác à?"
"Nguyền rủa đi, chỉ có Thái tử chết thì hoàng tử khác mới có cơ hội."
Năm đó tiểu Thái tử sáu tuổi ngã xuống hồ nước lạnh, khi cứu lên đã không còn hơi thở.
Cứ như bị ma quỷ lấy đi tính mệnh.
Cũng vào năm đó, khắp nơi trong cung đều đồn Hoàng hậu khắc chết con mình.
"Sinh đứa nào chết đứa nấy!"
Hư ảnh lại nhoáng một cái biến thành một nữ tử liếc nhìn tà thư, trong mắt nàng không còn tình cảm gì mà lạnh như băng.
Nguyên Tiêu năm thứ hai, trong cung có mấy hoàng tử của phi tần vô cớ biến mất, đầu xuân năm sau bị phát hiện đông cứng dưới đáy hồ.
Xuân đi thu đến, lại là mấy năm.
Hiền Nghi Hoàng hậu vuốt bụng ngồi trên giường nghỉ ngơi, thị nữ Như Lan nửa quỳ bên cạnh nàng vui vẻ cười nói: "Nhất định nó sẽ bình an trưởng thành!"
Bỗng nhiên toàn bộ hư ảnh biến mất.
Một người đứng trước mặt Hiền Nghi Thái hậu và Kỳ Từ.
Chính là Thái tử!
Nghe thấy động tĩnh, Thái tử chậm chạp xoay người lại.
Kỳ Từ đang định chạy tới lập tức chết sững tại chỗ.
Mắt mũi miệng Thái tử chảy máu, dưới mắt toàn là máu bầm, gò má hóp sâu, hai mắt trợn trắng như kẻ chết thảm! Hắn đưa tay chỉ vào Hiền Nghi Thái hậu rồi đột ngột hét lên: "Đều tại ngươi! Ngươi đã hại ta thành thế này! Chính là ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất