Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm
Chương 97
Chương 97: Hắn là vị thần của ta, còn ngươi là người trong lòng ta
"Sợ hãi?" Tần Dịch Thương hoài nghi hỏi Lâm Bạch Cốc: "Ngươi biết sợ hãi là gì không?"
Lâm Bạch Cốc ngẩn người, rũ mắt trầm tư một hồi lại ngẩng đầu nhìn Tần Dịch Thương với vẻ băn khoăn.
Nhưng sự băn khoăn này là vì Lâm Bạch Cốc không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
Y hiểu sợ hãi là gì.
Khi Cùng Kỳ tàn sát tộc nhân của y trên núi Bình Đỉnh, nỗi sợ hãi từng siết chặt trái tim Lâm Bạch Cốc.
Nhưng không phải y sợ mình sẽ rơi vào kết cục đó.
Mà chỉ sợ không thể nghe thấy và nhìn thấy tộc nhân nữa.
Giống như bây giờ.
Vừa nghĩ tới Tần Dịch Thương có thể mất mạng vì ngôn chú thì Lâm Bạch Cốc lập tức cảm thấy cả người lạnh toát, mỗi chỗ trên người đều đau buốt, nhất là lồng ngực khiến y thống khổ gần như ngạt thở.
Tần Dịch Thương phát hiện sắc mặt bất ổn của Lâm Bạch Cốc còn tưởng mình hỏi điều gì không nên hỏi nên vội vàng lảng sang chuyện khác: "Thôi thôi, sợ thì sợ, ai mà chẳng có chuyện để sợ chứ, không sao đâu, à phải rồi, ta có một cách giúp quên đi sợ hãi, ngươi muốn thử không?"
Lâm Bạch Cốc gật đầu.
Tần Dịch Thương cười xích lại gần: "Nào, hôn một cái nhé, bảo đảm sẽ quên ngay lập tức!"
Lâm Bạch Cốc: "Ta chỉ không hiểu tình cảm chứ đâu phải không rành thế sự."
Mặc dù Tần Dịch Thương cũng chẳng trông mong gì Lâm Bạch Cốc sẽ dễ mắc lừa như vậy nhưng đáy mắt vẫn hiện lên vẻ thất vọng, hắn mau chóng giấu đi nỗi cô đơn rồi cười nói: "Thật mà, hôn một cái bảo đảm ngươi sẽ không nhớ nổi chuyện làm mình sợ nữa đâu, ây da, ngươi đừng ngồi nữa, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, vết thương trên vai còn đau không?"
Lâm Bạch Cốc không nói gì mà cũng chẳng nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn Tần Dịch Thương lải nhải nói một tràng.
Y nhớ trưởng lão trong tộc từng nói.
Hổ Vương Côn Luân chính là chòm sao Bạch Hổ, đã đứng hàng tiên ban, tượng trưng cho Tây Phương Thất Túc, ngoại hình anh tuấn, tiếng gầm vang dội, uy hiếp cầm thú, chấn động núi rừng.
Miêu tả uy phong như vậy thật sự là Tần Dịch Thương đang cười đùa tí tởn trước mặt để làm mình vui sao?
Bỗng nhiên câu nói của Tần Dịch Thương hiện ra trong đầu Lâm Bạch Cốc.
"Ngươi thật sự không biết ta làm vậy vì ai sao?"
Vì y.
Thế là nâng chén chúc gió Đông, thong dong nắm tay nhau ngao du khắp chốn.
Giữa trời đất mênh mông bao la này, ai lại cam tâm bị nhốt trong lồng đâu?
Lâm Bạch Cốc rất hiếm khi có suy nghĩ hỗn loạn rời rạc vì y luôn biết rõ mình nên làm gì và muốn gì.
Thế mà hôm nay y lại cảm thấy đầu óc hỗn loạn tưng bừng, nhưng sau khi y từ từ sắp xếp lại những suy nghĩ rối bời kia thì lại biết rõ mình muốn gì.
Lâm Bạch Cốc đặt tay lên vai Tần Dịch Thương rồi áp môi mình vào môi hắn.
Một khắc này không có trung nghĩa, cũng không có lòng son, Thương Sơn vô tận và sấm chớp rền vang khắp đất trời cũng không sánh bằng nụ hôn lạnh buốt trên môi Tần Dịch Thương. Lâm Bạch Cốc mút nhẹ môi Tần Dịch Thương, sau đó lui ra ngẩng đầu chờ Tần Dịch Thương lên tiếng.
Tần Dịch Thương sửng sốt hết ba giây, sau đó ngơ ngác đưa tay sờ môi mình: "Ngươi......"
Trên mặt Tần Dịch Thương lộ vẻ hoảng sợ: "Ngươi là ai! Tiểu Bạch Điểu đâu! Sao ngươi lại giả dạng y! Rắp tâm làm gì?!"
Lâm Bạch Cốc: "......"
Lâm Bạch Cốc bình thản duỗi tay ra hóa thành cánh chim trắng rồi lại biến về cánh tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Dịch Thương.
Một lần nữa Tần Dịch Thương sững sờ tại chỗ.
Sau đó hắn lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt như cố thuyết phục mình đối mặt với hiện thực.
Cuối cùng Tần Dịch Thương ngẩng lên hỏi: "Ngươi vừa chủ động hôn ta sao?"
Lâm Bạch Cốc gật đầu.
Tần Dịch Thương lại cúi xuống nghĩ ngợi rồi ngẩng lên nói: "Ngươi không cần làm thế đâu."
Lâm Bạch Cốc sững sờ, tim lạnh một nửa.
Tần Dịch Thương nói tiếp: "Ta sẽ không thừa dịp Biên Trọng Hoa mất hết pháp lực để đánh hắn đâu, mặc dù trước đây ta thật sự rất muốn cướp ngươi khỏi hắn nhưng ta cũng đâu phải kẻ tiểu nhân gian trá thừa nước đục thả câu, ngươi đừng lo gì hết, cũng không cần tìm cách trấn an ta."
Lâm Bạch Cốc: "......"
Lâm Bạch Cốc bất đắc dĩ đỡ trán.
Hai người im lặng nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng Tần Dịch Thương lấy lại tinh thần, hắn nhìn Lâm Bạch Cốc rồi dè dặt hỏi: "Lúc nãy sao ngươi hôn ta vậy?"
Lâm Bạch Cốc hỏi lại: "Sao ngươi thích ta?"
Tần Dịch Thương không biết trả lời thế nào nên làm thinh.
Lâm Bạch Cốc nắm chặt tay Tần Dịch Thương đặt lên ngực mình rồi nói: "Tần Dịch Thương, ngươi đã cho ta biết thế nào là thất tình lục dục, hơn nữa ta đã hiểu ra một điều, Biên đại nhân là vị thần của ta nhưng ngươi mới là người trong lòng ta."
Bả vai Tần Dịch Thương run lên, hắn sợ sau lúc thất thần sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mơ.
Nhưng hơi ấm dưới y phục truyền qua bàn tay, đằng sau hơi ấm kia là sự kiên định không thay đổi.
Xúc cảm truyền đến từ ngón tay hóa thành nhịp tim đập rộn.
Chân thực đến mức không thể chân thực hơn nữa.
Tần Dịch Thương chậm chạp đưa tay ôm Lâm Bạch Cốc, thấp thỏm như giẫm trên băng mỏng.
Lâm Bạch Cốc ôm chặt hắn, không còn do dự nữa.
Nắng sớm nhạt nhòa, bình minh ló dạng.
Tia nắng đầu tiên chiếu xuống hoàng cung lộ ra xác chết la liệt đầy đất, máu chảy thành sông tràn ra ngoài cung, có thể thấy tình hình giao tranh đêm qua khốc liệt cỡ nào.
Đã đến lúc quét dọn nhưng cả trong lẫn ngoài cung đều vắng ngắt, chỉ có hai con chim sẻ không màng thế sự bay sà xuống mổ những đoạn kiếm gãy.
Cũng không biết có người củng cố giang sơn ngồi vững ngai vàng hay có người bị ép thoái vị, bị đoạt quyền vì chính biến.
Tất cả những vinh nhục sống chết này lại trở thành đề tài đàm tiếu của người dân ngoài thành.
"Ê, nghe nói gì chưa? Hình như hôm qua trong cung xảy ra chuyện đấy!"
"Chuyện gì?"
"Chẳng biết nữa, nhưng xưa nay trong cung còn gì ngoài chuyện kia đâu!"
"Ha! Không biết mà còn dám nói!"
Tiểu nhị trong quán trà vừa rót nước vừa dỏng tai nghe ngóng từ đám khách qua đường này.
"Ngươi đừng có ề a ở đây nữa!" Ông chủ đột nhiên mở miệng gọi hắn, "Mau ra giếng gánh nước đi!"
Tiểu nhị bĩu môi cằn nhằn trong lòng mấy câu, sau đó xách thùng ra giếng.
Giếng này chỉ có quán trà bọn họ dùng nên bình thường không có ai, hôm nay cũng vắng vẻ như mọi khi, tiểu nhị đang ngáp dài thì chợt thấy cạnh giếng có một cái túi bị vứt chỏng chơ.
Đồ trong túi lộ ra ngoài lấp lánh rực rỡ dưới nắng làm chói cả mắt.
Hai mắt tiểu nhị sáng rực, chạy tới mở ra xem thì quả nhiên thấy toàn vàng!
Hắn lấm lét nhìn quanh rồi vội vã ôm túi vàng lên.
"Hahahaha, khám phá ham muốn của các ngươi đúng là dễ như trở bàn tay."
Bỗng nhiên có một tiếng cười quỷ dị vang lên bên tai làm tiểu nhị giật mình ngẩng phắt lên, chỉ thấy một đám khói đen lao thẳng vào trán mình.
Tiểu nhị chưa kịp làm gì thì đám khói đen đã tan vào người hắn.
Tiểu nhị lập tức lộ ra nụ cười nham hiểm, ném túi vàng xuống đất rồi đứng dậy đi về hướng kinh thành.
"Sợ hãi?" Tần Dịch Thương hoài nghi hỏi Lâm Bạch Cốc: "Ngươi biết sợ hãi là gì không?"
Lâm Bạch Cốc ngẩn người, rũ mắt trầm tư một hồi lại ngẩng đầu nhìn Tần Dịch Thương với vẻ băn khoăn.
Nhưng sự băn khoăn này là vì Lâm Bạch Cốc không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
Y hiểu sợ hãi là gì.
Khi Cùng Kỳ tàn sát tộc nhân của y trên núi Bình Đỉnh, nỗi sợ hãi từng siết chặt trái tim Lâm Bạch Cốc.
Nhưng không phải y sợ mình sẽ rơi vào kết cục đó.
Mà chỉ sợ không thể nghe thấy và nhìn thấy tộc nhân nữa.
Giống như bây giờ.
Vừa nghĩ tới Tần Dịch Thương có thể mất mạng vì ngôn chú thì Lâm Bạch Cốc lập tức cảm thấy cả người lạnh toát, mỗi chỗ trên người đều đau buốt, nhất là lồng ngực khiến y thống khổ gần như ngạt thở.
Tần Dịch Thương phát hiện sắc mặt bất ổn của Lâm Bạch Cốc còn tưởng mình hỏi điều gì không nên hỏi nên vội vàng lảng sang chuyện khác: "Thôi thôi, sợ thì sợ, ai mà chẳng có chuyện để sợ chứ, không sao đâu, à phải rồi, ta có một cách giúp quên đi sợ hãi, ngươi muốn thử không?"
Lâm Bạch Cốc gật đầu.
Tần Dịch Thương cười xích lại gần: "Nào, hôn một cái nhé, bảo đảm sẽ quên ngay lập tức!"
Lâm Bạch Cốc: "Ta chỉ không hiểu tình cảm chứ đâu phải không rành thế sự."
Mặc dù Tần Dịch Thương cũng chẳng trông mong gì Lâm Bạch Cốc sẽ dễ mắc lừa như vậy nhưng đáy mắt vẫn hiện lên vẻ thất vọng, hắn mau chóng giấu đi nỗi cô đơn rồi cười nói: "Thật mà, hôn một cái bảo đảm ngươi sẽ không nhớ nổi chuyện làm mình sợ nữa đâu, ây da, ngươi đừng ngồi nữa, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, vết thương trên vai còn đau không?"
Lâm Bạch Cốc không nói gì mà cũng chẳng nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn Tần Dịch Thương lải nhải nói một tràng.
Y nhớ trưởng lão trong tộc từng nói.
Hổ Vương Côn Luân chính là chòm sao Bạch Hổ, đã đứng hàng tiên ban, tượng trưng cho Tây Phương Thất Túc, ngoại hình anh tuấn, tiếng gầm vang dội, uy hiếp cầm thú, chấn động núi rừng.
Miêu tả uy phong như vậy thật sự là Tần Dịch Thương đang cười đùa tí tởn trước mặt để làm mình vui sao?
Bỗng nhiên câu nói của Tần Dịch Thương hiện ra trong đầu Lâm Bạch Cốc.
"Ngươi thật sự không biết ta làm vậy vì ai sao?"
Vì y.
Thế là nâng chén chúc gió Đông, thong dong nắm tay nhau ngao du khắp chốn.
Giữa trời đất mênh mông bao la này, ai lại cam tâm bị nhốt trong lồng đâu?
Lâm Bạch Cốc rất hiếm khi có suy nghĩ hỗn loạn rời rạc vì y luôn biết rõ mình nên làm gì và muốn gì.
Thế mà hôm nay y lại cảm thấy đầu óc hỗn loạn tưng bừng, nhưng sau khi y từ từ sắp xếp lại những suy nghĩ rối bời kia thì lại biết rõ mình muốn gì.
Lâm Bạch Cốc đặt tay lên vai Tần Dịch Thương rồi áp môi mình vào môi hắn.
Một khắc này không có trung nghĩa, cũng không có lòng son, Thương Sơn vô tận và sấm chớp rền vang khắp đất trời cũng không sánh bằng nụ hôn lạnh buốt trên môi Tần Dịch Thương. Lâm Bạch Cốc mút nhẹ môi Tần Dịch Thương, sau đó lui ra ngẩng đầu chờ Tần Dịch Thương lên tiếng.
Tần Dịch Thương sửng sốt hết ba giây, sau đó ngơ ngác đưa tay sờ môi mình: "Ngươi......"
Trên mặt Tần Dịch Thương lộ vẻ hoảng sợ: "Ngươi là ai! Tiểu Bạch Điểu đâu! Sao ngươi lại giả dạng y! Rắp tâm làm gì?!"
Lâm Bạch Cốc: "......"
Lâm Bạch Cốc bình thản duỗi tay ra hóa thành cánh chim trắng rồi lại biến về cánh tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Dịch Thương.
Một lần nữa Tần Dịch Thương sững sờ tại chỗ.
Sau đó hắn lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt như cố thuyết phục mình đối mặt với hiện thực.
Cuối cùng Tần Dịch Thương ngẩng lên hỏi: "Ngươi vừa chủ động hôn ta sao?"
Lâm Bạch Cốc gật đầu.
Tần Dịch Thương lại cúi xuống nghĩ ngợi rồi ngẩng lên nói: "Ngươi không cần làm thế đâu."
Lâm Bạch Cốc sững sờ, tim lạnh một nửa.
Tần Dịch Thương nói tiếp: "Ta sẽ không thừa dịp Biên Trọng Hoa mất hết pháp lực để đánh hắn đâu, mặc dù trước đây ta thật sự rất muốn cướp ngươi khỏi hắn nhưng ta cũng đâu phải kẻ tiểu nhân gian trá thừa nước đục thả câu, ngươi đừng lo gì hết, cũng không cần tìm cách trấn an ta."
Lâm Bạch Cốc: "......"
Lâm Bạch Cốc bất đắc dĩ đỡ trán.
Hai người im lặng nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng Tần Dịch Thương lấy lại tinh thần, hắn nhìn Lâm Bạch Cốc rồi dè dặt hỏi: "Lúc nãy sao ngươi hôn ta vậy?"
Lâm Bạch Cốc hỏi lại: "Sao ngươi thích ta?"
Tần Dịch Thương không biết trả lời thế nào nên làm thinh.
Lâm Bạch Cốc nắm chặt tay Tần Dịch Thương đặt lên ngực mình rồi nói: "Tần Dịch Thương, ngươi đã cho ta biết thế nào là thất tình lục dục, hơn nữa ta đã hiểu ra một điều, Biên đại nhân là vị thần của ta nhưng ngươi mới là người trong lòng ta."
Bả vai Tần Dịch Thương run lên, hắn sợ sau lúc thất thần sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mơ.
Nhưng hơi ấm dưới y phục truyền qua bàn tay, đằng sau hơi ấm kia là sự kiên định không thay đổi.
Xúc cảm truyền đến từ ngón tay hóa thành nhịp tim đập rộn.
Chân thực đến mức không thể chân thực hơn nữa.
Tần Dịch Thương chậm chạp đưa tay ôm Lâm Bạch Cốc, thấp thỏm như giẫm trên băng mỏng.
Lâm Bạch Cốc ôm chặt hắn, không còn do dự nữa.
Nắng sớm nhạt nhòa, bình minh ló dạng.
Tia nắng đầu tiên chiếu xuống hoàng cung lộ ra xác chết la liệt đầy đất, máu chảy thành sông tràn ra ngoài cung, có thể thấy tình hình giao tranh đêm qua khốc liệt cỡ nào.
Đã đến lúc quét dọn nhưng cả trong lẫn ngoài cung đều vắng ngắt, chỉ có hai con chim sẻ không màng thế sự bay sà xuống mổ những đoạn kiếm gãy.
Cũng không biết có người củng cố giang sơn ngồi vững ngai vàng hay có người bị ép thoái vị, bị đoạt quyền vì chính biến.
Tất cả những vinh nhục sống chết này lại trở thành đề tài đàm tiếu của người dân ngoài thành.
"Ê, nghe nói gì chưa? Hình như hôm qua trong cung xảy ra chuyện đấy!"
"Chuyện gì?"
"Chẳng biết nữa, nhưng xưa nay trong cung còn gì ngoài chuyện kia đâu!"
"Ha! Không biết mà còn dám nói!"
Tiểu nhị trong quán trà vừa rót nước vừa dỏng tai nghe ngóng từ đám khách qua đường này.
"Ngươi đừng có ề a ở đây nữa!" Ông chủ đột nhiên mở miệng gọi hắn, "Mau ra giếng gánh nước đi!"
Tiểu nhị bĩu môi cằn nhằn trong lòng mấy câu, sau đó xách thùng ra giếng.
Giếng này chỉ có quán trà bọn họ dùng nên bình thường không có ai, hôm nay cũng vắng vẻ như mọi khi, tiểu nhị đang ngáp dài thì chợt thấy cạnh giếng có một cái túi bị vứt chỏng chơ.
Đồ trong túi lộ ra ngoài lấp lánh rực rỡ dưới nắng làm chói cả mắt.
Hai mắt tiểu nhị sáng rực, chạy tới mở ra xem thì quả nhiên thấy toàn vàng!
Hắn lấm lét nhìn quanh rồi vội vã ôm túi vàng lên.
"Hahahaha, khám phá ham muốn của các ngươi đúng là dễ như trở bàn tay."
Bỗng nhiên có một tiếng cười quỷ dị vang lên bên tai làm tiểu nhị giật mình ngẩng phắt lên, chỉ thấy một đám khói đen lao thẳng vào trán mình.
Tiểu nhị chưa kịp làm gì thì đám khói đen đã tan vào người hắn.
Tiểu nhị lập tức lộ ra nụ cười nham hiểm, ném túi vàng xuống đất rồi đứng dậy đi về hướng kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất