Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 69: Cố Tuấn Xuyên: Thần chết lướt ngang

Trước Sau
Mới sáng sớm Lận Vũ Lạc ra khỏi cửa, về đến nhà đã là ba giờ chiều, chẳng khác nào dạo chơi nửa ngày ở sân bay. Nhất thời không biết nên làm gì, dứt khoát thay đồ đến phòng tập.

Phương Liễu thấy cô vào cửa bèn trêu ghẹo:

"Đứa nhỏ xui xẻo, khó khăn lắm mới ra ngoài chơi một chuyến, lại trắc trở nhiều như vậy. Ngày mai đi đi, kéo dài thêm một ngày nghỉ nữa."

"Không đi nữa!"

Lận Vũ Lạc đứng trước quầy lễ tân xem các loại số liệu hôm nay, cũng chẳng tiếc mấy vì chuyến du lịch đột ngột kết thúc này:

"Tôi hủy phép."

"Không cho hủy, cô về nhà nằm cho tôi! Nằm năm ngày!"

Phương Liễu ôm vai cô:

"Ngủ nghỉ cho đàng hoàng, dưỡng lại sức khỏe và khí sắc của cô, đừng ỷ mình còn trẻ mà hao phí quá sức, không đáng đâu."

Rồi cô ấy đuổi Lận Vũ Lạc ra khỏi phòng tập, bảo cô thả lỏng.

Lận Vũ Lạc không có chuyện gì làm, quyết định dạo phố. Cô ở trung tâm thương mại Đông An lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghiêm túc đi dạo. Lần này không nhắm vào học hỏi, chỉ muốn mua chút đồ nho nhỏ. Khi ngang qua L, thấy Cao Phái Văn đến kiểm tra cửa hàng, cô ấy vứt hết công việc dao phố cùng cô, thuận tiện an ủi tâm trạng không được đi du lịch của cô.

"Hay là sáng mai cô đi Bá Thượng với tôi nhé."

Cao Phái Văn lên tiếng:

"Tôi, Lý Tư Lâm, đội chụp ảnh, Cố Tuấn Xuyên không đi, ngày mai anh ấy đến Vân Nam."

"Tiện không? Lạnh không? Ở mấy ngày?"

"Năm ngày, siêu lạnh luôn, nhưng đẹp cực kỳ, cô đi với tôi nha! Thuận tiện làm trợ lý cho tôi!"

Cao Phái Văn hình dung Bá Thượng lúc này cho Lận Vũ Lạc nghe: băng ngàn dặm, tuyết vạn dặm, hơn mười ngàn con ngựa phóng chạy, quả thật Lận Vũ Lạc chưa từng gặp cảnh tượng đó bao giờ, lòng cô cũng nảy sinh mong mỏi.

Cho nên bờ biển ấm áp hóa thành rừng rậm thảo nguyên lạnh băng.

Lận Vũ Lạc muốn mua ngay một chiếc áo khoác lông siêu dày, Cao Phái Văn đã ngăn cô lại:

"Đừng mua! Cô quên tôi làm gì à? Chất lượng áo lông mùa đông của L rất tốt, tôi tặng cô."

"Vậy tôi chỉ đành lấy thân báo đáp."

"Chẳng phải Cố Tuấn Xuyên ghen tỵ tôi đến chết sao."

Cao Phái Văn đùa một câu, thấy Lận Vũ Lạc ngơ ngác, bèn cười bảo:

"Đùa thôi, sao Cố Tuấn Xuyên phải ghen tỵ với tôi làm gì, anh ấy đâu thiếu thứ mình muốn."

Cao Phái Văn bị kẹp giữa hai người họ, trừ thỉnh thoảng đùa vài câu vô thưởng vô phạt, thật sự không dám nói nhiều thêm một lời. Hai người vui vẻ ăn bữa cơm, Lận Vũ Lạc về nhà sắp xếp hành lý, thông báo hành trình cho Lận Vũ Châu biết, rồi ngủ thật sớm. Sáng hôm sau Cao Phái Văn lái chiếc việt dã đến đón cô, họ chạy thẳng đến Saihanba.

Lý Tư Lâm ngồi hàng ghế sau vừa ăn sáng vừa hỏi Lận Vũ Lạc:

"Lạc Lạc, có một bộ đến hai màu lận, cô có muốn mặc một bộ chụp với tôi không? Như vậy tôi đỡ thay thêm một bộ. Trời băng tuyết thay đồ lạnh lắm."

Lận Vũ Lạc nghĩ cũng chẳng cần nghĩ:

"Được."

"Ý tôi là chụp xong sẽ đăng lên trang mạng...được không?"

Cao Phái Văn xoay mặt lại nhìn cô, Lận Vũ Lạc vô cùng hợp với quần áo do cô ấy thiết kế, cô ấy rất muốn Lận Vũ Lạc mặc, nhưng không muốn miễn cưỡng cô.

"Được."

Lận Vũ Lạc nói:

"Coi như trả chi phí du lịch của tôi nhé?"

Lý Tư Lâm ngồi sau vỗ tay:

"Yeah yeah yeah!"

Ba người bật cười thành tiếng.

Ra khỏi Bắc Kinh đã cảm giác nhiệt độ ngoài xe càng lúc càng lạnh, Lận Vũ Lạc chụp ảnh cây cối lướt ngang dọc đường gửi cho Ninh Phong, cũng không biết đến lúc nào anh ấy mới xem. Cao Phái Văn thấy cô nhìn ra cửa sổ ngẩn người, bèn mở nhạc.

"Dẫu không còn ánh mặt trời, đầu của nó vẫn lấp lánh ánh sáng..."

Lận Vũ Lạc nghe đến câu "ứa máu" bỗng giật mình, cuối cùng nói một câu:

"Khiếp người, nhưng rất hay."

Cao Phái Văn đang hát theo nghe vậy bật cười, nói với Lận Vũ Lạc:

"Hăng lên nào, Lạc Lạc!"

"Như vậy sao?"

Lận Vũ Lạc học theo cô ấy vặn vẹo cơ thể:

"Đủ hăng chưa?"



Cô đáng yêu quá đỗi, thậm chí Cao Phái Văn không chịu nổi nhéo mạnh lên má cô, cô ấy bảo:

"Sao lại đáng yêu vậy? Đám đàn ông chó kia có biết cô đáng yêu nhường này không hả?"

Lận Vũ Lạc cười khẽ, cô thấy dường như mình là loại người không có tính cách đặc trưng rõ rệt, ở cùng người vui vẻ cô sẽ hân hoan, bên cạnh người yên tĩnh cô sẽ lặng lẽ, theo người dễ thương cô cũng đáng yêu, rất nhiều đàn ông theo đuổi cô, nhưng thật sự hiểu cô gần như chẳng có ai.

Càng chạy về hướng bắc thời tiết càng lạnh, qua đoạn đường Thừa Đức bắt đầu thấy sương giá. Họ đến khu dịch vụ nghỉ ngơi, xuống xe khép chặt áo khoác mà vẫn rùng mình. Cao Phái Văn hút một điếu thuốc cho nữ rất mảnh, kẹp giữa hai đầu ngón tay đang đeo bao da. Lận Vũ Lạc lấy hộp quẹt mồi thuốc cho cô ấy, Lý Tư Lâm cũng ồn ào đòi hút.

"Lận Vũ Châu không hút thuốc, Lận Vũ Châu yêu Sầm Gia Dung, Sầm Gia Dung yêu Cố Tuấn Xuyên, chẳng biết Cố Tuấn Xuyên có yêu Sầm Gia Dung hay không."

Lý Tư Lâm nhả khói thuốc:

"Lý Tư Lâm lại yêu Lận Vũ Châu. Đây là một vòng tròn kỳ lạ, càng kéo càng lớn. Vòng tròn quái quỷ ấy không có điểm cuối, trừ khi xé toạc góc nào đó."

"Chơi khẩu lệnh à? Chị gái của Lận Vũ Châu còn ở đây nè."

Cao Phái Văn nói.

"Không sao, chuyện này đâu có gì mất mặt, đời người phải có một lần yêu người không thuộc về mình mà nhỉ? Vấp ngã rồi mới hay gượng dậy đáng quý đến nhường nào, mới biết được yêu còn hạnh phúc hơn so với yêu."

Triết học về tình yêu của Lý Tư Lâm cũng khá có lý, ba cô gái phà khói thuốc và hơi thở, dừng chân rất lâu ở nơi tuyết lạnh.

Ba người tính cách hoàn toàn khác nhau cùng đi chung chuyến du lịch, vậy mà không khí chẳng hề lạnh nhạt, cả đoạn đường vui vẻ nói cười đi về phía bắc. Càng lên phía bắc, không khí càng lạnh, ngoài cửa sổ đã đóng thành một lớp băng mỏng, cây cối bên ngoài phủ đầy sương trắng.

Lận Vũ Lạc chưa từng thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy, tựa trán lên cửa sổ, cứ như ngắm mãi vẫn không thấy đủ.

"So với biển thì sao?"

Cao Phái Văn hỏi cô.

"Tôi bỗng thấy biết ơn vì hôm ấy gió to kẹt xe rồi."

Lận Vũ Lạc đã nhận ra thú vui cuộc sống, mất chỗ này được chỗ khác, cũng như mỗi một lần của ngày xưa ấy, ông trời sẽ không ép người ta vào đường cùng. Nếu thật sự đã đến đường cùng, vậy thì đợi thêm chút nữa, sớm muộn cũng có chỗ dừng chân. Lận Vũ Lạc tưởng mình đã chết lặng với cuộc sống, nhưng vẫn động lòng khi ngắm nhìn đất trời bao la như cũ.

Ở trạm nghỉ cuối cùng, cô đứng trong trời băng tuyết, khi gió thổi đến độ chẳng mở nổi mắt, kéo tay Cao Phái Văn nói:

"Cao Phái Văn, tôi thật sự không giỏi kết bạn. Cho nên rất cám ơn cô đã không chê tôi..."

"Nói mấy lời vớ vẩn gì thế?"

Cao Phái Văn ôm vai cô, ngầu hết nấc:

"Chúng ta có duyên, lúc này phải cám ơn Cố Tuấn Xuyên, mặc kệ bình thường anh ấy hay nói mấy lời khốn kiếp, ít ra vẫn làm được chút chuyện đàng hoàng."

"Cố Tuấn Xuyên oan biết bao, ngày nào chúng ta cũng thầm mắng anh ấy."

Lận Vũ Lạc lên tiếng:

"May mà Cố Tuấn Xuyên không so đo với chúng ta."

"Đôi lúc Cố Tuấn Xuyên cũng so đo, phải xem chuyện gì người nào. Ví dụ như anh ấy không so đo với chúng tôi, nhưng với người nào đó thì chi li từng chút."

Lận Vũ Lạc gật đầu lia lịa, hai tay ôm quyền:

"Cảm kích ơn không giết của Cố Tuấn Xuyên."

Cuối cùng họ đã đến nơi vào chạng vạng.

Nhà trọ của họ nằm trong thôn, trên đường có khá nhiều chó mèo hoang, vài chú chim sẻ đến kiếm ăn. Lận Vũ Lạc cầm hộp cơm mà chủ nhà trọ đưa, ngồi xổm xuống cho chó mèo ăn, Cao Phái Văn và Lý Tư Lâm dùng giỏ tre chụp chim sẻ dưới sự hướng dẫn của thợ quay phim. Rất nhiều người trong thôn đã đến huyện tránh đông, xung quanh chỉ khoảng vài ba ngôi nhà khói bếp lượn lờ. Ánh nắng còn sót lại mang chút màu máu lơ lửng nơi chân trời, bấy giờ Lận Vũ Lạc thấy câu "ứa máu" kia chẳng đáng sợ nữa, rõ ràng rất xinh đẹp.

Điện thoại lạnh đến mức sắp hết pin, cô run rẩy chụp vài tấm hoàng hôn gửi Ninh Phong, nói với anh ấy: Em đến rồi, anh đừng lo. Sau đó tắt máy, ngăn cách với thế giới.

Cao Phái Văn bắt được một chú chim sẻ, nhóc ấy nơm nớp lo sợ, nhảy lung tung trên tay cô ấy. Vốn chỉ muốn trải nghiệm, cô ấy xoa đầu chim sẻ:

"Trêu em thôi, ăn chút đồ rồi bay đi nhé!"

Chú sẻ hoảng hốt, không còn tin tưởng bữa tối miễn phí nữa, thoáng chốc đã bay mất.

Họ ngẩng đầu nhìn nó bay xa, bàn chân không tự chủ đi theo vài bước, mãi cho đến tận đầu thôn. Trước mắt ánh tuyết mênh mông vô tận, một gốc cây khô lâu đời giữa cánh đồng tuyết, xa hơn là những khoảnh rừng chồng lên nhau.

Lận Vũ Lạc ngồi xổm viết chữ trên tuyết, học người ta viết tên người trong lòng chụp cho đối phương xem, nhưng cô đã khóa máy, lại ngại nhờ người khác chụp giúp, thế nên viết xong lại vội xóa đi.

Trước khi lên máy bay, Cố Tuấn Xuyên gọi cho Cao Phái Văn hỏi cô ấy đến chưa, Lận Vũ Lạc không biết chuyện này, cô xóa đi cái tên ấy, giẫm dấu chân lên nền tuyết như vịt con, gọi Cao Phái Văn:

"Cao Phái Văn, qua đây này!"

Giọng nói Cố Tuấn Xuyên khựng lại, hỏi:

"Lận Vũ Lạc? Chẳng phải cô ấy đi ngắm biển sao?"

Cao Phái Văn nhỏ tiếng đáp:

"Lạc Lạc không có duyên với biển, kẹt xe ở cao tốc bỏ lỡ chuyến bay, đổi chuyến chạy đến sân bay lại nhận tin delay do gió lớn bất ngờ, dứt khoát không đi nữa. Cho nên tôi rủ cô ấy đi chung."

"Ừm."

"Vừa nãy nói đến đâu rồi?"

"Nói tôi sắp lên máy bay, buổi họp quản lý cấp cao tối nay tôi sẽ không tham gia, cô chủ trì đi."

"Được, đi đường thuận lợi."

"Cám ơn."



Cố Tuấn Xuyên cúp điện thoại xong đã suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Lận Vũ Lạc:

"Vùng biển rách nát kia không ngắm cũng được, mùa đông thì phải xem tuyết."

Sau khi máy bay cất cánh đã bay rất êm, Cố Tuấn Xuyên ngủ một giấc trên đó. Trong mơ bỗng thấy xóc nảy dữ dội, trái tim anh vọt lên cổ họng lại rơi xuống, bên cạnh có người hét lớn. Cơ trưởng thông báo nhắc nhở mọi người ngồi yên tại chỗ, cửa khoang hành lý bung ra. Cảm giác ấy không giống nhảy dù, tự tin rằng dù sẽ hóa thành cây nấm, mọi người sẽ an toàn đáp xuống, khác hoàn toàn. Giờ phút này, cảm giác cận kề cái chết siết chặt cổ họng mọi người.

Cố Tuấn Xuyên đến Vân Nam để dự tiệc sinh nhật của Lận Thư Tuyết, có thể anh sẽ chết trên đường đi gặp mẹ mình.

Xung quanh hỗn loạn, Cố Tuấn Xuyên dựa sát vào ghế, đầu ngón tay lạnh lẽo. Không có sự thờ ơ giữa sự sống và cái chết, chỉ là trong một thoáng anh thấy việc mình muốn làm trong đời hãy còn quá nhiều, không nên chết vào hôm nay.

Cabin trải qua gần mười phút hỗn loạn, máy bay bị gió thổi lắc tới lắc lui trên không, lúc hoảng hốt cực độ điều anh nghĩ tới là: Mình chết rồi liệu có ai nhớ đến?

À phải rồi, bạn gái cũ biên kịch kia từng viết anh mất mạng khi máy bay gặp sự cố. Mẹ kiếp, thật sự bị cô ta nói trúng, anh sẽ chết như vậy.

Cố Tuấn Xuyên bắt đầu tự giễu. Có tinh thần tự giễu, trái tim bắt đầu trở về đúng chỗ, anh nhắm mắt chờ "ánh sáng" tử vong trong truyền thuyết, trước mắt lại lóe lên bóng người mơ hồ. Ánh sáng không đến, bóng người tan biến.

Anh mạng lớn, máy bay bình an đáp xuống, trong cabin vang lên tiếng vỗ tay không ngớt. Cố Tuấn Xuyên ngồi đó nhìn tất cả, lòng bàn tay mướt mồ hôi lạnh. Máy bay vững vàng dừng lại, tất cả mọi người gấp gáp đứng dậy, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi suýt nữa lấy mạng mình, còn Cố Tuấn Xuyên lại cúi đầu mở điện thoại.

Người gọi đến đầu tiên là Cao Phái Văn.

Anh bắt máy, giọng nói hơi khàn:

"Sao vậy?"

Đầu kia yên lặng vài giây, truyền đến giọng nói Lận Vũ Lạc:

"Cao Phái Văn gọi xong đã đi vệ sinh rồi, cô ấy tưởng anh còn tắt máy."

"Ừm."

Thoáng chốc hốc mắt Cố Tuấn Xuyên ẩm ướt, như có ngàn vạn lời muốn nói, hít sâu một hơi mới hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Cô ấy bảo lát nữa gọi lại cho anh."

Ngón tay Lận Vũ Lạc đặt lên phím tắt, nhưng cảm xúc vào giọng nói của Cố Tuấn Xuyên thực sự rất không ổn, cô ngẫm nghĩ một lúc hỏi anh:

"Anh không sao chứ?"

Cố Tuấn Xuyên lau khóe mắt, anh tưởng làm vậy sẽ trở lại như thường, nhưng nước mắt mới vẫn lấp đầy vành mắt:

"Tôi không sao."

"Không sao thì tốt."

Lận Vũ Lạc nói:

"Cám ơn anh không trách Cao Phái Văn đưa tôi đến Bá Thượng, cám ơn."

"Đừng khách sáo, em tự trả phí du lịch cho mình là được."

"Vâng."

"So với biển lớn, tuyết ở Bá Thượng thế nào?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.

"Có lẽ phong cảnh tôi từng ngắm nhìn quá ít ỏi, nơi này khiến tôi chấn động."

"Thế nên không được ngắm biển có tiếc không?"

"Không tiếc."

"Ừm."

Cố Tuấn Xuyên đáp một tiếng, cuối cùng đã bình tĩnh lại, anh mở lời:

"Lận Vũ Lạc, sớm muộn gì em cũng sẽ được ngắm biển vào ngày trời trong nắng ráo, trừ phi hôm nay em chết. Đời người mà, cứ thế thôi, tử vong và giác ngộ, chưa chắc cái nào đến trước."

Lận Vũ Lạc thấy Cố Tuấn Xuyên hơi lạ, cô muốn hỏi anh vài câu rằng rốt cuộc anh làm sao vậy, nhưng anh đã cúp máy.

"Cố Tuấn Xuyên không ổn."

Cô nói với Cao Phái Văn:

"Giọng anh ấy run nhẹ, hơi khàn, rất mệt mỏi, nhưng cố tỏ vẻ nhẹ nhàng."

"?"

"Cô có thể nghe ra nhiều thứ phức tạp đến vậy?"

"Có lẽ là ảo giác của tôi."

Lận Vũ Lạc đáp:

"Nhưng anh ấy thật sự không ổn chút nào."

"Hình như anh ấy hơi buồn."

P/S: Phải là người mình quan tâm để ý đến mức nào mới nhận ra cảm xúc, tâm trạng của người ta thay đổi chỉ qua vài ba câu nói...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau