Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 78: Lận Vũ Lạc: Lời tạm biệt trịnh trọng

Trước Sau
Lận Vũ Lạc và Lận Vũ Châu ở bên bố mẹ suốt cả buổi chiều.

Từ đầu đến cuối họ không nói gì nhiều, về sau Lận Vũ Châu lật một quyển sách ngồi đọc dưới tán cây, Lận Vũ Lạc hái thêm nhiều hoa và nấm. Sau lưng có tiếng bước chân, cô nấp sau cây, thò đầu ra nhìn.

“Trốn cái rắm.”

Cố Tuấn Xuyên nói, túi áo khoác lớn nhét đầy hai bình rượu, căng phồng.

“Anh đến đây làm gì?”

“Em quản được à.”

Cố Tuấn Xuyên đứng trước mặt cô, thấy cô nhấc hoa và nấm trong giỏ:

“Cho tôi mượn ít hoa của em.”

“Tự anh hái đi.”

Cố Tuấn Xuyên tìm thấy một đóa hoa, ngồi xổm xuống xem thử, màu sắc đóa hoa này quá rực rỡ, trông như có độc:

“Có thể hái không?'

Lận Vũ Lạc chạy qua xem một lúc, nghiêm túc lắc đầu:

“Không thể.”

“Cái này thì sao?”

“Được.”

Thuở bé Lận Vũ Lạc có một môn học rất quan trọng đó là theo bố mẹ lên núi nhận diện những thực vật nào có độc, nấm nào ăn được. Hình như đứa trẻ bản địa nào cũng nắm vững bản lĩnh thế này. Mỗi lần lên núi cứ như trở về thế giới của mình, cô hiểu hết tất cả.

Cố Tuấn Xuyên ngồi xổm hái hoa, nói thật, Lận Vũ Lạc rất sợ Cố Tuấn Xuyên hái nhầm rồi trúng độc chết mất, nên cô ở cạnh canh chừng. Cố Tuấn Xuyên có vẻ khiêm tốn hiếu học, ngắt một đóa hỏi một câu. Dẫu vừa mới hái qua, anh cũng hỏi lại:

“Hái được không?”

“Chẳng phải anh vừa hái đó sao?”

Lận Vũ Lạc nhận ra anh đang trêu cô, bèn đáp:

“Không được, hái rồi sẽ ngã ra đất chết ngay, sùi bọt mép.”

Cố Tuấn Xuyên ngồi xổm ngẩng đầu lên, ánh mắt trời chiếu qua khe hở lá cây theo làn gió lay động trên mặt anh. Khóe môi khẽ cong, bật cười, rốt cuộc vẫn hái rất nhiều hoa.

Lận Vũ Lạc theo sau lưng anh, cô dừng lại khi ngang qua trước mộ bố mẹ, thấy Cố Tuấn Xuyên len qua rừng cây. Cô có thể đoán được, Cố Tuấn Xuyên muốn đến những phần mộ phía trước, người gặp tai nạn năm ấy đều được chôn cất nơi đó.

Cố Tuấn Xuyên đi đến trước những ngôi mộ kia, rưới rượu xuống đất như lời đội trưởng cũ dặn dò, lại cắm vài đóa hoa trước mộ. Từ đầu đến cuối anh chỉ nói một câu:

“Lần sau chúng tôi sẽ nhanh hơn nữa.”

Thời niên thiếu cảm thấy sức khỏe tốt có thể tùy ý tiêu pha, mãi đến hôm xuyên qua con đường bị ngăn cách kia mới thấu, thể lực mà mình từng tự hào chẳng chịu nổi một đòn. Lúc đó anh theo sau con em bộ đội, nhìn sự dũng cảm quyết đoán của họ, chỉ hận mình quá chậm. Đội trưởng an ủi anh:

“Cậu còn trẻ, độ khó của những lần cứu hộ trước không cao, lần này là một trận chiến khó nhằn, sợ hãi cũng là chuyện bình thường.”

Anh đứng đó một lúc, chụp hoa cho đội trưởng xem, coi như thực hiện lời hứa của mình.

Khi anh quay lại, chị em Lận Vũ Lạc đang cúi người với bố mẹ, trời sắp tối, họ cũng chuẩn bị xuống núi. Thoạt trông họ rất bình tĩnh, không hề ôm đầu khóc lóc như Cố Tuấn Xuyên tưởng tượng, chỉ đơn thuần là mang đồ đến thăm người xưa, trò chuyện với họ một lúc vào một buổi chiều đẹp trời nào đó.

Dẫu bình tĩnh, nhưng Cố Tuấn Xuyên rõ ràng trông thấy sóng ngầm giấu sâu trong đáy lòng hai chị em. Phải kiên cường đến nhường nào mới nhẫn nhịn không bật khóc.

“Anh Xuyên.”

Lận Vũ Châu chào anh:

“Vừa nãy anh đi thăm bạn à?”

“Xem như vậy.”

Cố Tuấn Xuyên đáp, kéo dây đeo ba lô của Lận Vũ Châu, Lận Vũ Châu thẳng người làm tư thế chống cự, chịu đựng sức kéo đột ngột của Cố Tuấn Xuyên:

“Được đấy Tiểu Châu, có tiến bộ.”

“Ngày nào em cũng tranh thủ thời gian luyện tập.”

Lận Vũ Châu nhấc cánh tay, kéo tay Cố Tuấn Xuyên kiểm tra cơ bắp của mình.

“Có thể nói gần như không có gì.”

Cố Tuấn Xuyên trêu cậu, lại ôm vai cậu. Hai người cùng đi xuống núi:

“Tiểu Châu anh hỏi cậu, cậu lớn lên ở đây, có phải leo núi giỏi lắm không.”

“Em thấy cũng ổn.”

“Hai chúng ta thi thử nhé?”

“Được.”

Cố Tuấn Xuyên tháo ba lô Lận Vũ Châu xuống, ngước đầu nhìn, trên núi có một gốc cây, không biết vì sao lại gãy mất, tán cây nghiêng xuống, cực kỳ rõ ràng:

“Cái cây đó đi, từ đây lên đó rồi trở về. Người thua tối nay mời cơm.”

“Phá phách.”

Cuối cùng Lận Vũ Lạc lên tiếng.

Nhưng không ai nghe cô, hai người đã leo lên trên. Tố chất cơ thể Cố Tuấn Xuyên tốt, leo núi chẳng tốn sức, Lận Vũ Châu trưởng thành ở đây, tất nhiên rất quen thuộc. Hai người chụm đầu cùng leo lên, thỉnh thoảng nhìn nhau, nói một câu khiêu chiến:

“Chỉ vậy thôi hả? Không được!”

Hét lớn một tiếng xông qua, đập tay lên cây rồi mỉm cười chạy về.

Sắp đến chỗ ba lô, Cố Tuấn Xuyên tăng tốc lao vọt qua, cuối cùng thậm chí còn nhảy cóc, giành chiến thắng. Lận Vũ Châu ngạc nhiên trợn to mắt, còn Lận Vũ Lạc chẳng bất ngờ chút nào. Muốn Cố Tuấn Xuyên hiếu chiến nhường nhịn trong cuộc thi, gần như là chuyện không thể nào. Anh lười làm mấy trò giả dối đó.

“Sao giống mấy con lừa quá vậy.”

Lận Vũ Lạc thấy họ chạy như thế, hệt như lừa được thả ra khỏi chuồng, dùng tiếng Bắc Kinh là: Thô lỗ.

“Tối nay ăn gì?”

Cố Tuấn Xuyên coi như không nghe thấy, ném ba lô cho Lận Vũ Châu:

“Chỉ hai chúng ta ăn thôi, không mời người khác.”

“Người khác cũng không thích ăn với hai người.”

Lận Vũ Lạc đáp trả một câu.

“Muốn ăn cũng không cho, tránh hiềm nghi.”

Chờ họ xuống núi, Lận Thư Tuyết và Mục Lực Nghiêu đã bày xong bàn ghế trong sân nhà Lận Vũ Lạc, đang uống trà ngắm hoàng hôn. Thấy họ về bèn vẫy tay bảo họ đến ngồi chung.

Lận Thư Tuyết rất thích sân nhà Lận Vũ Lạc, bà đề nghị ở lâu thêm một chút, ngắm trăng rồi mới về thị trấn, thuận tiện muốn chen chúc cùng một phòng với Lận Vũ Lạc vào tối nay.

“Nhưng mà con ngủ không ngoan.”

Lận Vũ Lạc nói.



“Con nói cứ như ai cũng ngủ ngoan vậy. Hai chúng ta thi thử xem, ai đánh bại đối phương.”

Lận Thư Tuyết nói xong cười lớn:

“Đã quyết định chưa? Có xây mới lại không?”

“Quyết định rồi ạ, làm thôi.”

Lận Vũ Lạc kiên quyết:

“Tiền thưởng cuối năm của con cộng thêm khoản dành dụm năm ngoái, cũng cỡ 300 ngàn, không biết có đủ hay không. Nếu không đủ thì làm từng chút một, thời gian lâu hơn cũng chẳng sao. Bà chủ nhà trọ nói nhà thiết kế giúp họ trang trí rất ổn, quản lý thiết kế và trang trí, giá cả hợp lý. Con muốn tìm thêm vài người bàn bạc xem thế nào.”

Lận Vũ Lạc dám bỏ chút tiền để dành kia ra, thật sự rất hăng. Mục Lực Nghiêu nhỏ tiếng nói với Lận Thư Tuyết:

“Anh chưa từng thấy dáng vẻ em thời trẻ, có phải cũng như vậy không?”

“Không bằng con bé.'

Lận Thư Tuyết kề sát tai ông ấy:

“Em vẫn còn giữ lại đường lui.”

Lận Vũ Lạc quyết định sẽ dung toàn bộ kỳ nghỉ để trải nghiệm nhà trọ và trao đổi với phía trang trí, dù sao Lận Vũ Châu hoàn toàn ủng hộ cô, thậm chí còn thì thầm với Lận Vũ Lạc:

“Em có hơn hai mươi ngàn...em còn có thể tham gia thêm vài cuộc thi lấy tiền thưởng.”

Tóm lại muốn kề vai sát cánh cùng chị mình, xây lại nhà của họ.

“300 ngàn à...”

Lận Thư Tuyết chậm rãi nói:

“Còn không đủ cho Cố Tuấn Xuyên khui một chai rượu.”

“Lúc nào mà con khui chai rượu 300 ngàn?”

Cuối cùng Cố Tuấn Xuyên cũng lên tiếng, anh thật sự phục mẹ của mình, câu nào cũng dám nói. Anh uống rượu toàn lấy chỗ Tô Cảnh Thu, có lúc nào tự bỏ tiền ra mua đâu.

Mọi người bật cười.

Tối đó Cố Tuấn Xuyên thật sự kéo Lận Vũ Châu đến một quán ăn nhỏ, yêu cầu Lận Vũ Châu dám đánh cược dám chịu thua, mời anh ăn cơm. Giá cả trấn Lục Xuân không đắt, hai người chọn món đầy nửa bàn cũng chưa đến một trăm. Lận Vũ Châu kiên trì mời Cố Tuấn Xuyên uống rượu sơn tra, chạy hết con đường, nửa tiếng sau xách theo hai bình rượu trở lại. Lận Vũ Châu cũng là kẻ ngốc, đối xử với người khác chân thành, không nói lời giả dối. Cố Tuấn Xuyên thấy cậu chạy đến độ mặt mày đỏ bừng, bèn vỗ đầu cậu:

“Tùy tiện uống chút gì đó là được rồi! Mệt như vậy làm gì!”

“Không giống, đây là rượu sông Hồng của chúng em. Tuy bây giờ chỗ nào cũng có sơn tra, nhưng em thấy vẫn là loại này ngon nhất. Em mời anh, tất nhiên phải uống cái này, nếu không sẽ đáng tiếc biết mấy.”

Cố Tuấn Xuyên bị nhóc ngốc này làm cho cảm động, lần đầu tiên gặp nhau, anh đã thích Lận Vũ Châu, thi thoảng thậm chí cảm thấy nếu mình cũng có cậu em trai như vậy, hẳn sẽ hạnh phúc muốn chết.

Cố Tuấn Xuyên bật cười sảng khoái, nếm thử một hớp rượu sơn tra. Mùi trái cây thơm nồng, chua chua ngọt ngọt. Cũng vì có chén rượu đặc sản sông Hồng này trợ giúp, cả người có cảm giác tuyệt vời nhẹ tênh. Anh hỏi Lận Vũ Châu giao thừa chuẩn bị thế nào, Lận Vũ Châu đáp không biết, nhưng bà chủ của nhà trọ nói đã liên hệ với vài nhà trọ xung quanh, chuẩn bị tổ chức tiệc phố dài cho du khách đến đây đón năm mới. Cũng đã lâu hai chị em Lận Vũ Lạc chưa dự tiệc phố dài, bèn đăng ký tham gia.

“Anh Xuyên thì sao?”

“Tối mai căn cứ tổ chức lửa trại, thả đèn trời, viết chữ phúc, ca hát nhảy múa gói sủi cảo. Nửa đêm sẽ bắn pháo hoa, chị Lận của cậu đã vung một số tiền lớn, nói là muốn chơi hăng một chút.”

Lận Vũ Châu tưởng tượng tình cảnh ấy, có lẽ là vạn vật đều yên tĩnh, chỉ có nơi đó đèn đuốc sáng trưng tiếng cười vui vẻ, cũng là một loại cực lạc nhân gian. Tưởng tượng thế này làm Lận Vũ Châu nhớ lại lúc nhỏ vây quanh đống lửa chờ bố mẹ pha trà, nước suối đầy ắp trong nồi đất, chờ nước sôi bỏ lá trà vào. Nồi đất bốc khói ngùn ngụt, họ ngồi đó trông mòn con mắt. Lúc ấy mẹ sẽ nướng vài chiếc bánh nếp, chín rồi thì rắc ít đường đỏ và bột đậu nành lên, một hớp trà, một miếng bánh nếp, mùi thơm ấy xuyên suốt tuổi thơ của cậu.

“Cậu nói vậy làm anh cũng muốn nếm thử.”

“Chị em biết làm.”

“Chị cậu...biết? Chị cậu nấu cớm có thể lật tung nhà bếp.”

“Không giống, không giống.”

Lận Vũ Châu lắc đầu, biện minh thay chị mình:

“Cách làm, thao tác khác nhau.”

Cố Tuấn Xuyên lắc đầu, anh tưởng tượng bánh nếp Lận Vũ Lạc nướng, mặt trên sẽ dính đầy tro đen, thứ rách nát kia hoàn toàn chẳng ăn được.

Bên kia, Lận Vũ Lạc thật sự nướng bánh nếp cho Lận Thư Tuyết và Mục Lực Nghiêu trong sân nhà trọ. Dưới màn đêm đất trời rộng bao la, họ ngồi trước đống lửa, ngửi mùi thơm bánh nếp. Mục Lực Nghiên để lại không gian riêng cho họ trò chuyện, cầm máy ảnh chụp trời đêm.

“Con không vui.”

Lận Thư Tuyết nói:

“Nếu không ngại, có thể nói với bác.”

Lận Vũ Lạc nhìn Lận Thư Tuyết, người mang đến cho cô cảm giác của mẹ, tận đáy lòng cô cảm thấy rất may mắn, không phải ai cũng gặp được một người như vậy. Cô nhẹ nhàng kể lại suy nghĩ của mình, những ý nghĩ như bị xé rách trong mấy ngày gần đây. Đôi lúc cảm thấy hoang đường, có khi lại thấy mình tỉnh táo.

“Là do con thật sự rất yêu cậu ấy, cho nên khó quyết định. Con không thể phán đoán quyết định của mình là đúng hay sai, cùng những tổn thương mà nó mang đến cho cả hai đưa. Nhưng có một điểm con chắc chắn, tình yêu này bắt đầu tràn ngập nhiệt huyết, nhưng quá trình bên nhau con sẽ hoảng loạn mệt mỏi. Con sợ đánh mất bản thân.”

Lận Thư Tuyết xem xét sự việc bằng ánh mắt người từng trải:

“Tất cả mọi do dự đều vì yêu. Thử nghĩ xem khi con ly hôn với Cố Tuấn Xuyên kiên quyết biết mấy.”

Lận Thư Tuyết nói chuyện rất thẳng thắn, thực ra bà ấy biết Lận Vũ Lạc rất khó để yêu ai đó, cho nên Ninh Phong là nút thắt trong lòng cô. Tất nhiên bà ấy sẽ không trực tiếp đưa ra đề nghị, bà ấy chỉ làm một người lắng nghe tốt hơn. Còn về quyết định, Lận Vũ Lạc là người trưởng thành tỉnh táo, tự cô sẽ làm điều đó. Đồng thời Lận Thư Tuyết tin rằng Lận Vũ Lạc có năng lực gánh vác hậu quả.

Bà ấy kể cho Lận Vũ Lạc nghe hôn nhân của mình: Khoảnh khắc đầu tiên khi bà ấy phát hiện hôn nhân xảy ra vấn đề, đã quyết định phải khoét khối thịt hư này ra khỏi cuộc sống. Tất nhiên tình huống của bà ấy khác Lận Vũ Lạc, Cố Tây Lĩnh ghê tởm biết bao, còn Ninh Phong thật sự là một người tốt hiếm có.

Bà ấy ăn một miếng bánh nếp Lận Vũ Lạc nướng, quá ngon. Dùng một chiếc đũa nhỏ cắm vào đưa cho Mục Lực Nghiêu.

Lận Vũ Lạc lấy điện thoại gửi tin cho Ninh Phong, cô hỏi anh ấy:

“Anh có suy nghĩ đến việc tìm cơ hội nói chuyện của em cho chú dì biết không?”

Ninh Phong không trả lời cô ngay.

“Em quyết định sửa lại nhã cũ.”

Ninh Phong cũng không đáp lại cô. Anh ấy cảm thấy có thể nói chuyện trước mặt Lận Vũ Lạc, anh ấy bằng lòng cho cô toàn bộ, cô có thể không cần vất vả như vậy.

Lận Vũ Lạc đã biết đáp án. Ninh Phong sẽ không nói, anh ấy không cho rằng cần phải thẳng thắn nói rõ chuyện này với bố mẹ mình, anh ấy còn nghĩ đó chỉ là chuyện của hai người họ, cảm thấy lừa dối là một loại lương thiện. Về mặt bản chất, trong lòng Ninh Phong cũng không đồng tình với chuyện đó, Ninh Phong để ý, dẫu anh ấy chưa từng nhắc đến.

Nếu họ tiếp tục bên nhau, điều này sẽ trở thành vấn đề vĩnh viễn không thể xóa bỏ giữa họ. Mặc cho họ lựa chọn né tránh, nhưng nó vẫn chậm rãi sinh sôi trong vùng đất tin tưởng của họ, cuối cùng sẽ đập nát hoàn toàn niềm tin giữa hai người.

Cô biết rất rõ đây chẳng phải chuyện nhỏ xé to.

Cô biết mình đã có đáp án.

Đồng thời cảm nhận đau đớn khắc sâu.

Lúc Lận Vũ Châu và Cố Tuấn Xuyên trở về, thấy một mình Lận Vũ Lạc ngồi trong sân, trước mặt là đống lửa chưa tắt, vài miếng bánh nếp đã nướng xong. Lận Vũ Châu nhìn thấy ngay, kéo Cố Tuấn Xuyên ngồi xổm trước đống lửa, lấy một cái cho anh ăn.

Không có lớp vỏ đen thui, ít nhất về mặt thị giác vẫn chấp nhận được. Cố Tuấn Xuyên cẩn thận nếm thử một miếng, đúng là ngon đến bất ngờ. Cho nên hai miếng hết một cái, liên tục ăn năm cái.

Ăn xong mới nhớ mấy thứ bánh nếp này khó tiêu hóa, còn Lận Vũ Lạc ngồi đó như mất hồn. Cố Tuấn Xuyên không nói thêm gì, đứng dậy đi dạo quanh thôn để tiêu cơm. Trên đường gặp Mục Lực Nghiêu và Lận Thư Tuyết đang chụp sao trời, bèn đứng đó ngắm một lúc.

“Vân Nam rất tuyệt, mẹ bằng lòng ở lại đây cũng rất bình thường.”

Cố Tuấn Xuyên nói với Lận Thư Tuyết:

“Hay là sau này con cũng định cư ở đây cho xong. Lần trước đến Côn Minh thấy có người dùng vỏ cây làm quần áo, con cũng có thể học thử, người ta là Trương Thụ Bì, con là Cố Thụ Bì.

“Mẹ thấy con hoàn toàn chẳng thích Vân Nam, con thích Lục Xuân.”

Lận Thư Tuyết khoác tay anh, đi dạo với anh:



“Lục Xuân có phải duyên phận của con hay không, mẹ cũng không nói chắc được, mẹ cũng chẳng thấy con khó chịu.”

“Con khó chịu cái gì?”

“Không khó chịu, không khó chịu. Mẹ hỏi con, con còn thích ánh trăng không?”

Điều Lận Thư Tuyết hỏi là chấp niệm mười năm đã qua của Cố Tuấn Xuyên.

Cố Tuấn Xuyên dừng bước, ngắm mặt trăng một lúc, trả lời:

“Con thích ai, người đó là ánh trăng.”

Chờ họ trở về, sân nhà trọ đã trở lại yên tĩnh. Lận Thư Tuyết vào phòng Lận Vũ Lạc, ngủ với cô một đêm.

Trong đêm khuya Lận Vũ Lạc mở mắt, nghe tiếng thở của Lận Thư Tuyết vào giấc ngủ. Hôm sau khi cô thức dậy, ba người Lận Thư Tuyết đã rời đi. Bà chủ nhà trọ đang bận rộn chuyện tiệc phố dài.

Họ gặp nhà thiết kế kia, đưa cô ấy đến xem nhà. Thiết kế họ Phùng, yêu cầu người ta gọi cô ấy là “Nhị Mã“. Nhị Mã lái xe chở hai chị em Lận Vũ Lạc về nhà, đứng trong sân nghiêm túc lắng nghe một vài yêu cầu của Lận Vũ Lạc:

“Tôi muốn giữ lại một vài dấu vết cuộc sống thời thơ ấu, ánh sáng trong phòng có thể thông thoáng hơn một chút. Đơn giản hơn, tiện lợi hơn.”

Yêu cầu của Lận Vũ Châu là: Tuyệt đối đừng đốn gốc cây kia.

Nhị Mã nghe họ nói mà bật cười. Quả thật cô ấy báo giá không cao, còn có thể thầu hết. Trước đây cô ấy mở văn phòng thiết kế ở Thượng Hải, về sau có một ngày bỗng ngán ngẩm, bèn đến Vân Nam dưỡng lão trước, tự mình làm nhà trọ, cũng giúp người ta thiết kế nhà trọ. Cô ấy cảm thấy hai chị em này hoàn toàn không phải vì kiếm tiền, đơn giản là muốn tìm lại những mảnh ghép đã đánh mất trong cuộc sống.

“Như vậy đi, chị gái viết cho tôi năm sự việc hạnh phúc nhất trong thời thơ ấu của cô, em trai viết cho tôi những món đồ nào nhất định phải giữ lại trong nhà. Sau đó tôi sẽ lên kế hoạch, được hay không đến lúc đó sẽ bàn bạc thêm.”

“Được, vậy khi nào chúng tôi có thể xem bản vẽ?”

“Không thể quá nhanh, dù sao tôi cũng cho mình kỳ nghỉ mà. Nhưng trong vòng ba ngày, có thể cho cô bản vẽ phác thảo, được không?”

“Được.”

Một việc trông phức tạp nhường ấy, coi như đã xong. Lận Vũ Lạc thấy giờ đây cô quyết định thật sự rất nhanh, nhanh đến độ có vẻ bồng bột.

Tạm xong một chuyện lớn, dứt khoát cùng nhau tham gia tiệc phố dài.

Tiệc phố dài của Lục Xuân, vốn là mỗi nhà sẽ mang theo vài món ngon đến, về bản chất là một bữa tụ tập thịnh soạn. Vì hôm nay là hoạt động của một vài nhà trọ kết hợp với nhau, cho nên cơ bản đều do khách trọ ra tay, đồ ăn thật sự rất phong phú. Có thể ăn được cá chua ngọt tây hồ, cũng có thịt heo chiên giòn Đông Bắc, còn cả đồ sống ngâm tương của Quảng Đông. Lận Vũ Lạc thấy đồ sống bèn đi đường vòng, cuối cùng không nhịn được, quay lại gắp một ít.

Mọi người ngồi quanh bàn mừng giao thừa, có người bắn pháo hoa, có người ăn mãi ăn mãi rồi ca hát. Lận Vũ Lạc đắm mình trong náo nhiệt, nhìn Lận Vũ Châu tươi cười sảng khoái. Cô vỗ tay Lận Vũ Châu, nói muốn ra ngoài dạo, đi mãi theo con đường kia, đến tận thị trấn.

Cô đã đi hơn một tiếng, tìm được tòa nhà màu vàng Ninh Phong chỉ cho cô, sau đó gọi điện cho Ninh Phong. Cô nói mình đang ở dưới tòa nhà của anh ấy, có muốn cùng đếm ngược mừng năm mới hay không?

Ninh Phong chạy xuống dưới. Lận Vũ Lạc nhìn thấy biểu cảm kiềm nén đau khổ lúc chia tay năm đó trên gương mặt anh ấy.

Lận Vũ Lạc không hỏi anh ấy tại sao không trả lời tin nhắn của cô, chỉ hỏi:

“Vào nhà anh xem thử nhé?”

“Được.”

Ninh Phong nắm tay cô lên lầu, bàn tay mở cửa run nhẹ. Lận Vũ Lạc đè tay anh ấy lại, nhỏ tiếng bảo:

“Ninh Phong, để em.”

Nhận chìa khóa từ Ninh Phong, lưu loát mở cửa.

Nhà của Ninh Phong rất đẹp, anh ấy dọn hết sách vở ở nhà cũ của mình qua đây, phòng khách chỉ có tường sách và bàn gỗ. Bố mẹ anh ấy trồng khá nhiều hoa trong nhà, một vài loại nở rất đẹp.

Người lớn tuổi yêu cuộc sống này biết mấy.

Lận Vũ Lạc ngồi cạnh bàn sách, nhận ly nước Ninh Phong đưa cho cô, hai tay áp sát thân ly nóng hổi, nhìn Ninh Phong.

Qua thêm một lúc cô duỗi tay ra, đầu ngón tay móc lấy ngón tay anh ấy.

“Sao anh lại không nói gì vậy, Ninh Phong?”

Ninh Phong nắm chặt tay cô, hít sâu một hơi mới lên tiếng:

“Lạc Lạc, anh nghĩ mình đã hiểu vấn đề mà em nói, anh cũng muốn nói về suy nghĩ của mình.”

“Được.”

Suy nghĩ của Ninh Phong dựa trên hình thức hôn nhân và cách sống chung trong tương lai, mà xuất phát điểm là hai người phải làm sao mới có thể đi được xa hơn. Anh ấy nhìn thấy nỗi vất vả trong cuộc sống Lận Vũ Lạc, hi vọng có thể thay đổi hiện trạng thông qua sự cố gắng của cả hai. Thậm chí lần đầu tiên anh ấy chủ động nói đến công việc của mình, về việc bổ nhiệm và phát triển anh ấy có thể đạt được trong mấy năm tới.

“Có thể chúng ta không có rất nhiều tiền, nhưng cuộc sống của chúng ta sẽ ổn định.”

Lận Vũ Lạc nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng cô không nói nhiều. Cô nghĩ, Ninh Phong thật sự tự hào về công việc của mình, khi anh nhắc đến công việc đôi mắt sẽ bừng sáng, lời nó có vẻ hưng phấn, trong kế hoạch tương lai của anh ấy thật sự có tôi. Anh ấy rất yêu tôi, nhưng trong tình yêu của anh ấy, hình tượng cái “tôi” này sẽ dần dần mờ nhạt. Người vợ anh ấy cần không phải tôi. Anh ấy cần một người làm hậu thuẫn cho mình, còn tôi, lại muốn xông pha chiến đấu trong vũng lầy cuộc sống.

Ninh Phong không làm gì sai hết.

Lận Vũ Lạc cũng chẳng sai, cô không thể tự kiểm điểm ngay thời khắc này, bởi vì một khi bắt đầu tự xét lại, lựa chọn sẽ bị lật ngược.

Lận Vũ Lạc vẫn nắm tay anh ấy.

Bên ngoài có người bắn pháo hoa, còn có du khách đang đếm ngược 3, 2, 1, “chúc mừng năm mới” vang lên không ngớt. Thành phố nhỏ ngoài cửa sổ quá đỗi náo nhiệt, có lẽ trừ ngày lễ của tộc Cáp Nê, mỗi năm chỉ có ngày này là tràn đầy ý nghĩa.

Lận Vũ Lạc cũng khe khẽ đếm ngược, nói với Ninh Phong:

“Năm mới vui vẻ nhé, Ninh Phong.”

Cô đứng dậy ôm anh ấy.

Vòng ôm của Ninh Phong như một căn nhà ấm khổng lồ, ngay từ những ngày đầu, dẫu ngoài kia mưa gió sấm rền, chỉ cần cô bước vào căn phòng ấm áp này, sẽ cảm thấy hạnh phúc. Giờ phút này, cô vẫn hạnh phúc như vậy.

Cô nói:

“Cám ơn anh Ninh Phong, vào lúc em cần nhất, đã xây cho em một nơi lánh nạn.”

Lận Vũ Lạc khóc trong lòng Ninh Phong. Cô nghĩ, đây có lẽ là lần cuối cùng cô ôm Ninh Phong trong cuộc đời này. Cô không nói ra được câu “chúng ta chia tay đi”, nhưng nước mắt cô thấm ướt vạt áo Ninh Phong, khiến anh ấy hiểu được tất cả.

Anh ấy ôm chặt Lận Vũ Lạc, nghẹn ngào gọi:

“Lạc Lạc, Lạc Lạc ơi.”

Lận Vũ Lạc nói xin lỗi anh ấy.

Cô lại ra quyết định thêm lần nữa, chính bản thân cô cũng không biết lựa chọn này đúng hay sai, nhưng có một điều cô rất rõ ràng, cô không thể trở thành “hình tượng” mơ hồ ấy trong cuộc sống của Ninh Phong, cô muốn làm một người đầy sức sống, một sự tồn tại độc lập có máu có thịt, như vậy mới không uổng công cô đã vất vả suốt chặng đường dài.

Lúc Lận Vũ Lạc rời khỏi đã để lại kẹp bướm trên bàn sách, đi đến trước cửa cô ngoảnh lại nhìn một lúc, kẹp bướm xinh đẹp hơi lóe sáng, phản chiếu một bóng dáng kỳ lạ trên bàn sách.

Cô nghĩ, đời này mình sẽ chẳng còn sở hữu chiếc kẹp tóc đẹp đến nhường ấy nữa.

Ninh Phong đi theo sau lưng cô, cùng cô ra khỏi thị Trấn Lục Xuân, bước vào con đường không tên kia, họ đã đi hơn một tiếng đồng hồ, nhìn dải đèn phía trước, cùng tiệc phố dài vẫn chưa kết thúc.

“Đi đi, Lạc Lạc.”

“Tạm biệt, Ninh Phong.”

Lận Vũ Lạc không quay đầu.

Cuộc sống đã biến cô thành người phụ nữ “cứng rắn”, sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình, lên đường cũng chẳng quay đầu lại. Dẫu ngọn gió lướt qua, đáy mắt cô thoáng chốc trào ra lệ nóng, cô vẫn không nhấc tay lau đi.

Cô bước ra khỏi bóng đêm, đi về phía đèn đuốc sáng rỡ, cuối cùng tan trong vùng náo nhiệt kia.

Lận Vũ Châu hỏi cô làm sao, tại sao mắt cô lại đỏ như vậy, dường như vừa mới khóc xong. Lận Vũ Lạc lắc đầu, rót một chén rượu ngửa đầu uống cạn, cô nói:

“Chị không sao, chỉ là khát nước thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau