Chương 94: Lận Vũ Lạc: Tươi đẹp chân thực
Cảm giác ồn ào biến mất, nhưng lại không vứt được Cố Tuấn Xuyên.
Nhóm bọn họ trải qua một đêm cuối cùng ở Lục Xuân. Những ngày đầu đã làm xong những chuyện cần làm, tối nay chỉ cần yên tĩnh ngồi trong sân là đủ. Cao Phải Văn bùi ngùi sức hút của những kỳ nghỉ thế này, chẳng cần vội vàng từ trạm này đến trạm kế tiếp, chỉ đơn giản ở lại một chỗ, dường như cả cơ thể và tâm hồn đều được sống lại.
Đêm nay tiếng côn trùng kêu vang vô cùng sôi nổi, như muốn tiễn khách về nơi xa. Trạng thái Tam Nhất khác hẳn ngày thường, yên tĩnh nằm trên đùi Lận Vũ Lạc, gối đầu lên vuốt trước, mặt mèo hơi nhăn lại.
“Tam Nhất luyến tiếc chủ nhân rồi.”
Cao Phái Văn lên tiếng:
“Đừng thấy Tam Nhất phản nghịch, thực ra nó rất tình cảm.”
Lận Vũ Lạc cúi đầu hỏi nó:
“Em luyến tiếc chị hả? Chị sẽ quay lại mà, chỉ cần có thời gian chị sẽ trở lại, hoặc là em theo chị đến Bắc Kinh?”
Tam Nhất nghe đến đây, bỗng đứng bật dậy, rung lắc trên người cô rồi nhảy xuống đất, meo một tiếng với cô. Tam Nhất không muốn đi Bắc Kinh. Tam Nhất muốn ở lại nhà mình, ban ngày dạo chơi quanh làng, ngay cả chó hoang cũng phải nhường nó ba phần. Buổi tối ở nhà trọ, không chịu nắng gió, chẳng lo ăn uống. Nó mới không thèm đến Bắc Kinh bị nhốt trong căn nhà nhỏ kia đâu.
“Không đi thì thôi, chị chẳng muốn đưa em theo đâu!”
Lận Vũ Lạc hừ một tiếng, mũi chân vuốt nhẹ bụng nó:
“Làm vua mèo của em đi!”
Tam Nhất nghe vậy nhảy lên nóc nhà, ngồi đó ngửa đầu dưới ánh trăng, một con mèo thần khí.
Lận Vũ Lạc nhớ chuyện trưởng làng đã nói, quyết định đi xem mấy căn nhà kia. Nhấc chân ra khỏi sân, nghe tiếng động, tưởng là Lận Vũ Châu, quay đầu lại trông thấy Cố Tuấn Xuyên.
“Muốn về quê làm nhà trọ như vậy à?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Cũng không hẳn.”
Lận Vũ Lạc nghĩ ngợi đáp:
“Tôi đã hứa với trưởng làng sẽ cân nhắc chuyện này đàng hoàng, đâu thể nào nói không giữ lời.”
Mùa hè hai năm trước, Vương Lưu Trang cúp điện, Lận Vũ Lạc trúng nắng, nôn mửa trước cửa nhà Lận Thư Tuyết, mặt mày nhợt nhạt, dáng vẻ như người chết. Mùa hè hai năm sau, trong một đêm tối ở quê hương, Lận Vũ Lạc cân nhắc sự nghiệp có thể xảy ra trong tương lai của cô, gan dạ chắc chắn. Cố Tuấn Xuyên và cô dạo bước trong đêm, nhớ đến thay đổi trong hai năm nay của Lận Vũ Lạc, lòng bỗng bùi ngùi sức sống mạnh mẽ của cô. Chỉ cần cho cô một miếng đất nhỏ, cô sẽ sinh sôi thành vườn hoa.
Như lời Lận Vũ Lạc đã nói, anh đừng xem thường chúng tôi. Hàng xóm ngày xưa ở Vương Lưu Trang, có vài người đã mua nhà ở quê, cũng có người mở cửa hàng cho riêng mình. Mọi người đều tiến bước, không bị xã hội vứt bỏ nữa.
“Cố Tuấn Xuyên, anh kinh doanh lớn đến vậy, có mệt mỏi không?”
Lận Vũ Lạc hỏi anh.
“Mệt gì chứ? Không mệt thì làm, mệt thì chơi, thời gian là của mình, mạng cũng là của mình.”
Trên đường có đá, Cố Tuấn Xuyên thuận tay kéo Lận Vũ Lạc đi bên trong, nhắc cô cẩn thận dưới chân.
Bàn tay kia rất lịch thiệp quy tắc, chưa từng dừng lại quá lâu. Lận Vũ Lạc lại càng không hiểu nổi Cố Tuấn Xuyên, anh vừa trông như gấp gáp, lại vừa ràng buộc bản thân. Trong lòng cô phải thừa nhận rằng, cảm giác ranh giới lúc này của anh khiến cô thả lỏng.
Có lẽ giữa người và người cần phải trải qua quá trình cọ xát, bên nhau lâu dài, mới thật sự thấu hiểu, tranh cãi và quyết liệt là một trong những thủ đoạn làm quen lẫn nhau giữa hai người họ.
Lận Vũ Lạc lại nhìn thoáng qua Cố Tuấn Xuyên, trong màn đêm thế này anh thật sự cuốn hút vô cùng. Một người lăn lê trên thương trường mà không nhiễm mùi tiền thối, thậm chí ánh mắt vẫn sạch sẽ nồng nhiệt. Bỏ đi những lúc cố ý giở trò xấu ra, anh gần như là một người rất đáng yêu.
Trở về Xuân Dã, Tô Cảnh Thu hỏi Cố Tuấn Xuyên tiến triển thế nào? Cố Tuấn Xuyên lắc đầu. Tô Cảnh Thu buồn bực:
“Không phải chứ, cậu đổi tính à? Hay người anh em của cậu không dùng được nữa? Trăng thanh gió mát cô nam quả nữ vậy mà cậu chẳng làm gì cả?”
“Gấp gì chứ.”
Cố Tuấn Xuyên cười nhạo Tô Cảnh Thu sốt ruột suông:
“Thu lại đuôi hồ ly trước, khó khăn lắm mới lừa được người tới tay, làm quá sẽ dọa cô ấy chạy mất.”
Tô Cảnh Thu thật sự tưởng rằng Cố Tuấn Xuyên học điều hay, hóa ra chỉ giả làm người tốt.
“Sách lược cả đấy, cậu không hiểu đâu. Nếu cậu biết sách lược, Trịnh Lương sẽ không kết hôn với người khác.”
Hồ ly ngàn năm Cố Tuấn Xuyên, sau khi thăm dò đủ hướng cuối cùng đã biết Lận Vũ Lạc không chịu mắc câu thích kiểu nào nhất. Thiếu niên ngây thơ nhiệt tình ấy mà, ai lại không biết giả vờ? Hôn trán, nắm tay như có như không, hơi thở lúc gần lúc xa, cả ánh mắt không chút dục vọng. Anh diễn thuận buồm xuôi gió, chỉ có lúc Lận Vũ Lạc không nhìn thấy, ánh mắt anh mới ngập vẻ hung ác, như muốn lột sạch ba lớp trong ngoài của cô.
Sự nhẫn nhịn hôm nay, Cố Tuấn Xuyên sẽ tính hết từng chuyện với Lận Vũ Lạc, ngày sau có cơ hội sẽ đòi lại từng cái một. Dù sao anh cũng đã hao phí hết với cô, cô cũng chỉ có thể hao phí với anh thôi.
Trên máy bay về Bắc Kinh, Cố Tuấn Xuyên quang minh chính đại chọn vị trí bên cạnh Lận Vũ Lạc, chặn cô ở chỗ ngồi nho nhỏ. Lúc cất cánh hơi rung lắc, anh nắm chặt cổ tay cô. Lúc cô sợ hãi lại đổ dầu vào lửa:
“Nếu rớt máy bay em không cần phải nghĩ chuyện mấy căn nhà trống kia nữa.”
Lận Vũ Lạc khẽ thở một hơi, siết chặt tay vịn, lại vô tình đưa tay vào lòng bàn tay Cố Tuấn Xuyên. Muốn rút ra đã không kịp nữa, tay Cố Tuấn Xuyên như xích sắt, khóa chặt lấy cô.
Qua cơn rung lắc, cô mở mắt ra. Bàn chân Cố Tuấn Xuyên xâm chiếm không gian trước chỗ cô ngồi, cô rút chân về phía sau, chân anh lại đuổi theo. Cô nhắc anh gọn chân lại, thái độ anh rất tốt:
“Xin lỗi nhé, chân tôi dài quá, thật sự không có chỗ để.”
Thái độ tốt là thế, vậy mà chẳng thèm rút chân về.
“Nhưng chân tôi cũng dài mà, tôi cũng mệt lắm.”
Lận Vũ Lạc lên tiếng.
Cố Tuấn Xuyên vỗ đùi:
“Nào, để lên đây.”
Trêu cô thôi.
Xuống máy bay mọi người tách ra, Cố Tuấn Xuyên vẫn đưa Lận Vũ Châu về trước rồi đến Lận Vũ Lạc. Qua chiến dịch lần này, Lận Vũ Lạc không dám để Cố Tuấn Xuyên vào nhà mình, trên đường cô tìm đủ mọi lý do để Cố Tuấn Xuyên cho cô xuống ven đường, bị Cố Tuấn Xuyên từ chối hết.
Dừng xe trước tòa nhà, Cố Tuấn Xuyên kéo hành lý vào cổng khu nhà cô, đi theo sau lưng cô, đến nhà chỉ đặt hành lý trước cửa, còn anh lùi về bậc thang, dựa vào tường nhìn Lận Vũ Lạc.
“Em sợ tôi vào nhà phải không? Khéo thật, tôi hoàn toàn chẳng muốn vào đó.”
Anh nhướng mày với Lận Vũ Lạc, xoay người bước đi.
Lận Vũ Lạc không hiểu Cố Tuấn Xuyên, tuy cô không muốn anh vào nhà mình, nhưng biểu hiện của anh cứ như nhà cô có hồng thủy mãnh thú vậy, thật sự kỳ lạ.
Cô không so đo mấy chuyện này, mở hành lý thu dọn đồ đạc, lúc cất dây buộc tóc vào ngăn kéo nhà vệ sinh, trông thấy kẹp tóc kim cương Cố Tuấn Xuyên tặng cô. Lận Vũ Lạc lấy ra nhìn một lúc rồi cất lại.
Khi cô ngã lưng xuống giường vẫn cảm giác chuyến du lịch quê nhà này như một giấc mộng. Rất nhiều việc đến giờ nhớ lại vẫn không chân thực, bao gồm hình tượng của Cố Tuấn Xuyên, lúc mờ lúc tỏ trong lòng cô.
Nhắm mắt lại chính là đêm mưa ấy, hơi thở của anh quấn lấy cô, khiến cô nhớ rõ cảm giác buồn bã kia. Uy hiếp của anh trông thì nhẹ nhàng, nhưng lại khắc sâu vào lòng Lận Vũ Lạc. Cả câu “tôi yêu em” xen lẫn giữa chừng của anh, vài ngày sau bắt đầu đâm chồi nảy lộc trong đầu cô.
Lận Vũ Lạc thật sự hoảng loạn với Cố Tuấn Xuyên.
Cô không thể miêu tả được cảm giác hoảng hốt ấy, nó khiến cô sợ hãi khi ở riêng với Cố Tuấn Xuyên.
Cô thử tự mình tiêu hóa, nhưng Cố Tuấn Xuyên cứ mạnh mẽ xâm chiếm đầu óc cô, chẳng hạn như lúc này, anh gọi điện đến. Cô không muốn nghe, điện thoại vẫn ngoan cố vang lên. Lận Vũ Lạc bất đắc dĩ nhận máy, nghe Cố Tuấn Xuyên nói:
“Xuống đây.”
Lận Vũ Lạc xuống lầu, đứng bên cạnh anh, tưởng anh có chuyện lớn long trời lở đất gì muốn nói. Nhưng lại nghe anh thốt lên mấy lời khó hiểu:
“Tối qua tôi còn thề thốt đảm bảo sẽ thả dây dài câu cá lớn, tôi tưởng năng lực tự kiềm chế của mình rất mạnh, chắc chắn có thể giả làm hòa thượng đến tận ngày em thích tôi.”
“Nhưng vừa nãy nhìn em vào nhà, nghĩ đến sau khi về Bắc Kinh ai nấy lại phải bước đi trên quỹ đạo riêng của mình, muốn gặp mặt cũng khó, tôi lại thấy không ổn, tối nay chẳng thể kết thúc thế này được.”
“Vậy phải kết thúc ra sao?”
Lận Vũ Lạc nghiêng đầu nhìn anh:
“Hôn một cái? Ôm một cái? Ngủ một đêm? Vậy còn kết thúc được ư?”
“Lận Vũ Lạc bây giờ em ăn nói thật sự không lựa lời nhỉ.”
“Chẳng phải anh luôn miệng nói muốn chơi chết tôi sao?”
Miệng lưỡi cô sắc bén, gần như chưa từng thất bại trong cuộc đối đầu với Cố Tuấn Xuyên. Cô cũng không cảm thấy có rất nhiều chuyện chẳng thể đem ra nói rõ như vậy.
Vô vàn dịu dàng ngọt ngào trong lòng Cố Tuấn Xuyên bị vài câu của Lận Vũ Lạc đánh tan nát, âm thầm tức giận.
Lận Vũ Lạc thấy anh xụ mặt, biết ngay anh giận rồi.
Trước đây khi Cố Tuấn Xuyên giận, cô thấy tức chết thì thôi chẳng liên quan gì đến mình, hôm nay lại không nỡ, đưa mặt đến gần anh, cười bảo:
“Nói không lại là giận, chưa từng thấy ai nhỏ mọn như anh đấy.”
Cô cứ chớp mắt mãi, như cô nhóc nghịch ngợm. Cuối cùng anh cũng bị cô chọc cười, gật đầu với cô:
“Cách xa tôi ra chút.”
“Không đấy.”
Lận Vũ Lạc đáp.
Cô không có tình yêu mãnh liệt như Cố Tuấn Xuyên, tình cảm cô dành cho anh chỉ vừa cất bước, vẫn chưa có động tĩnh lớn nhường ấy. Nhưng cô cũng hoài niệm hành trình vừa kết thúc, ở Lục Xuân xinh đẹp có Xuân Dã, có mùa hè, một chú mèo ngang ngược, bạn bè và cả Cố Tuấn Xuyên trước mặt nữa.
Nếu không có anh, có lẽ chuyến đi ấy vẫn đặc sắc nhưng sẽ thiếu chút gì đó, Lận Vũ Lạc biết hết.
“Làm bạn với anh thật sự vui lắm Cố Tuấn Xuyên.”
Lận Vũ Lạc chân thành bày tỏ:
“Hai chúng ta cứ cãi nhau suốt, khiến tôi cứ tưởng mình ghét anh. Tuy chuyến đi Lục Xuân tôi vẫn ghét anh, nhưng những lúc không chán ghét anh vẫn nhiều hơn, tôi thích được chơi cùng anh, tôi...”
“Phát thẻ người tốt à?”
Cố Tuấn Xuyên ngắt lời cô:
“Còn nói nữa tôi sẽ dán miệng em lại, đừng dùng chiêu em hay sử dụng với đám người theo đuổi kia để đối phó tôi.”
“Tôi nói thật lòng mà.”
“Không nói cũng được.”
Cố Tuấn Xuyên kéo cửa xe:
“Tôi quay lại gặp em đúng là dư thừa.”
Rồi anh lái xe đi mất.
Lận Vũ Lạc chọc tức Cố Tuấn Xuyên vậy mà lại nảy sinh tâm trạng tốt đẹp, ngâm nga bài hát lên lầu. Một lúc sau cô nhắn tin cho Cố Tuấn Xuyên:
“Anh về nhà chưa? Bớt giận chưa? Tối nay có thể kết thúc được rồi nhỉ?”
Cố Tuấn Xuyên không trả lời cô.
Nhưng tối đó giấc mơ của anh rất mãnh liệt, trong căn nhà ngắm cảnh ở Lục Xuân, anh gần như xé nát Lận Vũ Lạc. Cô nức nở xin tha, quấn chặt chân lên eo anh. Nụ hôn của anh rơi lên chiếc cổ ngẩng cao của cô, lòng bàn tay áp lên trước ngực cô.
Cố Tuấn Xuyên toát mồ hôi giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lận Vũ Lạc:
“Tôi nằm mơ.”
“Tôi cũng vậy.”
Lận Vũ Lạc đáp.
“Hay là chúng ta gặp nhau giao lưu giấc mơ một chút nhỉ?”
Nhóm bọn họ trải qua một đêm cuối cùng ở Lục Xuân. Những ngày đầu đã làm xong những chuyện cần làm, tối nay chỉ cần yên tĩnh ngồi trong sân là đủ. Cao Phải Văn bùi ngùi sức hút của những kỳ nghỉ thế này, chẳng cần vội vàng từ trạm này đến trạm kế tiếp, chỉ đơn giản ở lại một chỗ, dường như cả cơ thể và tâm hồn đều được sống lại.
Đêm nay tiếng côn trùng kêu vang vô cùng sôi nổi, như muốn tiễn khách về nơi xa. Trạng thái Tam Nhất khác hẳn ngày thường, yên tĩnh nằm trên đùi Lận Vũ Lạc, gối đầu lên vuốt trước, mặt mèo hơi nhăn lại.
“Tam Nhất luyến tiếc chủ nhân rồi.”
Cao Phái Văn lên tiếng:
“Đừng thấy Tam Nhất phản nghịch, thực ra nó rất tình cảm.”
Lận Vũ Lạc cúi đầu hỏi nó:
“Em luyến tiếc chị hả? Chị sẽ quay lại mà, chỉ cần có thời gian chị sẽ trở lại, hoặc là em theo chị đến Bắc Kinh?”
Tam Nhất nghe đến đây, bỗng đứng bật dậy, rung lắc trên người cô rồi nhảy xuống đất, meo một tiếng với cô. Tam Nhất không muốn đi Bắc Kinh. Tam Nhất muốn ở lại nhà mình, ban ngày dạo chơi quanh làng, ngay cả chó hoang cũng phải nhường nó ba phần. Buổi tối ở nhà trọ, không chịu nắng gió, chẳng lo ăn uống. Nó mới không thèm đến Bắc Kinh bị nhốt trong căn nhà nhỏ kia đâu.
“Không đi thì thôi, chị chẳng muốn đưa em theo đâu!”
Lận Vũ Lạc hừ một tiếng, mũi chân vuốt nhẹ bụng nó:
“Làm vua mèo của em đi!”
Tam Nhất nghe vậy nhảy lên nóc nhà, ngồi đó ngửa đầu dưới ánh trăng, một con mèo thần khí.
Lận Vũ Lạc nhớ chuyện trưởng làng đã nói, quyết định đi xem mấy căn nhà kia. Nhấc chân ra khỏi sân, nghe tiếng động, tưởng là Lận Vũ Châu, quay đầu lại trông thấy Cố Tuấn Xuyên.
“Muốn về quê làm nhà trọ như vậy à?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Cũng không hẳn.”
Lận Vũ Lạc nghĩ ngợi đáp:
“Tôi đã hứa với trưởng làng sẽ cân nhắc chuyện này đàng hoàng, đâu thể nào nói không giữ lời.”
Mùa hè hai năm trước, Vương Lưu Trang cúp điện, Lận Vũ Lạc trúng nắng, nôn mửa trước cửa nhà Lận Thư Tuyết, mặt mày nhợt nhạt, dáng vẻ như người chết. Mùa hè hai năm sau, trong một đêm tối ở quê hương, Lận Vũ Lạc cân nhắc sự nghiệp có thể xảy ra trong tương lai của cô, gan dạ chắc chắn. Cố Tuấn Xuyên và cô dạo bước trong đêm, nhớ đến thay đổi trong hai năm nay của Lận Vũ Lạc, lòng bỗng bùi ngùi sức sống mạnh mẽ của cô. Chỉ cần cho cô một miếng đất nhỏ, cô sẽ sinh sôi thành vườn hoa.
Như lời Lận Vũ Lạc đã nói, anh đừng xem thường chúng tôi. Hàng xóm ngày xưa ở Vương Lưu Trang, có vài người đã mua nhà ở quê, cũng có người mở cửa hàng cho riêng mình. Mọi người đều tiến bước, không bị xã hội vứt bỏ nữa.
“Cố Tuấn Xuyên, anh kinh doanh lớn đến vậy, có mệt mỏi không?”
Lận Vũ Lạc hỏi anh.
“Mệt gì chứ? Không mệt thì làm, mệt thì chơi, thời gian là của mình, mạng cũng là của mình.”
Trên đường có đá, Cố Tuấn Xuyên thuận tay kéo Lận Vũ Lạc đi bên trong, nhắc cô cẩn thận dưới chân.
Bàn tay kia rất lịch thiệp quy tắc, chưa từng dừng lại quá lâu. Lận Vũ Lạc lại càng không hiểu nổi Cố Tuấn Xuyên, anh vừa trông như gấp gáp, lại vừa ràng buộc bản thân. Trong lòng cô phải thừa nhận rằng, cảm giác ranh giới lúc này của anh khiến cô thả lỏng.
Có lẽ giữa người và người cần phải trải qua quá trình cọ xát, bên nhau lâu dài, mới thật sự thấu hiểu, tranh cãi và quyết liệt là một trong những thủ đoạn làm quen lẫn nhau giữa hai người họ.
Lận Vũ Lạc lại nhìn thoáng qua Cố Tuấn Xuyên, trong màn đêm thế này anh thật sự cuốn hút vô cùng. Một người lăn lê trên thương trường mà không nhiễm mùi tiền thối, thậm chí ánh mắt vẫn sạch sẽ nồng nhiệt. Bỏ đi những lúc cố ý giở trò xấu ra, anh gần như là một người rất đáng yêu.
Trở về Xuân Dã, Tô Cảnh Thu hỏi Cố Tuấn Xuyên tiến triển thế nào? Cố Tuấn Xuyên lắc đầu. Tô Cảnh Thu buồn bực:
“Không phải chứ, cậu đổi tính à? Hay người anh em của cậu không dùng được nữa? Trăng thanh gió mát cô nam quả nữ vậy mà cậu chẳng làm gì cả?”
“Gấp gì chứ.”
Cố Tuấn Xuyên cười nhạo Tô Cảnh Thu sốt ruột suông:
“Thu lại đuôi hồ ly trước, khó khăn lắm mới lừa được người tới tay, làm quá sẽ dọa cô ấy chạy mất.”
Tô Cảnh Thu thật sự tưởng rằng Cố Tuấn Xuyên học điều hay, hóa ra chỉ giả làm người tốt.
“Sách lược cả đấy, cậu không hiểu đâu. Nếu cậu biết sách lược, Trịnh Lương sẽ không kết hôn với người khác.”
Hồ ly ngàn năm Cố Tuấn Xuyên, sau khi thăm dò đủ hướng cuối cùng đã biết Lận Vũ Lạc không chịu mắc câu thích kiểu nào nhất. Thiếu niên ngây thơ nhiệt tình ấy mà, ai lại không biết giả vờ? Hôn trán, nắm tay như có như không, hơi thở lúc gần lúc xa, cả ánh mắt không chút dục vọng. Anh diễn thuận buồm xuôi gió, chỉ có lúc Lận Vũ Lạc không nhìn thấy, ánh mắt anh mới ngập vẻ hung ác, như muốn lột sạch ba lớp trong ngoài của cô.
Sự nhẫn nhịn hôm nay, Cố Tuấn Xuyên sẽ tính hết từng chuyện với Lận Vũ Lạc, ngày sau có cơ hội sẽ đòi lại từng cái một. Dù sao anh cũng đã hao phí hết với cô, cô cũng chỉ có thể hao phí với anh thôi.
Trên máy bay về Bắc Kinh, Cố Tuấn Xuyên quang minh chính đại chọn vị trí bên cạnh Lận Vũ Lạc, chặn cô ở chỗ ngồi nho nhỏ. Lúc cất cánh hơi rung lắc, anh nắm chặt cổ tay cô. Lúc cô sợ hãi lại đổ dầu vào lửa:
“Nếu rớt máy bay em không cần phải nghĩ chuyện mấy căn nhà trống kia nữa.”
Lận Vũ Lạc khẽ thở một hơi, siết chặt tay vịn, lại vô tình đưa tay vào lòng bàn tay Cố Tuấn Xuyên. Muốn rút ra đã không kịp nữa, tay Cố Tuấn Xuyên như xích sắt, khóa chặt lấy cô.
Qua cơn rung lắc, cô mở mắt ra. Bàn chân Cố Tuấn Xuyên xâm chiếm không gian trước chỗ cô ngồi, cô rút chân về phía sau, chân anh lại đuổi theo. Cô nhắc anh gọn chân lại, thái độ anh rất tốt:
“Xin lỗi nhé, chân tôi dài quá, thật sự không có chỗ để.”
Thái độ tốt là thế, vậy mà chẳng thèm rút chân về.
“Nhưng chân tôi cũng dài mà, tôi cũng mệt lắm.”
Lận Vũ Lạc lên tiếng.
Cố Tuấn Xuyên vỗ đùi:
“Nào, để lên đây.”
Trêu cô thôi.
Xuống máy bay mọi người tách ra, Cố Tuấn Xuyên vẫn đưa Lận Vũ Châu về trước rồi đến Lận Vũ Lạc. Qua chiến dịch lần này, Lận Vũ Lạc không dám để Cố Tuấn Xuyên vào nhà mình, trên đường cô tìm đủ mọi lý do để Cố Tuấn Xuyên cho cô xuống ven đường, bị Cố Tuấn Xuyên từ chối hết.
Dừng xe trước tòa nhà, Cố Tuấn Xuyên kéo hành lý vào cổng khu nhà cô, đi theo sau lưng cô, đến nhà chỉ đặt hành lý trước cửa, còn anh lùi về bậc thang, dựa vào tường nhìn Lận Vũ Lạc.
“Em sợ tôi vào nhà phải không? Khéo thật, tôi hoàn toàn chẳng muốn vào đó.”
Anh nhướng mày với Lận Vũ Lạc, xoay người bước đi.
Lận Vũ Lạc không hiểu Cố Tuấn Xuyên, tuy cô không muốn anh vào nhà mình, nhưng biểu hiện của anh cứ như nhà cô có hồng thủy mãnh thú vậy, thật sự kỳ lạ.
Cô không so đo mấy chuyện này, mở hành lý thu dọn đồ đạc, lúc cất dây buộc tóc vào ngăn kéo nhà vệ sinh, trông thấy kẹp tóc kim cương Cố Tuấn Xuyên tặng cô. Lận Vũ Lạc lấy ra nhìn một lúc rồi cất lại.
Khi cô ngã lưng xuống giường vẫn cảm giác chuyến du lịch quê nhà này như một giấc mộng. Rất nhiều việc đến giờ nhớ lại vẫn không chân thực, bao gồm hình tượng của Cố Tuấn Xuyên, lúc mờ lúc tỏ trong lòng cô.
Nhắm mắt lại chính là đêm mưa ấy, hơi thở của anh quấn lấy cô, khiến cô nhớ rõ cảm giác buồn bã kia. Uy hiếp của anh trông thì nhẹ nhàng, nhưng lại khắc sâu vào lòng Lận Vũ Lạc. Cả câu “tôi yêu em” xen lẫn giữa chừng của anh, vài ngày sau bắt đầu đâm chồi nảy lộc trong đầu cô.
Lận Vũ Lạc thật sự hoảng loạn với Cố Tuấn Xuyên.
Cô không thể miêu tả được cảm giác hoảng hốt ấy, nó khiến cô sợ hãi khi ở riêng với Cố Tuấn Xuyên.
Cô thử tự mình tiêu hóa, nhưng Cố Tuấn Xuyên cứ mạnh mẽ xâm chiếm đầu óc cô, chẳng hạn như lúc này, anh gọi điện đến. Cô không muốn nghe, điện thoại vẫn ngoan cố vang lên. Lận Vũ Lạc bất đắc dĩ nhận máy, nghe Cố Tuấn Xuyên nói:
“Xuống đây.”
Lận Vũ Lạc xuống lầu, đứng bên cạnh anh, tưởng anh có chuyện lớn long trời lở đất gì muốn nói. Nhưng lại nghe anh thốt lên mấy lời khó hiểu:
“Tối qua tôi còn thề thốt đảm bảo sẽ thả dây dài câu cá lớn, tôi tưởng năng lực tự kiềm chế của mình rất mạnh, chắc chắn có thể giả làm hòa thượng đến tận ngày em thích tôi.”
“Nhưng vừa nãy nhìn em vào nhà, nghĩ đến sau khi về Bắc Kinh ai nấy lại phải bước đi trên quỹ đạo riêng của mình, muốn gặp mặt cũng khó, tôi lại thấy không ổn, tối nay chẳng thể kết thúc thế này được.”
“Vậy phải kết thúc ra sao?”
Lận Vũ Lạc nghiêng đầu nhìn anh:
“Hôn một cái? Ôm một cái? Ngủ một đêm? Vậy còn kết thúc được ư?”
“Lận Vũ Lạc bây giờ em ăn nói thật sự không lựa lời nhỉ.”
“Chẳng phải anh luôn miệng nói muốn chơi chết tôi sao?”
Miệng lưỡi cô sắc bén, gần như chưa từng thất bại trong cuộc đối đầu với Cố Tuấn Xuyên. Cô cũng không cảm thấy có rất nhiều chuyện chẳng thể đem ra nói rõ như vậy.
Vô vàn dịu dàng ngọt ngào trong lòng Cố Tuấn Xuyên bị vài câu của Lận Vũ Lạc đánh tan nát, âm thầm tức giận.
Lận Vũ Lạc thấy anh xụ mặt, biết ngay anh giận rồi.
Trước đây khi Cố Tuấn Xuyên giận, cô thấy tức chết thì thôi chẳng liên quan gì đến mình, hôm nay lại không nỡ, đưa mặt đến gần anh, cười bảo:
“Nói không lại là giận, chưa từng thấy ai nhỏ mọn như anh đấy.”
Cô cứ chớp mắt mãi, như cô nhóc nghịch ngợm. Cuối cùng anh cũng bị cô chọc cười, gật đầu với cô:
“Cách xa tôi ra chút.”
“Không đấy.”
Lận Vũ Lạc đáp.
Cô không có tình yêu mãnh liệt như Cố Tuấn Xuyên, tình cảm cô dành cho anh chỉ vừa cất bước, vẫn chưa có động tĩnh lớn nhường ấy. Nhưng cô cũng hoài niệm hành trình vừa kết thúc, ở Lục Xuân xinh đẹp có Xuân Dã, có mùa hè, một chú mèo ngang ngược, bạn bè và cả Cố Tuấn Xuyên trước mặt nữa.
Nếu không có anh, có lẽ chuyến đi ấy vẫn đặc sắc nhưng sẽ thiếu chút gì đó, Lận Vũ Lạc biết hết.
“Làm bạn với anh thật sự vui lắm Cố Tuấn Xuyên.”
Lận Vũ Lạc chân thành bày tỏ:
“Hai chúng ta cứ cãi nhau suốt, khiến tôi cứ tưởng mình ghét anh. Tuy chuyến đi Lục Xuân tôi vẫn ghét anh, nhưng những lúc không chán ghét anh vẫn nhiều hơn, tôi thích được chơi cùng anh, tôi...”
“Phát thẻ người tốt à?”
Cố Tuấn Xuyên ngắt lời cô:
“Còn nói nữa tôi sẽ dán miệng em lại, đừng dùng chiêu em hay sử dụng với đám người theo đuổi kia để đối phó tôi.”
“Tôi nói thật lòng mà.”
“Không nói cũng được.”
Cố Tuấn Xuyên kéo cửa xe:
“Tôi quay lại gặp em đúng là dư thừa.”
Rồi anh lái xe đi mất.
Lận Vũ Lạc chọc tức Cố Tuấn Xuyên vậy mà lại nảy sinh tâm trạng tốt đẹp, ngâm nga bài hát lên lầu. Một lúc sau cô nhắn tin cho Cố Tuấn Xuyên:
“Anh về nhà chưa? Bớt giận chưa? Tối nay có thể kết thúc được rồi nhỉ?”
Cố Tuấn Xuyên không trả lời cô.
Nhưng tối đó giấc mơ của anh rất mãnh liệt, trong căn nhà ngắm cảnh ở Lục Xuân, anh gần như xé nát Lận Vũ Lạc. Cô nức nở xin tha, quấn chặt chân lên eo anh. Nụ hôn của anh rơi lên chiếc cổ ngẩng cao của cô, lòng bàn tay áp lên trước ngực cô.
Cố Tuấn Xuyên toát mồ hôi giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lận Vũ Lạc:
“Tôi nằm mơ.”
“Tôi cũng vậy.”
Lận Vũ Lạc đáp.
“Hay là chúng ta gặp nhau giao lưu giấc mơ một chút nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất