Chương 108
Đêm đó Hạ Đình Vãn ngủ rất say, hôm sau mãi đến hơn mười giờ mới dậy, lúc tỉnh còn cảm thấy thân thể tê dại thỏa mãn.
Y vừa định xuống giường đã thấy trên điện thoại hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ của Chu Ngưỡng. Trong nháy mắt y bỗng dưng có dự cảm không tốt lắm, bèn gọi lại ngay lập tức. Chu Ngưỡng bắt máy xong cũng không chờ y mở miệng đã trực tiếp nói thẳng ba chữ:”Xem weibo.”
Lòng Hạ Đình Vãn nặng trĩu. Y dùng iPad mở weibo ra tìm đến trang của tổ chương trình “Trên đường”, quả nhiên nhìn thấy một video bên lề dài vài phút vừa được đăng lên chừng ba mươi phút trước.
Y nhìn kỹ, phát hiện tiêu đề lại là “Ảnh đế rơi lệ bộc lộ tâm tình sau khi ly hôn”.
Ngay lập tức, Hạ Đình Vãn ngây ngẩn.
Y run rẩy nhấn phát video, nhưng vừa nhìn được một phút, y đã cảm thấy đầu mình trống rỗng, huyệt thái dương giần giật dữ đội.
Ban đầu y chẳng hiểu ra làm sao cả, trong khi ghi hình y vốn không hề nói đến Tô Ngôn và khóc, tại sao lại có video này cơ chứ. Nhưng y vẫn quá ngu, dù đã bị gài bẫy một lần vẫn không ngờ được tổ chương trình còn có thể lần nữa thay đổi hạn cuối nhận thức của y.
Lúc ở Chiang Mai, đúng là bọn họ có nhắc đến Tô Ngôn một lần.
Lần kia tất cả mọi người ngồi dưới đình viện trong biệt thự nói chuyện phiếm. Hình Nhạc có hỏi y, sau khi ly hôn có liên lạc với Tô Ngôn không, bây giờ tâm trạng thế nào rồi, tiện thể còn hỏi thêm một câu, nói rất nhiều bên truyền thông viết hai người ly hôn là bởi vì có bên thứ ba chen chân, sự thật có phải như thế không.
Thật ra thì những vấn đề này cũng bình thường, tổ chương trình mời y tham gia show thực tế vào thời điểm đó nhất định sẽ lấy scandal chuyện tình cảm cá nhân của y để tạo đề tài hot.
Khi đó trong lòng y vẫn đề phòng, câu trả lời cũng không có vấn đề gì. Y nói sau khi ly hôn hai người vẫn là bạn, thi thoảng cũng liên lạc với nhau. Chỉ khi Hình Nhạc nhắc đến Tô Ngôn, rốt cuộc y mới không nhịn được mà giải thích một câu cho anh.
Y nói, không liên quan đến người thứ ba, là vì y quá tùy hứng, nhiều lúc còn không trân trọng cuộc hôn nhân của mình chứ thật ra Tô Ngôn vẫn luôn rất tốt.
Lúc nói xong câu cuối cùng, y thật sự cũng hơi xúc động, nhưng chút cảm xúc kia được thu về rất nhanh.
Sau đó Hình Nhạc không còn hỏi gì khác nữa.
Nhưng cũng trong đêm đó, y diễn một cảnh ngắn của “Lời cá voi” trước mặt mọi người, trong cảnh diễn này, y thật sự đã rơi lệ.
Quần áo giống nhau, thứ tự chỗ ngồi giống nhau, điều này đã thành nền móng cho tổ chương trình tùy ý cắt ghép biên tập — Y nói về Tô Ngôn, lại phối hợp với biểu cảm khi biểu diễn Tiểu Hạ, trong mắt dâng lên ánh lệ, sau đó chậm rãi rơi nước mắt.
Nhìn không hề có một tỳ vết nào, đến cả Hạ Đình Vãn cũng có một giây phút nảy sinh cảm giác rối loạn về không gian và thời gian.
Bình luận bên dưới tăng rất nhanh, mỗi một cái đều khiến y run lẩy bẩy.
“Một mặt thì nói nào là không có người thứ ba, nào là Tô Ngôn đối xử với mình rất tốt, mặt khác lại đau lòng rơi nước mắt trước ống kính, rốt cuộc đang biểu diễn thứ gì thế? Giả tạo tình cảm cũng phải có điểm chót chứ?”
“Tui chỉ muốn hỏi liệu có phải hình tượng của Hạ ảnh đế là chàng trai thủy tinh lập dị cần được mọi người yêu thương và bảo vệ không?”
“Công chúng kỳ cựu từng chứng kiến scandal Hạ Đình Vãn và LKW hôn nhau bày tỏ, ly hôn là đáng đời, khóc cái cc.”
“Hôn nhân của nhà giàu với con hát chẳng phải là thế à, có được mấy phần thật lòng đâu. Mà không biết Hạ Đình Vãn ly hôn được chia bao nhiêu tiền nhỉ?”
*LKW: Li Kai Wen, pinyin của Lý Khải Văn
“Anh, anh chờ một chút…” Hạ Đình Vãn cố hết sức nói với Chu Ngưỡng.
Còn chưa dứt lời, y đã vọt vào toilet, dạ dày co rút dữ dội. Y không nhịn được mà ôm bồn rửa tay nôn khan mấy lần, sau đó chán nản ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Y không cách nào hình dung được nỗi đau đớn lúc này của mình dữ dội đến nhường nào.
Khi đối mặt với ống kính để biểu diễn Tiểu Hạ, y rất chân thành.
Nhưng không ai quan tâm đến sự chân thành của y.
Tổ chương trình cắt nối biên tập, người vây xem giễu cợt y.
Tình cảm cá nhân của y, tình yêu tha thiết với diễn xuất của y, toàn bộ đều bị cưỡng ép xé ra khỏi cơ thể.
Bị dao băm vằm tan nát, sau đó bị ác ý nấu thành một nồi thức ăn nhanh để cung cấp cho công chúng vốn tham ăn.
Y bị sử dụng một cách tàn nhẫn, bị nhai nuốt, sau đó bị nhổ ra, còn bị mắng một tiếng đang cố lăng xê.
Y không biết tại sao lại thế này, tại sao thế giới này lại trở nên như vậy.
….
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hạ Đình Vãn thất hồn lạc phách gọi cho Chu Ngưỡng, thì thào: “Chu Ngưỡng, tôi không làm thế, là bọn họ ghép nối lung tung.”
“Tôi biết.” Giọng Chu Ngưỡng rất bình tĩnh.
Hạ Đình Vãn cảm thấy mình sắp tan vỡ rồi. Y bụm mặt lặp đi lặp lại một cách hơi cuồng loạn: “Chu Ngưỡng, lúc tôi nhắc đến Tô Ngôn thật sự không hề khóc. Tôi không biết giải thích sao cả, là bọn họ cố ý để tôi diễn một cảnh trong “Lời cá voi”, sau đó lại cắt nối lung tung, tôi thật sự không có.”
“Đình Vãn, bây giờ tỉnh táo lại, nghe tôi nói đã.” Giọng của Chu Ngưỡng rất nặng nề, giống như đang mạnh mẽ kéo Hạ Đình Vãn trở về: “…Nói cho tôi biết, giờ cậu có nghe thấy không?”
“Ừ.” Hạ Đình Vãn run rẩy gật nhẹ, sau đó mới nhận ra Chu Ngưỡng không nhìn thấy được.
Chu Ngưỡng rất bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: “Dù là trước khi kết hôn hay sau khi ly hôn, năm năm qua cậu chưa từng tiêu phí của Tô tiên sinh dù là một lần, cũng chưa từng đăng bất cứ bài nào để lăng xê tình cảm giữa hai người. Chuyện lần này tôi biết cậu rất khó chịu, vì trong lòng cậu luôn để ý Tô tiên sinh, không muốn để người khác hiểu lầm thế này. Tôi biết cậu không hề làm điều đó, mà Tô tiên sinh cũng biết, cậu hiểu chưa? Cậu có tin anh ấy không?”
“Tôi tin…”
Nghe được tên Tô Ngôn, dù chỉ là hai chữ đơn giản thế thôi, nhưng dường như nó đã cho Hạ Đình Vãn dũng khí đứng vững trên mặt đất.
Y hít một hơi thật sâu rồi cầm điện thoại nói: “Tô Ngôn chắc chắn sẽ tin tôi, tôi không lo lắng chuyện này.”
“Vậy là tốt.” Chu Ngưỡng nói: “Cậu chỉ cần để ý đến người tin mình nhất là được, còn lại thì không cần lo đâu. Bọn họ mắng cậu là vì đã bôi đen cậu thành thói quen rồi, hễ xảy ra chuyện gì đều muốn giễu cợt. Giờ cậu đang nơi đầu sóng ngọn gió, sẽ luôn có người xoi mói bới móc cậu. Có người dẫn đầu trào phúng, có người cùng gió, nhưng lại càng nhiều người im lặng chờ xem hơn, hiểu chưa?”
“Cậu xem, như trước đó tôi đã nói, Diệp Bỉnh Văn vì bôi đen cậu sẽ không chừa thủ đoạn, không còn chừng mực nữa. Video ngoài lề này lại khiến tôi cảm thấy chúng ta sắp có thể chờ đến lúc phản kích rồi.”
Tốc độ nói của Chu Ngưỡng dần nhanh hơn, qua giọng nói của hắn, Hạ Đình Vãn có thể cảm nhận được cảm giác căng thẳng khi thấy con mồi dần dần tiến vào tầm mắt.
Chu Ngưỡng dừng một chút, tỉnh táo tiếp tục nói: “Mấy hôm nay tôi và người bên quan hệ xã hội của An Đức đang chuẩn bị, cũng tự mình liên lạc với rất nhiều bên truyền thông, mấy ngày sắp tới sẽ lần lượt đăng vài bài viết để phân tán chút lực chú ý trước mắt. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều bản thảo với nhiều luận điệu, sẽ không để lộ ra. Bất kể là thế nào, một tổ chương trình liên tiếp đăng hai video ngoài lề bôi đen MC của mình đến thương tích đầy mình là một chuyện rất khả nghi, trước mắt chúng ta có thể dùng góc độ này để đăng bài.”
“Chu Ngưỡng,” Hạ Đình Vãn bỗng nghĩ đến điều gì đó, bèn nói ngay: “Anh còn phải nhờ người tìm được bản phim gốc nữa.”
“Hả?”
“Tìm được người biên tập, để so sánh đoạn tôi chảy nước mắt trong video ngoài lề và bản gốc trong “Lời cá voi” nữa. Lúc diễn lại ở Thái Lan, thứ tự động tác và thay đổi vẻ mặt cơ bản đều duy trì tiết tấu của phim gốc. Anh thử xem một chút coi có thể đối chiếu ra manh mối gì không.”
Hạ Đình Vãn hơi kích động, những phương diện khác y không thông thạo, nhưng y hiểu phim.
Trong “Lời cá voi”, mỗi một động tác, vẻ mặt, từng cảm xúc nhỏ bé y đều khắc trong tâm khảm.
Bởi vậy mà đã qua hơn sáu năm, y vẫn có thể tái hiện lại một cách hoàn mỹ tại Thái Lan.
Cảm xúc, tiết tấu đọc thoại của một diễn viên trong phim ảnh đều có sự khác biệt tinh tế với đời sống, muốn chỉnh sửa giống như đối thoại thường ngày một cách hoàn mỹ không hề có kẽ hở là chuyện tuyệt đối khó làm được.
Y muốn tìm sơ hở trong video ngoài lề, y tin nhất định sơ hở này có tồn tại.
“Hiểu rồi.” Chu Ngưỡng phản ứng rất nhanh, hắn bình tĩnh nói: “Một khi nhìn ra cái gì đó, tôi sẽ chuẩn bị bản thảo và bản so sánh thật kỹ, để người mê phim thâm niên đăng lên, lại tìm nhà phê bình điện ảnh đến phát biểu cái nhìn.”
“Đình Vãn, bây giờ trừ chuyện này ra còn chút chuyện nữa.” Chu Ngưỡng thở dài, thấp giọng nói: “Về phương diện tiền bạc, bên TBN đã gửi số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đến cho chúng ta, nói thật là cao đến mức khá là đáng sợ. Mà bên này chúng ta còn phải chi cho công tác PR và truyền thông nữa, có phải tình trạng kinh tế của cậu không ổn lắm đúng không?”
Y vừa định xuống giường đã thấy trên điện thoại hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ của Chu Ngưỡng. Trong nháy mắt y bỗng dưng có dự cảm không tốt lắm, bèn gọi lại ngay lập tức. Chu Ngưỡng bắt máy xong cũng không chờ y mở miệng đã trực tiếp nói thẳng ba chữ:”Xem weibo.”
Lòng Hạ Đình Vãn nặng trĩu. Y dùng iPad mở weibo ra tìm đến trang của tổ chương trình “Trên đường”, quả nhiên nhìn thấy một video bên lề dài vài phút vừa được đăng lên chừng ba mươi phút trước.
Y nhìn kỹ, phát hiện tiêu đề lại là “Ảnh đế rơi lệ bộc lộ tâm tình sau khi ly hôn”.
Ngay lập tức, Hạ Đình Vãn ngây ngẩn.
Y run rẩy nhấn phát video, nhưng vừa nhìn được một phút, y đã cảm thấy đầu mình trống rỗng, huyệt thái dương giần giật dữ đội.
Ban đầu y chẳng hiểu ra làm sao cả, trong khi ghi hình y vốn không hề nói đến Tô Ngôn và khóc, tại sao lại có video này cơ chứ. Nhưng y vẫn quá ngu, dù đã bị gài bẫy một lần vẫn không ngờ được tổ chương trình còn có thể lần nữa thay đổi hạn cuối nhận thức của y.
Lúc ở Chiang Mai, đúng là bọn họ có nhắc đến Tô Ngôn một lần.
Lần kia tất cả mọi người ngồi dưới đình viện trong biệt thự nói chuyện phiếm. Hình Nhạc có hỏi y, sau khi ly hôn có liên lạc với Tô Ngôn không, bây giờ tâm trạng thế nào rồi, tiện thể còn hỏi thêm một câu, nói rất nhiều bên truyền thông viết hai người ly hôn là bởi vì có bên thứ ba chen chân, sự thật có phải như thế không.
Thật ra thì những vấn đề này cũng bình thường, tổ chương trình mời y tham gia show thực tế vào thời điểm đó nhất định sẽ lấy scandal chuyện tình cảm cá nhân của y để tạo đề tài hot.
Khi đó trong lòng y vẫn đề phòng, câu trả lời cũng không có vấn đề gì. Y nói sau khi ly hôn hai người vẫn là bạn, thi thoảng cũng liên lạc với nhau. Chỉ khi Hình Nhạc nhắc đến Tô Ngôn, rốt cuộc y mới không nhịn được mà giải thích một câu cho anh.
Y nói, không liên quan đến người thứ ba, là vì y quá tùy hứng, nhiều lúc còn không trân trọng cuộc hôn nhân của mình chứ thật ra Tô Ngôn vẫn luôn rất tốt.
Lúc nói xong câu cuối cùng, y thật sự cũng hơi xúc động, nhưng chút cảm xúc kia được thu về rất nhanh.
Sau đó Hình Nhạc không còn hỏi gì khác nữa.
Nhưng cũng trong đêm đó, y diễn một cảnh ngắn của “Lời cá voi” trước mặt mọi người, trong cảnh diễn này, y thật sự đã rơi lệ.
Quần áo giống nhau, thứ tự chỗ ngồi giống nhau, điều này đã thành nền móng cho tổ chương trình tùy ý cắt ghép biên tập — Y nói về Tô Ngôn, lại phối hợp với biểu cảm khi biểu diễn Tiểu Hạ, trong mắt dâng lên ánh lệ, sau đó chậm rãi rơi nước mắt.
Nhìn không hề có một tỳ vết nào, đến cả Hạ Đình Vãn cũng có một giây phút nảy sinh cảm giác rối loạn về không gian và thời gian.
Bình luận bên dưới tăng rất nhanh, mỗi một cái đều khiến y run lẩy bẩy.
“Một mặt thì nói nào là không có người thứ ba, nào là Tô Ngôn đối xử với mình rất tốt, mặt khác lại đau lòng rơi nước mắt trước ống kính, rốt cuộc đang biểu diễn thứ gì thế? Giả tạo tình cảm cũng phải có điểm chót chứ?”
“Tui chỉ muốn hỏi liệu có phải hình tượng của Hạ ảnh đế là chàng trai thủy tinh lập dị cần được mọi người yêu thương và bảo vệ không?”
“Công chúng kỳ cựu từng chứng kiến scandal Hạ Đình Vãn và LKW hôn nhau bày tỏ, ly hôn là đáng đời, khóc cái cc.”
“Hôn nhân của nhà giàu với con hát chẳng phải là thế à, có được mấy phần thật lòng đâu. Mà không biết Hạ Đình Vãn ly hôn được chia bao nhiêu tiền nhỉ?”
*LKW: Li Kai Wen, pinyin của Lý Khải Văn
“Anh, anh chờ một chút…” Hạ Đình Vãn cố hết sức nói với Chu Ngưỡng.
Còn chưa dứt lời, y đã vọt vào toilet, dạ dày co rút dữ dội. Y không nhịn được mà ôm bồn rửa tay nôn khan mấy lần, sau đó chán nản ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Y không cách nào hình dung được nỗi đau đớn lúc này của mình dữ dội đến nhường nào.
Khi đối mặt với ống kính để biểu diễn Tiểu Hạ, y rất chân thành.
Nhưng không ai quan tâm đến sự chân thành của y.
Tổ chương trình cắt nối biên tập, người vây xem giễu cợt y.
Tình cảm cá nhân của y, tình yêu tha thiết với diễn xuất của y, toàn bộ đều bị cưỡng ép xé ra khỏi cơ thể.
Bị dao băm vằm tan nát, sau đó bị ác ý nấu thành một nồi thức ăn nhanh để cung cấp cho công chúng vốn tham ăn.
Y bị sử dụng một cách tàn nhẫn, bị nhai nuốt, sau đó bị nhổ ra, còn bị mắng một tiếng đang cố lăng xê.
Y không biết tại sao lại thế này, tại sao thế giới này lại trở nên như vậy.
….
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hạ Đình Vãn thất hồn lạc phách gọi cho Chu Ngưỡng, thì thào: “Chu Ngưỡng, tôi không làm thế, là bọn họ ghép nối lung tung.”
“Tôi biết.” Giọng Chu Ngưỡng rất bình tĩnh.
Hạ Đình Vãn cảm thấy mình sắp tan vỡ rồi. Y bụm mặt lặp đi lặp lại một cách hơi cuồng loạn: “Chu Ngưỡng, lúc tôi nhắc đến Tô Ngôn thật sự không hề khóc. Tôi không biết giải thích sao cả, là bọn họ cố ý để tôi diễn một cảnh trong “Lời cá voi”, sau đó lại cắt nối lung tung, tôi thật sự không có.”
“Đình Vãn, bây giờ tỉnh táo lại, nghe tôi nói đã.” Giọng của Chu Ngưỡng rất nặng nề, giống như đang mạnh mẽ kéo Hạ Đình Vãn trở về: “…Nói cho tôi biết, giờ cậu có nghe thấy không?”
“Ừ.” Hạ Đình Vãn run rẩy gật nhẹ, sau đó mới nhận ra Chu Ngưỡng không nhìn thấy được.
Chu Ngưỡng rất bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: “Dù là trước khi kết hôn hay sau khi ly hôn, năm năm qua cậu chưa từng tiêu phí của Tô tiên sinh dù là một lần, cũng chưa từng đăng bất cứ bài nào để lăng xê tình cảm giữa hai người. Chuyện lần này tôi biết cậu rất khó chịu, vì trong lòng cậu luôn để ý Tô tiên sinh, không muốn để người khác hiểu lầm thế này. Tôi biết cậu không hề làm điều đó, mà Tô tiên sinh cũng biết, cậu hiểu chưa? Cậu có tin anh ấy không?”
“Tôi tin…”
Nghe được tên Tô Ngôn, dù chỉ là hai chữ đơn giản thế thôi, nhưng dường như nó đã cho Hạ Đình Vãn dũng khí đứng vững trên mặt đất.
Y hít một hơi thật sâu rồi cầm điện thoại nói: “Tô Ngôn chắc chắn sẽ tin tôi, tôi không lo lắng chuyện này.”
“Vậy là tốt.” Chu Ngưỡng nói: “Cậu chỉ cần để ý đến người tin mình nhất là được, còn lại thì không cần lo đâu. Bọn họ mắng cậu là vì đã bôi đen cậu thành thói quen rồi, hễ xảy ra chuyện gì đều muốn giễu cợt. Giờ cậu đang nơi đầu sóng ngọn gió, sẽ luôn có người xoi mói bới móc cậu. Có người dẫn đầu trào phúng, có người cùng gió, nhưng lại càng nhiều người im lặng chờ xem hơn, hiểu chưa?”
“Cậu xem, như trước đó tôi đã nói, Diệp Bỉnh Văn vì bôi đen cậu sẽ không chừa thủ đoạn, không còn chừng mực nữa. Video ngoài lề này lại khiến tôi cảm thấy chúng ta sắp có thể chờ đến lúc phản kích rồi.”
Tốc độ nói của Chu Ngưỡng dần nhanh hơn, qua giọng nói của hắn, Hạ Đình Vãn có thể cảm nhận được cảm giác căng thẳng khi thấy con mồi dần dần tiến vào tầm mắt.
Chu Ngưỡng dừng một chút, tỉnh táo tiếp tục nói: “Mấy hôm nay tôi và người bên quan hệ xã hội của An Đức đang chuẩn bị, cũng tự mình liên lạc với rất nhiều bên truyền thông, mấy ngày sắp tới sẽ lần lượt đăng vài bài viết để phân tán chút lực chú ý trước mắt. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều bản thảo với nhiều luận điệu, sẽ không để lộ ra. Bất kể là thế nào, một tổ chương trình liên tiếp đăng hai video ngoài lề bôi đen MC của mình đến thương tích đầy mình là một chuyện rất khả nghi, trước mắt chúng ta có thể dùng góc độ này để đăng bài.”
“Chu Ngưỡng,” Hạ Đình Vãn bỗng nghĩ đến điều gì đó, bèn nói ngay: “Anh còn phải nhờ người tìm được bản phim gốc nữa.”
“Hả?”
“Tìm được người biên tập, để so sánh đoạn tôi chảy nước mắt trong video ngoài lề và bản gốc trong “Lời cá voi” nữa. Lúc diễn lại ở Thái Lan, thứ tự động tác và thay đổi vẻ mặt cơ bản đều duy trì tiết tấu của phim gốc. Anh thử xem một chút coi có thể đối chiếu ra manh mối gì không.”
Hạ Đình Vãn hơi kích động, những phương diện khác y không thông thạo, nhưng y hiểu phim.
Trong “Lời cá voi”, mỗi một động tác, vẻ mặt, từng cảm xúc nhỏ bé y đều khắc trong tâm khảm.
Bởi vậy mà đã qua hơn sáu năm, y vẫn có thể tái hiện lại một cách hoàn mỹ tại Thái Lan.
Cảm xúc, tiết tấu đọc thoại của một diễn viên trong phim ảnh đều có sự khác biệt tinh tế với đời sống, muốn chỉnh sửa giống như đối thoại thường ngày một cách hoàn mỹ không hề có kẽ hở là chuyện tuyệt đối khó làm được.
Y muốn tìm sơ hở trong video ngoài lề, y tin nhất định sơ hở này có tồn tại.
“Hiểu rồi.” Chu Ngưỡng phản ứng rất nhanh, hắn bình tĩnh nói: “Một khi nhìn ra cái gì đó, tôi sẽ chuẩn bị bản thảo và bản so sánh thật kỹ, để người mê phim thâm niên đăng lên, lại tìm nhà phê bình điện ảnh đến phát biểu cái nhìn.”
“Đình Vãn, bây giờ trừ chuyện này ra còn chút chuyện nữa.” Chu Ngưỡng thở dài, thấp giọng nói: “Về phương diện tiền bạc, bên TBN đã gửi số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đến cho chúng ta, nói thật là cao đến mức khá là đáng sợ. Mà bên này chúng ta còn phải chi cho công tác PR và truyền thông nữa, có phải tình trạng kinh tế của cậu không ổn lắm đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất