Chương 113
“Tô Ngôn, hôm nay khi trở về em phát hiện bên ngoài trời đổ tuyết rồi, đẹp lắm.”
“Ừm.”
“Chờ đến khi anh hết bận, chúng mình cùng đi núi Phú Sĩ nhé. Đi ngắm tuyết, ban ngày thì ngắm tuyết, ăn Sukiyaki, đêm thì tắm suối nước nóng, ngâm xong lại làm tình với nhau.”
Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn nằm nhoài trong chiếc chăn mềm. Y ôm cánh tay Tô Ngôn, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ thì thào nói.
Trong bóng đêm, tuyết trắng lất phất bay nom cực kỳ dịu dàng, cách một lớp thủy tinh cũng có thể cảm nhận được cái mềm mại nhẹ nhàng khi bông tuyết đậu trên người.
Tô Ngôn cười, anh hôn một cái lên lưng Hạ Đình Vãn, thấp giọng nói: “Bé con, nói phóng đãng thế chi bằng làm cho xong lần này đi.”
Hạ Đình Vãn cũng lén cười, lúc quay người lại, thứ to dài không khỏi tuột ra khỏi cơ thể y.
Y chui vào ngực Tô Ngôn từ chính diện, sau đó nghịch ngợm dùng đùi kẹp lấy vật kia, nghe thấy Tô Ngôn không kìm được một tiếng rên khẽ mới ngẩng đầu đặt một nụ hôn lên bờ môi anh.
“Em yêu anh.”
Hạ Đình Vãn lại nói thêm lần nữa, y chớp chớp mắt hỏi: “Nói đi, anh yêu em không?”
“Yêu.”
Ánh mắt Tô Ngôn nhìn Hạ Đình Vãn vừa yêu chiều vừa có chút bất đắc dĩ.
Hạ Đình Vãn mỉm cười.
Lúc hỏi, y đã biết đáp án rồi.
Nên y mới hỏi mà không hề hoang mang, chẳng chút thấp thỏm.
Đôi mắt đào hoa của y cong cong ngọt ngào tựa như một vốc ánh sáng đẫm nước được vớt lên khỏi hồ.
Y đưa tay vào chăn cầm lấy dương v*t vẫn đang dựng thẳng của Tô Ngôn, sau đó nâng mông ngồi xuống.
Trên chóp mũi tuôn một giọt mồ hôi, Hạ Đình Vãn bật ra một tiếng thở dốc, lắc đầu nũng nịu nói: “Hay lại nghỉ thêm một lát nhé… Chỉ một lát thôi.”
Tô Ngôn không vội vã, anh dịu dàng ôm mặt y, chậm rãi đỉnh động vài lần.
Hạ Đình Vãn dùng chân vòng chặt qua eo Tô Ngôn.
Y đang kề Tô Ngôn rất sát, có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, có thể cảm nhận được hơi thở ve vuốt ủi an của anh.
Có lẽ vì khoảng cách như vậy, ánh mắt Tô Ngôn nhìn y bỗng trở nên nóng rẫy quá đỗi, khiến tim y bỗng luống cuống đập chậm một nhịp.
Y không biết trong nháy mắt đó mình đã nghĩ thế nào, nhưng vẫn vô thức đưa tay che vết sẹo trên má phải. Lúc này, y mới hốt hoảng nhớ có lần Tô Ngôn từng nói với mình — Nói một khi trên mặt có sẹo, một người vốn đẹp đẽ cũng trở thành xấu xí.
Lâu như vậy, y còn cho là mình đã sớm quên rồi. Nhưng hóa ra ký ức về nỗi sợ hãi bị thu hẹp lại trong câu nói đó vẫn còn đọng lại trong đáy lòng y, một khi đột nhiên xông tới, trái tim y không thể khống chế được, bỗng rơi từ trên cao xuống.
Tô Ngôn nhìn y với ánh mắt sâu thẳm, anh nắm chặt tay y muốn kéo ngón tay đang che khuất mặt kia ra.
Hạ Đình Vãn giãy giụa không chịu buông ra, nhỏ giọng nói: “Tô Ngôn, khi đó… Anh nói trên mặt em có vết sẹo, thật xấu xí.”
Đôi mắt y có chút quật cường, nhưng cũng chỉ có một chút vậy thôi, còn nhìn vào sâu hơn là nỗi tủi thân và yếu đuối.
Tô Ngôn không nói gì, anh kéo y vào ngực mình, sau đó mạnh mẽ đẩy tay y ra.
Nhìn vết sẹo hẹp dài sẫm màu trên má phải, màu mắt Tô Ngôn đậm hơn. Anh nắm cằm Hạ Đình Vãn, hung hăng hôn lên vết thương kia thật nhiều lần, dùng sức đến mức Hạ Đình Vãn cảm thấy da của mình sắp bị nghiền nát rồi.
“Không xấu xí.”
Tô Ngôn vừa hôn y vừa nói xin lỗi bằng giọng khàn khàn: “Xin lỗi Đình Đình. Em không xấu, chỉ là tôi…”
Nói đến đó, hơi thở anh bỗng như nghẹn lại vì nhắc đến chuyện cũ, nhất thời lâm vào yên lặng.
“Sáng hôm đó lúc tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ em say ngủ tựa vào vai tôi, có một giây phút tôi như quên hết thảy mọi chuyện trước đó, chuyện tai nạn, chuyện muốn ly hôn, tất cả đều không nhớ rõ nữa. Giấc mộng rất nhẹ nhàng, rất tốt đẹp, giống như cái năm chúng ta mới kết hôn, mỗi ngày em đều tỉnh lại bên cạnh tôi, nằm trong ngực tôi như một con sẻ nhỏ, vĩnh viễn không bay đi. Tôi muốn cúi đầu hôn em, sau đó em tỉnh lại. Lúc em quay đầu lại, tôi bỗng thấy vết sẹo đó, và…”
“Đình Đình, tôi thật sự…”
Nói đến đây, rốt cuộc Tô Ngôn không thể tiếp lời được nữa, chỉ biết chán nản: “Thật xin lỗi.”
Hạ Đình Vãn không chịu được nữa, y gắt gao ôm chặt lấy cổ Tô Ngôn, ngay cả hai chân cũng ngang bướng quấn lấy anh.
Y bỗng nghĩ, may mà bây giờ thân thể họ còn nối liền ở chỗ bí ẩn kia, nếu không y sẽ sụp đổ.
Được yêu đến tận cùng, thế mà y cũng cảm thấy đau nhức nhối.
Nếu như y là một con nhím, thì y hận không thể tự tay rút sạch từng sợi lông trên người, sau đó run rẩy hiến tế cho Tô Ngôn.
Nhưng không thể.
Không thể làm như vậy.
Y sẽ không làm mình tổn thương nữa.
Y đau một, Tô Ngôn sẽ phải thay y đau chín phần còn lại.
Y chỉ chảy một giọt máu, nhưng trong lòng Tô Ngôn đã máu me đầm đìa.
Cho nên nhất định y phải cực kỳ yêu thương bản thân mình, phải yêu mình đến rạng ngời xán lạn, mạnh mẽ thẳng thắn.
….
Hạ Đình Vãn hôn từng lần từng lần lên trán Tô Ngôn.
Hai người họ như hai con thú nhỏ đang tựa sát vuốt ve an ủi nhau. Y rất ít có cơ hội được ôm lấy Tô Ngôn yếu ớt thế này, cảm giác này vừa lạ lẫm vừa ấm áp.
“Tô Ngôn,” Hạ Đình Vãn chống người dậy, bỗng nhiên nói: “Chúng ta phục hôn đi.”
Tô Ngôn hơi giật mình ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh xẹt qua một tia chần chừ rất nhẹ, Hạ Đình Vãn không chú ý đến.
“Ừm.” Tô Ngôn mập mờ đáp, anh trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Đình Đình… Để qua một thời gian nữa đi, qua một thời gian nữa, tôi sẽ từ chức được không?”
Nhất thời Hạ Đình Vãn không hiểu được anh đang nói qua một thời gian nữa sẽ phục hôn, hay qua một thời gian nữa sẽ từ chức,
Nhưng hai chữ từ chức kia hoàn toàn hấp dẫn chú ý của y.
Y mở tròn mắt, nhẹ hỏi: “Anh nói là….?”
“Rời khỏi Hanh Thái.” Tô Ngôn bĩnh tĩnh đáp.
Nghe xong, Hạ Đình Vãn hơi hoảng hốt: “Là công việc không thuận lợi hả anh? Anh đi công tác lâu như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không phải.” Tô Ngôn vuốt ve khuôn mặt Hạ Đình Vãn, mỉm cười: “Là không muốn làm kinh doanh nữa, muốn đạt được một học vị khoa văn. Đình Đình, em có đồng ý không?”
Đây chắc chắn là một chuyện cực kỳ hoang đường.
Có lẽ trên đời này sẽ không có người thứ hai như Tô Ngôn sẵn sàng bỏ lại chỗ ngồi trong tập đoàn Hanh Thái để quyết định đi học Văn học.
Thực hiện quyết định này, tài sản bỏ xuống phải tính bằng trăm triệu, càng chưa kể đến quyền thế và địa vị liên quan trong đó.
Nhưng nghe xong, Hạ Đình Vãn lại thở dài một hơi.
Y thả lỏng, mỉm cười: “Em còn tưởng anh gặp chuyện khó khăn gì lớn nữa cơ.”
“Em đồng ý chứ, đương nhiên phải làm chuyện mình muốn làm rồi.”
Y thuận thế cọ cọ mặt mình lên lòng bàn tay Tô Ngôn, nghiêm túc nói: “Em giúp anh. Nếu, nếu về sau không đủ tiền, chúng ta sẽ ở một căn nhà nhỏ hơn, không dùng xe đắt nữa, cũng chẳng có nhiều người hầu như bây giờ. Em đi đóng phim kiếm tiền, để cho anh đi học.”
Có lẽ y quá mức ngây thơ khiến Tô Ngôn không nhịn được mà bóp bóp mũi y: “Đồ ngốc, từ chức cũng không hụt vào chỗ tiền em kiếm được đâu.”
Hạ Đình Vãn cười ngây ngô.
Trong lòng y, không còn chuyện gì quan trọng hơn việc để Tô Ngôn làm chuyện anh muốn làm.
Giống như cho đến giờ Tô Ngôn cũng chưa từng hỏi y muốn kiếm lời bao nhiêu tiền, muốn hot đến mức nào.
Tô Ngôn chỉ hỏi, y muốn làm cái gì.
Y cũng thế.
Chỉ cần là Tô Ngôn tự mình muốn từ chức đi học, y đã cảm thấy đó là điều đương nhiên, thậm chí còn không cần thảo luận thêm nhiều, còn không quan trọng bằng việc thân mật với Tô Ngôn thêm nhiều nữa.
Y ái muội dùng miệng ngậm lấy ngón tay Tô Ngôn, liếm láp chậm rãi, tỉ mỉ từng ngón từng ngón một.
Tô Ngôn bị y quyến rũ, trong mắt lại bùng lên ngọn lửa, dương v*t đang nằm trong cơ thể Hạ Đình Vãn căng to thêm một chút.
Hạ Đình Vãn còn ngại không đủ, bỗng nhiên dùng sức mút ngón trỏ Tô Ngôn đang cắm trong miệng mình.
Tô Ngôn hít vào một hơi, rốt cuộc anh không nhịn được nữa, xoay người đè Hạ Đình Vãn xuống dưới thân.
“Em đã nghỉ ngơi xong rồi tiên sinh à.”
Hạ Đình Vãn cười thật ngọt ngào, sau đó nằm ngửa dạng rộng chân ra.
Thật ra trước kia hai người họ cũng thường xuyên như vậy.
Sau khi kết hôn, điều y thích nhất là ỷ lại Tô Ngôn khi ở trên giường. Thể lực y không thể bì với Tô Ngôn được, nên cứ luôn nũng nịu đòi nghỉ một lát.
Nhưng y sẽ không để Tô Ngôn đi.
Y sẽ để Tô Ngôn chờ trong cơ thể vừa phóng thích xong, vẫn còn đang hồi vị của mình, sau đó da thịt dán chặt vào nhau, thân mật thì thầm đủ chuyện trời nam đất bắc, không ngừng hôn nhau, sau đó chờ y nghỉ ngơi xong — lại làm thêm lần hai, lần ba.
Tựa như cơn mưa ngày hạ, tí ta tí tách triền miên rơi xuống suốt đêm.
Tô Ngôn mạnh mẽ đến vậy, tinh lực anh dồi dào như một con mèo cỡ lớn trong bóng đêm, luôn luôn có thể thỏa mãn y đến tột cùng.
Một khắc cầu hoan này, Hạ Đình Vãn còn tưởng tối nay sẽ không có gì khác biệt.
“Ừm.”
“Chờ đến khi anh hết bận, chúng mình cùng đi núi Phú Sĩ nhé. Đi ngắm tuyết, ban ngày thì ngắm tuyết, ăn Sukiyaki, đêm thì tắm suối nước nóng, ngâm xong lại làm tình với nhau.”
Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn nằm nhoài trong chiếc chăn mềm. Y ôm cánh tay Tô Ngôn, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ thì thào nói.
Trong bóng đêm, tuyết trắng lất phất bay nom cực kỳ dịu dàng, cách một lớp thủy tinh cũng có thể cảm nhận được cái mềm mại nhẹ nhàng khi bông tuyết đậu trên người.
Tô Ngôn cười, anh hôn một cái lên lưng Hạ Đình Vãn, thấp giọng nói: “Bé con, nói phóng đãng thế chi bằng làm cho xong lần này đi.”
Hạ Đình Vãn cũng lén cười, lúc quay người lại, thứ to dài không khỏi tuột ra khỏi cơ thể y.
Y chui vào ngực Tô Ngôn từ chính diện, sau đó nghịch ngợm dùng đùi kẹp lấy vật kia, nghe thấy Tô Ngôn không kìm được một tiếng rên khẽ mới ngẩng đầu đặt một nụ hôn lên bờ môi anh.
“Em yêu anh.”
Hạ Đình Vãn lại nói thêm lần nữa, y chớp chớp mắt hỏi: “Nói đi, anh yêu em không?”
“Yêu.”
Ánh mắt Tô Ngôn nhìn Hạ Đình Vãn vừa yêu chiều vừa có chút bất đắc dĩ.
Hạ Đình Vãn mỉm cười.
Lúc hỏi, y đã biết đáp án rồi.
Nên y mới hỏi mà không hề hoang mang, chẳng chút thấp thỏm.
Đôi mắt đào hoa của y cong cong ngọt ngào tựa như một vốc ánh sáng đẫm nước được vớt lên khỏi hồ.
Y đưa tay vào chăn cầm lấy dương v*t vẫn đang dựng thẳng của Tô Ngôn, sau đó nâng mông ngồi xuống.
Trên chóp mũi tuôn một giọt mồ hôi, Hạ Đình Vãn bật ra một tiếng thở dốc, lắc đầu nũng nịu nói: “Hay lại nghỉ thêm một lát nhé… Chỉ một lát thôi.”
Tô Ngôn không vội vã, anh dịu dàng ôm mặt y, chậm rãi đỉnh động vài lần.
Hạ Đình Vãn dùng chân vòng chặt qua eo Tô Ngôn.
Y đang kề Tô Ngôn rất sát, có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, có thể cảm nhận được hơi thở ve vuốt ủi an của anh.
Có lẽ vì khoảng cách như vậy, ánh mắt Tô Ngôn nhìn y bỗng trở nên nóng rẫy quá đỗi, khiến tim y bỗng luống cuống đập chậm một nhịp.
Y không biết trong nháy mắt đó mình đã nghĩ thế nào, nhưng vẫn vô thức đưa tay che vết sẹo trên má phải. Lúc này, y mới hốt hoảng nhớ có lần Tô Ngôn từng nói với mình — Nói một khi trên mặt có sẹo, một người vốn đẹp đẽ cũng trở thành xấu xí.
Lâu như vậy, y còn cho là mình đã sớm quên rồi. Nhưng hóa ra ký ức về nỗi sợ hãi bị thu hẹp lại trong câu nói đó vẫn còn đọng lại trong đáy lòng y, một khi đột nhiên xông tới, trái tim y không thể khống chế được, bỗng rơi từ trên cao xuống.
Tô Ngôn nhìn y với ánh mắt sâu thẳm, anh nắm chặt tay y muốn kéo ngón tay đang che khuất mặt kia ra.
Hạ Đình Vãn giãy giụa không chịu buông ra, nhỏ giọng nói: “Tô Ngôn, khi đó… Anh nói trên mặt em có vết sẹo, thật xấu xí.”
Đôi mắt y có chút quật cường, nhưng cũng chỉ có một chút vậy thôi, còn nhìn vào sâu hơn là nỗi tủi thân và yếu đuối.
Tô Ngôn không nói gì, anh kéo y vào ngực mình, sau đó mạnh mẽ đẩy tay y ra.
Nhìn vết sẹo hẹp dài sẫm màu trên má phải, màu mắt Tô Ngôn đậm hơn. Anh nắm cằm Hạ Đình Vãn, hung hăng hôn lên vết thương kia thật nhiều lần, dùng sức đến mức Hạ Đình Vãn cảm thấy da của mình sắp bị nghiền nát rồi.
“Không xấu xí.”
Tô Ngôn vừa hôn y vừa nói xin lỗi bằng giọng khàn khàn: “Xin lỗi Đình Đình. Em không xấu, chỉ là tôi…”
Nói đến đó, hơi thở anh bỗng như nghẹn lại vì nhắc đến chuyện cũ, nhất thời lâm vào yên lặng.
“Sáng hôm đó lúc tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ em say ngủ tựa vào vai tôi, có một giây phút tôi như quên hết thảy mọi chuyện trước đó, chuyện tai nạn, chuyện muốn ly hôn, tất cả đều không nhớ rõ nữa. Giấc mộng rất nhẹ nhàng, rất tốt đẹp, giống như cái năm chúng ta mới kết hôn, mỗi ngày em đều tỉnh lại bên cạnh tôi, nằm trong ngực tôi như một con sẻ nhỏ, vĩnh viễn không bay đi. Tôi muốn cúi đầu hôn em, sau đó em tỉnh lại. Lúc em quay đầu lại, tôi bỗng thấy vết sẹo đó, và…”
“Đình Đình, tôi thật sự…”
Nói đến đây, rốt cuộc Tô Ngôn không thể tiếp lời được nữa, chỉ biết chán nản: “Thật xin lỗi.”
Hạ Đình Vãn không chịu được nữa, y gắt gao ôm chặt lấy cổ Tô Ngôn, ngay cả hai chân cũng ngang bướng quấn lấy anh.
Y bỗng nghĩ, may mà bây giờ thân thể họ còn nối liền ở chỗ bí ẩn kia, nếu không y sẽ sụp đổ.
Được yêu đến tận cùng, thế mà y cũng cảm thấy đau nhức nhối.
Nếu như y là một con nhím, thì y hận không thể tự tay rút sạch từng sợi lông trên người, sau đó run rẩy hiến tế cho Tô Ngôn.
Nhưng không thể.
Không thể làm như vậy.
Y sẽ không làm mình tổn thương nữa.
Y đau một, Tô Ngôn sẽ phải thay y đau chín phần còn lại.
Y chỉ chảy một giọt máu, nhưng trong lòng Tô Ngôn đã máu me đầm đìa.
Cho nên nhất định y phải cực kỳ yêu thương bản thân mình, phải yêu mình đến rạng ngời xán lạn, mạnh mẽ thẳng thắn.
….
Hạ Đình Vãn hôn từng lần từng lần lên trán Tô Ngôn.
Hai người họ như hai con thú nhỏ đang tựa sát vuốt ve an ủi nhau. Y rất ít có cơ hội được ôm lấy Tô Ngôn yếu ớt thế này, cảm giác này vừa lạ lẫm vừa ấm áp.
“Tô Ngôn,” Hạ Đình Vãn chống người dậy, bỗng nhiên nói: “Chúng ta phục hôn đi.”
Tô Ngôn hơi giật mình ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh xẹt qua một tia chần chừ rất nhẹ, Hạ Đình Vãn không chú ý đến.
“Ừm.” Tô Ngôn mập mờ đáp, anh trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Đình Đình… Để qua một thời gian nữa đi, qua một thời gian nữa, tôi sẽ từ chức được không?”
Nhất thời Hạ Đình Vãn không hiểu được anh đang nói qua một thời gian nữa sẽ phục hôn, hay qua một thời gian nữa sẽ từ chức,
Nhưng hai chữ từ chức kia hoàn toàn hấp dẫn chú ý của y.
Y mở tròn mắt, nhẹ hỏi: “Anh nói là….?”
“Rời khỏi Hanh Thái.” Tô Ngôn bĩnh tĩnh đáp.
Nghe xong, Hạ Đình Vãn hơi hoảng hốt: “Là công việc không thuận lợi hả anh? Anh đi công tác lâu như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không phải.” Tô Ngôn vuốt ve khuôn mặt Hạ Đình Vãn, mỉm cười: “Là không muốn làm kinh doanh nữa, muốn đạt được một học vị khoa văn. Đình Đình, em có đồng ý không?”
Đây chắc chắn là một chuyện cực kỳ hoang đường.
Có lẽ trên đời này sẽ không có người thứ hai như Tô Ngôn sẵn sàng bỏ lại chỗ ngồi trong tập đoàn Hanh Thái để quyết định đi học Văn học.
Thực hiện quyết định này, tài sản bỏ xuống phải tính bằng trăm triệu, càng chưa kể đến quyền thế và địa vị liên quan trong đó.
Nhưng nghe xong, Hạ Đình Vãn lại thở dài một hơi.
Y thả lỏng, mỉm cười: “Em còn tưởng anh gặp chuyện khó khăn gì lớn nữa cơ.”
“Em đồng ý chứ, đương nhiên phải làm chuyện mình muốn làm rồi.”
Y thuận thế cọ cọ mặt mình lên lòng bàn tay Tô Ngôn, nghiêm túc nói: “Em giúp anh. Nếu, nếu về sau không đủ tiền, chúng ta sẽ ở một căn nhà nhỏ hơn, không dùng xe đắt nữa, cũng chẳng có nhiều người hầu như bây giờ. Em đi đóng phim kiếm tiền, để cho anh đi học.”
Có lẽ y quá mức ngây thơ khiến Tô Ngôn không nhịn được mà bóp bóp mũi y: “Đồ ngốc, từ chức cũng không hụt vào chỗ tiền em kiếm được đâu.”
Hạ Đình Vãn cười ngây ngô.
Trong lòng y, không còn chuyện gì quan trọng hơn việc để Tô Ngôn làm chuyện anh muốn làm.
Giống như cho đến giờ Tô Ngôn cũng chưa từng hỏi y muốn kiếm lời bao nhiêu tiền, muốn hot đến mức nào.
Tô Ngôn chỉ hỏi, y muốn làm cái gì.
Y cũng thế.
Chỉ cần là Tô Ngôn tự mình muốn từ chức đi học, y đã cảm thấy đó là điều đương nhiên, thậm chí còn không cần thảo luận thêm nhiều, còn không quan trọng bằng việc thân mật với Tô Ngôn thêm nhiều nữa.
Y ái muội dùng miệng ngậm lấy ngón tay Tô Ngôn, liếm láp chậm rãi, tỉ mỉ từng ngón từng ngón một.
Tô Ngôn bị y quyến rũ, trong mắt lại bùng lên ngọn lửa, dương v*t đang nằm trong cơ thể Hạ Đình Vãn căng to thêm một chút.
Hạ Đình Vãn còn ngại không đủ, bỗng nhiên dùng sức mút ngón trỏ Tô Ngôn đang cắm trong miệng mình.
Tô Ngôn hít vào một hơi, rốt cuộc anh không nhịn được nữa, xoay người đè Hạ Đình Vãn xuống dưới thân.
“Em đã nghỉ ngơi xong rồi tiên sinh à.”
Hạ Đình Vãn cười thật ngọt ngào, sau đó nằm ngửa dạng rộng chân ra.
Thật ra trước kia hai người họ cũng thường xuyên như vậy.
Sau khi kết hôn, điều y thích nhất là ỷ lại Tô Ngôn khi ở trên giường. Thể lực y không thể bì với Tô Ngôn được, nên cứ luôn nũng nịu đòi nghỉ một lát.
Nhưng y sẽ không để Tô Ngôn đi.
Y sẽ để Tô Ngôn chờ trong cơ thể vừa phóng thích xong, vẫn còn đang hồi vị của mình, sau đó da thịt dán chặt vào nhau, thân mật thì thầm đủ chuyện trời nam đất bắc, không ngừng hôn nhau, sau đó chờ y nghỉ ngơi xong — lại làm thêm lần hai, lần ba.
Tựa như cơn mưa ngày hạ, tí ta tí tách triền miên rơi xuống suốt đêm.
Tô Ngôn mạnh mẽ đến vậy, tinh lực anh dồi dào như một con mèo cỡ lớn trong bóng đêm, luôn luôn có thể thỏa mãn y đến tột cùng.
Một khắc cầu hoan này, Hạ Đình Vãn còn tưởng tối nay sẽ không có gì khác biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất