Chương 123
“Đình Đình, chào em.
Sáng sớm lúc tôi rời khỏi Hương Sơn, trời đã đổ tuyết.
Khi ngồi trên xe tôi muốn gọi điện thoại cho dì Dung nhờ dì chuẩn bị khăn quàng cổ và chụp tai cho em, nhưng nghĩ đến việc mình rời đi sẽ khiến em đau lòng đến nhường nào, đột nhiên tôi thấy mình đạo đức giả quá, nên không gọi nữa.
Tôi vẫn luôn lo lắng cho em. Em nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị lạnh.
Cái đêm trước khi đi Mỹ công tác, em hỏi tôi là có thể viết thư cho em chứ.
Tôi nói sẽ viết.
Nhưng không hiểu sao đã nhiều ngày rồi, thế mà tôi chẳng viết được cái gì cả.
Chắc là tôi thật sự không có tài năng gì, chỉ bởi vì may mắn được gặp em, nên trái tim tầm thường trống rỗng này mới nảy sinh rất nhiều thứ lãng mạn.
Nhưng lúc nhân sinh đi đến thời khắc gian khó, không thể tung bay được nữa, cây bút không thể viết ra được bất cứ chữ gì, đến tôi đọc cũng thấy nặng nề đau khổ.
Em có trách tôi không.
Lục Mậu nói, em ngủ không được, người cũng gầy đi trông thấy.
Tôi nghe mà thật sự rất khó chịu.
Tôi biết mình nợ em rất nhiều lời giải thích, chỉ là có rất nhiều chuyện dù viết thôi cũng cảm thấy bối rối. Bởi vậy mỗi lần muốn mở miệng tôi lại không làm được, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Thật sự xin lỗi.
Hãy để tôi nói từ đầu đi.
Trước khi em xảy ra tai nạn, tôi đã mơ hồ cảm thấy sức khỏe của mình xuất hiện chút vấn đề.
Chỉ là khi ấy bận quá, thêm vào việc có chút xung đột với em nên tôi cứ trì hoãn việc kiểm tra sức khỏe.
Một tháng sau khi em vẫn đang nằm viện vì tai nạn xe, có một lần ở Hương Sơn, tôi phải đi cấp cứu vì hô hấp khó khăn. Về sau bác sĩ chẩn đoán van hai lá và ba lá* của tôi bị hư hại nghiêm trọng, cần phải hoàn toàn thay thế.
*Van hai lá còn được gọi là van nhĩ thất trái là van có hai lá của tim nằm giữa tâm nhĩ trái và tâm thất trái. Van ba lá hay van nhĩ thất phải nằm ở phía sau phải giữa tâm nhĩ phải và thất phải. Chức năng của van này là ngăn dòng máu chảy ngược từ tâm thất phải trở lại tâm nhĩ phải.
Bên nhà mẹ tôi từng có lịch sử bệnh tim di truyền, vì thế tim tôi bẩm sinh đã kém.
Vì nguyên nhân thể chất, cộng thêm nhất định phải thay thế hoàn toàn nhiều van, nên tỉ lệ thất bại khi phẫu thuật của tôi cũng cao hơn những người khác một chút. Một khi thất bại hoặc thay thế van không thích hợp sẽ dẫn đến thay đổi bệnh lý sau phẫu thuật, điều này dẫn đến mức độ rủi ro tử vong nhất định.
Sau khi nghe được tin này, tôi cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đã kết thúc rồi.
Tôi nghĩ đến em còn nằm trên giường bệnh, cảm thấy cuộc đời mình đang trượt dần về phía tăm tối vô tận, mà tôi lại bất lực.
Đình Đình, tôi từng nói với em mình quyết định ly hôn vào ngày em lái xe gây tai nạn.
Đương nhiên đó là để lừa em, thật sự xin lỗi.
Từ khi quen biết em, tôi chưa hề có một ngày ngừng yêu em.
Lúc em đang rực rỡ hưng thịnh, tôi yêu em;
Lúc em bất lực chán nản, tôi yêu em;
Dù là lúc em say rượu lái xe tông người nằm trên giường bệnh, tôi vẫn yêu em đến đau đớn tột cùng.
Nếu không phải vì bất lực với vận mệnh của mình, tôi vĩnh viễn sẽ không thả em đi.
Tôi quyết định ly hôn vào ngày biết bệnh tình của mình đã thay đổi.
Tôi lựa chọn giấu diếm em hết thảy mọi chuyện, bí mật xử lý xong xuôi chuyện Doãn Ninh, lại bình tĩnh ly hôn với em.
Bảo bối của tôi, tôi đã tưởng tượng được khi đọc đến đây, có thể em sẽ vì tự trách và hoang mang mà rơi lệ, như vậy tôi lại cảm thấy đớn đau khôn nguôi.
Từ trước đến giờ mong muốn của tôi là không để em phải đau lòng, chỉ là có đôi khi tôi không cách nào khống chế được bản thân mình.
Tôi cảm thấy đau đớn, vì em mà đau đớn.
Bởi vì gã đàn ông đã kết hôn với em lại thật sự đáng ghét và yếu ớt đến vậy.
Khi tôi đứng ở hiện tại và quay đầu xem xét quyết định này vô số lần, đến bản thân tôi cũng không hoàn toàn hiểu được.
Thật sự cần thiết phải vậy sao?
Tôi nghĩ nhất định em sẽ có thắc mắc như vậy.
Giống như bây giờ em cũng thắc mắc, tôi thật sự cần phải bỏ đi à?
Tôi không mắc bệnh nan y, hết thảy đều không đến mức không thể cứu vãn, nhưng tôi lại luôn giấu giếm em vụng trộm giải quyết. Giống như đang chơi một trò chơi dư thừa, một cuộc phản bội trốn chạy tồi tệ.
Đối với bất cứ người bình thường nào, chuyện này đều khó mà lý giải được.
Đình Đình, khi tôi viết những câu chữ này để muốn giải thích với em, tôi cũng đang thử lý giải chính bản thân mình.
Hoàn cảnh trưởng thành của tôi khiến tôi am hiểu cách im lặng. Những hành động tôi làm từ đầu đến cuối đều nghe theo gia tộc, theo các bậc cha chú. Nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy hụt hẫng và có nỗi khổ riêng.
Tôi không phải là một người sung sướng.
Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn tôi đã quen với tình trạng đau khổ, nên dần dần tôi không còn ý định tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời nữa. Dường như cứ sống như vậy là đã ổn rồi.
Nhưng từ khi có được em, tất cả đều đã thay đổi.
Đình Đình, tôi đã sớm mất đi năng lực tự làm mình vui, chỉ có khi thỏa mãn được em, tôi mới có thể thật sự nhận được vui vẻ.
Sau khi kết hôn với em, tôi dùng hết khả năng của mình để cưng chiều và bảo vệ em.
Lúc em hạnh phúc, lòng tôi sẽ cảm thấy như đang đắm chìm trong vườn hồng ngọt ngào thơm ngát.
Tôi mê muội trong tình yêu với em, chỉ cần thấy em cao trào dưới thân tôi, không cần phóng thích, tôi cũng có thể cảm nhận trong cơ thể tôi đang bắn ra kích tình và vui sướng.
Lúc bên cạnh em, tôi mới thật sự sống trên thế giới này.
Tôi hít thở lấy không khí mà em hít thở, tôi vuốt ve em, thấy được phong cảnh tươi đẹp nhất trong cuộc đời từ đôi mắt em.
Có thể kết hôn với em, là niềm hạnh phúc viên mãn nhất trong đời tôi.
Tình yêu của tôi bệnh hoạn đến thế, dù bây giờ khi viết những dòng chữ này, tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Sau vụ tai nạn xe của em, hết thảy niềm tin của tôi đã sụp đổ.
Em đáng được nhận cách yêu tốt hơn.
Tôi nên để em vững vàng lớn lên một cách bình thường, nên nắm tay kiên nhẫn để em chạm đến những điều đặc sắc và bất đắc dĩ vô tận trong cuộc đời này.
Tôi nên kiên cường hơn, kiên cường đến mức có thể buông tay ra để nhìn em ngã lăn trên đất mấy vòng rồi đứng dậy.
Tôi nên dạy em đọc O.Henry, nên có đủ từng trải để nói cho em cuộc đời là một nụ cười đẫm nước mắt*.
*Là một câu nói nổi tiếng của O.Henry, nhà văn người Mỹ.
Nhưng mà tôi không làm được.
Hết thảy là vì bản chất yếu đuối của tôi. Cuộc sống của tôi ít khi có nụ cười và ngọt ngào, nên tôi không nỡ để em rơi lệ, không nỡ để em bị thương.
Tôi bỗng cảm nhận được sự ích kỷ và vô dụng của mình. Năm năm bày mưu lập kế, tràn đầy tự tin nhất trong đời, tôi lại không thể cho em một cuộc sống tốt nhất.
Tôi nhớ đến dáng vẻ em nằm trong vũng máu, nhớ đến bệnh của mình, nghĩ đến những năm tháng sau này có lẽ tôi sẽ còn tiếp tục yếu đi. Tôi lớn hơn em mười một tuổi, từ nay về sau tôi sẽ trượt dốc từ đỉnh cao cuộc đời xuống đáy vực, sẽ càng ngày càng già nua, càng lúc càng bất lực.
Tôi hoàn toàn mất tất cả lòng tin.
Đây là toàn bộ lý do tôi quyết định ly hôn với em.
………….
Tôi từng cho là mình đã hoàn toàn mất em. Cho đến giờ em chưa từng bày tỏ ước nguyện muốn vĩnh viễn ở chung với tôi. Có lẽ sau khi ly hôn, em sẽ nhanh chóng tìm được người mình yêu thương nhiều hơn.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, tôi đã thấy mất hết tất cả niềm tin.
Bác sĩ đề nghị tôi tiến hành phẫu thuật trong vòng nửa năm, Lục Mậu và người trong nhà đang tìm kiếm bác sĩ khoa tim mạch giỏi nhất để thảo luận về chuyện đổi van. Có người cảm thấy van cơ học thì tốt hơn, có người lại cảm thấy van sinh học mới phù hợp, tranh luận qua lại mấy lần mà vẫn không xong.
* Hiện nay có 2 loại van nhân tạo: van cơ học và van sinh học. Van cơ học được sử dụng hiện nay thường được làm từ carbon hoặc titanium phủ pyrolytic carbon. Van sinh học được tạo ra từ các mô động vật như bò, lợn, ngựa hoặc từ van của những người hiến tạng. Cả hai loại van này đều có những ưu và nhược điểm riêng.
Tôi chỉ cảm thấy phiền phức và căm ghét. Bây giờ nghĩ lại thì thấy rất ngây thơ, nhưng lúc đó tôi thật sự có một suy nghĩ rất vô lý…
Trái tim của một người đàn ông trưởng thành nặng khoảng ba trăm gam, như vậy nếu đổi van thứ hai và van thứ ba, có lẽ tôi phải hoàn toàn thay thế một phần tám trái tim.
Tình yêu và hoài niệm về em của tôi liệu có thiếu đi một phần tám không.
Vừa nghĩ đến khả năng có một phần tám tình yêu với em sẽ bị thay đổi, tôi thậm chí còn nảy sinh kháng cự với việc phẫu thuật.
Sự kiên quyết lúc quyết định ly hôn của tôi dần dần bị bản năng chinh phục, mỗi ngày tôi đều nhớ về em. Nỗi nhớ nhung đau khổ này sắp dập tắt đi hi vọng sống sót của tôi.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của tôi là, cho dù tôi đã chọn cách bỏ đi trước, thì một người kiêu ngạo như em vẫn lần lượt cố chấp trở về Hương Sơn hỏi tôi có còn yêu em không.
Ban đầu tôi cho là em chỉ chưa thích ứng được, và còn xuất phát từ trách nhiệm đối với Doãn Ninh. Nhưng dần dần tôi vụng về mừng thầm mà nhận ra, có lẽ… Em thật sự không muốn buông tay tôi.
Đình Đình, em không chịu từ bỏ tôi, không chịu giao tôi cho người khác.
Em nguyện ý vì tôi mà trưởng thành, em yêu tôi.
Em có thể tưởng tượng được nhận thức này khiến tôi mừng rỡ và sợ hãi đến nhường nào không.
Tôi bắt đầu muốn quay đầu lại.
Dù khi quay lại sẽ khiến chuyện ly hôn vừa ngu xuẩn vừa buồn cười, nhưng tôi vẫn không kìm nén được tâm trạng muốn lại gần em của mình.
Tôi khao khát được trở lại bên em, tựa như khát vọng sống đang khôi phục trong cơ thể tôi.
….
Lúc trước khi tôi đi Mỹ công tác, mặc dù có một phần là để xử lý chuyện công ty, nhưng phần lớn là để thảo luận chuyện phẫu thuật với chuyên gia tim mạch bên kia. Cuối cùng quyết định đổi thành van sinh vật, thời gian phẫu thuật ấn định vào tháng này.
Thú thật tôi cũng đã hỏi bác sĩ liệu có thể tiến hành chuyện giường chiếu không. Khi nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn tôi mới không kìm lòng được mà phát sinh lần ân ái đó với em.
Nhưng luôn có một vài chuyện bất ngờ. Có lẽ là tôi quá kích động, nên đột nhiên trái tim không gánh vác được.
Chuyện này khiến tôi trở tay không kịp. Vốn tôi đã thu xếp xong xuôi cả rồi, chờ em casting xong tôi sẽ lấy cớ đi công tác để lén làm phẫu thuật. Nếu thuận lợi thậm chí em sẽ không phát hiện đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mọi chuyện không như tôi dự kiến, tôi chỉ có thể hoảng hốt trốn đi bằng một cách vừa bẽ mặt vừa tồi tệ, thậm chí còn chưa nghĩ ra nên giải thích với em thế nào.
Sau khi em trở về Hương Sơn, tôi bắt đầu làm mọi thứ mình có thể để cố gắng tiếp tục sống sót khỏe mạnh trong cuộc chiến đấu này.
Nhưng có rất nhiều chuyện rốt cuộc không nằm trong bàn tay tôi, giống như tỉ lệ bảy phần trăm thất bại trong phẫu thuật.
Bảy phần trăm, nhiều không?
Tôi nghĩ chỉ nhìn trên mặt chữ thì không nhiều. Nhưng mà Đình Đình ơi, tôi thật sự rất sợ hãi.
Tôi muốn ở bên em, muốn bên em trọn một đời.
Chính vì thế, tôi rất sợ chết, thậm chí còn sợ nghĩ đến chữ này. Mỗi lần nghĩ đến nó tôi đều cảm thấy toàn thân mình phát run.
Tôi sợ phải rời bỏ em.
Tôi sợ sẽ bỏ em lại một mình trên thế giới này, sợ em phải đau lòng vì tôi.
Tôi sợ em sẽ ngơ ngác nhớ tôi hết năm này qua năm khác. Nhưng mâu thuẫn thay, tôi cũng sợ qua mấy năm nữa em sẽ có cuộc sống mới, sẽ bỏ tôi một mình lẻ loi chốn âm ti.
Nhưng những cái sợ này cũng không sánh được với nỗi sợ khi phải “Đối mặt” với bản thân.
Tôi tưởng tượng đến bảy phần trăm này, tưởng tượng lúc mình nằm trên giường bệnh bị đẩy vào phòng mổ, em phải cầm tay tôi run rẩy đối mặt với tôi.
Em phải lo lắng ngồi ở ngoài phòng mổ, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc đèn đỏ, giống như cái đêm em xảy ra tai nạn tôi cũng đã ngồi chờ em trên hành lang. Em phải liên tục phỏng đoán sống chết của tôi, em phải sợ hãi đến cỡ nào, cô độc đến nhường bao.
Tôi tưởng tượng đến bảy phần trăm kia. Nếu như tôi rời đi, em sẽ khóc đến nỗi nằm xụi lơ trên sàn bệnh viện, nhưng tôi lại không thể ôm em vào lòng để dỗ dành.
Tôi không thể thừa nhận cảnh tượng đó.
Em còn nhớ câu chuyện “Mèo mẹ ăn con” không?
Đó là nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng tôi, cũng là khúc mắc xuyên suốt cả đời tôi từ đầu đến cuối.
Khi tôi yếu đuối bất lực, khi tôi không có cách nào để bảo vệ em, Đình Đình à, cảm giác bất lực ấy đã ép tôi phát điên. Thậm chí tôi muốn nuốt em vào bụng, dùng cách này để né tránh nỗi sợ hãi luôn đeo đuổi như hình với bóng.
Tôi không thể nào đối mặt.
Bé chim công xinh đẹp, rực rỡ vạn trượng của tôi, tôi biết em đã trưởng thành rồi.
Vào lúc em dứt khoát quyết định chịu trách nhiệm với Doãn Ninh, lúc em muốn sau này phải đi con đường chăm chỉ nghiêm túc đóng phim, lúc em có thể bình an vô sự thoát khỏi công kích của dư luận, em đã là một người đàn ông đích thực.
Nhưng tôi vẫn làm ra quyết định thế này. Không phải là tôi không tin em, cái này hoàn toàn là vì sự sợ hãi và hèn nhát của bản thân tôi.
Xin em hãy tha thứ cho tôi, cũng xin em đừng hận tôi.
Xin em hãy cho phép tôi được lén lút chạy trốn, để một mình tôi đối mặt với cuộc chiến này.
Chờ tôi.
Nếu như chờ không được…
Hãy quên tôi đi.
Tô Ngôn.”
…..
Hạ Đình Vãn cầm lá thư trắng tinh, lảo đảo vội vàng chạy lên lầu, “Két” một tiếng đẩy cửa thư phòng Tô Ngôn ra.
Y vội vàng vòng qua phía sau chiếc bàn gỗ tử đàn, nhìn chằm chằm vào chiếc két sắt Dortlin Berlin màu vàng to lớn. Qua một hồi rất lâu, y mới dùng vân tay và mật khẩu trong trí nhớ để mở khóa.
Một tiếng động trầm đục vang lên, cửa két sắt chầm chậm mở ra.
Chính giữa ngăn đựng tài liệu có đặt một xấp văn kiện.
Hạ Đình Vãn hít sâu một hơi, chậm rãi mở xấp văn kiện ra.
Mặc dù đã lờ mờ đoán được nội dung của nó, nhưng y vẫn không nhịn được run rẩy.
Tài liệu trong đó rất dày, nhưng tờ đầu tiên đã trình bày ý tứ rõ ràng, tất cả giấy tờ phía sau chẳng qua chỉ là liệt kê tài sản…
Sau khi Tô Ngôn chết, trừ cổ phần tập đoàn Hanh Thái, tất cả tài sản trong nước và ngoài nước đứng tên Tô Ngôn đều chuyển nhượng toàn bộ cho Hạ Đình Vãn.
Tay Hạ Đình Vãn run lên, bên trong xấp văn kiện thình lình rơi ra một túi da trâu nhỏ.
Y cúi người nhặt chiếc túi lên rồi mở sợi dây buộc ra, nhưng khi nhìn thấy vật bên trong, tất cả cảm xúc vốn gắng gượng đè nén từ trước đến giờ rốt cuộc vẫn bùng phát.
Hạ Đình Vãn ngồi sõng soài trên mặt đất, vẻ mặt y không thể nói rõ là đang khóc hay cười.
Chỉ thấy dưới ánh trăng…
Một chiếc nhẫn phỉ thúy nhẹ nhàng xoay một vòng trên sàn nhà gỗ lim.
“Đình Đình, hãy đeo chiếc nhẫn này cả đời đi.”
______________________
Sáng sớm lúc tôi rời khỏi Hương Sơn, trời đã đổ tuyết.
Khi ngồi trên xe tôi muốn gọi điện thoại cho dì Dung nhờ dì chuẩn bị khăn quàng cổ và chụp tai cho em, nhưng nghĩ đến việc mình rời đi sẽ khiến em đau lòng đến nhường nào, đột nhiên tôi thấy mình đạo đức giả quá, nên không gọi nữa.
Tôi vẫn luôn lo lắng cho em. Em nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị lạnh.
Cái đêm trước khi đi Mỹ công tác, em hỏi tôi là có thể viết thư cho em chứ.
Tôi nói sẽ viết.
Nhưng không hiểu sao đã nhiều ngày rồi, thế mà tôi chẳng viết được cái gì cả.
Chắc là tôi thật sự không có tài năng gì, chỉ bởi vì may mắn được gặp em, nên trái tim tầm thường trống rỗng này mới nảy sinh rất nhiều thứ lãng mạn.
Nhưng lúc nhân sinh đi đến thời khắc gian khó, không thể tung bay được nữa, cây bút không thể viết ra được bất cứ chữ gì, đến tôi đọc cũng thấy nặng nề đau khổ.
Em có trách tôi không.
Lục Mậu nói, em ngủ không được, người cũng gầy đi trông thấy.
Tôi nghe mà thật sự rất khó chịu.
Tôi biết mình nợ em rất nhiều lời giải thích, chỉ là có rất nhiều chuyện dù viết thôi cũng cảm thấy bối rối. Bởi vậy mỗi lần muốn mở miệng tôi lại không làm được, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Thật sự xin lỗi.
Hãy để tôi nói từ đầu đi.
Trước khi em xảy ra tai nạn, tôi đã mơ hồ cảm thấy sức khỏe của mình xuất hiện chút vấn đề.
Chỉ là khi ấy bận quá, thêm vào việc có chút xung đột với em nên tôi cứ trì hoãn việc kiểm tra sức khỏe.
Một tháng sau khi em vẫn đang nằm viện vì tai nạn xe, có một lần ở Hương Sơn, tôi phải đi cấp cứu vì hô hấp khó khăn. Về sau bác sĩ chẩn đoán van hai lá và ba lá* của tôi bị hư hại nghiêm trọng, cần phải hoàn toàn thay thế.
*Van hai lá còn được gọi là van nhĩ thất trái là van có hai lá của tim nằm giữa tâm nhĩ trái và tâm thất trái. Van ba lá hay van nhĩ thất phải nằm ở phía sau phải giữa tâm nhĩ phải và thất phải. Chức năng của van này là ngăn dòng máu chảy ngược từ tâm thất phải trở lại tâm nhĩ phải.
Bên nhà mẹ tôi từng có lịch sử bệnh tim di truyền, vì thế tim tôi bẩm sinh đã kém.
Vì nguyên nhân thể chất, cộng thêm nhất định phải thay thế hoàn toàn nhiều van, nên tỉ lệ thất bại khi phẫu thuật của tôi cũng cao hơn những người khác một chút. Một khi thất bại hoặc thay thế van không thích hợp sẽ dẫn đến thay đổi bệnh lý sau phẫu thuật, điều này dẫn đến mức độ rủi ro tử vong nhất định.
Sau khi nghe được tin này, tôi cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đã kết thúc rồi.
Tôi nghĩ đến em còn nằm trên giường bệnh, cảm thấy cuộc đời mình đang trượt dần về phía tăm tối vô tận, mà tôi lại bất lực.
Đình Đình, tôi từng nói với em mình quyết định ly hôn vào ngày em lái xe gây tai nạn.
Đương nhiên đó là để lừa em, thật sự xin lỗi.
Từ khi quen biết em, tôi chưa hề có một ngày ngừng yêu em.
Lúc em đang rực rỡ hưng thịnh, tôi yêu em;
Lúc em bất lực chán nản, tôi yêu em;
Dù là lúc em say rượu lái xe tông người nằm trên giường bệnh, tôi vẫn yêu em đến đau đớn tột cùng.
Nếu không phải vì bất lực với vận mệnh của mình, tôi vĩnh viễn sẽ không thả em đi.
Tôi quyết định ly hôn vào ngày biết bệnh tình của mình đã thay đổi.
Tôi lựa chọn giấu diếm em hết thảy mọi chuyện, bí mật xử lý xong xuôi chuyện Doãn Ninh, lại bình tĩnh ly hôn với em.
Bảo bối của tôi, tôi đã tưởng tượng được khi đọc đến đây, có thể em sẽ vì tự trách và hoang mang mà rơi lệ, như vậy tôi lại cảm thấy đớn đau khôn nguôi.
Từ trước đến giờ mong muốn của tôi là không để em phải đau lòng, chỉ là có đôi khi tôi không cách nào khống chế được bản thân mình.
Tôi cảm thấy đau đớn, vì em mà đau đớn.
Bởi vì gã đàn ông đã kết hôn với em lại thật sự đáng ghét và yếu ớt đến vậy.
Khi tôi đứng ở hiện tại và quay đầu xem xét quyết định này vô số lần, đến bản thân tôi cũng không hoàn toàn hiểu được.
Thật sự cần thiết phải vậy sao?
Tôi nghĩ nhất định em sẽ có thắc mắc như vậy.
Giống như bây giờ em cũng thắc mắc, tôi thật sự cần phải bỏ đi à?
Tôi không mắc bệnh nan y, hết thảy đều không đến mức không thể cứu vãn, nhưng tôi lại luôn giấu giếm em vụng trộm giải quyết. Giống như đang chơi một trò chơi dư thừa, một cuộc phản bội trốn chạy tồi tệ.
Đối với bất cứ người bình thường nào, chuyện này đều khó mà lý giải được.
Đình Đình, khi tôi viết những câu chữ này để muốn giải thích với em, tôi cũng đang thử lý giải chính bản thân mình.
Hoàn cảnh trưởng thành của tôi khiến tôi am hiểu cách im lặng. Những hành động tôi làm từ đầu đến cuối đều nghe theo gia tộc, theo các bậc cha chú. Nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy hụt hẫng và có nỗi khổ riêng.
Tôi không phải là một người sung sướng.
Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn tôi đã quen với tình trạng đau khổ, nên dần dần tôi không còn ý định tìm kiếm ý nghĩa cuộc đời nữa. Dường như cứ sống như vậy là đã ổn rồi.
Nhưng từ khi có được em, tất cả đều đã thay đổi.
Đình Đình, tôi đã sớm mất đi năng lực tự làm mình vui, chỉ có khi thỏa mãn được em, tôi mới có thể thật sự nhận được vui vẻ.
Sau khi kết hôn với em, tôi dùng hết khả năng của mình để cưng chiều và bảo vệ em.
Lúc em hạnh phúc, lòng tôi sẽ cảm thấy như đang đắm chìm trong vườn hồng ngọt ngào thơm ngát.
Tôi mê muội trong tình yêu với em, chỉ cần thấy em cao trào dưới thân tôi, không cần phóng thích, tôi cũng có thể cảm nhận trong cơ thể tôi đang bắn ra kích tình và vui sướng.
Lúc bên cạnh em, tôi mới thật sự sống trên thế giới này.
Tôi hít thở lấy không khí mà em hít thở, tôi vuốt ve em, thấy được phong cảnh tươi đẹp nhất trong cuộc đời từ đôi mắt em.
Có thể kết hôn với em, là niềm hạnh phúc viên mãn nhất trong đời tôi.
Tình yêu của tôi bệnh hoạn đến thế, dù bây giờ khi viết những dòng chữ này, tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Sau vụ tai nạn xe của em, hết thảy niềm tin của tôi đã sụp đổ.
Em đáng được nhận cách yêu tốt hơn.
Tôi nên để em vững vàng lớn lên một cách bình thường, nên nắm tay kiên nhẫn để em chạm đến những điều đặc sắc và bất đắc dĩ vô tận trong cuộc đời này.
Tôi nên kiên cường hơn, kiên cường đến mức có thể buông tay ra để nhìn em ngã lăn trên đất mấy vòng rồi đứng dậy.
Tôi nên dạy em đọc O.Henry, nên có đủ từng trải để nói cho em cuộc đời là một nụ cười đẫm nước mắt*.
*Là một câu nói nổi tiếng của O.Henry, nhà văn người Mỹ.
Nhưng mà tôi không làm được.
Hết thảy là vì bản chất yếu đuối của tôi. Cuộc sống của tôi ít khi có nụ cười và ngọt ngào, nên tôi không nỡ để em rơi lệ, không nỡ để em bị thương.
Tôi bỗng cảm nhận được sự ích kỷ và vô dụng của mình. Năm năm bày mưu lập kế, tràn đầy tự tin nhất trong đời, tôi lại không thể cho em một cuộc sống tốt nhất.
Tôi nhớ đến dáng vẻ em nằm trong vũng máu, nhớ đến bệnh của mình, nghĩ đến những năm tháng sau này có lẽ tôi sẽ còn tiếp tục yếu đi. Tôi lớn hơn em mười một tuổi, từ nay về sau tôi sẽ trượt dốc từ đỉnh cao cuộc đời xuống đáy vực, sẽ càng ngày càng già nua, càng lúc càng bất lực.
Tôi hoàn toàn mất tất cả lòng tin.
Đây là toàn bộ lý do tôi quyết định ly hôn với em.
………….
Tôi từng cho là mình đã hoàn toàn mất em. Cho đến giờ em chưa từng bày tỏ ước nguyện muốn vĩnh viễn ở chung với tôi. Có lẽ sau khi ly hôn, em sẽ nhanh chóng tìm được người mình yêu thương nhiều hơn.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, tôi đã thấy mất hết tất cả niềm tin.
Bác sĩ đề nghị tôi tiến hành phẫu thuật trong vòng nửa năm, Lục Mậu và người trong nhà đang tìm kiếm bác sĩ khoa tim mạch giỏi nhất để thảo luận về chuyện đổi van. Có người cảm thấy van cơ học thì tốt hơn, có người lại cảm thấy van sinh học mới phù hợp, tranh luận qua lại mấy lần mà vẫn không xong.
* Hiện nay có 2 loại van nhân tạo: van cơ học và van sinh học. Van cơ học được sử dụng hiện nay thường được làm từ carbon hoặc titanium phủ pyrolytic carbon. Van sinh học được tạo ra từ các mô động vật như bò, lợn, ngựa hoặc từ van của những người hiến tạng. Cả hai loại van này đều có những ưu và nhược điểm riêng.
Tôi chỉ cảm thấy phiền phức và căm ghét. Bây giờ nghĩ lại thì thấy rất ngây thơ, nhưng lúc đó tôi thật sự có một suy nghĩ rất vô lý…
Trái tim của một người đàn ông trưởng thành nặng khoảng ba trăm gam, như vậy nếu đổi van thứ hai và van thứ ba, có lẽ tôi phải hoàn toàn thay thế một phần tám trái tim.
Tình yêu và hoài niệm về em của tôi liệu có thiếu đi một phần tám không.
Vừa nghĩ đến khả năng có một phần tám tình yêu với em sẽ bị thay đổi, tôi thậm chí còn nảy sinh kháng cự với việc phẫu thuật.
Sự kiên quyết lúc quyết định ly hôn của tôi dần dần bị bản năng chinh phục, mỗi ngày tôi đều nhớ về em. Nỗi nhớ nhung đau khổ này sắp dập tắt đi hi vọng sống sót của tôi.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của tôi là, cho dù tôi đã chọn cách bỏ đi trước, thì một người kiêu ngạo như em vẫn lần lượt cố chấp trở về Hương Sơn hỏi tôi có còn yêu em không.
Ban đầu tôi cho là em chỉ chưa thích ứng được, và còn xuất phát từ trách nhiệm đối với Doãn Ninh. Nhưng dần dần tôi vụng về mừng thầm mà nhận ra, có lẽ… Em thật sự không muốn buông tay tôi.
Đình Đình, em không chịu từ bỏ tôi, không chịu giao tôi cho người khác.
Em nguyện ý vì tôi mà trưởng thành, em yêu tôi.
Em có thể tưởng tượng được nhận thức này khiến tôi mừng rỡ và sợ hãi đến nhường nào không.
Tôi bắt đầu muốn quay đầu lại.
Dù khi quay lại sẽ khiến chuyện ly hôn vừa ngu xuẩn vừa buồn cười, nhưng tôi vẫn không kìm nén được tâm trạng muốn lại gần em của mình.
Tôi khao khát được trở lại bên em, tựa như khát vọng sống đang khôi phục trong cơ thể tôi.
….
Lúc trước khi tôi đi Mỹ công tác, mặc dù có một phần là để xử lý chuyện công ty, nhưng phần lớn là để thảo luận chuyện phẫu thuật với chuyên gia tim mạch bên kia. Cuối cùng quyết định đổi thành van sinh vật, thời gian phẫu thuật ấn định vào tháng này.
Thú thật tôi cũng đã hỏi bác sĩ liệu có thể tiến hành chuyện giường chiếu không. Khi nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn tôi mới không kìm lòng được mà phát sinh lần ân ái đó với em.
Nhưng luôn có một vài chuyện bất ngờ. Có lẽ là tôi quá kích động, nên đột nhiên trái tim không gánh vác được.
Chuyện này khiến tôi trở tay không kịp. Vốn tôi đã thu xếp xong xuôi cả rồi, chờ em casting xong tôi sẽ lấy cớ đi công tác để lén làm phẫu thuật. Nếu thuận lợi thậm chí em sẽ không phát hiện đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mọi chuyện không như tôi dự kiến, tôi chỉ có thể hoảng hốt trốn đi bằng một cách vừa bẽ mặt vừa tồi tệ, thậm chí còn chưa nghĩ ra nên giải thích với em thế nào.
Sau khi em trở về Hương Sơn, tôi bắt đầu làm mọi thứ mình có thể để cố gắng tiếp tục sống sót khỏe mạnh trong cuộc chiến đấu này.
Nhưng có rất nhiều chuyện rốt cuộc không nằm trong bàn tay tôi, giống như tỉ lệ bảy phần trăm thất bại trong phẫu thuật.
Bảy phần trăm, nhiều không?
Tôi nghĩ chỉ nhìn trên mặt chữ thì không nhiều. Nhưng mà Đình Đình ơi, tôi thật sự rất sợ hãi.
Tôi muốn ở bên em, muốn bên em trọn một đời.
Chính vì thế, tôi rất sợ chết, thậm chí còn sợ nghĩ đến chữ này. Mỗi lần nghĩ đến nó tôi đều cảm thấy toàn thân mình phát run.
Tôi sợ phải rời bỏ em.
Tôi sợ sẽ bỏ em lại một mình trên thế giới này, sợ em phải đau lòng vì tôi.
Tôi sợ em sẽ ngơ ngác nhớ tôi hết năm này qua năm khác. Nhưng mâu thuẫn thay, tôi cũng sợ qua mấy năm nữa em sẽ có cuộc sống mới, sẽ bỏ tôi một mình lẻ loi chốn âm ti.
Nhưng những cái sợ này cũng không sánh được với nỗi sợ khi phải “Đối mặt” với bản thân.
Tôi tưởng tượng đến bảy phần trăm này, tưởng tượng lúc mình nằm trên giường bệnh bị đẩy vào phòng mổ, em phải cầm tay tôi run rẩy đối mặt với tôi.
Em phải lo lắng ngồi ở ngoài phòng mổ, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc đèn đỏ, giống như cái đêm em xảy ra tai nạn tôi cũng đã ngồi chờ em trên hành lang. Em phải liên tục phỏng đoán sống chết của tôi, em phải sợ hãi đến cỡ nào, cô độc đến nhường bao.
Tôi tưởng tượng đến bảy phần trăm kia. Nếu như tôi rời đi, em sẽ khóc đến nỗi nằm xụi lơ trên sàn bệnh viện, nhưng tôi lại không thể ôm em vào lòng để dỗ dành.
Tôi không thể thừa nhận cảnh tượng đó.
Em còn nhớ câu chuyện “Mèo mẹ ăn con” không?
Đó là nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng tôi, cũng là khúc mắc xuyên suốt cả đời tôi từ đầu đến cuối.
Khi tôi yếu đuối bất lực, khi tôi không có cách nào để bảo vệ em, Đình Đình à, cảm giác bất lực ấy đã ép tôi phát điên. Thậm chí tôi muốn nuốt em vào bụng, dùng cách này để né tránh nỗi sợ hãi luôn đeo đuổi như hình với bóng.
Tôi không thể nào đối mặt.
Bé chim công xinh đẹp, rực rỡ vạn trượng của tôi, tôi biết em đã trưởng thành rồi.
Vào lúc em dứt khoát quyết định chịu trách nhiệm với Doãn Ninh, lúc em muốn sau này phải đi con đường chăm chỉ nghiêm túc đóng phim, lúc em có thể bình an vô sự thoát khỏi công kích của dư luận, em đã là một người đàn ông đích thực.
Nhưng tôi vẫn làm ra quyết định thế này. Không phải là tôi không tin em, cái này hoàn toàn là vì sự sợ hãi và hèn nhát của bản thân tôi.
Xin em hãy tha thứ cho tôi, cũng xin em đừng hận tôi.
Xin em hãy cho phép tôi được lén lút chạy trốn, để một mình tôi đối mặt với cuộc chiến này.
Chờ tôi.
Nếu như chờ không được…
Hãy quên tôi đi.
Tô Ngôn.”
…..
Hạ Đình Vãn cầm lá thư trắng tinh, lảo đảo vội vàng chạy lên lầu, “Két” một tiếng đẩy cửa thư phòng Tô Ngôn ra.
Y vội vàng vòng qua phía sau chiếc bàn gỗ tử đàn, nhìn chằm chằm vào chiếc két sắt Dortlin Berlin màu vàng to lớn. Qua một hồi rất lâu, y mới dùng vân tay và mật khẩu trong trí nhớ để mở khóa.
Một tiếng động trầm đục vang lên, cửa két sắt chầm chậm mở ra.
Chính giữa ngăn đựng tài liệu có đặt một xấp văn kiện.
Hạ Đình Vãn hít sâu một hơi, chậm rãi mở xấp văn kiện ra.
Mặc dù đã lờ mờ đoán được nội dung của nó, nhưng y vẫn không nhịn được run rẩy.
Tài liệu trong đó rất dày, nhưng tờ đầu tiên đã trình bày ý tứ rõ ràng, tất cả giấy tờ phía sau chẳng qua chỉ là liệt kê tài sản…
Sau khi Tô Ngôn chết, trừ cổ phần tập đoàn Hanh Thái, tất cả tài sản trong nước và ngoài nước đứng tên Tô Ngôn đều chuyển nhượng toàn bộ cho Hạ Đình Vãn.
Tay Hạ Đình Vãn run lên, bên trong xấp văn kiện thình lình rơi ra một túi da trâu nhỏ.
Y cúi người nhặt chiếc túi lên rồi mở sợi dây buộc ra, nhưng khi nhìn thấy vật bên trong, tất cả cảm xúc vốn gắng gượng đè nén từ trước đến giờ rốt cuộc vẫn bùng phát.
Hạ Đình Vãn ngồi sõng soài trên mặt đất, vẻ mặt y không thể nói rõ là đang khóc hay cười.
Chỉ thấy dưới ánh trăng…
Một chiếc nhẫn phỉ thúy nhẹ nhàng xoay một vòng trên sàn nhà gỗ lim.
“Đình Đình, hãy đeo chiếc nhẫn này cả đời đi.”
______________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất