Chương 15
“Tới đây đón đi, bây giờ anh muốn đến Hương Sơn. Anh có việc muốn hỏi Tô Ngôn, anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ấy.”
Hạ Đình Vãn không nhớ mình ra khỏi bệnh viện thế nào, chỉ nhớ ngón tay run rẩy của mình vẫn luôn cầm điện thoại, liên tục lặp lại với Triệu Nam Thù: “Anh muốn đi gặp Tô Ngôn.”
“Sao có thể tông người được,” Triệu Nam Thù vừa lái xe vừa kinh ngạc nói: “Truyền thông vốn không nhắc đến, cảnh sát chỉ giữ bằng lái xe sáu tháng, cũng không hề có người nhà xuất hiện. Sao có thể thế được, có phải là hiểu lầm rồi không, ông chủ à, anh thật sự không nhớ rõ ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nam Thù, thật sự anh không nhớ gì cả. Hôm đó anh uống rượu quá nhiều, chỉ nhớ phía trước là cột bảo hộ, anh không phanh lại kịp nên tông vào, sau đó xảy ra chuyện gì anh không nhớ rõ nữa.”
Hạ Đình Vãn lẩm bẩm, y quay đầu nhìn Triệu Nam Thù, trong đôi mắt đã mất hết tất cả ánh sáng: “Anh tông phải người rồi, anh tông phải người rồi.”
Triệu Nam Thù im lặng trong chốc lát mới nói tiếp: “Ông chủ, còn chưa biết chắc mà. Thật sự đấy, nói không chừng là trùng hợp thôi.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, chính cậu cũng cảm thấy vô cùng yếu ớt.
“Ha.” Hạ Đình Vãn ngẩng đầu lên, y lắc đầu thật mạnh, đau đớn cố thốt thành lời: “Không có hiểu lầm, cũng không trùng hợp. Tô Ngôn biết, Chu Ngưỡng cũng biết đã xảy ra chuyện gì, họ đều lừa anh, đều lừa anh.”
Triệu Nam Thù chẳng thốt ra được câu nào, chỉ đi nhanh hơn về phía Hương Sơn.
Trùng hợp đến đáng sợ là lúc xe của Triệu Nam Thù vừa chạy đến Tô trạch thì cũng thấy chiếc Maybach màu đen của Tô Ngôn vừa tắt máy và đang đỗ ở làn dừng xe.
Tài xế mở cửa ra, Tô Ngôn đi ra trước rồi đứng chờ ở một bên, đi theo sau anh chính là Ôn Tử Thần mặc một bộ thể thao màu trắng.
Sau khi Ôn Tử Thần ra ngoài vẫn còn khom lưng nói gì đó với người bên trong. Một lát sau, một cậu bé gầy gò nắm lấy tay Ôn Tử Thần, dè dặt xuống xe.
Hạ Đình Vãn nhìn chằm chằm cậu bé xa lạ kia, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Y đẩy cửa xe bước ra, nhưng đôi chân tựa như đang giẫm trên bông.
Dọc đường đi y đều nghĩ phải lập tức đến Hương Sơn hỏi Tô Ngôn chân tướng, nhưng bây giờ khi chân tướng đã phơi bày trước mắt, y chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có đang phủ vây lấy mình.
Tô Ngôn liếc mắt là thấy được y. Cách bảy tám mét, Hạ Đình Vãn cũng có thể cảm giác được sắc mặt Tô Ngôn sa sầm.
Hạ Đình Vãn lảo đảo bước qua, mỗi một bước tiến lại gần, gương mặt cậu bé kia càng rõ ràng; thế nhưng càng thấy rõ ràng, tim lại càng chùng xuống.
Cậu bé ấy gầy gò thanh tú, mắt trái rõ ràng đã từng được khâu, mí mắt cụp xuống; lúc nhìn người khác đều phải thoáng nghiêng mặt sang bên trái mới dễ dàng dùng được mắt phải.
“Sao em lại đến đây?”
Tô Ngôn đi về trước một bước, hôm nay thoạt nhìn trông anh khó tiếp cận hơn bất cứ lúc nào.
Không giống bình tĩnh và xa cách như ngày đó, khóe miệng mím chặt lúc này của Tô Ngôn lại mang theo phòng bị.
“Tô Ngôn, chuyện tai nạn anh định giấu em đến bao lâu?”
Hạ Đình Vãn nhìn chằm chằm vào Tô Ngôn, y không dám nhìn khuôn mặt của cậu bé kia nữa, chỉ có thể dữ dằn nhìn Tô Ngôn: “Nói cho em biết, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đã làm cái gì?”
“Hạ tiên sinh…” Ôn Tử Thần vẫn đứng ở bên cạnh không nhịn được mà bước qua, cậu ta mở miệng định nói gì đó, lại bị Tô Ngôn nắm lấy vai.
“Đưa Ninh Ninh vào trước đi.” Tô Ngôn quay đầu lại liếc nhìn Ôn Tử Thần, nói chắc nịch.
Ôn Tử Thần không dám nói gì nữa, cậu ta cúi đầu nắm tay bé trai rồi đi vào nhà.
Mãi đến khi bóng lưng của hai người đều khuất đi, Tô Ngôn mới nhìn Hạ Đình Vãn, thấp giọng hỏi: “Em muốn biết cái gì?”
Đôi môi Hạ Đình Vãn run bần bật. Câu hỏi đó đã đến bên mép rồi, thế mà lại khiến y sợ run: “Tô Ngôn, có, có phải em… Tông phải người không?”
“Đúng.”
Tô Ngôn nói thẳng. chẳng hề có chút do dự.
“Ầm” một tiếng, Hạ Đình Vãn cảm thấy người mình đang rơi nhanh vào một cái giếng sâu không thấy đáy, giờ khắc này bóng tối bao phủ lấy y: “Vì sao, vì sao chứ? Em nhớ rõ là… Em tông vào cột bảo hộ, chứ có tông vào người đâu…?”
“Em uống say đến mức không thấy cả cột bảo hộ, tình huống xung quanh thế nào đương nhiên em cũng không chú ý tới. Lúc va vào hàng rào bảo hộ, chiếc xe quay vòng 270 độ trượt về phía sau, khi đó Doãn Ninh và mẹ vượt đèn đỏ băng qua đường, bị chiếc xe mất khống chế của em va phải. Lúc ấy vốn em đã mất ý thức rồi, thế nên mới không nhớ được.”
Hình như Tô Ngôn không hề có ý định giấu diếm bất kỳ chi tiết nào, Hạ Đình Vãn hỏi sao anh dứt khoát đáp làm vậy.
Hạ Đình Vãn cảm thấy hình như mình mất hết sức để đứng vững rồi. Y mờ mịt nhìn Tô Ngôn, thì thào: “Em tông phải người, em thật sự tông phải người. Vậy nhưng tại sao truyền thông không đưa tin, cảnh sát cũng không tìm em? Nửa năm rồi, em, em chẳng biết gì cả. Thằng bé có ổn không, Tô Ngôn… Mẹ nó đâu rồi, mẹ nó bị thương rồi hả?”
“Lúc đó mẹ Doãn Ninh chỉ hơi trầy da. Sau khi gặp chuyện không may, tôi đã nói chuyện về thương thế của Doãn Ninh với bà ấy một lần, quyết định đền tiền giải quyết riêng. Thế nhưng sau khi đưa tiền thì bà ta mất tích, không hề quay lại bệnh viện nhìn Doãn Ninh. Sau đó tôi lại phái người điều tra, mẹ Doãn Ninh nghiện ma túy, vốn hay dẫn Doãn Ninh đến ở nhờ nhà người thân. Lần này xảy ra chuyện như vậy bà ta bèn dứt khoát cầm tiền bồi thường rồi chạy mất, gần đây tôi đang bắt tay xử lý chuyện này.”
Tô Ngôn nói đến đây thì dừng lại một chút, cuối cùng trầm giọng nói: “Lúc đó đầu của Doãn Ninh đã bị thương nghiêm trọng, có mấy tháng năng lực cân đối tứ chi của thằng bé xảy ra vấn đề, nhưng nửa năm này có luyện tập nên đã khôi phục bình thường. Có điều mắt trái của thằng bé bị thủy tinh đâm vào, thị lực hao tổn vĩnh viễn, cả đời này con mắt đó chỉ nhìn thấy mờ mờ mà thôi.”
“Vĩnh viễn…”
Hạ Đình Vãn vô lực ngồi thụp xuống đất. Y muốn dùng tay để chống thân thể, tuy nhiên lại không khống chế được người mình, chỉ có thể quỳ rạp trên đất mà nôn khan.
Sẽ không phục hồi được, y khiến một đứa bé 11 tuổi vĩnh viễn mất một con mắt bên trái nhìn thấy rõ ràng. Dù bây giờ y chết đi, hết thảy những gì y gây ra cũng không còn cách nào vãn hồi.
Doãn Ninh không hề làm gì sai cả, tuy nhiên lại vĩnh viễn không thể nhạy bén linh hoạt như những đứa trẻ đồng trang lứa. Hết thảy những điều này là vì y, là bởi vì y.
Tô Ngôn ngồi xổm trước mặt y, trong màn đêm, đôi mắt màu xám nhạt kia càng trầm lắng.
“Em có tội, Tô Ngôn….”
Thân thể Hạ Đình Vãn run rẩy kịch liệt. Mỗi một câu nói của y đều vì căm hận chính mình mà nôn khan.
Y không kìm chế được nữa, y vươn tay ôm lấy cổ Tô Ngôn, từng giọt nước mắt nhỏ vào trong cổ áo Tô Ngôn.
Hạ Đình Vãn òa khóc, tiếng khóc nức nở vuột ra từ cổ họng: “Người nên chết đi là em, người nên mù mắt là em, em có tội, Tô Ngôn….”
“Em không nên điều tra.” Tô Ngôn không đẩy Hạ Đình Vãn ra, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng y.
“Em không nên điều tra?” Trong phút chốc Hạ Đình Vãn còn chưa tỉnh lại giữa xót xa ân hận vô cùng tận, y không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên và kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: “Tô Ngôn, là em tông phải người ta, anh định lừa em cả đời ư?”
“Chuyện tai nạn xảy ra khi cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn còn -” Tô Ngôn dừng một chút rồi tiếp tục chậm rãi nói: “Tôi sẽ phụ trách, lúc đó đã thu xếp xong xuôi với bên truyền thông. Chuyện của Doãn Ninh tôi sẽ lấy được quyền giám hộ vào tay mình, sau đó lập một quỹ để thằng bé toàn quyền sử dụng sau khi thành niên. Hạ Đình Vãn, dù em không biết chuyện gì cả, tôi cũng sẽ xử lý tốt mọi chuyện, chỉ có tôi có khả năng bồi thường cho Doãn Ninh.”
Hạ Đình Vãn nhìn Tô Ngôn chằm chằm. Khóe mắt y bừng đỏ, vẻ mặt cũng dần chuyển từ kinh ngạc đến phẫn nộ.
“Anh dựa vào gì mà nghĩ có thể bồi thường cho em? Anh có bệnh à? Tự em gây ra chuyện, mắc mớ gì đến anh, cần anh bồi thường — Tô Ngôn, con mẹ nó anh chính là một kẻ khốn nạn tự cho mình là đúng!”
Nói xong y thô bạo túm lấy cổ áo Tô Ngôn. Trong khoảnh khắc đó, sự im lặng ngang ngạnh của anh khiến Hạ Đình Vãn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Y như một con thú nhỏ bị nhốt trong lồng giam vô hình, chỉ biết luống cuống: “Tô Ngôn, anh nghe cho rõ đây, là em tông phải người, trách nhiệm em phải chịu. Em không muốn anh xử lý thay em, cũng không cần anh chuộc tội thay em. Đây đều là chuyện của em, em không cần anh phải xử lý.”
Tô Ngôn tránh khỏi hai tay Hạ Đình Vãn, đứng lên. Anh mím chặt đôi môi mỏng rồi cúi đầu nhìn thoáng qua Hạ Đình Vãn.
“Khi đó, tôi rất giận em.”
Trong gió đêm, Tô Ngôn nói một câu không đầu không đuôi.
“Hôm xảy ra tai nạn, tôi nhìn em và cả đứa bé kia máu me đầy mình nằm trên cáng cứu thương bị đưa đến bệnh viện. Em vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi sợ hãi ấy. Mấy ngày em hôn mê, tôi đều nhìn em, mỗi ngày đều giận em. Tôi không thể nào tha thứ cho em, cũng không thể nào tha thứ cho chính mình. Nhưng nghĩ đến sau khi tỉnh lại em phải đối mặt với vết thương trên mặt, vết thương trên người, đồng thời còn phải đối mặt với nỗi hổ thẹn và tự trách nặng nề… Tôi lại không thể nhẫn tâm.”
Vẻ mặt Tô Ngôn vẫn khắc chế, thế nhưng ánh mắt của anh lại đượm vẻ bi thương.
“Tôi không thể nhẫn tâm.”
Tô Ngôn thấp giọng nói: “Hạ Đình Vãn, lúc nào tôi cũng không nhẫn tâm được với em, vì thế nên cuối cùng tôi lại làm một chuyện vừa yếu đuối vừa không có nguyên tắc. Tôi với em, đều có tội như nhau.”
Hạ Đình Vãn không nhớ mình ra khỏi bệnh viện thế nào, chỉ nhớ ngón tay run rẩy của mình vẫn luôn cầm điện thoại, liên tục lặp lại với Triệu Nam Thù: “Anh muốn đi gặp Tô Ngôn.”
“Sao có thể tông người được,” Triệu Nam Thù vừa lái xe vừa kinh ngạc nói: “Truyền thông vốn không nhắc đến, cảnh sát chỉ giữ bằng lái xe sáu tháng, cũng không hề có người nhà xuất hiện. Sao có thể thế được, có phải là hiểu lầm rồi không, ông chủ à, anh thật sự không nhớ rõ ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nam Thù, thật sự anh không nhớ gì cả. Hôm đó anh uống rượu quá nhiều, chỉ nhớ phía trước là cột bảo hộ, anh không phanh lại kịp nên tông vào, sau đó xảy ra chuyện gì anh không nhớ rõ nữa.”
Hạ Đình Vãn lẩm bẩm, y quay đầu nhìn Triệu Nam Thù, trong đôi mắt đã mất hết tất cả ánh sáng: “Anh tông phải người rồi, anh tông phải người rồi.”
Triệu Nam Thù im lặng trong chốc lát mới nói tiếp: “Ông chủ, còn chưa biết chắc mà. Thật sự đấy, nói không chừng là trùng hợp thôi.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, chính cậu cũng cảm thấy vô cùng yếu ớt.
“Ha.” Hạ Đình Vãn ngẩng đầu lên, y lắc đầu thật mạnh, đau đớn cố thốt thành lời: “Không có hiểu lầm, cũng không trùng hợp. Tô Ngôn biết, Chu Ngưỡng cũng biết đã xảy ra chuyện gì, họ đều lừa anh, đều lừa anh.”
Triệu Nam Thù chẳng thốt ra được câu nào, chỉ đi nhanh hơn về phía Hương Sơn.
Trùng hợp đến đáng sợ là lúc xe của Triệu Nam Thù vừa chạy đến Tô trạch thì cũng thấy chiếc Maybach màu đen của Tô Ngôn vừa tắt máy và đang đỗ ở làn dừng xe.
Tài xế mở cửa ra, Tô Ngôn đi ra trước rồi đứng chờ ở một bên, đi theo sau anh chính là Ôn Tử Thần mặc một bộ thể thao màu trắng.
Sau khi Ôn Tử Thần ra ngoài vẫn còn khom lưng nói gì đó với người bên trong. Một lát sau, một cậu bé gầy gò nắm lấy tay Ôn Tử Thần, dè dặt xuống xe.
Hạ Đình Vãn nhìn chằm chằm cậu bé xa lạ kia, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Y đẩy cửa xe bước ra, nhưng đôi chân tựa như đang giẫm trên bông.
Dọc đường đi y đều nghĩ phải lập tức đến Hương Sơn hỏi Tô Ngôn chân tướng, nhưng bây giờ khi chân tướng đã phơi bày trước mắt, y chợt cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có đang phủ vây lấy mình.
Tô Ngôn liếc mắt là thấy được y. Cách bảy tám mét, Hạ Đình Vãn cũng có thể cảm giác được sắc mặt Tô Ngôn sa sầm.
Hạ Đình Vãn lảo đảo bước qua, mỗi một bước tiến lại gần, gương mặt cậu bé kia càng rõ ràng; thế nhưng càng thấy rõ ràng, tim lại càng chùng xuống.
Cậu bé ấy gầy gò thanh tú, mắt trái rõ ràng đã từng được khâu, mí mắt cụp xuống; lúc nhìn người khác đều phải thoáng nghiêng mặt sang bên trái mới dễ dàng dùng được mắt phải.
“Sao em lại đến đây?”
Tô Ngôn đi về trước một bước, hôm nay thoạt nhìn trông anh khó tiếp cận hơn bất cứ lúc nào.
Không giống bình tĩnh và xa cách như ngày đó, khóe miệng mím chặt lúc này của Tô Ngôn lại mang theo phòng bị.
“Tô Ngôn, chuyện tai nạn anh định giấu em đến bao lâu?”
Hạ Đình Vãn nhìn chằm chằm vào Tô Ngôn, y không dám nhìn khuôn mặt của cậu bé kia nữa, chỉ có thể dữ dằn nhìn Tô Ngôn: “Nói cho em biết, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đã làm cái gì?”
“Hạ tiên sinh…” Ôn Tử Thần vẫn đứng ở bên cạnh không nhịn được mà bước qua, cậu ta mở miệng định nói gì đó, lại bị Tô Ngôn nắm lấy vai.
“Đưa Ninh Ninh vào trước đi.” Tô Ngôn quay đầu lại liếc nhìn Ôn Tử Thần, nói chắc nịch.
Ôn Tử Thần không dám nói gì nữa, cậu ta cúi đầu nắm tay bé trai rồi đi vào nhà.
Mãi đến khi bóng lưng của hai người đều khuất đi, Tô Ngôn mới nhìn Hạ Đình Vãn, thấp giọng hỏi: “Em muốn biết cái gì?”
Đôi môi Hạ Đình Vãn run bần bật. Câu hỏi đó đã đến bên mép rồi, thế mà lại khiến y sợ run: “Tô Ngôn, có, có phải em… Tông phải người không?”
“Đúng.”
Tô Ngôn nói thẳng. chẳng hề có chút do dự.
“Ầm” một tiếng, Hạ Đình Vãn cảm thấy người mình đang rơi nhanh vào một cái giếng sâu không thấy đáy, giờ khắc này bóng tối bao phủ lấy y: “Vì sao, vì sao chứ? Em nhớ rõ là… Em tông vào cột bảo hộ, chứ có tông vào người đâu…?”
“Em uống say đến mức không thấy cả cột bảo hộ, tình huống xung quanh thế nào đương nhiên em cũng không chú ý tới. Lúc va vào hàng rào bảo hộ, chiếc xe quay vòng 270 độ trượt về phía sau, khi đó Doãn Ninh và mẹ vượt đèn đỏ băng qua đường, bị chiếc xe mất khống chế của em va phải. Lúc ấy vốn em đã mất ý thức rồi, thế nên mới không nhớ được.”
Hình như Tô Ngôn không hề có ý định giấu diếm bất kỳ chi tiết nào, Hạ Đình Vãn hỏi sao anh dứt khoát đáp làm vậy.
Hạ Đình Vãn cảm thấy hình như mình mất hết sức để đứng vững rồi. Y mờ mịt nhìn Tô Ngôn, thì thào: “Em tông phải người, em thật sự tông phải người. Vậy nhưng tại sao truyền thông không đưa tin, cảnh sát cũng không tìm em? Nửa năm rồi, em, em chẳng biết gì cả. Thằng bé có ổn không, Tô Ngôn… Mẹ nó đâu rồi, mẹ nó bị thương rồi hả?”
“Lúc đó mẹ Doãn Ninh chỉ hơi trầy da. Sau khi gặp chuyện không may, tôi đã nói chuyện về thương thế của Doãn Ninh với bà ấy một lần, quyết định đền tiền giải quyết riêng. Thế nhưng sau khi đưa tiền thì bà ta mất tích, không hề quay lại bệnh viện nhìn Doãn Ninh. Sau đó tôi lại phái người điều tra, mẹ Doãn Ninh nghiện ma túy, vốn hay dẫn Doãn Ninh đến ở nhờ nhà người thân. Lần này xảy ra chuyện như vậy bà ta bèn dứt khoát cầm tiền bồi thường rồi chạy mất, gần đây tôi đang bắt tay xử lý chuyện này.”
Tô Ngôn nói đến đây thì dừng lại một chút, cuối cùng trầm giọng nói: “Lúc đó đầu của Doãn Ninh đã bị thương nghiêm trọng, có mấy tháng năng lực cân đối tứ chi của thằng bé xảy ra vấn đề, nhưng nửa năm này có luyện tập nên đã khôi phục bình thường. Có điều mắt trái của thằng bé bị thủy tinh đâm vào, thị lực hao tổn vĩnh viễn, cả đời này con mắt đó chỉ nhìn thấy mờ mờ mà thôi.”
“Vĩnh viễn…”
Hạ Đình Vãn vô lực ngồi thụp xuống đất. Y muốn dùng tay để chống thân thể, tuy nhiên lại không khống chế được người mình, chỉ có thể quỳ rạp trên đất mà nôn khan.
Sẽ không phục hồi được, y khiến một đứa bé 11 tuổi vĩnh viễn mất một con mắt bên trái nhìn thấy rõ ràng. Dù bây giờ y chết đi, hết thảy những gì y gây ra cũng không còn cách nào vãn hồi.
Doãn Ninh không hề làm gì sai cả, tuy nhiên lại vĩnh viễn không thể nhạy bén linh hoạt như những đứa trẻ đồng trang lứa. Hết thảy những điều này là vì y, là bởi vì y.
Tô Ngôn ngồi xổm trước mặt y, trong màn đêm, đôi mắt màu xám nhạt kia càng trầm lắng.
“Em có tội, Tô Ngôn….”
Thân thể Hạ Đình Vãn run rẩy kịch liệt. Mỗi một câu nói của y đều vì căm hận chính mình mà nôn khan.
Y không kìm chế được nữa, y vươn tay ôm lấy cổ Tô Ngôn, từng giọt nước mắt nhỏ vào trong cổ áo Tô Ngôn.
Hạ Đình Vãn òa khóc, tiếng khóc nức nở vuột ra từ cổ họng: “Người nên chết đi là em, người nên mù mắt là em, em có tội, Tô Ngôn….”
“Em không nên điều tra.” Tô Ngôn không đẩy Hạ Đình Vãn ra, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng y.
“Em không nên điều tra?” Trong phút chốc Hạ Đình Vãn còn chưa tỉnh lại giữa xót xa ân hận vô cùng tận, y không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên và kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: “Tô Ngôn, là em tông phải người ta, anh định lừa em cả đời ư?”
“Chuyện tai nạn xảy ra khi cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn còn -” Tô Ngôn dừng một chút rồi tiếp tục chậm rãi nói: “Tôi sẽ phụ trách, lúc đó đã thu xếp xong xuôi với bên truyền thông. Chuyện của Doãn Ninh tôi sẽ lấy được quyền giám hộ vào tay mình, sau đó lập một quỹ để thằng bé toàn quyền sử dụng sau khi thành niên. Hạ Đình Vãn, dù em không biết chuyện gì cả, tôi cũng sẽ xử lý tốt mọi chuyện, chỉ có tôi có khả năng bồi thường cho Doãn Ninh.”
Hạ Đình Vãn nhìn Tô Ngôn chằm chằm. Khóe mắt y bừng đỏ, vẻ mặt cũng dần chuyển từ kinh ngạc đến phẫn nộ.
“Anh dựa vào gì mà nghĩ có thể bồi thường cho em? Anh có bệnh à? Tự em gây ra chuyện, mắc mớ gì đến anh, cần anh bồi thường — Tô Ngôn, con mẹ nó anh chính là một kẻ khốn nạn tự cho mình là đúng!”
Nói xong y thô bạo túm lấy cổ áo Tô Ngôn. Trong khoảnh khắc đó, sự im lặng ngang ngạnh của anh khiến Hạ Đình Vãn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Y như một con thú nhỏ bị nhốt trong lồng giam vô hình, chỉ biết luống cuống: “Tô Ngôn, anh nghe cho rõ đây, là em tông phải người, trách nhiệm em phải chịu. Em không muốn anh xử lý thay em, cũng không cần anh chuộc tội thay em. Đây đều là chuyện của em, em không cần anh phải xử lý.”
Tô Ngôn tránh khỏi hai tay Hạ Đình Vãn, đứng lên. Anh mím chặt đôi môi mỏng rồi cúi đầu nhìn thoáng qua Hạ Đình Vãn.
“Khi đó, tôi rất giận em.”
Trong gió đêm, Tô Ngôn nói một câu không đầu không đuôi.
“Hôm xảy ra tai nạn, tôi nhìn em và cả đứa bé kia máu me đầy mình nằm trên cáng cứu thương bị đưa đến bệnh viện. Em vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi sợ hãi ấy. Mấy ngày em hôn mê, tôi đều nhìn em, mỗi ngày đều giận em. Tôi không thể nào tha thứ cho em, cũng không thể nào tha thứ cho chính mình. Nhưng nghĩ đến sau khi tỉnh lại em phải đối mặt với vết thương trên mặt, vết thương trên người, đồng thời còn phải đối mặt với nỗi hổ thẹn và tự trách nặng nề… Tôi lại không thể nhẫn tâm.”
Vẻ mặt Tô Ngôn vẫn khắc chế, thế nhưng ánh mắt của anh lại đượm vẻ bi thương.
“Tôi không thể nhẫn tâm.”
Tô Ngôn thấp giọng nói: “Hạ Đình Vãn, lúc nào tôi cũng không nhẫn tâm được với em, vì thế nên cuối cùng tôi lại làm một chuyện vừa yếu đuối vừa không có nguyên tắc. Tôi với em, đều có tội như nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất