Chương 13
Phần cuối
Núi cao, rừng trúc, tuyết phủ.
Trong sơn cốc có tường trắng ngói xám, một khoảnh sân nhỏ tươi đẹp. Một đóa sen núi nở rộ. Vào lúc mặt trời chạm đỉnh.
Một đứa trẻ nhỏ nhắn ngồi trên thềm đá, vân vê vành tai con hỏa hồ cực kỳ xinh đẹp hỏi dồn: “Sau đó thế nào? Sau đó thế nào?”
Hồ ly mất hứng quay đầu sang hướng khác, “Kể vô số lần rồi mà. Sau đó cha nhóc dẫn mẹ nhóc đến chiến trường. Có mẹ nhóc ở đó, cha nhóc nhanh chóng thích ứng với thủy chiến. Quân Đường đánh đâu thắng đó, cha mẹ nhóc trở thành giai thoại. Sau đó mẹ nhóc đem cha nhóc đến nơi rừng già núi sâu này ẩn cư, cùng nhau ân ân ái ái.”
“Vậy sao?” Bé con nghiêng đầu, “Thế nhưng cha hôm qua còn bảo mẹ vừa thô lỗ vừa lười biếng, mẹ vặn lại rằng cha vừa cứng nhắc vừa cổ hủ. Mẹ còn thường xuyên mắng Hoàng đế quan lại đều không phải lũ tốt đẹp gì, cha lại nói đàn ông trung quân ái quốc chí tại tứ phương.”
Ví mà hồ ly biết cười, nhưng khóe miệng lão hồ ly rõ ràng nhếch lên, bảo: “Vợ chồng như hai kẻ bọn họ, gọi là hai thái cực ngược nhau.”
Bé con nắm tóc mình, “Chú hồ ly ơi con không hiểu.”
“Không hiểu thì ta kể nhóc nghe chuyện khác vậy.” Lão hồ ly lật mình nằm sấp tiếp tục phơi nắng, “Khi xưa trên bầu trời cao thẳm, có một vị thần chưởng quản thảo dược thiên hạ, tên là Tịnh Sơ. Và một vị vũ thần, tên là Huyền Minh. Tịnh Sơ bộc trực thẳng thắn, đắc tội vũ thần tiền nhiệm, kết quả vườn thảo dược không còn được hưởng những trận mưa mát mẻ, tất cả đều héo rũ. Tịnh Sơ rất tức giận. Người ấy ruột thì thẳng đầu thì nóng, lập tức đến tận cửa tranh luận với vũ thần, gặp được Huyền Minh vừa nhậm chức…”
Ánh trời chiều đổ nghiêng, chẳng hay từ khi nào bé con đã nằm lên người hắn ngủ, khuôn mặt be bé hồng hồng rất đáng yêu. Ở bên kia tường, hai nữ đệ tử đang tu luyện pháp thuật, những chú ngữ trong trẻo và âm thanh linh lực dao động đôi khi vọng sang.
Lão hồ ly đang chán, nên bắt đầu suy nghĩ.
Luân hồi và vĩnh viễn, bên nào ý nghĩa hơn? Phàm nhân và tiên nhân, ai là kẻ hạnh phúc? Hay, thật sự đã đến lúc mình nên cân nhắc tìm người bầu bạn?”
Vấn đề quá nhiều, bụng lại đói, gà nướng trong bếp cũng tỏa hương.
Lão hồ ly biến về hình người, tuấn mỹ tao nhã, khoác lên mình bộ áo đỏ rực, nhẹ nhàng ôm lấy bé con, đi về phía phòng bếp.
Rất nhiều vấn đề không có đáp án, rất nhiều câu chuyện không hề tồn tại.
Kết thúc.
Núi cao, rừng trúc, tuyết phủ.
Trong sơn cốc có tường trắng ngói xám, một khoảnh sân nhỏ tươi đẹp. Một đóa sen núi nở rộ. Vào lúc mặt trời chạm đỉnh.
Một đứa trẻ nhỏ nhắn ngồi trên thềm đá, vân vê vành tai con hỏa hồ cực kỳ xinh đẹp hỏi dồn: “Sau đó thế nào? Sau đó thế nào?”
Hồ ly mất hứng quay đầu sang hướng khác, “Kể vô số lần rồi mà. Sau đó cha nhóc dẫn mẹ nhóc đến chiến trường. Có mẹ nhóc ở đó, cha nhóc nhanh chóng thích ứng với thủy chiến. Quân Đường đánh đâu thắng đó, cha mẹ nhóc trở thành giai thoại. Sau đó mẹ nhóc đem cha nhóc đến nơi rừng già núi sâu này ẩn cư, cùng nhau ân ân ái ái.”
“Vậy sao?” Bé con nghiêng đầu, “Thế nhưng cha hôm qua còn bảo mẹ vừa thô lỗ vừa lười biếng, mẹ vặn lại rằng cha vừa cứng nhắc vừa cổ hủ. Mẹ còn thường xuyên mắng Hoàng đế quan lại đều không phải lũ tốt đẹp gì, cha lại nói đàn ông trung quân ái quốc chí tại tứ phương.”
Ví mà hồ ly biết cười, nhưng khóe miệng lão hồ ly rõ ràng nhếch lên, bảo: “Vợ chồng như hai kẻ bọn họ, gọi là hai thái cực ngược nhau.”
Bé con nắm tóc mình, “Chú hồ ly ơi con không hiểu.”
“Không hiểu thì ta kể nhóc nghe chuyện khác vậy.” Lão hồ ly lật mình nằm sấp tiếp tục phơi nắng, “Khi xưa trên bầu trời cao thẳm, có một vị thần chưởng quản thảo dược thiên hạ, tên là Tịnh Sơ. Và một vị vũ thần, tên là Huyền Minh. Tịnh Sơ bộc trực thẳng thắn, đắc tội vũ thần tiền nhiệm, kết quả vườn thảo dược không còn được hưởng những trận mưa mát mẻ, tất cả đều héo rũ. Tịnh Sơ rất tức giận. Người ấy ruột thì thẳng đầu thì nóng, lập tức đến tận cửa tranh luận với vũ thần, gặp được Huyền Minh vừa nhậm chức…”
Ánh trời chiều đổ nghiêng, chẳng hay từ khi nào bé con đã nằm lên người hắn ngủ, khuôn mặt be bé hồng hồng rất đáng yêu. Ở bên kia tường, hai nữ đệ tử đang tu luyện pháp thuật, những chú ngữ trong trẻo và âm thanh linh lực dao động đôi khi vọng sang.
Lão hồ ly đang chán, nên bắt đầu suy nghĩ.
Luân hồi và vĩnh viễn, bên nào ý nghĩa hơn? Phàm nhân và tiên nhân, ai là kẻ hạnh phúc? Hay, thật sự đã đến lúc mình nên cân nhắc tìm người bầu bạn?”
Vấn đề quá nhiều, bụng lại đói, gà nướng trong bếp cũng tỏa hương.
Lão hồ ly biến về hình người, tuấn mỹ tao nhã, khoác lên mình bộ áo đỏ rực, nhẹ nhàng ôm lấy bé con, đi về phía phòng bếp.
Rất nhiều vấn đề không có đáp án, rất nhiều câu chuyện không hề tồn tại.
Kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất