Chương 28
Sau khi Từ Quân Dật bắn hoa xong, có người thì tò mò về danh tính của hắn, có người thì ngưỡng mộ kỹ năng của hắn, bọn họ dồn dập đi tới bắt chuyện, vây nhốt cả hai chúng ta. Hắn không để ý đến những lời khen này, nắm tay ta bước nhanh ra khỏi đám đông.
Một tay ta ôm cánh tay hắn, tay kia không ngừng chạm vào bông hoa hồng bên tai, như là tiểu nương tử lần đầu tiên đến thành Trường An, ta mím môi cười khúc khích.
“Có vui không?” Từ Quân Dật cúi đầu hỏi.
Ta gật đầu, không nhịn được muốn kể cho hắn nghe tất cả những gì trong lòng mình: “Thật ra, ngoài Chương gia và Thất ca, còn có một chuyện khác mà Tiểu Nghiên không thể nghĩ ra.”
Trở về Trường An chưa đầy một ngày, trước mắt ta là khung cảnh phồn hoa, người dân ở phường Vĩnh Hưng ăn mặc đẹp đẽ, cuộc sống sung túc, hoàn toàn khác với Kế Trấn. Người rõ ràng nhất chính là bản thân ta, kim tuyến được dệt thành áo váy, ngọc trai được dùng làm nút thắt, mỗi đường chỉ đều chứa đầy vinh hoa phú quý. Sống ngơ ngác hơn mười mấy năm, ta mới nhận ra lớp tơ lụa trên người mình nặng nề đến thế.
Nếu ta nói điều này với người khác, họ chắc chắn sẽ cười nhạo dáng vẻ kệch cỡm của ta, Từ Quân Dật khác với họ, ta nói hết toàn bộ suy nghĩ của mình cho hắn nghe.
“Khi ở Kế Trấn, Tiểu Nghiên từng hỏi ta tại sao đồ vật và tên không thể làm giả,“ Ngón tay hắn vuốt ve áo của ta, thấp giọng nói, “Tơ lụa trên cơ thể này vừa là đồ dùng vừa là tên.”
Người ta đi hội hoa đăng để xem náo nhiệt, bên trong con hẻm vắng lặng, ta đang định lao tới tranh cãi với hắn thì bỗng nghe bên cạnh có người gọi phong hào công chúa của ta.
“Quỳnh Hoa,“ Chương Nguyên Chi vẫn phong độ như xưa, mặc áo choàng lông cáo màu trắng, tạo ra khung cảnh của mình trong ánh sáng mờ ảo của đèn đuốc, “Ta theo ngươi từ trên phố, sao ngươi lại ở đây?”
Ta sững sờ trong chốc lát, khi gặp lại biểu ca, ta đã không còn vẻ mừng rỡ ngây thơ khi còn nhỏ, cũng không còn oán giận và đau khổ khi biết hắn ta đã nạp thiếp, ta chỉ vô thức tới gần Từ Quân Dật. Hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay ta tỏ ý an ủi, bình tĩnh nói chuyện với Chương Nguyên Chi: “Thật trùng hợp, gặp được Chương đại nhân ở đây.”
Trong mắt biểu ca hiện lên vẻ khinh thường, chỉ nói chuyện với ta: “Quỳnh Hoa, nếu có người ép buộc ngươi thì bất kể hắn là ai, biểu ca nhất định sẽ làm chủ thay ngươi.”
“Chính ta cưỡng ép y, ngươi định làm thế nào?” Ta còn chưa kịp trả lời, Từ Quân Dật đã làm ra vẻ lưu manh, nắm cằm của ta, nói những lời ngả ngớn vào tai ta.
“Ngươi, ngươi dám...” Biểu ca hất tay áo, sai người hầu vây quanh Từ Quân Dật.
Từ Quân Dật còn ngại chuyện chưa đủ lớn, từ phía sau vòng tay qua eo ta, cho dù ở chợ hoa nguyên tiêu thì đây cũng là một hành động cực kỳ quá đáng.
Biểu ca tức giận, tiếp tục nói thay ta: “Y là lá ngọc cành vàng, sao có thể để ngươi làm bẩn được?“. Truyện Tiên Hiệp
“Chương đại nhân là Hồng Lư tự Thiếu Khanh ngũ phẩm, người phụ trách lễ nghi Đại Tấn.” Từ Quân Dật không có nhìn thẳng vào hắn ta, nghịch nghịch vành tai ta, thản nhiên nói: “Đương nhiên là ngươi nên biết rõ, dù gặp ta hay gặp công chúa thì cũng không nên đứng như vậy.”
“Từ tướng đừng khinh người quá đáng, ngươi cùng lắm chỉ là...” Thoáng chốc mặt biểu ca đỏ lên, làm trưởng tử đích tôn của Chương gia lại bị yêu cầu quỳ hành lễ với thái giám.
Từ Quân Dật nắm chặt tay ta hơn, ngước mắt lên liếc nhìn những người hầu Chương gia vây xung quanh, ngắt lời: “Chương đại nhân không hiểu tôn ti trên dưới, các ngươi cũng không hiểu sao?”
Danh tiếng Từ tướng vang dội, những người này chỉ là người hầu bình thường, bọn họ sợ hãi trước uy thế của hắn, chỉ nhìn thoáng qua đã bỏ chạy tán loạn.
Chương Nguyên Chi đứng trước mặt Từ Quân Dật giống như một đứa trẻ, không có sức đánh trả, nhìn hắn nắm tay ta rời đi, không cam lòng hỏi: “Quỳnh Hoa, ngươi thật sự muốn đắm mình trong trụy lạc sao?”
Ta vốn không muốn dây dưa với Chương Nguyên Chi thêm nữa, nhưng nghe xong lời này liền dừng bước, nhìn Chương Nguyên Chi đang đau lòng, ta nghiêm túc nói: “Từ tướng mạnh hơn ngươi gấp trăm gấp ngàn lần, ta và huynh ấy hai bên tình nguyện, chưa từng có chuyện làm bẩn hay sa đoạ.”
Trở lại xe ngựa, ta lấy rượu đông cất giấu trong kẽ hở ra uống một ngụm: “Cái gì mà ép buộc với không ép buộc? Ngươi trêu chọc biểu ca làm gì?”
Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Nói như vậy càng khiến Chương Nguyên Chi tức giận hơn.”
Ta nhất thời nghẹn lời, đặt bình rượu xuống, đỉnh đầu đụng vào cằm hắn.
“Sao Ly nô không ngại ngùng nữa, chủ động thân mật với ta trước mặt người ngoài?” Hắn ấn đầu ta, ôm ta vào lòng.
Ta tựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nghiên không thích người khác nói xấu Từ tướng.”
Từ Quân Dật thì thầm: “Ta không bằng Tiểu Nghiên, ta ích kỷ, sẽ ghen tị.”
Lúc ta về đến biệt uyển đã gần đến giờ Dần, Quế ma ma không nỡ đánh thức ta dậy sớm để ta ngủ thẳng đến trưa, lúc tỉnh dậy đã thấy thất ca đợi ta ở ngoài rèm cửa.
“Tối qua đệ đi đâu?”
Thấy ta nằm lỳ bất động trên giường, giọng điệu thất ca nhẹ nhàng một chút, mở tấm rèm bằng mã não đỏ ra, kéo ta ra khỏi giường như một con cá chết, “Cô mang canh Bát trân mà ngươi yêu thích từ trong cung đến. Quế ma ma đang hâm nóng trong bếp, Tiểu Nghiên ngồi dậy dùng một ít đi, sau đó đi đến nơi này với cô.”
Ta nhìn ra được huynh ấy đang xin lỗi về cái tát ngày hôm qua, ta ăn bữa trưa đơn giản, mặc y phục thái giám rồi theo thất ca ra khỏi vườn.
Các quan viên tứ phẩm trở lên ở Đại Tấn phạm tội sẽ bị tạm giam tại Đốc sát viện trước khi bị kết án, ngoài việc không được phép rời đi khi chưa được phép, họ sẽ được cung cấp đầy đủ lương thực, y phục, nơi ở, đi lại còn có người chăm sóc.
Thất ca đưa ta đến đây để gặp Bố chính sử Ngô Khởi Xương của Bắc Trực Lệ. Gã mặc chiếc áo choàng chim trĩ vàng đỏ rực của quan viên nhị phẩm, quỳ xuống hành lễ với thất ca. Ta nhớ đến gã nam nhân này, gã đã từng tìm đủ mọi cách để tránh phải xoay xở lương thảo cho quân đội đang chiến đấu ở Kế Trấn.
“Ngô đại nhân mời đứng lên. Lần này cô đến đây để tìm hiểu về vụ việc trì hoãn lương thảo của quân đội.”
Khác với những người hoá trang gian thần trên sân khấu, cho dù là Đường Văn Đào chết dưới lưỡi kiếm của Từ Quân Dật hay là vị Bố chính sử trước mặt này đều có ngoại hình ưa nhìn, lúc vị Ngô đại nhân này nói chuyện mang phong thái nho nhã của người đọc sách, đối mặt với thái tử rất đúng mực.
“Bẩm điện hạ, một tháng trước, Từ Quân Dật phái một đám người đến phủ, xin sáu mươi xe lương thảo. Mùa đông năm nay khó khăn, dân chúng còn đói khát, làm gì còn dư lương thực để lấp đầy lỗ hổng ở Kế Trấn,“ Gã nói chậm rãi, trên mặt mang theo vẻ ẩn nhẫn, “Không lấy được ở chỗ thần, Từ Quân Dật đã trực tiếp đến gặp Tổng đốc Vạn Tông Lương, cướp đi ba mươi xe lương thảo. Đến giờ người chết ở Bắc Trực Lệ khắp nơi.”
“Nói như vậy, đại thắng của Từ Quân Dật ở Kế Trấn là trả giá bằng những người dân chết đói,“ Ngón trỏ thất ca gõ nhẹ lên bàn, trầm giọng nói: “Ngô đại nhân tiếp tục nói, nếu trời sập xuống, có cô đến đẩy.”
“Thái tử tài đức sáng suốt, là may mắn của Đại Tấn chúng ta,“ Ngô Khởi Xương dập đầu mấy cái mới tiếp tục nói, “Cùng với đội quân vận chuyển lương thực, còn có thái giám Đông Hán tự xưng là phụng mệnh của Từ tướng, vì để bù đắp cho khoản quân lương chậm trễ nửa tháng, nói phải khám xét nhà thần rồi đưa đến Trường An, hơn trăm người trong nhà của thần đều bị tống giam. Tôn tử của thần vừa tròn một tuổi đã bị chết cóng trên đường.” Gã nói đến kích động, ngã xuống đất khóc lóc thảm thiết.
“Ngô đại nhân, tại sao ngài không dùng gia sản để đóng quân lương nửa tháng?” Ta xen lời vào.
Ngô Khởi Xương cảnh giác nhìn ta, lại nhìn thất ca, tựa hồ đang thắc mắc tại sao thái giám bên cạnh thái tử lại không biết phép tắc như vậy.
Thất ca giơ tay nói: “Nhan công công là thái giám phụ trách Đông cung, lời của y chính là lời của cô.”
Ngô Khởi Xương đứng dậy, cứng rắn đáp: “Đương nhiên là như vậy. Ngay cả việc quản lý trước sau khi đến Trường An đều làm phiền Chương thái phó nhọc lòng.”
“Theo ta được biết, Từ Quân Dật có năm ngàn binh lính tinh nhuệ, mấy vạn quân biên giới Kế Trấn, một ngày hành quân tiêu tốn bốn ngàn lạng bạc. Ngô đại nhân giàu có đến mức có thể nuôi quân hơn nửa tháng cũng còn dư.” Thấy sắc mặt gã thay đổi, ta không để ý đến ánh mắt thất ca, hỏi tiếp: “Lương bổng hàng năm của Bố chính sử là bảy trăm ba mươi hai thạch, tương đương với chưa đến một ngàn lạng bạc. Ngô đại nhân làm sao tích lũy được gia tài bảy, tám vạn lượng?”
Vẻ mặt Ngô Khởi Xương phức tạp, khó tin nhìn ta.
Thất ca vỗ bàn đứng dậy: “Đủ rồi, nếu Ngô đại nhân bị oan, cô sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Cấp bậc của các quan viên bị giam giữ tại Đốc sát viện vẫn không thay đổi, mỗi người đều có sân nhỏ riêng, trong lúc nhìn thoáng qua đã thấy căn phòng được chuẩn bị đầy đủ, trên giường có chăn lụa, trên bàn có bút mực được làm tại Hồ Châu. Theo lời của vị Ngô đại nhân, ban đầu Từ Quân Dật muốn tống gã vào ngục giam, nhưng chính ngoại tổ phụ Chương Tịch đã can thiệp đưa gã đến đây.
Tuyết ở thành Trường An tung bay, thất ca vẫy lui hộ vệ, đứng cùng ta dưới tán thông xanh trong sân: “Từ Quân Dật sẽ làm bất cứ điều gì để giành thắng lợi. Đệ vẫn u mê không chịu tỉnh sao?”
Nói đến cũng kỳ lạ, thất ca bằng tuổi ta nhưng trông huynh ấy lúc nào cũng lớn hơn ta rất nhiều, huynh ấy và ta là những cành mầm mọc trên cùng một cây nhưng lại phát triển theo hướng hoàn toàn khác nhau.
“Ta chỉ thấy nạn tham ô lớn đã khấu trừ khẩu phần quân đội do đảng phái.”
“Tiểu Nghiên,“ Thất ca thở dài một hơi, “Ta không muốn nói chuyện trên triều với đệ, nước quá trong ắt không có cá, lương bổng mấy trăm lượng không đủ cho quan lớn chi tiêu.”
“Cho nên cứ để bọn họ tham ô sao?” Ta không hiểu thất ca thân là thái tử, tại sao lại nói ra những lời như vậy, “Nếu ở thời Thái tổ, những quan viên như vậy đã bị chặt đầu từ lâu rồi.”
Thất ca xoa xoa lông mày, vẻ mặt bất lực, “Bọn họ có khó khăn riêng trong việc gặp gỡ, giao tiếp. Thói đời này là như thế, quan lại là như vậy, cô có thể làm sao đây. Ngô Khởi Xương quản lý tài chính Bắc Trực Lệ, hàng năm nộp thuế đúng hạn, cùng lắm chỉ tham có mấy vạn lạng bạc, có thể gọi là quan có tài.”
Thì ra ánh mắt Ngô Khởi Xương không phải bất ngờ vì ta tố cáo hắn tham ô, mà là kinh ngạc vì ta nói ra những việc ngầm hiểu ý, ta vô cùng thất vọng, chỉ hận mình là một công chúa vô dụng, “Thân là người ở trên lại không chấn chỉnh từ gốc, lại đi trăm lần khen ngợi những kẻ tham ô là quan lại có tài, Thất ca, huynh không thấy buồn cười sao?”
“Ngươi suốt ngày chơi đùa trong hậu cung thì hiểu được cái gì?” Thất ca lại bắt đầu tranh luận với ta. “Phụ hoàng có chỗ bất đắc dĩ, cô cũng có. Trị quốc chưa bao giờ là chuyện bàn luận trên trời dưới đất, đảng phái tranh chấp có thể ảnh hưởng toàn thân, thế cục của Đông Cung như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, làm sao có thể đắc tội tất cả quan liêu.”
Nghĩ đến những gì đã thấy và đã nghe trong ba tháng qua, ta chỉ cảm thấy buồn khi nghe những lời của thất ca: “Hoàng thất phải đối mặt với khó khăn, đủ loại quan chức đều gặp khó xử, ngồi ở trên cao hưởng vinh hoa phú quý, thế nhưng trong miệng ai ai cũng nói bất lực, làm sao đối phó với nạn đói, cái lạnh, chính trị hà khắc thì sao? Thiên hạ này không phải là thiên hạ của Lý gia, mà thiên hạ là của mọi người.”
Thất ca giễu cợt: “Ngươi nói đến đường hoàng, vậy cũng biết người tham lam nhất thiên hạ là ai phải không? Khi quan lại các tỉnh khác vào Trường An, việc đầu tiên phải làm là mang theo thật nhiều tiền đến bái kiến Từ tướng.”
Tất nhiên ta biết thứ xa xỉ nhất ở thời đại này không phải là thư pháp, hội họa, đồ cổ, mỹ nhân hay bảo vật mà là nuôi dưỡng một đội quân. Bên trong “đội quân Tướng phủ” của Từ Quân Dật, mạch đao được tạo ra với chiến thuật chặt chân ngựa của Nhu Nhiên, một thanh đao tiêu hao năm mươi lạng bạc, nhà Tấn mất đất để nuôi ngựa, để mua một con ngựa chiến tốn cả trăm lạng bạc, lương bổng do triều đình ban phát căn bản không có cách nào chống đỡ, Từ Quân Dật đều phải tự bỏ tiền túi ra chi trả, mà tiền của hắn phải từ đâu mà ra.
Ta cũng biết hắn đều ăn cùng ở cùng với các tướng sĩ, trên chiến trường đều xung phong lên trước, quan trọng nhất là, ta tin tưởng hắn.
Một tay ta ôm cánh tay hắn, tay kia không ngừng chạm vào bông hoa hồng bên tai, như là tiểu nương tử lần đầu tiên đến thành Trường An, ta mím môi cười khúc khích.
“Có vui không?” Từ Quân Dật cúi đầu hỏi.
Ta gật đầu, không nhịn được muốn kể cho hắn nghe tất cả những gì trong lòng mình: “Thật ra, ngoài Chương gia và Thất ca, còn có một chuyện khác mà Tiểu Nghiên không thể nghĩ ra.”
Trở về Trường An chưa đầy một ngày, trước mắt ta là khung cảnh phồn hoa, người dân ở phường Vĩnh Hưng ăn mặc đẹp đẽ, cuộc sống sung túc, hoàn toàn khác với Kế Trấn. Người rõ ràng nhất chính là bản thân ta, kim tuyến được dệt thành áo váy, ngọc trai được dùng làm nút thắt, mỗi đường chỉ đều chứa đầy vinh hoa phú quý. Sống ngơ ngác hơn mười mấy năm, ta mới nhận ra lớp tơ lụa trên người mình nặng nề đến thế.
Nếu ta nói điều này với người khác, họ chắc chắn sẽ cười nhạo dáng vẻ kệch cỡm của ta, Từ Quân Dật khác với họ, ta nói hết toàn bộ suy nghĩ của mình cho hắn nghe.
“Khi ở Kế Trấn, Tiểu Nghiên từng hỏi ta tại sao đồ vật và tên không thể làm giả,“ Ngón tay hắn vuốt ve áo của ta, thấp giọng nói, “Tơ lụa trên cơ thể này vừa là đồ dùng vừa là tên.”
Người ta đi hội hoa đăng để xem náo nhiệt, bên trong con hẻm vắng lặng, ta đang định lao tới tranh cãi với hắn thì bỗng nghe bên cạnh có người gọi phong hào công chúa của ta.
“Quỳnh Hoa,“ Chương Nguyên Chi vẫn phong độ như xưa, mặc áo choàng lông cáo màu trắng, tạo ra khung cảnh của mình trong ánh sáng mờ ảo của đèn đuốc, “Ta theo ngươi từ trên phố, sao ngươi lại ở đây?”
Ta sững sờ trong chốc lát, khi gặp lại biểu ca, ta đã không còn vẻ mừng rỡ ngây thơ khi còn nhỏ, cũng không còn oán giận và đau khổ khi biết hắn ta đã nạp thiếp, ta chỉ vô thức tới gần Từ Quân Dật. Hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay ta tỏ ý an ủi, bình tĩnh nói chuyện với Chương Nguyên Chi: “Thật trùng hợp, gặp được Chương đại nhân ở đây.”
Trong mắt biểu ca hiện lên vẻ khinh thường, chỉ nói chuyện với ta: “Quỳnh Hoa, nếu có người ép buộc ngươi thì bất kể hắn là ai, biểu ca nhất định sẽ làm chủ thay ngươi.”
“Chính ta cưỡng ép y, ngươi định làm thế nào?” Ta còn chưa kịp trả lời, Từ Quân Dật đã làm ra vẻ lưu manh, nắm cằm của ta, nói những lời ngả ngớn vào tai ta.
“Ngươi, ngươi dám...” Biểu ca hất tay áo, sai người hầu vây quanh Từ Quân Dật.
Từ Quân Dật còn ngại chuyện chưa đủ lớn, từ phía sau vòng tay qua eo ta, cho dù ở chợ hoa nguyên tiêu thì đây cũng là một hành động cực kỳ quá đáng.
Biểu ca tức giận, tiếp tục nói thay ta: “Y là lá ngọc cành vàng, sao có thể để ngươi làm bẩn được?“. Truyện Tiên Hiệp
“Chương đại nhân là Hồng Lư tự Thiếu Khanh ngũ phẩm, người phụ trách lễ nghi Đại Tấn.” Từ Quân Dật không có nhìn thẳng vào hắn ta, nghịch nghịch vành tai ta, thản nhiên nói: “Đương nhiên là ngươi nên biết rõ, dù gặp ta hay gặp công chúa thì cũng không nên đứng như vậy.”
“Từ tướng đừng khinh người quá đáng, ngươi cùng lắm chỉ là...” Thoáng chốc mặt biểu ca đỏ lên, làm trưởng tử đích tôn của Chương gia lại bị yêu cầu quỳ hành lễ với thái giám.
Từ Quân Dật nắm chặt tay ta hơn, ngước mắt lên liếc nhìn những người hầu Chương gia vây xung quanh, ngắt lời: “Chương đại nhân không hiểu tôn ti trên dưới, các ngươi cũng không hiểu sao?”
Danh tiếng Từ tướng vang dội, những người này chỉ là người hầu bình thường, bọn họ sợ hãi trước uy thế của hắn, chỉ nhìn thoáng qua đã bỏ chạy tán loạn.
Chương Nguyên Chi đứng trước mặt Từ Quân Dật giống như một đứa trẻ, không có sức đánh trả, nhìn hắn nắm tay ta rời đi, không cam lòng hỏi: “Quỳnh Hoa, ngươi thật sự muốn đắm mình trong trụy lạc sao?”
Ta vốn không muốn dây dưa với Chương Nguyên Chi thêm nữa, nhưng nghe xong lời này liền dừng bước, nhìn Chương Nguyên Chi đang đau lòng, ta nghiêm túc nói: “Từ tướng mạnh hơn ngươi gấp trăm gấp ngàn lần, ta và huynh ấy hai bên tình nguyện, chưa từng có chuyện làm bẩn hay sa đoạ.”
Trở lại xe ngựa, ta lấy rượu đông cất giấu trong kẽ hở ra uống một ngụm: “Cái gì mà ép buộc với không ép buộc? Ngươi trêu chọc biểu ca làm gì?”
Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Nói như vậy càng khiến Chương Nguyên Chi tức giận hơn.”
Ta nhất thời nghẹn lời, đặt bình rượu xuống, đỉnh đầu đụng vào cằm hắn.
“Sao Ly nô không ngại ngùng nữa, chủ động thân mật với ta trước mặt người ngoài?” Hắn ấn đầu ta, ôm ta vào lòng.
Ta tựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nghiên không thích người khác nói xấu Từ tướng.”
Từ Quân Dật thì thầm: “Ta không bằng Tiểu Nghiên, ta ích kỷ, sẽ ghen tị.”
Lúc ta về đến biệt uyển đã gần đến giờ Dần, Quế ma ma không nỡ đánh thức ta dậy sớm để ta ngủ thẳng đến trưa, lúc tỉnh dậy đã thấy thất ca đợi ta ở ngoài rèm cửa.
“Tối qua đệ đi đâu?”
Thấy ta nằm lỳ bất động trên giường, giọng điệu thất ca nhẹ nhàng một chút, mở tấm rèm bằng mã não đỏ ra, kéo ta ra khỏi giường như một con cá chết, “Cô mang canh Bát trân mà ngươi yêu thích từ trong cung đến. Quế ma ma đang hâm nóng trong bếp, Tiểu Nghiên ngồi dậy dùng một ít đi, sau đó đi đến nơi này với cô.”
Ta nhìn ra được huynh ấy đang xin lỗi về cái tát ngày hôm qua, ta ăn bữa trưa đơn giản, mặc y phục thái giám rồi theo thất ca ra khỏi vườn.
Các quan viên tứ phẩm trở lên ở Đại Tấn phạm tội sẽ bị tạm giam tại Đốc sát viện trước khi bị kết án, ngoài việc không được phép rời đi khi chưa được phép, họ sẽ được cung cấp đầy đủ lương thực, y phục, nơi ở, đi lại còn có người chăm sóc.
Thất ca đưa ta đến đây để gặp Bố chính sử Ngô Khởi Xương của Bắc Trực Lệ. Gã mặc chiếc áo choàng chim trĩ vàng đỏ rực của quan viên nhị phẩm, quỳ xuống hành lễ với thất ca. Ta nhớ đến gã nam nhân này, gã đã từng tìm đủ mọi cách để tránh phải xoay xở lương thảo cho quân đội đang chiến đấu ở Kế Trấn.
“Ngô đại nhân mời đứng lên. Lần này cô đến đây để tìm hiểu về vụ việc trì hoãn lương thảo của quân đội.”
Khác với những người hoá trang gian thần trên sân khấu, cho dù là Đường Văn Đào chết dưới lưỡi kiếm của Từ Quân Dật hay là vị Bố chính sử trước mặt này đều có ngoại hình ưa nhìn, lúc vị Ngô đại nhân này nói chuyện mang phong thái nho nhã của người đọc sách, đối mặt với thái tử rất đúng mực.
“Bẩm điện hạ, một tháng trước, Từ Quân Dật phái một đám người đến phủ, xin sáu mươi xe lương thảo. Mùa đông năm nay khó khăn, dân chúng còn đói khát, làm gì còn dư lương thực để lấp đầy lỗ hổng ở Kế Trấn,“ Gã nói chậm rãi, trên mặt mang theo vẻ ẩn nhẫn, “Không lấy được ở chỗ thần, Từ Quân Dật đã trực tiếp đến gặp Tổng đốc Vạn Tông Lương, cướp đi ba mươi xe lương thảo. Đến giờ người chết ở Bắc Trực Lệ khắp nơi.”
“Nói như vậy, đại thắng của Từ Quân Dật ở Kế Trấn là trả giá bằng những người dân chết đói,“ Ngón trỏ thất ca gõ nhẹ lên bàn, trầm giọng nói: “Ngô đại nhân tiếp tục nói, nếu trời sập xuống, có cô đến đẩy.”
“Thái tử tài đức sáng suốt, là may mắn của Đại Tấn chúng ta,“ Ngô Khởi Xương dập đầu mấy cái mới tiếp tục nói, “Cùng với đội quân vận chuyển lương thực, còn có thái giám Đông Hán tự xưng là phụng mệnh của Từ tướng, vì để bù đắp cho khoản quân lương chậm trễ nửa tháng, nói phải khám xét nhà thần rồi đưa đến Trường An, hơn trăm người trong nhà của thần đều bị tống giam. Tôn tử của thần vừa tròn một tuổi đã bị chết cóng trên đường.” Gã nói đến kích động, ngã xuống đất khóc lóc thảm thiết.
“Ngô đại nhân, tại sao ngài không dùng gia sản để đóng quân lương nửa tháng?” Ta xen lời vào.
Ngô Khởi Xương cảnh giác nhìn ta, lại nhìn thất ca, tựa hồ đang thắc mắc tại sao thái giám bên cạnh thái tử lại không biết phép tắc như vậy.
Thất ca giơ tay nói: “Nhan công công là thái giám phụ trách Đông cung, lời của y chính là lời của cô.”
Ngô Khởi Xương đứng dậy, cứng rắn đáp: “Đương nhiên là như vậy. Ngay cả việc quản lý trước sau khi đến Trường An đều làm phiền Chương thái phó nhọc lòng.”
“Theo ta được biết, Từ Quân Dật có năm ngàn binh lính tinh nhuệ, mấy vạn quân biên giới Kế Trấn, một ngày hành quân tiêu tốn bốn ngàn lạng bạc. Ngô đại nhân giàu có đến mức có thể nuôi quân hơn nửa tháng cũng còn dư.” Thấy sắc mặt gã thay đổi, ta không để ý đến ánh mắt thất ca, hỏi tiếp: “Lương bổng hàng năm của Bố chính sử là bảy trăm ba mươi hai thạch, tương đương với chưa đến một ngàn lạng bạc. Ngô đại nhân làm sao tích lũy được gia tài bảy, tám vạn lượng?”
Vẻ mặt Ngô Khởi Xương phức tạp, khó tin nhìn ta.
Thất ca vỗ bàn đứng dậy: “Đủ rồi, nếu Ngô đại nhân bị oan, cô sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Cấp bậc của các quan viên bị giam giữ tại Đốc sát viện vẫn không thay đổi, mỗi người đều có sân nhỏ riêng, trong lúc nhìn thoáng qua đã thấy căn phòng được chuẩn bị đầy đủ, trên giường có chăn lụa, trên bàn có bút mực được làm tại Hồ Châu. Theo lời của vị Ngô đại nhân, ban đầu Từ Quân Dật muốn tống gã vào ngục giam, nhưng chính ngoại tổ phụ Chương Tịch đã can thiệp đưa gã đến đây.
Tuyết ở thành Trường An tung bay, thất ca vẫy lui hộ vệ, đứng cùng ta dưới tán thông xanh trong sân: “Từ Quân Dật sẽ làm bất cứ điều gì để giành thắng lợi. Đệ vẫn u mê không chịu tỉnh sao?”
Nói đến cũng kỳ lạ, thất ca bằng tuổi ta nhưng trông huynh ấy lúc nào cũng lớn hơn ta rất nhiều, huynh ấy và ta là những cành mầm mọc trên cùng một cây nhưng lại phát triển theo hướng hoàn toàn khác nhau.
“Ta chỉ thấy nạn tham ô lớn đã khấu trừ khẩu phần quân đội do đảng phái.”
“Tiểu Nghiên,“ Thất ca thở dài một hơi, “Ta không muốn nói chuyện trên triều với đệ, nước quá trong ắt không có cá, lương bổng mấy trăm lượng không đủ cho quan lớn chi tiêu.”
“Cho nên cứ để bọn họ tham ô sao?” Ta không hiểu thất ca thân là thái tử, tại sao lại nói ra những lời như vậy, “Nếu ở thời Thái tổ, những quan viên như vậy đã bị chặt đầu từ lâu rồi.”
Thất ca xoa xoa lông mày, vẻ mặt bất lực, “Bọn họ có khó khăn riêng trong việc gặp gỡ, giao tiếp. Thói đời này là như thế, quan lại là như vậy, cô có thể làm sao đây. Ngô Khởi Xương quản lý tài chính Bắc Trực Lệ, hàng năm nộp thuế đúng hạn, cùng lắm chỉ tham có mấy vạn lạng bạc, có thể gọi là quan có tài.”
Thì ra ánh mắt Ngô Khởi Xương không phải bất ngờ vì ta tố cáo hắn tham ô, mà là kinh ngạc vì ta nói ra những việc ngầm hiểu ý, ta vô cùng thất vọng, chỉ hận mình là một công chúa vô dụng, “Thân là người ở trên lại không chấn chỉnh từ gốc, lại đi trăm lần khen ngợi những kẻ tham ô là quan lại có tài, Thất ca, huynh không thấy buồn cười sao?”
“Ngươi suốt ngày chơi đùa trong hậu cung thì hiểu được cái gì?” Thất ca lại bắt đầu tranh luận với ta. “Phụ hoàng có chỗ bất đắc dĩ, cô cũng có. Trị quốc chưa bao giờ là chuyện bàn luận trên trời dưới đất, đảng phái tranh chấp có thể ảnh hưởng toàn thân, thế cục của Đông Cung như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, làm sao có thể đắc tội tất cả quan liêu.”
Nghĩ đến những gì đã thấy và đã nghe trong ba tháng qua, ta chỉ cảm thấy buồn khi nghe những lời của thất ca: “Hoàng thất phải đối mặt với khó khăn, đủ loại quan chức đều gặp khó xử, ngồi ở trên cao hưởng vinh hoa phú quý, thế nhưng trong miệng ai ai cũng nói bất lực, làm sao đối phó với nạn đói, cái lạnh, chính trị hà khắc thì sao? Thiên hạ này không phải là thiên hạ của Lý gia, mà thiên hạ là của mọi người.”
Thất ca giễu cợt: “Ngươi nói đến đường hoàng, vậy cũng biết người tham lam nhất thiên hạ là ai phải không? Khi quan lại các tỉnh khác vào Trường An, việc đầu tiên phải làm là mang theo thật nhiều tiền đến bái kiến Từ tướng.”
Tất nhiên ta biết thứ xa xỉ nhất ở thời đại này không phải là thư pháp, hội họa, đồ cổ, mỹ nhân hay bảo vật mà là nuôi dưỡng một đội quân. Bên trong “đội quân Tướng phủ” của Từ Quân Dật, mạch đao được tạo ra với chiến thuật chặt chân ngựa của Nhu Nhiên, một thanh đao tiêu hao năm mươi lạng bạc, nhà Tấn mất đất để nuôi ngựa, để mua một con ngựa chiến tốn cả trăm lạng bạc, lương bổng do triều đình ban phát căn bản không có cách nào chống đỡ, Từ Quân Dật đều phải tự bỏ tiền túi ra chi trả, mà tiền của hắn phải từ đâu mà ra.
Ta cũng biết hắn đều ăn cùng ở cùng với các tướng sĩ, trên chiến trường đều xung phong lên trước, quan trọng nhất là, ta tin tưởng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất