Chương 66: Bởi vì tôi cảm thấy Kỳ Lân là yêu quái mạnh nhất trên thế giới!
Trong tình huống bình thường, chỉ cần thầy giáo Tiểu Lâm lộ biểu tình chờ mong cẩn thận như vậy, Tinh ca đều không thể nào mà từ chối được, cho dù đối phương đưa ra yêu cầu phải điên cuồng học GRE thì cũng không phải hoàn toàn không được.
Nhưng “Tôi có thể nhìn thử không” thì phải suy xét một chút.
Quý Tinh Lăng bật công tắc của máy sấy lên với ý đồ dùng tiếng ồn để che mất tiếng của đối phương, nhưng lại không được như nguyện. Lâm Cạnh hiện tại đang ngồi ở mép giường, cậu không ngừng cố gắng nghiêng về phía trước, đem đầu chôn ở trên bụng đối phương.
Tôi muốn nhìn.
Cho tôi nhìn thử đi.
Quý Tinh Lăng: “……”
Lâm Cạnh dùng cánh tay không bị thương vòng qua eo hắn, làm một tư thế “Cậu không cho tôi xem thì tôi không buông tay”, mái tóc ướt đẫm cọ đến cả quần áo Quý Tinh Lăng đều ướt, áo thun màu trắng đơn giản dính vào bụng, để lộ ra những vảy kì lân màu đen.
Lâm Cạnh!
Quý Tinh Lăng mang theo một chút đắc ý, nghiêm trang giáo dục: “Không phải, cậu đừng có vội cởi quần áo của tôi, rụt rè một chút được không.”
Lâm Cạnh xốc áo hắn lên đến ngực, cơ bụng của thiếu niên chỉ có một tầng hơi mỏng, đường cong lại xinh đẹp, mà những cái vảy nằm rải rác ở bên cạnh lại càng xinh đẹp hơn. Cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ, xúc cảm lạnh là lạ, sờ cả nửa ngày mới nhớ tới hỏi: “Tôi có thể sờ, đúng không?”
Đại thiếu gia khẳng khái tỏ vẻ, cậu không chỉ có thể sờ, cậu còn có thể hôn.
Vốn dĩ chỉ là một câu đùa, Lâm Cạnh lại thật sự đến gần, hôn một cái.
Cậu mới vừa tắm xong, môi vẫn còn ướt mềm, cảm xúc chạm nhẹ nóng bỏng xuyên qua lớp vảy, giống như ngọn lửa len lỏi, khiến toàn bộ bụng của Quý Tinh Lăng nhanh chóng bị nóng hỏng. Hắn nhanh chóng đẩy người ra, lại kéo áo mình xuống, biểu tình có chút mất tự nhiên: “Đừng.”
Lâm Cạnh nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Quý Tinh Lăng vỗ vỗ đầu cậu, tận lực tỏ vẻ không sao cả mà nói: “Hôn nữa liền xảy ra chuyện lớn cậu có biết hay không?”
Lâm Cạnh: “……”
Quý Tinh Lăng làm bộ không phát hiện vành tai cậu đã đỏ lên, tiếp tục lau khô tóc của cậu: “Được rồi, để tôi đi tìm thầy Vương.”
“Nhưng vảy cậu còn chưa hết.” Lâm Cạnh chọt chọt xương quai xanh của hắn, “Nơi này.”
Quý Tinh Lăng sờ thử một phen, quả nhiên, lại rớt xuống vài miếng.
“Đều là do cậu hôn lung tung.”
Yêu quái vị thành niên gặp đến xao động tuổi dậy thì, quả thực chính là đả kích nặng, hắn vặn ra một chai nước khoáng muốn uống để định thần, lại bị thầy giáo Tiểu Lâm cướp đi: “Không được uống.”
“Vì sao…… Này cậu chậm một chút!”
Quý Tinh Lăng đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị đẩy nằm xuống giường: “Tôi còn chưa có tắm hay thay quần áo, khiết phích như cậu ——”
Lâm Cạnh ôm hắn giống như ôm một con gấu lớn, có khiết phích hay không không quan trọng, chủ yếu là bị “Lung tung hôn một chút liền hiện lên vài mảnh vảy lân lung tung” kích phát ra linh cảm. Cậu vốn tính bất chấp tất cả, đầu tiền hôn cho hiện ra nguyên hình rồi hẵng nói, nhưng rốt cuộc vẫn là hơi xấu hổ, hơn nữa hai người bây giờ vẫn chưa thể có giai đoạn “Có thể mặt không đổi sắc tiến hành hôn sâu kiểu Pháp”, vẫn còn rất thuần khiết, vì thế chỉ ôm hắn cọ hai cái.
Nhưng đối với với Tinh ca mà nói, này đã đủ rồi, thật sự mẹ nó rất đủ rồi. Thầy giáo Tiểu Lâm mới vừa tắm xong còn có mùi hương thơm ẩm ướt, còn thêm sự nhiệt tình như uống quá nhiều rượu, gương mặt mềm như bông dán vào bên gáy mình, hô hấp lại càng nóng. Hắn vô lực mà nằm ngửa ở trên giường, duỗi tay vỗ người trong lòng ngực, khàn giọng nhắc nhở: “Đừng đè lên tay cậu.”
Lâm Cạnh nói một cách rầu rĩ: “Tôi không có đè.”
Cậu kỳ thật cũng có chút hối hận, bởi vì đối phương mặc quần jean thật dày, mà chính mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, trang bị không hoàn mỹ còn dám nhào lên đùa, tạo thành hậu quả chính là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đầy đủ thuyết minh cái gì gọi là Oh Youth, cứng đờ người không dám động.
Mà Quý Tinh Lăng đã sắp bị lỗ tai cậu nóng mà sinh ra ảo giác, cảm thấy bản thân đang ôm một cục than hồng.
Hai người cứ như vậy không hé răng nằm một lúc, thẳng đến khi Vương Hoành Dư chờ không kịp, tự mình chạy tới 1302 gõ cửa phòng ngủ, mới như ở trong mơ mới tỉnh mà tách ra.
Quý Tinh Lăng nhanh chóng bò dậy, giũ chăn bao lấy Lâm Cạnh: “Cậu nằm đi.”
“…… Ừ.”
Quý Tinh Lăng lại đến phòng tắm kiểm tra một chút, sau khi xác định bản thân không có gì khác lạ, mới đi mở cửa: “Thầy Vương.”
Nhiệt độ trên mặt Lâm Cạnh còn chưa biến mất, thoạt nhìn tựa như sốt cao 40 độ, hơn nữa còn thêm cánh tay thê thảm, Vương Hoành Dư bị dọa, lập tức muốn gọi cấp cứu, Quý Tinh Lăng nhanh chóng ngăn lại: “Không sao đâu thầy, bác sĩ riêng nhà em rất nhanh sẽ tới.”
“May mắn không có chuyện gì lớn.” Vương Hoành Dư ngồi ở mép giường, còn đang sợ. Vốn dĩ việc này kỳ thật là Lâm Cạnh sai, mới tham quan triển lãm được một nửa đã chạy đi chơi game, cả trường thông báo phê bình cũng không quá phận. Nhưng học sinh giỏi luôn có hào quang bổ trợ, hơn nữa thấy cậu bây giờ cũng đã đủ thảm, lão Vương cũng không phê bình nhiều, chỉ hỏi vài chuyện bắc cọc, nói cậu nghỉ ngơi cho tốt, rồi bản thân lại đi phòng khách ngồi, tiếp tục chờ cha mẹ Lâm gia.
Chủ nhiệm dược thú của bệnh viện Thước Sơn sau khi biến về hình người, là một ông chú mập mạp, âu phục giày da rất quyền uy, còn mang theo một y tá giống như y tá xà hàm thapr. Cả hai người động tác nhanh nhẹn kiểm tra cho Lâm Cạnh xong, lại đổi băng vải trên tay cậu, toàn bộ hành trình chỉ tốn hơn mười phút, trước khi đi lại để lại mấy hộp thuốc trị liệu độc của Toan Dữ, cũng thuốc hạ sốt chống viên lưu thông máu của con người, trong phương diện ngụy trang có thể nói là thật ghê gớm.
Lâm Thủ Mặc cùng Thương Vi mới vừa đáp xuống, còn chưa đi ra hẳn đã gọi điện thoại lại.
“Con không sao, con còn đâng ăn cơm đây.” Lâm Cạnh dùng nĩa chọc miếng táo, trước mặt còn có tô cháo, “Cánh tay thương nhẹ, còn cái khác vẫn không sao ạ.”
Thương Vi nghe được giọng cậu liền chịu không nổi, khóc đến thở hổn hển, cả tiếp viên hàng không cũng đi lại hỏi bà có phải cần trợ giúp hay không. Lâm Thủ Mặc một bên an ủi phu nhân nhà mình, một bên dặn dò con trai nghỉ ngơi cho khỏe.
“Vâng.” Lâm Cạnh trong lòng cũng không chịu nổi, mang theo giọng mũi nói, “Ba, ba bảo mẹ con đừng khóc.”
Cửa phòng ngủ mở ra, Vương Hoành Dư cùng Khương Phân Phương đều ngồi ở trên sô pha, Quý Tinh Lăng cũng không dám nói cái gì, chỉ đứng lên rót cho cậu ly nước ấm.
Ở phương diện này, Tinh ca thật sự thẳng.
Trường học phái xe đến sân bay đón, đêm khuya trên đường không bị kẹt xe, hai người rất nhanh liền đến Giang Ngạn Thư Uyển.
Kế tiếp chính là chuyện của trường và phụ huynh, Quý Tinh Lăng không ở lại xem náo nhiệt, sau khi về phòng 1302 hỏi: “Ba có gọi điện thoại đến không mẹ?”
Hồ Mị Mị: “Đám yêu quái kia bị thương không nhẹ, nghe nói cho tới bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, đang ở bệnh viện tiếp thu trị liệu.” Hồ Mị Mị ý bảo con trai ngồi xuống, uỷ quản yêu cũng phái người đi mời thần thụ trấn thủ Sơn Hải, vốn muốn hỏi chiếc lá cây kia cùng chuyện linh lực, ai biết…… Cũng có thể là ông ấy tuổi đã lớn, ổng thế mà lại cho rằng Tiểu Cạnh là một cây yêu quái non.”
Quý Tinh Lăng sửng sốt: “Cái gì cây non cơ ạ?”
Hồ Mị Mị nói: “Người ở ủy quản yêu lúc ấy cũng hỏi như vậy.”
Kết quả thần thụ trấn thủ cũng sửng sốt: “Chuyện này không phải do các ngươi quản sao?”
“……”
Hai bên lại nói nửa ngày, cuối cùng cả thần thụ trấn thụ cũng bị vòng vào, ông nhớ lại lần đầu tiên gặp được Lâm Cạnh một chút, hình như là buổi chiều muộn cuối mùa hè, mới vừa tan học chăng, tên nhóc kia mang theo một bình nước khoáng lớn, đứng ở dưới bóng cây yên tĩnh uống, trên người có hơi thở mát ạnh của sương mù núi rừng, ông lão liền cảm giác thoải mái thân thiết, tự nhiên như vậy liền đem cậu trở thành môt con yêu quái nhỏ ở phía nam
Nhưng ủy quản yêu quả thật không có bất kì đăng ký nào.
Thần thụ trấn thủ mơ màng hồ đồ hỏi: “Thằng bé thật sự chỉ là con người bình thường?”
Quý Minh Lãng do dự một chút, thỏa hiệp trả lời: “Trước mắt thì đúng.”
Thần thụt rấn thủ nghe ra manh mối: “Các ngươi cũng không thể hoàn toàn khẳng định?”
Đối phương là đại tiền bối, cũng không có gì không tiện, vì thế Quý Minh Lãng nói chuyện cha con nhà Lâm gia liên tiếp nhìn thấy yêu quái, ủy quản yêu bên Ninh Thành còn đang tra, tạm thời chưa có kết luận. Bất quá hiện tại đột nhiên có một đống yêu quái muốn bắt cóc Lâm Cạnh —— con người hiển nhiên không đến mức làm cho bọn họ khao trương như vậy, cho nên, thật đúng là khó mà nói.
Quý Tinh Lăng nghe được nghi hoặc: “Nhưng đã nhiều năm như vậy, Lâm Cạnh hoặc là ba mẹ cậu ấy, chẳng lẽ cũng chưa phát hiện bản thân mình yêu quái?” Thời kỳ vị thành niện cần phải bổ sung linh quả, còn có các loại vắc-xin phòng bệnh phải làm sao bây giờ?
“Cho nên ủy quản yêu bên kia mới muốn cẩn thận tra.” Hồ Mị Mị nói, “Xem có thể mau chóng đưa ra kết luận hay không.”
Phòng 1302 cách vách, phụ huynh của Lâm Cạnh đã được nghe kể rõ, Vương Hoành Dư đã về trường trước. Lâm Thủ Mặc nhìn cánh tay của con trai bị cuốn như xác ướp, hỏi cậu: “Giấy ghi bệnh đâu? Để ba xem mộy chút.”
Lâm Cạnh mặt không đổi sắc mà trả lời: “Bác sĩ riêng nhà Quý Tinh lăng đã xem cho con.”
“Bác sĩ riêng thì không cần ghi giấy bệnh à?” Lâm Thủ Mặc không yên tâm, đơn giản cầm kéo, muốn tự mình kiểm tra vết thương của con trai. Lâm Cạnh nhanh chóng chạy đi:“Con thật sự không sao, ba đừng có cắt ra, đau.”
“Đau còn nói là không sao!” Lâm Thủ Mặc trừng mắt, “Nghe lời!”
Băng vải còn được phủ một lớp màu xanh nhạt, nghe nói là linh thảo chế thành thuốc mỡ, quả thật giống như kịch bản của người chữa bệnh bịp bợm, Lâm Cạnh đương nhiên không dám để cho bác sĩ ngoại khoa quyền uy này xem, dứt khoát kêu cứu khẩn cấp, “Mẹ, ba quát con!”
“Lâm Thủ Mặc!”
“……”
Thương Vi bưng canh đi vào: “Sao anh không gọi điện thoại cho bác sĩ riêng nhà Tiểu Lăng? Khi dễ con trai làm gì, để thằng bé nghỉ ngơi.”
Lâm Thủ Mặc: “Ồ.”
Em nói đúng.
Vì thế ra cửa gọi điện thoại.
Thương Vi đặt gối lên tay con trai: “Cánh tay thế nào?”
“Chỉ sưng lên một chút.” Lâm Cạnh cầm thìa đảo đảo canh, “Mẹ, sao mẹ không hỏi con chuyện bắt cóc.”
“Này còn không phải sợ dọa lại con sao, ba con cố ý nhắc nhở mẹ, nói đừng để con nhớ lại lần nữa.” Thương Vi nhìn cậu ăn “Nghe thầy Vương đã nói, ba mẹ ngày mai cũng nên đến trường xem tình huống.”
Lâm Cạnh không biết Đường Diệu Huân cùng Quý Minh Lãng bên kia phải sắp xếp thế nào, cũng chỉ “Dạ” một câu.
Trời bên ngoài đã gần sáng.
Lâm Cạnh đượcc bọc chăn dưới ánh sáng ban mai, cơ hồ là một giây liền ngủ, cả một ngày mệt mỏi khẩn trương, di chứng chính là cậu đã ngủ gần mười hai tiếng, mới bị cảm xúc ngứa ngứa ướt ướt đánh thức.
Quý Tinh Lăng lấy một cây tăm bông, lấy thuốc mỡ giúp cậu bôi khóe miệng khô nứt.
Không giống như phim thần tượng, nam chính này rõ ràng chính trực rất nhiều. Lâm Cạnh nhếch miệng cười, cầm tay hắn: “Sao cậu lại tới đây, ba mẹ tôi đâu?”
“Hẳn là còn đang ở trường, tôi đã ở đây với cậu cả một buổi trưa.” Quý Tinh Lăng nâng cậu dậy, “Cánh tay thế nào?”
“Không đau nữa, nhưng đã tê rần.” Nghe được cha mẹ đều không ở, lá gan Lâm Cạnh cũng lớn rất nhiều, mềm như bông nẵm sấp xuống người hắn, “Tôi còn chưa tỉnh ngủ.”
“Không đói bụng sao?” Quý Tinh Lăng nói, “Đứng lên, tôi đi nói cô Khương làm ggì cho cậu ăn.”
Lâm Cạnh đặt cằm lên vai hắn: “Trước tiên để tôi xem vảy lân của cậu đã.”
Quý Tinh Lăng “…… Sao lại còn có thể nghiện như thế.”
Nhưng xem thì cứ xem đi, thầy giáo Tiểu Lâm muốn nhìn chỗ nào cũng được, hắn hơi hơi nghiêng cổ, từ xương quai xanh hiện ra môt vài vảy huyền lân yêu hóa: “Xem xong liền đi ăn cơm.”
Lâm Cạnh cảm thấy bạn trai mình thật là ngầu muốn chớt! Cậu một tay ôm cổ hắn, còn đang suy nghĩ cảnh trong mơ lúc nãy, Quý Tinh Lăng ở trong mơ là một yêu quái phi thường uy phong, giống như một con Kỳ Lân uy mãnh phun ra lửa, siêu đến mức tất cả đều không góc chết. Vì thế thầy giáo Tiểu Lâm không ngừng cố gắng, ỷ vào việc mình bệnh tiếp tục kịch bản: “Cho nên cậu rốt cuộc là yêu gì?”
Quý Tinh Lăng nói: “Cậu đoán xem.”
“Không phải rồng đúng hay không, cậu đã nói không cho phép tôi thích rồng.”
“Ừ.”
“Đó là cá?”
“…… Cậu cảm thấy cá rất mạnh?”
Không mạnh không mạnh, nhưng tôi không được diễn một chút sao, miễn làm cho cậu thất vọng.
Thầy giáo Tiểu Lâm vẫn rất hiểu.
Quý Tinh Lăng bị cậu cứ cọ cọ trên vai làm trong lòng ngứa, tương đối vừa lòng với phúc lợi ngày hôm nay, sau đó liền nghe Lâm Cạnh hỏi một câu: “Vậy cậu có phải Kỳ Lân hay không?”
Tinh ca tận lực ra vẻ mình thực khốc rất bình tĩnh: “Cậu vì sao lại cho rằng tôi là Kỳ Lân?”
Lâm Cạnh ngữ điệu chân thành, không cần nghĩ ngợi: “Bởi vì tôi cảm thấy Kỳ Lân là yêu quái mạnh nhất trên thế giới!”
Lâm ca học bá, đáp án chính là điểm tối đa như vậy đấy.
Nhưng “Tôi có thể nhìn thử không” thì phải suy xét một chút.
Quý Tinh Lăng bật công tắc của máy sấy lên với ý đồ dùng tiếng ồn để che mất tiếng của đối phương, nhưng lại không được như nguyện. Lâm Cạnh hiện tại đang ngồi ở mép giường, cậu không ngừng cố gắng nghiêng về phía trước, đem đầu chôn ở trên bụng đối phương.
Tôi muốn nhìn.
Cho tôi nhìn thử đi.
Quý Tinh Lăng: “……”
Lâm Cạnh dùng cánh tay không bị thương vòng qua eo hắn, làm một tư thế “Cậu không cho tôi xem thì tôi không buông tay”, mái tóc ướt đẫm cọ đến cả quần áo Quý Tinh Lăng đều ướt, áo thun màu trắng đơn giản dính vào bụng, để lộ ra những vảy kì lân màu đen.
Lâm Cạnh!
Quý Tinh Lăng mang theo một chút đắc ý, nghiêm trang giáo dục: “Không phải, cậu đừng có vội cởi quần áo của tôi, rụt rè một chút được không.”
Lâm Cạnh xốc áo hắn lên đến ngực, cơ bụng của thiếu niên chỉ có một tầng hơi mỏng, đường cong lại xinh đẹp, mà những cái vảy nằm rải rác ở bên cạnh lại càng xinh đẹp hơn. Cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ, xúc cảm lạnh là lạ, sờ cả nửa ngày mới nhớ tới hỏi: “Tôi có thể sờ, đúng không?”
Đại thiếu gia khẳng khái tỏ vẻ, cậu không chỉ có thể sờ, cậu còn có thể hôn.
Vốn dĩ chỉ là một câu đùa, Lâm Cạnh lại thật sự đến gần, hôn một cái.
Cậu mới vừa tắm xong, môi vẫn còn ướt mềm, cảm xúc chạm nhẹ nóng bỏng xuyên qua lớp vảy, giống như ngọn lửa len lỏi, khiến toàn bộ bụng của Quý Tinh Lăng nhanh chóng bị nóng hỏng. Hắn nhanh chóng đẩy người ra, lại kéo áo mình xuống, biểu tình có chút mất tự nhiên: “Đừng.”
Lâm Cạnh nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Quý Tinh Lăng vỗ vỗ đầu cậu, tận lực tỏ vẻ không sao cả mà nói: “Hôn nữa liền xảy ra chuyện lớn cậu có biết hay không?”
Lâm Cạnh: “……”
Quý Tinh Lăng làm bộ không phát hiện vành tai cậu đã đỏ lên, tiếp tục lau khô tóc của cậu: “Được rồi, để tôi đi tìm thầy Vương.”
“Nhưng vảy cậu còn chưa hết.” Lâm Cạnh chọt chọt xương quai xanh của hắn, “Nơi này.”
Quý Tinh Lăng sờ thử một phen, quả nhiên, lại rớt xuống vài miếng.
“Đều là do cậu hôn lung tung.”
Yêu quái vị thành niên gặp đến xao động tuổi dậy thì, quả thực chính là đả kích nặng, hắn vặn ra một chai nước khoáng muốn uống để định thần, lại bị thầy giáo Tiểu Lâm cướp đi: “Không được uống.”
“Vì sao…… Này cậu chậm một chút!”
Quý Tinh Lăng đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị đẩy nằm xuống giường: “Tôi còn chưa có tắm hay thay quần áo, khiết phích như cậu ——”
Lâm Cạnh ôm hắn giống như ôm một con gấu lớn, có khiết phích hay không không quan trọng, chủ yếu là bị “Lung tung hôn một chút liền hiện lên vài mảnh vảy lân lung tung” kích phát ra linh cảm. Cậu vốn tính bất chấp tất cả, đầu tiền hôn cho hiện ra nguyên hình rồi hẵng nói, nhưng rốt cuộc vẫn là hơi xấu hổ, hơn nữa hai người bây giờ vẫn chưa thể có giai đoạn “Có thể mặt không đổi sắc tiến hành hôn sâu kiểu Pháp”, vẫn còn rất thuần khiết, vì thế chỉ ôm hắn cọ hai cái.
Nhưng đối với với Tinh ca mà nói, này đã đủ rồi, thật sự mẹ nó rất đủ rồi. Thầy giáo Tiểu Lâm mới vừa tắm xong còn có mùi hương thơm ẩm ướt, còn thêm sự nhiệt tình như uống quá nhiều rượu, gương mặt mềm như bông dán vào bên gáy mình, hô hấp lại càng nóng. Hắn vô lực mà nằm ngửa ở trên giường, duỗi tay vỗ người trong lòng ngực, khàn giọng nhắc nhở: “Đừng đè lên tay cậu.”
Lâm Cạnh nói một cách rầu rĩ: “Tôi không có đè.”
Cậu kỳ thật cũng có chút hối hận, bởi vì đối phương mặc quần jean thật dày, mà chính mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, trang bị không hoàn mỹ còn dám nhào lên đùa, tạo thành hậu quả chính là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đầy đủ thuyết minh cái gì gọi là Oh Youth, cứng đờ người không dám động.
Mà Quý Tinh Lăng đã sắp bị lỗ tai cậu nóng mà sinh ra ảo giác, cảm thấy bản thân đang ôm một cục than hồng.
Hai người cứ như vậy không hé răng nằm một lúc, thẳng đến khi Vương Hoành Dư chờ không kịp, tự mình chạy tới 1302 gõ cửa phòng ngủ, mới như ở trong mơ mới tỉnh mà tách ra.
Quý Tinh Lăng nhanh chóng bò dậy, giũ chăn bao lấy Lâm Cạnh: “Cậu nằm đi.”
“…… Ừ.”
Quý Tinh Lăng lại đến phòng tắm kiểm tra một chút, sau khi xác định bản thân không có gì khác lạ, mới đi mở cửa: “Thầy Vương.”
Nhiệt độ trên mặt Lâm Cạnh còn chưa biến mất, thoạt nhìn tựa như sốt cao 40 độ, hơn nữa còn thêm cánh tay thê thảm, Vương Hoành Dư bị dọa, lập tức muốn gọi cấp cứu, Quý Tinh Lăng nhanh chóng ngăn lại: “Không sao đâu thầy, bác sĩ riêng nhà em rất nhanh sẽ tới.”
“May mắn không có chuyện gì lớn.” Vương Hoành Dư ngồi ở mép giường, còn đang sợ. Vốn dĩ việc này kỳ thật là Lâm Cạnh sai, mới tham quan triển lãm được một nửa đã chạy đi chơi game, cả trường thông báo phê bình cũng không quá phận. Nhưng học sinh giỏi luôn có hào quang bổ trợ, hơn nữa thấy cậu bây giờ cũng đã đủ thảm, lão Vương cũng không phê bình nhiều, chỉ hỏi vài chuyện bắc cọc, nói cậu nghỉ ngơi cho tốt, rồi bản thân lại đi phòng khách ngồi, tiếp tục chờ cha mẹ Lâm gia.
Chủ nhiệm dược thú của bệnh viện Thước Sơn sau khi biến về hình người, là một ông chú mập mạp, âu phục giày da rất quyền uy, còn mang theo một y tá giống như y tá xà hàm thapr. Cả hai người động tác nhanh nhẹn kiểm tra cho Lâm Cạnh xong, lại đổi băng vải trên tay cậu, toàn bộ hành trình chỉ tốn hơn mười phút, trước khi đi lại để lại mấy hộp thuốc trị liệu độc của Toan Dữ, cũng thuốc hạ sốt chống viên lưu thông máu của con người, trong phương diện ngụy trang có thể nói là thật ghê gớm.
Lâm Thủ Mặc cùng Thương Vi mới vừa đáp xuống, còn chưa đi ra hẳn đã gọi điện thoại lại.
“Con không sao, con còn đâng ăn cơm đây.” Lâm Cạnh dùng nĩa chọc miếng táo, trước mặt còn có tô cháo, “Cánh tay thương nhẹ, còn cái khác vẫn không sao ạ.”
Thương Vi nghe được giọng cậu liền chịu không nổi, khóc đến thở hổn hển, cả tiếp viên hàng không cũng đi lại hỏi bà có phải cần trợ giúp hay không. Lâm Thủ Mặc một bên an ủi phu nhân nhà mình, một bên dặn dò con trai nghỉ ngơi cho khỏe.
“Vâng.” Lâm Cạnh trong lòng cũng không chịu nổi, mang theo giọng mũi nói, “Ba, ba bảo mẹ con đừng khóc.”
Cửa phòng ngủ mở ra, Vương Hoành Dư cùng Khương Phân Phương đều ngồi ở trên sô pha, Quý Tinh Lăng cũng không dám nói cái gì, chỉ đứng lên rót cho cậu ly nước ấm.
Ở phương diện này, Tinh ca thật sự thẳng.
Trường học phái xe đến sân bay đón, đêm khuya trên đường không bị kẹt xe, hai người rất nhanh liền đến Giang Ngạn Thư Uyển.
Kế tiếp chính là chuyện của trường và phụ huynh, Quý Tinh Lăng không ở lại xem náo nhiệt, sau khi về phòng 1302 hỏi: “Ba có gọi điện thoại đến không mẹ?”
Hồ Mị Mị: “Đám yêu quái kia bị thương không nhẹ, nghe nói cho tới bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, đang ở bệnh viện tiếp thu trị liệu.” Hồ Mị Mị ý bảo con trai ngồi xuống, uỷ quản yêu cũng phái người đi mời thần thụ trấn thủ Sơn Hải, vốn muốn hỏi chiếc lá cây kia cùng chuyện linh lực, ai biết…… Cũng có thể là ông ấy tuổi đã lớn, ổng thế mà lại cho rằng Tiểu Cạnh là một cây yêu quái non.”
Quý Tinh Lăng sửng sốt: “Cái gì cây non cơ ạ?”
Hồ Mị Mị nói: “Người ở ủy quản yêu lúc ấy cũng hỏi như vậy.”
Kết quả thần thụ trấn thủ cũng sửng sốt: “Chuyện này không phải do các ngươi quản sao?”
“……”
Hai bên lại nói nửa ngày, cuối cùng cả thần thụ trấn thụ cũng bị vòng vào, ông nhớ lại lần đầu tiên gặp được Lâm Cạnh một chút, hình như là buổi chiều muộn cuối mùa hè, mới vừa tan học chăng, tên nhóc kia mang theo một bình nước khoáng lớn, đứng ở dưới bóng cây yên tĩnh uống, trên người có hơi thở mát ạnh của sương mù núi rừng, ông lão liền cảm giác thoải mái thân thiết, tự nhiên như vậy liền đem cậu trở thành môt con yêu quái nhỏ ở phía nam
Nhưng ủy quản yêu quả thật không có bất kì đăng ký nào.
Thần thụ trấn thủ mơ màng hồ đồ hỏi: “Thằng bé thật sự chỉ là con người bình thường?”
Quý Minh Lãng do dự một chút, thỏa hiệp trả lời: “Trước mắt thì đúng.”
Thần thụt rấn thủ nghe ra manh mối: “Các ngươi cũng không thể hoàn toàn khẳng định?”
Đối phương là đại tiền bối, cũng không có gì không tiện, vì thế Quý Minh Lãng nói chuyện cha con nhà Lâm gia liên tiếp nhìn thấy yêu quái, ủy quản yêu bên Ninh Thành còn đang tra, tạm thời chưa có kết luận. Bất quá hiện tại đột nhiên có một đống yêu quái muốn bắt cóc Lâm Cạnh —— con người hiển nhiên không đến mức làm cho bọn họ khao trương như vậy, cho nên, thật đúng là khó mà nói.
Quý Tinh Lăng nghe được nghi hoặc: “Nhưng đã nhiều năm như vậy, Lâm Cạnh hoặc là ba mẹ cậu ấy, chẳng lẽ cũng chưa phát hiện bản thân mình yêu quái?” Thời kỳ vị thành niện cần phải bổ sung linh quả, còn có các loại vắc-xin phòng bệnh phải làm sao bây giờ?
“Cho nên ủy quản yêu bên kia mới muốn cẩn thận tra.” Hồ Mị Mị nói, “Xem có thể mau chóng đưa ra kết luận hay không.”
Phòng 1302 cách vách, phụ huynh của Lâm Cạnh đã được nghe kể rõ, Vương Hoành Dư đã về trường trước. Lâm Thủ Mặc nhìn cánh tay của con trai bị cuốn như xác ướp, hỏi cậu: “Giấy ghi bệnh đâu? Để ba xem mộy chút.”
Lâm Cạnh mặt không đổi sắc mà trả lời: “Bác sĩ riêng nhà Quý Tinh lăng đã xem cho con.”
“Bác sĩ riêng thì không cần ghi giấy bệnh à?” Lâm Thủ Mặc không yên tâm, đơn giản cầm kéo, muốn tự mình kiểm tra vết thương của con trai. Lâm Cạnh nhanh chóng chạy đi:“Con thật sự không sao, ba đừng có cắt ra, đau.”
“Đau còn nói là không sao!” Lâm Thủ Mặc trừng mắt, “Nghe lời!”
Băng vải còn được phủ một lớp màu xanh nhạt, nghe nói là linh thảo chế thành thuốc mỡ, quả thật giống như kịch bản của người chữa bệnh bịp bợm, Lâm Cạnh đương nhiên không dám để cho bác sĩ ngoại khoa quyền uy này xem, dứt khoát kêu cứu khẩn cấp, “Mẹ, ba quát con!”
“Lâm Thủ Mặc!”
“……”
Thương Vi bưng canh đi vào: “Sao anh không gọi điện thoại cho bác sĩ riêng nhà Tiểu Lăng? Khi dễ con trai làm gì, để thằng bé nghỉ ngơi.”
Lâm Thủ Mặc: “Ồ.”
Em nói đúng.
Vì thế ra cửa gọi điện thoại.
Thương Vi đặt gối lên tay con trai: “Cánh tay thế nào?”
“Chỉ sưng lên một chút.” Lâm Cạnh cầm thìa đảo đảo canh, “Mẹ, sao mẹ không hỏi con chuyện bắt cóc.”
“Này còn không phải sợ dọa lại con sao, ba con cố ý nhắc nhở mẹ, nói đừng để con nhớ lại lần nữa.” Thương Vi nhìn cậu ăn “Nghe thầy Vương đã nói, ba mẹ ngày mai cũng nên đến trường xem tình huống.”
Lâm Cạnh không biết Đường Diệu Huân cùng Quý Minh Lãng bên kia phải sắp xếp thế nào, cũng chỉ “Dạ” một câu.
Trời bên ngoài đã gần sáng.
Lâm Cạnh đượcc bọc chăn dưới ánh sáng ban mai, cơ hồ là một giây liền ngủ, cả một ngày mệt mỏi khẩn trương, di chứng chính là cậu đã ngủ gần mười hai tiếng, mới bị cảm xúc ngứa ngứa ướt ướt đánh thức.
Quý Tinh Lăng lấy một cây tăm bông, lấy thuốc mỡ giúp cậu bôi khóe miệng khô nứt.
Không giống như phim thần tượng, nam chính này rõ ràng chính trực rất nhiều. Lâm Cạnh nhếch miệng cười, cầm tay hắn: “Sao cậu lại tới đây, ba mẹ tôi đâu?”
“Hẳn là còn đang ở trường, tôi đã ở đây với cậu cả một buổi trưa.” Quý Tinh Lăng nâng cậu dậy, “Cánh tay thế nào?”
“Không đau nữa, nhưng đã tê rần.” Nghe được cha mẹ đều không ở, lá gan Lâm Cạnh cũng lớn rất nhiều, mềm như bông nẵm sấp xuống người hắn, “Tôi còn chưa tỉnh ngủ.”
“Không đói bụng sao?” Quý Tinh Lăng nói, “Đứng lên, tôi đi nói cô Khương làm ggì cho cậu ăn.”
Lâm Cạnh đặt cằm lên vai hắn: “Trước tiên để tôi xem vảy lân của cậu đã.”
Quý Tinh Lăng “…… Sao lại còn có thể nghiện như thế.”
Nhưng xem thì cứ xem đi, thầy giáo Tiểu Lâm muốn nhìn chỗ nào cũng được, hắn hơi hơi nghiêng cổ, từ xương quai xanh hiện ra môt vài vảy huyền lân yêu hóa: “Xem xong liền đi ăn cơm.”
Lâm Cạnh cảm thấy bạn trai mình thật là ngầu muốn chớt! Cậu một tay ôm cổ hắn, còn đang suy nghĩ cảnh trong mơ lúc nãy, Quý Tinh Lăng ở trong mơ là một yêu quái phi thường uy phong, giống như một con Kỳ Lân uy mãnh phun ra lửa, siêu đến mức tất cả đều không góc chết. Vì thế thầy giáo Tiểu Lâm không ngừng cố gắng, ỷ vào việc mình bệnh tiếp tục kịch bản: “Cho nên cậu rốt cuộc là yêu gì?”
Quý Tinh Lăng nói: “Cậu đoán xem.”
“Không phải rồng đúng hay không, cậu đã nói không cho phép tôi thích rồng.”
“Ừ.”
“Đó là cá?”
“…… Cậu cảm thấy cá rất mạnh?”
Không mạnh không mạnh, nhưng tôi không được diễn một chút sao, miễn làm cho cậu thất vọng.
Thầy giáo Tiểu Lâm vẫn rất hiểu.
Quý Tinh Lăng bị cậu cứ cọ cọ trên vai làm trong lòng ngứa, tương đối vừa lòng với phúc lợi ngày hôm nay, sau đó liền nghe Lâm Cạnh hỏi một câu: “Vậy cậu có phải Kỳ Lân hay không?”
Tinh ca tận lực ra vẻ mình thực khốc rất bình tĩnh: “Cậu vì sao lại cho rằng tôi là Kỳ Lân?”
Lâm Cạnh ngữ điệu chân thành, không cần nghĩ ngợi: “Bởi vì tôi cảm thấy Kỳ Lân là yêu quái mạnh nhất trên thế giới!”
Lâm ca học bá, đáp án chính là điểm tối đa như vậy đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất