Chương 38:
Trường Lăng thầm nghĩ: Mộ Vương Bảo phòng vệ nghiêm ngặt, cớ sao lại phải xiềng xích người đến tận mức này? Chẳng lẽ họ là tuyệt đỉnh cao thủ gì đó?
Đột nhiên, một tên tù nhân thân hình cao lớn đi phía cuối hàng ngũ giống như phát điên muốn vùng ra khỏi xích sắt, đám binh sĩ như ong vỡ tổ nhào ra trước định chế phục hắn, người mặt sắt nọ nhảy vọt lên, quét ngang xiềng xích, vung một đòn đánh gục mấy tên binh sĩ.
Đám binh sĩ còn lại kinh hoảng quá mức, mắt thấy người mặt sắt khí thế hùng hổ lại sắp sửa công kích, ai nấy đều bỏ chạy tán loạn. Đúng lúc đó, một mũi tên ngắn từ phía sau bắn thẳng vào giữa lưng người mặt sắt không sai một li, sau khi trúng tên, hắn lập tức ngã xuống đất không ngừng co giật, lỗ tai thoáng chốc rỉ máu, sắc mặt trắng bệch như xác chết, chưa đến một khắc sau liền không còn động tĩnh.
Trường Lăng im lặng quan sát, chỉ thấy người bắn tên nọ là một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục khỏe khoắn, hắn đứng xa xa ở trong góc, sau khi bắn tên cũng không thấy đi thu dọn cục diện, chỉ đứng nhìn như vậy, không biết ở trong Bảo này có thân phận gì.
Nàng thầm nhủ không thể ở lại lâu thêm được nữa, liền lặng lẽ quay trở về động băng.
Bầu trời vùng hoang địa về đêm rải đầy sao như gấm.
Trường Lăng thấy Sở Thiên Tố vẫn không xuất hiện, cuối cùng không nhịn được muốn xuống núi thăm dò. Đương sắp sửa khởi hành, đột nhiên trông thấy một người mặc áo đen đứng ngoài động, không đợi Trường Lăng ra tay, người nọ ngay lập tức tháo mặt nạ bằng vải đen, khàn giọng nói:
"Là ta."
Là Sở Thiên Tố.
Một tay bà ôm vai trái, nơi bả vai bị trúng một mũi tên lông vũ, vạt áo thấm đẫm máu đen; tay còn lại cầm theo làn trúc, bên trong xếp vô số các loại thảo dược nhiều màu sắc, nhìn qua có vẻ đều là vừa mới hái xuống.
Trường Lăng sửng sốt, vội vàng tiến lên trước đỡ lấy bà, thấy trên mặt Sở Thiên Tố lúc đỏ lúc trắng, tứ chi khẽ run rẩy co giật, Trường Lăng bất giác nghĩ đến người mặt sắt nhìn thấy sáng nay, "Người trúng độc rồi? Có muốn dùng Nam Hoa châm pháp trừ độc hay không?"
Sở Thiên Tố xua xua tay, bà dựa vào bức tường đá ngồi xuống đất, khép mắt lại run rẩy hít vào mấy hơi, đột nhiên hai mắt liền mở ra, từ trong làn lấy ra ba loại thảo dược liệt kê từ trái sang phải, nói:
"Giúp bà bà sắc thuốc giải, phải nhanh lên!"
Thuốc giải?
Đúng rồi, Sở Thiên Tố tinh thông y dược, bà biết bản thân trúng phải độc gì, có thể điều chế ra thuốc giải cũng không phải lạ.
Trường Lăng lập tức cho thuốc vào bình, đun nước sắc thuốc thật kỹ, chờ sau khi Sở Thiên Tố uống xong, mới chỉ qua thời gian một nén hương, chứng co giật đã thuyên giảm đi không ít.
Không đợi Trường Lăng hỏi nguyên do, Sở Thiên Tố đã cướp lời nói:
"Trường Lăng... Bà bà có một chuyện muốn thỉnh cầu, đây là nửa bình thuốc giải còn lại, bà bà muốn nhờ ngươi đưa vào trong địa lao, cho một người uống."
"Địa lao?" Trường Lăng thoáng kinh hãi, "Người nào?"
Sở Thiên Tố khó khăn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu:
"Một tù nhân đeo khô lâu bằng sắt... Cháu ngoại của ta."
Mộ Vương Bảo sau giờ giới nghiêm ban đêm, toàn bộ tù nhân và nô lệ đều bị áp giải trở về nhà lao, thông thường vào thời điểm này đến cả tạp dịch cũng không dám đi lại, trong Bảo có hai đội quân binh cầm đuốc chia nhau đi tuần tra, bọn họ bận việc cả ngày khó tránh khỏi lười nhác, sau khi đi lướt qua một lượt sẽ ngồi xuống để pha trò, có thể đối phó một đêm liền coi như qua một đêm.
Trường Lăng trước khi xuống núi vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý sấm ngũ quan trảm lục tướng (qua năm cửa chém sáu tướng), không ngờ đám thủ binh này lại buông lỏng như vậy, thêm nữa trong Bảo khắp nơi đều có cỏ dại và bụi cây có thể ẩn nấp, nàng đánh hạ một tên binh sĩ tráo đổi y phục rồi cứ như vậy một đường không trở ngại đủng đỉnh tới trước cửa nhà lao, thuận lợi đến mức có chút khó tin.
Nàng không nhịn được mà suy nghĩ, nếu đổi lại là người trong quân doanh của nàng, không nói hai lời liền lôi tất cả ra phạt năm mươi trượng rồi mới bàn tiếp.
Đột nhiên, một tên tù nhân thân hình cao lớn đi phía cuối hàng ngũ giống như phát điên muốn vùng ra khỏi xích sắt, đám binh sĩ như ong vỡ tổ nhào ra trước định chế phục hắn, người mặt sắt nọ nhảy vọt lên, quét ngang xiềng xích, vung một đòn đánh gục mấy tên binh sĩ.
Đám binh sĩ còn lại kinh hoảng quá mức, mắt thấy người mặt sắt khí thế hùng hổ lại sắp sửa công kích, ai nấy đều bỏ chạy tán loạn. Đúng lúc đó, một mũi tên ngắn từ phía sau bắn thẳng vào giữa lưng người mặt sắt không sai một li, sau khi trúng tên, hắn lập tức ngã xuống đất không ngừng co giật, lỗ tai thoáng chốc rỉ máu, sắc mặt trắng bệch như xác chết, chưa đến một khắc sau liền không còn động tĩnh.
Trường Lăng im lặng quan sát, chỉ thấy người bắn tên nọ là một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục khỏe khoắn, hắn đứng xa xa ở trong góc, sau khi bắn tên cũng không thấy đi thu dọn cục diện, chỉ đứng nhìn như vậy, không biết ở trong Bảo này có thân phận gì.
Nàng thầm nhủ không thể ở lại lâu thêm được nữa, liền lặng lẽ quay trở về động băng.
Bầu trời vùng hoang địa về đêm rải đầy sao như gấm.
Trường Lăng thấy Sở Thiên Tố vẫn không xuất hiện, cuối cùng không nhịn được muốn xuống núi thăm dò. Đương sắp sửa khởi hành, đột nhiên trông thấy một người mặc áo đen đứng ngoài động, không đợi Trường Lăng ra tay, người nọ ngay lập tức tháo mặt nạ bằng vải đen, khàn giọng nói:
"Là ta."
Là Sở Thiên Tố.
Một tay bà ôm vai trái, nơi bả vai bị trúng một mũi tên lông vũ, vạt áo thấm đẫm máu đen; tay còn lại cầm theo làn trúc, bên trong xếp vô số các loại thảo dược nhiều màu sắc, nhìn qua có vẻ đều là vừa mới hái xuống.
Trường Lăng sửng sốt, vội vàng tiến lên trước đỡ lấy bà, thấy trên mặt Sở Thiên Tố lúc đỏ lúc trắng, tứ chi khẽ run rẩy co giật, Trường Lăng bất giác nghĩ đến người mặt sắt nhìn thấy sáng nay, "Người trúng độc rồi? Có muốn dùng Nam Hoa châm pháp trừ độc hay không?"
Sở Thiên Tố xua xua tay, bà dựa vào bức tường đá ngồi xuống đất, khép mắt lại run rẩy hít vào mấy hơi, đột nhiên hai mắt liền mở ra, từ trong làn lấy ra ba loại thảo dược liệt kê từ trái sang phải, nói:
"Giúp bà bà sắc thuốc giải, phải nhanh lên!"
Thuốc giải?
Đúng rồi, Sở Thiên Tố tinh thông y dược, bà biết bản thân trúng phải độc gì, có thể điều chế ra thuốc giải cũng không phải lạ.
Trường Lăng lập tức cho thuốc vào bình, đun nước sắc thuốc thật kỹ, chờ sau khi Sở Thiên Tố uống xong, mới chỉ qua thời gian một nén hương, chứng co giật đã thuyên giảm đi không ít.
Không đợi Trường Lăng hỏi nguyên do, Sở Thiên Tố đã cướp lời nói:
"Trường Lăng... Bà bà có một chuyện muốn thỉnh cầu, đây là nửa bình thuốc giải còn lại, bà bà muốn nhờ ngươi đưa vào trong địa lao, cho một người uống."
"Địa lao?" Trường Lăng thoáng kinh hãi, "Người nào?"
Sở Thiên Tố khó khăn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu:
"Một tù nhân đeo khô lâu bằng sắt... Cháu ngoại của ta."
Mộ Vương Bảo sau giờ giới nghiêm ban đêm, toàn bộ tù nhân và nô lệ đều bị áp giải trở về nhà lao, thông thường vào thời điểm này đến cả tạp dịch cũng không dám đi lại, trong Bảo có hai đội quân binh cầm đuốc chia nhau đi tuần tra, bọn họ bận việc cả ngày khó tránh khỏi lười nhác, sau khi đi lướt qua một lượt sẽ ngồi xuống để pha trò, có thể đối phó một đêm liền coi như qua một đêm.
Trường Lăng trước khi xuống núi vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý sấm ngũ quan trảm lục tướng (qua năm cửa chém sáu tướng), không ngờ đám thủ binh này lại buông lỏng như vậy, thêm nữa trong Bảo khắp nơi đều có cỏ dại và bụi cây có thể ẩn nấp, nàng đánh hạ một tên binh sĩ tráo đổi y phục rồi cứ như vậy một đường không trở ngại đủng đỉnh tới trước cửa nhà lao, thuận lợi đến mức có chút khó tin.
Nàng không nhịn được mà suy nghĩ, nếu đổi lại là người trong quân doanh của nàng, không nói hai lời liền lôi tất cả ra phạt năm mươi trượng rồi mới bàn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất