Chương 50:
Không ai có thể ngờ được rõ ràng là mũi tên bắn ra, tại sao chỉ trong nháy mắt lại quay ngược trở lại.
Mọi người còn chưa kịp kinh hô, vô số những mũi tên mang theo cuồng phong đã đột ngột đâm vào cơ thể họ, một tốp binh sĩ dẫn đầu ào ào ngã xuống đất, những người còn lại lại càng hoang mang sợ hãi mà liên tục rút lui.
Thương Vân vội vàng rút trường đao ra chống đỡ, Đào Phong cũng phải xoay người tránh né, hai người đều xem như là phản ứng kịp thời mới có thể tránh thoát được một kiếp, nhưng trên mặt cả hai đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tiểu cô nương này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế mà lại có công phu kinh thiên động địa đến như vậy!
Không đợi thần trí tỉnh táo trở lại, Thương Vân chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, mấy người ở rìa vách núi đều đột nhiên biến mất, Đào Phong quay người lại, chỉ vào con đường giao phía trước sơn lâm nói:
"Bảo chủ, bọn chúng đi lên núi rồi!"
Thương Vân nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi:
"Đuổi theo!"
Đường núi khúc khuỷu, hai bên đều là vực sâu hiểm trở, không chú ý một cái thôi, là rất có khả năng sẽ bị chôn vùi tại nơi này.
Mới vừa rồi gặp phải nguy nan, Trường Lăng không lo nghĩ được nhiều, vì chặn mũi tên mà đánh ra một chưởng "Sơn hô hải khiếu", đây là tầng thứ tư của "Thích Ma chân kinh", chiêu thức này tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng mà có thể khuếch tán kình khí xung quanh đến gấp bội chỉ trong nháy mắt, cho nên có thể nói nàng đã mượn sức mạnh của đối phương, dùng lực đánh trả lực.
Nếu là trong quá khứ, Trường Lăng chắc chắn sẽ không mảy may khoan dung mà hạ sát thủ lĩnh của quân địch, bắt vua sau đó làm chủ thế cuộc. Nhưng mà lúc nãy nàng tự ý dùng nội lực, sau đó chỉ cảm thấy ruột gan cuồn cuộn, cảm thấy không nên tiếp tục kéo dài, nàng xoay người điểm chân, đáp trở về bên cạnh Minh Nguyệt Chu, mỗi tay túm lấy một người rồi kéo họ nhanh chóng rút lui về phía đỉnh núi, không để cho quân địch một chút thời gian để phản ứng.
Đương nhiên, chưa nói tới kẻ thù, ngay cả người phe mình cũng bị công phu bổ thiên xẻ địa của nàng làm cho choáng váng, Minh Nguyệt Chu nhìn Trường Lăng đang dẫn đường phía trước, vóc dáng của nàng tuy rằng thấp hơn mấy phần so với hắn, nhưng không hiểu sao lại mang theo một loại cảm giác áp bức, tựa như một tòa núi cao không cách nào vượt qua được, trong nhất thời tâm trạng của hắn trở nên phức tạp.
Sở Thiên Tố thấy giữa trán Trường Lăng thấm đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng biết đại sự không ổn, bèn vượt lên trước nàng một bước:
"Ngươi sử dụng nội lực như vậy, nếu không nhanh chóng thi châm, e là sẽ bị phản phệ..."
Trường Lăng:
"Không kịp nữa, bọn chúng đuổi tới rồi."
Sở Thiên Tố bỗng nhiên quay đầu, thấy Thương Vân và Đào Phong đã đuổi tới cách không xa phía sau, cầu treo này tuy rằng gần ngay trước mắt, nhưng nếu cả ba người cùng bước lên cầu, Thương Vân bọn họ chỉ cần chém đứt xích sắt một chút, kết cục chính là ngã xuống dưới tan xương nát thịt.
Trường Lăng nhìn hướng Minh Nguyệt Chu:
"Ngươi qua cầu trước."
Sở Thiên Tố thoáng kinh ngạc, Minh Nguyệt Chu cũng lắc đầu, hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, nào có đạo lý để cho nữ nhân đi chặn hậu.
"Khinh công của ngươi không bằng chúng ta, nếu không đi trước một bước, sẽ chỉ làm vướng chân bọn ta thôi," Trường Lăng bình tĩnh nhìn hắn: “Cái tên gì mà Bạch Vân Thương cẩu, còn chưa phải là đối thủ của ta đâu."
Trong lòng Minh Nguyệt Chu mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng hắn mới thấy qua thân thủ của Trường Lăng, biết rằng những gì nàng nói là đúng, liền cắn răng nói:
"Được."
Hắn liếc nhìn Sở Thiên Tố, mở miệng muốn nói cái gì đó, lại do dự một lúc, chỉ nói:
"Các người cẩn thận, Thương Vân cáo già xảo quyệt, hãy lưu ý lời nói của hắn."
Nói xong liền quay người leo lên cầu dây xích, khinh công của hắn không tốt, nhưng đồng thời sử dụng cả hai tay, vẫn có thể miễn cưỡng qua cầu.
Sở Thiên Tố thấy cháu ngoại của mình đã đi, thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, bà thấy Trường Lăng đứng đã có chút không vững, liền biết ngay là nàng đang gắng gượng giúp Minh Nguyệt Chu tranh thủ thêm thời gian.
Lúc này Thương Vân và Đào Phong đã đuổi tới trước cầu xích, cách các nàng khoảng hơn ba bước mới dừng lại, Thương Vân thấy Minh Nguyệt Chu đã leo ra được một đoạn, nhưng lại thấy Trường Lăng chặn đường phía trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi không dám tùy tiện động thủ.
Mọi người còn chưa kịp kinh hô, vô số những mũi tên mang theo cuồng phong đã đột ngột đâm vào cơ thể họ, một tốp binh sĩ dẫn đầu ào ào ngã xuống đất, những người còn lại lại càng hoang mang sợ hãi mà liên tục rút lui.
Thương Vân vội vàng rút trường đao ra chống đỡ, Đào Phong cũng phải xoay người tránh né, hai người đều xem như là phản ứng kịp thời mới có thể tránh thoát được một kiếp, nhưng trên mặt cả hai đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tiểu cô nương này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế mà lại có công phu kinh thiên động địa đến như vậy!
Không đợi thần trí tỉnh táo trở lại, Thương Vân chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, mấy người ở rìa vách núi đều đột nhiên biến mất, Đào Phong quay người lại, chỉ vào con đường giao phía trước sơn lâm nói:
"Bảo chủ, bọn chúng đi lên núi rồi!"
Thương Vân nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi:
"Đuổi theo!"
Đường núi khúc khuỷu, hai bên đều là vực sâu hiểm trở, không chú ý một cái thôi, là rất có khả năng sẽ bị chôn vùi tại nơi này.
Mới vừa rồi gặp phải nguy nan, Trường Lăng không lo nghĩ được nhiều, vì chặn mũi tên mà đánh ra một chưởng "Sơn hô hải khiếu", đây là tầng thứ tư của "Thích Ma chân kinh", chiêu thức này tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng mà có thể khuếch tán kình khí xung quanh đến gấp bội chỉ trong nháy mắt, cho nên có thể nói nàng đã mượn sức mạnh của đối phương, dùng lực đánh trả lực.
Nếu là trong quá khứ, Trường Lăng chắc chắn sẽ không mảy may khoan dung mà hạ sát thủ lĩnh của quân địch, bắt vua sau đó làm chủ thế cuộc. Nhưng mà lúc nãy nàng tự ý dùng nội lực, sau đó chỉ cảm thấy ruột gan cuồn cuộn, cảm thấy không nên tiếp tục kéo dài, nàng xoay người điểm chân, đáp trở về bên cạnh Minh Nguyệt Chu, mỗi tay túm lấy một người rồi kéo họ nhanh chóng rút lui về phía đỉnh núi, không để cho quân địch một chút thời gian để phản ứng.
Đương nhiên, chưa nói tới kẻ thù, ngay cả người phe mình cũng bị công phu bổ thiên xẻ địa của nàng làm cho choáng váng, Minh Nguyệt Chu nhìn Trường Lăng đang dẫn đường phía trước, vóc dáng của nàng tuy rằng thấp hơn mấy phần so với hắn, nhưng không hiểu sao lại mang theo một loại cảm giác áp bức, tựa như một tòa núi cao không cách nào vượt qua được, trong nhất thời tâm trạng của hắn trở nên phức tạp.
Sở Thiên Tố thấy giữa trán Trường Lăng thấm đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng biết đại sự không ổn, bèn vượt lên trước nàng một bước:
"Ngươi sử dụng nội lực như vậy, nếu không nhanh chóng thi châm, e là sẽ bị phản phệ..."
Trường Lăng:
"Không kịp nữa, bọn chúng đuổi tới rồi."
Sở Thiên Tố bỗng nhiên quay đầu, thấy Thương Vân và Đào Phong đã đuổi tới cách không xa phía sau, cầu treo này tuy rằng gần ngay trước mắt, nhưng nếu cả ba người cùng bước lên cầu, Thương Vân bọn họ chỉ cần chém đứt xích sắt một chút, kết cục chính là ngã xuống dưới tan xương nát thịt.
Trường Lăng nhìn hướng Minh Nguyệt Chu:
"Ngươi qua cầu trước."
Sở Thiên Tố thoáng kinh ngạc, Minh Nguyệt Chu cũng lắc đầu, hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, nào có đạo lý để cho nữ nhân đi chặn hậu.
"Khinh công của ngươi không bằng chúng ta, nếu không đi trước một bước, sẽ chỉ làm vướng chân bọn ta thôi," Trường Lăng bình tĩnh nhìn hắn: “Cái tên gì mà Bạch Vân Thương cẩu, còn chưa phải là đối thủ của ta đâu."
Trong lòng Minh Nguyệt Chu mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng hắn mới thấy qua thân thủ của Trường Lăng, biết rằng những gì nàng nói là đúng, liền cắn răng nói:
"Được."
Hắn liếc nhìn Sở Thiên Tố, mở miệng muốn nói cái gì đó, lại do dự một lúc, chỉ nói:
"Các người cẩn thận, Thương Vân cáo già xảo quyệt, hãy lưu ý lời nói của hắn."
Nói xong liền quay người leo lên cầu dây xích, khinh công của hắn không tốt, nhưng đồng thời sử dụng cả hai tay, vẫn có thể miễn cưỡng qua cầu.
Sở Thiên Tố thấy cháu ngoại của mình đã đi, thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, bà thấy Trường Lăng đứng đã có chút không vững, liền biết ngay là nàng đang gắng gượng giúp Minh Nguyệt Chu tranh thủ thêm thời gian.
Lúc này Thương Vân và Đào Phong đã đuổi tới trước cầu xích, cách các nàng khoảng hơn ba bước mới dừng lại, Thương Vân thấy Minh Nguyệt Chu đã leo ra được một đoạn, nhưng lại thấy Trường Lăng chặn đường phía trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi không dám tùy tiện động thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất