Chương 52:
Đào Phong cảm thấy không thể địch lại, vội vàng lùi lại mấy bước, thấy trận đánh hừng hực khí thế, đột nhiên giơ cây cung trong tay nhắm thẳng vào Trường Lăng, phóng tiễn, mũi tên bắn ra khí thế tựa cuồng phong!
Sở Thiên Tố hô hoán:
"Cẩn thận!"
Vì để tránh mũi tên, Trường Lăng liền bị phân tâm, vai phải bị trường đao của Thương Vân chém phải, cành cây trong tay cũng bị chặt đứt. Thương Vân lại giơ đao lên lần nữa, Sở Thiên Tố vội bắn ra kim châm nơi đầu ngón tay, chỉ nghe "keng" một tiếng giòn vang, ngân châm Nam Hoa kia đã làm chệch hướng đi của cây đao, Trường Lăng nhân cơ hội thoát thân, trở lại bên cạnh Sở Thiên Tố, chân khí trong ngực nàng bị xung đột, không thể chịu được nữa, ngay lập tức phun ra một bụm máu.
Thương Vân thấy vậy, không nhịn được bật cười ha hả:
"Ta còn tưởng là cao thủ nơi nào, hóa ra cũng chỉ có vậy!"
Binh sĩ Mộ Vương Bảo theo phía sau cũng đã đuổi tới, Trường Lăng lạnh nhạt nhìn trận tiễn dày đặc phía trước, lòng biết hôm nay khó thoát được kiếp này, nàng giơ tay áo lên lau đi vết máu thấm ra khóe miệng, tay trái chắp sau lưng, âm thầm nắm tay tụ hội nội lực còn sót lại trong cơ thể, nói với Sở Thiên Tố:
"Bà bà, người qua cầu trước."
Trong lòng nàng đang nghĩ gì, Sở Thiên Tố sao có thể không biết?
Việt Trường Lăng là danh tướng đầu tiên chinh phục được nửa phần Trung Nguyên, vừa tỉnh lại sau giấc mộng liền lưu lạc tới nơi này, sao có thể không tâm tâm niệm niệm rời khỏi đây đi báo thù rửa hận?
Nhưng nàng lại để bà qua cầu trước, chính là đem cơ hội sống duy nhất nhường lại cho bà.
Có lẽ đối với Trường Lăng mà nói, Sở Thiên Tố cứu nàng một mạng, nàng trả lại cho bà một mạng, vốn là không có gì đáng trách cả.
Nhưng trong lòng Sở Thiên Tố lại mềm yếu không rõ lý do, bà có chút thương tiếc tiểu cô nương vẻ ngoài kiên cường này, rõ ràng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhưng so với rất nhiều nam nhi hảo hán dưới gầm trời này lại hiểu biết tín nghĩa hơn rất nhiều.
Chỉ là thế sự vô thường, lòng người không đáng tin cậy, nàng cô độc một mình, mang trên người võ công tuyệt thế, làm thế nào ứng đối được với bao nhiêu kẻ bỉ ổi vô sỉ trên đời này?
Sở Thiên Tố nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói:
"Đứa nhỏ này, ngươi có thể đi cùng hai bà cháu ta tới tận đây, trong lòng bà bà đã vô cùng vui vẻ, Thương Vân này hại chết cháu trai của ta, ta ở lại Mộ Vương Bảo chính là để chờ đợi ngày hôm nay, ngươi còn có huyết hải thâm thù chưa báo, sao có thể dễ dàng vứt bỏ tính mạng."
Trường Lăng nghe ra ý tiễn biệt trong lời nói của bà, ngạc nhiên quay đầu lại, Thương Vân kia cười lạnh một tiếng, hung ác bổ đao tới:
"Hôm nay các ngươi một người cũng trốn không thoát!"
Sở Thiên Tố bất ngờ đánh ra một chưởng, dẫn theo vô số ngân châm, kim bay đầy trời, ngổn ngang đóng vào cây cối bốn phía, giống như dệt lên một tấm lưới khổng lồ, giăng khắp hai bên đường, những sợi tơ phát ra huỳnh quang yếu ớt, rõ ràng có chứa kịch độc, Thương Vân sắc mặt biến đổi, lùi lại hai bước.
Nhân lúc đối phương do dự trong chớp mắt, Sở Thiên Tố dùng ngân châm đâm vào sống lưng của Trường Lăng, phong bế mấy chỗ đại huyệt toàn thân nàng, khiến cho nội lực của nàng trong nhất thời khó lưu chuyển, khí huyết tại tâm mạch có thể bảo tồn.
Trường Lăng kinh ngạc khó tin:
"Sở bà bà…"
Sở Thiên Tố nhìn về bầu trời phía xa, thấp giọng nói:
"Tiếc là không thể gặp lại sư phụ của ngươi một lần, ngày sau ngươi có gặp hắn, thay ta gửi tới hắn một lời hỏi thăm, thế là đã đủ rồi."
Dứt lời, Trường Lăng cảm thấy giữa lồng ngực đột nhiên dâng lên một cỗ kình lực, thân thể nàng nhẹ bẫng, bị nâng lên giữa không trung, Sở Thiên Tố nắm chặt vạt áo của Trường Lăng, dùng sức một cái ném nàng về phía cầu xích!
Trường Lăng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bị luồng khí lực này đẩy xa khỏi không trung, nàng không thi triển được nội lực, trong lúc cấp bách chỉ có thể túm lấy một sợi xích sắt, miễn cưỡng treo mình ở giữa cầu.
Sở Thiên Tố hô hoán:
"Cẩn thận!"
Vì để tránh mũi tên, Trường Lăng liền bị phân tâm, vai phải bị trường đao của Thương Vân chém phải, cành cây trong tay cũng bị chặt đứt. Thương Vân lại giơ đao lên lần nữa, Sở Thiên Tố vội bắn ra kim châm nơi đầu ngón tay, chỉ nghe "keng" một tiếng giòn vang, ngân châm Nam Hoa kia đã làm chệch hướng đi của cây đao, Trường Lăng nhân cơ hội thoát thân, trở lại bên cạnh Sở Thiên Tố, chân khí trong ngực nàng bị xung đột, không thể chịu được nữa, ngay lập tức phun ra một bụm máu.
Thương Vân thấy vậy, không nhịn được bật cười ha hả:
"Ta còn tưởng là cao thủ nơi nào, hóa ra cũng chỉ có vậy!"
Binh sĩ Mộ Vương Bảo theo phía sau cũng đã đuổi tới, Trường Lăng lạnh nhạt nhìn trận tiễn dày đặc phía trước, lòng biết hôm nay khó thoát được kiếp này, nàng giơ tay áo lên lau đi vết máu thấm ra khóe miệng, tay trái chắp sau lưng, âm thầm nắm tay tụ hội nội lực còn sót lại trong cơ thể, nói với Sở Thiên Tố:
"Bà bà, người qua cầu trước."
Trong lòng nàng đang nghĩ gì, Sở Thiên Tố sao có thể không biết?
Việt Trường Lăng là danh tướng đầu tiên chinh phục được nửa phần Trung Nguyên, vừa tỉnh lại sau giấc mộng liền lưu lạc tới nơi này, sao có thể không tâm tâm niệm niệm rời khỏi đây đi báo thù rửa hận?
Nhưng nàng lại để bà qua cầu trước, chính là đem cơ hội sống duy nhất nhường lại cho bà.
Có lẽ đối với Trường Lăng mà nói, Sở Thiên Tố cứu nàng một mạng, nàng trả lại cho bà một mạng, vốn là không có gì đáng trách cả.
Nhưng trong lòng Sở Thiên Tố lại mềm yếu không rõ lý do, bà có chút thương tiếc tiểu cô nương vẻ ngoài kiên cường này, rõ ràng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhưng so với rất nhiều nam nhi hảo hán dưới gầm trời này lại hiểu biết tín nghĩa hơn rất nhiều.
Chỉ là thế sự vô thường, lòng người không đáng tin cậy, nàng cô độc một mình, mang trên người võ công tuyệt thế, làm thế nào ứng đối được với bao nhiêu kẻ bỉ ổi vô sỉ trên đời này?
Sở Thiên Tố nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói:
"Đứa nhỏ này, ngươi có thể đi cùng hai bà cháu ta tới tận đây, trong lòng bà bà đã vô cùng vui vẻ, Thương Vân này hại chết cháu trai của ta, ta ở lại Mộ Vương Bảo chính là để chờ đợi ngày hôm nay, ngươi còn có huyết hải thâm thù chưa báo, sao có thể dễ dàng vứt bỏ tính mạng."
Trường Lăng nghe ra ý tiễn biệt trong lời nói của bà, ngạc nhiên quay đầu lại, Thương Vân kia cười lạnh một tiếng, hung ác bổ đao tới:
"Hôm nay các ngươi một người cũng trốn không thoát!"
Sở Thiên Tố bất ngờ đánh ra một chưởng, dẫn theo vô số ngân châm, kim bay đầy trời, ngổn ngang đóng vào cây cối bốn phía, giống như dệt lên một tấm lưới khổng lồ, giăng khắp hai bên đường, những sợi tơ phát ra huỳnh quang yếu ớt, rõ ràng có chứa kịch độc, Thương Vân sắc mặt biến đổi, lùi lại hai bước.
Nhân lúc đối phương do dự trong chớp mắt, Sở Thiên Tố dùng ngân châm đâm vào sống lưng của Trường Lăng, phong bế mấy chỗ đại huyệt toàn thân nàng, khiến cho nội lực của nàng trong nhất thời khó lưu chuyển, khí huyết tại tâm mạch có thể bảo tồn.
Trường Lăng kinh ngạc khó tin:
"Sở bà bà…"
Sở Thiên Tố nhìn về bầu trời phía xa, thấp giọng nói:
"Tiếc là không thể gặp lại sư phụ của ngươi một lần, ngày sau ngươi có gặp hắn, thay ta gửi tới hắn một lời hỏi thăm, thế là đã đủ rồi."
Dứt lời, Trường Lăng cảm thấy giữa lồng ngực đột nhiên dâng lên một cỗ kình lực, thân thể nàng nhẹ bẫng, bị nâng lên giữa không trung, Sở Thiên Tố nắm chặt vạt áo của Trường Lăng, dùng sức một cái ném nàng về phía cầu xích!
Trường Lăng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bị luồng khí lực này đẩy xa khỏi không trung, nàng không thi triển được nội lực, trong lúc cấp bách chỉ có thể túm lấy một sợi xích sắt, miễn cưỡng treo mình ở giữa cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất