Chương 61:
Trường Lăng nhướng nhướng mày làm bộ nghi hoặc.
"Người đó là một nam tử, hơn mười năm trước đã chết rồi." Minh Nguyệt Chu tiếp: "Ta không ngờ rằng có người trùng tên với hắn."
Hàng lông mi dài rũ xuống, che đi đôi mắt của nàng, "Đó là ai?"
"Hắn là chủ tướng của quân đội Việt gia Trung Nguyên, là một nhân vật truyền kỳ mà bất kỳ người Nhạn nào nghe thấy cũng đều kinh hồn bạt vía." Ánh mắt của Minh Nguyệt Chu khó giấu được vẻ tôn sùng, "Lúc hắn nổi danh thiên hạ ta chỉ mới mười tuổi, còn nhớ mấy lần quân Nhạn xuất chinh tiến đánh Trung Thổ, đều mang theo ý chí chiến đấu sục sôi mà đi, thất vọng mà về, những tướng sĩ đó không ai là không sợ Việt Trường Lăng, cũng như không ai là không kính Việt Trường Lăng."
"Ồ? Các ngươi đã thua nhiều lần, tại sao không hận mà lại kính?"
Minh Nguyệt Chu mỉm cười, "Nam nhi Đại Nhạn chúng ta vô cùng kính trọng kẻ mạnh, huynh trưởng ta đã nói, Việt Trường Lăng này hành sự quang minh lỗi lạc, xem thường sử dụng những thủ đoạn nham hiểm của người phương Nam, là chiến địch nhưng tuyệt không phải là cừu địch. Ta năm đó tuy còn nhỏ tuổi, quyết chí đến một ngày có thể đấu với hắn trên chiến trường... Nào biết mới qua hai năm hắn đã chết rồi, đến nay vẫn chưa từng có duyên gặp mặt."
Ngọn lửa nổ vang lách tách, trong mắt Trường Lăng sáng lên ánh lửa, sau đó lại ảm đạm xuống, khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng, "Nếu hắn lợi hại như ngươi nói, thì làm sao lại chết?"
Minh Nguyệt Chu lắc đầu nói:
"Người Trung Nguyên đều nói rằng hắn bị quân Nhạn chúng ta vây công mà tử trận, nhưng toàn bộ quân chủ lực của quân Nhạn chúng ta đều bị tiêu diệt trong trận chiến năm đó, tướng sĩ may mắn trở về được cũng đều vô cùng kiêng kỵ nhắc tới chuyện ấy, rốt cuộc là hắn chết như thế nào, đến nay cũng không thể biết được..."
"Không thể biết được?"
Trường Lăng chết dưới trăm con mắt dõi theo, ngay trước thiên quân vạn mã, làm thế nào lại "không thể biết được"?
Tâm tư của Minh Nguyệt Chu vẫn đang trong đoạn hồi ức "truyền kỳ", không nhận ra sắc mặt của Trường Lăng biến đổi, thở dài nói:
"Nếu không phải vì trận chiến mười một năm trước, thiên hạ Trung Nguyên bây giờ chưa biết chừng đã không phải của họ Thẩm rồi."
Toàn thân Trường Lăng run rẩy.
Đáy lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một suy đoán mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nàng khó tin nhìn chằm chằm Minh Nguyệt Chu, "Ngươi nói... hoàng đế Trung Nguyên hiện tại họ Thẩm?"
Minh Nguyệt Chu nhíu mày, kinh ngạc nói:
"Ngươi... ngươi không phải là người Trung Nguyên hay sao, chẳng lẽ lại không biết hoàng đế Đông Hạ họ Thẩm tên Diệu?"
*Tác giả có lời muốn nói:
Một kịch trường nhỏ:
Thẩm Diệu: Thân là kẻ chủ mưu lật đổ nhân vật chính, ta đại khái là nhân vật phản diện không có cảm giác tồn tại nhất trong câu chuyện này rồi.
Lão Phó: A, đó là bởi vì tất cả mọi người đều đem tội lỗi tính hết lên đầu ta đó ==.
Tiểu Hạ: Có lẽ mọi người đều nghĩ rằng là ta đoạt được giang sơn... Tiêu đời rồi, ta trắng tay rồi, biết lấy cái gì để báo cáo kết quả cho Lăng muội của ta bây giờ?
Trường Lăng: Ai gọi ta là muội?
"Người đó là một nam tử, hơn mười năm trước đã chết rồi." Minh Nguyệt Chu tiếp: "Ta không ngờ rằng có người trùng tên với hắn."
Hàng lông mi dài rũ xuống, che đi đôi mắt của nàng, "Đó là ai?"
"Hắn là chủ tướng của quân đội Việt gia Trung Nguyên, là một nhân vật truyền kỳ mà bất kỳ người Nhạn nào nghe thấy cũng đều kinh hồn bạt vía." Ánh mắt của Minh Nguyệt Chu khó giấu được vẻ tôn sùng, "Lúc hắn nổi danh thiên hạ ta chỉ mới mười tuổi, còn nhớ mấy lần quân Nhạn xuất chinh tiến đánh Trung Thổ, đều mang theo ý chí chiến đấu sục sôi mà đi, thất vọng mà về, những tướng sĩ đó không ai là không sợ Việt Trường Lăng, cũng như không ai là không kính Việt Trường Lăng."
"Ồ? Các ngươi đã thua nhiều lần, tại sao không hận mà lại kính?"
Minh Nguyệt Chu mỉm cười, "Nam nhi Đại Nhạn chúng ta vô cùng kính trọng kẻ mạnh, huynh trưởng ta đã nói, Việt Trường Lăng này hành sự quang minh lỗi lạc, xem thường sử dụng những thủ đoạn nham hiểm của người phương Nam, là chiến địch nhưng tuyệt không phải là cừu địch. Ta năm đó tuy còn nhỏ tuổi, quyết chí đến một ngày có thể đấu với hắn trên chiến trường... Nào biết mới qua hai năm hắn đã chết rồi, đến nay vẫn chưa từng có duyên gặp mặt."
Ngọn lửa nổ vang lách tách, trong mắt Trường Lăng sáng lên ánh lửa, sau đó lại ảm đạm xuống, khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng, "Nếu hắn lợi hại như ngươi nói, thì làm sao lại chết?"
Minh Nguyệt Chu lắc đầu nói:
"Người Trung Nguyên đều nói rằng hắn bị quân Nhạn chúng ta vây công mà tử trận, nhưng toàn bộ quân chủ lực của quân Nhạn chúng ta đều bị tiêu diệt trong trận chiến năm đó, tướng sĩ may mắn trở về được cũng đều vô cùng kiêng kỵ nhắc tới chuyện ấy, rốt cuộc là hắn chết như thế nào, đến nay cũng không thể biết được..."
"Không thể biết được?"
Trường Lăng chết dưới trăm con mắt dõi theo, ngay trước thiên quân vạn mã, làm thế nào lại "không thể biết được"?
Tâm tư của Minh Nguyệt Chu vẫn đang trong đoạn hồi ức "truyền kỳ", không nhận ra sắc mặt của Trường Lăng biến đổi, thở dài nói:
"Nếu không phải vì trận chiến mười một năm trước, thiên hạ Trung Nguyên bây giờ chưa biết chừng đã không phải của họ Thẩm rồi."
Toàn thân Trường Lăng run rẩy.
Đáy lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một suy đoán mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nàng khó tin nhìn chằm chằm Minh Nguyệt Chu, "Ngươi nói... hoàng đế Trung Nguyên hiện tại họ Thẩm?"
Minh Nguyệt Chu nhíu mày, kinh ngạc nói:
"Ngươi... ngươi không phải là người Trung Nguyên hay sao, chẳng lẽ lại không biết hoàng đế Đông Hạ họ Thẩm tên Diệu?"
*Tác giả có lời muốn nói:
Một kịch trường nhỏ:
Thẩm Diệu: Thân là kẻ chủ mưu lật đổ nhân vật chính, ta đại khái là nhân vật phản diện không có cảm giác tồn tại nhất trong câu chuyện này rồi.
Lão Phó: A, đó là bởi vì tất cả mọi người đều đem tội lỗi tính hết lên đầu ta đó ==.
Tiểu Hạ: Có lẽ mọi người đều nghĩ rằng là ta đoạt được giang sơn... Tiêu đời rồi, ta trắng tay rồi, biết lấy cái gì để báo cáo kết quả cho Lăng muội của ta bây giờ?
Trường Lăng: Ai gọi ta là muội?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất