Chương 65:
Minh Nguyệt Phi vừa dứt lời, binh tốt xung quanh đều không thể chịu nổi phải nhìn sang chỗ khác, ngay cả Thiên Phách luôn thản nhiên cũng tránh ánh mắt đi. Minh Nguyệt Chu mất tự nhiên ho khan, không để ý đến Minh Nguyệt Phi nữa, quay đầu hỏi Lý Đồ:
"Quân y có ở đây không?"
Lý Đồ gật đầu, vươn tay ra muốn giúp Minh Nguyệt Chu đỡ lấy người trong lòng, Minh Nguyệt Chu lại coi như không nhìn thấy nghiêng người lướt qua, chọc cho Minh Nguyệt Phi cười trộm ở phía sau bọn họ.
"Kinh mạch của vị cô nương này bị tổn thương nghiêm trọng, tuy là bệnh cũ lâu năm đã dần lành lại, nhưng thân thể vẫn vô cùng yếu ớt..." Một lão quân y ngồi trong buồng xe rộng lớn giúp Trường Lăng băng bó kỹ vết thương trên bả vai, "Gần đây nàng có đấu võ không?"
Minh Nguyệt Chu còn chưa hồi thần lại sau câu "bệnh cũ lâu năm":
"Nàng không thể đấu võ?"
Lão quân y lắc đầu, "Người gãy chân lúc mới khỏi bệnh đi lại hai bước còn được, chứ nếu miễn cưỡng chạy thì..."
Minh Nguyệt Chu nhớ lại một đòn kinh thế hãi tục của Trường Lăng trên đỉnh núi Bắc Ngọc, bây giờ nghĩ tới, với võ công tuyệt đỉnh của nàng, sao có thể không biết tình trạng của bản thân?
Minh Nguyệt Phi vẫn ở bên ngoài buồng xe vén rèm lên xoạt một tiếng, hỏi:
"Đừng nói là chị dâu còn chưa bái đường đã phải bái biệt đấy nhé?"
Lão quân y bị lời này làm cho nghẹn họng, "Cũng không đến mức ấy, vị cô nương này tuy bị trọng thương như vậy, nhưng vẫn có chân khí bảo vệ tâm mạch, nếu có thể nghỉ ngơi trong mấy tháng, tận tâm điều dưỡng, nhất định sẽ không còn gì đáng ngại."
Minh Nguyệt Chu nghe vậy mới thở ra nhẹ nhõm, "Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Lão quân y gật đầu, lại chần chừ nhìn những vết thương chi chít trên người hắn, "Vết thương của vương gia..."
"Điều chế thuốc trước đi."
Lão quân y là người có mắt nhìn, nghe thấy lời này tự nhiên thức thời rời đi, Minh Nguyệt Chu phớt lờ nụ cười cổ quái của Minh Nguyệt Phi, hỏi:
"Có mang y phục khác không?"
Minh Nguyệt Phi đảo mắt, chui vào trong buồng xe lấy ra một bộ nam trang từ trong tủ thấp, Minh Nguyệt Chu liếc nhìn một cái, nhíu mày, "Bộ áo đơn này quá mỏng, có bộ nào dày hơn không?"
"Muội cũng không phải là ra ngoài dạo chơi, mang nhiều quần áo như vậy làm cái gì?"
"Vậy thì đổi bộ trên người muội cho nàng," Minh Nguyệt Chu liếc nhìn muội muội mình một cái, "Muội mặc bộ áo đơn này."
Minh Nguyệt Phi hít một ngụm khí lạnh, giơ ngón tay chỉ vào cái mũi của chính mình, "Chẳng lẽ ta không sợ lạnh sao?"
"Nàng là người bệnh, muội khỏe mạnh hoạt bát như vậy, mặc ít hơn một chút thì có sao."
Minh Nguyệt Phi: "..."
Ta mới là muội muội ruột của huynh đó!
Binh sĩ Huyền Thiết doanh xử lý xong xuôi hiện trường liền lập tức khởi hành quay trở về thành.
Người của Mộ Vương Bảo bị giết hơn nửa, số tù binh còn lại đều bị áp tải theo đoàn trở về, Đào Phong thương thế nghiêm trọng, Lý Đồ lệnh cho quân y giữ lại mạng của hắn chỉ chờ quay về sẽ tái thẩm.
Minh Nguyệt Chu hỏi chuyện Lý Đồ một lúc, đến khi trở lại đã thay lên một thân khải giáp, hắn cưỡi ngựa đi theo bên ngoài đoàn xe một đoạn đường, thấy Minh Nguyệt Phi lề mà lề mề, nhịn không được hỏi:
"Sao lại thay lâu như vậy?"
"Có thể vào rồi."
Minh Nguyệt Chu từ trên lưng ngựa trực tiếp nhảy xuống sàn xe, không ngờ tới, vừa bước vào trong buồng xe liền bị làm cho ngơ ngác.
Trường Lăng chưa tỉnh, nhưng sau khi thay lên một thân cẩm y hoa phục, cả người liền tăng thêm vẻ diễm lệ vô cùng chói mắt, nhất là khi Minh Nguyệt Phi còn giúp nàng tết bím tóc dài rủ qua vai, nàng nhắm mắt nằm đó mà có cảm giác phiên nhược kinh hồng (vẻ kiều diễm khiến cho người ta phải kinh ngạc cảm thán), không phải người trần thế vậy.
Minh Nguyệt Phi thay lên nam trang, vẫn chống cằm giống như một tiểu cô nương, "Cô nương xinh đẹp như vậy, tìm ở đâu ra vậy?" Thấy Minh Nguyệt Chu không tiếp lời, lại tới gần hắn nói, "Tam ca, hoàn cảnh của chúng ta hiện tại không thể tùy tiện thu nhận một người không rõ lai lịch, nhất lại là... người xinh đẹp."
"Ta có thể thoát khỏi Mộ Vương Bảo, là nàng đã cứu ta."
"Dựa vào một mình nàng? Vậy thì càng có vấn đề."
Minh Nguyệt Chu ngẩng đầu nhìn về phía Minh Nguyệt Phi, "Ai cho muội ra ngoài, muội không biết hiện nay toàn bộ võ lâm Đông Hạ đều truy tìm muội hay sao?"
"Quân y có ở đây không?"
Lý Đồ gật đầu, vươn tay ra muốn giúp Minh Nguyệt Chu đỡ lấy người trong lòng, Minh Nguyệt Chu lại coi như không nhìn thấy nghiêng người lướt qua, chọc cho Minh Nguyệt Phi cười trộm ở phía sau bọn họ.
"Kinh mạch của vị cô nương này bị tổn thương nghiêm trọng, tuy là bệnh cũ lâu năm đã dần lành lại, nhưng thân thể vẫn vô cùng yếu ớt..." Một lão quân y ngồi trong buồng xe rộng lớn giúp Trường Lăng băng bó kỹ vết thương trên bả vai, "Gần đây nàng có đấu võ không?"
Minh Nguyệt Chu còn chưa hồi thần lại sau câu "bệnh cũ lâu năm":
"Nàng không thể đấu võ?"
Lão quân y lắc đầu, "Người gãy chân lúc mới khỏi bệnh đi lại hai bước còn được, chứ nếu miễn cưỡng chạy thì..."
Minh Nguyệt Chu nhớ lại một đòn kinh thế hãi tục của Trường Lăng trên đỉnh núi Bắc Ngọc, bây giờ nghĩ tới, với võ công tuyệt đỉnh của nàng, sao có thể không biết tình trạng của bản thân?
Minh Nguyệt Phi vẫn ở bên ngoài buồng xe vén rèm lên xoạt một tiếng, hỏi:
"Đừng nói là chị dâu còn chưa bái đường đã phải bái biệt đấy nhé?"
Lão quân y bị lời này làm cho nghẹn họng, "Cũng không đến mức ấy, vị cô nương này tuy bị trọng thương như vậy, nhưng vẫn có chân khí bảo vệ tâm mạch, nếu có thể nghỉ ngơi trong mấy tháng, tận tâm điều dưỡng, nhất định sẽ không còn gì đáng ngại."
Minh Nguyệt Chu nghe vậy mới thở ra nhẹ nhõm, "Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Lão quân y gật đầu, lại chần chừ nhìn những vết thương chi chít trên người hắn, "Vết thương của vương gia..."
"Điều chế thuốc trước đi."
Lão quân y là người có mắt nhìn, nghe thấy lời này tự nhiên thức thời rời đi, Minh Nguyệt Chu phớt lờ nụ cười cổ quái của Minh Nguyệt Phi, hỏi:
"Có mang y phục khác không?"
Minh Nguyệt Phi đảo mắt, chui vào trong buồng xe lấy ra một bộ nam trang từ trong tủ thấp, Minh Nguyệt Chu liếc nhìn một cái, nhíu mày, "Bộ áo đơn này quá mỏng, có bộ nào dày hơn không?"
"Muội cũng không phải là ra ngoài dạo chơi, mang nhiều quần áo như vậy làm cái gì?"
"Vậy thì đổi bộ trên người muội cho nàng," Minh Nguyệt Chu liếc nhìn muội muội mình một cái, "Muội mặc bộ áo đơn này."
Minh Nguyệt Phi hít một ngụm khí lạnh, giơ ngón tay chỉ vào cái mũi của chính mình, "Chẳng lẽ ta không sợ lạnh sao?"
"Nàng là người bệnh, muội khỏe mạnh hoạt bát như vậy, mặc ít hơn một chút thì có sao."
Minh Nguyệt Phi: "..."
Ta mới là muội muội ruột của huynh đó!
Binh sĩ Huyền Thiết doanh xử lý xong xuôi hiện trường liền lập tức khởi hành quay trở về thành.
Người của Mộ Vương Bảo bị giết hơn nửa, số tù binh còn lại đều bị áp tải theo đoàn trở về, Đào Phong thương thế nghiêm trọng, Lý Đồ lệnh cho quân y giữ lại mạng của hắn chỉ chờ quay về sẽ tái thẩm.
Minh Nguyệt Chu hỏi chuyện Lý Đồ một lúc, đến khi trở lại đã thay lên một thân khải giáp, hắn cưỡi ngựa đi theo bên ngoài đoàn xe một đoạn đường, thấy Minh Nguyệt Phi lề mà lề mề, nhịn không được hỏi:
"Sao lại thay lâu như vậy?"
"Có thể vào rồi."
Minh Nguyệt Chu từ trên lưng ngựa trực tiếp nhảy xuống sàn xe, không ngờ tới, vừa bước vào trong buồng xe liền bị làm cho ngơ ngác.
Trường Lăng chưa tỉnh, nhưng sau khi thay lên một thân cẩm y hoa phục, cả người liền tăng thêm vẻ diễm lệ vô cùng chói mắt, nhất là khi Minh Nguyệt Phi còn giúp nàng tết bím tóc dài rủ qua vai, nàng nhắm mắt nằm đó mà có cảm giác phiên nhược kinh hồng (vẻ kiều diễm khiến cho người ta phải kinh ngạc cảm thán), không phải người trần thế vậy.
Minh Nguyệt Phi thay lên nam trang, vẫn chống cằm giống như một tiểu cô nương, "Cô nương xinh đẹp như vậy, tìm ở đâu ra vậy?" Thấy Minh Nguyệt Chu không tiếp lời, lại tới gần hắn nói, "Tam ca, hoàn cảnh của chúng ta hiện tại không thể tùy tiện thu nhận một người không rõ lai lịch, nhất lại là... người xinh đẹp."
"Ta có thể thoát khỏi Mộ Vương Bảo, là nàng đã cứu ta."
"Dựa vào một mình nàng? Vậy thì càng có vấn đề."
Minh Nguyệt Chu ngẩng đầu nhìn về phía Minh Nguyệt Phi, "Ai cho muội ra ngoài, muội không biết hiện nay toàn bộ võ lâm Đông Hạ đều truy tìm muội hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất