Trường Lăng

Chương 67:

Trước Sau
Tiếng ngựa hí này lập tức biến thành tiếng hét thảm vang vọng khắp khe núi, trong khoảnh khắc, mưa tên từ trên trời dội xuống, Huyền Thiết kỵ lập tức đại loạn, một bên trở tay không kịp ngăn chặn, một bên cưỡi ngựa vung roi muốn xông ra khỏi khe núi.

Nhưng không hiểu sao những mũi tên đó lại giống như có mắt, chỉ bắn vào xe ngựa của quân Nhạn, bầy ngựa bị thương lại không được khống chế, chạy nhảy tán loạn bốn phía, trong nháy mắt người ngã ngựa đổ khắp nơi.

May mà cây cối hai bên khe núi này không cao, Minh Nguyệt Chu kịp thời trấn tĩnh lại, nhìn ra kẻ địch đang phô trương thanh thế, quân số lại không đông, cho nên liền hạ lệnh cho kỵ binh của Huyền Thiết doanh tại chỗ lấy khiên ngăn chặn công kích, chỉ cần vượt qua được trận tiễn đầu tiên, sẽ có cơ hội để phản kích.

Không ngờ trận tiễn vừa dừng, những kẻ mặc đồ đen mai phục hai bên đột nhiên từ trên nhảy xuống, rút trường kiếm, nhắm ngay chính diện mà xông tới.

Đây là tình huống gì?

Tất cả mọi người đều bị kinh hãi, kẻ bày trận không cần lợi thế địa hình ở trên cao, chủ động nhảy vào trong cạm bẫy, chẳng lẽ tới để tự đâm đầu vào lưới?

Một giây tiếp theo, bọn họ thấy rõ thân thủ của kẻ tấn công, không phải là binh sĩ bình thường, tất cả đều là người trong võ lâm... đều tấn công về phía Minh Nguyệt Chu!

Lý Đồ vốn đã đánh tới phía trước đột nhiên tỉnh ngộ, hắn quay người hét lớn:

"Vương gia cẩn thận..."

Minh Nguyệt Chu bảo vệ Minh Nguyệt Phi phía sau, bình tĩnh liếc nhìn Thiên Phách.

Mí mắt của Thiên Phách không động lấy một cái, tháo đao xoáy giữa thắt lưng xuống, đến tận khi kẻ địch tấn công tới gần ba thước, đao mới ra khỏi vỏ, rồi bỗng chốc hóa thành hàng chục ảo ảnh bất đồng ung dung ứng đối vòng vây, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, chỉ thấy ánh đao lóe sáng mà không thấy bất kỳ một ai!

Những kiếm khách giang hồ đó nhận thấy rằng rất khó để phá tan phòng vệ của Thiên Phách, lại sợ bị hàng nghìn binh sĩ kia bao vây, tức thì không tham chiến nữa, giống như đã hẹn trước mà xoay người trở về trên khe núi, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.

Những kẻ đó đến rồi đi vội vã, ngay cả Minh Nguyệt Phi cũng không thể giải thích được, "Thích khách từ đâu tới, sao chưa đánh xong đã chạy rồi?"

Minh Nguyệt Chu nhìn xung quanh một vòng, giống như đột nhiên nghĩ tới có cái gì không đúng, hướng về phía Lý Đồ hét lớn:



"Còn xe ngựa!"

Lý Đồ giật mình, vừa rồi tình hình nguy loạn, hắn chỉ quan tâm đến việc bảo vệ Minh Nguyệt Chu và Minh Nguyệt Phi, nhất thời liền ném người trong xe ngựa ra sau đầu, chỉ nghe phía trước có binh sĩ hốt hoảng nói:

"Vương gia! Xe ngựa kia bị kẻ khác cướp đi rồi!"

Toàn thân Minh Nguyệt Chu chấn động, Minh Nguyệt Phi kinh ngạc nói:

"Chuyện này... làm sao có thể?"

Trường Lăng cũng cảm thấy bực mình.

Sau khi nàng nghe thấy câu "có mai phục", xe ngựa liền giống như bị mất kiểm soát không đầu không đuôi lao thẳng về phía trước, buồng xe rung lắc dữ dội, nàng không thể không vén rèm lên, thăm dò tình hình bên ngoài.

Không ngờ vừa liếc qua, liền thấy một nhóm người áo đen che mặt bay xuống, xông vào trong binh trận.

"Kiếm trận này…"

Trường Lăng cảm thấy những công pháp này vô cùng quen mắt, còn chưa kịp nghĩ ra, bánh xe liền lảo đảo một hồi, cả người bị quăng về phía góc thành xe, nàng miễn cưỡng ổn định lại thân thể, lại phát hiện không thấy người đánh xe đâu nữa.

Con ngựa nổi điên đấu đá lung tung, đúng lúc nàng chuẩn bị nhảy ra khỏi xe ngựa, thì đột nhiên, một người áo trắng từ trên không đáp xuống càng xe, một tay giữ dây cương ngựa thả chậm lại tốc độ, một tay còn lại vén rèm xe.

"Mạo phạm đến giai nhân, thực sự xin lỗi."

Cơn gió nhẹ vén lên khăn mỏng che mặt, lộ ra dung nhan tuấn tú tinh xảo của thanh niên nọ, hắn lại không mấy quan tâm, đôi mắt đen láy sáng ngời cong lên, chứa đầy ý cười:



"Thế nhưng đường xa tới đây, không thể tay không ra về, đành để công chúa người chịu thiệt… đi theo chúng ta một chuyến."

*Tác giả có lời muốn nói:

(Nhạc dạo chúc mừng nam chủ lên sân khấu, mời tìm nghe bài "Thiện nữ u hồn – Hồn của nước")

Kịch trường nhỏ:

Minh Nguyệt Chu: Dừng lại! Không ai có thể cướp đi chức vụ hội trưởng hậu viện hội của Lăng tỷ ta!

Minh Nguyệt Phi: Haha, ai bảo huynh đưa y phục của ta cho nàng mặc, thế có ngốc không cơ chứ?

Minh Nguyệt Chu: Cử toàn quân lực! Cử binh toàn quốc! Nhất định phải giành lại Lăng tỷ của ta! Còn nữa, đem tên cướp áo trắng đó phanh thây cho ta!

Nam chủ (Tạm thời chưa thể tiết lộ tên): Lịch vạn sự hôm nay nói rằng mọi sự bất lợi không nên xuất môn, xem ra cũng không chuẩn xác lắm, vừa ra tay liền bắt được con cá lớn là Phi công chúa, có thể nói là khởi đầu tốt đẹp nha!

Trường Lăng: (Từ trong xe ngựa, lặng lẽ rút dao chĩa vào sau lưng nam chủ.)

Nam chủ: Này đợi đã, ta mới xuất hiện mà, không thể... xuống đài nhanh như thế được.

Chương đặc biệt!

Chương này A Chu phát uy, xin đừng nói hắn là gà ốm nữa, người ta là nam hai (song song) đó!

Còn về phương thức lên sân khấu của nam chủ, có phải rất khác so với cả nhà tưởng tượng hay không? Tại sao không phải là dương quang lấp lánh hô hào cứu nữ chủ khỏi nước sôi lửa bỏng?

Bởi vì truyện này từ chối cách làm cũ rích nha hahahaha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau