Chương 114: Trời sao
Số cửa hàng đã đi trong ngày hôm nay nhiều hơn so với số cửa hàng mà Giản Trì đi trong một năm qua, thậm chí có thể nói là ba năm cộng lại. Cậu không phải là một người đam mê mua sắm, mỗi khi cậu đi đến trung tâm mua sắm thường đi thẳng đến đích, mua xong thì đi, không dài dòng dây dưa một chút nào. Nhưng mà Thiệu Hàng lại làm cho Giản Trì ý thức được, thật sự sẽ có người đi vào xem từng cửa hàng một.
Giản Trì tự an ủi mình, cùng đi dạo phố thì cùng đi dạo phố, tất cả đều là đền đáp Thiệu Hàng. Kết quả đến cuối cùng, cậu mặc quần áo Thiệu Hàng chọn đứng trước gương, nghe người bán hàng ba hoa chích chòe mà tán thưởng, cậu bắt đầu dao động, nghĩ thầm thật sự đẹp như vậy sao? Bất ngờ nghe thấy Thiệu Hàng nói một câu "Tất cả đều gói lại", trong nháy mắt mới tỉnh táo lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải cùng Thiệu Hàng đi dạo phố sao?
Tốc độ trả tiền của Thiệu Hàng giống như sợ bị người khác cướp, bất kể đi cửa hàng nào, người bán hàng vốn mang theo nụ cười mỉm chuyên nghiệp cuối cùng cũng nở nụ cười tươi như hoa. Giản Trì ngăn cản cũng không kịp, trên tay Thiệu Hàng đã có thêm mấy cái túi mua sắm, cậu hận không thể nắm lấy cổ áo Thiệu Hàng lắc lư trước sau, nói cho hắn biết tiền không phải giấy.
"Anh đừng mua nữa." Giản Trì mệt mỏi khuyên nhủ, cho dù cậu có dự cảm Thiệu Hàng nhất định không nghe lọt tai: "Tôi chỉ đồng ý với anh mặc vào xem thế nào, quần áo như vậy bình thường tôi căn bản không mặc được, mua về đều là lãng phí tiền bạc."
Thiệu Hàng một tay cầm năm sáu cái túi, tay còn lại thỉnh thoảng cọ vào mu bàn tay Giản Trì, hừ hừ hai tiếng: "Tôi vui."
Những người có tiền đều có khí thế như vậy, Giản Trì càng không biết phải nói gì mới tốt, liền từ chối: "Anh đừng cho tôi, anh trả tiền mua đó là đồ của anh, phải để nó ở chỗ anh."
"Được rồi."
Ngay khi Giản Trì kinh ngạc từ khi nào mà Thiệu Hàng trở nên dễ nói chuyện như vậy, thì nghe được nửa câu sau của hắn: "Dù sao đồ của tôi chính là của cậu."
"..." Thật không nên ôm mong đợi.
Tìm mọi cách cản trở, Thiệu Hàng cuối cùng cũng hơi thu lại tốc độ quẹt thẻ, nhưng cũng chỉ là một chút. Trên thực tế, điều Giản Trì cảm thấy đau đầu không chỉ đơn thuần là phải chấp nhận những món quà cao cấp này, điều cậu lo lắng nhất là, nếu cứ tiếp tục như vậy, mối quan hệ giữa cậu và Thiệu Hàng sẽ càng ngày càng chặt chẽ, đến cuối cùng cũng không biết nên phân biệt ranh giới như thế nào.
Đi dạo quanh toàn bộ trung tâm mua sắm, Giản Trì cảm thấy bàn chân của mình không phải là của riêng mình nữa rồi, cậu buồn ngủ ngồi trên xe. Chờ đến khi bị giọng nói của Thiệu Hàng đánh thức, bầu trời ngoài cửa sổ lộ ra màu vàng mờ ảo của ánh hoàng hôn, Giản Trì mơ màng hỏi: "Đến trường chưa?"
Trong tầm nhìn, môi Thiệu Hàng lên xuống: "Dẫn cậu đi ăn cơm."
Nhà hàng nằm trên sân thượng ở tầng cao nhất, có thể nhìn ra vịnh trung tâm nhất của Xuyên Lâm và các tòa nhà cao tầng nhộn nhịp trên bờ biển hoàn mỹ. Khách khứa gần như đều là các cặp đôi, một người nam và một người nữ đi với nhau, ăn mặc vô cùng sang trọng, Giản Trì ngồi trong đó cảm thấy không phù hợp. Khi uống nước để làm dịu lại, ánh mắt Giản Trì bắt được một bồi bàn trẻ chơi violin cách đó không xa, dừng lại thêm ba giây, ghế của Thiệu Hàng lập tức phát ra một tiếng "Cót két", che kín tầm nhìn của Giản Trì.
Thiệu Hàng cầm thực đơn, nụ cười bên môi làm cho đáy lòng Giản Trì ớn lạnh: "Đang nhìn cái gì vậy? Vừa rồi tôi hỏi cậu muốn ăn cái gì sao không trả lời?"
Khóe mắt Giản Trì khẽ giật giật: "Không nghe thấy."
Thiệu Hàng có vẻ tin tưởng, rất nhanh gọi bồi bàn tới để gọi món, nói xong tên món ăn lại dán vào bên tai đối phương nói một câu gì đó. Bồi bàn gật đầu, cầm lấy hai tờ thực đơn rồi đi ra, năm phút sau, âm thanh violin ban đầu dừng lại im bặt, rất nhanh, tiếng đàn piano du dương lập tức được thay thế.
Giản Trì chứng kiến hết tất cả đương nhiên ý thức được vừa rồi Thiệu Hàng nói cái gì, cũng hiểu được nguyên nhân hắn làm như vậy, tựa vào lưng ghế: "Sao anh lại ấu trĩ như vậy?"
Không mang theo sự chỉ trích hoặc bất mãn, Giản Trì cảm thấy buồn cười và bất lực nhiều hơn, xen kẽ với một chút vi diệu không rõ nguyên nhân. Mặc dù Thiệu Hàng bị nói cũng không khó chịu một chút nào, nhìn qua còn bình tĩnh và kiêu ngạo hơn so với Giản Trì: "Violin nghe rất chán, vẫn là tiếng đàn dương cầm thoải mái hơn. Làm sao, cậu muốn đổi lại?"
Tránh ánh mắt Thiệu Hàng viết "Dám nói là cậu xong đời", Giản Trì uống một ngụm trà, trả lời một câu "Tùy anh". Cậu căn bản cũng không có bản lĩnh nhìn thấy cái gì cũng có thể kéo đến phía khác như Thiệu Hàng, chỉ là cảm thấy đối phương kéo đàn rất dễ nghe, nhưng mà so với Quý Hoài Tư, vẫn còn kém một khoảng lớn.
Không biết Quý Hoài Tư bây giờ có phải cũng đang rất lo lắng cho cậu hay không.
Phong cảnh và đồ ăn làm cho bầu không khí khuếch đại lên mức vừa phải, Giản Trì lại nghĩ rằng nên nhanh chóng ăn xong rồi nhanh chóng quay về, nếu lại muộn hơn chút nữa, người trong trường lại phát hiện tin tức cậu biến mất, không biết sẽ xuất hiện tin đồn thái quá như thế nào. Có lẽ Thiệu Hàng nhìn ra tâm tình của cậu, cũng có thể là đi cả ngày cảm thấy mệt mỏi, nói ít hơn lúc bắt đầu một chút. Lúc rời khỏi nhà hàng, giọng nói của Thiệu Hàng đi ở phía trước đột nhiên vang lên: "Vừa rồi cậu cứ luôn không nhìn lên."
Giản Trì sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Tôi nghe người khác nói rằng nhà hàng này là một vị trí tốt để ngắm bầu trời đầy sao, cho nên tôi đưa cậu đến đây, vừa nãy tôi đã đề cập đến nó một lần, nhưng cậu cứ cúi đầu, không nhìn một chút nào."
Giản Trì theo bản năng nhìn về phía bầu trời đêm, nhưng đã bỏ lỡ vị trí ngắm cảnh tốt nhất, cảnh tượng trước mắt cũng bình thường không có gì lạ. Khi cậu cúi đầu xuống, tầm mắt chạm vào Thiệu Hàng, đáy mắt thâm hiểm của Thiệu Hàng chợt lóe lên hiu quạnh và tự giễu khiến trái tim Giản Trì bất chợt đập lỡ một nhịp.
"Xin lỗi, tôi quên mất." Giản Trì nhớ lại, Thiệu Hàng thực sự không để ý mà nhắc tới một lần, nhưng cậu cũng không coi trọng. Hoặc là nói, Giản Trì chưa từng nghĩ Thiệu Hàng sẽ cố ý nói như vậy.
Trầm mặc ngắn ngủi, Thiệu Hàng đi tới trước mặt, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Giản Trì, giống như muốn lại xác nhận lần thứ một trăm lẻ một chuyện sớm đã xác nhận một trăm lần: "Giản Trì, tôi đã từng nói là tôi sẽ không bỏ cuộc."
Câu đầu tiên, Giản Trì Trì muốn tránh khỏi tầm nhìn của hắn.
"Tôi mặc kệ tên họ Quý kia, cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, dù sao tôi cũng có toàn bộ kiên nhẫn mài giũa đến khi nào cậu chấp nhận." Thiệu Hàng trầm giọng từng câu: "Quý Hoài Tư chính là một ngụy quân tử giả dối lại không chịu thừa nhận, cậu thích sự dịu dàng mà anh ta biểu hiện ra, tôi cũng có thể, cậu muốn cái khác, tôi cũng có thể làm được, còn làm tốt hơn anh ta. Anh ta sẽ không vì cậu phá vỡ quy tắc của mình, anh ta chỉ cho cậu thuận theo quy tắc của anh ta, cũng chỉ có Thẩm Trữ Đình ngưu tầm ngưu mã tầm mã với anh ta mới có thể nhẫn nhịn loại người như Quý Hoài Tư."
Nói tóm lại, thể hiện ra một điểm trọng tâm: Tôi tốt hơn so với anh ta.
Giản Trì muốn phản bác, lại chậm chạp không mở miệng được, Thiệu Hàng nhếch khóe môi: "Huống chi cậu lại không thích anh ta như vậy, không phải sao? Anh ta khẳng định đã sớm nhìn ra, mới có thể dùng đủ loại thủ đoạn lừa gạt thương xót của cậu."
"Không phải như vậy..."
Ngoại trừ bốn từ này, câu trả lời đều nuốt vào trong im lặng.
Thiệu Hàng nói không sai, Giản Trì thậm chí nhìn không rõ ràng bằng Thiệu Hàng. Cậu thích Quý Hoài Tư, loại thích này giống như mầm non mới nảy mầm, do dự thật lâu, mới lấy hết dũng khí đồng ý "Thử một lần".
Giản Trì nghĩ rằng cảm xúc có thể được từ từ bồi dưỡng, sự thật cũng đúng như vậy, nhưng trong quá trình bồi dưỡng liên tục rắc rối làm cho cậu ngày càng khó khăn để kiên định với sự lựa chọn ban đầu hơn, cũng ngày càng không hiểu Quý Hoài Tư thực sự. Sự không chắc chắn này tràn ngập mối quan hệ không chắc chắn này, như thể mọi thứ đang lung lay sắp đổ theo.
Lời nói của Thiệu Hàng và Văn Xuyên, một lần lại một lần mà đẩy lên sóng lớn.
Sau khi trở lại trường học, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, Thiệu Hàng đi theo Giản Trì vào ký túc xá, nhìn thấy giường trống rỗng, lông mày nhướng lên, tràn đầy không vui: "Đồ của tôi đâu?"
Vốn dĩ nơi này bị Thiệu Hàng không cho người khác bàn cãi mà đánh dấu thành nơi "sống chung", nhưng từ sau khi Giản Trì trở về, tất cả những thứ thuộc về Thiệu Hàng đều không cánh mà bay. Còn chưa kịp trả lời, phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi ném rồi."
Giản Trì quay đầu lại, cánh tay bị Quý Hoài Tư kéo về phía anh, giống như muốn đem khoảng cách giữa hai người cưỡng chế tách ra. Thiệu Hàng nhìn hành động cảnh giác của Quý Hoài Tư, ý cười thoải mái dần dần cắt bớt, cười như không cười, không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào.
"Hội phó quan tâm cũng nhiều thật, ngay cả học sinh ở đâu cũng quản, đúng rồi, bây giờ không thể gọi anh là hội phó nhỉ, hình như anh đã hết nhiệm kỳ rồi đúng không? Quý Hoài Tư."
Quý Hoài Tư không hề để ý tới sự châm chọc trong lời nói của Thiệu Hàng, lạnh lùng nhìn hắn: "Cậu nên giải thích một chút, buổi chiều cậu đã dẫn Giản Trì đi đâu?"
Giản Trì tự an ủi mình, cùng đi dạo phố thì cùng đi dạo phố, tất cả đều là đền đáp Thiệu Hàng. Kết quả đến cuối cùng, cậu mặc quần áo Thiệu Hàng chọn đứng trước gương, nghe người bán hàng ba hoa chích chòe mà tán thưởng, cậu bắt đầu dao động, nghĩ thầm thật sự đẹp như vậy sao? Bất ngờ nghe thấy Thiệu Hàng nói một câu "Tất cả đều gói lại", trong nháy mắt mới tỉnh táo lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải cùng Thiệu Hàng đi dạo phố sao?
Tốc độ trả tiền của Thiệu Hàng giống như sợ bị người khác cướp, bất kể đi cửa hàng nào, người bán hàng vốn mang theo nụ cười mỉm chuyên nghiệp cuối cùng cũng nở nụ cười tươi như hoa. Giản Trì ngăn cản cũng không kịp, trên tay Thiệu Hàng đã có thêm mấy cái túi mua sắm, cậu hận không thể nắm lấy cổ áo Thiệu Hàng lắc lư trước sau, nói cho hắn biết tiền không phải giấy.
"Anh đừng mua nữa." Giản Trì mệt mỏi khuyên nhủ, cho dù cậu có dự cảm Thiệu Hàng nhất định không nghe lọt tai: "Tôi chỉ đồng ý với anh mặc vào xem thế nào, quần áo như vậy bình thường tôi căn bản không mặc được, mua về đều là lãng phí tiền bạc."
Thiệu Hàng một tay cầm năm sáu cái túi, tay còn lại thỉnh thoảng cọ vào mu bàn tay Giản Trì, hừ hừ hai tiếng: "Tôi vui."
Những người có tiền đều có khí thế như vậy, Giản Trì càng không biết phải nói gì mới tốt, liền từ chối: "Anh đừng cho tôi, anh trả tiền mua đó là đồ của anh, phải để nó ở chỗ anh."
"Được rồi."
Ngay khi Giản Trì kinh ngạc từ khi nào mà Thiệu Hàng trở nên dễ nói chuyện như vậy, thì nghe được nửa câu sau của hắn: "Dù sao đồ của tôi chính là của cậu."
"..." Thật không nên ôm mong đợi.
Tìm mọi cách cản trở, Thiệu Hàng cuối cùng cũng hơi thu lại tốc độ quẹt thẻ, nhưng cũng chỉ là một chút. Trên thực tế, điều Giản Trì cảm thấy đau đầu không chỉ đơn thuần là phải chấp nhận những món quà cao cấp này, điều cậu lo lắng nhất là, nếu cứ tiếp tục như vậy, mối quan hệ giữa cậu và Thiệu Hàng sẽ càng ngày càng chặt chẽ, đến cuối cùng cũng không biết nên phân biệt ranh giới như thế nào.
Đi dạo quanh toàn bộ trung tâm mua sắm, Giản Trì cảm thấy bàn chân của mình không phải là của riêng mình nữa rồi, cậu buồn ngủ ngồi trên xe. Chờ đến khi bị giọng nói của Thiệu Hàng đánh thức, bầu trời ngoài cửa sổ lộ ra màu vàng mờ ảo của ánh hoàng hôn, Giản Trì mơ màng hỏi: "Đến trường chưa?"
Trong tầm nhìn, môi Thiệu Hàng lên xuống: "Dẫn cậu đi ăn cơm."
Nhà hàng nằm trên sân thượng ở tầng cao nhất, có thể nhìn ra vịnh trung tâm nhất của Xuyên Lâm và các tòa nhà cao tầng nhộn nhịp trên bờ biển hoàn mỹ. Khách khứa gần như đều là các cặp đôi, một người nam và một người nữ đi với nhau, ăn mặc vô cùng sang trọng, Giản Trì ngồi trong đó cảm thấy không phù hợp. Khi uống nước để làm dịu lại, ánh mắt Giản Trì bắt được một bồi bàn trẻ chơi violin cách đó không xa, dừng lại thêm ba giây, ghế của Thiệu Hàng lập tức phát ra một tiếng "Cót két", che kín tầm nhìn của Giản Trì.
Thiệu Hàng cầm thực đơn, nụ cười bên môi làm cho đáy lòng Giản Trì ớn lạnh: "Đang nhìn cái gì vậy? Vừa rồi tôi hỏi cậu muốn ăn cái gì sao không trả lời?"
Khóe mắt Giản Trì khẽ giật giật: "Không nghe thấy."
Thiệu Hàng có vẻ tin tưởng, rất nhanh gọi bồi bàn tới để gọi món, nói xong tên món ăn lại dán vào bên tai đối phương nói một câu gì đó. Bồi bàn gật đầu, cầm lấy hai tờ thực đơn rồi đi ra, năm phút sau, âm thanh violin ban đầu dừng lại im bặt, rất nhanh, tiếng đàn piano du dương lập tức được thay thế.
Giản Trì chứng kiến hết tất cả đương nhiên ý thức được vừa rồi Thiệu Hàng nói cái gì, cũng hiểu được nguyên nhân hắn làm như vậy, tựa vào lưng ghế: "Sao anh lại ấu trĩ như vậy?"
Không mang theo sự chỉ trích hoặc bất mãn, Giản Trì cảm thấy buồn cười và bất lực nhiều hơn, xen kẽ với một chút vi diệu không rõ nguyên nhân. Mặc dù Thiệu Hàng bị nói cũng không khó chịu một chút nào, nhìn qua còn bình tĩnh và kiêu ngạo hơn so với Giản Trì: "Violin nghe rất chán, vẫn là tiếng đàn dương cầm thoải mái hơn. Làm sao, cậu muốn đổi lại?"
Tránh ánh mắt Thiệu Hàng viết "Dám nói là cậu xong đời", Giản Trì uống một ngụm trà, trả lời một câu "Tùy anh". Cậu căn bản cũng không có bản lĩnh nhìn thấy cái gì cũng có thể kéo đến phía khác như Thiệu Hàng, chỉ là cảm thấy đối phương kéo đàn rất dễ nghe, nhưng mà so với Quý Hoài Tư, vẫn còn kém một khoảng lớn.
Không biết Quý Hoài Tư bây giờ có phải cũng đang rất lo lắng cho cậu hay không.
Phong cảnh và đồ ăn làm cho bầu không khí khuếch đại lên mức vừa phải, Giản Trì lại nghĩ rằng nên nhanh chóng ăn xong rồi nhanh chóng quay về, nếu lại muộn hơn chút nữa, người trong trường lại phát hiện tin tức cậu biến mất, không biết sẽ xuất hiện tin đồn thái quá như thế nào. Có lẽ Thiệu Hàng nhìn ra tâm tình của cậu, cũng có thể là đi cả ngày cảm thấy mệt mỏi, nói ít hơn lúc bắt đầu một chút. Lúc rời khỏi nhà hàng, giọng nói của Thiệu Hàng đi ở phía trước đột nhiên vang lên: "Vừa rồi cậu cứ luôn không nhìn lên."
Giản Trì sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Tôi nghe người khác nói rằng nhà hàng này là một vị trí tốt để ngắm bầu trời đầy sao, cho nên tôi đưa cậu đến đây, vừa nãy tôi đã đề cập đến nó một lần, nhưng cậu cứ cúi đầu, không nhìn một chút nào."
Giản Trì theo bản năng nhìn về phía bầu trời đêm, nhưng đã bỏ lỡ vị trí ngắm cảnh tốt nhất, cảnh tượng trước mắt cũng bình thường không có gì lạ. Khi cậu cúi đầu xuống, tầm mắt chạm vào Thiệu Hàng, đáy mắt thâm hiểm của Thiệu Hàng chợt lóe lên hiu quạnh và tự giễu khiến trái tim Giản Trì bất chợt đập lỡ một nhịp.
"Xin lỗi, tôi quên mất." Giản Trì nhớ lại, Thiệu Hàng thực sự không để ý mà nhắc tới một lần, nhưng cậu cũng không coi trọng. Hoặc là nói, Giản Trì chưa từng nghĩ Thiệu Hàng sẽ cố ý nói như vậy.
Trầm mặc ngắn ngủi, Thiệu Hàng đi tới trước mặt, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Giản Trì, giống như muốn lại xác nhận lần thứ một trăm lẻ một chuyện sớm đã xác nhận một trăm lần: "Giản Trì, tôi đã từng nói là tôi sẽ không bỏ cuộc."
Câu đầu tiên, Giản Trì Trì muốn tránh khỏi tầm nhìn của hắn.
"Tôi mặc kệ tên họ Quý kia, cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, dù sao tôi cũng có toàn bộ kiên nhẫn mài giũa đến khi nào cậu chấp nhận." Thiệu Hàng trầm giọng từng câu: "Quý Hoài Tư chính là một ngụy quân tử giả dối lại không chịu thừa nhận, cậu thích sự dịu dàng mà anh ta biểu hiện ra, tôi cũng có thể, cậu muốn cái khác, tôi cũng có thể làm được, còn làm tốt hơn anh ta. Anh ta sẽ không vì cậu phá vỡ quy tắc của mình, anh ta chỉ cho cậu thuận theo quy tắc của anh ta, cũng chỉ có Thẩm Trữ Đình ngưu tầm ngưu mã tầm mã với anh ta mới có thể nhẫn nhịn loại người như Quý Hoài Tư."
Nói tóm lại, thể hiện ra một điểm trọng tâm: Tôi tốt hơn so với anh ta.
Giản Trì muốn phản bác, lại chậm chạp không mở miệng được, Thiệu Hàng nhếch khóe môi: "Huống chi cậu lại không thích anh ta như vậy, không phải sao? Anh ta khẳng định đã sớm nhìn ra, mới có thể dùng đủ loại thủ đoạn lừa gạt thương xót của cậu."
"Không phải như vậy..."
Ngoại trừ bốn từ này, câu trả lời đều nuốt vào trong im lặng.
Thiệu Hàng nói không sai, Giản Trì thậm chí nhìn không rõ ràng bằng Thiệu Hàng. Cậu thích Quý Hoài Tư, loại thích này giống như mầm non mới nảy mầm, do dự thật lâu, mới lấy hết dũng khí đồng ý "Thử một lần".
Giản Trì nghĩ rằng cảm xúc có thể được từ từ bồi dưỡng, sự thật cũng đúng như vậy, nhưng trong quá trình bồi dưỡng liên tục rắc rối làm cho cậu ngày càng khó khăn để kiên định với sự lựa chọn ban đầu hơn, cũng ngày càng không hiểu Quý Hoài Tư thực sự. Sự không chắc chắn này tràn ngập mối quan hệ không chắc chắn này, như thể mọi thứ đang lung lay sắp đổ theo.
Lời nói của Thiệu Hàng và Văn Xuyên, một lần lại một lần mà đẩy lên sóng lớn.
Sau khi trở lại trường học, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, Thiệu Hàng đi theo Giản Trì vào ký túc xá, nhìn thấy giường trống rỗng, lông mày nhướng lên, tràn đầy không vui: "Đồ của tôi đâu?"
Vốn dĩ nơi này bị Thiệu Hàng không cho người khác bàn cãi mà đánh dấu thành nơi "sống chung", nhưng từ sau khi Giản Trì trở về, tất cả những thứ thuộc về Thiệu Hàng đều không cánh mà bay. Còn chưa kịp trả lời, phía sau vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi ném rồi."
Giản Trì quay đầu lại, cánh tay bị Quý Hoài Tư kéo về phía anh, giống như muốn đem khoảng cách giữa hai người cưỡng chế tách ra. Thiệu Hàng nhìn hành động cảnh giác của Quý Hoài Tư, ý cười thoải mái dần dần cắt bớt, cười như không cười, không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào.
"Hội phó quan tâm cũng nhiều thật, ngay cả học sinh ở đâu cũng quản, đúng rồi, bây giờ không thể gọi anh là hội phó nhỉ, hình như anh đã hết nhiệm kỳ rồi đúng không? Quý Hoài Tư."
Quý Hoài Tư không hề để ý tới sự châm chọc trong lời nói của Thiệu Hàng, lạnh lùng nhìn hắn: "Cậu nên giải thích một chút, buổi chiều cậu đã dẫn Giản Trì đi đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất