Chương 34
“Mời vào.”
Giọng nói của Tần Chiêu vang lên. Khi ánh mắt anh ta nhìn vào Giản Trì, lưng ghế quay lại, đặt chiếc bút ở giữa ngón tay xuống: “Nếu bị bệnh thì lên ngồi lên giường miêu tả biểu hiện, nếu không phải vì chuyện này cậu có thể ra khỏi đây.”
Thái độ từ chối của anh ta cũng không khiến Giản Trì dừng bước. Cậu vẫn tiếp tục đi vào, nụ cười bên môi Tần Chiêu nhạt đi thay vào đó là sự cạnh cáo đầy lạnh lùng, nhìn Giản Trì đang đến gần: “Cậu không hiểu tôi đang nói gì à?”
“Tôi biết anh ở đây.”
Cách nhau một chiếc bàn, Giản Trì dừng lại, nhìn sâu vào mắt Tần Chiêu: “Tôi không biết phải xưng hô với anh như thế nào, nhưng tôi cần gặp anh, đừng tự tạo ra ảo cảnh như lần trước nữa, tôi muốn nói chuyện thẳng mặt với anh.”
Yên lặng một lúc lâu.
Tần Chiêu chầm chậm chớp đôi mắt phượng, như thể nghe thấy một câu chuyện cười, hoang đường đến không thể giải thích được, sự tức giận vì bản thân như bị đùa giỡn, mới nói được một chữ: “Cậu…”
“Tần Chiêu.”
Giản Trì lặp lại tên anh, trong một khoảnh khắc, tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết. Cậu không chắc chắn, chỉ cược hết vào khả năng này: “Nói chuyện với tôi một lúc được không?”
Sự im lặng lần này dường như có một sự khác biệt đầy tinh tế, Giản Trì mím môi, không để ý đến nét mặt đang thay đổi của Tần Chiêu. Sự hoang đường nơi đáy mắt anh ta dần bị sự đùa cợt thay thế, đưa tay nâng cặp kính vàng, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, giọng nói từ tính bắt đầu vang lên: “Đương nhiên rồi, sao tôi có thể từ chối yêu cầu của cậu chứ?”
Rõ ràng hai người cách nhau một khoảng nhưng tai Giản Trì lại cảm thấy tê rần.
Hai lần gặp mặt trước quá nhanh và đột ngột, cậu chưa kịp chuẩn bị gì cả, cuối cùng lần này cũng có thể ép bản thân bình tĩnh lại, đẩy lí trí lên mức cao nhất. Giọng nói của “Tần Chiêu” này có chút trống rỗng, như thể không phải phát ra từ miệng anh ta vậy, cứ như truyền đến từ một nơi xa lạ nào đó.
Tần Chiêu cố ý dùng giọng nói trầm thấp để che giấu điểm này, cho đến lúc này Giản Trì mới cảm giác được sự bất thường.
Giật mình trong giây lát, Giản Trì cố bình tĩnh lại, hỏi: “Anh là ai?”
Nghe cứ như một câu hỏi nhạt nhẽo hay thậm chí là nực cười, Tần Chiêu thả lỏng ngồi dựa vào ghế, hỏi ngược lại: “Cậu muốn biết phần nào của câu hỏi này đây? Cậu muốn biết tên tôi, thân phận của tôi, tính cách, sở thích của tôi hay thứ gì khác?”
“Họ tên và thân phận.”
Tần Chiêu cầm lấy cây bút trên bàn, lắc qua lắc lại trước mắt Giản Trì, thấp giọng nói: “Đừng có tham lam.”
Giản Trì chẳng có tâm trạng nói đùa với anh ta, chọn điều quan trọng hơn: “Thân phận.”
“Tôi nghĩ cậu đã đoán được chuyện này rồi nhỉ.” Tần Chiêu cười: “Tôi không phải người ở thế giới của các cậu.”
Dù cậu đã đoán ra từ lâu, trước khi đến đây còn xây dựng vô số lớp phòng ngự nhưng giờ Giản Trì cũng không có chút phòng bị nào, trước mắt tối đen, qua một lúc lâu thì cậu dần muốn hôn mê.
Cậu khôi phục giọng điệu có chút thay đổi, khó khăn lên tiếng: “Chẳng lẽ thế giới thật sự và giấc mơ đó đều đến từ một quyển sách sao?”
“Đúng, nhưng cũng không đúng.”
Tần Chiêu thu lại ý cười trên mặt, nhướng đôi mắt phượng, lạnh lùng đáp: “Cội nguồn của thế giới là một quyển sách, nhưng cậu đang sống trong một thế giới hoàn chỉnh.”
Giản Trì không hiểu gì cả, chống vào bàn, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Tần Chiêu từ khoảng cách gần, hỏi vấn đề đã đè nén trong lòng từ lâu: “Thế giới này có thật không? Tôi có thật không?”
“Vậy thì phải xem cậu định nghĩ “thực tại” là gì. Nếu như ý cậu là linh hồn xác thịt, vạn vật sinh linh, vậy thì tất cả trên thế giới này đều là thật, chúng đều có tư duy của bản thân, không bị bất cứ thứ gì khống chế. Nếu cậu nghĩ thực tại là số mệnh, vậy thì thế giới này không có sự thật tuyệt đối.”
Tần Chiêu dừng chuyển động cây bút trong tay, tự nhiên đón lấy sự thăm dò của Giản Trì, đang ngồi trên ghế ngẩng đầu nhưng lại như thể nhéo lấy cổ của Giản Trì, khẽ mỉm cười.
“Quyển sách đó và thế giới có mối liên hệ gì?” Giản Trì hỏi.
“Chuyện này rất dễ giải thích.”
Tần Chiêu rút ra một tờ giấy trên bàn, mở nắp bút ra vẽ hết vòng tròn này đến vòng tròn khác, đầu bút chấm vào điểm chính giữa: “Đây là thế giới mà cậu tồn tại, cội nguồn của nó đến từ một quyển sách, sau đó dần mở rộng thành một thế giới hoàn chỉnh, trong sách miêu tả câu chuyện của mười người, nhưng trong thế giới này có một tỷ người, sách chính là một phần của thế giới này, từ trước đến giờ nó không phải là chủ đạo nhưng lại là sợi dây chỉ dẫn.”
Giản Trì nhìn chằm chằm vào vòng tròn đó, đầu bút đột ngột lướt qua một vòng tròn khác, giọng nói khàn khàn của Tần Chiêu vang lên: “Đây là thế giới thứ hai, cội nguồn của nó có thể là một quyển sách, một bộ phim, hay thậm chí là một câu nói, không thể định nghĩa chính xác sự tồn tại của nó, nhưng nó đúng thật là một thế giới hoàn chỉnh, có mối quan hệ xã hội, giữa cội nguồn và thế giới không hề tồn tại quan hệ khống chế, chúng là một thể với nhau, nói vậy cậu đã hiểu chưa?”
Nhìn chằm chằm vào vòng tròn trong khoảng thời gian dài khiến cậu nhìn ra thêm vài vòng tròn nữa, Giản Trì nhướng mắt cay cay, bên tai vang lên tiếng nhịp tim: “Hình như tôi hiểu rồi.”
“Tôi đã từng nói cậu là một người thông minh.” Mắt phượng của Tần Chiêu nheo lại, cười như một chú hồ ly: “Nếu đã như vậy thì liệu cậu có đoán được vì sao tôi lại đến đây vì cậu hay không?”
Anh ta không hề nói “đến đây”, mà là “đến đây vì cậu.”
Giản Trì đoán không sai, bản thân cậu mới chính là một biến số, chú bướm vỗ cánh đó.
“Tôi không phải là Giản Trì ban đầu.” Giản Trì kiên định nói: “Tôi không phải là Giản Trì của thế giới này, tôi vẫn luôn là tôi.”
“Sự tồn tại của cậu đã làm xáo trộn cội nguồn của thế giới này, trên thực tế thì đây là sai lầm lớn.”
Tần Chiêu không hề phản bác, vẽ một cái mặt cười một cái mặt buồn trong hai vòng tròn lúc nãy, gật đầu chỉ vào mặt cười: “Đây là cậu.”
Giản Trì bối rối cau mày.
Khi chỉ đến mặt buồn: “Đây là “Giản Trì” ban đầu.”
Tần Chiêu chậm rãi nói: “Khi các cậu đến thế giới của bản thân, thì ở hai thế giới này lại xảy ra sai sót mà từ trước đến nay chưa từng có, vì vậy linh hồn của các cậu bị đẩy vào nơi chứa lỗi sai, cậu từ mặt cười biến thành mặt buồn, còn “Giản Trì” ban đầu thì lại thay đổi từ mặt buồn của bản thân sang mặt cười của cậu.”
Hai thế giới, hai cậu- Không, vốn dĩ cũng không phải là hai cậu, mà là hai người đều tên là “Giản Trì”, hai người có quỹ đạo cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Không còn lời giải thích nào khiến Giản Trì có thể hiểu hơn lời giải thích này về mọi chuyện xảy ra hiện giờ. Thế giới là thật, cậu cũng là thật, chỉ là vì sự cố ngoài ý muốn nên cậu và “Giản Trì” vốn dĩ nên đến đây bị tráo đổi cuộc đời, dưới sự dẫn dắt không thể từ chối được nên tiến vào Saintston, quen biết những người là cội nguồn của cuộc sống này.
Không phải cốt truyện dẫn dắt thế giới mà là sự lựa chọn của mỗi một người trong số họ dẫn dắt cốt truyện.
“Giản Trì ban đầu.” Giản Trì khó khăn nói ra cái tên y hệt với tên của bản thân: “Cậu ấy trải qua cuộc sống ở đó như thế nào?”
“Rất tốt.” Tần Chiêu nói: “Cuộc sống cậu ta rất tốt, sống ở một nơi bên ngoài thế giới ban đầu, trong một gia đình bình thường, bạn bè và người yêu, cậu ta cũng là một người rất bình thường. Đây chính là cuộc sống vốn có của cậu.”
Giản Trì im lặng lúc lâu, lòng bàn tay trên bàn hơi nắm lại, cậu cũng không biết bản thân đã nghĩ đến gì trong sự im lặng đó, một lúc sau bèn nói: “Tôi biết rồi.”
“Giản Trì, cậu không cần cảm thấy hoang mang vì chuyện này, cậu phải thay đổi.” Giọng nói của Tần Chiêu như truyền đến từ nơi xa, thâm trầm: “Theo đúng quy định thì tôi không thể tiết lộ cho cậu những thứ này, nhưng chuyện này cậu lại là người bị hại, thế nên cậu có quyền biết bí mật này.”
Giản Trì mím môi tỉnh táo lại, khuôn mặt của Tần Chiêu đã kề sát bên cậu từ lúc nào, nở một nụ cười sâu xa, thấp giọng nói: “Nhớ giữ bí mật giúp tôi đó.”
Giản Trì duỗi thẳng lưng, cậu nhìn thẳng vào Tần Chiêu: “Vậy anh thì sao? Anh còn chưa trả lời tôi vấn đề ban đầu, anh là ai?”
“Cậu chỉ cần biết tôi đến từ một thế giới tiến bộ hơn, ở nơi đó chúng tôi tìm thấy thế giới, cũng có thể nói đó chính là bí mật của vũ trụ này.”
Tần Chiêu nhếch môi, giọng nói khàn khàn dần biến mất, chỉ còn lại sự mờ ám bên tai Giản Trì.
“Cậu còn có rất nhiều cơ hội để hiểu rõ tôi, thay vì để tôi nói ra thì chẳng phải tự mình đi khám phá sẽ thú vị hơn nhiều sao?”
Giản Trì cũng không đáp lại, điều kì lạ là cậu lại chẳng hề cảm thấy hoài nghi về những gì mà Tần Chiêu đã nói. Sau khi đã trải qua những chuyện viển vông như vậy thì cách giải thích này cũng không khó chấp nhận đến thế, thậm chí còn có thể coi là hợp lí nữa kìa.
Trước khi Tần Chiêu biến mất còn nói thêm hai 2 câu.
“Những gì mà cậu không biết còn nhiều hơn những gì cậu thấy, những chuyện mà cậu nghĩ đến không nhất định sẽ xảy ra, mỗi một lựa chọn của cậu đều sẽ thay đổi tương lai hoàn toàn khác nhau. Giản Trì, đây không phải là sách mà là cuộc đời của cậu.”
“À ngoài ra thì tên của tôi là Tần Sơ Hứa, lần sau đừng có gọi sai đấy.”
Cuộc đời của cậu.
Bên tai Giản Trì không ngừng vang lên câu nói này, như thể đã gạt đám mây đen đè nén trong tâm trí cậu sang một bên, khiến cậu có thể thấy được phong cảnh ở nơi xa.
Cậu né tránh cốt truyện một cách mù quáng, muốn dẫn dắt câu chuyện trở về đúng quỹ đạo của nó, thế nhưng lại chẳng có quỹ đạo đúng nào tồn tại cả, dù là ở hiện thực hay trong quyển sách ban đầu thì tất cả đều tiến triển dựa trên sự lựa chọn của mỗi người. Họ không hề đi trên một quỹ đạo trái hay phải, giấc mơ đó, quyển sách đó đã khiến cậu vướng vào những rắc rối không chính đáng, cuối cùng thì bây giờ cậu cũng nhìn rõ rồi.
Bước xuống bậc thềm của tòa nhà dạy học, Giản Trì ngẩng đầu nhìn bầu trời không chút tì vết, cậu quên hỏi Tần Sơ Hứa rằng liệu có phải bầu trời của mỗi một thế giới đều giống nhau hay không? Cậu Giản Trì tráo đổi cuộc đời với cậu có khi nào cũng đứng dưới mảnh trời này, suy nghĩ về sự thật giả của thế giới này hay không?
Cậu không khỏi sinh ra lòng ngưỡng mộ đối với “Giản Trì” đã thoát ra khỏi thế giới ban đầu, rất nhỏ, rất nhạt. Sự bâng khuâng khi nghe thấy câu nói của Tần Sơ Hứa: “Đó vốn là cuộc đời của cậu” cũng bỗng chốc biến mất.
Những gì chưa xảy ra chỉ có thể là giả thiết, Giản Trì thích thế giới này, từ nhỏ đã rời khỏi vòng tay của mẹ, Giản Thành Siêu không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh nhưng lại cho cậu tất cả tình yêu thương, tuy không muốn thừa nhận nhưng cậu đã xem Quý Hoài Tư là bạn rồi, còn có cả Trương Dương thẳng thắn có nghĩa khí nữa… Dù cho đây có phải là thế giới mà cậu vốn tồn tại hay không thì đây vẫn luôn là ngôi nhà duy nhất mà cậu thừa nhận.
Đây là lần Giản Trì ngủ ngon nhất trong hai tháng nay, trong giấc mơ cậu nhìn thấy một người có mặt mũi hơi mờ đi về phía cậu, không thể nhìn rõ mắt mũi hay biểu cảm gì của người nọ nhưng Giản Trì lại tin rằng người nọ đang nở nụ cười với mình.
“Cảm ơn.” Người nọ nói.
Giản Trì muốn nói với cậu ấy rằng “Không cần cảm ơn.” Cậu không hiểu vì sao đối phương lại cảm ơn mình nhưng bản thân lại tự nhiên muốn trả lời. Có lẽ đây chính là không thể từ chối, trên lưng mỗi người đều gánh số phận của họ.
Giọng nói của Tần Chiêu vang lên. Khi ánh mắt anh ta nhìn vào Giản Trì, lưng ghế quay lại, đặt chiếc bút ở giữa ngón tay xuống: “Nếu bị bệnh thì lên ngồi lên giường miêu tả biểu hiện, nếu không phải vì chuyện này cậu có thể ra khỏi đây.”
Thái độ từ chối của anh ta cũng không khiến Giản Trì dừng bước. Cậu vẫn tiếp tục đi vào, nụ cười bên môi Tần Chiêu nhạt đi thay vào đó là sự cạnh cáo đầy lạnh lùng, nhìn Giản Trì đang đến gần: “Cậu không hiểu tôi đang nói gì à?”
“Tôi biết anh ở đây.”
Cách nhau một chiếc bàn, Giản Trì dừng lại, nhìn sâu vào mắt Tần Chiêu: “Tôi không biết phải xưng hô với anh như thế nào, nhưng tôi cần gặp anh, đừng tự tạo ra ảo cảnh như lần trước nữa, tôi muốn nói chuyện thẳng mặt với anh.”
Yên lặng một lúc lâu.
Tần Chiêu chầm chậm chớp đôi mắt phượng, như thể nghe thấy một câu chuyện cười, hoang đường đến không thể giải thích được, sự tức giận vì bản thân như bị đùa giỡn, mới nói được một chữ: “Cậu…”
“Tần Chiêu.”
Giản Trì lặp lại tên anh, trong một khoảnh khắc, tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết. Cậu không chắc chắn, chỉ cược hết vào khả năng này: “Nói chuyện với tôi một lúc được không?”
Sự im lặng lần này dường như có một sự khác biệt đầy tinh tế, Giản Trì mím môi, không để ý đến nét mặt đang thay đổi của Tần Chiêu. Sự hoang đường nơi đáy mắt anh ta dần bị sự đùa cợt thay thế, đưa tay nâng cặp kính vàng, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, giọng nói từ tính bắt đầu vang lên: “Đương nhiên rồi, sao tôi có thể từ chối yêu cầu của cậu chứ?”
Rõ ràng hai người cách nhau một khoảng nhưng tai Giản Trì lại cảm thấy tê rần.
Hai lần gặp mặt trước quá nhanh và đột ngột, cậu chưa kịp chuẩn bị gì cả, cuối cùng lần này cũng có thể ép bản thân bình tĩnh lại, đẩy lí trí lên mức cao nhất. Giọng nói của “Tần Chiêu” này có chút trống rỗng, như thể không phải phát ra từ miệng anh ta vậy, cứ như truyền đến từ một nơi xa lạ nào đó.
Tần Chiêu cố ý dùng giọng nói trầm thấp để che giấu điểm này, cho đến lúc này Giản Trì mới cảm giác được sự bất thường.
Giật mình trong giây lát, Giản Trì cố bình tĩnh lại, hỏi: “Anh là ai?”
Nghe cứ như một câu hỏi nhạt nhẽo hay thậm chí là nực cười, Tần Chiêu thả lỏng ngồi dựa vào ghế, hỏi ngược lại: “Cậu muốn biết phần nào của câu hỏi này đây? Cậu muốn biết tên tôi, thân phận của tôi, tính cách, sở thích của tôi hay thứ gì khác?”
“Họ tên và thân phận.”
Tần Chiêu cầm lấy cây bút trên bàn, lắc qua lắc lại trước mắt Giản Trì, thấp giọng nói: “Đừng có tham lam.”
Giản Trì chẳng có tâm trạng nói đùa với anh ta, chọn điều quan trọng hơn: “Thân phận.”
“Tôi nghĩ cậu đã đoán được chuyện này rồi nhỉ.” Tần Chiêu cười: “Tôi không phải người ở thế giới của các cậu.”
Dù cậu đã đoán ra từ lâu, trước khi đến đây còn xây dựng vô số lớp phòng ngự nhưng giờ Giản Trì cũng không có chút phòng bị nào, trước mắt tối đen, qua một lúc lâu thì cậu dần muốn hôn mê.
Cậu khôi phục giọng điệu có chút thay đổi, khó khăn lên tiếng: “Chẳng lẽ thế giới thật sự và giấc mơ đó đều đến từ một quyển sách sao?”
“Đúng, nhưng cũng không đúng.”
Tần Chiêu thu lại ý cười trên mặt, nhướng đôi mắt phượng, lạnh lùng đáp: “Cội nguồn của thế giới là một quyển sách, nhưng cậu đang sống trong một thế giới hoàn chỉnh.”
Giản Trì không hiểu gì cả, chống vào bàn, nhìn vào đôi mắt vô hồn của Tần Chiêu từ khoảng cách gần, hỏi vấn đề đã đè nén trong lòng từ lâu: “Thế giới này có thật không? Tôi có thật không?”
“Vậy thì phải xem cậu định nghĩ “thực tại” là gì. Nếu như ý cậu là linh hồn xác thịt, vạn vật sinh linh, vậy thì tất cả trên thế giới này đều là thật, chúng đều có tư duy của bản thân, không bị bất cứ thứ gì khống chế. Nếu cậu nghĩ thực tại là số mệnh, vậy thì thế giới này không có sự thật tuyệt đối.”
Tần Chiêu dừng chuyển động cây bút trong tay, tự nhiên đón lấy sự thăm dò của Giản Trì, đang ngồi trên ghế ngẩng đầu nhưng lại như thể nhéo lấy cổ của Giản Trì, khẽ mỉm cười.
“Quyển sách đó và thế giới có mối liên hệ gì?” Giản Trì hỏi.
“Chuyện này rất dễ giải thích.”
Tần Chiêu rút ra một tờ giấy trên bàn, mở nắp bút ra vẽ hết vòng tròn này đến vòng tròn khác, đầu bút chấm vào điểm chính giữa: “Đây là thế giới mà cậu tồn tại, cội nguồn của nó đến từ một quyển sách, sau đó dần mở rộng thành một thế giới hoàn chỉnh, trong sách miêu tả câu chuyện của mười người, nhưng trong thế giới này có một tỷ người, sách chính là một phần của thế giới này, từ trước đến giờ nó không phải là chủ đạo nhưng lại là sợi dây chỉ dẫn.”
Giản Trì nhìn chằm chằm vào vòng tròn đó, đầu bút đột ngột lướt qua một vòng tròn khác, giọng nói khàn khàn của Tần Chiêu vang lên: “Đây là thế giới thứ hai, cội nguồn của nó có thể là một quyển sách, một bộ phim, hay thậm chí là một câu nói, không thể định nghĩa chính xác sự tồn tại của nó, nhưng nó đúng thật là một thế giới hoàn chỉnh, có mối quan hệ xã hội, giữa cội nguồn và thế giới không hề tồn tại quan hệ khống chế, chúng là một thể với nhau, nói vậy cậu đã hiểu chưa?”
Nhìn chằm chằm vào vòng tròn trong khoảng thời gian dài khiến cậu nhìn ra thêm vài vòng tròn nữa, Giản Trì nhướng mắt cay cay, bên tai vang lên tiếng nhịp tim: “Hình như tôi hiểu rồi.”
“Tôi đã từng nói cậu là một người thông minh.” Mắt phượng của Tần Chiêu nheo lại, cười như một chú hồ ly: “Nếu đã như vậy thì liệu cậu có đoán được vì sao tôi lại đến đây vì cậu hay không?”
Anh ta không hề nói “đến đây”, mà là “đến đây vì cậu.”
Giản Trì đoán không sai, bản thân cậu mới chính là một biến số, chú bướm vỗ cánh đó.
“Tôi không phải là Giản Trì ban đầu.” Giản Trì kiên định nói: “Tôi không phải là Giản Trì của thế giới này, tôi vẫn luôn là tôi.”
“Sự tồn tại của cậu đã làm xáo trộn cội nguồn của thế giới này, trên thực tế thì đây là sai lầm lớn.”
Tần Chiêu không hề phản bác, vẽ một cái mặt cười một cái mặt buồn trong hai vòng tròn lúc nãy, gật đầu chỉ vào mặt cười: “Đây là cậu.”
Giản Trì bối rối cau mày.
Khi chỉ đến mặt buồn: “Đây là “Giản Trì” ban đầu.”
Tần Chiêu chậm rãi nói: “Khi các cậu đến thế giới của bản thân, thì ở hai thế giới này lại xảy ra sai sót mà từ trước đến nay chưa từng có, vì vậy linh hồn của các cậu bị đẩy vào nơi chứa lỗi sai, cậu từ mặt cười biến thành mặt buồn, còn “Giản Trì” ban đầu thì lại thay đổi từ mặt buồn của bản thân sang mặt cười của cậu.”
Hai thế giới, hai cậu- Không, vốn dĩ cũng không phải là hai cậu, mà là hai người đều tên là “Giản Trì”, hai người có quỹ đạo cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Không còn lời giải thích nào khiến Giản Trì có thể hiểu hơn lời giải thích này về mọi chuyện xảy ra hiện giờ. Thế giới là thật, cậu cũng là thật, chỉ là vì sự cố ngoài ý muốn nên cậu và “Giản Trì” vốn dĩ nên đến đây bị tráo đổi cuộc đời, dưới sự dẫn dắt không thể từ chối được nên tiến vào Saintston, quen biết những người là cội nguồn của cuộc sống này.
Không phải cốt truyện dẫn dắt thế giới mà là sự lựa chọn của mỗi một người trong số họ dẫn dắt cốt truyện.
“Giản Trì ban đầu.” Giản Trì khó khăn nói ra cái tên y hệt với tên của bản thân: “Cậu ấy trải qua cuộc sống ở đó như thế nào?”
“Rất tốt.” Tần Chiêu nói: “Cuộc sống cậu ta rất tốt, sống ở một nơi bên ngoài thế giới ban đầu, trong một gia đình bình thường, bạn bè và người yêu, cậu ta cũng là một người rất bình thường. Đây chính là cuộc sống vốn có của cậu.”
Giản Trì im lặng lúc lâu, lòng bàn tay trên bàn hơi nắm lại, cậu cũng không biết bản thân đã nghĩ đến gì trong sự im lặng đó, một lúc sau bèn nói: “Tôi biết rồi.”
“Giản Trì, cậu không cần cảm thấy hoang mang vì chuyện này, cậu phải thay đổi.” Giọng nói của Tần Chiêu như truyền đến từ nơi xa, thâm trầm: “Theo đúng quy định thì tôi không thể tiết lộ cho cậu những thứ này, nhưng chuyện này cậu lại là người bị hại, thế nên cậu có quyền biết bí mật này.”
Giản Trì mím môi tỉnh táo lại, khuôn mặt của Tần Chiêu đã kề sát bên cậu từ lúc nào, nở một nụ cười sâu xa, thấp giọng nói: “Nhớ giữ bí mật giúp tôi đó.”
Giản Trì duỗi thẳng lưng, cậu nhìn thẳng vào Tần Chiêu: “Vậy anh thì sao? Anh còn chưa trả lời tôi vấn đề ban đầu, anh là ai?”
“Cậu chỉ cần biết tôi đến từ một thế giới tiến bộ hơn, ở nơi đó chúng tôi tìm thấy thế giới, cũng có thể nói đó chính là bí mật của vũ trụ này.”
Tần Chiêu nhếch môi, giọng nói khàn khàn dần biến mất, chỉ còn lại sự mờ ám bên tai Giản Trì.
“Cậu còn có rất nhiều cơ hội để hiểu rõ tôi, thay vì để tôi nói ra thì chẳng phải tự mình đi khám phá sẽ thú vị hơn nhiều sao?”
Giản Trì cũng không đáp lại, điều kì lạ là cậu lại chẳng hề cảm thấy hoài nghi về những gì mà Tần Chiêu đã nói. Sau khi đã trải qua những chuyện viển vông như vậy thì cách giải thích này cũng không khó chấp nhận đến thế, thậm chí còn có thể coi là hợp lí nữa kìa.
Trước khi Tần Chiêu biến mất còn nói thêm hai 2 câu.
“Những gì mà cậu không biết còn nhiều hơn những gì cậu thấy, những chuyện mà cậu nghĩ đến không nhất định sẽ xảy ra, mỗi một lựa chọn của cậu đều sẽ thay đổi tương lai hoàn toàn khác nhau. Giản Trì, đây không phải là sách mà là cuộc đời của cậu.”
“À ngoài ra thì tên của tôi là Tần Sơ Hứa, lần sau đừng có gọi sai đấy.”
Cuộc đời của cậu.
Bên tai Giản Trì không ngừng vang lên câu nói này, như thể đã gạt đám mây đen đè nén trong tâm trí cậu sang một bên, khiến cậu có thể thấy được phong cảnh ở nơi xa.
Cậu né tránh cốt truyện một cách mù quáng, muốn dẫn dắt câu chuyện trở về đúng quỹ đạo của nó, thế nhưng lại chẳng có quỹ đạo đúng nào tồn tại cả, dù là ở hiện thực hay trong quyển sách ban đầu thì tất cả đều tiến triển dựa trên sự lựa chọn của mỗi người. Họ không hề đi trên một quỹ đạo trái hay phải, giấc mơ đó, quyển sách đó đã khiến cậu vướng vào những rắc rối không chính đáng, cuối cùng thì bây giờ cậu cũng nhìn rõ rồi.
Bước xuống bậc thềm của tòa nhà dạy học, Giản Trì ngẩng đầu nhìn bầu trời không chút tì vết, cậu quên hỏi Tần Sơ Hứa rằng liệu có phải bầu trời của mỗi một thế giới đều giống nhau hay không? Cậu Giản Trì tráo đổi cuộc đời với cậu có khi nào cũng đứng dưới mảnh trời này, suy nghĩ về sự thật giả của thế giới này hay không?
Cậu không khỏi sinh ra lòng ngưỡng mộ đối với “Giản Trì” đã thoát ra khỏi thế giới ban đầu, rất nhỏ, rất nhạt. Sự bâng khuâng khi nghe thấy câu nói của Tần Sơ Hứa: “Đó vốn là cuộc đời của cậu” cũng bỗng chốc biến mất.
Những gì chưa xảy ra chỉ có thể là giả thiết, Giản Trì thích thế giới này, từ nhỏ đã rời khỏi vòng tay của mẹ, Giản Thành Siêu không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh nhưng lại cho cậu tất cả tình yêu thương, tuy không muốn thừa nhận nhưng cậu đã xem Quý Hoài Tư là bạn rồi, còn có cả Trương Dương thẳng thắn có nghĩa khí nữa… Dù cho đây có phải là thế giới mà cậu vốn tồn tại hay không thì đây vẫn luôn là ngôi nhà duy nhất mà cậu thừa nhận.
Đây là lần Giản Trì ngủ ngon nhất trong hai tháng nay, trong giấc mơ cậu nhìn thấy một người có mặt mũi hơi mờ đi về phía cậu, không thể nhìn rõ mắt mũi hay biểu cảm gì của người nọ nhưng Giản Trì lại tin rằng người nọ đang nở nụ cười với mình.
“Cảm ơn.” Người nọ nói.
Giản Trì muốn nói với cậu ấy rằng “Không cần cảm ơn.” Cậu không hiểu vì sao đối phương lại cảm ơn mình nhưng bản thân lại tự nhiên muốn trả lời. Có lẽ đây chính là không thể từ chối, trên lưng mỗi người đều gánh số phận của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất