Trường Nam Sinh Quý Tộc

Chương 56

Trước Sau
Sau khi ra ngoài, Giản Trì mới phát hiện bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đe., Cậu cầm một chai nước khoáng vừa rồi của chú Dương đưa cho, đưa cho Văn Xuyên: “Mệt không?” 

Văn Xuyên mở nắp chai nước uống một ngụm, cậu ta lắc đầu thản nhiên nói: “Hôm nay đối thủ rất yếu.” 

Giản Trì rất khó đem chữ “Yếu” cùng cơ bắp rắn chắc của A Quang liên kết với nhau. Chắc hẳn trong khái niệm của Văn Xuyên mạnh yếu hoàn toàn không giống với cậu, trong đầu cậu hiện ra hình ảnh thi đấu vừa rồi: “Người kia ngất rồi à?” 

“Ừm.” Dường như Văn Xuyên hiểu được Giản Trì lo lắng điều gì, cậu ta siết chai nước khoáng một chút, nói: “Sẽ không để xảy ra chết người đâu, tất cả mọi người đều đánh đến ngất xỉu mới dừng lại.”

Giản Trì thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng rằng hắc quyền là phải đánh đến chết, trận đấu vừa rồi, tôi thật sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện.”

Văn Xuyên không phản bác: “Chết thì không thường xuyên xảy ra, nhưng gãy tay gãy chân là chuyện thường gặp. Quyền quán có bệnh viện liên thông đặc biệt, cho dù bị thương nặng đến đâu, sau khi xảy ra chuyện đều sẽ trực tiếp đưa qua đó.”

Giản Trì cảm thấy gió thổi đến có hơi lạnh gáy, trong lòng cũng khẽ rùng mình. Cậu nhìn về phía đường cong lưu loát trên gương mặt của Văn Xuyên, sau khi cởi bỏ sự hung hăng khi nãy, lúc này cậu ta lại biến thành bộ dáng quen thuộc trong trí nhớ của cậu, lạnh lùng, hờ hững. Nếu như không phải cậu tận mắt chứng kiến, không ai có thể tưởng tượng được cậu ta sẽ có được một mặt hoàn toàn trái ngược như vậy, Giản Trì cũng không thể. 

“Tại sao cậu lại lựa chọn…” Giản Trì dừng một chút: “Lại lựa chọn để tóc dài?” 

Vấn đề này dường như có hơi nhạy cảm, nó khiến cho Văn Xuyên hơi ngẩn người ra, nhớ tới cái gì đó, cậu ta rũ mi dài xuống, giọng nói trầm thấp từ tính: “Khi còn bé có người nói diện mạo của tôi không giống nam cũng không giống nữ, giống như gay vậy, cho nên tôi cố ý để tóc dài, tôi muốn để cho bọn họ nhìn thấy mặc kệ tôi làm cái gì cũng không có liên quan đến người ngoài, dần dần lại quen, cho nên tôi để đến tận bây giờ.” 

Cách làm như vậy mang theo chút giận dỗi ngây thơ, phối hợp với vẻ mặt lạnh nhạt lại nghiêm túc của Văn Xuyên khiến cho Giản Trì có chút buồn cười, nhưng lại cười không nổi.

Trong hai mươi năm ngắn ngủi, Văn Xuyên đã trải qua rất nhiều hoàn cảnh khó khăn mà người bình thường có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp phải. Nếu như không chủ động hỏi, có lẽ cậu ta cũng chưa từng có ý nghĩ thẳng thắn. Cho dù bên trong mềm mại lại nhạy cảm, cậu ta cũng phải dùng áo giáp cứng rắn bao bọc bên ngoài. 

Đây là sự kiên trì và lòng tự tôn của Văn Xuyên. 

Trong bóng đêm có thể thấp thoáng nhìn thấy một vài ô cửa sổ với ánh đèn của tòa nhà ở phía xa, yên tĩnh, vài tiếng chạy bộ từ phía xa đang đến gần. Giản Trì nghiêng đầu, nhìn thấy mấy người đàn ông mặc áo xám bước nhanh chạy về hướng ngược lại, trong tay mang theo thứ gì đó giống thùng sắt, bóng dáng rất vội vàng, cậu không kịp nhìn thêm vài lần đã không thấy bóng dáng đâu. 

Văn Xuyên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đám người kia rời đi: “Làm sao vậy?” 

Giản Trì đi chậm lại, cậu khẽ lắc đầu: “Không có gì.” 

Cậu chỉ nghĩ rằng hướng của nhóm người này đang chạy đến là hướng của tiệm giặt quần áo. 

Có lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. 

“Anh trai.” 



Giọng nói của Thanh Thanh theo tiếng bước chân lạch cạch từ trong hành lang chạy ra, trước tiên cô bé lễ phép gọi một tiếng anh Giản Trì, sau đó nắm lấy ống tay áo Văn Xuyên lắc lắc một chút, cô bé ngẩng đầu nghiêm túc cáo trạng nói: “Anh nói tám giờ sẽ trở về, bây giờ đã là tám giờ mười bốn phút rồi.” 

“Xin lỗi, anh về trễ rồi.” Trong giọng nói của Văn Xuyên có chút ôn nhu dịu dàng: “Lát nữa em muốn ăn cái gì? Anh sẽ mua cho em.” 

“Muốn ăn bánh tart trứng.” Thanh Thanh nói thêm: “Cánh gà nướng và sữa chua dâu tây.” 

“Bánh tart trứng thì không được, trong khoảng thời gian này em đã ăn quá nhiều đồ ngọt rồi, cẩn thận sâu răng.” 

Giản Trì nhớ tới lần trước Văn Xuyên xách túi thức ăn nhanh trong tay, cậu cảm thấy có chút kỳ lạ: “Bây giờ đã muộn rồi, không về nhà nấu cơm sao?” 

Đề tài này thế mà lại khiến hai anh em đồng thời trầm mặc xuống. Trong khoảng thời gian này, Thanh Thanh thường cùng Giản Trì đến thư viện, cô bé không còn sợ cậu như lúc đầu, cô bé quay đầu nhìn Văn Xuyên, giòn giã bán đứng anh trai mình: “Anh nấu cơm rất khó ăn.” 

“Thanh Thanh.”

Văn Xuyên xoa đầu cô bé một cái. Cậu ta ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Giản Trì, giống như có chút thất bại, trầm giọng giải thích: “Không giống em ấy nói đâu, tôi không giỏi nấu ăn, đôi khi Thanh Thanh không muốn ăn những gì tôi nấu, tôi sẽ đi ra ngoài mua đồ ăn.” 

“Trẻ nhỏ còn đang phát triển thân thể, thường xuyên ăn thức ăn nhanh sẽ không tốt đối với thân thể.” 

Giản Trì khom lưng đối diện với ánh mắt của Thanh Thanh, cậu khẽ nở nụ cười: “Bây giờ khuya rồi, các cửa hàng thức ăn nhanh cũng đều đóng cửa, em muốn đến nhà anh ăn cơm không? Dẫn theo anh Văn Xuyên đi cùng, trong nhà còn có cánh gà.”

Trẻ con luôn đơn giản, nghe được hai chữ “cánh gà” Thanh Thanh liền vội vàng gật đầu, sau đó mới nhớ tới Văn Xuyên, cô bé đưa ánh mắt mong chờ nhìn cậu ta, cầu xin sự đồng ý: “Có được không ạ?” 

Văn Xuyên dừng một chút, không nhìn ra tâm trạng của cậu ta là như thế nào: “Muốn đi thì đi.” 

Thanh Thanh vui vẻ “yeah” một tiếng, lúc cười rộ lên cuối cùng cũng có chút hoạt bát ngây thơ của trẻ con, rất nhanh cô bé đã bỏ lại Văn Xuyên, đi qua kéo góc áo Giản Trì, cô bé hỏi cái gì Giản Trì đều cúi đầu kiên nhẫn trả lời. 

Trước khi lên lầu, Giản Trì quay đầu lại muốn xác nhận Văn Xuyên có đi theo hay không, cậu thoáng nhìn thấy khóe môi Văn Xuyên hơi nhếch lên trong bóng đêm. Trong thoáng chốc, nụ cười mềm mại đã làm giảm đi cảm giác lạnh lùng và xa cách lúc đầu, chỉ là một ít, cũng làm cho gương mặt lạnh lùng thường ngày thêm sinh động, không còn sự u ám đến dọa người ngày thường, giống như sau khi băng tuyết tan, chảy vào một hồ nước mùa xuân, róc rách chảy. 

Lần đầu tiên Giản Trì phát hiện, dáng vẻ Văn Xuyên cười lên rất đẹp. Cho dù khuôn mặt này cậu đã nhìn qua vô số lần, lại bất ngờ không kịp đề phòng nhìn cậu ta ở cự ly gần, vẫn có một sự tập trung khó tả, một cảm giác mơ hồ và động lòng người. 

Nhìn thấy Giản Trì dẫn bạn đến nhà làm khách, Giản Thành Siêu còn hưng phấn hơn so với người trong cuộc, ngoại trừ lúc đầu ông bị mái tóc dài của Văn Xuyên làm cho có chút mơ hồ, nhưng dưới sự giải thích của Giản Trì, rất nhanh ông đã tiếp nhận. Mặc dù Giản Trì mấy lần ngăn cản, Giản Thành Siêu vẫn kiên trì xuống bếp nấu một món cánh gà kho tàu cùng cần tây xào. Thanh Thanh gặm cánh gà, gặm một miếng lại gọi một tiếng “bác”, gọi đến mức khiến cho Giản Thành Siêu cười tươi như hoa, ngược lại không thèm để ý đến Giản Trì cùng Văn Xuyên ở một bên. 

Nhưng mà hai người đều không để ý, Giản Trì tiến lại gần nhẹ giọng nói: “Trong nhà có thuốc mỡ, lát nữa cậu lấy một hộp mang về đi.” 



Văn Xuyên gật đầu nói: “Được.” 

“Lúc này sao không từ chối?”

Vốn Giản Trì chỉ định trêu chọc cậu ta một câu, thật không ngờ cả cơ thể Văn Xuyên lại trở nên căng thẳng. Cậu ta dừng đũa lại, một lúc lâu sau mới trả lời: “Ban đầu tôi không muốn nợ cậu ân tình.” 

Bây giờ không tính là nợ ân tình sao? Trong lòng Giản Trì chợt nghĩ nhưng không nói ra. 

“Bây giờ không tính.” Dường như Văn Xuyên có thể đọc được suy nghĩ người khác, cậu ta thấp giọng nói thêm một câu: “Hiện giờ đã không cần dùng ân tình để tính toán.”

Giản Trì hơi ngẩn người ra. 

Sau khi dùng bữa xong, Văn Xuyên phụ giúp thu dọn bàn xong mới dẫn theo Thanh Thanh ra về. Việc trong nhà phân chia rất rõ ràng, nấu cơm rửa chén, giặt giũ lau nhà, Giản Trì và Giản Thành Siêu phân chia vô cùng đồng đều. Giản Thành Siêu còn đang khen Văn Xuyên và Thanh Thanh lễ phép, Giản Trì vừa rửa chén vừa ngẫu nhiên phụ họa vài câu, thuận miệng hỏi: “Sắp đến tết rồi, trong tiệm sẽ rất bận rộn, cha thật sự không cần con qua giúp sao?” 

“Không cần.” Giản Thành Siêu ngồi trên sô pha cũng không quay đầu lại, một mực từ chối: “Con cứ đi chơi vui vẻ với bạn bè đi, chuyện trong tiệm không cần quan tâm.” 

“Sau khi con trở về vẫn chưa đến cửa tiệm xem.” 

Giản Thành Siêu nói: “Chờ qua Tết Nguyên Đán, cha sẽ dẫn con đến đó.” 

Giản Trì nói “được” một tiếng. 

Những nghi vấn bắt đầu từ hôm chiếc bát bị vỡ, đến ban đêm lại gặp mấy người lén lén lút lút chạy đi, trong lòng Giản Trì có một loại dự cảm chẳng lành. 

Loại trực giác này thường rất linh nghiệm, Giản Thành Siêu không phải là người thích giấu diếm mọi chuyện, ngược lại, ông rất thích khoe khoang, bất cẩn lại hiền hòa. Nếu như cho ông chút rượu, ông có thể thường xuyên lôi Giản Trì thao thao bất tuyệt nói suốt mấy tiếng đồng hồ, càng sẽ không từ chối loại yêu cầu nho nhỏ như “đi đến cửa tiệm”. Thái độ mấy ngày nay của Giản Thành Siêu có chút kỳ lạ, không thể nói rõ là kỳ lạ ở chỗ nào, nhưng Giản Trì luôn cảm thấy có chuyện gì đó cậu vẫn chưa biết. 

Buổi sáng, đợi đến khi Giản Thành Siêu rời khỏi nhà đi làm, Giản Trì cũng từ trên giường thức dậy. Cậu nhớ rõ lúc đó khi lựa chọn cửa tiệm, Giản Thành Siêu gửi cho cậu địa chỉ và thông tin, mặc dù chỉ nhìn thấy một lần trong ảnh, nhưng cậu đã nhớ kỹ phương hướng, Giản Trì lập tức tìm được nơi cần đến. 

Mới hơn bảy giờ ba mươi phút, trên đường còn thưa thớt người qua lại, Giản Trì nhìn về phía cửa tiệm giống hệt trong ảnh, giữa ban ngày nhưng cậu lại cảm giác một trận gió lạnh từ từ xâm nhập lòng bàn chân, bên tai vang lên một tiếng ong ong.

Cửa cuốn đóng chặt, căn bản là không có dấu hiệu kinh doanh bình thường, sơn đỏ chói mắt viết đầy hai chữ “trả tiền”, “thiếu nợ trả tiền”. Nước sơn đỏ chảy ra từ những dòng chữ đáng sợ như máu, mấy góc cửa cuốn còn có dấu vết bị vật cứng đập nát, giống như là do con người tàn bạo tạo ra, thậm chí ngay cả tường trắng bên cạnh cũng khó có thể may mắn thoát khỏi. 

Tim Giản Trì đập rất nhanh, nhưng may mắn cậu vẫn còn chút tỉnh táo chụp ảnh lại làm chứng cứ. 

“Tách” một tiếng, trong đầu cậu đã xác định được thủ phạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau