Chương 60
Giản Trì chưa từng bị người ta dùng tư thế như vậy ôm lấy, lại một người nam, lại còn là Thiệu Hàng mà cậu chán ghét.
Trước khi Giản Trì vùng vẫy, Thiệu Hàng đã buông cánh tay ra, giống như có thể đoán được động tác tiếp theo của cậu, hắn cười nhướng mày: “Có đủ kích thích không?”
Trái tim đập thình thịch rốt cục cũng trở lại vị trí ban đầu, Giản Trì đứng vững tại chỗ, cậu nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ bác bỏ: “Hy vọng sau này anh có thể nhớ rõ, tôi chán ghét kích thích.”
Cố ý nhấn mạnh hai chữ “chán ghét”, nụ cười của Thiệu Hàng lại càng tươi hơn vài phần. Hắn nhéo nhéo vành tai Giản Trì, mang theo chút khinh thường không làm cho người ta chán ghét: “Vừa rồi cậu ôm tôi chặt như vậy, thiếu chút không buông được, xem ra đây cũng là một loại chán ghét?”
Hắn cũng nhấn mạnh “chán ghét”, khẽ kéo âm cuối lại xen lẫn ẩn ý sâu sắc.
Giản Trì nói không lại Thiệu Hàng, càng không muốn tranh luận những điều xuyên tạc này với hắn. Cậu nhìn về phía tòa nhà giảng dạy phía sau, trong lòng xuất hiện một cảm giác bất lực: “Lát nữa chúng ta sẽ đi ra ngoài như thế nào?”
“Lo lắng việc này làm cái gì?” Thiệu Hàng không thèm để ý nắm tay Giản Trì, dẫn cậu đi về phía trước: “Hiện giờ đúng lúc bọn họ đều đang đi học, cậu muốn đi đâu cũng được.”
Bất ngờ không kịp đề phòng hơi lảo đảo một chút, Giản Trì không thể không đuổi theo bước chân của Thiệu Hàng, tay trái bị nắm chặt truyền đến từng hơi ấm không thuộc về cậu, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không nhúc nhích. Giản Trì có chút cam chịu mà dừng lại sự giãy dụa, ít nhất nơi này chỉ có hai người bọn họ, nắm một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Cách bày trí của khuôn viên trường rất đơn giản, trên đường chính trồng mấy cây ngô đồng không khác nhau lắm, lại đi về phía trước trong đống cát hình chữ nhật bày hai thanh xà đơn, được nối với nhau bằng một hành lang dài trên. Trên nóc hành lang treo mấy tấm bảng thành ngữ, tất cả đều mang ý nghĩa tích cực hướng lên. Cành lá quấn quanh cột đá trơ trụi, chỉ còn lại lớp vôi trông rất nặng nề đơn điệu.
Giản Trì cẩn thận quan sát vài giây, tâm trạng ngoài ý muốn mà bị rơi một nhịp, đó là cành hoa tử đằng khô héo, quấn quanh từng cột đá cùng đỉnh hành lang.
Chú ý tới Giản Trì dừng lại, Thiệu Hàng nhìn theo tầm mắt của cậu, thuận miệng nói: “Hoa đã khô héo, có gì đẹp?”
Giản Trì nhanh chóng liếc mắt sang chỗ khác: “Không có gì.”
Hoa tử đằng trong trường vốn rất phổ biến, một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy khiến cậu nhớ đến một số việc ít trùng hợp hơn vẫn chưa được quyết định.
Bên cạnh bậc thềm đá xanh mơ hồ có thể nhìn thấy mấy cánh hoa màu tím sắp bị chôn vùi trong đất, Thiệu Hàng lơ đãng đảo mắt qua, nhìn chằm chằm vài giây, ánh mắt tối sầm lại..
Cả đời này Giản Trì chưa từng làm chuyện vô đạo đức như vậy, treo tường trường của người khác, còn quang minh chính đại đi dạo trường học của người ta. Vốn dĩ ở bên ngoài nhìn một chút còn có thể hoài niệm trước kia, hiện giờ xông vào, không đi được mấy bước đã bắt đầu lo lắng đề phòng.
Là người chủ mưu, Thiệu Hàng hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, hắn thảnh thơi tản bộ còn có thể thỉnh thoảng đánh giá vài câu, đương nhiên cũng không nói được lời nào tốt đep: “Trường học trước kia của cậu cũng chỉ có mấy tòa nhà này sao? Thật là nghèo nàn.”
Giản Trì hoàn toàn không rõ vì sao Thiệu Hàng lại cảm thấy hứng thú với trường học trước kia của cậu như vậy, không biết hắn đã nhắc đến bao nhiêu lần: “Tôi muốn trở về.”
Thiệu Hàng không trả lời, đi dạo đến khi mất hứng, hắn mới lười biếng đáp lại một tiếng. Đương nhiên, vẫn không tránh khỏi được trèo tường.
Lúc này Giản Trì cố ý cảnh cáo, Thiệu Hàng nhìn qua quy củ không ít, hắn vẫn là người đầu tiên đi qua. Chờ Giản Trì trèo lên, còn chưa kịp đứng vững chân, bảo vệ từ đằng xa hét lên một tiếng, Giản Trì bị tiếng hét này làm cho giật mình, cậu trượt chân ngã xuống Thiệu Hàng ở phía dưới.
“Rầm” một tiếng, trước mắt lập tức tối sầm, người bên dưới phát ra một tiếng kêu đau đớn, lồng ngực khẽ run lên.
Đầu óc Giản Trì trống rỗng, cậu muốn đứng dậy trước, nhưng lúc này Thiệu Hàng cũng đã ngẩng cổ lên, bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải môi Giản Trì, lướt qua cằm, xúc cảm mềm mại khẽ thoáng qua, hô hấp của Thiệu Hàng hơi cứng lại, dừng lại ở đó.
“Hai người học lớp nào? Có biết bây giờ là đang trong giờ học không? Mau trở về lớp đi.”
Phía sau tường truyền đến tiếng hô của bảo vệ, Giản Trì còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ tình huống vừa rồi, Thiệu Hàng đã đứng dậy giữ chặt cổ tay cậu, chạy về hướng ngược lại.
Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, hai chân Giản Trì trong lúc chạy dần dần nặng nề, cổ họng đau rát, cho đến khi sắp chống đỡ không nổi, trong đầu mới chợt lóe lên cái gì, cậu cố sức nói: “Chúng ta cũng không phải học sinh nơi đó, chạy cái gì?”
Giọng nói dồn dập, Thiệu Hàng phía trước dừng bước, dường như hắn cũng giống như Giản Trì khó khăn lắm mới phản ứng lại, khẽ căng mặt, lại muốn tiếp tục mạnh miệng: “Tôi dọa cậu mà thôi.”
“…”
Giản Trì không nói gì gì, đã lâu cậu không có đột nhiên chạy như vậy, trái tim trong lồng ngực cậu vẫn không ngừng đập loạn lên, qua thật lâu sau mới dần dần bình ổn lại.
Có lẽ Thiệu Hàng sẽ không chú ý tới sự va chạm ngoài ý muốn vừa rồi.
Giản Trì hy vọng như vậy, sự thật thoạt nhìn cũng giống như cậu nghĩ, Thiệu Hàng không nhắc tới càng không có biểu hiện gì khác thường, cho đến khi đi thêm vài bước, Giản Trì phát giác có chỗ nào đó không đúng, cậu nhìn quét một vòng cảnh đường phố chung quanh, chần chờ hỏi: “Có phải anh đi nhầm đường không?”
Trả lời Giản Trì là một trận trầm mặc, sau đó là Thiệu Hàng quay đầu đi về.
Sự thật… không giống như như cậu nghĩ.
Ánh nắng mặt trời mùa đông vô cùng ngắn ngủi, mười phút trước vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng màu cam, mười phút sau đèn đường hai bên đã bật sáng. Đường về vắng lặng hơn nhiều so với lúc mới đi, Giản Trì biết lần này cậu cũng có một nửa trách nhiệm, cho nên tâm trạng cũng không bực bội như lần trước, ngược lại có thêm chút lúng túng không rõ ràng.
Chạm nhẹ một chút vốn cũng không có gì to tát, nhưng một khi nghĩ đến đối phương là Thiệu Hàng, cậu liền có một cảm giác cả người đều không thoải mái, vô cùng xấu hổ.
Bước vào hành lang, bước chân thắp sáng đèn được điều khiển bằng âm thanh, vừa lên mấy bậc thang đã mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói Giản Thành Siêu truyền đến. Giản Trì dừng một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, cửa lớn mở ra một khe hở, không cần chìa khóa cũng có thể kéo ra, không đợi cậu vươn tay ra, bóng dáng của Thanh Thanh đã từ phía sau cửa vọt ra.
“Em nghe thấy tiếng bước chân của anh.” Thanh Thanh ngẩng đầu lên nói.
Giản Trì thuận thế mở cửa, cũng không có gì quá ngạc nhiên. Lần trước Văn Xuyên dẫn Thanh Thanh tới ăn một bữa cơm, thỉnh thoảng sẽ để Thanh Thanh một mình đến chơi, cậu ta càng thêm yên tâm đi làm. Giản Thành Siêu không rõ tình huống của Văn Xuyên, nhưng rất thích cô bé này, ông hy vọng mỗi ngày cô bé đều có thể chạy tới cùng ông nói chuyện phiếm. Từ phản ứng tích cực của Thanh Thanh, tài nấu nướng của Giản Thành Siêu hẳn là bỏ xa Văn Xuyên mấy con phố, cô bé đã học được cách tự mình mang theo sách chạy tới, ngẩn người một lúc là tới buổi chiều, chờ đến khi trời tối rồi mới cùng Văn Xuyên về nhà.
“Em tới đây khi nào?” Giản Trì khẽ xoa đầu cô bé một cái, hỏi.
“Bốn giờ ạ, anh trai nói buổi tối không cần phải đi làm, phải đến thăm anh.”
Giản Trì ngẩn người ra: “Văn Xuyên cũng tới rồi?”
“Văn Xuyên?”
Thiệu Hàng đi phía sau phát ra một tiếng hỏi ngược lại, hai chữ đơn giản hàm chứa ẩn ý sâu xa như có điều suy nghĩ, khiến cho người khác không thể không lập tức run rẩy.
Lúc này Giản Trì mới nhớ tới sự tồn tại của Thiệu Hàng, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Hôm có buổi liên hoan ở bể bơi, khi Thiệu Hàng và Văn Xuyên gặp mặt đã gươm súng sẵn sàng đánh nhau, mặc dù hiện giờ không ở trường học, nhưng nhớ tới hình ảnh đánh nhau ngày đó, Giản Trì vẫn còn sợ hãi, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Cậu không ngừng sắp xếp lại đống từ ngữ hỗn loạn trong lòng, Giản Trì đang muốn mở miệng, trong phòng đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Văn Xuyên: “Giản Trì, người phía sau cậu là ai?”
Trong nháy mắt này, Giản Trì liền quên sạch những từ ngữ cậu vừa mới chuẩn bị sẵn trong đầu.
“Giản Trì, con và Tiểu Thiệu đi đâu lâu như vậy?” Giản Thành Siêu từ trong phòng đi ra, trên tay ông còn cầm sách chú âm của Thanh Thanh: “Tiểu Văn mua rất nhiều đồ ăn tới đây, đợi lát nữa cha làm một bàn thức ăn để mọi người cùng nhau ăn. Đúng rồi, hai người đều là bạn học nên chắc là đã quen nhau rồi đúng không?”
Giản Trì không biết nên giới thiệu như thế nào.
Thanh Thanh đứng bên cạnh Văn Xuyên, cô bé cảnh giác nhìn chằm chằm Thiệu Hàng với tư cách là người ngoài.
Trong phòng ngoài phòng, tầm mắt Văn Xuyên và Thiệu Hàng chạm vào không trung, phảng phất sự giằng co. Hồi lâu, Thiệu Hàng híp mắt nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhìn không thấu, hắn tiếp lời Giản Thành Siêu: “Đương nhiên quen biết ạ, bạn học mà.”
Lông mày Văn Xuyên lạnh lùng co rút, không trả lời, từ đáy mặt cậu ta Giản Trì có thể đọc ra được một chút sự thù địch, cậu lên tiếng phá vỡ bế tắc trước: “Vào nhà đi, cửa mở gió lạnh đều lọt vào rồi.”
“Đúng đúng đúng, vào cả đi.”
Giản Thành Siêu bước ra chào đón, Thiệu Hàng cùng Văn Xuyên đang đứng yên tại chỗ cuối cùng cũng cử động. Trước khi đi vào, Thiệu Hàng liếc mắt nhìn về phía Giản Trì, ánh mắt ngắn ngủi che đi nụ cười thâm thúy khiến người ta ớn lạnh, tựa như hắn đang nói: “Nhớ giải thích rõ ràng cho tôi.”, Giản Trì làm bộ như không nhìn thấy.
Giản Thành Siêu lơ đễnh sờ sờ đầu, ông có chút không hiểu tại sao bầu không khí lại đột nhiên trở nên kỳ lạ, ông bước qua hỏi ý kiến Giản Trì đang ở lại đóng cửa: “Vừa rồi cha nói sai cái gì sao?”
“Không có.” Tâm trạng của Giản Trì bây giờ cũng nặng nề như cánh cửa này: “Bây giờ nói cái gì cũng không quan trọng.”
Giản Thành Siêu vẫn không hiểu lắm, nhưng ông cũng không để tâm, rất nhanh lại vui vẻ kéo Thanh Thanh vào phòng bếp hỏi cô bé muốn ăn cái gì. Giản Trì quay đầu nhìn về phía phòng khách sô pha vốn dĩ không lớn, hai đầu mỗi bên ngồi một người đàn ông. Thiệu Hàng bắt chéo đôi chân dài, một tay tựa vào tay vịn bên phải, chống cằm, nhẹ nhàng cười nhìn về phía Giản Trì. Văn Xuyên ngồi rất thẳng rất nghiêm túc, mái tóc dài màu đen xõa trên vai, đáy mắt nhìn lại đè nén sự u ám, giống như đang chờ cậu giải thích.
Trong lúc hoảng hốt, Giản Trì không khỏi hoài nghi, nơi này rốt cuộc là nhà của ai?
Trước khi Giản Trì vùng vẫy, Thiệu Hàng đã buông cánh tay ra, giống như có thể đoán được động tác tiếp theo của cậu, hắn cười nhướng mày: “Có đủ kích thích không?”
Trái tim đập thình thịch rốt cục cũng trở lại vị trí ban đầu, Giản Trì đứng vững tại chỗ, cậu nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ bác bỏ: “Hy vọng sau này anh có thể nhớ rõ, tôi chán ghét kích thích.”
Cố ý nhấn mạnh hai chữ “chán ghét”, nụ cười của Thiệu Hàng lại càng tươi hơn vài phần. Hắn nhéo nhéo vành tai Giản Trì, mang theo chút khinh thường không làm cho người ta chán ghét: “Vừa rồi cậu ôm tôi chặt như vậy, thiếu chút không buông được, xem ra đây cũng là một loại chán ghét?”
Hắn cũng nhấn mạnh “chán ghét”, khẽ kéo âm cuối lại xen lẫn ẩn ý sâu sắc.
Giản Trì nói không lại Thiệu Hàng, càng không muốn tranh luận những điều xuyên tạc này với hắn. Cậu nhìn về phía tòa nhà giảng dạy phía sau, trong lòng xuất hiện một cảm giác bất lực: “Lát nữa chúng ta sẽ đi ra ngoài như thế nào?”
“Lo lắng việc này làm cái gì?” Thiệu Hàng không thèm để ý nắm tay Giản Trì, dẫn cậu đi về phía trước: “Hiện giờ đúng lúc bọn họ đều đang đi học, cậu muốn đi đâu cũng được.”
Bất ngờ không kịp đề phòng hơi lảo đảo một chút, Giản Trì không thể không đuổi theo bước chân của Thiệu Hàng, tay trái bị nắm chặt truyền đến từng hơi ấm không thuộc về cậu, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không nhúc nhích. Giản Trì có chút cam chịu mà dừng lại sự giãy dụa, ít nhất nơi này chỉ có hai người bọn họ, nắm một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Cách bày trí của khuôn viên trường rất đơn giản, trên đường chính trồng mấy cây ngô đồng không khác nhau lắm, lại đi về phía trước trong đống cát hình chữ nhật bày hai thanh xà đơn, được nối với nhau bằng một hành lang dài trên. Trên nóc hành lang treo mấy tấm bảng thành ngữ, tất cả đều mang ý nghĩa tích cực hướng lên. Cành lá quấn quanh cột đá trơ trụi, chỉ còn lại lớp vôi trông rất nặng nề đơn điệu.
Giản Trì cẩn thận quan sát vài giây, tâm trạng ngoài ý muốn mà bị rơi một nhịp, đó là cành hoa tử đằng khô héo, quấn quanh từng cột đá cùng đỉnh hành lang.
Chú ý tới Giản Trì dừng lại, Thiệu Hàng nhìn theo tầm mắt của cậu, thuận miệng nói: “Hoa đã khô héo, có gì đẹp?”
Giản Trì nhanh chóng liếc mắt sang chỗ khác: “Không có gì.”
Hoa tử đằng trong trường vốn rất phổ biến, một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy khiến cậu nhớ đến một số việc ít trùng hợp hơn vẫn chưa được quyết định.
Bên cạnh bậc thềm đá xanh mơ hồ có thể nhìn thấy mấy cánh hoa màu tím sắp bị chôn vùi trong đất, Thiệu Hàng lơ đãng đảo mắt qua, nhìn chằm chằm vài giây, ánh mắt tối sầm lại..
Cả đời này Giản Trì chưa từng làm chuyện vô đạo đức như vậy, treo tường trường của người khác, còn quang minh chính đại đi dạo trường học của người ta. Vốn dĩ ở bên ngoài nhìn một chút còn có thể hoài niệm trước kia, hiện giờ xông vào, không đi được mấy bước đã bắt đầu lo lắng đề phòng.
Là người chủ mưu, Thiệu Hàng hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, hắn thảnh thơi tản bộ còn có thể thỉnh thoảng đánh giá vài câu, đương nhiên cũng không nói được lời nào tốt đep: “Trường học trước kia của cậu cũng chỉ có mấy tòa nhà này sao? Thật là nghèo nàn.”
Giản Trì hoàn toàn không rõ vì sao Thiệu Hàng lại cảm thấy hứng thú với trường học trước kia của cậu như vậy, không biết hắn đã nhắc đến bao nhiêu lần: “Tôi muốn trở về.”
Thiệu Hàng không trả lời, đi dạo đến khi mất hứng, hắn mới lười biếng đáp lại một tiếng. Đương nhiên, vẫn không tránh khỏi được trèo tường.
Lúc này Giản Trì cố ý cảnh cáo, Thiệu Hàng nhìn qua quy củ không ít, hắn vẫn là người đầu tiên đi qua. Chờ Giản Trì trèo lên, còn chưa kịp đứng vững chân, bảo vệ từ đằng xa hét lên một tiếng, Giản Trì bị tiếng hét này làm cho giật mình, cậu trượt chân ngã xuống Thiệu Hàng ở phía dưới.
“Rầm” một tiếng, trước mắt lập tức tối sầm, người bên dưới phát ra một tiếng kêu đau đớn, lồng ngực khẽ run lên.
Đầu óc Giản Trì trống rỗng, cậu muốn đứng dậy trước, nhưng lúc này Thiệu Hàng cũng đã ngẩng cổ lên, bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải môi Giản Trì, lướt qua cằm, xúc cảm mềm mại khẽ thoáng qua, hô hấp của Thiệu Hàng hơi cứng lại, dừng lại ở đó.
“Hai người học lớp nào? Có biết bây giờ là đang trong giờ học không? Mau trở về lớp đi.”
Phía sau tường truyền đến tiếng hô của bảo vệ, Giản Trì còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ tình huống vừa rồi, Thiệu Hàng đã đứng dậy giữ chặt cổ tay cậu, chạy về hướng ngược lại.
Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, hai chân Giản Trì trong lúc chạy dần dần nặng nề, cổ họng đau rát, cho đến khi sắp chống đỡ không nổi, trong đầu mới chợt lóe lên cái gì, cậu cố sức nói: “Chúng ta cũng không phải học sinh nơi đó, chạy cái gì?”
Giọng nói dồn dập, Thiệu Hàng phía trước dừng bước, dường như hắn cũng giống như Giản Trì khó khăn lắm mới phản ứng lại, khẽ căng mặt, lại muốn tiếp tục mạnh miệng: “Tôi dọa cậu mà thôi.”
“…”
Giản Trì không nói gì gì, đã lâu cậu không có đột nhiên chạy như vậy, trái tim trong lồng ngực cậu vẫn không ngừng đập loạn lên, qua thật lâu sau mới dần dần bình ổn lại.
Có lẽ Thiệu Hàng sẽ không chú ý tới sự va chạm ngoài ý muốn vừa rồi.
Giản Trì hy vọng như vậy, sự thật thoạt nhìn cũng giống như cậu nghĩ, Thiệu Hàng không nhắc tới càng không có biểu hiện gì khác thường, cho đến khi đi thêm vài bước, Giản Trì phát giác có chỗ nào đó không đúng, cậu nhìn quét một vòng cảnh đường phố chung quanh, chần chờ hỏi: “Có phải anh đi nhầm đường không?”
Trả lời Giản Trì là một trận trầm mặc, sau đó là Thiệu Hàng quay đầu đi về.
Sự thật… không giống như như cậu nghĩ.
Ánh nắng mặt trời mùa đông vô cùng ngắn ngủi, mười phút trước vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng màu cam, mười phút sau đèn đường hai bên đã bật sáng. Đường về vắng lặng hơn nhiều so với lúc mới đi, Giản Trì biết lần này cậu cũng có một nửa trách nhiệm, cho nên tâm trạng cũng không bực bội như lần trước, ngược lại có thêm chút lúng túng không rõ ràng.
Chạm nhẹ một chút vốn cũng không có gì to tát, nhưng một khi nghĩ đến đối phương là Thiệu Hàng, cậu liền có một cảm giác cả người đều không thoải mái, vô cùng xấu hổ.
Bước vào hành lang, bước chân thắp sáng đèn được điều khiển bằng âm thanh, vừa lên mấy bậc thang đã mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói Giản Thành Siêu truyền đến. Giản Trì dừng một chút rồi tiếp tục đi về phía trước, cửa lớn mở ra một khe hở, không cần chìa khóa cũng có thể kéo ra, không đợi cậu vươn tay ra, bóng dáng của Thanh Thanh đã từ phía sau cửa vọt ra.
“Em nghe thấy tiếng bước chân của anh.” Thanh Thanh ngẩng đầu lên nói.
Giản Trì thuận thế mở cửa, cũng không có gì quá ngạc nhiên. Lần trước Văn Xuyên dẫn Thanh Thanh tới ăn một bữa cơm, thỉnh thoảng sẽ để Thanh Thanh một mình đến chơi, cậu ta càng thêm yên tâm đi làm. Giản Thành Siêu không rõ tình huống của Văn Xuyên, nhưng rất thích cô bé này, ông hy vọng mỗi ngày cô bé đều có thể chạy tới cùng ông nói chuyện phiếm. Từ phản ứng tích cực của Thanh Thanh, tài nấu nướng của Giản Thành Siêu hẳn là bỏ xa Văn Xuyên mấy con phố, cô bé đã học được cách tự mình mang theo sách chạy tới, ngẩn người một lúc là tới buổi chiều, chờ đến khi trời tối rồi mới cùng Văn Xuyên về nhà.
“Em tới đây khi nào?” Giản Trì khẽ xoa đầu cô bé một cái, hỏi.
“Bốn giờ ạ, anh trai nói buổi tối không cần phải đi làm, phải đến thăm anh.”
Giản Trì ngẩn người ra: “Văn Xuyên cũng tới rồi?”
“Văn Xuyên?”
Thiệu Hàng đi phía sau phát ra một tiếng hỏi ngược lại, hai chữ đơn giản hàm chứa ẩn ý sâu xa như có điều suy nghĩ, khiến cho người khác không thể không lập tức run rẩy.
Lúc này Giản Trì mới nhớ tới sự tồn tại của Thiệu Hàng, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Hôm có buổi liên hoan ở bể bơi, khi Thiệu Hàng và Văn Xuyên gặp mặt đã gươm súng sẵn sàng đánh nhau, mặc dù hiện giờ không ở trường học, nhưng nhớ tới hình ảnh đánh nhau ngày đó, Giản Trì vẫn còn sợ hãi, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Cậu không ngừng sắp xếp lại đống từ ngữ hỗn loạn trong lòng, Giản Trì đang muốn mở miệng, trong phòng đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Văn Xuyên: “Giản Trì, người phía sau cậu là ai?”
Trong nháy mắt này, Giản Trì liền quên sạch những từ ngữ cậu vừa mới chuẩn bị sẵn trong đầu.
“Giản Trì, con và Tiểu Thiệu đi đâu lâu như vậy?” Giản Thành Siêu từ trong phòng đi ra, trên tay ông còn cầm sách chú âm của Thanh Thanh: “Tiểu Văn mua rất nhiều đồ ăn tới đây, đợi lát nữa cha làm một bàn thức ăn để mọi người cùng nhau ăn. Đúng rồi, hai người đều là bạn học nên chắc là đã quen nhau rồi đúng không?”
Giản Trì không biết nên giới thiệu như thế nào.
Thanh Thanh đứng bên cạnh Văn Xuyên, cô bé cảnh giác nhìn chằm chằm Thiệu Hàng với tư cách là người ngoài.
Trong phòng ngoài phòng, tầm mắt Văn Xuyên và Thiệu Hàng chạm vào không trung, phảng phất sự giằng co. Hồi lâu, Thiệu Hàng híp mắt nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhìn không thấu, hắn tiếp lời Giản Thành Siêu: “Đương nhiên quen biết ạ, bạn học mà.”
Lông mày Văn Xuyên lạnh lùng co rút, không trả lời, từ đáy mặt cậu ta Giản Trì có thể đọc ra được một chút sự thù địch, cậu lên tiếng phá vỡ bế tắc trước: “Vào nhà đi, cửa mở gió lạnh đều lọt vào rồi.”
“Đúng đúng đúng, vào cả đi.”
Giản Thành Siêu bước ra chào đón, Thiệu Hàng cùng Văn Xuyên đang đứng yên tại chỗ cuối cùng cũng cử động. Trước khi đi vào, Thiệu Hàng liếc mắt nhìn về phía Giản Trì, ánh mắt ngắn ngủi che đi nụ cười thâm thúy khiến người ta ớn lạnh, tựa như hắn đang nói: “Nhớ giải thích rõ ràng cho tôi.”, Giản Trì làm bộ như không nhìn thấy.
Giản Thành Siêu lơ đễnh sờ sờ đầu, ông có chút không hiểu tại sao bầu không khí lại đột nhiên trở nên kỳ lạ, ông bước qua hỏi ý kiến Giản Trì đang ở lại đóng cửa: “Vừa rồi cha nói sai cái gì sao?”
“Không có.” Tâm trạng của Giản Trì bây giờ cũng nặng nề như cánh cửa này: “Bây giờ nói cái gì cũng không quan trọng.”
Giản Thành Siêu vẫn không hiểu lắm, nhưng ông cũng không để tâm, rất nhanh lại vui vẻ kéo Thanh Thanh vào phòng bếp hỏi cô bé muốn ăn cái gì. Giản Trì quay đầu nhìn về phía phòng khách sô pha vốn dĩ không lớn, hai đầu mỗi bên ngồi một người đàn ông. Thiệu Hàng bắt chéo đôi chân dài, một tay tựa vào tay vịn bên phải, chống cằm, nhẹ nhàng cười nhìn về phía Giản Trì. Văn Xuyên ngồi rất thẳng rất nghiêm túc, mái tóc dài màu đen xõa trên vai, đáy mắt nhìn lại đè nén sự u ám, giống như đang chờ cậu giải thích.
Trong lúc hoảng hốt, Giản Trì không khỏi hoài nghi, nơi này rốt cuộc là nhà của ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất