Chương 77
Nếu như cho Giản Trì thêm một cơ hội nữa, cậu tuyệt đối sẽ không mềm lòng với Thiệu Hàng. Im lặng cổ vũ cho sự kiêu ngạo của Thiệu Hàng, cuối cùng thiêu đốt trên người cậu.
Trên đường trở về ký túc xá, vô số ánh mắt tập trung hướng về phía Giản Trì, đầy rẫy cảm giác thực chất mãnh liệt đánh giá cậu từ đầu đến chân, bất kể là tò mò hay thù địch, tất cả đều không có ý tốt. Giản Trì không biết cậu đã đóng cửa như thế nào, đối mặt với HS nhồi nhét tin tức lộn xộn, tin nhắn từ Quý Hoài Tư đã trôi xuống dưới, Giản Trì bình tĩnh thở đều, mở tin nhắn ra.
Quý Hoài Tư: [Bất kể là bây giờ em đang ở đâu, hãy trở về ký túc xá trước và đừng đi ra ngoài vào lúc này.]
Quý Hoài Tư: [Đừng lo lắng quá nhiều, anh sẽ lo chuyện này.]
Phiền muộn đè ở ngực giảm đi bớt một chút, nhưng Giản Trì biết những lời này chỉ có thể là một câu an ủi. Không ngoài dự đoán, tất cả mọi người đã nhìn thấy dòng trạng thái này, ngay cả khi có người không nhìn thấy, rất nhanh cũng sẽ nhận được sự thật này từ bạn bè và bạn cùng lớp. Quý Hoài Tư có thể khiến Thiệu Hàng xóa bỏ chứng cứ, khống chế phát biểu trên diễn đàn, nhưng không xóa được ký ức của mọi người.
Tất cả mọi người đều nhận ra cậu, từ nay về sau tên của cậu sẽ trói buộc với Thiệu Hàng. Giản Trì tin rằng bây giờ trong diễn đàn đã vô cùng náo loạn, cậu gửi cho Quý Hoài Tư câu trả lời: [Cảm ơn anh, nhưng có lẽ đã quá muộn rồi.]
Quý Hoài Tư không trả lời những lo lắng của Giản Trì, hỏi: [Em đã trở về ký túc xá chưa?]
Giản Trì: [Rồi ạ.]
Quý Hoài Tư: [Nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng không nên trả lời Thiệu Hàng, điều này sẽ làm cho mọi thứ càng khó kết thúc hơn.]
Kỳ thật Giản Trì muốn dùng phương thức của Thiệu Hàng trả lời tuyên bố này, giải thích rõ sự thật. Nhưng giống như Quý Hoài Tư nói, giải thích muộn màng sẽ không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ càng khó kết thúc. Giản Trì trả lời một câu được, Quý Hoài Tư sau một lát im lặng thì gửi tới một câu: [Hai ngày nay em đã đến hội học sinh sao?]
Trái tim Giản Trì đập thình thịch một chút, không che giấu: [Hội trưởng tìm em có một số việc.]
Quý Hoài Tư: [Thư Đình?]
Giản Trì: [Vâng.]
Cầm điện thoại trong tay, Giản Trì có chút thấp thỏm, nhưng qua thật lâu cũng không nhận được câu trả lời tiếp theo của Quý Hoài Tư. Điều này dường như có chút bất thường, trước đây luôn luôn là tin nhắn của Quý Hoài Tư kết thúc của cuộc trò chuyện. Giản Trì không biết cậu đang cảm thấy mất mát cái gì, lần này cậu tạo ra hỗn loạn lớn như vậy, được rồi, tuy rằng người khởi xướng là Thiệu Hàng, nhưng trong đó cũng không thể thiếu nguyên nhân của cậu, Quý Hoài Tư tức giận, cũng là chuyện đương nhiên.
Vì vậy, Quý Hoài Tư đã tức giận rồi?
Giản Trì tựa vào bên giường ngồi xuống, hai chân như nhũn ra. Trương Dương gửi hơn mười tin nhắn, sau khi trả lời xong, Giản Trì phát hiện phía dưới còn có mấy tin từ Bạch Hy Vũ đã lâu không liên lạc, ngay mười phút trước, khi cậu trở về ký túc xá.
Bạch Hy Vũ: [Tớ vừa mới biết chuyện gì đã xảy ra… Có thật không? Hay Thiệu Hàng ép cậu?]
Không hổ là nhân vật chính, mặc dù cậu ta thường hơi thái quá và đơn giản, nhưng trực giác của cậu ta về các sự kiện lớn lại chính xác một cách phi lý.
Giản Trì không biết phải bắt đầu từ đâu để giải thích: [Không phải là thật, tôi không biết anh ta sẽ đột ngột như vậy.]
Bạch Hy Vũ: [Tôi cũng không biết có thể làm gì cho cậu, nhưng nếu người khác hỏi, tôi nhất định sẽ giải thích cho cậu. Lần này Thiệu Hàng thật quá đáng, sau này cậu phải tiếp tục ở lại Saintston như thế nào?]
Thiệu Hàng hình như chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này. Giản Trì tin tưởng, Thiệu Hàng có được sự tự tin tuyệt đối để khống chế và che chở cậu, sự đánh giá và ánh mắt của người ngoài đối với hắn mà nói không đáng để nhắc tới, càng không cần thiết phải được tiếp thu. Thiệu Hàng muốn làm để thể hiện phần kiêu ngạo này với tất cả mọi người, nhưng Giản Trì tự nhận mình không có trái tim và phương thức tư duy cường đại như vậy, trước kia cậu đi khắp nơi tránh né Thiệu Hàng, không chỉ bởi vì bài xích, mà còn không muốn bị coi là khỉ để mọi người vây xem.
Nhưng bây giờ, trong mắt người khác, có lẽ cậu đã trở thành một điểm tham quan, còn là kiểu miễn phí.
Khoảnh khắc đi vào lớp học, Giản Trì cảm giác những tiếng ồn ào bên tai chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn toàn biến mất, không phải ảo giác. Cậu làm như không để ý gì mà ngồi vào vị trí của mình, xung quanh mới dần dần khôi phục sự ồn ào trước khi lớp học bắt đầu. Giản Trì mở máy tính ra, bàn trước cả học kỳ cũng không có bắt chuyện với cậu bỗng nhiên quay đầu, cười không thân thiện: “Này, cảm giác đi theo Thiệu Hàng thế nào? Có phải là rất sảng khoái hay không?”
Bạn cùng bàn của cậu ta nói: “Cậu điên rồi à? Cẩn thận Thiệu Hàng tìm cậu gây rắc rối.”
“Làm sao có thể? Cậu có muốn cá hay không, không đến một học kỳ, Thiệu Hàng sẽ đá cậu ta.”
“Cậu nhỏ giọng một chút, cậu ta nghe được đó…”
Giọng nói nhỏ xuống, Giản Trì nhìn chằm chằm vào màn hình, qua một hồi mới phát hiện gợi ý “sai mật mã” nhảy thật lâu. Mật mã lần này rốt cục cũng đúng rồi, Giản Trì mở PDF sách giáo khoa, giáo viên đi vào san bằng không khí xao động trong lớp học. Mặc dù như vậy, trong một giờ học Giản Trì vẫn cảm nhận được không ít ánh mắt như có như không, hoặc là thật cẩn thận, cũng có người nghị luận đến trắng trợn, thiếu chút nữa nói ra tên của cậu.
Những người này đều sợ Thiệu Hàng, nhưng đối mặt với một thứ đồ chơi dường như được Thiệu Hàng sử dụng để giết thời gian trong lúc rảnh rỗi, là sự khinh thường pha một chút tò mò và không cam lòng của bọn họ. Nó thúc đẩy mong muốn và dục vọng khám phá khiến cậu cảm thấy chán ghét.
“Giản Trì, cậu định làm sao bây giờ?” Đây là lần thứ hai Giản Trì nghe thấy những lời này, Trương Dương thở dài với vẻ mặt buồn bã: “Tôi biết cậu không phải loại người như vậy, nhưng với tình huống hiện tại, tất cả mọi người đều cho rằng người đó chính là cậu. Thật ra loại chuyện này không hiếm thấy ở trong trường học, điều hiếm thấy là lần này người trong cuộc chính là Thiệu Hàng. Cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Giản Trì nhìn con đường dưới chân, trong đầu tự hỏi liệu lát nữa đến thư viện có thể phải trải qua những ánh mắt thăm dò hay cái nhìn chằm chằm như muốn lột sạch cậu ra hay không: “Có lẽ vài ngày tới mọi chuyện sẽ lắng xuống bởi những câu chuyện mới thôi, mọi thứ rồi sẽ trở lại không phải lúc nào cũng ồn ào như vậy.”
“Chỉ mong là như vậy.”
Trương Dương nghe có vẻ không tin tưởng lắm, nhưng cậu ta hiển nhiên cũng hiểu rõ, biện pháp tốt nhất trước mắt đích thật là cái gì cũng không làm, chờ đợi lời đồn đãi từ từ lắng xuống. Lúc đi lên bậc thang thư viện, Giản Trì bị người từ phía sau gọi lại, cậu quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng Quý Hoài Tư đứng cách đó không xa, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt với cậu, cảnh tượng đặc biệt bắt mắt thu hút trong khuôn viên trường.
“Giản Trì, em có thời gian không?”
Bị Trương Dương vỗ một cái, cậu mới giật mình gật nhẹ đầu: “Có thời gian.” Mặc dù cậu vẫn còn bài tập về nhà chưa hoàn thành.
Quý Hoài Tư cong đuôi mắt, vẫn như thường ngày, nụ cười tươi như gió xuân, nhìn qua cũng không có tức giận như cậu tưởng: “Anh có một số việc muốn nói với em, đi cùng nhau được không?”
Giản Trì nhìn về phía Trương Dương, dường như Trương Dương cho rằng Quý Hoài Tư định cùng cậu nói giải pháp cho sự kiện lần này, cậu ta ném cho cậu một ánh mắt “yên tâm đi”. Giản Trì đi xuống bậc thang, có mấy học sinh đi ngang qua đưa tầm mắt về phía này, Quý Hoài Tư không để ý, Giản Trì cũng không né tránh như trước. Trên thực tế, chuyện của Thiệu Hàng đã làm cho cậu hiểu được, né tránh không phải cách tốt nhất, dù sao tình huống cũng sẽ không thể tệ hơn được nữa.
Đây là lần đầu tiên Giản Trì đến ký túc xá PC. Cậu vốn tưởng rằng Quý Hoài Tư sẽ dẫn cậu đến hội học sinh, không ngờ lại là một nơi khác.
Thang máy lên đến tầng cao nhất, Giản Trì đi theo phía sau Quý Hoài Tư đi ra, cả tầng lầu chỉ có một cánh cửa lớn đặt mật mã và vân tay trước mặt, Quý Hoài Tư tựa hồ có thể đọc ra suy nghĩ trong lòng cậu: “Ký túc xá PC là mỗi tầng năm phòng, trường học cho anh một chút đặc quyền, tuy rằng anh cũng không thích căn nhà quá lớn. Vào đi, anh sẽ đưa dép cho em.”
Cho đến giờ phút này, trong đầu Giản Trì vẫn là một mảng mê man, cậu không biết Quý Hoài Tư tìm cậu có chuyện gì, vì sao lại dẫn cậu đến phòng ngủ của mình. Ý thức được nơi này là lãnh địa của Quý Hoài Tư, Giản Trì lại dâng lên sự khẩn trương như lần đầu tiên đến nhà Quý Hoài Tư. Cậu thay dép mới do Quý Hoài Tư đưa tới, dưới sự dẫn dắt của Quý Hoài Tư, ngồi lên sô pha, sau đó mới nhớ tới sự thấp thỏm không yên đang vây quanh trong lòng: “Có chuyện gì vậy?”
Quý Hoài Tư ngồi xuống bên cạnh cậu, chiếc vòng ngọc treo trước ngực lộ ra một nút thắt nhỏ: “Một chuyện rất quan trọng. Anh không muốn nói ở một nơi quá tùy tiện, vì vậy anh tự ý đưa em đến đây, hy vọng em không để ý.”
“Không sao.” Giản Trì theo bản năng tiếp nhận, trong đầu không khỏi khẩn trương hơn lặp lại: “Chuyện rất quan trọng?”
“Vậy…” Quý Hoài Tư cười cười, ôn nhu ấm áp, không có bất kỳ tính xâm lược nào khiến người ta cảm giác thoải mái không chút phòng bị: “Em đã chuẩn bị xong câu trả lời cho anh chưa?”
“… Trả lời?”
Không vội đáp lại, Quý Hoài Tư buông tay phải ra, ghim cài áo màu tím trước ngực không biết từ lúc nào lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay, tỏa ra thứ ánh sáng đặc trưng độc nhất vô nhị mà chỉ có của riêng đá quý. Có lẽ là lúc đi lấy dép thuận tiện tháo xuống, hoạc có lẽ do cậu quá khẩn trương mà xem nhẹ động tác nhỏ này… Vô số lý do, tất cả chúng đều hướng đến rắc rối ám ảnh cậu trong suốt kỳ nghỉ.
Giản Trì bỗng nhiên nhớ tới ngày đầu tiên khai giảng gặp Quý Hoài Tư trong khuôn viên trường, khi đó cậu nhất định không nghĩ tới, có một ngày chiếc ghim cài áo chói lọi này sẽ đặt ở vị trí trong tầm tay cậu, chờ cậu lấy đi.
“Anh đã nói em có thể chậm rãi suy nghĩ, nhưng hiện tại Thiệu Hàng đã nháo ra chuyện như vậy, đã không còn nhiều thời gian. Anh đã suy nghĩ thật lâu, biện pháp tốt nhất là anh ra mặt, dù sao đối với thân phận mà nói, lời nói của anh hẳn là càng có trọng lượng có thể làm cho mọi người tin tưởng hơn so với Thiệu Hàng.”
Quý Hoài Tư nhìn chằm vào đôi mắt cậu, đôi môi mỏng khẽ mở ra.
“Giản Trì, anh rất muốn biết đáp án của em.”
Giọng nói rõ ràng nhu hòa đến mức khiến người ta không đành lòng cắt đứt, Giản Trì lại cảm giác có một dòng điện nhỏ theo cột sống xông thẳng lên đến đại não, cậu không nói nên lời.
Trên đường trở về ký túc xá, vô số ánh mắt tập trung hướng về phía Giản Trì, đầy rẫy cảm giác thực chất mãnh liệt đánh giá cậu từ đầu đến chân, bất kể là tò mò hay thù địch, tất cả đều không có ý tốt. Giản Trì không biết cậu đã đóng cửa như thế nào, đối mặt với HS nhồi nhét tin tức lộn xộn, tin nhắn từ Quý Hoài Tư đã trôi xuống dưới, Giản Trì bình tĩnh thở đều, mở tin nhắn ra.
Quý Hoài Tư: [Bất kể là bây giờ em đang ở đâu, hãy trở về ký túc xá trước và đừng đi ra ngoài vào lúc này.]
Quý Hoài Tư: [Đừng lo lắng quá nhiều, anh sẽ lo chuyện này.]
Phiền muộn đè ở ngực giảm đi bớt một chút, nhưng Giản Trì biết những lời này chỉ có thể là một câu an ủi. Không ngoài dự đoán, tất cả mọi người đã nhìn thấy dòng trạng thái này, ngay cả khi có người không nhìn thấy, rất nhanh cũng sẽ nhận được sự thật này từ bạn bè và bạn cùng lớp. Quý Hoài Tư có thể khiến Thiệu Hàng xóa bỏ chứng cứ, khống chế phát biểu trên diễn đàn, nhưng không xóa được ký ức của mọi người.
Tất cả mọi người đều nhận ra cậu, từ nay về sau tên của cậu sẽ trói buộc với Thiệu Hàng. Giản Trì tin rằng bây giờ trong diễn đàn đã vô cùng náo loạn, cậu gửi cho Quý Hoài Tư câu trả lời: [Cảm ơn anh, nhưng có lẽ đã quá muộn rồi.]
Quý Hoài Tư không trả lời những lo lắng của Giản Trì, hỏi: [Em đã trở về ký túc xá chưa?]
Giản Trì: [Rồi ạ.]
Quý Hoài Tư: [Nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng không nên trả lời Thiệu Hàng, điều này sẽ làm cho mọi thứ càng khó kết thúc hơn.]
Kỳ thật Giản Trì muốn dùng phương thức của Thiệu Hàng trả lời tuyên bố này, giải thích rõ sự thật. Nhưng giống như Quý Hoài Tư nói, giải thích muộn màng sẽ không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ càng khó kết thúc. Giản Trì trả lời một câu được, Quý Hoài Tư sau một lát im lặng thì gửi tới một câu: [Hai ngày nay em đã đến hội học sinh sao?]
Trái tim Giản Trì đập thình thịch một chút, không che giấu: [Hội trưởng tìm em có một số việc.]
Quý Hoài Tư: [Thư Đình?]
Giản Trì: [Vâng.]
Cầm điện thoại trong tay, Giản Trì có chút thấp thỏm, nhưng qua thật lâu cũng không nhận được câu trả lời tiếp theo của Quý Hoài Tư. Điều này dường như có chút bất thường, trước đây luôn luôn là tin nhắn của Quý Hoài Tư kết thúc của cuộc trò chuyện. Giản Trì không biết cậu đang cảm thấy mất mát cái gì, lần này cậu tạo ra hỗn loạn lớn như vậy, được rồi, tuy rằng người khởi xướng là Thiệu Hàng, nhưng trong đó cũng không thể thiếu nguyên nhân của cậu, Quý Hoài Tư tức giận, cũng là chuyện đương nhiên.
Vì vậy, Quý Hoài Tư đã tức giận rồi?
Giản Trì tựa vào bên giường ngồi xuống, hai chân như nhũn ra. Trương Dương gửi hơn mười tin nhắn, sau khi trả lời xong, Giản Trì phát hiện phía dưới còn có mấy tin từ Bạch Hy Vũ đã lâu không liên lạc, ngay mười phút trước, khi cậu trở về ký túc xá.
Bạch Hy Vũ: [Tớ vừa mới biết chuyện gì đã xảy ra… Có thật không? Hay Thiệu Hàng ép cậu?]
Không hổ là nhân vật chính, mặc dù cậu ta thường hơi thái quá và đơn giản, nhưng trực giác của cậu ta về các sự kiện lớn lại chính xác một cách phi lý.
Giản Trì không biết phải bắt đầu từ đâu để giải thích: [Không phải là thật, tôi không biết anh ta sẽ đột ngột như vậy.]
Bạch Hy Vũ: [Tôi cũng không biết có thể làm gì cho cậu, nhưng nếu người khác hỏi, tôi nhất định sẽ giải thích cho cậu. Lần này Thiệu Hàng thật quá đáng, sau này cậu phải tiếp tục ở lại Saintston như thế nào?]
Thiệu Hàng hình như chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này. Giản Trì tin tưởng, Thiệu Hàng có được sự tự tin tuyệt đối để khống chế và che chở cậu, sự đánh giá và ánh mắt của người ngoài đối với hắn mà nói không đáng để nhắc tới, càng không cần thiết phải được tiếp thu. Thiệu Hàng muốn làm để thể hiện phần kiêu ngạo này với tất cả mọi người, nhưng Giản Trì tự nhận mình không có trái tim và phương thức tư duy cường đại như vậy, trước kia cậu đi khắp nơi tránh né Thiệu Hàng, không chỉ bởi vì bài xích, mà còn không muốn bị coi là khỉ để mọi người vây xem.
Nhưng bây giờ, trong mắt người khác, có lẽ cậu đã trở thành một điểm tham quan, còn là kiểu miễn phí.
Khoảnh khắc đi vào lớp học, Giản Trì cảm giác những tiếng ồn ào bên tai chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn toàn biến mất, không phải ảo giác. Cậu làm như không để ý gì mà ngồi vào vị trí của mình, xung quanh mới dần dần khôi phục sự ồn ào trước khi lớp học bắt đầu. Giản Trì mở máy tính ra, bàn trước cả học kỳ cũng không có bắt chuyện với cậu bỗng nhiên quay đầu, cười không thân thiện: “Này, cảm giác đi theo Thiệu Hàng thế nào? Có phải là rất sảng khoái hay không?”
Bạn cùng bàn của cậu ta nói: “Cậu điên rồi à? Cẩn thận Thiệu Hàng tìm cậu gây rắc rối.”
“Làm sao có thể? Cậu có muốn cá hay không, không đến một học kỳ, Thiệu Hàng sẽ đá cậu ta.”
“Cậu nhỏ giọng một chút, cậu ta nghe được đó…”
Giọng nói nhỏ xuống, Giản Trì nhìn chằm chằm vào màn hình, qua một hồi mới phát hiện gợi ý “sai mật mã” nhảy thật lâu. Mật mã lần này rốt cục cũng đúng rồi, Giản Trì mở PDF sách giáo khoa, giáo viên đi vào san bằng không khí xao động trong lớp học. Mặc dù như vậy, trong một giờ học Giản Trì vẫn cảm nhận được không ít ánh mắt như có như không, hoặc là thật cẩn thận, cũng có người nghị luận đến trắng trợn, thiếu chút nữa nói ra tên của cậu.
Những người này đều sợ Thiệu Hàng, nhưng đối mặt với một thứ đồ chơi dường như được Thiệu Hàng sử dụng để giết thời gian trong lúc rảnh rỗi, là sự khinh thường pha một chút tò mò và không cam lòng của bọn họ. Nó thúc đẩy mong muốn và dục vọng khám phá khiến cậu cảm thấy chán ghét.
“Giản Trì, cậu định làm sao bây giờ?” Đây là lần thứ hai Giản Trì nghe thấy những lời này, Trương Dương thở dài với vẻ mặt buồn bã: “Tôi biết cậu không phải loại người như vậy, nhưng với tình huống hiện tại, tất cả mọi người đều cho rằng người đó chính là cậu. Thật ra loại chuyện này không hiếm thấy ở trong trường học, điều hiếm thấy là lần này người trong cuộc chính là Thiệu Hàng. Cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Giản Trì nhìn con đường dưới chân, trong đầu tự hỏi liệu lát nữa đến thư viện có thể phải trải qua những ánh mắt thăm dò hay cái nhìn chằm chằm như muốn lột sạch cậu ra hay không: “Có lẽ vài ngày tới mọi chuyện sẽ lắng xuống bởi những câu chuyện mới thôi, mọi thứ rồi sẽ trở lại không phải lúc nào cũng ồn ào như vậy.”
“Chỉ mong là như vậy.”
Trương Dương nghe có vẻ không tin tưởng lắm, nhưng cậu ta hiển nhiên cũng hiểu rõ, biện pháp tốt nhất trước mắt đích thật là cái gì cũng không làm, chờ đợi lời đồn đãi từ từ lắng xuống. Lúc đi lên bậc thang thư viện, Giản Trì bị người từ phía sau gọi lại, cậu quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng Quý Hoài Tư đứng cách đó không xa, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt với cậu, cảnh tượng đặc biệt bắt mắt thu hút trong khuôn viên trường.
“Giản Trì, em có thời gian không?”
Bị Trương Dương vỗ một cái, cậu mới giật mình gật nhẹ đầu: “Có thời gian.” Mặc dù cậu vẫn còn bài tập về nhà chưa hoàn thành.
Quý Hoài Tư cong đuôi mắt, vẫn như thường ngày, nụ cười tươi như gió xuân, nhìn qua cũng không có tức giận như cậu tưởng: “Anh có một số việc muốn nói với em, đi cùng nhau được không?”
Giản Trì nhìn về phía Trương Dương, dường như Trương Dương cho rằng Quý Hoài Tư định cùng cậu nói giải pháp cho sự kiện lần này, cậu ta ném cho cậu một ánh mắt “yên tâm đi”. Giản Trì đi xuống bậc thang, có mấy học sinh đi ngang qua đưa tầm mắt về phía này, Quý Hoài Tư không để ý, Giản Trì cũng không né tránh như trước. Trên thực tế, chuyện của Thiệu Hàng đã làm cho cậu hiểu được, né tránh không phải cách tốt nhất, dù sao tình huống cũng sẽ không thể tệ hơn được nữa.
Đây là lần đầu tiên Giản Trì đến ký túc xá PC. Cậu vốn tưởng rằng Quý Hoài Tư sẽ dẫn cậu đến hội học sinh, không ngờ lại là một nơi khác.
Thang máy lên đến tầng cao nhất, Giản Trì đi theo phía sau Quý Hoài Tư đi ra, cả tầng lầu chỉ có một cánh cửa lớn đặt mật mã và vân tay trước mặt, Quý Hoài Tư tựa hồ có thể đọc ra suy nghĩ trong lòng cậu: “Ký túc xá PC là mỗi tầng năm phòng, trường học cho anh một chút đặc quyền, tuy rằng anh cũng không thích căn nhà quá lớn. Vào đi, anh sẽ đưa dép cho em.”
Cho đến giờ phút này, trong đầu Giản Trì vẫn là một mảng mê man, cậu không biết Quý Hoài Tư tìm cậu có chuyện gì, vì sao lại dẫn cậu đến phòng ngủ của mình. Ý thức được nơi này là lãnh địa của Quý Hoài Tư, Giản Trì lại dâng lên sự khẩn trương như lần đầu tiên đến nhà Quý Hoài Tư. Cậu thay dép mới do Quý Hoài Tư đưa tới, dưới sự dẫn dắt của Quý Hoài Tư, ngồi lên sô pha, sau đó mới nhớ tới sự thấp thỏm không yên đang vây quanh trong lòng: “Có chuyện gì vậy?”
Quý Hoài Tư ngồi xuống bên cạnh cậu, chiếc vòng ngọc treo trước ngực lộ ra một nút thắt nhỏ: “Một chuyện rất quan trọng. Anh không muốn nói ở một nơi quá tùy tiện, vì vậy anh tự ý đưa em đến đây, hy vọng em không để ý.”
“Không sao.” Giản Trì theo bản năng tiếp nhận, trong đầu không khỏi khẩn trương hơn lặp lại: “Chuyện rất quan trọng?”
“Vậy…” Quý Hoài Tư cười cười, ôn nhu ấm áp, không có bất kỳ tính xâm lược nào khiến người ta cảm giác thoải mái không chút phòng bị: “Em đã chuẩn bị xong câu trả lời cho anh chưa?”
“… Trả lời?”
Không vội đáp lại, Quý Hoài Tư buông tay phải ra, ghim cài áo màu tím trước ngực không biết từ lúc nào lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay, tỏa ra thứ ánh sáng đặc trưng độc nhất vô nhị mà chỉ có của riêng đá quý. Có lẽ là lúc đi lấy dép thuận tiện tháo xuống, hoạc có lẽ do cậu quá khẩn trương mà xem nhẹ động tác nhỏ này… Vô số lý do, tất cả chúng đều hướng đến rắc rối ám ảnh cậu trong suốt kỳ nghỉ.
Giản Trì bỗng nhiên nhớ tới ngày đầu tiên khai giảng gặp Quý Hoài Tư trong khuôn viên trường, khi đó cậu nhất định không nghĩ tới, có một ngày chiếc ghim cài áo chói lọi này sẽ đặt ở vị trí trong tầm tay cậu, chờ cậu lấy đi.
“Anh đã nói em có thể chậm rãi suy nghĩ, nhưng hiện tại Thiệu Hàng đã nháo ra chuyện như vậy, đã không còn nhiều thời gian. Anh đã suy nghĩ thật lâu, biện pháp tốt nhất là anh ra mặt, dù sao đối với thân phận mà nói, lời nói của anh hẳn là càng có trọng lượng có thể làm cho mọi người tin tưởng hơn so với Thiệu Hàng.”
Quý Hoài Tư nhìn chằm vào đôi mắt cậu, đôi môi mỏng khẽ mở ra.
“Giản Trì, anh rất muốn biết đáp án của em.”
Giọng nói rõ ràng nhu hòa đến mức khiến người ta không đành lòng cắt đứt, Giản Trì lại cảm giác có một dòng điện nhỏ theo cột sống xông thẳng lên đến đại não, cậu không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất