Chương 81
Cách nói “Chạy nước rút” cuối kỳ của học sinh lớp 12 ở Saintston so với người thường hiểu, nó giống như một khoảnh khắc vui chơi cuối cùng trước khi tốt nghiệp. Mặc dù từ trong miệng Trương Dương có thể biết bọn họ đã hoàn toàn vui chơi trong suốt ba năm, và đến cuối cùng cũng vẫn trì hoãn thói quen này.
Hầu hết các học sinh đều rất có ý thức – dù thích chơi đùa, tụ tập lại với nhau nhưng không bao giờ làm phiền một số thành phần đặc biệt luôn đắm chìm bản thân trong phòng tự học. Giản Trì,Văn Xuyên và Trương Dương đã thành lập một tổ học tập, mỗi khi rảnh rỗi sẽ đến phòng tự học để giải đề, lấy dài bổ ngắn bù trừ cho nhau.
Mục tiêu của Giản Trì là thi đậu vào khoa Luật của Đại học Boros, trường yêu cầu 98 điểm HSST, một con số khá khắc nghiệt, có nghĩa là cậu phải đạt được 2% điểm tốt đầu tiên. Văn Xuyên suy nghĩ đơn giản hơn rất nhiều, tài chính là sự lựa chọn đầu tiên của cậu ta, lý do chỉ có một, đó chính là kiếm tiền. Trương Dương thì không có mục tiêu rõ ràng như vậy, câu nói cửa miệng của cậu ta luôn là: “Đừng quá kém là được.”, nhưng dưới sự dẫn dắt của hai người bọn họ thì cậu ta cũng từ từ giảm đi số lần chạy tới câu lạc bộ, mà thay vào đó là gặm sách vở. Dù có các mục tiêu khác nhau nhưng cũng không cản trở những nỗ lực tương tự của họ tại thời điểm này.
Nhưng không phải lần nào bọn họ cũng đều có chung thời gian rảnh rỗi. Ví dụ như hiện tại, Trương Dương còn đang ở lớp văn học, phòng tự học cũng chỉ có hai người Giản Trì và Văn Xuyên. Trong mắt Giản Trì, cậu có thể bớt lo cho Văn Xuyên hơn so với Trương Dương. Cậu ta hiếm khi cần cậu giải thích đề bài hết lần này đến lần khác, như vậy cậu có thể dành nhiều thời gian hơn cho nhiệm vụ học tập của mình. Liếc mắt nhìn xuống thời gian ở góc dưới bên phải của máy tính, chuông sắp vang lên, Giản Trì thuần thục dọn dẹp sách giáo khoa, giọng nói Văn Xuyên không hề báo trước xen vào.
“Ngày kia là sinh nhật của Thanh Thanh.”
Động tác của Giản Trì hơi dừng lại, hỏi một câu: ”Ngày kia sao?”, phản ứng đầu tiên là suy nghĩ nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho cô bé, sau đó cậu hỏi lại: “Cậu định ra ngoài trường đi cùng Thanh Thanh sao?”
Văn Xuyên không phủ nhận, nhưng ừm một tiếng: “Tôi đã hứa với nó.”
“Vậy cậu giúp tôi mang theo một phần quà.” Giản Trì suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần trước cô bé nhìn thấy một quyển “Lịch sử tự nhiên” ở hiệu sách, được bọc bằng màng nhựa, tôi thấy cô bé có vẻ rất thích, vốn dĩ muốn mua cho, nhưng cô bé lại kéo tôi ra ngoài, còn mạnh miệng nói không thích.”
Giản Trì không có cảm xúc đặc biệt gì đối với trẻ con, nếu như đi nhà hàng hoặc ngồi trên xe mà có gặp thấy trẻ con đang nghịch ngợm gây sự thì thật sự rất đau đầu, nhưng cô bé Thanh Thanh này rất hiểu chuyện, vậy nên không có gì lạ khi cậu rất thiên vị với cô bé. Khóe môi Văn Xuyên hơi nhếch lên một chút ngắn ngủi, giống như người đang được khen không phải Thanh Thanh, mà là người anh trai này: “Tôi biết rồi. Nó sẽ thích món quà của cậu.”
“Tối hôm đó cậu có định ra ngoài trường không?” Giản Trì hỏi, cậu nhớ tới có lần đi ngang qua thấy Văn Xuyên đêm khuya rồi còn ra khỏi trường, nhưng cậu cũng không để ý đến cậu ta. Cậu hoàn hồn nhìn về phía Văn Xuyên với ý cười trước mắt còn chưa hoàn toàn biến mất, cùng khuôn mặt lạnh đến đánh rớt suy nghĩ trong đầu đang chậm rãi chồng chất, cảm giác có chút khác biệt kỳ diệu.
Văn Xuyên gật đầu biểu thị đáp án, hơi rũ mi mắt xuống, giống như đang hạ quyết tâm là hy vọng không làm cho Giản Trì phát hiện, mái tóc dài buông xuống che đi khuôn mặt, thấp giọng mở miệng: “Cậu muốn… Đi cùng không?”
Tiếng chuông vang lên.
“Cậu nói gì?” Giản Trì không nghe rõ, đợi tiếng chuông đi qua rồi lại hỏi một lần nữa.
“Không có gì.”
Văn Xuyên thoáng nhìn theo tầm mắt, mặc dù không có đối diện nhưng cũng có thể thấy được sự khẩn trương cùng sự thất vọng đang bị cậu ta che đi. Giản Trì mơ hồ đoán được lời vừa rồi của Văn Xuyên, động tác muốn đứng dậy trở nên hơi ngập ngừng, thăm dò nói: “Cậu muốn tôi đi cùng sao?”
Không đợi Văn Xuyên trả lời, đáp án đã hiện lên trên mặt. Giản Trì không có nghĩ đến từ chối trước tiên, mà là thoáng dao động trong nháy mắt: “Trường học hẳn là không cho phép.”
“Sẽ không bị phát hiện, cậu có thể yên tâm.” Đáy mắt Văn Xuyên xẹt qua một tia sáng, nói thêm một câu: “Nếu cậu có thể đi, Thanh Thanh sẽ rất vui vẻ.”
Giản Trì tin tưởng Văn Xuyên đã từng có vô số kinh nghiệm đưa ra lời bảo đảm, lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân, thời gian sử dụng phòng tự học đã hết, những người khác lập tức muốn bước vào. Giản Trì thu hồi lại ánh mắt, do dự nói: “Để tôi suy nghĩ lại một chút.”
Nói thật thì cậu cũng không phải là sợ bị người khác phát hiện, mà là sợ bị Thẩm hưữ Đình phát hiện. Nhà trường không cho phép học sinh tự ý ra khỏi trường, nhưng trải qua thử thách của một học kỳ, Giản Trì gần như đã thăm dò được một số quy tắc bất thành văn của Saintston, thật sự nghiêm khắc, nhưng không hề cản trở người khác lợi dụng những sơ hở.
Giản Trì không phải người có tính cách ngăn nắp thứ tự, ngẫu nhiên cũng sẽ muốn lười biếng, nhưng Thẩm Thư Đình sừng sững không ngã khiến cậu không thể không luôn luôn phòng bị, cũng không muốn bị hắn bắt được thêm nhiều nhược điểm.
Lúc trở về phòng ngủ sắc trời đã sập tối, Giản Trì mở khóa, còn chưa bước vào phòng đã bị một tiếng chuông báo động từ trong đầu đè lại bước chân. Đang chuẩn bị bật đèn, một bàn tay trong bóng tối đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu, không kịp rút về, Giản Trì bị kéo vào phòng ngủ sáng sủa trong nháy mắt, theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai vang lên một tiếng cười khẽ quen thuộc.
“Đang chờ tôi hôn cậu sao?”
Những lời này khiến Giản Trì không để ý đến ánh sáng chói mắt, cậu lập tức mở mắt ra, Thiệu Hàng không nhẹ không nặng “chậc” một tiếng, nhìn qua có chút thất vọng. Lúc này Giản Trì rốt cục cũng rút cổ tay mình về, qua thật lâu mới tìm lại được giọng nói: “Tôi nhớ rõ tôi đã nói rồi, tôi không thích loại hành vi không mời mà đến như anh.”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.”
Thiệu Hàng đi về phía bên giường Giản Trì, giống như đang ở trong lãnh địa của mình tự nhiên ngồi xuống, hắn quay đầu nhướng mày với Giản Trì một chút, không che được sự đắc ý: “Chẳng lẽ cậu sẽ chặn bạn trai của cậu ngoài cửa sao?”
Giản Trì thật sự có chút nghẹn lời, trong lòng dâng lên một sự buồn cười vớ vẩn. Cậu thực sự đã nghĩ qua việc gặp lại Thiệu Hàng thì nên nói cái gì, ví dụ như lúc ấy cậu không đồng ý, ví dụ như Thiệu Hàng hẳn là nên suy nghĩ kỹ chuyện này một chút… Nhưng giờ phút này, Giản Trì cảm thấy nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
“Anh tới đây làm gì?” Giản Trì chuyển đề tài.
Thiệu Hàng hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”
Giản Trì theo tầm mắt Thiệu Hàng nhìn về phía giường đối diện, từ sau khi Vệ An rời đi, chỗ này liền để trống. Mấy ngày trước giáo viên tìm Giản Trì, nói cho cậu biết có thể sẽ có bạn cùng phòng mới chuyển vào, Giản Trì cho rằng sẽ là học sinh đặc biệt mới nhập học, vì thế cố ý dọn dẹp lại giường sạch sẽ. Cậu chưa từng nghĩ tới khả năng hiện tại, giường đã được trải chăn mới, đặt đồ dùng cá nhân thuộc về Thiệu Hàng.
Điều này làm cho đầu óc Giản Trì ong ong một tiếng, bước nhanh vào phòng vệ sinh, trên bồn rửa mặt bày hai cái cốc cùng kiểu dáng. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, bao gồm cả khăn tắm, đã được thay thế bằng cùng một loại mới. Giản Trì cảm thấy cậu nên tức giận, trên thực tế đúng là cậu cảm nhận được sự tức giận khi bị mạo phạm, cậu xoay người định đi ra ngoài, bị Thiệu Hàng không biết từ khi nào tới chặn ở cửa, cậu không chút suy nghĩ mở miệng chất vấn: “Đồ đạc ban đầu của tôi đâu?”
Giản Trì không chút che giấu sự xúc động bất mãn trong giọng nói, niềm vui trên đuôi lông mày Thiệu Hàng giảm đi hơn phân nửa, hắn nhìn chằm chằm vào cậu một hồi, giọng nói hơi buồn bực: “Cậu không thích sự sắp xếp của tôi?”
“Không phải là vấn đề có thích hay không, anh làm những việc này căn bản không hỏi ý kiến của tôi.”
Mặc dù Giản Trì đã vô số lần tự nhủ đừng nói lý với Thiệu Hàng, nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện gì, cậu cũng chỉ có thể nói lý. Dù sao cậu cũng không có khả năng học theo tâm tình bất ổn hay phát điên giống như Thiệu Hàng, cũng không có năng lực to lớn như Quý Hoài Tư, ở trước mặt Thiệu Hàng, vũ khí trong tay cậu quá yếu ớt, ngoại trừ ngôn ngữ.
Giống như là muốn xác nhận lại lần nữa, Thiệu Hàng lại hỏi một lần nữa: “Cậu không thích?”
Giản Trì không phải không thích những sắp xếp bên trong, nhưng cậu không thích thái độ tự nhiên này của Thiệu Hàng, cậu không chút do dự trả lời: “Không thích.”
Nói đến đây, nếu là Thiệu Hàng trước kia đại khái sẽ cười lạnh, sẽ nói cậu không biết cân nhắc hoặc tức giận phá cửa rời đi. Giản Trì thật không ngờ là Thiệu Hàng xoay người bấm một dãy số, nói vài câu sau liền cúp máy, nghiêng đầu ngẩng cằm lên, nhìn ra vẫn có chút khó chịu, lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược: “Mười phút sau bọn họ sẽ đưa đồ đạc ban đầu của cậu về.”
Trong nháy mắt, Giản Trì hoài nghi Thiệu Hàng trước mắt có phải bị người ta cướp hồn hay không, cậu theo bản năng hỏi một câu: “Thật sao?”
“Tôi lừa cậu làm gì?” Sự hoài nghi trong lời nói của Giản Trì khiến Thiệu Hàng phiền não xoa tóc, lộ ra một tia uỷ khuất không giấu được, giọng nói trầm xuống không biết là nói cho mình nghe hay là Giản Trì nghe: “Tôi lại không biết cậu có thích hay không.”
Thiệu Hàng không theo lối mòn như vậy làm cho Giản Trì không biết nên tiếp lời như thế nào, ngọn lửa vừa mới bốc lên đã bị “rào” một cái, dập tắt, lưu lại một chút mê man, một chút khó hiểu. Thiệu Hàng bị cậu nhìn tới nỗi mài mòn răng hàm sau, mái tóc đen làm nổi bật vành tai ửng đỏ có chút dễ thấy, hắn nhếch khóe môi, phô trương thanh thế nói: “Bây giờ cậu phát hiện ra cái tốt của tôi rồi sao?”
Trong nháy mắt lý trí đã quay trở lại, Giản Trì thu hồi tầm mắt: “Không có, tôi đang tự hỏi xem có phải anh uống nhầm thuốc hay không.”
Một lần nữa, phản ứng của Thiệu Hàng không dựa theo suy nghĩ của Giản Trì. Hắn không tức giận mà lại cười, giống như hiểu được cái gì, cúi đầu tiến lại gần Giản Trì: “Cậu cố ý muốn chọc tôi tức giận sao?”
Bị phát hiện rồi.
Giản Trì ngoài miệng trả lời “Không có”, nhưng trong lòng nghĩ là lại thất bại rồi. Hiện tại cậu có chút hoài niệm Thiệu Hàng một lời không hợp liền đóng cửa rời đi, hiện tại Thiệu Hàng không chỉ không tức giận, nhìn qua còn có một rung cảm lâu dài.
Thiệu Hàng giống như đọc được suy nghĩ trong lòng cậu, hắn nhếch môi kéo dài âm cuối trầm thấp: “Tôi đã nói trước kia là trước kia, hiện tại không giống, hiện tại cậu là người của tôi, tôi sẽ kiên nhẫn hơn, kiềm chế tính tình của mình, nhưng nếu cậu chọn khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi…”
“Chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Cậu nói xem?”
Thiệu Hàng nhíu mày một chút cười mỉm, sau lưng Giản Trì nổi lên một chút lạnh lẽo: “Điểm mấu chốt của anh là cái gì?”
“Ví dụ như cậu và tên ngụy quân tử Quý Hoài Tư kia gặp mặt, mỗi ngày đều cùng đứa con riêng kia lăn lộn cùng nhau.” Thiệu Hàng giống như là đang kể hết tội danh của cậu, trong lời nói tiết lộ ra một tia nguy hiểm quen thuộc, hắn khẽ nhéo nhéo vành tai cậu, so với chơi đùa trước kia thì nhiều hơn một chút ôn nhu chính mình cũng không phát hiện: “Giản Trì, đừng phản bội tôi.”
Điều này làm cho Giản Trì không hề có dấu hiệu nhớ tới kết cục cuối cùng của Bạch Hy Vũ trong sách, không phản bác cũng không đáp ứng, nhịp tim hơi nhanh. Cậu đã sớm biết, hậu quả đụng phải điểm mấu chốt của Thiệu Hàng sẽ là gì.
Đáng tiếc, cậu không phải Bạch Hy Vũ trong truyện, cũng tuyệt đối sẽ không đi tới kết cục như vậy. Giản Trì né tránh tay Thiệu Hàng, lưu lại một câu: “Vẫn là câu nói kia, về sau không nhận được sự cho phép của tôi, không thể làm loạn đồ của tôi.”
Phía sau truyền đến tiếng cười dễ nghe của Thiệu Hàng: “Biết rồi, sau này đồ đạc của tôi, cậu có thể tùy tiện chạm vào.”
Những lời này hàm chứa thâm ý mập mờ, lông mày Giản Trì co rút một chút, mới đè xuống xúc động đi qua chặn miệng Thiệu Hàng.
Cậu đã có thể dự đoán cuộc sống tiếp theo sẽ “đặc sắc” như thế nào. Nhưng tuyệt đối không phải loại đặc sắc mà cậu muốn.
Hầu hết các học sinh đều rất có ý thức – dù thích chơi đùa, tụ tập lại với nhau nhưng không bao giờ làm phiền một số thành phần đặc biệt luôn đắm chìm bản thân trong phòng tự học. Giản Trì,Văn Xuyên và Trương Dương đã thành lập một tổ học tập, mỗi khi rảnh rỗi sẽ đến phòng tự học để giải đề, lấy dài bổ ngắn bù trừ cho nhau.
Mục tiêu của Giản Trì là thi đậu vào khoa Luật của Đại học Boros, trường yêu cầu 98 điểm HSST, một con số khá khắc nghiệt, có nghĩa là cậu phải đạt được 2% điểm tốt đầu tiên. Văn Xuyên suy nghĩ đơn giản hơn rất nhiều, tài chính là sự lựa chọn đầu tiên của cậu ta, lý do chỉ có một, đó chính là kiếm tiền. Trương Dương thì không có mục tiêu rõ ràng như vậy, câu nói cửa miệng của cậu ta luôn là: “Đừng quá kém là được.”, nhưng dưới sự dẫn dắt của hai người bọn họ thì cậu ta cũng từ từ giảm đi số lần chạy tới câu lạc bộ, mà thay vào đó là gặm sách vở. Dù có các mục tiêu khác nhau nhưng cũng không cản trở những nỗ lực tương tự của họ tại thời điểm này.
Nhưng không phải lần nào bọn họ cũng đều có chung thời gian rảnh rỗi. Ví dụ như hiện tại, Trương Dương còn đang ở lớp văn học, phòng tự học cũng chỉ có hai người Giản Trì và Văn Xuyên. Trong mắt Giản Trì, cậu có thể bớt lo cho Văn Xuyên hơn so với Trương Dương. Cậu ta hiếm khi cần cậu giải thích đề bài hết lần này đến lần khác, như vậy cậu có thể dành nhiều thời gian hơn cho nhiệm vụ học tập của mình. Liếc mắt nhìn xuống thời gian ở góc dưới bên phải của máy tính, chuông sắp vang lên, Giản Trì thuần thục dọn dẹp sách giáo khoa, giọng nói Văn Xuyên không hề báo trước xen vào.
“Ngày kia là sinh nhật của Thanh Thanh.”
Động tác của Giản Trì hơi dừng lại, hỏi một câu: ”Ngày kia sao?”, phản ứng đầu tiên là suy nghĩ nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho cô bé, sau đó cậu hỏi lại: “Cậu định ra ngoài trường đi cùng Thanh Thanh sao?”
Văn Xuyên không phủ nhận, nhưng ừm một tiếng: “Tôi đã hứa với nó.”
“Vậy cậu giúp tôi mang theo một phần quà.” Giản Trì suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần trước cô bé nhìn thấy một quyển “Lịch sử tự nhiên” ở hiệu sách, được bọc bằng màng nhựa, tôi thấy cô bé có vẻ rất thích, vốn dĩ muốn mua cho, nhưng cô bé lại kéo tôi ra ngoài, còn mạnh miệng nói không thích.”
Giản Trì không có cảm xúc đặc biệt gì đối với trẻ con, nếu như đi nhà hàng hoặc ngồi trên xe mà có gặp thấy trẻ con đang nghịch ngợm gây sự thì thật sự rất đau đầu, nhưng cô bé Thanh Thanh này rất hiểu chuyện, vậy nên không có gì lạ khi cậu rất thiên vị với cô bé. Khóe môi Văn Xuyên hơi nhếch lên một chút ngắn ngủi, giống như người đang được khen không phải Thanh Thanh, mà là người anh trai này: “Tôi biết rồi. Nó sẽ thích món quà của cậu.”
“Tối hôm đó cậu có định ra ngoài trường không?” Giản Trì hỏi, cậu nhớ tới có lần đi ngang qua thấy Văn Xuyên đêm khuya rồi còn ra khỏi trường, nhưng cậu cũng không để ý đến cậu ta. Cậu hoàn hồn nhìn về phía Văn Xuyên với ý cười trước mắt còn chưa hoàn toàn biến mất, cùng khuôn mặt lạnh đến đánh rớt suy nghĩ trong đầu đang chậm rãi chồng chất, cảm giác có chút khác biệt kỳ diệu.
Văn Xuyên gật đầu biểu thị đáp án, hơi rũ mi mắt xuống, giống như đang hạ quyết tâm là hy vọng không làm cho Giản Trì phát hiện, mái tóc dài buông xuống che đi khuôn mặt, thấp giọng mở miệng: “Cậu muốn… Đi cùng không?”
Tiếng chuông vang lên.
“Cậu nói gì?” Giản Trì không nghe rõ, đợi tiếng chuông đi qua rồi lại hỏi một lần nữa.
“Không có gì.”
Văn Xuyên thoáng nhìn theo tầm mắt, mặc dù không có đối diện nhưng cũng có thể thấy được sự khẩn trương cùng sự thất vọng đang bị cậu ta che đi. Giản Trì mơ hồ đoán được lời vừa rồi của Văn Xuyên, động tác muốn đứng dậy trở nên hơi ngập ngừng, thăm dò nói: “Cậu muốn tôi đi cùng sao?”
Không đợi Văn Xuyên trả lời, đáp án đã hiện lên trên mặt. Giản Trì không có nghĩ đến từ chối trước tiên, mà là thoáng dao động trong nháy mắt: “Trường học hẳn là không cho phép.”
“Sẽ không bị phát hiện, cậu có thể yên tâm.” Đáy mắt Văn Xuyên xẹt qua một tia sáng, nói thêm một câu: “Nếu cậu có thể đi, Thanh Thanh sẽ rất vui vẻ.”
Giản Trì tin tưởng Văn Xuyên đã từng có vô số kinh nghiệm đưa ra lời bảo đảm, lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng bước chân, thời gian sử dụng phòng tự học đã hết, những người khác lập tức muốn bước vào. Giản Trì thu hồi lại ánh mắt, do dự nói: “Để tôi suy nghĩ lại một chút.”
Nói thật thì cậu cũng không phải là sợ bị người khác phát hiện, mà là sợ bị Thẩm hưữ Đình phát hiện. Nhà trường không cho phép học sinh tự ý ra khỏi trường, nhưng trải qua thử thách của một học kỳ, Giản Trì gần như đã thăm dò được một số quy tắc bất thành văn của Saintston, thật sự nghiêm khắc, nhưng không hề cản trở người khác lợi dụng những sơ hở.
Giản Trì không phải người có tính cách ngăn nắp thứ tự, ngẫu nhiên cũng sẽ muốn lười biếng, nhưng Thẩm Thư Đình sừng sững không ngã khiến cậu không thể không luôn luôn phòng bị, cũng không muốn bị hắn bắt được thêm nhiều nhược điểm.
Lúc trở về phòng ngủ sắc trời đã sập tối, Giản Trì mở khóa, còn chưa bước vào phòng đã bị một tiếng chuông báo động từ trong đầu đè lại bước chân. Đang chuẩn bị bật đèn, một bàn tay trong bóng tối đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu, không kịp rút về, Giản Trì bị kéo vào phòng ngủ sáng sủa trong nháy mắt, theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai vang lên một tiếng cười khẽ quen thuộc.
“Đang chờ tôi hôn cậu sao?”
Những lời này khiến Giản Trì không để ý đến ánh sáng chói mắt, cậu lập tức mở mắt ra, Thiệu Hàng không nhẹ không nặng “chậc” một tiếng, nhìn qua có chút thất vọng. Lúc này Giản Trì rốt cục cũng rút cổ tay mình về, qua thật lâu mới tìm lại được giọng nói: “Tôi nhớ rõ tôi đã nói rồi, tôi không thích loại hành vi không mời mà đến như anh.”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.”
Thiệu Hàng đi về phía bên giường Giản Trì, giống như đang ở trong lãnh địa của mình tự nhiên ngồi xuống, hắn quay đầu nhướng mày với Giản Trì một chút, không che được sự đắc ý: “Chẳng lẽ cậu sẽ chặn bạn trai của cậu ngoài cửa sao?”
Giản Trì thật sự có chút nghẹn lời, trong lòng dâng lên một sự buồn cười vớ vẩn. Cậu thực sự đã nghĩ qua việc gặp lại Thiệu Hàng thì nên nói cái gì, ví dụ như lúc ấy cậu không đồng ý, ví dụ như Thiệu Hàng hẳn là nên suy nghĩ kỹ chuyện này một chút… Nhưng giờ phút này, Giản Trì cảm thấy nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
“Anh tới đây làm gì?” Giản Trì chuyển đề tài.
Thiệu Hàng hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”
Giản Trì theo tầm mắt Thiệu Hàng nhìn về phía giường đối diện, từ sau khi Vệ An rời đi, chỗ này liền để trống. Mấy ngày trước giáo viên tìm Giản Trì, nói cho cậu biết có thể sẽ có bạn cùng phòng mới chuyển vào, Giản Trì cho rằng sẽ là học sinh đặc biệt mới nhập học, vì thế cố ý dọn dẹp lại giường sạch sẽ. Cậu chưa từng nghĩ tới khả năng hiện tại, giường đã được trải chăn mới, đặt đồ dùng cá nhân thuộc về Thiệu Hàng.
Điều này làm cho đầu óc Giản Trì ong ong một tiếng, bước nhanh vào phòng vệ sinh, trên bồn rửa mặt bày hai cái cốc cùng kiểu dáng. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, bao gồm cả khăn tắm, đã được thay thế bằng cùng một loại mới. Giản Trì cảm thấy cậu nên tức giận, trên thực tế đúng là cậu cảm nhận được sự tức giận khi bị mạo phạm, cậu xoay người định đi ra ngoài, bị Thiệu Hàng không biết từ khi nào tới chặn ở cửa, cậu không chút suy nghĩ mở miệng chất vấn: “Đồ đạc ban đầu của tôi đâu?”
Giản Trì không chút che giấu sự xúc động bất mãn trong giọng nói, niềm vui trên đuôi lông mày Thiệu Hàng giảm đi hơn phân nửa, hắn nhìn chằm chằm vào cậu một hồi, giọng nói hơi buồn bực: “Cậu không thích sự sắp xếp của tôi?”
“Không phải là vấn đề có thích hay không, anh làm những việc này căn bản không hỏi ý kiến của tôi.”
Mặc dù Giản Trì đã vô số lần tự nhủ đừng nói lý với Thiệu Hàng, nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện gì, cậu cũng chỉ có thể nói lý. Dù sao cậu cũng không có khả năng học theo tâm tình bất ổn hay phát điên giống như Thiệu Hàng, cũng không có năng lực to lớn như Quý Hoài Tư, ở trước mặt Thiệu Hàng, vũ khí trong tay cậu quá yếu ớt, ngoại trừ ngôn ngữ.
Giống như là muốn xác nhận lại lần nữa, Thiệu Hàng lại hỏi một lần nữa: “Cậu không thích?”
Giản Trì không phải không thích những sắp xếp bên trong, nhưng cậu không thích thái độ tự nhiên này của Thiệu Hàng, cậu không chút do dự trả lời: “Không thích.”
Nói đến đây, nếu là Thiệu Hàng trước kia đại khái sẽ cười lạnh, sẽ nói cậu không biết cân nhắc hoặc tức giận phá cửa rời đi. Giản Trì thật không ngờ là Thiệu Hàng xoay người bấm một dãy số, nói vài câu sau liền cúp máy, nghiêng đầu ngẩng cằm lên, nhìn ra vẫn có chút khó chịu, lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược: “Mười phút sau bọn họ sẽ đưa đồ đạc ban đầu của cậu về.”
Trong nháy mắt, Giản Trì hoài nghi Thiệu Hàng trước mắt có phải bị người ta cướp hồn hay không, cậu theo bản năng hỏi một câu: “Thật sao?”
“Tôi lừa cậu làm gì?” Sự hoài nghi trong lời nói của Giản Trì khiến Thiệu Hàng phiền não xoa tóc, lộ ra một tia uỷ khuất không giấu được, giọng nói trầm xuống không biết là nói cho mình nghe hay là Giản Trì nghe: “Tôi lại không biết cậu có thích hay không.”
Thiệu Hàng không theo lối mòn như vậy làm cho Giản Trì không biết nên tiếp lời như thế nào, ngọn lửa vừa mới bốc lên đã bị “rào” một cái, dập tắt, lưu lại một chút mê man, một chút khó hiểu. Thiệu Hàng bị cậu nhìn tới nỗi mài mòn răng hàm sau, mái tóc đen làm nổi bật vành tai ửng đỏ có chút dễ thấy, hắn nhếch khóe môi, phô trương thanh thế nói: “Bây giờ cậu phát hiện ra cái tốt của tôi rồi sao?”
Trong nháy mắt lý trí đã quay trở lại, Giản Trì thu hồi tầm mắt: “Không có, tôi đang tự hỏi xem có phải anh uống nhầm thuốc hay không.”
Một lần nữa, phản ứng của Thiệu Hàng không dựa theo suy nghĩ của Giản Trì. Hắn không tức giận mà lại cười, giống như hiểu được cái gì, cúi đầu tiến lại gần Giản Trì: “Cậu cố ý muốn chọc tôi tức giận sao?”
Bị phát hiện rồi.
Giản Trì ngoài miệng trả lời “Không có”, nhưng trong lòng nghĩ là lại thất bại rồi. Hiện tại cậu có chút hoài niệm Thiệu Hàng một lời không hợp liền đóng cửa rời đi, hiện tại Thiệu Hàng không chỉ không tức giận, nhìn qua còn có một rung cảm lâu dài.
Thiệu Hàng giống như đọc được suy nghĩ trong lòng cậu, hắn nhếch môi kéo dài âm cuối trầm thấp: “Tôi đã nói trước kia là trước kia, hiện tại không giống, hiện tại cậu là người của tôi, tôi sẽ kiên nhẫn hơn, kiềm chế tính tình của mình, nhưng nếu cậu chọn khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi…”
“Chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Cậu nói xem?”
Thiệu Hàng nhíu mày một chút cười mỉm, sau lưng Giản Trì nổi lên một chút lạnh lẽo: “Điểm mấu chốt của anh là cái gì?”
“Ví dụ như cậu và tên ngụy quân tử Quý Hoài Tư kia gặp mặt, mỗi ngày đều cùng đứa con riêng kia lăn lộn cùng nhau.” Thiệu Hàng giống như là đang kể hết tội danh của cậu, trong lời nói tiết lộ ra một tia nguy hiểm quen thuộc, hắn khẽ nhéo nhéo vành tai cậu, so với chơi đùa trước kia thì nhiều hơn một chút ôn nhu chính mình cũng không phát hiện: “Giản Trì, đừng phản bội tôi.”
Điều này làm cho Giản Trì không hề có dấu hiệu nhớ tới kết cục cuối cùng của Bạch Hy Vũ trong sách, không phản bác cũng không đáp ứng, nhịp tim hơi nhanh. Cậu đã sớm biết, hậu quả đụng phải điểm mấu chốt của Thiệu Hàng sẽ là gì.
Đáng tiếc, cậu không phải Bạch Hy Vũ trong truyện, cũng tuyệt đối sẽ không đi tới kết cục như vậy. Giản Trì né tránh tay Thiệu Hàng, lưu lại một câu: “Vẫn là câu nói kia, về sau không nhận được sự cho phép của tôi, không thể làm loạn đồ của tôi.”
Phía sau truyền đến tiếng cười dễ nghe của Thiệu Hàng: “Biết rồi, sau này đồ đạc của tôi, cậu có thể tùy tiện chạm vào.”
Những lời này hàm chứa thâm ý mập mờ, lông mày Giản Trì co rút một chút, mới đè xuống xúc động đi qua chặn miệng Thiệu Hàng.
Cậu đã có thể dự đoán cuộc sống tiếp theo sẽ “đặc sắc” như thế nào. Nhưng tuyệt đối không phải loại đặc sắc mà cậu muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất