Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du
Chương 18: Tiền Nhuận Bút Chuyển Đến Tài Khoản 1
Cách đó không xa, Lý Dao bỗng nhiên dừng bước, cô xoay người nhìn về phía bóng dáng của hai người kia ở phía xa.
"Haiz." Cô thờ dài trong lòng, thực ra vừa rồi cô có rất nhiều lời muốn nói, dù sao Tô Khải Hạo cũng là chàng trai cô thích từ bé đến lớn, chiếm cả thanh xuân của cô.
Thế nhưng, trong lúc vô tình, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa. Việc này bắt đầu từ khi nào?
Lý Dao trở về nhà, một người phụ nữ trung niên liền đi tới, vội vàng hỏi: "Dao Dao, con về rồi à? Mợ con giúp con giới thiệu một chàng trai, con thêm phương thức liên lạc của cậu ấy, chịu khó mà trò chuyện."
Nghe vậy, Lý Dao cau mày nói: "Mẹ, con nói rồi, con giờ vẫn còn nhỏ, mẹ đừng có giới thiệu đối tượng xem mắt gì gì đó nữa."
"Ôi trời, Dao Dao, chỉ là thêm KK nói chuyện mà thôi, con phải biết, con gái tuổi còn trẻ mới có giá, nhân lúc tuổi còn trẻ tìm một nhà tốt, nếu không giống như mẹ đây, phải mệt cả đời."
"Hiện tại thêm một vài người, có thể thêm lựa chọn, đợi lớn tuổi rồi lại thành người khác chọn con." Thấy Lý Dao cau mày, người phụ nữ trung niên liền bất mãn nói, bắt đầu giảng giải.
"Cậu chàng mà mợ con giới thiệu có gia cảnh rất tốt, nếu thật sự thành đôi, con qua đó chính là hưởng phúc rồi."
Nghe mẹ mình liên tục nói, Lý Dao trong lòng buồn bực, cô không nói gì, mở cửa phòng rồi trực tiếp đóng lại.
...
"Anh Khải Hạo, em đi đây, tuần sau em sẽ quay lại." Hôm nay là chủ nhật, Lâm Hi Vũ lại ngồi xe trở về trường học.
Mẹ Tô rất nhiệt tình, mua rất nhiều đồ ăn đưa cho Lâm Hi Vũ. Đợi họ đi rồi, mẹ Tô không nhịn được hỏi Tô Khải Hạo: "Khải Hạo, con có cảm thấy thế nào về Tiểu Vũ?"
"Cái gì thế nào?" Nghe vậy, Tô Khải Hạo bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con chi xem Tiểu Vũ như em gái của mình."
"Đứa ngốc này." Thấy con trai nói vậy, mẹ Tô không nhịn được nói: "Con không thấy Tiểu Vũ tốt như vậy, vừa xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Quan trọng là, con không nhìn ra Tiểu Vũ thích con sao?"
Nghe vậy, Tô Khải Hạo đành lấy cớ muốn về phòng nghỉ ngơi.
"Đứa nhỏ này." Nhìn thấy Tô Khải Hạo như vậy, mẹ Tô lẩm bẩm.
Bà thật sự rất yêu thích Lâm Hi Vũ, hai nhà gần gũi như vậy, cũng hiểu rõ đối phương, nếu Lâm Hi Vũ làm con dâu của bà, bà nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.
Trước đây, thân thể con trai nhà mình như vậy, chí có thể ngồi xe lăn, bà vẫn có chút lo lắng cha mẹ Lâm Hi Vũ không đồng ý hai đứa trẻ ở bên nhau, nhưng bây giờ thân thể con trai mình đã chuyển biết tốt, chút lo lắng ấy cũng giảm đi rất nhiều.
Trong phòng, Tô Khải Hạo thờ phào một hơi.
Kỳ thật trong lòng hắn rất khó hiểu, hắn cố ý tránh tiếp xúc thân mật hơn với Lâm Hi Vũ, trong lòng càng mong muốn xem Lâm Hi Vũ như em gái của mình, không để cho bản thân, hay nói chính xác là không cho phép bản thân bước ra khỏi đó. Dù sao tính cách này của hắn...
Không nghĩ nhiều nữa, Tô Khải Hạo mở máy tính ra, nhìn vào lưu truyện của bản thân đã tăng lên bao nhiêu, đặt mua đã tăng lên bao nhiêu, trên mặt hắn nở một nụ cười.
"Ngày mai là ngày 12 rồi!"
...
Thời gian trôi qua, nháy mắt đã đến ngày 12. Buổi sáng, Tô Khải Hạo xuống dưới nhà hoạt động một chút, sau đó về nhà ăn sáng. Trong lúc ăn sáng thì có một tin nhắn bất ngờ gửi tới. Hắn mở tin nhắn ra xem, hóa ra là tin nhắn của ngân hàng Nông Nghiệp gửi tới.
" [Ngân hàng Nông Nghiệp] Tài khoản có số đuôi 2124 đã hoàn tất giao dịch chuyển khoản 154913.91 RMB vào lúc 08:05 ngày 12 tháng 11, số dư còn lại 155932.16 RMB."
Vừa mở tin nhắn ra xem, trên mặt Tô Khải Hạo liền nở một nụ cười.
"Khải Hạo, sao thế? Sao vui vẻ vậy?" Thấy con trai mình nhìn điện thoại, không biết ai gửi tin nhắn tới thì có vẻ rất vui, mẹ Tô cười liền cười hỏi.
"Mẹ." Nhìn thấy mẹ Tô, Tô Khải Hạo cuối cùng cũng đáp: "Trong khoảng thời gian này không phải con liên tục viết tiểu thuyết trên mạng sao?" Mẹ Tô gật nhẹ đầu, trước đó bà còn lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe của Tô Khải Hạo, nhưng Tô Khải Hạo dùng nhận diện giọng nói để gõ chữ, chỉ cần nói chuyện thì có thể xuất hiện chữ trên máy tính, không cần phí sức lực, mà thân thể con trai hiện tại càng ngày càng tốt, bà cũng không hỏi đến nữa.
Tô Khải Hạo suy nghĩ, tìm từ phù hợp nói tiếp: "Tiểu thuyết trên mạng nếu có người trả tiền để xem là có thể kiếm được tiền. Hôm nay con lấy được tiền lương tháng trước rồi."
Mẹ Tô cũng biết một chút về điều đó, bà cười hỏi: "Khải Hạo, thế con kiếm được bao nhiêu tiền? Buổi trưa mẹ sẽ đi mua đồ ăn, ăn mừng lớn một chút."
Lúc này bà chỉ coi như Tô Khải Hạo đang làm việc lặt vặt. Viết văn gửi đến hội văn học thì tiền nhuận bút rất cao. Nhưng nếu là tiểu thuyết trên mạng, nghe nói mấy chục nghìn chữ đầu tiên đều cho người khác đọc miễn phí, muốn kiếm được tiền rất khó. Hơn nữa, trước kia bà nghe một người trong xưởng từng nói, con trai người nọ viết tiểu thuyết, viết một năm mới kiếm được vài nghìn tệ.
"Mẹ, mẹ qua đây xem đi." Tô Khải Hạo kéo mẹ vào phòng, sau đó mở giao diện tác giả trên máy tính mình lên, lại mở cột tiền nhuận bút ra.
"Haiz." Cô thờ dài trong lòng, thực ra vừa rồi cô có rất nhiều lời muốn nói, dù sao Tô Khải Hạo cũng là chàng trai cô thích từ bé đến lớn, chiếm cả thanh xuân của cô.
Thế nhưng, trong lúc vô tình, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa. Việc này bắt đầu từ khi nào?
Lý Dao trở về nhà, một người phụ nữ trung niên liền đi tới, vội vàng hỏi: "Dao Dao, con về rồi à? Mợ con giúp con giới thiệu một chàng trai, con thêm phương thức liên lạc của cậu ấy, chịu khó mà trò chuyện."
Nghe vậy, Lý Dao cau mày nói: "Mẹ, con nói rồi, con giờ vẫn còn nhỏ, mẹ đừng có giới thiệu đối tượng xem mắt gì gì đó nữa."
"Ôi trời, Dao Dao, chỉ là thêm KK nói chuyện mà thôi, con phải biết, con gái tuổi còn trẻ mới có giá, nhân lúc tuổi còn trẻ tìm một nhà tốt, nếu không giống như mẹ đây, phải mệt cả đời."
"Hiện tại thêm một vài người, có thể thêm lựa chọn, đợi lớn tuổi rồi lại thành người khác chọn con." Thấy Lý Dao cau mày, người phụ nữ trung niên liền bất mãn nói, bắt đầu giảng giải.
"Cậu chàng mà mợ con giới thiệu có gia cảnh rất tốt, nếu thật sự thành đôi, con qua đó chính là hưởng phúc rồi."
Nghe mẹ mình liên tục nói, Lý Dao trong lòng buồn bực, cô không nói gì, mở cửa phòng rồi trực tiếp đóng lại.
...
"Anh Khải Hạo, em đi đây, tuần sau em sẽ quay lại." Hôm nay là chủ nhật, Lâm Hi Vũ lại ngồi xe trở về trường học.
Mẹ Tô rất nhiệt tình, mua rất nhiều đồ ăn đưa cho Lâm Hi Vũ. Đợi họ đi rồi, mẹ Tô không nhịn được hỏi Tô Khải Hạo: "Khải Hạo, con có cảm thấy thế nào về Tiểu Vũ?"
"Cái gì thế nào?" Nghe vậy, Tô Khải Hạo bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con chi xem Tiểu Vũ như em gái của mình."
"Đứa ngốc này." Thấy con trai nói vậy, mẹ Tô không nhịn được nói: "Con không thấy Tiểu Vũ tốt như vậy, vừa xinh đẹp, tính cách cũng tốt. Quan trọng là, con không nhìn ra Tiểu Vũ thích con sao?"
Nghe vậy, Tô Khải Hạo đành lấy cớ muốn về phòng nghỉ ngơi.
"Đứa nhỏ này." Nhìn thấy Tô Khải Hạo như vậy, mẹ Tô lẩm bẩm.
Bà thật sự rất yêu thích Lâm Hi Vũ, hai nhà gần gũi như vậy, cũng hiểu rõ đối phương, nếu Lâm Hi Vũ làm con dâu của bà, bà nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.
Trước đây, thân thể con trai nhà mình như vậy, chí có thể ngồi xe lăn, bà vẫn có chút lo lắng cha mẹ Lâm Hi Vũ không đồng ý hai đứa trẻ ở bên nhau, nhưng bây giờ thân thể con trai mình đã chuyển biết tốt, chút lo lắng ấy cũng giảm đi rất nhiều.
Trong phòng, Tô Khải Hạo thờ phào một hơi.
Kỳ thật trong lòng hắn rất khó hiểu, hắn cố ý tránh tiếp xúc thân mật hơn với Lâm Hi Vũ, trong lòng càng mong muốn xem Lâm Hi Vũ như em gái của mình, không để cho bản thân, hay nói chính xác là không cho phép bản thân bước ra khỏi đó. Dù sao tính cách này của hắn...
Không nghĩ nhiều nữa, Tô Khải Hạo mở máy tính ra, nhìn vào lưu truyện của bản thân đã tăng lên bao nhiêu, đặt mua đã tăng lên bao nhiêu, trên mặt hắn nở một nụ cười.
"Ngày mai là ngày 12 rồi!"
...
Thời gian trôi qua, nháy mắt đã đến ngày 12. Buổi sáng, Tô Khải Hạo xuống dưới nhà hoạt động một chút, sau đó về nhà ăn sáng. Trong lúc ăn sáng thì có một tin nhắn bất ngờ gửi tới. Hắn mở tin nhắn ra xem, hóa ra là tin nhắn của ngân hàng Nông Nghiệp gửi tới.
" [Ngân hàng Nông Nghiệp] Tài khoản có số đuôi 2124 đã hoàn tất giao dịch chuyển khoản 154913.91 RMB vào lúc 08:05 ngày 12 tháng 11, số dư còn lại 155932.16 RMB."
Vừa mở tin nhắn ra xem, trên mặt Tô Khải Hạo liền nở một nụ cười.
"Khải Hạo, sao thế? Sao vui vẻ vậy?" Thấy con trai mình nhìn điện thoại, không biết ai gửi tin nhắn tới thì có vẻ rất vui, mẹ Tô cười liền cười hỏi.
"Mẹ." Nhìn thấy mẹ Tô, Tô Khải Hạo cuối cùng cũng đáp: "Trong khoảng thời gian này không phải con liên tục viết tiểu thuyết trên mạng sao?" Mẹ Tô gật nhẹ đầu, trước đó bà còn lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe của Tô Khải Hạo, nhưng Tô Khải Hạo dùng nhận diện giọng nói để gõ chữ, chỉ cần nói chuyện thì có thể xuất hiện chữ trên máy tính, không cần phí sức lực, mà thân thể con trai hiện tại càng ngày càng tốt, bà cũng không hỏi đến nữa.
Tô Khải Hạo suy nghĩ, tìm từ phù hợp nói tiếp: "Tiểu thuyết trên mạng nếu có người trả tiền để xem là có thể kiếm được tiền. Hôm nay con lấy được tiền lương tháng trước rồi."
Mẹ Tô cũng biết một chút về điều đó, bà cười hỏi: "Khải Hạo, thế con kiếm được bao nhiêu tiền? Buổi trưa mẹ sẽ đi mua đồ ăn, ăn mừng lớn một chút."
Lúc này bà chỉ coi như Tô Khải Hạo đang làm việc lặt vặt. Viết văn gửi đến hội văn học thì tiền nhuận bút rất cao. Nhưng nếu là tiểu thuyết trên mạng, nghe nói mấy chục nghìn chữ đầu tiên đều cho người khác đọc miễn phí, muốn kiếm được tiền rất khó. Hơn nữa, trước kia bà nghe một người trong xưởng từng nói, con trai người nọ viết tiểu thuyết, viết một năm mới kiếm được vài nghìn tệ.
"Mẹ, mẹ qua đây xem đi." Tô Khải Hạo kéo mẹ vào phòng, sau đó mở giao diện tác giả trên máy tính mình lên, lại mở cột tiền nhuận bút ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất