Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du
Chương 19: Tiền Nhuận Bút Chuyển Đến Tài Khoản 2
Vốn mẹ Tô có chút không để ý, nhưng liếc nhìn đến tiền nhuận bút, bà nhất thời sửng sốt.
"170.000?"
Lúc này, giao diện trên máy tính hiện ra rõ ràng tiền nhuận bút, mà tiền nhuận bút hoàn toàn làm bà ngây ngẩn cả người.
Đây là tiền nhuận bút của con trai viết sách vào tháng mười?
Tô Khải Hạo lúc này cười nói: "Viết tiểu thuyết mạng cần phải khấu trừ thuế 11.2% nên tiền lương nhận được hẳn là hơn 150.000, vừa nãy hơn 150.000 ấy vừa được gửi vào thẻ ngân hàng của con rồi."
Hắn đưa tin nhắn ngân hàng gửi qua điện thoại cho mẹ Tô xem. Nếu là vài nghìn tệ, ngày mùng 3 hắn đã nói với cha mẹ biết rồi, nhưng đây là 150.000! Có bao nhiều người một tháng có thể kiếm 150.000 tệ chứ? Đến lúc tiền lương không gửi tới tài khoản, mà tiền nhuận bút hiện nhiều như vậy, cha mẹ Tô phỏng chừng sẽ hỏi lung tung này kia, Tô Khải Hạo cũng lười lằng nhằng, nên hôm nay tiền lương chuyển tới rồi nói. Sự thật ở trước mắt, cũng đỡ phải giải thích gì cả.
"Con trai mẹ một tháng kiếm được 150.000 tệ?" Lúc này, mặt mẹ Tô rõ ràng ngớ ra.
Trước đây bà và cha Tô mở nhà máy quần áo, mỗi năm trừ đi chi tiêu, đại khái cũng chỉ có thể để dành được hai trăm mấy nghìn tệ, mà hiện tại con trai mình một tháng lại có thể kiếm được quá nửa?
Có điều sự thật ở trước mắt, ngay sau đó mẹ Tô vui mừng đứng dậy. "Con trai, con quá giỏi rồi." Mẹ Tô rất phấn khởi.
Tuy 150.000 rất nhiều, nhưng con trai bà trước kia viết văn gửi đến hội văn học đều có thể dễ dàng nói ra, bây giờ viết tiểu thuyết trên mạng kiếm được nhiều tiền như vậy, không phải bà không thể tiếp nhận được.
Con trai bà quả là một thiên tài!
"Mẹ lập tức gọi điện thoại nói với cha con một tiếng." Mẹ Tô vui mừng một lúc, sau đó vội vàng nói.
Tin chắc cha Tô biết được tin này khẳng định cũng rất phấn khởi.
Gọi điện thoại xong, khoảng chừng nửa tiếng sau, cha Tô liền về đến nhà. Ông nhìn thấy tiền nhuận bút còn có tin nhắn chuyển khoản trong thẻ ngân hàng của Tô Khải Hạo liền lộ ra vẻ mặt vô cùng bất ngờ, đầy vẻ mừng rỡ.
Thực tế, họ cũng từng lên mạng tìm hiểu qua về tiểu thuyết mạng, viết hay thì một năm tiền nhuận bút có thể đạt một trăm triệu trở lên! Nói cách khác, người viết tiểu thuyết hay nhất, một năm có thể kiếm một trăm triệu!
Nếu so sánh như vậy, tiền nhuận bút của con trai họ tuy là cao nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận.
"Cha, mẹ, con nghĩ như này." Thấy cha mẹ vui mừng, Tô Khải Hạo nói: "150.000 này tạm thời con không cần dùng đến, con định lấy ra giúp cha mẹ mở lại xưởng may."
Mở lại xưởng may là nguyện vọng của cha mẹ Tô, Tô Khải Hạo cũng biết điều đó. Đây là ý định từ trước của hắn.
"Khải Hạo, cái này..." Nghe con trai nói vậy, cha mẹ Tô đều khẽ giật mình, hai người nhìn nhau một cái. Qua hai giây, Tô Viễn Minh mới nói: "Khải Hạo, con rất thông minh, cha cũng không nói nhiều lời với con, cha và mẹ con quả thật muốn mở lại xưởng may! Nhưng cha mẹ cũng có khoản tích góp, hiện tại chỉ cần 140.000 là có thể giải quyết tất cả mọi việc!"
Hiện tại ông cũng đang tiếp tục kiếm tiền bên ngoài, chuẩn bị kiếm đủ số tiền đó để mở lại xưởng may. Mà bây giờ, con trai ông kiếm được rồi, cha Tô cũng không phải là người sĩ diện liền đồng ý với đề nghị của Tô Khải Hạo.
"Có 140.000 là đủ cho cha mẹ mở lại xưởng may, sau này tiền con kiếm được tự con giữ lấy, tự mình xử lý." Cha Tô nói. Con trai ông rất chững chạc, ông tin tưởng con mình biết tiền kiếm được nên tiêu vào việc gì.
Thấy cha Tô trực tiếp đồng ý, Tô Khải Hạo nở nụ cười. Hắn hiểu tính cách cha mình thẳng thắn dứt khoát, thật ra cũng không có gì bất ngờ, điều này khiến hắn không cần nhiều lời nữa. Sau đó, Tô Khải Hạo trực tiếp chuyển 140.000 vào tài khoản của cha Tô.
Cha Tô cảm thán nói:" Không nghĩ tới Tô Viễn Minh ta có thể trở lại ngày xưa là nhờ con trai mình."
"Đúng thế, ông cũng không xem là do ai sinh?" Mẹ Tô cười nói.
"Mẹ ra ngoài mua thức ăn, hôm nay là ngày tốt, gia đình chúng ta ăn một bữa thật ngon!" Vừa nói, mẹ Tô vừa đi ra ngoài.
Cha Tô ở phía sau cũng nói: "Bà mua nhiều một chút, hôm nay gia đình Đại Dương cũng có nhà, buổi trưa mời họ sang ăn cơm."
Hai gia đình ở cùng khu, thường xuyên qua lại, có lúc hai bên cũng mời nhau ăn cơm.
"Tôi biết rồi." Mẹ Tô đáp một tiếng, chuẩn bị mua thêm thức ăn.
...
Con trai tháng trước kiếm được 150.000 tiền nhuận bút, mẹ Tô tất nhiên sẽ không tiếc tiền. Thực ra, bình thường mua thức ăn, bà cũng phải coi giá cả, tuy rằng đắt cũng mua, nhưng quá đắt thì lại tiếc tiền. Nhưng lần này, mẹ Tô mua cả những thứ trước đây không nỡ mua, ví dụ như tôm hùm. Tôm hùm trong siêu thị phải mấy chục tệ nửa cân, nếu mua một con ít nhất cũng phải 200 tệ! Nhưng lần này mẹ Tô cuối cùng cũng chịu mua, hơn nữa mua hẳn năm con liền một lúc! Tổng cộng tiêu hết 1000 tệ!
Đợi đến khi quay về tiểu khu cũng đúng lúc gặp được mẹ của Lâm Hi Vũ - Lưu Hồng Mai.
"Tố Lan, hôm nay bà mua nhiều thức ăn vậy." Thấy mẹ Tô tay xách túi lớn túi bé, Lưu Hồng Mai đi tới kinh ngạc nói: "Để tôi xách giúp bà."
Dương Tố Lan cười nói: "Hồng Mai, Lão Tô nhà tôi nói, buổi trưa mời bà và Đại Dương sang nhà uống rượu."
Trước đó nhà Lâm Đại Dương và Lưu Hồng Mai đóng cửa, trong nhà không có ai.
"Được." Lưu Hồng Mai gật đầu cười, cũng không có từ chối, hai nhà vốn cũng thường xuyên mời nhau.
Bà ta liếc qua vào cái túi, bỗng nhiên kinh ngạc nói:" Ôi, con tôm thật lớn! Đây là hải sản của Lâm Ký đúng không? Mấy chục tệ nửa cân đấy. Tố Lan, hôm nay nhà bà có phải có việc vui gì phải không?"
"170.000?"
Lúc này, giao diện trên máy tính hiện ra rõ ràng tiền nhuận bút, mà tiền nhuận bút hoàn toàn làm bà ngây ngẩn cả người.
Đây là tiền nhuận bút của con trai viết sách vào tháng mười?
Tô Khải Hạo lúc này cười nói: "Viết tiểu thuyết mạng cần phải khấu trừ thuế 11.2% nên tiền lương nhận được hẳn là hơn 150.000, vừa nãy hơn 150.000 ấy vừa được gửi vào thẻ ngân hàng của con rồi."
Hắn đưa tin nhắn ngân hàng gửi qua điện thoại cho mẹ Tô xem. Nếu là vài nghìn tệ, ngày mùng 3 hắn đã nói với cha mẹ biết rồi, nhưng đây là 150.000! Có bao nhiều người một tháng có thể kiếm 150.000 tệ chứ? Đến lúc tiền lương không gửi tới tài khoản, mà tiền nhuận bút hiện nhiều như vậy, cha mẹ Tô phỏng chừng sẽ hỏi lung tung này kia, Tô Khải Hạo cũng lười lằng nhằng, nên hôm nay tiền lương chuyển tới rồi nói. Sự thật ở trước mắt, cũng đỡ phải giải thích gì cả.
"Con trai mẹ một tháng kiếm được 150.000 tệ?" Lúc này, mặt mẹ Tô rõ ràng ngớ ra.
Trước đây bà và cha Tô mở nhà máy quần áo, mỗi năm trừ đi chi tiêu, đại khái cũng chỉ có thể để dành được hai trăm mấy nghìn tệ, mà hiện tại con trai mình một tháng lại có thể kiếm được quá nửa?
Có điều sự thật ở trước mắt, ngay sau đó mẹ Tô vui mừng đứng dậy. "Con trai, con quá giỏi rồi." Mẹ Tô rất phấn khởi.
Tuy 150.000 rất nhiều, nhưng con trai bà trước kia viết văn gửi đến hội văn học đều có thể dễ dàng nói ra, bây giờ viết tiểu thuyết trên mạng kiếm được nhiều tiền như vậy, không phải bà không thể tiếp nhận được.
Con trai bà quả là một thiên tài!
"Mẹ lập tức gọi điện thoại nói với cha con một tiếng." Mẹ Tô vui mừng một lúc, sau đó vội vàng nói.
Tin chắc cha Tô biết được tin này khẳng định cũng rất phấn khởi.
Gọi điện thoại xong, khoảng chừng nửa tiếng sau, cha Tô liền về đến nhà. Ông nhìn thấy tiền nhuận bút còn có tin nhắn chuyển khoản trong thẻ ngân hàng của Tô Khải Hạo liền lộ ra vẻ mặt vô cùng bất ngờ, đầy vẻ mừng rỡ.
Thực tế, họ cũng từng lên mạng tìm hiểu qua về tiểu thuyết mạng, viết hay thì một năm tiền nhuận bút có thể đạt một trăm triệu trở lên! Nói cách khác, người viết tiểu thuyết hay nhất, một năm có thể kiếm một trăm triệu!
Nếu so sánh như vậy, tiền nhuận bút của con trai họ tuy là cao nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận.
"Cha, mẹ, con nghĩ như này." Thấy cha mẹ vui mừng, Tô Khải Hạo nói: "150.000 này tạm thời con không cần dùng đến, con định lấy ra giúp cha mẹ mở lại xưởng may."
Mở lại xưởng may là nguyện vọng của cha mẹ Tô, Tô Khải Hạo cũng biết điều đó. Đây là ý định từ trước của hắn.
"Khải Hạo, cái này..." Nghe con trai nói vậy, cha mẹ Tô đều khẽ giật mình, hai người nhìn nhau một cái. Qua hai giây, Tô Viễn Minh mới nói: "Khải Hạo, con rất thông minh, cha cũng không nói nhiều lời với con, cha và mẹ con quả thật muốn mở lại xưởng may! Nhưng cha mẹ cũng có khoản tích góp, hiện tại chỉ cần 140.000 là có thể giải quyết tất cả mọi việc!"
Hiện tại ông cũng đang tiếp tục kiếm tiền bên ngoài, chuẩn bị kiếm đủ số tiền đó để mở lại xưởng may. Mà bây giờ, con trai ông kiếm được rồi, cha Tô cũng không phải là người sĩ diện liền đồng ý với đề nghị của Tô Khải Hạo.
"Có 140.000 là đủ cho cha mẹ mở lại xưởng may, sau này tiền con kiếm được tự con giữ lấy, tự mình xử lý." Cha Tô nói. Con trai ông rất chững chạc, ông tin tưởng con mình biết tiền kiếm được nên tiêu vào việc gì.
Thấy cha Tô trực tiếp đồng ý, Tô Khải Hạo nở nụ cười. Hắn hiểu tính cách cha mình thẳng thắn dứt khoát, thật ra cũng không có gì bất ngờ, điều này khiến hắn không cần nhiều lời nữa. Sau đó, Tô Khải Hạo trực tiếp chuyển 140.000 vào tài khoản của cha Tô.
Cha Tô cảm thán nói:" Không nghĩ tới Tô Viễn Minh ta có thể trở lại ngày xưa là nhờ con trai mình."
"Đúng thế, ông cũng không xem là do ai sinh?" Mẹ Tô cười nói.
"Mẹ ra ngoài mua thức ăn, hôm nay là ngày tốt, gia đình chúng ta ăn một bữa thật ngon!" Vừa nói, mẹ Tô vừa đi ra ngoài.
Cha Tô ở phía sau cũng nói: "Bà mua nhiều một chút, hôm nay gia đình Đại Dương cũng có nhà, buổi trưa mời họ sang ăn cơm."
Hai gia đình ở cùng khu, thường xuyên qua lại, có lúc hai bên cũng mời nhau ăn cơm.
"Tôi biết rồi." Mẹ Tô đáp một tiếng, chuẩn bị mua thêm thức ăn.
...
Con trai tháng trước kiếm được 150.000 tiền nhuận bút, mẹ Tô tất nhiên sẽ không tiếc tiền. Thực ra, bình thường mua thức ăn, bà cũng phải coi giá cả, tuy rằng đắt cũng mua, nhưng quá đắt thì lại tiếc tiền. Nhưng lần này, mẹ Tô mua cả những thứ trước đây không nỡ mua, ví dụ như tôm hùm. Tôm hùm trong siêu thị phải mấy chục tệ nửa cân, nếu mua một con ít nhất cũng phải 200 tệ! Nhưng lần này mẹ Tô cuối cùng cũng chịu mua, hơn nữa mua hẳn năm con liền một lúc! Tổng cộng tiêu hết 1000 tệ!
Đợi đến khi quay về tiểu khu cũng đúng lúc gặp được mẹ của Lâm Hi Vũ - Lưu Hồng Mai.
"Tố Lan, hôm nay bà mua nhiều thức ăn vậy." Thấy mẹ Tô tay xách túi lớn túi bé, Lưu Hồng Mai đi tới kinh ngạc nói: "Để tôi xách giúp bà."
Dương Tố Lan cười nói: "Hồng Mai, Lão Tô nhà tôi nói, buổi trưa mời bà và Đại Dương sang nhà uống rượu."
Trước đó nhà Lâm Đại Dương và Lưu Hồng Mai đóng cửa, trong nhà không có ai.
"Được." Lưu Hồng Mai gật đầu cười, cũng không có từ chối, hai nhà vốn cũng thường xuyên mời nhau.
Bà ta liếc qua vào cái túi, bỗng nhiên kinh ngạc nói:" Ôi, con tôm thật lớn! Đây là hải sản của Lâm Ký đúng không? Mấy chục tệ nửa cân đấy. Tố Lan, hôm nay nhà bà có phải có việc vui gì phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất