Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du
Chương 2: Tô Khải Hạo 2
Bây giờ trong đầu hắn lại không có gì cả, giống như những chuyện vừa rồi đều là ảo giác của hắn vậy.
“Dao Dao, đây là tiểu khu nhà cậu à? Đẹp quá.”
Hắn đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên lại nghe thấy một giọng nói thanh thúy.
Cách đó không xa, có hai cô gái đang đi về phía này, một trong hai người cười hi hi ha ha nói.
Cô gái tóc dài buông xõa bên vai, mặc một chiếc váy màu xanh, đi đôi giày trắng, gương mặt hơi tròn trịa, nhưng lại rất đáng yêu.
Cô gái nhìn về phía tiểu khu trước mặt, tiểu khu này thực sự là quy hoạch rất tốt, phong cảnh như họa, nhìn tổng thể không chê vào đâu được.
Cô gái được gọi là Dao Dao kia nghe vậy thì mỉm cười: “Cậu thấy đẹp thì sau này có thể tới chơi nhiều hơn.”
Cô gái này cũng rất xinh đẹp, mặc một bộ váy trắng dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn.
“Hì hì, vậy thì sau này tớ nhất định sẽ tới chơi thường xuyên hơn.”
Cô gái đáng yêu Chu Hạ Hạ khoác cánh tay Lý Dao, nói tiếp: “Hâm mộ cậu quá, trường học ngay gần nhà, mỗi tuần đều có thể về nhà.”
Bây giờ là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Chu Hạ Hạ vừa mới bắt xe trở lại trường học.
Ký túc xá vẫn chưa có người, nhà của Lý Dao lại cách trường đại học của các cô không xa, thế nên cô ấy liền tới đây chơi.
Hai cô gái vừa cười vừa nói, đây là lần đầu tiên Chu Hạ Hạ tới nơi này, không nhịn được mà nhìn ngó khắp nơi.
“A...”
Đang nói, bỗng nhiên Chu Hạ Hạ nhìn về phía phía trước, sau đó bước chân không khỏi khựng lại, nhìn về phía Tô Khải Hại ngồi trên xe lăn.
"Hạ Hạ?"
Lý Dao nhìn thấy Chu Hạ Hạ bỗng nhiên dừng lại thì cũng theo ánh mắt cô ấy nhìn sang, sau khi nhìn thấy thanh niên đang ngồi xe lăn kia thì trong mắt nhất thời lộ ra một tia phức tạp.
Lý Dao và Chu Hạ Hạ đang đi về phía thanh niên kia, Lý Dao cũng không có ý định né tranhs.
Nhìn thấy ánh mắt của Tô Khải Hạo đang nhìn về phía này, Lý Dao vẫy tay chào hỏi: “Hi.”
Tô Khải Hạo cũng chào lại: “Hi.”
Sau đó... Tất nhiên là không có sau đó nữa rồi, Lý Dao và Chu Hạ Hạ tiếp tục đi về phía trước.
“Dao Dao, cậu biết người kia à?” Chờ đến khi đi xa một chút, Chu Hạ Hạ không nhịn được hỏi, còn vụng trộm quay đầu nhìn thoáng qua thanh niên kia một chút.
“Ừm, bạn học cấp ba của tớ.” Lý Dao cười nói.
Cô nhớ lại người thanh niên kia, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Trước kia bọn họ hoàn toàn có thể gọi là thanh mai trúc mã, nhưng bây giờ đã thay đổi hoàn toàn.
“Bạn học cấp 3?”
Chu Hạ Hạ vô cùng ngạc nhiên, cô cố gắng đè thấp âm lượng: “Sao cậu ấy lại phải ngồi xe lăn thế? Chân bị thương sao?”
Lý Dao nhìn dáng vẻ tò mò của Chu Hạ Hạ, không trả lời câu hỏi đó: “Hạ Hạ, đừng nói với tớ là cậu có hứng thú với người bạn này của tớ đó nhé?”
"Ừm, có chút hứng thú." Chu Hạ Hạ không hề phủ nhận: “Cậu không cảm thấy ánh mắt của nam sinh đó rất thanh tịnh sao? Mà trên người cậu ấy lại có một luồng khí chất rất đặc thù, nhìn nhã nhặn như một thư sinh vậy, y như nam chính trong tiểu thuyết mà tớ viết.”
Mặc dù Tô Khải Hạo ngồi xe lăn, nhưng ngũ quan đoan chính, tướng mạo rất tốt.
Hồi còn đi học, Tô Khải Hạo chính là nam thần trong trường, có không ít nữ sinh thích thầm hắn.
Sắc mặt Chu Hạ Hạ đỏ bừng lên, hiện giờ cô cũng đang viết một quyển tiểu thuyết, mà nam chính cũng đang ngồi xe lăn. Thế là, ngay giây phút nhìn thấy Tô Khải Hạo, Chu Hạ Hạ lập tức giống như nhìn thấy nam chính của mình bước ra vậy.
“Lại còn nam chính tiểu thuyết cơ.” Lý Dao nghe vậy thì bật cười: “Đúng rồi, trước kia tớ có nghe nói cậu viết sách, thế nào, hiện giờ chắc là nằm trong top 10 bảng vé tháng rồi chứ?”
Bởi vì bạn cùng phòng viết tiểu thuyết, thế nên Lý Dao cũng chú ý tới những chuyện này một chút.
Nghe nhắc đến tiểu thuyết của mình, Chu Hạ Hạ vô cùng vui vẻ: “Ừm, top 10 rồi, hiện giờ trên web không có đại thần nào xuất bản sách mới cả, cứ cái đà này thì đến cuối tháng tớ vẫn có thể bảo trì nằm trong top 10 đấy.”
Nếu như nằm trong top 10 bảng vé tháng thì sẽ có phần thưởng!
Trình độ viết sách của Chu Hạ Hạ không tệ, từ hồi học cấp ba thì cô đã bắt đầu viết rồi.
“Nếu có thể nằm trong top 10 thì cậu phải mời bọn tớ một bữa đấy.” Lý Dao cười nói.
Đáy mắt cô cũng lộ ra một tia hâm mộ, Chu Hạ Hạ dựa vào viết tiểu thuyết mà một tháng cũng có thể kiếm được tận mấy ngàn tệ, hoàn toàn trở thành một tiểu phú bà trong ký túc xá của các cô. Còn cô thì mỗi tháng chỉ được gia đình cho 1500 tệ mà thôi.
“Dao Dao, đây là tiểu khu nhà cậu à? Đẹp quá.”
Hắn đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên lại nghe thấy một giọng nói thanh thúy.
Cách đó không xa, có hai cô gái đang đi về phía này, một trong hai người cười hi hi ha ha nói.
Cô gái tóc dài buông xõa bên vai, mặc một chiếc váy màu xanh, đi đôi giày trắng, gương mặt hơi tròn trịa, nhưng lại rất đáng yêu.
Cô gái nhìn về phía tiểu khu trước mặt, tiểu khu này thực sự là quy hoạch rất tốt, phong cảnh như họa, nhìn tổng thể không chê vào đâu được.
Cô gái được gọi là Dao Dao kia nghe vậy thì mỉm cười: “Cậu thấy đẹp thì sau này có thể tới chơi nhiều hơn.”
Cô gái này cũng rất xinh đẹp, mặc một bộ váy trắng dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn.
“Hì hì, vậy thì sau này tớ nhất định sẽ tới chơi thường xuyên hơn.”
Cô gái đáng yêu Chu Hạ Hạ khoác cánh tay Lý Dao, nói tiếp: “Hâm mộ cậu quá, trường học ngay gần nhà, mỗi tuần đều có thể về nhà.”
Bây giờ là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Chu Hạ Hạ vừa mới bắt xe trở lại trường học.
Ký túc xá vẫn chưa có người, nhà của Lý Dao lại cách trường đại học của các cô không xa, thế nên cô ấy liền tới đây chơi.
Hai cô gái vừa cười vừa nói, đây là lần đầu tiên Chu Hạ Hạ tới nơi này, không nhịn được mà nhìn ngó khắp nơi.
“A...”
Đang nói, bỗng nhiên Chu Hạ Hạ nhìn về phía phía trước, sau đó bước chân không khỏi khựng lại, nhìn về phía Tô Khải Hại ngồi trên xe lăn.
"Hạ Hạ?"
Lý Dao nhìn thấy Chu Hạ Hạ bỗng nhiên dừng lại thì cũng theo ánh mắt cô ấy nhìn sang, sau khi nhìn thấy thanh niên đang ngồi xe lăn kia thì trong mắt nhất thời lộ ra một tia phức tạp.
Lý Dao và Chu Hạ Hạ đang đi về phía thanh niên kia, Lý Dao cũng không có ý định né tranhs.
Nhìn thấy ánh mắt của Tô Khải Hạo đang nhìn về phía này, Lý Dao vẫy tay chào hỏi: “Hi.”
Tô Khải Hạo cũng chào lại: “Hi.”
Sau đó... Tất nhiên là không có sau đó nữa rồi, Lý Dao và Chu Hạ Hạ tiếp tục đi về phía trước.
“Dao Dao, cậu biết người kia à?” Chờ đến khi đi xa một chút, Chu Hạ Hạ không nhịn được hỏi, còn vụng trộm quay đầu nhìn thoáng qua thanh niên kia một chút.
“Ừm, bạn học cấp ba của tớ.” Lý Dao cười nói.
Cô nhớ lại người thanh niên kia, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Trước kia bọn họ hoàn toàn có thể gọi là thanh mai trúc mã, nhưng bây giờ đã thay đổi hoàn toàn.
“Bạn học cấp 3?”
Chu Hạ Hạ vô cùng ngạc nhiên, cô cố gắng đè thấp âm lượng: “Sao cậu ấy lại phải ngồi xe lăn thế? Chân bị thương sao?”
Lý Dao nhìn dáng vẻ tò mò của Chu Hạ Hạ, không trả lời câu hỏi đó: “Hạ Hạ, đừng nói với tớ là cậu có hứng thú với người bạn này của tớ đó nhé?”
"Ừm, có chút hứng thú." Chu Hạ Hạ không hề phủ nhận: “Cậu không cảm thấy ánh mắt của nam sinh đó rất thanh tịnh sao? Mà trên người cậu ấy lại có một luồng khí chất rất đặc thù, nhìn nhã nhặn như một thư sinh vậy, y như nam chính trong tiểu thuyết mà tớ viết.”
Mặc dù Tô Khải Hạo ngồi xe lăn, nhưng ngũ quan đoan chính, tướng mạo rất tốt.
Hồi còn đi học, Tô Khải Hạo chính là nam thần trong trường, có không ít nữ sinh thích thầm hắn.
Sắc mặt Chu Hạ Hạ đỏ bừng lên, hiện giờ cô cũng đang viết một quyển tiểu thuyết, mà nam chính cũng đang ngồi xe lăn. Thế là, ngay giây phút nhìn thấy Tô Khải Hạo, Chu Hạ Hạ lập tức giống như nhìn thấy nam chính của mình bước ra vậy.
“Lại còn nam chính tiểu thuyết cơ.” Lý Dao nghe vậy thì bật cười: “Đúng rồi, trước kia tớ có nghe nói cậu viết sách, thế nào, hiện giờ chắc là nằm trong top 10 bảng vé tháng rồi chứ?”
Bởi vì bạn cùng phòng viết tiểu thuyết, thế nên Lý Dao cũng chú ý tới những chuyện này một chút.
Nghe nhắc đến tiểu thuyết của mình, Chu Hạ Hạ vô cùng vui vẻ: “Ừm, top 10 rồi, hiện giờ trên web không có đại thần nào xuất bản sách mới cả, cứ cái đà này thì đến cuối tháng tớ vẫn có thể bảo trì nằm trong top 10 đấy.”
Nếu như nằm trong top 10 bảng vé tháng thì sẽ có phần thưởng!
Trình độ viết sách của Chu Hạ Hạ không tệ, từ hồi học cấp ba thì cô đã bắt đầu viết rồi.
“Nếu có thể nằm trong top 10 thì cậu phải mời bọn tớ một bữa đấy.” Lý Dao cười nói.
Đáy mắt cô cũng lộ ra một tia hâm mộ, Chu Hạ Hạ dựa vào viết tiểu thuyết mà một tháng cũng có thể kiếm được tận mấy ngàn tệ, hoàn toàn trở thành một tiểu phú bà trong ký túc xá của các cô. Còn cô thì mỗi tháng chỉ được gia đình cho 1500 tệ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất