Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du
Chương 41: Kinh Hãi, Ba Tháng Mua Được Một Căn Biệt Thự!
Nếu như trước tháng chín, thân thể của Tô Khải Hạo có thể khôi phục thì hoàn toàn có thể tới đại học Giang Lăng báo danh. Đại học Giang Lăng tất nhiên là cũng lưu lại một vị trí cho Tô Khải Hạo.
Nhưng mà đến cuối cùng Tô Khải Hạo lại không đi.
Tôn Việt cảm thán nói: "Nếu như thân thể cậu khôi phục lại sớm một chút, vậy thì nói không chừng chúng ta đã có thể ở chung ký túc xá rồi.”
Nghe vậy, Tô Khải Hạo cười: “Rất có khả năng đó.”
Hắn định chọn chuyên ngành công thương quản lý, Tôn Việt cũng vậy, vị trí trống trong ký túc xá của cậu ta rất có thể là đúng là chuẩn bị cho hắn.
Hai người hàn huyên mấy câu, cách đó không xa có người gọi tên Tôn Việt, Tô Khải Hạo liền cười nói: “Cậu đi làm đi.”
Tôn Việt khoát tay áo, nói: "Tô Khải Hạo, có gì liên lạc sau nhé, đừng quên tụ tập một chút.”
“Được.” Tô Khải Hạo đồng ý.
...
Tô Khải Hạo và Lâm Hi Vũ về nhà.
“Mẹ, mẹ nhìn con mang về món gì này.” Vừa về tới nhà, Lâm Hi Vũ đã đặt đống đồ ăn đóng gói cẩn thận lên bàn.
“Ơ, Tiểu Vũ, các con ăn trưa bên ngoài rồi à?” Lưu Hồng Mai nhìn mấy gói thịt bò, mỉm cười.
“Vâng, con giúp anh Khải Hạo tiết kiệm được hai trăm ngàn, thế nên anh ấy mời con ăn trưa.” Lâm Hi Vũ cười nói, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tự hào.
“Hai trăm ngàn?”
Lưu Hồng Mai nghe vậy thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, trong lòng bà ta cũng bắt đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, cẩn thận hỏi lại: “Tiểu Vũ, anh Khải Hạo của con mua nhà à?”
“Vâng, anh ấy còn trả tiền hết luôn chứ không cần trả góp nữa.” Lâm Hi Vũ gật đầu.
“Trả hết?”
Lưu Hồng Mai bất động thanh sắc, tiếp tục hỏi: "Nhà kia ở khu nào thế?”
Lâm Hi Vũ thành thật trả lời: “Nhà mới của anh ấy ở tiểu khu Tân Nguyệt, phòng rộng 160 mét vuông.”
“160 mét vuông? Đó chẳng phải là biệt thự rồi sao?”
Nghe được chuyện này, Lưu Hồng Mai không che giấu được nỗi khiếp sợ trong lòng.
Trước đó bà ta cảm thấy Tô Khải Hạo chắc chỉ mua được căn nhà tầm 100 mét vuông đổ lại, còn là trả góp, không ngờ hắn lại có thể mua biệt thự 160 mét vuông, rồi còn trả tiền hết một lượt luôn!
Bà ta đè nén nỗi chấn động trong lòng, hỏi tiếp: “Nhà đó chắc là đắt lắm nhỉ?”
Bà ta không biết giá nhà ở tiểu khu Tân Nguyệt, nhưng cho dù có lấy giá thấp nhất của thành phố Giang Lăng ra tính toán thì cũng phải tầm bốn năm triệu.
“Vâng, ban đầu chủ nhà ra giá 7,2 triệu, cuối cùng thương lượng còn 6,6 triệu. Anh Khải Hạo tạm thời thanh toán 1,6 triệu trước, chờ đến khi thủ tục giấy tờ xong xuôi thì sẽ trả nốt số còn lại, chắc ngày mười ba tháng này là xong hết giấy tờ.” Lâm Hi Vũ gật đầu nói.
“6,6 triệu!”
Lúc này, trong lòng Lưu Hồng Mai chỉ có mỗi con số này, ánh mắt bà ta tràn đầy kinh ngạc, Tô Khải Hạo lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà mua nhà?
Bà ta cũng biết về hoàn cảnh gia đình Tô Khải Hạo, cha mẹ Tô làm gì có tiền, bọn họ mới mua lại xưởng may rồi, thế nên tiền mua nhà chắc chắn là do một mình Tô Khải Hạo bỏ ra.
Chỉ vỏn vẹn ba tháng mà kiếm được hơn sáu triệu? Đây chính là thiên tài kiếm tiền chứ còn gì nữa!
Lúc này Lưu Hồng Mai đã hoàn toàn bị thuyết phục rồi! Vẫn là chồng bà ta có mắt nhìn người, có thể nhìn ra được Tô Khải Hạo là một thiên tài chân chính!
Trong lòng Lưu Hồng Mai chấn động, bà ta nhìn con gái mình, trong lòng lại lộ ra vẻ lo lắng.
Nhìn dáng vẻ của Tô Khải Hạo thì giống như chỉ coi con gái bà ta là em gái, không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào.
Buổi tối hôm đó Lâm Đại Dương trở về, Lưu Hồng Mai lặng lẽ nói với chồng mình chuyện Tô Khải Hạo bỏ ra hơn sáu triệu để mua nhà.
Nghe được chuyện này, Lâm Đại Dương cũng sửng sốt hồi lâu, sau đó cười nói: “Năng lực kiếm tiền của Khải Hạo còn mạnh hơn so với tôi nghĩ.”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Đại Dương, Lưu Hồng Mai vội vàng nói: “Đại Dương, ông nói xem Khải Hạo đối với Tiểu Vũ nhà chúng ta...”
Lâm Đại Dương nghe vợ nhắc đến chuyện này thì nhất thời bất đắc dĩ.
Chẳng qua là, đối với bọn họ mà nói thì Tô Khải Hạo đúng là một chàng con rể tốt nhất.
Tướng mạo không cần phải nói, nhân phẩm tốt, lại còn biết kiếm tiền, nếu như Lâm Hi Vũ có thể lấy được Tô Khải Hạo thì cuộc sống sau này của cô chắc chắn sẽ trôi qua một cách tốt đẹp, bọn họ cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Suy nghĩ một chút, Lâm Đại Dương cười nói: "Hiện tại Khải Hạo và Tiểu Vũ cứ duy trì mối quan hệ như vậy là được rồi.”
“Được rồi?” Lưu Hồng Mai có chút không hiểu.
Lâm Đại Dương giải thích: “Hiện giờ Khải Hạo và Tiểu Vũ đều còn trẻ, mới chỉ mười tám tuổi, còn chưa đủ tuổi kết hôn. Nếu như bây giờ hai đứa nó ở bên nhau, thời gian trôi lâu, nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đó phải làm thế này bây giờ?”
Theo xác suất mà nói thì những mối tình năm mười tám tuổi khó có thể đi với nhau đến cuối đầu. Chờ thêm vài năm nữa, Khải Hạo trưởng thành hơn, Tiểu Vũ cũng tốt nghiệp, khi đó nếu như hai đứa quyết định ở bên nhau thì xác suất kết hôn sẽ lớn hơn.”
Nhưng mà đến cuối cùng Tô Khải Hạo lại không đi.
Tôn Việt cảm thán nói: "Nếu như thân thể cậu khôi phục lại sớm một chút, vậy thì nói không chừng chúng ta đã có thể ở chung ký túc xá rồi.”
Nghe vậy, Tô Khải Hạo cười: “Rất có khả năng đó.”
Hắn định chọn chuyên ngành công thương quản lý, Tôn Việt cũng vậy, vị trí trống trong ký túc xá của cậu ta rất có thể là đúng là chuẩn bị cho hắn.
Hai người hàn huyên mấy câu, cách đó không xa có người gọi tên Tôn Việt, Tô Khải Hạo liền cười nói: “Cậu đi làm đi.”
Tôn Việt khoát tay áo, nói: "Tô Khải Hạo, có gì liên lạc sau nhé, đừng quên tụ tập một chút.”
“Được.” Tô Khải Hạo đồng ý.
...
Tô Khải Hạo và Lâm Hi Vũ về nhà.
“Mẹ, mẹ nhìn con mang về món gì này.” Vừa về tới nhà, Lâm Hi Vũ đã đặt đống đồ ăn đóng gói cẩn thận lên bàn.
“Ơ, Tiểu Vũ, các con ăn trưa bên ngoài rồi à?” Lưu Hồng Mai nhìn mấy gói thịt bò, mỉm cười.
“Vâng, con giúp anh Khải Hạo tiết kiệm được hai trăm ngàn, thế nên anh ấy mời con ăn trưa.” Lâm Hi Vũ cười nói, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tự hào.
“Hai trăm ngàn?”
Lưu Hồng Mai nghe vậy thì trong lòng vô cùng kinh ngạc, trong lòng bà ta cũng bắt đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, cẩn thận hỏi lại: “Tiểu Vũ, anh Khải Hạo của con mua nhà à?”
“Vâng, anh ấy còn trả tiền hết luôn chứ không cần trả góp nữa.” Lâm Hi Vũ gật đầu.
“Trả hết?”
Lưu Hồng Mai bất động thanh sắc, tiếp tục hỏi: "Nhà kia ở khu nào thế?”
Lâm Hi Vũ thành thật trả lời: “Nhà mới của anh ấy ở tiểu khu Tân Nguyệt, phòng rộng 160 mét vuông.”
“160 mét vuông? Đó chẳng phải là biệt thự rồi sao?”
Nghe được chuyện này, Lưu Hồng Mai không che giấu được nỗi khiếp sợ trong lòng.
Trước đó bà ta cảm thấy Tô Khải Hạo chắc chỉ mua được căn nhà tầm 100 mét vuông đổ lại, còn là trả góp, không ngờ hắn lại có thể mua biệt thự 160 mét vuông, rồi còn trả tiền hết một lượt luôn!
Bà ta đè nén nỗi chấn động trong lòng, hỏi tiếp: “Nhà đó chắc là đắt lắm nhỉ?”
Bà ta không biết giá nhà ở tiểu khu Tân Nguyệt, nhưng cho dù có lấy giá thấp nhất của thành phố Giang Lăng ra tính toán thì cũng phải tầm bốn năm triệu.
“Vâng, ban đầu chủ nhà ra giá 7,2 triệu, cuối cùng thương lượng còn 6,6 triệu. Anh Khải Hạo tạm thời thanh toán 1,6 triệu trước, chờ đến khi thủ tục giấy tờ xong xuôi thì sẽ trả nốt số còn lại, chắc ngày mười ba tháng này là xong hết giấy tờ.” Lâm Hi Vũ gật đầu nói.
“6,6 triệu!”
Lúc này, trong lòng Lưu Hồng Mai chỉ có mỗi con số này, ánh mắt bà ta tràn đầy kinh ngạc, Tô Khải Hạo lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà mua nhà?
Bà ta cũng biết về hoàn cảnh gia đình Tô Khải Hạo, cha mẹ Tô làm gì có tiền, bọn họ mới mua lại xưởng may rồi, thế nên tiền mua nhà chắc chắn là do một mình Tô Khải Hạo bỏ ra.
Chỉ vỏn vẹn ba tháng mà kiếm được hơn sáu triệu? Đây chính là thiên tài kiếm tiền chứ còn gì nữa!
Lúc này Lưu Hồng Mai đã hoàn toàn bị thuyết phục rồi! Vẫn là chồng bà ta có mắt nhìn người, có thể nhìn ra được Tô Khải Hạo là một thiên tài chân chính!
Trong lòng Lưu Hồng Mai chấn động, bà ta nhìn con gái mình, trong lòng lại lộ ra vẻ lo lắng.
Nhìn dáng vẻ của Tô Khải Hạo thì giống như chỉ coi con gái bà ta là em gái, không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào.
Buổi tối hôm đó Lâm Đại Dương trở về, Lưu Hồng Mai lặng lẽ nói với chồng mình chuyện Tô Khải Hạo bỏ ra hơn sáu triệu để mua nhà.
Nghe được chuyện này, Lâm Đại Dương cũng sửng sốt hồi lâu, sau đó cười nói: “Năng lực kiếm tiền của Khải Hạo còn mạnh hơn so với tôi nghĩ.”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Đại Dương, Lưu Hồng Mai vội vàng nói: “Đại Dương, ông nói xem Khải Hạo đối với Tiểu Vũ nhà chúng ta...”
Lâm Đại Dương nghe vợ nhắc đến chuyện này thì nhất thời bất đắc dĩ.
Chẳng qua là, đối với bọn họ mà nói thì Tô Khải Hạo đúng là một chàng con rể tốt nhất.
Tướng mạo không cần phải nói, nhân phẩm tốt, lại còn biết kiếm tiền, nếu như Lâm Hi Vũ có thể lấy được Tô Khải Hạo thì cuộc sống sau này của cô chắc chắn sẽ trôi qua một cách tốt đẹp, bọn họ cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Suy nghĩ một chút, Lâm Đại Dương cười nói: "Hiện tại Khải Hạo và Tiểu Vũ cứ duy trì mối quan hệ như vậy là được rồi.”
“Được rồi?” Lưu Hồng Mai có chút không hiểu.
Lâm Đại Dương giải thích: “Hiện giờ Khải Hạo và Tiểu Vũ đều còn trẻ, mới chỉ mười tám tuổi, còn chưa đủ tuổi kết hôn. Nếu như bây giờ hai đứa nó ở bên nhau, thời gian trôi lâu, nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đó phải làm thế này bây giờ?”
Theo xác suất mà nói thì những mối tình năm mười tám tuổi khó có thể đi với nhau đến cuối đầu. Chờ thêm vài năm nữa, Khải Hạo trưởng thành hơn, Tiểu Vũ cũng tốt nghiệp, khi đó nếu như hai đứa quyết định ở bên nhau thì xác suất kết hôn sẽ lớn hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất