Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du
Chương 48: Hai Nữ Tranh Chồng?
“Đúng rồi, cho anh cái này.”
Chu Hạ Hạ mở túi của mình ra, lấy từ bên trong ra hai bình nước, sau đó đưa một bình cho Tô Khải Hạo.
Tô Khải Hạo mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Chu Hạ Hạ cười hì hì, lắc đầu.
Hai người cứ thế vừa tùy ý trò chuyện, vừa đợi huấn luyện viên tới.
Vừa mới nói chuyện một lát, điện thoại của Chu Hạ Hạ lập tức reo lên.
...
“Hạ Hạ, cứ quyết định thế nhé, bọn tớ tới ngay đây.”
Một bên khác, Hứa Nam hài lòng cúp điện thoại.
“Hì hì, chẳng mấy chốc sẽ gặp được nam sinh mà Hạ Hạ thích rồi, không hiểu sao trong lòng tớ lại cảm thấy có chút hưng phấn.” Hứa Nam nói.
Hàn Thiên nghe vậy thì bật cười: “Hứa Nam, tư tưởng này của cậu rất nguy hiểm, tớ cảm thấy phải áp chế mới được.”
“Thôi đi, chẳng lẽ tớ lại còn cướp bạn trai của Hạ Hạ được à?”
Hứa Nam cười hì hì: “Tớ đã nói rồi, đại học tớ sẽ không tính đến chuyện yêu đương đâu. Không, không những đại học mà sau này tớ cũng sẽ không yêu đương, làm một người độc thân chẳng phải sảng khoái hơn sao.”
Trên thực tế, bởi vì Hứa Nam cắt tóc ngắn, lại có làn da hơi rám nắng, thế nên nhìn qua giống hệt như một nam sinh tuấn tú.
Lúc trước thậm chí còn có mấy nữ sinh coi Hứa Nam là nam thần của mình, muốn xin KK của cô ấy, có thể thấy được sự mê hoặc của tướng mạo này.
Xe nhanh chóng lái xe tới gần công viên, Hứa Nam ngồi trên xe luôn miệng nói phải kiểm tra một chút nam sinh mà Chu Hạ Hạ thích.
Hàn Thiên chỉ cười không nói, nếu như đó là nam sinh mà Hạ Hạ thích thì các cô tới chào hỏi một chút là được rồi, đừng làm những chuyện khác dư thừa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến Hạ Hạ.
Suy nghĩ của Hàn Thiên chính là như vậy, các cô nên tránh xa nam sinh mà bạn cùng phòng mình thích, như thế sẽ tránh gây ra những hiểu lầm không đáng có, làm sứt mẻ tình cảm bạn bè.
Hứa Nam và Hạ Thiên nói chuyện rôm rả, còn Lý Dao từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào. Cô cũng chẳng biết phải nói cái gì, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, nhóm Hứa Nam cũng nhìn thấy hai bóng người đang đứng bên lề đường cách đó không xa. Một người là Chu Hạ Hạ, ngoài ra còn một nam sinh đang đứng quay lưng về phía bọn họ nên không nhìn rõ mặt.
Hứa Nam nhanh chóng hô tài xế dừng xe, sau đó nhanh chóng bước xuống.
Lúc này, Chu Hạ Hạ cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng, không ngờ nhóm bạn cùng phòng của cô bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói là muốn đến công viên chơi, nhân tiện nhìn xem nam sinh mà cô thích trông như thế nào.
Mặc dù giữa cô và Tô Khải Hạo vẫn còn có chút mập mờ, nhưng Chu Hạ Hạ cảm thấy chắc là Tô Khải Hạo cũng hơi thích mình một chút. Nhưng dù sao thì hai người vẫn còn chưa xác nhận quan hệ, tự nhiên bạn cùng phòng lại đến thế này khiến cô cảm thấy hơi lúng túng. Chủ yếu là cô không biết trong lòng Tô Khải Hạo nghĩ như thế nào.
Còn cả Hứa Nam lắm chuyện nữa, không biết có khi nào nói những chuyện mà cô nói ở ký túc xá ra không.
“Hạ Hạ.”
Ba người Hứa Nam xuống xe, Hứa Nam lập tức hào hứng gọi cô.
Hàn Thiên ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, nói bọn họ chỉ nhìn nam sinh Hạ Hạ thích một lát rồi đi luôn, không được làm phiền bọn họ.
Sau đó, khi Hàn Thiên nhìn thấy dáng vẻ của nam sinh đối diện Chu Hạ Hạ thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
"Hạ Hạ, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Mặc dù Hứa Nam nói năng tùy tiện, còn bảo sẽ thử thách nam sinh mà Chu Hạ Hạ thích, nhưng đến khi gặp thật thì vẫn có chừng có mực.
Chào hỏi xong, cô ấy nhìn về phía Tô Khải Hạo đứng đối diện Chu Hạ Hạ, ánh mắt mang theo vẻ tò mò: “Đây là?”
"Đây là Tô Khải Hạo." Chu Hạ Hạ giới thiệu một câu.
“Ồ, thì ra đây chính là Tô Khải Hạo mà cậu hay nhắc đến à?” Hứa Nam nhẹ gật đầu, cười hì hì nói.
Nói xong, Chu Hạ Hạ nhất thời đỏ mặt.
Lúc này, Hàn Thiên nhìn thấy Tô Khải Hạo, ban đầu là sửng sốt một chút, nam sinh mà Chu Hạ Hạ thích lại chính là người lần trước cô gặp được?”
Hàn Thiên hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh hàng ngày, chào hỏi: “Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sáng nay bọn họ mới gặp nhau trong phòng âm nhạc, không ngờ buổi chiều lại tiếp tục gặp nữa.
“Xin chào.” Tô Khải Hạo cũng mỉm cười chào lại.
Hứa Nam lập tức bị câu nói của Hàn Thiên làm cho kinh hãi.
Lại gặp nhau rồi? Chuyện gì xảy ra thế này?
Trong túc xá, Lý Dao là bạn cấp ba của Tô Khải Hạo, tất nhiên là quen Tô Khải Hạo, chỉ có Hứa Nam và Hàn Thiên là không biết.
Bây giờ Hàn Thiên cũng quen biết Tô Khải Hạo?
Nói như vậy, toàn bộ ký túc xá chỉ có một mình cô ấy không biết?
“Chuyện gì thế này? Hàn Thiên, cậu biết Tô Khải Hạo à? Sao trước đó không thấy cậu nói?” Sau một thoáng kinh ngạc, Hứa Nam vội vàng hỏi.
Đến cả Chu Hạ Hạ cũng nghi hoặc, trước đó cô ở ký túc xá nhắc đến Tô Khải Hạo, Hàn Thiên hoàn toàn không có chút phản ứng nào, còn nói là nếu có cơ hội thì làm quen một chút.
Sao bây giờ lại thành hai người quen biết nhau rồi?
Hàn Thiên cười, hào phóng trả lời: “Không, bọn tớ mới gặp nhau sáng nay ở trung tâm âm nhạc thôi, bây giờ tớ mới biết anh ta tên là Tô Khải Hạo.”
Nghe Hàn Thiên nói như thế, suy nghĩ của Hứa Nam lập tức nhảy số, sáng nay Hàn Thiên ở trung tâm âm nhạc mà.
Nghĩ đến đây, Hứa Nam bỗng nhớ đến những gì Hàn Thiên nói với mình vừa rồi, vô thức thốt lên: “Hả? Vậy Tô Khải Hạo chính là thanh niên rất đặc biệt ở trung tâm âm nhạc mà lúc trước cậu nhắc tới à?”
Chu Hạ Hạ mở túi của mình ra, lấy từ bên trong ra hai bình nước, sau đó đưa một bình cho Tô Khải Hạo.
Tô Khải Hạo mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Chu Hạ Hạ cười hì hì, lắc đầu.
Hai người cứ thế vừa tùy ý trò chuyện, vừa đợi huấn luyện viên tới.
Vừa mới nói chuyện một lát, điện thoại của Chu Hạ Hạ lập tức reo lên.
...
“Hạ Hạ, cứ quyết định thế nhé, bọn tớ tới ngay đây.”
Một bên khác, Hứa Nam hài lòng cúp điện thoại.
“Hì hì, chẳng mấy chốc sẽ gặp được nam sinh mà Hạ Hạ thích rồi, không hiểu sao trong lòng tớ lại cảm thấy có chút hưng phấn.” Hứa Nam nói.
Hàn Thiên nghe vậy thì bật cười: “Hứa Nam, tư tưởng này của cậu rất nguy hiểm, tớ cảm thấy phải áp chế mới được.”
“Thôi đi, chẳng lẽ tớ lại còn cướp bạn trai của Hạ Hạ được à?”
Hứa Nam cười hì hì: “Tớ đã nói rồi, đại học tớ sẽ không tính đến chuyện yêu đương đâu. Không, không những đại học mà sau này tớ cũng sẽ không yêu đương, làm một người độc thân chẳng phải sảng khoái hơn sao.”
Trên thực tế, bởi vì Hứa Nam cắt tóc ngắn, lại có làn da hơi rám nắng, thế nên nhìn qua giống hệt như một nam sinh tuấn tú.
Lúc trước thậm chí còn có mấy nữ sinh coi Hứa Nam là nam thần của mình, muốn xin KK của cô ấy, có thể thấy được sự mê hoặc của tướng mạo này.
Xe nhanh chóng lái xe tới gần công viên, Hứa Nam ngồi trên xe luôn miệng nói phải kiểm tra một chút nam sinh mà Chu Hạ Hạ thích.
Hàn Thiên chỉ cười không nói, nếu như đó là nam sinh mà Hạ Hạ thích thì các cô tới chào hỏi một chút là được rồi, đừng làm những chuyện khác dư thừa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến Hạ Hạ.
Suy nghĩ của Hàn Thiên chính là như vậy, các cô nên tránh xa nam sinh mà bạn cùng phòng mình thích, như thế sẽ tránh gây ra những hiểu lầm không đáng có, làm sứt mẻ tình cảm bạn bè.
Hứa Nam và Hạ Thiên nói chuyện rôm rả, còn Lý Dao từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào. Cô cũng chẳng biết phải nói cái gì, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Cuối cùng, nhóm Hứa Nam cũng nhìn thấy hai bóng người đang đứng bên lề đường cách đó không xa. Một người là Chu Hạ Hạ, ngoài ra còn một nam sinh đang đứng quay lưng về phía bọn họ nên không nhìn rõ mặt.
Hứa Nam nhanh chóng hô tài xế dừng xe, sau đó nhanh chóng bước xuống.
Lúc này, Chu Hạ Hạ cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng, không ngờ nhóm bạn cùng phòng của cô bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói là muốn đến công viên chơi, nhân tiện nhìn xem nam sinh mà cô thích trông như thế nào.
Mặc dù giữa cô và Tô Khải Hạo vẫn còn có chút mập mờ, nhưng Chu Hạ Hạ cảm thấy chắc là Tô Khải Hạo cũng hơi thích mình một chút. Nhưng dù sao thì hai người vẫn còn chưa xác nhận quan hệ, tự nhiên bạn cùng phòng lại đến thế này khiến cô cảm thấy hơi lúng túng. Chủ yếu là cô không biết trong lòng Tô Khải Hạo nghĩ như thế nào.
Còn cả Hứa Nam lắm chuyện nữa, không biết có khi nào nói những chuyện mà cô nói ở ký túc xá ra không.
“Hạ Hạ.”
Ba người Hứa Nam xuống xe, Hứa Nam lập tức hào hứng gọi cô.
Hàn Thiên ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, nói bọn họ chỉ nhìn nam sinh Hạ Hạ thích một lát rồi đi luôn, không được làm phiền bọn họ.
Sau đó, khi Hàn Thiên nhìn thấy dáng vẻ của nam sinh đối diện Chu Hạ Hạ thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
"Hạ Hạ, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Mặc dù Hứa Nam nói năng tùy tiện, còn bảo sẽ thử thách nam sinh mà Chu Hạ Hạ thích, nhưng đến khi gặp thật thì vẫn có chừng có mực.
Chào hỏi xong, cô ấy nhìn về phía Tô Khải Hạo đứng đối diện Chu Hạ Hạ, ánh mắt mang theo vẻ tò mò: “Đây là?”
"Đây là Tô Khải Hạo." Chu Hạ Hạ giới thiệu một câu.
“Ồ, thì ra đây chính là Tô Khải Hạo mà cậu hay nhắc đến à?” Hứa Nam nhẹ gật đầu, cười hì hì nói.
Nói xong, Chu Hạ Hạ nhất thời đỏ mặt.
Lúc này, Hàn Thiên nhìn thấy Tô Khải Hạo, ban đầu là sửng sốt một chút, nam sinh mà Chu Hạ Hạ thích lại chính là người lần trước cô gặp được?”
Hàn Thiên hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh hàng ngày, chào hỏi: “Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sáng nay bọn họ mới gặp nhau trong phòng âm nhạc, không ngờ buổi chiều lại tiếp tục gặp nữa.
“Xin chào.” Tô Khải Hạo cũng mỉm cười chào lại.
Hứa Nam lập tức bị câu nói của Hàn Thiên làm cho kinh hãi.
Lại gặp nhau rồi? Chuyện gì xảy ra thế này?
Trong túc xá, Lý Dao là bạn cấp ba của Tô Khải Hạo, tất nhiên là quen Tô Khải Hạo, chỉ có Hứa Nam và Hàn Thiên là không biết.
Bây giờ Hàn Thiên cũng quen biết Tô Khải Hạo?
Nói như vậy, toàn bộ ký túc xá chỉ có một mình cô ấy không biết?
“Chuyện gì thế này? Hàn Thiên, cậu biết Tô Khải Hạo à? Sao trước đó không thấy cậu nói?” Sau một thoáng kinh ngạc, Hứa Nam vội vàng hỏi.
Đến cả Chu Hạ Hạ cũng nghi hoặc, trước đó cô ở ký túc xá nhắc đến Tô Khải Hạo, Hàn Thiên hoàn toàn không có chút phản ứng nào, còn nói là nếu có cơ hội thì làm quen một chút.
Sao bây giờ lại thành hai người quen biết nhau rồi?
Hàn Thiên cười, hào phóng trả lời: “Không, bọn tớ mới gặp nhau sáng nay ở trung tâm âm nhạc thôi, bây giờ tớ mới biết anh ta tên là Tô Khải Hạo.”
Nghe Hàn Thiên nói như thế, suy nghĩ của Hứa Nam lập tức nhảy số, sáng nay Hàn Thiên ở trung tâm âm nhạc mà.
Nghĩ đến đây, Hứa Nam bỗng nhớ đến những gì Hàn Thiên nói với mình vừa rồi, vô thức thốt lên: “Hả? Vậy Tô Khải Hạo chính là thanh niên rất đặc biệt ở trung tâm âm nhạc mà lúc trước cậu nhắc tới à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất