Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du
Chương 9: Có Xu Hướng Hot
Trương Đại Cường đọc phần giới thiệu một chút, cảm thấy khá thú vị.
Những tiểu thuyết khác cũng có thể loại trùng sinh, nhưng nhân vật chính trùng sinh trở về đều cảm thấy bản thân rất may mắn, sau đó bắt đầu điên cuồng vả mặt, đền bù những tiếc nuối trước kia của mình.
Mà nhân vật chính của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] này lại hoàn toàn khác biệt.
Theo như lời của Trần Hán Thăng thì : “Năm 2019, tôi có tiền bạc và địa vị, có công ty và cấp dưới, không phù hợp trở thành người trùng sinh “bị cắm sừng, cha mẹ đều mất, nghèo rớt mồng tơi, đói khổ lạnh lẽo”, mẹ kiếp, tôi thực sự không muốn trùng sinh!”
Trương Đại Cường bất tri bất giác đọc tiếp, đọc đến mấy đoạn tán tỉnh của Trần Hán Thăng.
“Ở độ tuổi này, có rất ít người phụ nữ có thể làm tôi động lòng.”
“Các em là người thứ 104, 105, 106, 107 và 108.”
Trương Đại Đại vừa đọc vừa lẩm bẩm: “Fuck, nếu như mình cũng có tài ăn nói như thế này thì chắc mấy ngày đổi một cô bạn gái cũng được!”
Sau đó, Trần Hán Thăng lên đại học, bắt đầu tính toán lớp trưởng, lên kế hoạch cho sự nghiệp của mình.
Sau đó đến Thẩm Ấu Sở...
Cứ như vậy, Trương Đại Cường đã đọc hết chương mới nhất.
“Á, hết rồi?”
Trương Đại Cường bất đắc dĩ, nhưng mà trong lòng cũng cảm thấy hưng phấn.
Cuối cùng anh ta cũng phát hiện được một quyển tiểu thuyết hợp khẩu vị rồi. Nhân vật chính có não, những nhân vật khác cũng có tính cách rõ ràng, khiến người ta rất muốn đọc tiếp, xem tình tiết phát triển như thế nào.
Mà chương mới nhất của Tô Khải Hạo có phần thông báo, sau khi set Vip hắn sẽ cập nhật ngày năm mươi ngàn chữ, nếu truyện lọt top thì còn đăng nhiều hơn.
Không chút do dự, Trương Đại Cường bầu hết sáu tấm vé tháng của mình cho truyện này.
“Tác giả đại đại viết không tồi, chờ sau khi set Vip tôi sẽ khen thưởng Minh chủ.” Trương Đại Cường gửi bình luận.
Nhà anh ta không thiếu tiền, thế nên mỗi lần nhìn thấy tiểu thuyết hay thì anh ta đều không keo kiệt.
Bắt đầu từ hai giờ chiều chủ nhật, số lượng người lưu truyện [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] đã tăng lên chóng mặt, chỉ hơn một tiếng đã tăng lên hơn một ngàn!
Số lượng người lưu truyện càng lúc càng tăng, vé tháng của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] cũng càng ngày càng nhiều.
Hơn một trăm ngàn từ nhanh chóng được đọc hết, mọi người đều bình luận cầu thêm chương mới, phần bình luận vô cùng rôm rả.
“Cuối cùng cũng tìm được một tiểu thuyết thu hút rồi.”
“Tôi thích Tiểu Ngư Nhi chết đi được.”
“Tác giả đại đại, đừng ngược Ấu Sở của chúng tôi nhé, tra nam kia muốn tra thì tra Hồ Lâm Ngữ đi.”
“Đúng vậy, Tiểu Hồ tốt biết bao, sang mà cặp với Tiểu Hồ đi.”
...
Vô số bình luận không ngừng xuất hiện, chứng tỏ quyển tiểu thuyết này có xu hướng hot rồi.
Đại học Giang Lăng, ký túc xá phòng 309 tòa nhà 15, lúc này có một cô gái đang nhìn chằm chằm máy tính, thỉnh thoảng lại ấn F5.
Gương mặt cô gái này nhìn hơi quen, chính là cô gái lúc trước từng tới tiểu khu của Tô Khải Hạo- Chu Hạ Hạ.
“Hạ Hạ, thế nào rồi? Số lượng người lưu truyện tăng lên bao nhiêu?” Một cô gái đi tới, cười hỏi.
Cô gái này nhìn rất xinh đẹp, gương mặt cũng rất quen thuộc, chính là Lý Dao.
Lý Dao và Tô Khải Hạo là thanh mai trúc mã, trước kia quan hệ giữa hai người giống như Tô Khải Hạo và Lâm Hi Vũ vậy.
Chẳng qua là sau khi Tô Khải Hạo xảy ra chuyện thì cô và Tô Khải Hạo giống như xuất hiện một bức tường vô hình, cho dù có gặp nhau ở tiểu khu thì cũng chỉ giống như bạn bè mà chào hỏi một câu, không còn được cảm giác quen thuộc như trước.
Lý Dao gác cằm lên vai Chu Hạ Hạ, cũng nhìn về phía máy tính của Chu Hạ Hạ.
Sâu trong đáy mắt Lý Dao lộ ra vẻ hâm mộ, bởi vì Chu Hạ Hạ có máy tính để viết tiểu thuyết.
Nhưng mà đây không phải điều quan trọng nhất, mấu chốt là lúc trước mọi người trong phòng cũng đã từng nhìn qua tiền thù lao của Chu Hạ Hạ, một tháng vậy mà lại có thể kiếm được tận 6000 tệ!
Sinh hoạt phí mỗi tháng của Lý Dao chỉ có 1500, thế nên vô cùng hâm mộ Chu Hạ Hạ.
6000 tệ, cô có thể mua được rất nhiều thứ.
Trước đây cô đã từng xin ý kiến của Chu Hạ Hạ về cách viết tiểu thuyết, nhưng khi cô bắt tay vào viết thì lại giống như một mớ hỗn độn, căn bản không thể nào viết được.
Nghe thấy Lý Dao hỏi thăm, Chu Hạ Hạ cười hì hì nói: “Số người lưu truyện tăng lên không ít, doanh thu của quyển này chắc là sẽ tốt hơn quyển trước của tớ.”
Từ hồi cấp ba là Chu Hạ Hạ đã bắt đầu viết tiểu thuyết rồi, sau khi đỗ đại học thì bắt đầu đăng tải những quyển tiểu thuyết này lên mạng, thành tích thu lại cũng không tệ lắm.
Chỉ riêng tháng 9, tất cả doanh thu của Chu Hạ Hạ cộng lại đã đạt tới 6000 tệ rồi.
Nhưng mà quyển tiểu thuyết đó của cô không dài lắm, bây giờ Chu Hạ Hạ đã bắt đầu viết quyển khác rồi.
Đúng lúc này, một cô gái khác trong ký túc xá đi tới, cười hì hì: “Ôi, vậy thì quyển này của cậu chắc chắn doanh thu phải hơn 10.000 tệ!”
Chu Hạ Hạ nghe vậy thì vỗ ngực cười lớn: “Nếu như quyển này của tớ thực sự có thể đạt được doanh thu hơn 10.000 tệ thì các cậu muốn ăn gì ở căng tin tớ cũng bao hết.
Lý Dao nghe vậy thì trêu ghẹo: “Không muốn ăn đồ căng tin đâu, tớ muốn ăn bên ngoài cơ.”
Ba cô gái mỉm cười, Chu Hạ Hạ nói xong thì lại tiếp tục nhìn bảng xếp hạng một chút.
Lý Dao và một cô gái khác là Hứa Nam cũng đồng thời nhìn theo. Trong ký túc xá của bọn họ có một người viết tiểu thuyết, hơn nữa còn kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù bọn họ không đọc tiểu thuyết thì cũng chú ý đến những thứ này, biết được bây giờ Chu Hạ Hạ đang nhìn bảng vé tháng sách mới.
Bởi vì, nếu như có thể chiếm cứ top 10 trong danh sách vé tháng mới, cụ thể là từ thứ bảy đến thứ mười, thì sẽ có phần thưởng một nghìn tệ.
Đối với những sinh viên như các cô mà nói, 1000 tệ có thể mua được rất nhiều thứ.
Sách của Chu Hạ Hạ trước đây luôn chiếm vị trí thứ mười, bởi vì không có tác giả nào có tác phẩm đột phá mới, thế nên thành tích của Chu Hạ Hạ vẫn luôn kiên cố, lúc nào cũng dẫn trước tiểu thuyết xếp thứ 11 tận ba vé tháng.
Mà trang web tiếng Trung Bác Đằng cấm gian lận, thế nên vé tháng là con số vô cùng chân thực.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Chu Hạ Hạ nhất định có thể đạt được 1000 tệ tiền thưởng này.
“Ôi, Hạ Hạ, sách của cậu bị đẩy xuống thứ 11 rồi!”
Các cô gái vừa nói chuyện vừa nhìn máy tính, sau đó Lý Dao lập tức hoảng sợ lên tiếng.
Lúc này, vị trí thứ mười đã bị quyển [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] chiếm mất.
Lý Dao vừa nói xong thì Hứa Nam cũng lập tức nhìn một cái: “Đúng thế thật, Hạ Hạ, quyển xếp sau cậu rõ ràng không phải quyển này, chứng tỏ [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] là vừa mới bứt phá xông lên.
Hai người vẫn luôn nhìn những quyển trước và sau tiểu thuyết của Chu Hạ Hạ, thế nên cũng biết ban đầu không thấy quyển này.
“Chắc là có đại thần nào đó đẩy lên rồi.” Chu Hạ Hạ cũng nhìn thấy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Có một số đại thần viết truyện ban đầu chỉ đăng nhỏ giọt cầm chừng, đến khi đạt tới đoạn cao trào thì lập tức bão chương, làm lượt tiếp cận và đẩy vé tháng bùng nổ.
Đại thần thì tất nhiên Chu Hạ Hạ không đầu lại được rồi.
“Tiểu Nha, quyển sách mới mà cô vừa đẩy có tiềm năng lắm đấy, vừa mới đẩy mấy tiếng mà số lượng lưu truyện đã tăng hơn ba ngàn rồi, lượt đọc chương mới nhất cũng là hơn ba ngàn.” Tiểu Ô ngồi cạnh Tiểu Nha, không nhịn được nói.
Bọn họ cũng thường xuyên theo dõi số liệu sách của nhau.
Một quyển tiểu thuyết cho dù có nhiều lượt lưu truyện thực ra cũng không nói lên được cái gì, chủ yếu phải nhìn vào lượt đọc, bởi vì đây chính là nhân tố chủ yếu quyết định đặt mua.
Mà [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] lúc trước có 3000 lượt lưu truyện, nhưng chỉ có 1000 lượt đọc.
Thế mà tới thời điểm hiện tại, lượt lưu truyện đã tăng lên thêm 3000, lượt đọc tăng lên 2000!
Bọn họ đều là những biên tập viên lâu năm, hoàn toàn có thể phán đoán ra tiềm lực của quyển tiểu thuyết này!
Điểm mấu chốt là đây là quyển sách mới, chỉ mới công bố cách đây một tuần.
Trên thực tế, nếu là sách mới thì sẽ có nhiều độc giả lưu lại trước, chờ đăng được nhiều rồi mới đọc.
Nhưng mà một ngày Tô Khải Hạo đăng thêm được mười lăm ngàn từ, số lượng chữ lớn như vậy thì còn chờ đợi làm gì nữa, lập tức đọc luôn thôi.
"Ừm, thành tích này đúng là không tệ.” Tiểu Nha cười cười, trong lòng cũng cảm thấy rất vui sướng.
Sách mới mà đã có thành tựu như thế này, về sau chắc chắn sẽ hot!
...
“Số lượng người lưu truyện tăng rất nhanh.”
Càng ngày càng có nhiều người chú ý đến [Tôi thực sự không muốn trùng sinh], Tô Khải Hạo cũng liên tục gõ chữ tích lũy. Trong lúc nghỉ ngơi, hắn mở phần thông tin tác giả, xem một chút số lượng người lưu truyện.
Sau khi nhìn thấy con số kia, trong lòng hắn không giấu được vui mừng.
Chẳng mấy chốc, số lượng người lưu truyện [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] đã tăng lên hơn 8000, tổng lưu trữ đạt đến 11.000!
Sang ngày thứ hai, số lượng người lưu truyện lại tăng thêm 7000 nữa, ngày thứ ba thì tăng lên 6000.
Trong danh sách sách mới hàng tháng, [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] không ngừng nhảy vọt, từ vị trí thứ tư vọt lên vị trí thứ ba.
Tác giả của quyển ở vị trí thứ ba lúc đầu là Vân Thâm Bất Tri Xứ, một tác giả level 5.
Vân Thâm Bất Tri Xứ là một người đàn ông văn phòng hơn ba mươi tuổi, sở thích của anh ta là viết lách.
Buổi tối tan làm về nhà, Vân Thâm Bất Tri Xứ pha một tách cà phê, chuẩn bị gõ chữ.
Nhưng mà nhìn thứ hạng một chút, anh ta lập tức giật mình, sách của anh ta vậy mà đã tụt xuống hạng thứ tư rồi.
“Fuck! Tụt hạng rồi?”
Sắc mặt của Vân Thâm Bất Tri Xứ lập tức thay đổi, nếu như truyện nằm trong top ba thì tạm thời không nói đến ban thưởng, lượt tiếp cận cũng cao hơn những cái khác rất nhiều, tất nhiên là anh ta muốn giữ hạng.
“[Tôi thực sự không muốn trùng sinh], đây là tên sách quái quỷ gì đây?”
Vân Thâm Bất Tri Xứ nhìn cái tên truyện đã thay thế vị trí của mình, xem thể loại một chút, là đô thị.
Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết đô thị.
Anh ta không còn tâm trí mà uống cà phê nữa, vội vàng đăng một thông báo cầu vé tháng.
“Nguy cấp! Nguy cấp! Nguy cấp! Khẩn cầu mọi người hỗ trợ tôi đẩy vé tháng, giữ vững vị trí trong top 3!”
Thông báo này vừa đăng lên thì lập tức có không ít bình luận xuất hiện.
Anh ta đã có không ít tác phẩm đăng ở trang Web này, thế nên tất nhiên vẫn còn một số lượng fan hâm mộ cố định.
“Lão Vân bị tụt hạng rồi à?”
“Lúc đó tôi đã nhìn rồi, mấy quyển sách xếp sau lão Vân chênh lệch vé tháng nhiều như thế, sao có thể đuổi kịp nhanh như vậy?”
“Hay là hack?”
“Làm gì có chuyện đó, trang web tiếng Trung Bác Đằng cấm hack, mỗi lần bỏ phiếu đều có ghi chép lại.”
...
Một vài fan cứng, còn cả người vận hành sách của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng hỏi han.
Dịp Quốc Khánh được nghỉ mười ngày, trong thời gian đó số lượng độc giả tăng lên, sách của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng vững vàng nằm trong top 3, vượt xa tác phẩm nằm ở top 4.
Những dòng bình luận hỏi han ngập tràn, nhưng sau đó dần dần cũng đã bắt đầu có những luồng ý kiến khác nhau.
“Lão Vân, tôi biết tại sao quyển [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] lại xếp thứ ba rồi, mẹ kiếp, quyển sách đó thực sự rất hay! Nhân vật chính là một gã tra nam cặn bã đến mức tôi cũng muốn xuyên vào sách để đánh cho hắn ta một trận.”
Đây là bình luận của một tài khoản đã từng khen thưởng Minh chủ cho Vân Thâm Bất Tri Xứ.
“Lập Minh cũng đi đọc [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] rồi à? Tôi cũng vừa mới đọc thử xong, mà đọc một phát hết veo luôn! Thực sự rất hay, hơn nữa tác giả đó một ngày đăng được mười lăm ngàn chữ, đồng thời còn hứa hẹn sau khi set Vip thì sẽ một ngày đăng năm mươi ngàn chữ nữa!”
“Tôi cũng đang đọc đây! Chắc chắn tác giả đã viết được kha khá rồi, thế nên mới đăng chương xông xênh như vậy.”
“Lão Vân, anh mau xem lại bản thân mình đi. Người ta thì trước khi set Vip đăng mười lăm ngàn chữ, sau khi set Vip đăng năm mươi ngàn chữ; Còn anh thì trước khi set Vip đăng năm ngàn chữ, sau khi set Vip đăng bốn ngàn chữ, anh làm cái gì thế hả?”
“Bí mật nói cho mọi người một chuyện, vì để có thể đọc càng nhiều hơn bộ [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] mà tôi đã bầu tất cả vé tháng của mình cho truyện đó rồi.”
“Á, tôi cũng vậy.”
Đây là những bình luận của nhóm độc giả của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Vân Thâm Bất Tri Xứ ngẩn người, anh ta suy nghĩ một chút, sau đó tạm thời không gõ chữ nữa, mà mở [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] ra đọc, chẳng mấy chốc chính anh ta cũng bị hấp dẫn.
Có không ít người giống như Vân Thâm Bất Tri Xứ, vì tò mò nên ấn vào đọc [Tôi thực sự không muốn trùng sinh], sau đó không dứt ra được.
Mấu chốt là Tô Khải Hạo cập nhật quá nhanh, hơn nữa hứa hẹn nếu được lọt Top cũng quá hấp dẫn, thế nên ai có vé tháng đều tình nguyện cống nạp.
Phần bình luận của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] càng thêm bùng nổ.
“Trời ơi, cuối cùng cũng tìm được một quyển tiểu thuyết đáng để đọc trong mục đô thị rồi!”
“Ấu Sở của tôi.”
“Trước kia tôi cũng có một mối tình đầu, giống hệt như Tiểu Ngư Nhi vậy, tiếc là đã lâu chúng tôi không gặp lại nhau rồi.”
...
“Số lượng người lưu truyện đã vượt quá ba mươi ngàn, lượt ấn vào truyện cũng thêm mười hai ngàn.
Lúc này, tổng biên tập Tiểu Nha cũng vô cùng mừng rỡ, vừa nhìn số liệu [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] vừa nói.
Phải biết rằng quyển sách này từ khi bắt đầu công bố đến nay còn chưa đến hai tuần lễ, tác giả này là người mới, trước đó chưa từng có tác phẩm nào.
Nhưng mà biên tập viên Tiểu Nha cũng cảm thấy hơi buồn rầu, nếu như Tô Khải Hạo đăng chậm một chút, cứ thế cầm cự đến một tháng, như thế thì đến khi bố cáo thì truyện sẽ càng tiếp cận được nhiều độc giả hơn.
Nhưng Tô Khải Hạo lại không nghe lời cô, cô cũng không thể bắt ép Tô Khải Hạo mỗi ngày chỉ được cập nhật bốn ngàn chữ được.
Cô ấn mở phần mềm KK, gửi tin nhắn cho Tô Khải Hạo.
Biên tập viên Tiểu Nha: “Hạo Nhiên, cậu định khi nào set Vip truyện này?”
Những tiểu thuyết khác cũng có thể loại trùng sinh, nhưng nhân vật chính trùng sinh trở về đều cảm thấy bản thân rất may mắn, sau đó bắt đầu điên cuồng vả mặt, đền bù những tiếc nuối trước kia của mình.
Mà nhân vật chính của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] này lại hoàn toàn khác biệt.
Theo như lời của Trần Hán Thăng thì : “Năm 2019, tôi có tiền bạc và địa vị, có công ty và cấp dưới, không phù hợp trở thành người trùng sinh “bị cắm sừng, cha mẹ đều mất, nghèo rớt mồng tơi, đói khổ lạnh lẽo”, mẹ kiếp, tôi thực sự không muốn trùng sinh!”
Trương Đại Cường bất tri bất giác đọc tiếp, đọc đến mấy đoạn tán tỉnh của Trần Hán Thăng.
“Ở độ tuổi này, có rất ít người phụ nữ có thể làm tôi động lòng.”
“Các em là người thứ 104, 105, 106, 107 và 108.”
Trương Đại Đại vừa đọc vừa lẩm bẩm: “Fuck, nếu như mình cũng có tài ăn nói như thế này thì chắc mấy ngày đổi một cô bạn gái cũng được!”
Sau đó, Trần Hán Thăng lên đại học, bắt đầu tính toán lớp trưởng, lên kế hoạch cho sự nghiệp của mình.
Sau đó đến Thẩm Ấu Sở...
Cứ như vậy, Trương Đại Cường đã đọc hết chương mới nhất.
“Á, hết rồi?”
Trương Đại Cường bất đắc dĩ, nhưng mà trong lòng cũng cảm thấy hưng phấn.
Cuối cùng anh ta cũng phát hiện được một quyển tiểu thuyết hợp khẩu vị rồi. Nhân vật chính có não, những nhân vật khác cũng có tính cách rõ ràng, khiến người ta rất muốn đọc tiếp, xem tình tiết phát triển như thế nào.
Mà chương mới nhất của Tô Khải Hạo có phần thông báo, sau khi set Vip hắn sẽ cập nhật ngày năm mươi ngàn chữ, nếu truyện lọt top thì còn đăng nhiều hơn.
Không chút do dự, Trương Đại Cường bầu hết sáu tấm vé tháng của mình cho truyện này.
“Tác giả đại đại viết không tồi, chờ sau khi set Vip tôi sẽ khen thưởng Minh chủ.” Trương Đại Cường gửi bình luận.
Nhà anh ta không thiếu tiền, thế nên mỗi lần nhìn thấy tiểu thuyết hay thì anh ta đều không keo kiệt.
Bắt đầu từ hai giờ chiều chủ nhật, số lượng người lưu truyện [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] đã tăng lên chóng mặt, chỉ hơn một tiếng đã tăng lên hơn một ngàn!
Số lượng người lưu truyện càng lúc càng tăng, vé tháng của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] cũng càng ngày càng nhiều.
Hơn một trăm ngàn từ nhanh chóng được đọc hết, mọi người đều bình luận cầu thêm chương mới, phần bình luận vô cùng rôm rả.
“Cuối cùng cũng tìm được một tiểu thuyết thu hút rồi.”
“Tôi thích Tiểu Ngư Nhi chết đi được.”
“Tác giả đại đại, đừng ngược Ấu Sở của chúng tôi nhé, tra nam kia muốn tra thì tra Hồ Lâm Ngữ đi.”
“Đúng vậy, Tiểu Hồ tốt biết bao, sang mà cặp với Tiểu Hồ đi.”
...
Vô số bình luận không ngừng xuất hiện, chứng tỏ quyển tiểu thuyết này có xu hướng hot rồi.
Đại học Giang Lăng, ký túc xá phòng 309 tòa nhà 15, lúc này có một cô gái đang nhìn chằm chằm máy tính, thỉnh thoảng lại ấn F5.
Gương mặt cô gái này nhìn hơi quen, chính là cô gái lúc trước từng tới tiểu khu của Tô Khải Hạo- Chu Hạ Hạ.
“Hạ Hạ, thế nào rồi? Số lượng người lưu truyện tăng lên bao nhiêu?” Một cô gái đi tới, cười hỏi.
Cô gái này nhìn rất xinh đẹp, gương mặt cũng rất quen thuộc, chính là Lý Dao.
Lý Dao và Tô Khải Hạo là thanh mai trúc mã, trước kia quan hệ giữa hai người giống như Tô Khải Hạo và Lâm Hi Vũ vậy.
Chẳng qua là sau khi Tô Khải Hạo xảy ra chuyện thì cô và Tô Khải Hạo giống như xuất hiện một bức tường vô hình, cho dù có gặp nhau ở tiểu khu thì cũng chỉ giống như bạn bè mà chào hỏi một câu, không còn được cảm giác quen thuộc như trước.
Lý Dao gác cằm lên vai Chu Hạ Hạ, cũng nhìn về phía máy tính của Chu Hạ Hạ.
Sâu trong đáy mắt Lý Dao lộ ra vẻ hâm mộ, bởi vì Chu Hạ Hạ có máy tính để viết tiểu thuyết.
Nhưng mà đây không phải điều quan trọng nhất, mấu chốt là lúc trước mọi người trong phòng cũng đã từng nhìn qua tiền thù lao của Chu Hạ Hạ, một tháng vậy mà lại có thể kiếm được tận 6000 tệ!
Sinh hoạt phí mỗi tháng của Lý Dao chỉ có 1500, thế nên vô cùng hâm mộ Chu Hạ Hạ.
6000 tệ, cô có thể mua được rất nhiều thứ.
Trước đây cô đã từng xin ý kiến của Chu Hạ Hạ về cách viết tiểu thuyết, nhưng khi cô bắt tay vào viết thì lại giống như một mớ hỗn độn, căn bản không thể nào viết được.
Nghe thấy Lý Dao hỏi thăm, Chu Hạ Hạ cười hì hì nói: “Số người lưu truyện tăng lên không ít, doanh thu của quyển này chắc là sẽ tốt hơn quyển trước của tớ.”
Từ hồi cấp ba là Chu Hạ Hạ đã bắt đầu viết tiểu thuyết rồi, sau khi đỗ đại học thì bắt đầu đăng tải những quyển tiểu thuyết này lên mạng, thành tích thu lại cũng không tệ lắm.
Chỉ riêng tháng 9, tất cả doanh thu của Chu Hạ Hạ cộng lại đã đạt tới 6000 tệ rồi.
Nhưng mà quyển tiểu thuyết đó của cô không dài lắm, bây giờ Chu Hạ Hạ đã bắt đầu viết quyển khác rồi.
Đúng lúc này, một cô gái khác trong ký túc xá đi tới, cười hì hì: “Ôi, vậy thì quyển này của cậu chắc chắn doanh thu phải hơn 10.000 tệ!”
Chu Hạ Hạ nghe vậy thì vỗ ngực cười lớn: “Nếu như quyển này của tớ thực sự có thể đạt được doanh thu hơn 10.000 tệ thì các cậu muốn ăn gì ở căng tin tớ cũng bao hết.
Lý Dao nghe vậy thì trêu ghẹo: “Không muốn ăn đồ căng tin đâu, tớ muốn ăn bên ngoài cơ.”
Ba cô gái mỉm cười, Chu Hạ Hạ nói xong thì lại tiếp tục nhìn bảng xếp hạng một chút.
Lý Dao và một cô gái khác là Hứa Nam cũng đồng thời nhìn theo. Trong ký túc xá của bọn họ có một người viết tiểu thuyết, hơn nữa còn kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù bọn họ không đọc tiểu thuyết thì cũng chú ý đến những thứ này, biết được bây giờ Chu Hạ Hạ đang nhìn bảng vé tháng sách mới.
Bởi vì, nếu như có thể chiếm cứ top 10 trong danh sách vé tháng mới, cụ thể là từ thứ bảy đến thứ mười, thì sẽ có phần thưởng một nghìn tệ.
Đối với những sinh viên như các cô mà nói, 1000 tệ có thể mua được rất nhiều thứ.
Sách của Chu Hạ Hạ trước đây luôn chiếm vị trí thứ mười, bởi vì không có tác giả nào có tác phẩm đột phá mới, thế nên thành tích của Chu Hạ Hạ vẫn luôn kiên cố, lúc nào cũng dẫn trước tiểu thuyết xếp thứ 11 tận ba vé tháng.
Mà trang web tiếng Trung Bác Đằng cấm gian lận, thế nên vé tháng là con số vô cùng chân thực.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Chu Hạ Hạ nhất định có thể đạt được 1000 tệ tiền thưởng này.
“Ôi, Hạ Hạ, sách của cậu bị đẩy xuống thứ 11 rồi!”
Các cô gái vừa nói chuyện vừa nhìn máy tính, sau đó Lý Dao lập tức hoảng sợ lên tiếng.
Lúc này, vị trí thứ mười đã bị quyển [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] chiếm mất.
Lý Dao vừa nói xong thì Hứa Nam cũng lập tức nhìn một cái: “Đúng thế thật, Hạ Hạ, quyển xếp sau cậu rõ ràng không phải quyển này, chứng tỏ [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] là vừa mới bứt phá xông lên.
Hai người vẫn luôn nhìn những quyển trước và sau tiểu thuyết của Chu Hạ Hạ, thế nên cũng biết ban đầu không thấy quyển này.
“Chắc là có đại thần nào đó đẩy lên rồi.” Chu Hạ Hạ cũng nhìn thấy, bất đắc dĩ lắc đầu.
Có một số đại thần viết truyện ban đầu chỉ đăng nhỏ giọt cầm chừng, đến khi đạt tới đoạn cao trào thì lập tức bão chương, làm lượt tiếp cận và đẩy vé tháng bùng nổ.
Đại thần thì tất nhiên Chu Hạ Hạ không đầu lại được rồi.
“Tiểu Nha, quyển sách mới mà cô vừa đẩy có tiềm năng lắm đấy, vừa mới đẩy mấy tiếng mà số lượng lưu truyện đã tăng hơn ba ngàn rồi, lượt đọc chương mới nhất cũng là hơn ba ngàn.” Tiểu Ô ngồi cạnh Tiểu Nha, không nhịn được nói.
Bọn họ cũng thường xuyên theo dõi số liệu sách của nhau.
Một quyển tiểu thuyết cho dù có nhiều lượt lưu truyện thực ra cũng không nói lên được cái gì, chủ yếu phải nhìn vào lượt đọc, bởi vì đây chính là nhân tố chủ yếu quyết định đặt mua.
Mà [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] lúc trước có 3000 lượt lưu truyện, nhưng chỉ có 1000 lượt đọc.
Thế mà tới thời điểm hiện tại, lượt lưu truyện đã tăng lên thêm 3000, lượt đọc tăng lên 2000!
Bọn họ đều là những biên tập viên lâu năm, hoàn toàn có thể phán đoán ra tiềm lực của quyển tiểu thuyết này!
Điểm mấu chốt là đây là quyển sách mới, chỉ mới công bố cách đây một tuần.
Trên thực tế, nếu là sách mới thì sẽ có nhiều độc giả lưu lại trước, chờ đăng được nhiều rồi mới đọc.
Nhưng mà một ngày Tô Khải Hạo đăng thêm được mười lăm ngàn từ, số lượng chữ lớn như vậy thì còn chờ đợi làm gì nữa, lập tức đọc luôn thôi.
"Ừm, thành tích này đúng là không tệ.” Tiểu Nha cười cười, trong lòng cũng cảm thấy rất vui sướng.
Sách mới mà đã có thành tựu như thế này, về sau chắc chắn sẽ hot!
...
“Số lượng người lưu truyện tăng rất nhanh.”
Càng ngày càng có nhiều người chú ý đến [Tôi thực sự không muốn trùng sinh], Tô Khải Hạo cũng liên tục gõ chữ tích lũy. Trong lúc nghỉ ngơi, hắn mở phần thông tin tác giả, xem một chút số lượng người lưu truyện.
Sau khi nhìn thấy con số kia, trong lòng hắn không giấu được vui mừng.
Chẳng mấy chốc, số lượng người lưu truyện [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] đã tăng lên hơn 8000, tổng lưu trữ đạt đến 11.000!
Sang ngày thứ hai, số lượng người lưu truyện lại tăng thêm 7000 nữa, ngày thứ ba thì tăng lên 6000.
Trong danh sách sách mới hàng tháng, [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] không ngừng nhảy vọt, từ vị trí thứ tư vọt lên vị trí thứ ba.
Tác giả của quyển ở vị trí thứ ba lúc đầu là Vân Thâm Bất Tri Xứ, một tác giả level 5.
Vân Thâm Bất Tri Xứ là một người đàn ông văn phòng hơn ba mươi tuổi, sở thích của anh ta là viết lách.
Buổi tối tan làm về nhà, Vân Thâm Bất Tri Xứ pha một tách cà phê, chuẩn bị gõ chữ.
Nhưng mà nhìn thứ hạng một chút, anh ta lập tức giật mình, sách của anh ta vậy mà đã tụt xuống hạng thứ tư rồi.
“Fuck! Tụt hạng rồi?”
Sắc mặt của Vân Thâm Bất Tri Xứ lập tức thay đổi, nếu như truyện nằm trong top ba thì tạm thời không nói đến ban thưởng, lượt tiếp cận cũng cao hơn những cái khác rất nhiều, tất nhiên là anh ta muốn giữ hạng.
“[Tôi thực sự không muốn trùng sinh], đây là tên sách quái quỷ gì đây?”
Vân Thâm Bất Tri Xứ nhìn cái tên truyện đã thay thế vị trí của mình, xem thể loại một chút, là đô thị.
Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết đô thị.
Anh ta không còn tâm trí mà uống cà phê nữa, vội vàng đăng một thông báo cầu vé tháng.
“Nguy cấp! Nguy cấp! Nguy cấp! Khẩn cầu mọi người hỗ trợ tôi đẩy vé tháng, giữ vững vị trí trong top 3!”
Thông báo này vừa đăng lên thì lập tức có không ít bình luận xuất hiện.
Anh ta đã có không ít tác phẩm đăng ở trang Web này, thế nên tất nhiên vẫn còn một số lượng fan hâm mộ cố định.
“Lão Vân bị tụt hạng rồi à?”
“Lúc đó tôi đã nhìn rồi, mấy quyển sách xếp sau lão Vân chênh lệch vé tháng nhiều như thế, sao có thể đuổi kịp nhanh như vậy?”
“Hay là hack?”
“Làm gì có chuyện đó, trang web tiếng Trung Bác Đằng cấm hack, mỗi lần bỏ phiếu đều có ghi chép lại.”
...
Một vài fan cứng, còn cả người vận hành sách của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng hỏi han.
Dịp Quốc Khánh được nghỉ mười ngày, trong thời gian đó số lượng độc giả tăng lên, sách của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng vững vàng nằm trong top 3, vượt xa tác phẩm nằm ở top 4.
Những dòng bình luận hỏi han ngập tràn, nhưng sau đó dần dần cũng đã bắt đầu có những luồng ý kiến khác nhau.
“Lão Vân, tôi biết tại sao quyển [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] lại xếp thứ ba rồi, mẹ kiếp, quyển sách đó thực sự rất hay! Nhân vật chính là một gã tra nam cặn bã đến mức tôi cũng muốn xuyên vào sách để đánh cho hắn ta một trận.”
Đây là bình luận của một tài khoản đã từng khen thưởng Minh chủ cho Vân Thâm Bất Tri Xứ.
“Lập Minh cũng đi đọc [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] rồi à? Tôi cũng vừa mới đọc thử xong, mà đọc một phát hết veo luôn! Thực sự rất hay, hơn nữa tác giả đó một ngày đăng được mười lăm ngàn chữ, đồng thời còn hứa hẹn sau khi set Vip thì sẽ một ngày đăng năm mươi ngàn chữ nữa!”
“Tôi cũng đang đọc đây! Chắc chắn tác giả đã viết được kha khá rồi, thế nên mới đăng chương xông xênh như vậy.”
“Lão Vân, anh mau xem lại bản thân mình đi. Người ta thì trước khi set Vip đăng mười lăm ngàn chữ, sau khi set Vip đăng năm mươi ngàn chữ; Còn anh thì trước khi set Vip đăng năm ngàn chữ, sau khi set Vip đăng bốn ngàn chữ, anh làm cái gì thế hả?”
“Bí mật nói cho mọi người một chuyện, vì để có thể đọc càng nhiều hơn bộ [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] mà tôi đã bầu tất cả vé tháng của mình cho truyện đó rồi.”
“Á, tôi cũng vậy.”
Đây là những bình luận của nhóm độc giả của Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Vân Thâm Bất Tri Xứ ngẩn người, anh ta suy nghĩ một chút, sau đó tạm thời không gõ chữ nữa, mà mở [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] ra đọc, chẳng mấy chốc chính anh ta cũng bị hấp dẫn.
Có không ít người giống như Vân Thâm Bất Tri Xứ, vì tò mò nên ấn vào đọc [Tôi thực sự không muốn trùng sinh], sau đó không dứt ra được.
Mấu chốt là Tô Khải Hạo cập nhật quá nhanh, hơn nữa hứa hẹn nếu được lọt Top cũng quá hấp dẫn, thế nên ai có vé tháng đều tình nguyện cống nạp.
Phần bình luận của [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] càng thêm bùng nổ.
“Trời ơi, cuối cùng cũng tìm được một quyển tiểu thuyết đáng để đọc trong mục đô thị rồi!”
“Ấu Sở của tôi.”
“Trước kia tôi cũng có một mối tình đầu, giống hệt như Tiểu Ngư Nhi vậy, tiếc là đã lâu chúng tôi không gặp lại nhau rồi.”
...
“Số lượng người lưu truyện đã vượt quá ba mươi ngàn, lượt ấn vào truyện cũng thêm mười hai ngàn.
Lúc này, tổng biên tập Tiểu Nha cũng vô cùng mừng rỡ, vừa nhìn số liệu [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] vừa nói.
Phải biết rằng quyển sách này từ khi bắt đầu công bố đến nay còn chưa đến hai tuần lễ, tác giả này là người mới, trước đó chưa từng có tác phẩm nào.
Nhưng mà biên tập viên Tiểu Nha cũng cảm thấy hơi buồn rầu, nếu như Tô Khải Hạo đăng chậm một chút, cứ thế cầm cự đến một tháng, như thế thì đến khi bố cáo thì truyện sẽ càng tiếp cận được nhiều độc giả hơn.
Nhưng Tô Khải Hạo lại không nghe lời cô, cô cũng không thể bắt ép Tô Khải Hạo mỗi ngày chỉ được cập nhật bốn ngàn chữ được.
Cô ấn mở phần mềm KK, gửi tin nhắn cho Tô Khải Hạo.
Biên tập viên Tiểu Nha: “Hạo Nhiên, cậu định khi nào set Vip truyện này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất