Chương 14
【Snarry 】 Trưởng thành cùng với Severus ( mười bốn)
Phiên ngoại nhỏ về giáo sư ( 3)
Quan hệ của ta và Harry còn có Lily càng ngày càng tốt, còn sót mấy học sinh nhà Slytherin có ý kiến đối với ta cũng bị mấy học sinh năm trên dẹp yên.
Harry thích ở thư viện ăn cái gì đó, trong khoảng thời gian này cậu ấy không có ngày nào là tay không đến thư viện, đó đều là những món bánh ngọt nhỏ do đích thân bà Potter tự tay làm. Ta không thích hương vị ngọt ngào như vậy, Lily thì thật ra rất thích.
Thật ra ta rất hâm mộ Harry, nhà cậu ấy rõ ràng có gia tinh, nhưng bà Potter vẫn nguyện ý mỗi ngày nướng bánh ngọt mà cậu ấy thích ăn, nhưng ta thậm chí ngay cả một cái bánh sinh nhật cũng chưa từng có được.
Không ngoài dự đoán, hôm nay Harry lại mang theo một gói bánh ngọt nhỏ, cậu ấy nói đó là Macaron mới cải tiến, hương vị sẽ không quá ngọt, ta nguyên bản không muốn nhận lấy nhưng nhìn bộ dáng thỏa mãn của Harry, ta bỗng nhiên muốn nếm thử đó là hương vị gì.
Có thứ gì đó nổ tung ở trong đầu của ta, bà Potter có thể từ bỏ công thức ngọt nị ban đầu và chỉ vì một câu của Harry mà bỏ ít đường, mà Harry là bởi vì ta nên mới nói mẹ cậu ấy bỏ ít đường.
Là bởi vì ta.
Ta không cách nào hình dung cảm nhận lúc này của mình, giống như đã rất lâu không có ai để ý đến suy nghĩ của ta, nhưng Harry lại có thể nhớ rõ ta không thích ăn ngọt.
Lily và Harry đánh cuộc xem ta có thể thích bánh ngọt lần này hay không, thật ra cho dù Harry mang đến bất cứ thứ gì ta đều sẽ thích. Một khi đã huwowrg qua cảm giác có người quan tâm, sẽ không bao giờ muốn buông tay nữa.
Ta nhìn Harry và Lily đang đùa giỡn với nhau, Macaron trong miệng tại sao lại đắng như vậy? Có lẽ vị cà phê là rất đắng như vậy đi.
Kỹ thuật diễn xuất vụng về của Potter giống như chỉ có Harry ngu ngốc như vậy mới có thể tin, oh không, Lily cũng tin.
Biểu diễn xuất sắc tuyệt vời, Harry mắc câu, Lily thậm chí còn giúp đỡ khuyên Harry? Hai người bọn họ đều là ngốc sao?
Harry bởi vì Potter giả bệnh đi rồi, ta không muốn để ý đế cậu ấy, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của cậu ấy, ta lại cảm thấy không đành lòng, việc này lại không nên trách cậu ấy.
Đáng chết Potter, đều là do hắn.
Halloween sắp tới rồi, chúng ta gần nhất đang ở một phòng học trống trong lâu đài tiến hành luyện tập bùa chú. Lily và Harry rất có thiên phú, duy nhất làm ta cảm thấy khó chịu là, Harry vậy mà chưa bao giờ chuẩn bị bài trước tiết học.
Ta luôn cảm thấy bộ dáng Harry híp mắt lại giống như một con tiểu sư tử được vuốt lông, có một chút muốn sờ sờ đầu tóc của cậu ấy.
Harry kêu ta mỉm cười nhiều hơn, ta cười sao? Ta mới không có.
Harry lại mời ta đi nhà cậu ấy làm khách, từ lần trước cậu ấy nhận được thư sau thì cứ cách vài ngày là cậu ấy sẽ hỏi ta một lần, nhưng lòng tự trọng của ta đang kêu gào làm ta từ chối cậu ấy. Có thể trở thành bạn bè với Harry đã là chuyện ngoài ý muốn, đi làm khách tại trang viên gia tộc thuần huyết thì ta lại làm không được.
Lily làm ta làm chuyện mà ta muốn làm, nàng sờ soạng mái tóc của Harry.
Harry vĩnh viễn đều là bộ dáng tràn đầy sức sống, ta nhẹ nhàng búng một cái lên trên cái trán của cậu ấy, bọn họ không thể ở lúc không có ta mà thảo luận chuyện này sao?
Tên Gryffindor này thật ra rất thích thú với việc trêu chọc ta, ta không có thẹn quá thành giận, chỉ là ánh nắng vừa vặn chiếu lên trên mặt ta, quá nóng.
Tiệc tối Halloween rất phong phú, ta lại một chút cũng không cảm thấy ngon miệng, Lucius ở bên cạnh ta nói gì đó ta đều không nhớ rõ. Bầu không khí náo nhiệt như vậy không thích hợp với ta, trước tiên rời khỏi mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Hành lang trong lâu đài giống như chỉ có một mình ta, được rồi, phía sau truyền đến tiếng bước chân chứng tỏ ta không phải lẻ loi một mình.
Quỷ hút máu, có một chút đáng yêu.
Đây là món quà Halloween đầu tiên mà ta nhận được, ta không nhớ rõ Halloween có tập tục tặng quà cho nhau.
Cái loại lỗ tai nhòn nhọn này không nên là giả sao?
Không hổ là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, cảm giác khi nhéo lỗ tai cũng rất mềm mại.
Một cái đèn bí đỏ tự tay điêu khắc, ta cảm thấy trái tim giống như được ngâm qua nước chanh vậy, chua chua ê ẩm, thì ra cảm giác có người để ý lại kỳ diệu như vậy.
Đã có bao lâu không có ai nói qua chúc ngủ ngon với ta, ta nhớ không rõ.
Trên thế giới này tại sao sẽ có người ấm ấp như Harry vậy chứ, cậu ấy và Lily hoàn toàn khác nhau. Cậu ấy giống như vĩnh viễn biết ta cần thứ gì nhất, mỗi một việc mà cậu ấy làm đều khiến ta không thể chống đỡ được.
Nếu có cơ hội nói, ta cũng muốn chính miệng nói một câu với cậu ấy.
Ngủ ngon, Harry.
Hôm nay trong tiết độc dược Harry và bốn người bạn Gryffindor của cậu ấy đều tập thể đến trễ, Harry giống như là thức trắng cả đêm vậy.
Harry là thật không sợ não của cậu ấy bị đập thành chấn động, ta vươn tay lót ở trên bàn, cũng không thể trơ mắt nhìn cậu ấy biến thành một con sư tử ngu ngốc đi.
Bốn giờ mới đi ngủ, trách không được buồn ngủ đến như vậy.
Phòng học môn độc dược thật sự có một chút lạnh, nhưng những tài liệu độc dược quý hiếm kia không thể thấy ánh mặt trời, đây cũng là điều không thể tránh được.
Một bàn tay không quá phương tiện, nhưng cũng tính miễn cưỡng đắp áo choàng lên cho Harry, bằng không ngủ như vậy thì có khả năng sẽ bị bệnh.
Tổ chức tiệc sinh nhật cho Black?!
Ta nhìn Harry dần dần tỉnh táo lại, một cổ lửa giận không thể hiểu được thổi quét mà đến, vì tổ chức sinh nhật cho Black nên cậu ấy thức đêm tới tận bốn giờ sáng??
Nên làm cậu ấy bị bệnh rồi phải ở trong Bệnh Thất, áo choàng dài của ta bị cậu ấy bọc đến kín mít.
Thật khờ, Harry vĩnh viễn đều có thể cười đến ngu như vậy, cảm xúc tức giận kia lại bình phục trở lại một cách kỳ tích.
Harry ngu ngốc, vì một cái sinh nhật mà thức suốt đêm.
Cậu ấy còn chưa dùng bữa sáng, ta thật sự không hiểu được trong đầu Gryffindor rốt cuộc đang chứa cái gì.
May mắn lưu lại bánh cookie vẫn còn ở trong người, về sau vẫn là tùy thân mang theo một chút đồ ăn vặt đi.
Tuy rằng ta đã sớm nhớ công thức của thuốc lãng quên, nhưng không nghe viện trưởng giảng bài, còn đánh yểm trợ và trộm cấp cho Harry ăn cái gì đó. Chuyện này chắc chắn là lần đầu tiên ta không nghiêm túc đối với độc dược.
Quai hàm bị tắc đến phình phình, làm ta nhớ tới hamster nhỏ, có một chút muốn chọc vào nó.
Gần đây tại sao ta luôn muốn chọc Harry chứ?
Không dám làm giấc ngủ nghiêm trọng không đủ Harry xử lý tài liệu độc dược, ta sợ cậu ấy run tay một cái thì sẽ tạo thành kỷ lục lần đầu tiên trong cuộc đời của ta làm nổ vạc.
Ta lại thu được lời khen đến từ Harry, không có người sẽ không thích cảm giác được tán thành, ta cũng giống như vậy.
Những năm gần đây chưa từng được đến quá lời khen, giống như đều đang tích góp vì Harry vậy.
Mỗi khi ta cảm thấy nhận thức được Harry hoàn chỉnh, cậu ấy đều sẽ cho ta một cái bất ngờ không thể tin được.
Vì Quidditch ngu ngốc mà thất thần, xem không được luận văn của ta thì bắt đầu xem không khí, đây là chuyện người bình thường có thể làm ra được sao?
Tính, cho cậu ấy sao chép một lần thôi, trước kỳ thi cuối kỳ cần thiết đốc xúc cậu ấy nhanh chóng ôn tập.
Ta thề ta đời này chưa làm qua chuyện ngu ngốc như vậy, ngồi ở trên khán đài nhà Slytherin xem thi đấu Quidditch.
Trên khán đài nhà Gryffindor vang lên tiếng hò hét như muốn nổ tung, ta thấy được Potter cầm đầu nhóm bốn người, Harry không có ở đó.
Ta ở Bệnh Thất nhìn thấy được Harry ở trong chăn cuộn tròn cả người lại thành hình quả bóng, có đôi khi ta thật sự hoài nghi chỉ số thông của cậu ấy, cậu ấy không biết khi bị bệnh thì cần phải được hít thở thông thoáng sao?
Ta không so đo với người bệnh.
Đầu tóc lộn xộn kia sờ lên vô cùng mềm mại, Harry giống như một con tiểu sư tử không hề bố trí phòng vệ, lộ ra bộ phận đều là mềm mại.
Ngủ còn đá chăn...... Cậu ấy còn chưa trưởng thành sao?
Áo choàng sẽ nhấc lên một trận gió, ta không nghĩ tới một ngày kia ta sẽ tri kỷ như vậy, đương nhiên ta cũng không ngoài ý muốn khi tên ngu ngốc trên giường bệnh không hề hiểu một chút nào về dụng tâm lương khổ của ta.
Các viên chocolate, ta xem toàn thân của cậu ấy đều bị đồ ngọt dán lại rồi.
Cậu không chê phiền mà nói. "Severus, cậu thật tốt."
Ta không cảm thấy ta tốt chỗ nào, âm trầm, khắc nghiệt, ích kỷ, tự lợi, nhưng là từ trong miệng của Harry nói ra nói, luôn khiến ta không tự chủ mà đi tin tưởng.
Có lẽ ta thật sự đáng giá được khen, có lẽ thật sự có người sẽ cho rằng ta rất tốt.
Lễ Giáng Sinh sắp tới rồi, ta viết thư cho Irene toàn bộ giống như đá chìm vào đáy biển, không có một lá thư hồi âm nào.
Harry lại lần nữa mời ta đi nhà cậu ấy dự lễ Giáng Sinh, cậu ấy nói cậu ấy cũng sẽ mời Lily.
Ta không muốn để cậu ấy ở chung một mình cùng với Lily, ba người chúng ta không phải là nên xuất hiện cùng lúc với nhau sao?
Lúc này lòng tự trọng đột nhiên lùi bước, ta đồng ý lời mời của cậu ấy.
Ta đi tháp cú mèo để gửi một lá thư cuối cùng, nói cho Irene ta sẽ không về nhà vào Lễ Giáng Sinh, ta cũng hoàn toàn không để ý xem có nhận được thư hồi âm hay không nữa.
Nhóm năm người Gryffindor ở trên nền tuyết chơi ném tuyết, tầm nhìn của tháp cú mèo thật tốt, ta thậm chí có thể nhìn thấy bông tuyết dính ở trên mắt kính của Harry.
Bước chân giống như không nghe lời mà đi tới hành lang nhất định phải đi qua để đi đến phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, Harry trước sau như một mà đi đường không nhìn đường.
Ta không thể hiểu được hành vi của cậu ấy, làm một cái Phù thủy, không cần sử dụng bất kỳ bùa chú gì cũng chỉ biết mang theo cả người ướt dầm dề quay về sưởi ấm.
Thật là ngu ngốc.
Ngọn lửa nhỏ trên bình đựng mứt trái cây là một phép thuật nhỏ mà ta nhìn thấy khi đọc sách vào hai ngày trước, cho tên ngốc này sưởi ấm tay vừa vặn tốt.
Gryffindor đi đường đều là hấp tấp bộp chộp, rất giống tên quỷ ấu trĩ.
Ta quên mất đồng ý về nhà dự lễ Giáng Sinh cùng với Harry, cũng chính là cùng Potter cùng nhau ở chung suốt lễ Giáng Sinh.
Song bào thai quả nhiên là có chênh lệch, đầu óc của Potter giống như chỉ lớn giống như nhân hạch đào vậy.
Harry nói chúng ta là phải về nhà cùng nhau vượt qua kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh.
Mỗi một từ đều chọc vào tận đáy lòng của ta, về nhà cùng nhau vượt qua Giáng Sinh, trong trí nhớ của ta thì ngôi nhà ở Spinner's End là lạnh như băng đen như mực, lễ Giáng Sinh trong ấn tượng chỉ có vĩnh viễn là tiếng cãi nhau và bạo lực, ta cũng nhớ tới một lễ Giáng Sinh không giống với người thường.
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc đầy yêu thương của bà Potter, đúng là chỉ có người dịu dàng và thật lòng như vậy mới có thể bồi dưỡng ra một Harry dịu dàng như vậy.
Trang viên Potter không giống như trang viên thuần huyết trong trí tưởng tượng của ta, mấy cái cửa sổ sát đất kia hấp dẫn ánh mắt của ta, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ làm cả căn phòng đều trở nên sáng ngời.
Ta giống như có thể nhìn thấy bộ dáng dựa lưng vào cửa sổ ôm gối ôm và độc sách của Harry, ánh mặt trời sẽ chiếu vào trên người cậu ấy, cậu ấy lại càng nóng rực hơn so với ánh mặt trời.
Trong phòng đặt một cái giường lớn có thể ngủ được cả ba người, bởi vì Harry sẽ từ trên giường ngã xuống dưới đất.
Quả nhiên là một tên ngu ngốc.
Bà Potter dịu dàng sẽ bởi vì ngài Potter bị thương mà tức giận, bà ấy thậm chí sẽ đích thân điều chế độc dược vì ngài Potter.
Harry là lớn lên ở một gia đình như vậy, cậu ấy ngâm mình trong tình yêu để lớn lên.
Ta cho rằng tình yêu là một mặt nhường nhịn, giống như Irene vậy, cho dù Tobias làm cái gì thì Irene cũng yêu người đàn ông kia.
Cho nên tình yêu còn có thể là cái dạng này sao? Tức giận là bởi vì người yêu giấu giếm chuyện mình bị thương, đích thân điều chế độc dược là bởi vì đau lòng người yêu. Cho dù bọn họ từng cãi nhau, nhưng cuối cùng sẽ luôn luôn hòa thuận như lúc ban đầu.
Ta giống như hiểu được tình yêu chân chính.
Phiên ngoại nhỏ về giáo sư ( 3)
Quan hệ của ta và Harry còn có Lily càng ngày càng tốt, còn sót mấy học sinh nhà Slytherin có ý kiến đối với ta cũng bị mấy học sinh năm trên dẹp yên.
Harry thích ở thư viện ăn cái gì đó, trong khoảng thời gian này cậu ấy không có ngày nào là tay không đến thư viện, đó đều là những món bánh ngọt nhỏ do đích thân bà Potter tự tay làm. Ta không thích hương vị ngọt ngào như vậy, Lily thì thật ra rất thích.
Thật ra ta rất hâm mộ Harry, nhà cậu ấy rõ ràng có gia tinh, nhưng bà Potter vẫn nguyện ý mỗi ngày nướng bánh ngọt mà cậu ấy thích ăn, nhưng ta thậm chí ngay cả một cái bánh sinh nhật cũng chưa từng có được.
Không ngoài dự đoán, hôm nay Harry lại mang theo một gói bánh ngọt nhỏ, cậu ấy nói đó là Macaron mới cải tiến, hương vị sẽ không quá ngọt, ta nguyên bản không muốn nhận lấy nhưng nhìn bộ dáng thỏa mãn của Harry, ta bỗng nhiên muốn nếm thử đó là hương vị gì.
Có thứ gì đó nổ tung ở trong đầu của ta, bà Potter có thể từ bỏ công thức ngọt nị ban đầu và chỉ vì một câu của Harry mà bỏ ít đường, mà Harry là bởi vì ta nên mới nói mẹ cậu ấy bỏ ít đường.
Là bởi vì ta.
Ta không cách nào hình dung cảm nhận lúc này của mình, giống như đã rất lâu không có ai để ý đến suy nghĩ của ta, nhưng Harry lại có thể nhớ rõ ta không thích ăn ngọt.
Lily và Harry đánh cuộc xem ta có thể thích bánh ngọt lần này hay không, thật ra cho dù Harry mang đến bất cứ thứ gì ta đều sẽ thích. Một khi đã huwowrg qua cảm giác có người quan tâm, sẽ không bao giờ muốn buông tay nữa.
Ta nhìn Harry và Lily đang đùa giỡn với nhau, Macaron trong miệng tại sao lại đắng như vậy? Có lẽ vị cà phê là rất đắng như vậy đi.
Kỹ thuật diễn xuất vụng về của Potter giống như chỉ có Harry ngu ngốc như vậy mới có thể tin, oh không, Lily cũng tin.
Biểu diễn xuất sắc tuyệt vời, Harry mắc câu, Lily thậm chí còn giúp đỡ khuyên Harry? Hai người bọn họ đều là ngốc sao?
Harry bởi vì Potter giả bệnh đi rồi, ta không muốn để ý đế cậu ấy, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của cậu ấy, ta lại cảm thấy không đành lòng, việc này lại không nên trách cậu ấy.
Đáng chết Potter, đều là do hắn.
Halloween sắp tới rồi, chúng ta gần nhất đang ở một phòng học trống trong lâu đài tiến hành luyện tập bùa chú. Lily và Harry rất có thiên phú, duy nhất làm ta cảm thấy khó chịu là, Harry vậy mà chưa bao giờ chuẩn bị bài trước tiết học.
Ta luôn cảm thấy bộ dáng Harry híp mắt lại giống như một con tiểu sư tử được vuốt lông, có một chút muốn sờ sờ đầu tóc của cậu ấy.
Harry kêu ta mỉm cười nhiều hơn, ta cười sao? Ta mới không có.
Harry lại mời ta đi nhà cậu ấy làm khách, từ lần trước cậu ấy nhận được thư sau thì cứ cách vài ngày là cậu ấy sẽ hỏi ta một lần, nhưng lòng tự trọng của ta đang kêu gào làm ta từ chối cậu ấy. Có thể trở thành bạn bè với Harry đã là chuyện ngoài ý muốn, đi làm khách tại trang viên gia tộc thuần huyết thì ta lại làm không được.
Lily làm ta làm chuyện mà ta muốn làm, nàng sờ soạng mái tóc của Harry.
Harry vĩnh viễn đều là bộ dáng tràn đầy sức sống, ta nhẹ nhàng búng một cái lên trên cái trán của cậu ấy, bọn họ không thể ở lúc không có ta mà thảo luận chuyện này sao?
Tên Gryffindor này thật ra rất thích thú với việc trêu chọc ta, ta không có thẹn quá thành giận, chỉ là ánh nắng vừa vặn chiếu lên trên mặt ta, quá nóng.
Tiệc tối Halloween rất phong phú, ta lại một chút cũng không cảm thấy ngon miệng, Lucius ở bên cạnh ta nói gì đó ta đều không nhớ rõ. Bầu không khí náo nhiệt như vậy không thích hợp với ta, trước tiên rời khỏi mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Hành lang trong lâu đài giống như chỉ có một mình ta, được rồi, phía sau truyền đến tiếng bước chân chứng tỏ ta không phải lẻ loi một mình.
Quỷ hút máu, có một chút đáng yêu.
Đây là món quà Halloween đầu tiên mà ta nhận được, ta không nhớ rõ Halloween có tập tục tặng quà cho nhau.
Cái loại lỗ tai nhòn nhọn này không nên là giả sao?
Không hổ là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, cảm giác khi nhéo lỗ tai cũng rất mềm mại.
Một cái đèn bí đỏ tự tay điêu khắc, ta cảm thấy trái tim giống như được ngâm qua nước chanh vậy, chua chua ê ẩm, thì ra cảm giác có người để ý lại kỳ diệu như vậy.
Đã có bao lâu không có ai nói qua chúc ngủ ngon với ta, ta nhớ không rõ.
Trên thế giới này tại sao sẽ có người ấm ấp như Harry vậy chứ, cậu ấy và Lily hoàn toàn khác nhau. Cậu ấy giống như vĩnh viễn biết ta cần thứ gì nhất, mỗi một việc mà cậu ấy làm đều khiến ta không thể chống đỡ được.
Nếu có cơ hội nói, ta cũng muốn chính miệng nói một câu với cậu ấy.
Ngủ ngon, Harry.
Hôm nay trong tiết độc dược Harry và bốn người bạn Gryffindor của cậu ấy đều tập thể đến trễ, Harry giống như là thức trắng cả đêm vậy.
Harry là thật không sợ não của cậu ấy bị đập thành chấn động, ta vươn tay lót ở trên bàn, cũng không thể trơ mắt nhìn cậu ấy biến thành một con sư tử ngu ngốc đi.
Bốn giờ mới đi ngủ, trách không được buồn ngủ đến như vậy.
Phòng học môn độc dược thật sự có một chút lạnh, nhưng những tài liệu độc dược quý hiếm kia không thể thấy ánh mặt trời, đây cũng là điều không thể tránh được.
Một bàn tay không quá phương tiện, nhưng cũng tính miễn cưỡng đắp áo choàng lên cho Harry, bằng không ngủ như vậy thì có khả năng sẽ bị bệnh.
Tổ chức tiệc sinh nhật cho Black?!
Ta nhìn Harry dần dần tỉnh táo lại, một cổ lửa giận không thể hiểu được thổi quét mà đến, vì tổ chức sinh nhật cho Black nên cậu ấy thức đêm tới tận bốn giờ sáng??
Nên làm cậu ấy bị bệnh rồi phải ở trong Bệnh Thất, áo choàng dài của ta bị cậu ấy bọc đến kín mít.
Thật khờ, Harry vĩnh viễn đều có thể cười đến ngu như vậy, cảm xúc tức giận kia lại bình phục trở lại một cách kỳ tích.
Harry ngu ngốc, vì một cái sinh nhật mà thức suốt đêm.
Cậu ấy còn chưa dùng bữa sáng, ta thật sự không hiểu được trong đầu Gryffindor rốt cuộc đang chứa cái gì.
May mắn lưu lại bánh cookie vẫn còn ở trong người, về sau vẫn là tùy thân mang theo một chút đồ ăn vặt đi.
Tuy rằng ta đã sớm nhớ công thức của thuốc lãng quên, nhưng không nghe viện trưởng giảng bài, còn đánh yểm trợ và trộm cấp cho Harry ăn cái gì đó. Chuyện này chắc chắn là lần đầu tiên ta không nghiêm túc đối với độc dược.
Quai hàm bị tắc đến phình phình, làm ta nhớ tới hamster nhỏ, có một chút muốn chọc vào nó.
Gần đây tại sao ta luôn muốn chọc Harry chứ?
Không dám làm giấc ngủ nghiêm trọng không đủ Harry xử lý tài liệu độc dược, ta sợ cậu ấy run tay một cái thì sẽ tạo thành kỷ lục lần đầu tiên trong cuộc đời của ta làm nổ vạc.
Ta lại thu được lời khen đến từ Harry, không có người sẽ không thích cảm giác được tán thành, ta cũng giống như vậy.
Những năm gần đây chưa từng được đến quá lời khen, giống như đều đang tích góp vì Harry vậy.
Mỗi khi ta cảm thấy nhận thức được Harry hoàn chỉnh, cậu ấy đều sẽ cho ta một cái bất ngờ không thể tin được.
Vì Quidditch ngu ngốc mà thất thần, xem không được luận văn của ta thì bắt đầu xem không khí, đây là chuyện người bình thường có thể làm ra được sao?
Tính, cho cậu ấy sao chép một lần thôi, trước kỳ thi cuối kỳ cần thiết đốc xúc cậu ấy nhanh chóng ôn tập.
Ta thề ta đời này chưa làm qua chuyện ngu ngốc như vậy, ngồi ở trên khán đài nhà Slytherin xem thi đấu Quidditch.
Trên khán đài nhà Gryffindor vang lên tiếng hò hét như muốn nổ tung, ta thấy được Potter cầm đầu nhóm bốn người, Harry không có ở đó.
Ta ở Bệnh Thất nhìn thấy được Harry ở trong chăn cuộn tròn cả người lại thành hình quả bóng, có đôi khi ta thật sự hoài nghi chỉ số thông của cậu ấy, cậu ấy không biết khi bị bệnh thì cần phải được hít thở thông thoáng sao?
Ta không so đo với người bệnh.
Đầu tóc lộn xộn kia sờ lên vô cùng mềm mại, Harry giống như một con tiểu sư tử không hề bố trí phòng vệ, lộ ra bộ phận đều là mềm mại.
Ngủ còn đá chăn...... Cậu ấy còn chưa trưởng thành sao?
Áo choàng sẽ nhấc lên một trận gió, ta không nghĩ tới một ngày kia ta sẽ tri kỷ như vậy, đương nhiên ta cũng không ngoài ý muốn khi tên ngu ngốc trên giường bệnh không hề hiểu một chút nào về dụng tâm lương khổ của ta.
Các viên chocolate, ta xem toàn thân của cậu ấy đều bị đồ ngọt dán lại rồi.
Cậu không chê phiền mà nói. "Severus, cậu thật tốt."
Ta không cảm thấy ta tốt chỗ nào, âm trầm, khắc nghiệt, ích kỷ, tự lợi, nhưng là từ trong miệng của Harry nói ra nói, luôn khiến ta không tự chủ mà đi tin tưởng.
Có lẽ ta thật sự đáng giá được khen, có lẽ thật sự có người sẽ cho rằng ta rất tốt.
Lễ Giáng Sinh sắp tới rồi, ta viết thư cho Irene toàn bộ giống như đá chìm vào đáy biển, không có một lá thư hồi âm nào.
Harry lại lần nữa mời ta đi nhà cậu ấy dự lễ Giáng Sinh, cậu ấy nói cậu ấy cũng sẽ mời Lily.
Ta không muốn để cậu ấy ở chung một mình cùng với Lily, ba người chúng ta không phải là nên xuất hiện cùng lúc với nhau sao?
Lúc này lòng tự trọng đột nhiên lùi bước, ta đồng ý lời mời của cậu ấy.
Ta đi tháp cú mèo để gửi một lá thư cuối cùng, nói cho Irene ta sẽ không về nhà vào Lễ Giáng Sinh, ta cũng hoàn toàn không để ý xem có nhận được thư hồi âm hay không nữa.
Nhóm năm người Gryffindor ở trên nền tuyết chơi ném tuyết, tầm nhìn của tháp cú mèo thật tốt, ta thậm chí có thể nhìn thấy bông tuyết dính ở trên mắt kính của Harry.
Bước chân giống như không nghe lời mà đi tới hành lang nhất định phải đi qua để đi đến phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, Harry trước sau như một mà đi đường không nhìn đường.
Ta không thể hiểu được hành vi của cậu ấy, làm một cái Phù thủy, không cần sử dụng bất kỳ bùa chú gì cũng chỉ biết mang theo cả người ướt dầm dề quay về sưởi ấm.
Thật là ngu ngốc.
Ngọn lửa nhỏ trên bình đựng mứt trái cây là một phép thuật nhỏ mà ta nhìn thấy khi đọc sách vào hai ngày trước, cho tên ngốc này sưởi ấm tay vừa vặn tốt.
Gryffindor đi đường đều là hấp tấp bộp chộp, rất giống tên quỷ ấu trĩ.
Ta quên mất đồng ý về nhà dự lễ Giáng Sinh cùng với Harry, cũng chính là cùng Potter cùng nhau ở chung suốt lễ Giáng Sinh.
Song bào thai quả nhiên là có chênh lệch, đầu óc của Potter giống như chỉ lớn giống như nhân hạch đào vậy.
Harry nói chúng ta là phải về nhà cùng nhau vượt qua kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh.
Mỗi một từ đều chọc vào tận đáy lòng của ta, về nhà cùng nhau vượt qua Giáng Sinh, trong trí nhớ của ta thì ngôi nhà ở Spinner's End là lạnh như băng đen như mực, lễ Giáng Sinh trong ấn tượng chỉ có vĩnh viễn là tiếng cãi nhau và bạo lực, ta cũng nhớ tới một lễ Giáng Sinh không giống với người thường.
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc đầy yêu thương của bà Potter, đúng là chỉ có người dịu dàng và thật lòng như vậy mới có thể bồi dưỡng ra một Harry dịu dàng như vậy.
Trang viên Potter không giống như trang viên thuần huyết trong trí tưởng tượng của ta, mấy cái cửa sổ sát đất kia hấp dẫn ánh mắt của ta, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ làm cả căn phòng đều trở nên sáng ngời.
Ta giống như có thể nhìn thấy bộ dáng dựa lưng vào cửa sổ ôm gối ôm và độc sách của Harry, ánh mặt trời sẽ chiếu vào trên người cậu ấy, cậu ấy lại càng nóng rực hơn so với ánh mặt trời.
Trong phòng đặt một cái giường lớn có thể ngủ được cả ba người, bởi vì Harry sẽ từ trên giường ngã xuống dưới đất.
Quả nhiên là một tên ngu ngốc.
Bà Potter dịu dàng sẽ bởi vì ngài Potter bị thương mà tức giận, bà ấy thậm chí sẽ đích thân điều chế độc dược vì ngài Potter.
Harry là lớn lên ở một gia đình như vậy, cậu ấy ngâm mình trong tình yêu để lớn lên.
Ta cho rằng tình yêu là một mặt nhường nhịn, giống như Irene vậy, cho dù Tobias làm cái gì thì Irene cũng yêu người đàn ông kia.
Cho nên tình yêu còn có thể là cái dạng này sao? Tức giận là bởi vì người yêu giấu giếm chuyện mình bị thương, đích thân điều chế độc dược là bởi vì đau lòng người yêu. Cho dù bọn họ từng cãi nhau, nhưng cuối cùng sẽ luôn luôn hòa thuận như lúc ban đầu.
Ta giống như hiểu được tình yêu chân chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất