Chương 5
Editor: ƴųƙ¡ ทջâท ɦà
【Snarry 】 Trưởng thành cùng với Severus ( năm)
Ở dưới ánh mắt chăm chú khó chịu của James, Harry sáng suốt đi tới bên cạnh Sirius, James chỉ vào bóng dáng đi xa của Snape và hỏi: "Harry, Snivellus có cái gì tốt? Tại sao em luôn muốn đi tìm y."
Harry hất móng vuốt của James ra, "James, không cần kêu Severus là Snivellus, em nghĩ cậu ấy là một người rất tốt."
Sirius trầm mặc rồi đột nhiên mở miệng, "Mình cũng cảm thấy y giống Snivellus."
Harry đau khổ che kín đầu lại, "Sirius, mình cho rằng cậu đứng về phía của mình."
James đứng bên cạnh anh em tốt Sirius, "Đừng giãy giụa Harry, Snape chính là một Snivellus."
"Không bằng như vậy đi," Harry lui bước nói tiếp: "Em cảm thấy Severus đi đường giống như một con dơi, chúng ta có thể kêu cậu ấy là con dơi nhỏ?"
Harry nghĩ đến cảnh vừa rồi khi Snape hất áo choàng dài của mình nhịn không được tán thưởng hình dung chuẩn xác của chính mình, đó thật sự là một con dơi nhỏ, một con dơi nhỏ hơi đáng yêu. Harry đã nhìn thấy lỗ tai của Snape đỏ lên khi nhận bánh ngọt.
James và Sirius miễn cưỡng đồng ý, tuy rằng bọn họ vẫn cảm thấy Snivellus nghe hay hơn một chút.
Buổi sáng Gryffindor chỉ có một tiết Biến hình, nhìn thấy một con mèo nhảy xuống từ trên bục giảng và biến thành giáo sư McGonagall, Harry tỏ vẻ rất khiếp sợ, James lập tức cảm thấy hứng thú đối với Animagus.
Buổi chiều không có tiết học, James muốn mang theo Harry đi thư viện, bởi vì Lily nói với James rằng cô nàng muốn đi thư viện.
Harry tôi chắc là ở dưới gầm xe chứ không phải ở trên xe Potter: James, năm nay anh mới có mười một tuổi, là cái gì thúc đẩy anh ở ngay ngày đầu tiên khai giảng có thể vì theo đuổi một cô gái mà chạy đi chạy lại khắp nơi?
James em còn quá nhỏ không hiểu tình yêu là cái gì Potter: Harry, em không hiểu, ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy cô ấy thì đã cảm thấy được cô ấy là người yêu định mệnh của đời anh.
Harry dùng sức lắc mạnh bờ vai của James, "Tỉnh lại đi James, em chỉ sinh trễ năm phút so với anh, lại nói Lily đi thư viện là để học tập còn anh đi làm gì?"
"Học tập." James nói.
"......" Harry nắm chặt nắm tay, "Đi thôi."
Tới thư viện Harry lập tức hối hận, James nhanh chóng tìm được Lily rồi chiếm vị trí ngay bên cạnh cô nàng.
Hừm, nắm đấm của Harry cứng đờ.
Đang lúc Harry chuẩn bị tìm một chỗ trống nào đó để ngồi xuống thì cậu nhanh mắt phát hiện Snape đang ngồi ở trong góc, vì vậy cậu cõng cặp sách đi tới bên cạnh Snape.
Harry ngồi xuống bên cạnh Snape, vừa lấy sách giáo khoa ra vừa nhỏ giọng hỏi: "Severus, bánh ngọt do mẹ mình làm ăn ngon lắm đúng không."
Snape ừ một tiếng, hơn nửa ngày mới lại nói một câu, "Ăn rất ngon."
"Lần sau mình lại lấy cho cậu, mẹ cho mình nhiều hơn so với James!" Harry ngây ngốc mỉm cười, "Ngốc James còn không biết đâu."
Snape đột nhiên vươn tay chọc chọc khuôn mặt của Harry, Harry hoảng sợ và cậu ngơ ngác nhìn Snape, cậu bé luống cuống tay chân giải thích nói: "Tôi chỉ cảm thấy...... Mặt của cậu trông rất mềm mại."
Harry lại nở nụ cười, cậu nhéo khuôn mặt của chính mình và nói với Snape: "Bọn họ đều nói như vậy! Mẹ của mình và James, còn có Sirius nữa, bọn họ đều thích nhéo mặt của mình, chính mình cũng cảm thấy nó rất mềm."
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ và dừng ở trên người của Harry, phủ lên trên người cậu bé mắt xanh lục một vầng sáng, Snape rốt cuộc nhịn không được nữa nên dùng tay nhéo khuôn mặt của Harry, nói: "Xúc cảm thật sự khá tốt."
Một lát sau, Snape lại hỏi: "Cậu và anh trai của cậu, quan hệ rất tốt sao?"
Harry viết ở trên tấm da dê và hầu như là trả lời trong nháy mắt: "Đương nhiên rồi, tuy rằng James có đôi khi rất nghịch ngợm, nhưng anh ấy là một người anh trai rất tốt, anh ấy đối xử rất tốt với mình."
Snape không nói tiếp lời, Harry cũng không hé răng, hai người ngồi cạnh nhau và cùng nhau làm bài tập. Trong một lúc chỉ có tiếng cây bút lông chim viết ở trên giấy da dê, đánh vỡ sự bình tĩnh này chính là tiếng la của James.
"Harry! Tại sao em lại cùng với Snive...... Con dơi nhỏ ở bên cạnh nhau?"
Harry chưa kịp che miệng James lại thì ba người bọn họ đã bị bà Pince đuổi ra khỏi thư viện.
Snape bị liên lụy với vẻ mặt vô cảm, Harry nhìn Snape và xin lỗi, "Thật sự xin lỗi Severus."
James nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm Snape, "Harry, tại sao em ở bên nhau cùng với con dơi nhỏ"
Những tia lửa nhỏ vô hình hiện lên ở giữa James và Snape, Harry thấy hai người họ không ai chịu nhường ai nên đành đứng giữa bọn họ, lấy sức lực của bản thân để ngăn cản hai cậu bé cao hơn so với cậu.
"Con dơi nhỏ là gọi ai?"
Harry quay đầu lại giải thích nói: "Severus là mình kêu trước...... Mình cảm thấy bộ dáng hất áo choàng khi đi đường của cậu rất có khí thế, giống một con...... Con dơi nhỏ."
Snape hừ một tiếng và không hề hỏi tiếp nữa.
James lại lần nữa tức giận, "Harry! Tại sao em không trả lời anh? Em không yêu anh sao?"
Hiện tại đầu của Harry to bằng hai cái, Snape cầm theo cặp sách và thong thả rời đi và chỉ để lại một câu, "Ngày mai gặp ở thư viện, Harry."
Harry chưa kịp tiêu hóa những lời này thì đã bị James dùng sức xoa nắn, "Em còn hẹn ngày mai gặp với con dơi nhỏ? Tại sao quan hệ của em và con dơi nhỏ trở nên tốt như vậy?"
"Dừng lại James," Harry thoát khỏi móng vuốt của James, nói: "Anh không cảm thấy anh giống như một người vợ bị vứt bỏ sao?"
James không phục, hắn nghiêm túc biện hộ cho bản thân: "Harry, anh sợ em bị lừa, rốt cuộc thì hắn là một Slytherin."
Harry đáp trả nói: "Mẹ cũng là Slytherin, không cần phủ nhận Severus như vậy. Em cảm thấy anh chính là đang ghen ghét cậu ấy vì cậu ấy quen Lily sớm hơn so với anh."
"Không chỉ vì điều này! Y còn đoạt đi em trai của anh!"
Harry không nghĩ tới anh trai còn trẻ con như vậy Potter: James, Severus chỉ là bạn của em, đừng nhằm vào cậu ấy."
Dường như là sợ James từ chối, Harry lập tức lại ném ra một câu, "Quan hệ của Severus và Lily rất tốt."
James héo, Harry vẫn luôn vì Snape nói chuyện, hắn cảm thấy chính mình không còn là duy nhất ở trong lòng của em trai.
Buổi tối náo nhiệt ở Hogwarts rốt cuộc bình tĩnh trở lại, Harry ngủ không yên cậu ngồi ở trên cửa sổ và nhìn ánh trăng treo ở trên không trung, cuối cùng dứt khoát bò lên trên giường của James.
James cọ tới cọ lui mà chừa chỗ cho Harry, Harry đem tay nhỏ lạnh lẽo của mình để vào trong áo ngủ của James và thuận tay che kín miệng James lại. James đành phải trừng lớn hai mắt nhìn về phía em trai của mình, trong ánh mắt truyền lại câu "Em muốn làm gì?".
Harry ngượng ngùng buông tay ra, nhỏ giọng nói: "Em ngủ không được James."
"Không biết tại sao, em cảm thấy Severus cần em." Harry lại nói.
"James, anh còn nhớ rõ giấc mơ lúc trước của em không?"
Vốn dĩ James muốn chửi ầm lên lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, "Giấc mơ mười một năm em ở trong tủ chén? Còn có những người họ hàng Muggle đáng giận kia?"
Harry gật gật đầu, "Severus rất giống trong giấc mơ của em, James, cậu ấy cần em."
James thỏa hiệp, "Được rồi Harry, anh nghĩ em đúng, Snape trông sống cũng không được tốt, nhìn đầu tóc đầy dầu mỡ kia của y thì cũng biết rồi."
Hắn ôm lấy em trai song sinh của mình, "Harry, kia chỉ là giấc mơ, ba mẹ và anh vẫn luôn ở bên cạnh em, dì của chúng ta cũng sẽ không để em ở trong tủ chén." James lại đẩy mái tóc rối xù của Harry ra, gõ gõ cái trán vẫn còn trơn bóng như ban đầu, "Ngoài ra chỗ này cũng không có vết sẹo hình tia chớp kia."
"Không sai, đó chỉ là giấc mơ." Harry vuốt cái trán của chính mình, lại lần nữa nói: "Nhưng Severus không phải đang nằm mơ."
James không đáp lại, hắn giống như đã lập tức ngủ rồi vậy, Harry nhịn cười và đắp chăn lên trên người bọn họ và nói với anh trai: "Ngủ ngon James, cảm ơn."
......
Remus thật sự là người tốt, Harry nhận xét.
Ngày hôm sau khi khai giảng cũng chính là Remus lần thứ hai kêu bốn người bọn họ rời giường, Harry oán giận James không đặt đồng hồ báo thức, James thì trách Sirius ngủ say như chết, Sirius trái lại thì chà đạp Harry đáng thương.
Harry ngồi trong phòng học mới muộn màng nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng, hôm nay cậu có tiết học từ sáng đến chiều nên cậu căn bản không có thời gian đi thư viện a!
Vì phòng ngừa chính mình bị dán nhãn người không giữ lời hứa, Harry muốn truyền tin cho Snape khi ở giờ ăn trưa. Nhưng cái kế hoạch này cuối cùng thất bại bởi vì Harry căn bản không phát hiện ra thân ảnh của Snape ở trên bàn dài nhà Slytherin.
Tuy nhiên không sao hết, Harry nhanh chóng nghĩ tới phương pháp thứ hai. Cậu cho cô gái tốt Hedwig đi gửi một bức thư cho Snape, chủ ý này bị James xem thường, ở trong Hogwarts mà cần cú mèo đi đưa thư chuyện này thật giống như xem thường con cú lớn đó vậy.
Harry vì biện hộ cho cô gái tốt của mình: "Hedwig còn chỉ là một cô gái nhỏ, mới không phải cú mèo lớn gì đó."
——————
Một suy nghĩ thú vị:
James: Snivellus!
Sirius: Snivellus!
Harry: Con dơi nhỏ!
Snape: Xin hãy kêu ta là —— Hoàng Tử Lai.
James: Tôi thay đổi suy nghĩ, vẫn kêu là con dơi nhỏ đi.
Sirius: Tôi đồng ý.
Harry: Hoàng Tử Lai? Không bằng đã kêu, Con dơi — hoàng tử nhỏ?
——————
Ta cảm thấy nếu giáo thụ khi còn nhỏ sẽ gặp được một người giống như Harry vậy, tính cách của y sẽ thay đổi! Thuận tiện khẽ nói nhỏ một câu, ta thật sự cảm thấy cái biệt danh con dơi nhỏ này rất là đáng yêu ha ha ha ha ha
【Snarry 】 Trưởng thành cùng với Severus ( năm)
Ở dưới ánh mắt chăm chú khó chịu của James, Harry sáng suốt đi tới bên cạnh Sirius, James chỉ vào bóng dáng đi xa của Snape và hỏi: "Harry, Snivellus có cái gì tốt? Tại sao em luôn muốn đi tìm y."
Harry hất móng vuốt của James ra, "James, không cần kêu Severus là Snivellus, em nghĩ cậu ấy là một người rất tốt."
Sirius trầm mặc rồi đột nhiên mở miệng, "Mình cũng cảm thấy y giống Snivellus."
Harry đau khổ che kín đầu lại, "Sirius, mình cho rằng cậu đứng về phía của mình."
James đứng bên cạnh anh em tốt Sirius, "Đừng giãy giụa Harry, Snape chính là một Snivellus."
"Không bằng như vậy đi," Harry lui bước nói tiếp: "Em cảm thấy Severus đi đường giống như một con dơi, chúng ta có thể kêu cậu ấy là con dơi nhỏ?"
Harry nghĩ đến cảnh vừa rồi khi Snape hất áo choàng dài của mình nhịn không được tán thưởng hình dung chuẩn xác của chính mình, đó thật sự là một con dơi nhỏ, một con dơi nhỏ hơi đáng yêu. Harry đã nhìn thấy lỗ tai của Snape đỏ lên khi nhận bánh ngọt.
James và Sirius miễn cưỡng đồng ý, tuy rằng bọn họ vẫn cảm thấy Snivellus nghe hay hơn một chút.
Buổi sáng Gryffindor chỉ có một tiết Biến hình, nhìn thấy một con mèo nhảy xuống từ trên bục giảng và biến thành giáo sư McGonagall, Harry tỏ vẻ rất khiếp sợ, James lập tức cảm thấy hứng thú đối với Animagus.
Buổi chiều không có tiết học, James muốn mang theo Harry đi thư viện, bởi vì Lily nói với James rằng cô nàng muốn đi thư viện.
Harry tôi chắc là ở dưới gầm xe chứ không phải ở trên xe Potter: James, năm nay anh mới có mười một tuổi, là cái gì thúc đẩy anh ở ngay ngày đầu tiên khai giảng có thể vì theo đuổi một cô gái mà chạy đi chạy lại khắp nơi?
James em còn quá nhỏ không hiểu tình yêu là cái gì Potter: Harry, em không hiểu, ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy cô ấy thì đã cảm thấy được cô ấy là người yêu định mệnh của đời anh.
Harry dùng sức lắc mạnh bờ vai của James, "Tỉnh lại đi James, em chỉ sinh trễ năm phút so với anh, lại nói Lily đi thư viện là để học tập còn anh đi làm gì?"
"Học tập." James nói.
"......" Harry nắm chặt nắm tay, "Đi thôi."
Tới thư viện Harry lập tức hối hận, James nhanh chóng tìm được Lily rồi chiếm vị trí ngay bên cạnh cô nàng.
Hừm, nắm đấm của Harry cứng đờ.
Đang lúc Harry chuẩn bị tìm một chỗ trống nào đó để ngồi xuống thì cậu nhanh mắt phát hiện Snape đang ngồi ở trong góc, vì vậy cậu cõng cặp sách đi tới bên cạnh Snape.
Harry ngồi xuống bên cạnh Snape, vừa lấy sách giáo khoa ra vừa nhỏ giọng hỏi: "Severus, bánh ngọt do mẹ mình làm ăn ngon lắm đúng không."
Snape ừ một tiếng, hơn nửa ngày mới lại nói một câu, "Ăn rất ngon."
"Lần sau mình lại lấy cho cậu, mẹ cho mình nhiều hơn so với James!" Harry ngây ngốc mỉm cười, "Ngốc James còn không biết đâu."
Snape đột nhiên vươn tay chọc chọc khuôn mặt của Harry, Harry hoảng sợ và cậu ngơ ngác nhìn Snape, cậu bé luống cuống tay chân giải thích nói: "Tôi chỉ cảm thấy...... Mặt của cậu trông rất mềm mại."
Harry lại nở nụ cười, cậu nhéo khuôn mặt của chính mình và nói với Snape: "Bọn họ đều nói như vậy! Mẹ của mình và James, còn có Sirius nữa, bọn họ đều thích nhéo mặt của mình, chính mình cũng cảm thấy nó rất mềm."
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ và dừng ở trên người của Harry, phủ lên trên người cậu bé mắt xanh lục một vầng sáng, Snape rốt cuộc nhịn không được nữa nên dùng tay nhéo khuôn mặt của Harry, nói: "Xúc cảm thật sự khá tốt."
Một lát sau, Snape lại hỏi: "Cậu và anh trai của cậu, quan hệ rất tốt sao?"
Harry viết ở trên tấm da dê và hầu như là trả lời trong nháy mắt: "Đương nhiên rồi, tuy rằng James có đôi khi rất nghịch ngợm, nhưng anh ấy là một người anh trai rất tốt, anh ấy đối xử rất tốt với mình."
Snape không nói tiếp lời, Harry cũng không hé răng, hai người ngồi cạnh nhau và cùng nhau làm bài tập. Trong một lúc chỉ có tiếng cây bút lông chim viết ở trên giấy da dê, đánh vỡ sự bình tĩnh này chính là tiếng la của James.
"Harry! Tại sao em lại cùng với Snive...... Con dơi nhỏ ở bên cạnh nhau?"
Harry chưa kịp che miệng James lại thì ba người bọn họ đã bị bà Pince đuổi ra khỏi thư viện.
Snape bị liên lụy với vẻ mặt vô cảm, Harry nhìn Snape và xin lỗi, "Thật sự xin lỗi Severus."
James nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm Snape, "Harry, tại sao em ở bên nhau cùng với con dơi nhỏ"
Những tia lửa nhỏ vô hình hiện lên ở giữa James và Snape, Harry thấy hai người họ không ai chịu nhường ai nên đành đứng giữa bọn họ, lấy sức lực của bản thân để ngăn cản hai cậu bé cao hơn so với cậu.
"Con dơi nhỏ là gọi ai?"
Harry quay đầu lại giải thích nói: "Severus là mình kêu trước...... Mình cảm thấy bộ dáng hất áo choàng khi đi đường của cậu rất có khí thế, giống một con...... Con dơi nhỏ."
Snape hừ một tiếng và không hề hỏi tiếp nữa.
James lại lần nữa tức giận, "Harry! Tại sao em không trả lời anh? Em không yêu anh sao?"
Hiện tại đầu của Harry to bằng hai cái, Snape cầm theo cặp sách và thong thả rời đi và chỉ để lại một câu, "Ngày mai gặp ở thư viện, Harry."
Harry chưa kịp tiêu hóa những lời này thì đã bị James dùng sức xoa nắn, "Em còn hẹn ngày mai gặp với con dơi nhỏ? Tại sao quan hệ của em và con dơi nhỏ trở nên tốt như vậy?"
"Dừng lại James," Harry thoát khỏi móng vuốt của James, nói: "Anh không cảm thấy anh giống như một người vợ bị vứt bỏ sao?"
James không phục, hắn nghiêm túc biện hộ cho bản thân: "Harry, anh sợ em bị lừa, rốt cuộc thì hắn là một Slytherin."
Harry đáp trả nói: "Mẹ cũng là Slytherin, không cần phủ nhận Severus như vậy. Em cảm thấy anh chính là đang ghen ghét cậu ấy vì cậu ấy quen Lily sớm hơn so với anh."
"Không chỉ vì điều này! Y còn đoạt đi em trai của anh!"
Harry không nghĩ tới anh trai còn trẻ con như vậy Potter: James, Severus chỉ là bạn của em, đừng nhằm vào cậu ấy."
Dường như là sợ James từ chối, Harry lập tức lại ném ra một câu, "Quan hệ của Severus và Lily rất tốt."
James héo, Harry vẫn luôn vì Snape nói chuyện, hắn cảm thấy chính mình không còn là duy nhất ở trong lòng của em trai.
Buổi tối náo nhiệt ở Hogwarts rốt cuộc bình tĩnh trở lại, Harry ngủ không yên cậu ngồi ở trên cửa sổ và nhìn ánh trăng treo ở trên không trung, cuối cùng dứt khoát bò lên trên giường của James.
James cọ tới cọ lui mà chừa chỗ cho Harry, Harry đem tay nhỏ lạnh lẽo của mình để vào trong áo ngủ của James và thuận tay che kín miệng James lại. James đành phải trừng lớn hai mắt nhìn về phía em trai của mình, trong ánh mắt truyền lại câu "Em muốn làm gì?".
Harry ngượng ngùng buông tay ra, nhỏ giọng nói: "Em ngủ không được James."
"Không biết tại sao, em cảm thấy Severus cần em." Harry lại nói.
"James, anh còn nhớ rõ giấc mơ lúc trước của em không?"
Vốn dĩ James muốn chửi ầm lên lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, "Giấc mơ mười một năm em ở trong tủ chén? Còn có những người họ hàng Muggle đáng giận kia?"
Harry gật gật đầu, "Severus rất giống trong giấc mơ của em, James, cậu ấy cần em."
James thỏa hiệp, "Được rồi Harry, anh nghĩ em đúng, Snape trông sống cũng không được tốt, nhìn đầu tóc đầy dầu mỡ kia của y thì cũng biết rồi."
Hắn ôm lấy em trai song sinh của mình, "Harry, kia chỉ là giấc mơ, ba mẹ và anh vẫn luôn ở bên cạnh em, dì của chúng ta cũng sẽ không để em ở trong tủ chén." James lại đẩy mái tóc rối xù của Harry ra, gõ gõ cái trán vẫn còn trơn bóng như ban đầu, "Ngoài ra chỗ này cũng không có vết sẹo hình tia chớp kia."
"Không sai, đó chỉ là giấc mơ." Harry vuốt cái trán của chính mình, lại lần nữa nói: "Nhưng Severus không phải đang nằm mơ."
James không đáp lại, hắn giống như đã lập tức ngủ rồi vậy, Harry nhịn cười và đắp chăn lên trên người bọn họ và nói với anh trai: "Ngủ ngon James, cảm ơn."
......
Remus thật sự là người tốt, Harry nhận xét.
Ngày hôm sau khi khai giảng cũng chính là Remus lần thứ hai kêu bốn người bọn họ rời giường, Harry oán giận James không đặt đồng hồ báo thức, James thì trách Sirius ngủ say như chết, Sirius trái lại thì chà đạp Harry đáng thương.
Harry ngồi trong phòng học mới muộn màng nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng, hôm nay cậu có tiết học từ sáng đến chiều nên cậu căn bản không có thời gian đi thư viện a!
Vì phòng ngừa chính mình bị dán nhãn người không giữ lời hứa, Harry muốn truyền tin cho Snape khi ở giờ ăn trưa. Nhưng cái kế hoạch này cuối cùng thất bại bởi vì Harry căn bản không phát hiện ra thân ảnh của Snape ở trên bàn dài nhà Slytherin.
Tuy nhiên không sao hết, Harry nhanh chóng nghĩ tới phương pháp thứ hai. Cậu cho cô gái tốt Hedwig đi gửi một bức thư cho Snape, chủ ý này bị James xem thường, ở trong Hogwarts mà cần cú mèo đi đưa thư chuyện này thật giống như xem thường con cú lớn đó vậy.
Harry vì biện hộ cho cô gái tốt của mình: "Hedwig còn chỉ là một cô gái nhỏ, mới không phải cú mèo lớn gì đó."
——————
Một suy nghĩ thú vị:
James: Snivellus!
Sirius: Snivellus!
Harry: Con dơi nhỏ!
Snape: Xin hãy kêu ta là —— Hoàng Tử Lai.
James: Tôi thay đổi suy nghĩ, vẫn kêu là con dơi nhỏ đi.
Sirius: Tôi đồng ý.
Harry: Hoàng Tử Lai? Không bằng đã kêu, Con dơi — hoàng tử nhỏ?
——————
Ta cảm thấy nếu giáo thụ khi còn nhỏ sẽ gặp được một người giống như Harry vậy, tính cách của y sẽ thay đổi! Thuận tiện khẽ nói nhỏ một câu, ta thật sự cảm thấy cái biệt danh con dơi nhỏ này rất là đáng yêu ha ha ha ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất